"Sao, sao thế em~" Cực kỳ cưng chiều, đây là lần đầu cả hai nghe được.

Hai người ở cửa nhìn nhau, tim chết một nửa, đúng là Thẩm tổng!

"Hu hu ~" Thẩm Giáng Niên không nói gì, bắt đầu khóc, trông đáng thương vô cùng, giống như đã chịu rất nhiều ấm ức, "Hu hu hu~"

"Ngoan nè~ sao thế em ~" Thẩm Thanh Hoà dỗ dành hỏi.

"Có người bắt nạt em ~ hu hu~" Thẩm Giáng Niên đi méc trong nước mắt.

Hai người ở cửa cảm thấy lạnh sống lưng.

"Ai mà to gan thế hả?" Thẩm Thanh Hoà nói chuyện không mang theo chút uy nghiêm nào, người này bình thường ít khi nói cười luôn bộ dáng uy nghiêm.

"Hai người xấu xí~ hu hu~"

.... Hai người đứng ở cửa đổ mồ hôi lạnh, không dám cãi lại.

"Ừa, nói tôi nghe xem là ai."

"Cho người xem nè~"

"Để xem ~" Thẩm Giáng Niên nói xong giơ điện thoại lên, Nguyễn Duyệt và bác sĩ ngầm hiểu, bọn họ biết trốn không thoát nên cũng không muốn trốn, bọn họ quay lại, định gặp nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà sẽ ngay lập tức giải thích tình hình.

Khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà Thẩm Giáng Niên giơ lên, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.


Không phải gọi video mà là giọng nói.

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, "Em có biết tên của ai trong đó không?"

Thẩm Giáng Niên hít hít cái mũi, nhìn hai người ở cửa, sau đó lại nhìn điện thoại của mình, một lúc sau mới nói: "Xấu lắm, em không biết."

... Nguyễn Duyệt nháy mắt, nhân lúc Thẩm Giáng Niên đang xem điện thoại thì vội vàng cùng bác sĩ đi ra ngoài.

"Bây giờ đi ra cũng vô nghĩa?" Bác sĩ nói.

"Bình thường mà nói thì có." Nguyễn Duyệt đứng ở cửa nói, Thẩm phủ có hệ thống giám sát, đến ngay cả con ruồi còn thấy được chứ huống chi hai người bọn họ.

"Vậy bây giờ đi ra ngoài, có khác nào giấu đầu lòi đuôi không?"

"Thôi không sao, Thẩm tổng có nói gì thì để tôi lo." Nguyễn Duyệt trầm ngâm nói.

"Giờ làm gì đây."

"Chờ."

......

......

......

Nguyễn Duyệt thường xuyên nhìn đồng hồ, cuối cùng một giờ sau, điện thoại di động của Nguyễn Duyệt vang lên.

"Thẩm tổng."

"Thẩm Giáng Niên bị bệnh, cô không biết à?"

"Dạ biết."

"Tại sao không nói với tôi?"

Nguyễn Duyệt hắng giọng hai lần: "Là tôi lơ là nhiệm vụ."

"Cô ấy ngủ rồi, vào nhà tiêm ngay cho cô ấy."

"Vâng." Nguyễn Duyệt bổ sung thêm: "Thẩm tổng, bình thường không có sự cho phép của cô thì không ai có thể vào được."

"Đi ngay."


Nguyễn Duyệt nháy mắt, bác sĩ vẻ mặt không thể tin được bước vào, Thẩm tổng không tức giận sao? Chắc có lẽ chưa thấy cô gái kia khoả thân đi? Thẩm Giáng Niên? Sao cái tên này giống như được nghe ở đâu rồi đó.

Thẩm Giáng Niên nằm trên giường, thật sự ngủ say. Bác sĩ nhẹ nhàng bước tới, quyết định tiêm cho Thẩm Giáng Niên một mũi để giúp trợ ngủ, dù có lành nghề, nhưng thể chất cũng không giống nhau, cho nên bác sĩ vẫn lo lắng mũi tiêm sẽ đánh thức cô ấy.

Thế nên sau khi đi vào, lén nghe tiếng thở, vẫn ngủ ngon lành, bởi vì bị sốt nên cổ họng cũng có thể bị viêm và hơi thở không được đều. Bác sĩ ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Giáng Niên, đường nét thanh tú có chút ửng đỏ, trông khá xinh đẹp, hàng lông mi cong vẫn còn đọng lại nước mắt, vừa nhìn đã khiến người ta đau lòng.

Phụ nữ luôn là nguồn gốc của nỗi đau, sự tồn tại như nước của họ sẽ khơi dậy khát khao được che chở của con người.

Có phải tên là Thẩm Giáng Niên không nhỉ? Cô ấy chắc hẳn là một người rất quan trọng đối với Thẩm tổng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô khám bệnh cho người khác ngoài Thẩm tổng.

Nguyễn Duyệt sau đó cũng đi vào: "Trời má, còn đứng đó nhìn nữa, mau lên đi." Nguyễn Duyệt thì thầm "la hét".

"Suỵt." Bác sĩ dùng ngón trỏ ấn lên môi, "Tôi vừa tiêm thuốc, lát nữa sẽ ngủ ngon hơn."

Nguyễn Duyệt không biết nhiều về chuyện này, nhưng khi nhìn thấy kim tiêm, liền hiểu ra, kim tiêm truyền nước dày hơn kim tiêm thường. Không biết thuốc có tác dụng khiến Thẩm Giáng Niên thật sự đã ngủ say, hay là bác sĩ tay nghề quá tốt, không hề đau chút nào, tóm lại, cuối cùng cũng đã truyền nước thành công.

Nguyễn Duyệt khoanh tay trước ngực hỏi: "Bây giờ tôi lật cô ấy lại, cô ấy có tỉnh lại không?" Thẩm Giáng Niên nằm sấp, ngủ một lúc lâu, lồng ngực sẽ căng cứng, cơ thể sẽ bị tê, nếu để cô ấy tự lật lại chắc chắn sẽ đụng trúng kim tiêm.

"Chờ một chút." Bác sĩ nhẹ nhàng nói.

"Dùng hết bình này có hết sốt không?" Nguyễn Duyệt lại hỏi.

Bác sĩ đưa tay lấy nhiệt kế từ dưới nách Thẩm Giáng Niên ra, cau mày lo lắng nói: "Chắc là không đâu, cô ấy sốt đến 40 độ rồi."

Nguyễn Duyệt chặc lưỡi, là 40 độ luôn.

40 độ không phải là sốt cao thông thường, người sốt cần có người chăm sóc, đúng giờ đo nhiệt độ, bổ sung nước... Hơn nữa, sốt cao 40 độ thì phải kiểm tra nhiệt độ thường xuyên, Huống chi... vị tiểu bảo bối trên giường này sốt rất nghiêm trọng, không biết là do sốt gây ra dị tật hay là sốt đốt cháy não... Theo lý mà nói, trong thời gian ngắn như vậy, không nghiêm trọng tới mức đó, nhưng tốt nhất vẫn nên kiểm tra xem.

Với tình hình hiện tại của Thẩm Giáng Niên, không thể đưa Thẩm Giáng Niên ra ngoài kiểm tra, trong Thẩm phủ có thiết bị có thể kiểm tra tại chỗ trước, nếu phát hiện có gì bất thường, cô vẫn phải đưa Thẩm Giáng Niên ra ngoài kiểm tra.

"Thẩm tổng nói, lúc Giáng Niên sốt sẽ có biểu hiện bất thường." Nguyễn Duyệt nói, khiến bác sĩ có phần yên tâm, nói: "Bên cạnh cô ấy vẫn cần có người chăm sóc." Sau đó liền phiền muộn." Nhưng cả hai chúng ta đều đang bị khinh thường."


"..." Nguyễn Duyệt trừng mắt nhìn cô: "Cô không cần nhắc." Nguyễn Duyệt xoa xoa lông mày, "Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại sao?"

"Bình thường thì không."

"Vậy chúng ta ở đây một lát đi." Nguyễn Duyệt lật người trên giường để nằm thẳng, nhưng Thẩm Giáng Niên tựa hồ lại thích nằm nghiêng về phía cô hơn, cuộn tròn đối mặt với hai người, giống như một con nhím nhỏ đang ngủ say nhưng không quên bảo vệ mình.

Hai người ngồi sang một bên, lặng lẽ nhìn Thẩm Giáng Niên, thỉnh thoảng lại nghe thấy người trên giường rên rỉ như thú cưng, hình như rất khó chịu.

Đương nhiên, hai người đều nghe được Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, cô ấy lẩm bẩm tên Thẩm Thanh Hoà, lộ ra thâm tâm khao khát.

Đây là tình yêu sao? Bác sĩ nghĩ.

Hai người cũng nhìn thấy Thẩm Giáng Niên rơi nước mắt sau khi cô bày tỏ khát vọng hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thỏa mãn.

Cũng may, không chỉ có một người sa ngã, Nguyễn Duyệt nghĩ thầm.

Tí tách tí tách, chất lỏng trong lọ thuốc được tiêm vào cơ thể Thẩm Giáng Niên từng giọt một.

Tích tắc tích tắc, kim giây và kim phút chuyển động, thời gian trôi qua khi chất lỏng trong chai giảm dần.

Thẩm Giáng Niên trở mình càng thường xuyên, càng phát ra nhiều tiếng động, bác sĩ nhìn đồng hồ bắt đầu lo lắng: "Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại." Tỉnh lại có nghĩa là tiểu quỷ sắp trở lại. Không chỉ khó ở mà còn chê các cô xấu.

Nguyễn Duyệt cũng nhìn đồng hồ, điện thoại di động vừa lúc vang lên, là của Thẩm Thanh Hoà: Các người đi ra ngoài đi.

"Hức ~" Với một tiếng thút thít, tiểu yêu tinh nhỏ tỉnh dậy, với đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy người đẹp bên cạnh giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương