Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
-
Chương 9
669.Không ngoài dự liệu, ngày hôm sau trên trang nhất giải trí, tràn ngập tin tức “Độc gia báo đạo”, tin đồn của người mẫu trẻ Tô Lê và tổng tài tập đoàn Giang thị bỗng chốc dậy sóng.
Bữa tối thân mật của hai người, nụ hôn nồng cháy ngoài quán bar, những bức hình chụp rất rõ nét...
Trần Miễn rất lo lắng cho Tô Lê, nhưng Tô Lê lại không hề quan tâm, cô hiểu rằng, đây là tín hiệu nguy hiểm của Giang Thần Hy, thực ra cô lại không hề cảm thấy Giang Thần Hy có mục đích gì khác, bởi vì cô thấy bản thân vốn không có chỗ nào để lợi dụng cả, chỉ là anh ấy không có chút nào quan tâm tới scandal với người phụ nữ đầy tai tiếng, hơn nữa hết lần này tới lần khác, lẽ nào anh chỉ là muốn tuyên bố với mọi người cô là người phụ nữ của anh, để những người đàn ông đang muốn ve vãn cô đều cút hết sao?
Tô Lê dụi mắt cười nhạt, xóa đi suy nghĩ nực cười này của mình, ít ra Giang Thần Hy mà cô biết sẽ không là làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Nhưng mà scandal ồn ào mấy ngày rồi, Giang Thần Hy tuyệt nhiên không tới tìm cô nữa. Thực ra chuyện này đối với Tô Lê mà nói quá đỗi bình thường.
Ba năm nữa trôi qua anh ấy vẫn cứ như vậy thôi. Chí ít trong vấn đề vật chất anh cũng chưa từng bạc đãi cô...
Cô cũng không có bạn bè gì có thể đi shoping cùng cô, thỉnh thoảng Trần Miễn tốt bụng chạy tới bên cạnh cô, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có mấy người đàn ông bằng lòng đi dạo phố với cô cả buổi chiều, cô cũng quen với cảnh cô đơn đi về lẻ bóng rồi.
Cô đứng trước kính bên trong một cửa tiệm, nhìn hai đôi giày dưới chân vô cùng khó lựa chọn.
“Chọn đôi bên trái kia.” Có một giọng nói quen thuộc từ phía sau cô đột nhiên vang lên.
Tô Lê quay lại, thì nhìn thấy Giang Thần Hy đang đứng không xa phía sau lưng cô, cô hơi ngây người, sau đó liền mỉm cười nói: “Giang thiếu gia, sao trùng hợp vậy?”
“Trùng hợp sao?” anh đi tới trước mặt cô, liếc mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày nói: “Nếu như cứ nói là trùng hợp, vậy vừa hay đây là trung tâm thương mại của tập đoàn Giang thị chúng tôi, tôi tới đây kiểm tra giám sát, vừa hay gặp được em.”
Tô Lê cười nhạt: “Lí do này quả thật không tồi.”
Giang Thần Hy chăm chú nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn đôi giày mà cô đang mang, sau đó liền thấy anh cúi người xuống ra hiệu cho nhân viên lấy một chiếc giày còn lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân cô, trên bàn chân cô có bông hoa Tường vi rất đẹp. Chân của Tô Lê cũng đẹp vô cùng, rất thon gọn mềm mịn, cầm trong lòng bàn tay khiến trái tim người ta rung động.
Một tay anh cầm lấy bàn chân cô, tay kia nhặt chiếc giày còn lại nhẹ nhàng mang vào chân giúp cô, sau đó anh từ từ đứng dậy, nhìn cô và nói: “Đôi giày này, phối với chiếc váy em vừa chọn đó, vừa hay có thể tham gia bữa tiệc từ thiện cuối tuần mà tôi tổ chức.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu gia, anh chắc chắn vẫn dẫn em đi à? Tin đồn gần đây rất ồn ào đấy.”
Giang Thần Hy nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Tô Lê nhìn anh không trả lời, bởi vì cô không đoán được anh rốt cuộc là có dụng ý gì. Tô Lê bị ánh mắt của anh khóa chặt, không thể phủ nhận tuyệt đối không thể nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt của anh giống như có một sức hấp dẫn rất lớn.
Cô nhẹ nhàng chuyển tầm mắt sang hướng khác, nghiêng đầu mỉm cười: “Cũng đúng, chỉ cần Giang thiếu gia không ngại là được.”
Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được cười nhỏ giọng nói: “Tôi là chủ của em, quy tắc trò chơi là của tôi đặt ra, sao tôi lại ngại chứ?”
Tô Lê mỉm cười không nói gì. Giang Thần Hy nhẹ nhàng nghiêng người ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tối nay chỗ cũ.” Dứt lời liền quay người rời đi...
Tô Lê cũng không ra tiễn anh, chỉ đứng trước chiếc gương khá lớn nhìn bóng mình trong gương, rồi phóng tầm mắt nhìn bóng dáng đó rời đi...
Cô lặng lẽ im lặng một lúc, rồi từ từ thu lại tầm mắt của mình, sau đó gọi nhân viên cửa tiệm tới.
“Cô Tô, có gì dặn dò ạ?”
Tô Lê bình thản xoáy người cởi bỏ giày ra, nói: “Gói giày vào giùm tôi.”
“Dạ vâng.” Nhân viên muốn đi lấy đôi giày cô đang cầm, nhưng bị cô chặn lại, nói: “Tôi không lấy đôi này, tôi muốn đôi... màu đỏ kia.” Cô chỉ đôi giày màu đỏ bên kia.
Nhân viên có chút ngẩn người, tỏ rõ có chút bất ngờ, nhưng vẫn mau chóng làm theo.
Tô Lê cũng không mấy bận tâm, vừa hay Trần Miễn gọi điện thoại tới, cô ngồi dựa vào sofa nghe điện thoại, nói vẻ không hào hứng: “Làm cái gì?”
“Mời đại tiểu thư về ăn cơm.” Trần Miễn vừa cười vừa nói.
“Hứ, sao hả, mình không muốn làm người thứ ba phá hỏng thế giới hai người của các cậu đâu.” Tô Lê gọi điện cho anh là muốn để anh đi shoping cùng cô, kết quả là người ta đang mặn nồng với bạn gái.
Trần Miễn dù gì cũng là người có tiếng tăm trong làng đua xe, cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì, cho nên bên cạnh chưa từng dừng lại ở người bạn gái nào.
“Vừa chia tay, mình làm sao nỡ để cô Tô của chúng ta bị tủi thân chứ?” Trần Miễn vừa cười vừa nói.
Nhưng mà cô bạn gái này khi lên giường thì là bạn gái, xuống giường rồi thì không nhất định nữa, cô thấy riết cũng không thấy làm lạ, “Chỉ cần cô bạn gái trước của cậu tới lúc đó đừng tới tìm mình khóc lóc ầm ĩ là được.”
“Cái này không chắc.”
“Cút!” Tô Lê nói không khách sáo, đương nhiên đây đều là câu nói đùa...
Bữa tối thân mật của hai người, nụ hôn nồng cháy ngoài quán bar, những bức hình chụp rất rõ nét...
Trần Miễn rất lo lắng cho Tô Lê, nhưng Tô Lê lại không hề quan tâm, cô hiểu rằng, đây là tín hiệu nguy hiểm của Giang Thần Hy, thực ra cô lại không hề cảm thấy Giang Thần Hy có mục đích gì khác, bởi vì cô thấy bản thân vốn không có chỗ nào để lợi dụng cả, chỉ là anh ấy không có chút nào quan tâm tới scandal với người phụ nữ đầy tai tiếng, hơn nữa hết lần này tới lần khác, lẽ nào anh chỉ là muốn tuyên bố với mọi người cô là người phụ nữ của anh, để những người đàn ông đang muốn ve vãn cô đều cút hết sao?
Tô Lê dụi mắt cười nhạt, xóa đi suy nghĩ nực cười này của mình, ít ra Giang Thần Hy mà cô biết sẽ không là làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Nhưng mà scandal ồn ào mấy ngày rồi, Giang Thần Hy tuyệt nhiên không tới tìm cô nữa. Thực ra chuyện này đối với Tô Lê mà nói quá đỗi bình thường.
Ba năm nữa trôi qua anh ấy vẫn cứ như vậy thôi. Chí ít trong vấn đề vật chất anh cũng chưa từng bạc đãi cô...
Cô cũng không có bạn bè gì có thể đi shoping cùng cô, thỉnh thoảng Trần Miễn tốt bụng chạy tới bên cạnh cô, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có mấy người đàn ông bằng lòng đi dạo phố với cô cả buổi chiều, cô cũng quen với cảnh cô đơn đi về lẻ bóng rồi.
Cô đứng trước kính bên trong một cửa tiệm, nhìn hai đôi giày dưới chân vô cùng khó lựa chọn.
“Chọn đôi bên trái kia.” Có một giọng nói quen thuộc từ phía sau cô đột nhiên vang lên.
Tô Lê quay lại, thì nhìn thấy Giang Thần Hy đang đứng không xa phía sau lưng cô, cô hơi ngây người, sau đó liền mỉm cười nói: “Giang thiếu gia, sao trùng hợp vậy?”
“Trùng hợp sao?” anh đi tới trước mặt cô, liếc mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày nói: “Nếu như cứ nói là trùng hợp, vậy vừa hay đây là trung tâm thương mại của tập đoàn Giang thị chúng tôi, tôi tới đây kiểm tra giám sát, vừa hay gặp được em.”
Tô Lê cười nhạt: “Lí do này quả thật không tồi.”
Giang Thần Hy chăm chú nhìn cô, rồi đưa mắt nhìn đôi giày mà cô đang mang, sau đó liền thấy anh cúi người xuống ra hiệu cho nhân viên lấy một chiếc giày còn lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân cô, trên bàn chân cô có bông hoa Tường vi rất đẹp. Chân của Tô Lê cũng đẹp vô cùng, rất thon gọn mềm mịn, cầm trong lòng bàn tay khiến trái tim người ta rung động.
Một tay anh cầm lấy bàn chân cô, tay kia nhặt chiếc giày còn lại nhẹ nhàng mang vào chân giúp cô, sau đó anh từ từ đứng dậy, nhìn cô và nói: “Đôi giày này, phối với chiếc váy em vừa chọn đó, vừa hay có thể tham gia bữa tiệc từ thiện cuối tuần mà tôi tổ chức.”
Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu gia, anh chắc chắn vẫn dẫn em đi à? Tin đồn gần đây rất ồn ào đấy.”
Giang Thần Hy nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Tô Lê nhìn anh không trả lời, bởi vì cô không đoán được anh rốt cuộc là có dụng ý gì. Tô Lê bị ánh mắt của anh khóa chặt, không thể phủ nhận tuyệt đối không thể nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt của anh giống như có một sức hấp dẫn rất lớn.
Cô nhẹ nhàng chuyển tầm mắt sang hướng khác, nghiêng đầu mỉm cười: “Cũng đúng, chỉ cần Giang thiếu gia không ngại là được.”
Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được cười nhỏ giọng nói: “Tôi là chủ của em, quy tắc trò chơi là của tôi đặt ra, sao tôi lại ngại chứ?”
Tô Lê mỉm cười không nói gì. Giang Thần Hy nhẹ nhàng nghiêng người ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tối nay chỗ cũ.” Dứt lời liền quay người rời đi...
Tô Lê cũng không ra tiễn anh, chỉ đứng trước chiếc gương khá lớn nhìn bóng mình trong gương, rồi phóng tầm mắt nhìn bóng dáng đó rời đi...
Cô lặng lẽ im lặng một lúc, rồi từ từ thu lại tầm mắt của mình, sau đó gọi nhân viên cửa tiệm tới.
“Cô Tô, có gì dặn dò ạ?”
Tô Lê bình thản xoáy người cởi bỏ giày ra, nói: “Gói giày vào giùm tôi.”
“Dạ vâng.” Nhân viên muốn đi lấy đôi giày cô đang cầm, nhưng bị cô chặn lại, nói: “Tôi không lấy đôi này, tôi muốn đôi... màu đỏ kia.” Cô chỉ đôi giày màu đỏ bên kia.
Nhân viên có chút ngẩn người, tỏ rõ có chút bất ngờ, nhưng vẫn mau chóng làm theo.
Tô Lê cũng không mấy bận tâm, vừa hay Trần Miễn gọi điện thoại tới, cô ngồi dựa vào sofa nghe điện thoại, nói vẻ không hào hứng: “Làm cái gì?”
“Mời đại tiểu thư về ăn cơm.” Trần Miễn vừa cười vừa nói.
“Hứ, sao hả, mình không muốn làm người thứ ba phá hỏng thế giới hai người của các cậu đâu.” Tô Lê gọi điện cho anh là muốn để anh đi shoping cùng cô, kết quả là người ta đang mặn nồng với bạn gái.
Trần Miễn dù gì cũng là người có tiếng tăm trong làng đua xe, cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì, cho nên bên cạnh chưa từng dừng lại ở người bạn gái nào.
“Vừa chia tay, mình làm sao nỡ để cô Tô của chúng ta bị tủi thân chứ?” Trần Miễn vừa cười vừa nói.
Nhưng mà cô bạn gái này khi lên giường thì là bạn gái, xuống giường rồi thì không nhất định nữa, cô thấy riết cũng không thấy làm lạ, “Chỉ cần cô bạn gái trước của cậu tới lúc đó đừng tới tìm mình khóc lóc ầm ĩ là được.”
“Cái này không chắc.”
“Cút!” Tô Lê nói không khách sáo, đương nhiên đây đều là câu nói đùa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook