Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi
-
Chương 211
Sea World chính là quán bar lớn nhất khu đó, ai cũng biết chủ đứng sau không dễ chọc vào, cho nên không ai dám đến Sea World kiếm chuyện.
Nhưng bắt đầu từ ngày 1 tháng 11, có người đến quấy phá.
Nói đúng hơn thì từ ngày 24 tháng 10 đã bắt đầu, có người đến ủ mưu.
Việc làm ăn của Sea World rất phát đạt, tất cả phòng bao đều cần phải đặt trước.
Hơn nữa, khách VIP muốn đặt phòng cần phải đặt trước 1 tuần.
Bắt đầu từ ngày 1 tháng 11, phòng bao khu bên trái Sea World đều được đặt kín.
Mà đến ngày thì không có khách đến.
Nói đúng hơn thì ở trong mắt người ngoài, phòng bao bên khu bên trái, ngày xưa vô cùng náo nhiệt, mà hôm đó thì trống không.
Ngày 1 tháng 11, khách không đến, tất cả phòng bao không có ai, với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm, quản lý không hề hoảng, nhưng liên tục ba ngày như thế, quản lý lập tức phải báo cáo lại ngay tình huống lạ thường này.
Trước tiên, Lê Thiển cho người lấy danh sách thông tin đặt phòng, gọi điện thoại cho người đặt phòng, trên đó là một cái tên xa lạ, giọng non chẹt, đoán chứng là một cô gái trẻ.
Rất rõ ràng, sau lưng cô có người chống lưng, nhưng đối phương làm như chả có gì, hỏi cô gái đó sao lại đặt phòng?
“Muốn đặt thì đặt thôi.”
“Đặt rồi thì tại sao không đến?”
“Sau khi đặt phòng thì không cần dùng nữa, không được sao?”
Nói một hồi cũng chỉ là những câu vô bổ như thế, hơn nữa, cô gái này chỉ đặt phòng bên khu bên trái.
“Về thông tin người đặt phòng, ngoài tên ra thì còn gì nữa?” Kiều Sanh gọi quản lý đến, quản lý cung kính nói: “Những thông tin khác, khách hàng không chịu tiết lộ.”
“Có thông tin gì mà tiện để lộ.” Gương mặt Kiều Sanh lạnh băng, “Thanh toán tiền cọc, thanh toán tiền phòng, dùng cái gì để thanh toán.”
“Đều là chuyển khoản ẩn danh.”
“Xem thử chuyển khoản bằng ngân hàng nào rồi nói tôi.” Kiều Sanh liếc nhìn quản lý, lại nhìn Lê Thiển ngồi trước mặt nãy giờ chưa nói lời nào, nói: “Mấy cuộc gọi điện thoại có ghi âm kia, gửi toàn bộ cho tôi, đi ra ngoài trước đi.” Chờ quản lý đi ra ngoài, Kiều Sanh trấn an: “Em đừng lo lắng, đối phương chỉ dám đặt phòng, không dám tới, cho thấy vẫn còn cố kỵ.”
“Phải, em cũng nghĩ thế, chẳng qua không biết mục đích của họ là gì.” Lê Thiển khó hiểu, tiền cọc, tiền đền cọc, tính toán lại cũng mấy triệu, đừng nói trả toàn bộ phí.
Mỗi ngày đốt tiền như thế, khẳng định có ý đồ, mà ý đồ gì đây? Lê Thiển nghĩ không ra.
“Kệ đi.” Kiều Sanh cũng rất tùy ý, “Chẳng qua không kiếm thêm được tiền rượu tiền nước thôi, đợi tôi tìm hiểu cô ta xem sao.” Kiều Sanh duỗi tay lấy điếu thuốc, Lê Thiển trừng mắt với cô ấy, “Còn dám hút, không sợ chị dâu phát hiện à.”
“Hút một điếu thôi.” Kiều Sanh cười, “Chuyện này, để tôi giải quyết được rồi, đã có chuyện thế này, em ra ngoài phải cẩn thận, có cần sắp xếp người đi theo em không?” Kiều Sanh có được ngày hôm nay, cũng hiểu biết nhiều mặt tối của xã hội, Lê Thiển nhớ đến chuyện lúc nãy, thở dài nói, “Chị nói mới nhớ, hôm nay có một chiếc xe đi theo em.”
Đột tác châm thuốc của Kiều Sanh khựng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, “Tình huống thế nào?”
“Em không phát hiện ra, là bạn em phát hiện.”
“Thông tin của xe kia đâu?”
“Em đâu biết đâu.” Lê Thiển xoa giữa mày, Kiều Sanh sốt ruột, “Em đừng có không biết, chuyện quan trọng thế sao giờ em mới nói hả, bạn em đâu? Cô ấy có biết gì không?” Giống như nhớ cái gì nói, “Em nói bạn em, là ai vậy? Thẩm Giáng Niên? Tần Thư?”
“Tần Thư.”
“Vậy tôi đi hỏi em ấy.” Kiều Sanh đặt thuốc xuống, mở điện thoại ra, Lê Thiển thấy rõ Kiều Sanh đang rất lo cho cô, “Em đó, chuyện của bản thân đừng có lơ là quá.” Lê Thiển ừ một tiếng, đột nhiên gọi: “Sanh ca.”
“Sao hả?” Kiều Sanh đang mở WeChat tìm tên Tần Thư, hôm trước ăn tối có kết bạn.
“Chị với chị dâu gần đây ổn chứ?”
“Ổn.”
“Thẩm Thanh Hòa đi rồi, chị dâu không tới mức cơm không ăn nước không uống đó chứ.” Lê Thiển như vô tình hỏi, Kiều Sanh vừa mới tìm được avatar Tần Thư rồi nhấp vào, đầu ngón tay bấm bấm, ngước mắt nhìn Lê Thiển, chớp mắt lại cúi đầu, tiếp tục bấm bấm trên màn hình, rồi nói: “Giữa hai chúng ta, em có gì cứ nói thẳng đi.”
....!Sao bên người cô có nhiều người ghê gớm thế, Lê Thiển sống cũng mệt tim, “Vậy em trực tiếp hỏi, quá khứ của Thẩm Thanh Hòa, rốt cuộc là như thế nào, sao ai cũng thần bí hết thế.”
Kiều Sanh gửi tin nhắn đi, giây sau Tần Thư đã trả lời, Kiều Sanh rất hài lòng, cúi đầu trò chuyện với Tần Thư qua WeChat, đồng thời trả lời Lê Thiển, “Chuyện này là em muốn biết, hay là Thẩm Giáng Niên muốn biết?”
....!Lê Thiển cũng không giấu giếm, “Cả hai, nhưng cậu ấy muốn biết hơn, chị biết đó, hai người đã xác định quan hệ.”
“Đúng thế.” Đầu ngón tay Kiều Sanh bay nhanh trên màn hình, ngẩng đầu liếc Lê Thiển một cái, “Sau khi hai người đã xác định mối quan hệ thì đó là chuyện của hai người đó, chúng ta không có quyền can thiệp.” Sợ Lê Thiển cãi lại, Kiều Sanh nói tiếp, “Không thấy chị dâu em bảo vệ Thẩm Thanh Hòa thế à, lần này cái gì cũng chưa làm sao?”
“....” Lê Thiển không mấy cam tâm, mà cũng cạn lời, “Em thắc mắc ghê đó, Thẩm Thanh Hòa dùng cách nào mà miệng của mọi người kín quá vậy?”
“Tôi nói cho em biết, tôi càng thắc mắc hơn em đó.” Kiều Sanh đã hỏi được thông tin quan trọng, nói cảm ơn với Tần Thư xong không nói nữa, “Tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc Thẩm Thanh Hòa đã bùa mê thuốc lú gì mà khiến vợ tôi mê mẫn như vậy, muốn theo học ghê.”
“Chị không nói, chị dâu cũng không nói, vậy A Lam với Nhược Phong sẽ càng không nói đúng không?”
“Đúng thế, bốn người bọn tôi, em đừng hòng nghĩ moi được gì.” Kiều Sanh nói thế là sợ Lê Thiển vì Thẩm Giáng Niên đi hỏi Thẩm Duyệt, rồi lại nháo không vui nữa, đừng nói là Lê Thiển, là cô đây cũng không dám hỏi.
Quá khứ của Thẩm Thanh Hòa, như một vùng cấm.
Kiều Sanh chỉ biết đại khái, ba người kia biết nhiều một chút, còn biết gì thì Kiều Sanh không rõ lắm.
Nhưng thật sự bái phục ba người này, đây là một tam giác không thể phá vỡ, tử thủ cho Thẩm Thanh Hòa.
A phải rồi, còn có Thích Tử Quân.
Mặc dù, Thích Tử Quân cũng biết một ít, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, nhìn mọi chuyện chỉ xem mặt ngoài, hơn nữa mỗi ngày chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày trầm tư của Lê Thiển, Kiều Sanh sợ cô chưa từ bỏ ý định, “Tôi kiến nghị em, đừng giúp Thẩm Giáng Niên hỏi, nếu thật sự cần Thẩm Giáng Niên biết, Thẩm Thanh Hòa sẽ trực tiếp nói cho em ấy, còn chị ấy không nói, nhất định là không muốn em ấy biết.” Đối diện với ánh mắt thăm dò của Lê Thiển, Kiều Sanh giơ tay lên, thể hiện sự trung thành, “Không phải tôi cản em, tôi muốn nói, nếu thông qua con đường khác để tìm hiểu Thẩm Thanh Hòa, có khả năng sẽ làm tổn thương Thẩm Giáng Niên, đây hẳn là điều mà em không muốn thấy.”
Lê Thiển thở dài, “Chị có cùng suy nghĩ với em, em luôn thấy, Thẩm Thanh Hòa là người trưởng thành, cô ấy làm thế là có lý do của cô ấy, nhưng mà giữa những người yêu nhau, chị phải biết, khó mà khống chế được, bạn thân của em, bây giờ là ở trạng thái này, quá yêu Thẩm Thanh Hòa, hai người vừa mới xác định mối quan hệ, Thẩm Thanh Hòa đã đi rồi, chị nói xem cậu ấy không thể không suy nghĩ lung tung được sao?”
“...!Ừ.” Cũng có lý, Kiều Sanh cảm thấy vậy, “Thì sao?”
“Thì chị có thể đi về hỏi chị dâu một chút được không, về những gì Thẩm Thanh Hòa đã trải qua, mấy cái tích cực ấy, đừng có tiêu cực, để em cho bạn thân em chút lương thực, để cậu ấy không như thế...!không có....”
“Đói à?”
“Phải, chính là cái loại đói Thẩm Thanh Hòa, lâu lâu đút cho một miếng, để cậu ấy an tâm là đủ rồi.”
Kiều Sanh bị Lê Thiển đánh bại, “Thật sự nếu không có Thẩm Thanh Hòa, em với Thẩm Giáng Niên xứng đôi lắm.”
“Loạn luân, là loạn luân đó.” Lê Thiển đá Kiều Sanh một cái, Kiều Sanh cười ha ha, “Được rồi, được rồi, để tôi hỏi giúp em, em đừng ôm hy vọng, còn nữa, em đừng cứ nghĩ cho Thẩm Giáng Niên suốt, nghĩ cho bản thân em nữa đi.”
Hôm nay, theo lời quản lý nói, phòng bao đặt rồi bị hủy tiếp.
Kiều Sanh định ở lại theo dõi tình hình, Lê Thiển nghĩ lại bản thân bây giờ, không muốn về nhà, cũng không muốn làm phiền người khác, “Để em ở lại, chị về đi.” Sợ Kiều Sanh không đồng ý, cố ý nói: “Chị mau về đi, sau đó hỏi chị dâu, bạn thân em còn đang mong ngóng tin tức đâu.”
“Tôi thật sự thật sự cảm động quá đi.” Kiều Sanh oán trách đi ra cửa.
Lê Thiển làm như một người khách, ngồi trên băng ghế dài gần quầy bar uống rượu, sẵn tiện quan sát tình hình, đi ra đi vào không ít khách hàng, cũng không có bất cứ gì bất thường.
Trong quán không có gì bất ổn, nhưng mà Lê Thiển để ý, nghiêng nghiêng bên góc bên kia có một người ngồi đó, từ lúc cô đi vào đây, thì người kia đã ngồi ở đó rồi.
Đến tận giờ, không có động tĩnh gì, ánh mắt trước sau vẫn nhìn về phía cô, Lê Thiển đề cao cảnh giác, cố ý đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh cô phát hiện người kia cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Mẹ kiếp, thật sự là theo dõi cô sao? Lê Thiển không khỏi hoảng hốt, cô lập tức móc điện thoại ra, tìm kiếm số điện thoại có thể gọi, kéo một hồi, thì thấy hai chữ cầm thú lướt qua, lúc đang do dự thì điện thoại của cô vang lên.
Cuộc gọi hiển thị: Cầm Thú.
“Alo.” Lê Thiển có cảm giác cảm ơn trời đất, “Cầm thú, hình như tôi gặp chuyện như lúc chiều.” Cô không dám nói rõ ra.
“Đứng yên ở đó.”
“Hả?” Lê Thiển theo tiềm thức dừng chân lại, đứng ngay cửa hơi hơi nghiêng người liếc nhìn phía sau, người kia đã đi về hướng này, tim Lê Thiển co thắt, khi cô một lần nữa xoay người thì thấy Tần Thư chạy vội về phía cô.
“Cho hỏi cô đi một mình sao?” Phía sau có người hỏi Lê Thiển, bả vai đồng thời bị người ta bắt lấy.
Tần Thư chạy nhanh đến, giơ tay cản tay người kia lại.
Động tác tiếp theo của Tần Thư chính là ôm Lê Thiển vào lòng, “Cô ấy không phải một người.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook