Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo
-
Chương 20
Đã rất lâu rồi không đi dạo phố, Trần Miễn nói muốn đi đi thử xe, không thể đi cùng cô được.
Tô Lê mua rất nhiều đồ, đương nhiên, thẻ mà cô dung để mua sắm là thẻ của Giang Thần Hy.
Đã 3 năm rồi, cô cũng không hề ngần ngại mà sử dụng tấm thẻ phụ mà Giang Thần Hy đưa cho cô, vì thế bên ngoài người ta có nói cô được “bao”, thì thực sự cũng không phải nói bừa, thế nên cô cũng không cảm thấy phải đi giả thanh cao hay phải đi giải thích cái gì cả.
Đi qua một cửa tiệm, cô bước vào bên trong tiệm.
Bởi vì là khách quen rồi nên cô cứ thế bước vào trong.
“ Tô tiểu thư, đây là sản phẩm mới mà cửa tiệm chúng tôi vừa mới nhập về ngày hôm qua, vì số lượng có hạn, trong tiệm chỉ có hai đôi.” Cửa hàng trưởng cười nói.
“ Là size của tôi sao?” Tô Lê hỏi.
“ Đương nhiên rồi, size 36, Tô tiểu thư có muốn thử không?”
Tô Lê ừ qua loa một tiếng, nói: “ mang qua cho tôi thử chút.”
Đúng lúc này, có hai người bước vào tiệm, vừa hay cửa hàng trưởng đang cầm giày tiến về phía Tô Lê.
Nhưng mà người phụ nữ kia vừa nhìn liền nhìn trúng đôi giày trong tay cửa cửa hàng trưởng, “ chờ chút.” Cô ta nói với cửa hàng trưởng, “ Tôi muốn thử đôi giày này.”
Cửa hàng trưởng cười nói: “ thành thật xin lỗi quý khách, đôi giày này là Tô tiểu thư đã chọn trước rồi, làm phiền cô chờ một chút, để cô ấy thử trước có được không ạ?”
“ Tô tiểu thư, Tô tiểu thư nào vậy?” Người phụ nữ kia hỏi.
Nhìn theo hướng nhìn của người cửa hàng trưởng, Tô Lê đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở đằng kia xem điện thoại trên tay, tay kia cầm cốc nước ngọt, cô cũng không hề để ý xem là ai đang tranh giành giày với cô.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông đi cùng người phụ nữ kia vừa nhìn đã nhận ra cô là ai, “ Tô Lê”
Tô Lê nghe thoáng qua, dừng như nó kích thích lại một dây thần kinh nào đó trong ký ức, nhất thời có chút lúng túng, lúc sau mới nhìn lên hướng đó.
Diệp Minh
Không ngờ rằng lại gặp lại anh ta ở đây.
Diệp Minh vừa định đi qua đó thì bị người phụ nữ kia kéo lại.
Tô Lê vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, người vẫn tựa nhẹ nhàng bên đó, nhìn người phụ nữ kia, Phương Nghiên. Cô bạn thân trước đây của cô.
Diệp Minh hơi cau mày một chút.
Tô Lê nhìn bọn họ, cười nhẹ một cái, kèm theo một chút mỉa mai châm biếm.
Cô mím môi, hôm nay dùng son môi màu hồng phấn cũng làm cho cô nhìn nữ tính hơn, nhưng mà cô cũng không muốn qua chào hỏi họ, không cần thiết lắm.
Lúc này, người cửa hàng trưởng cầm đôi giày tiến đến trước mặt Tô Lê, “ Tô tiểu thư, cô thử đi ạ”
Tô Lê chỉ “ừ” một tiếng.
“ Chờ chút”. Cũng lúc này, Phương Nghiên ngăn người cửa hàng trưởng, nói: “ Tôi muốn đôi giày này rồi.”
Người cửa hàng trưởng nói: “ Xin lỗi quý khách ạ, đây là hàng số lượng có hạn, cửa hàng chúng tôi chỉ có hai đôi thôi ạ.”
Phương Nghiên cười nhạt, nói: “ Sao, cô nghĩ rằng tôi không mua nổi à?”
Người cửa hàng trưởng cười, nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “ tôi xin lỗi, tôi không có ý này ạ, nhưng thực sự rất xin lỗi, thực ra, hai đôi giày này là có người đặt trước rồi ạ, chủ đích làm cho tô tiểu thư đây, vì là do không biết Tô tiểu thư thích màu sắc gì, cho nên cửa hàng mới đặt hai đôi, hay là tiểu thư xem mẫu khác nhé.”
Sắc mặt Phương Nghiên hơi chùng xuống, nhìn về hướng Diệp Minh, tỏ ý muốn Diệp Minh ra tay giúp cô.
Nhưng mà cô lại chứng kiến được cảnh Diệp Minh dường như đang thất thần nhìn Tô Lê ngồi phía bên kia.
“Diệp Minh”. Sắc mặt của Phương Nghiên càng ngày càng khó coi hơn.
Diệp Minh nghe thấy tiếng gọi mới giật mình lấy lại tinh thần, nhìn cô, nói: “ Đó là đồ người ta đã đặt trước rồi, thì mình thôi đi, em xem mẫu khác đi.”
Phương Nghiên bặm môi, bực tức nhìn Tô Lê, nghiến răng nói: “ Em muốn đôi giày này.”
Tô Lê mua rất nhiều đồ, đương nhiên, thẻ mà cô dung để mua sắm là thẻ của Giang Thần Hy.
Đã 3 năm rồi, cô cũng không hề ngần ngại mà sử dụng tấm thẻ phụ mà Giang Thần Hy đưa cho cô, vì thế bên ngoài người ta có nói cô được “bao”, thì thực sự cũng không phải nói bừa, thế nên cô cũng không cảm thấy phải đi giả thanh cao hay phải đi giải thích cái gì cả.
Đi qua một cửa tiệm, cô bước vào bên trong tiệm.
Bởi vì là khách quen rồi nên cô cứ thế bước vào trong.
“ Tô tiểu thư, đây là sản phẩm mới mà cửa tiệm chúng tôi vừa mới nhập về ngày hôm qua, vì số lượng có hạn, trong tiệm chỉ có hai đôi.” Cửa hàng trưởng cười nói.
“ Là size của tôi sao?” Tô Lê hỏi.
“ Đương nhiên rồi, size 36, Tô tiểu thư có muốn thử không?”
Tô Lê ừ qua loa một tiếng, nói: “ mang qua cho tôi thử chút.”
Đúng lúc này, có hai người bước vào tiệm, vừa hay cửa hàng trưởng đang cầm giày tiến về phía Tô Lê.
Nhưng mà người phụ nữ kia vừa nhìn liền nhìn trúng đôi giày trong tay cửa cửa hàng trưởng, “ chờ chút.” Cô ta nói với cửa hàng trưởng, “ Tôi muốn thử đôi giày này.”
Cửa hàng trưởng cười nói: “ thành thật xin lỗi quý khách, đôi giày này là Tô tiểu thư đã chọn trước rồi, làm phiền cô chờ một chút, để cô ấy thử trước có được không ạ?”
“ Tô tiểu thư, Tô tiểu thư nào vậy?” Người phụ nữ kia hỏi.
Nhìn theo hướng nhìn của người cửa hàng trưởng, Tô Lê đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở đằng kia xem điện thoại trên tay, tay kia cầm cốc nước ngọt, cô cũng không hề để ý xem là ai đang tranh giành giày với cô.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông đi cùng người phụ nữ kia vừa nhìn đã nhận ra cô là ai, “ Tô Lê”
Tô Lê nghe thoáng qua, dừng như nó kích thích lại một dây thần kinh nào đó trong ký ức, nhất thời có chút lúng túng, lúc sau mới nhìn lên hướng đó.
Diệp Minh
Không ngờ rằng lại gặp lại anh ta ở đây.
Diệp Minh vừa định đi qua đó thì bị người phụ nữ kia kéo lại.
Tô Lê vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, người vẫn tựa nhẹ nhàng bên đó, nhìn người phụ nữ kia, Phương Nghiên. Cô bạn thân trước đây của cô.
Diệp Minh hơi cau mày một chút.
Tô Lê nhìn bọn họ, cười nhẹ một cái, kèm theo một chút mỉa mai châm biếm.
Cô mím môi, hôm nay dùng son môi màu hồng phấn cũng làm cho cô nhìn nữ tính hơn, nhưng mà cô cũng không muốn qua chào hỏi họ, không cần thiết lắm.
Lúc này, người cửa hàng trưởng cầm đôi giày tiến đến trước mặt Tô Lê, “ Tô tiểu thư, cô thử đi ạ”
Tô Lê chỉ “ừ” một tiếng.
“ Chờ chút”. Cũng lúc này, Phương Nghiên ngăn người cửa hàng trưởng, nói: “ Tôi muốn đôi giày này rồi.”
Người cửa hàng trưởng nói: “ Xin lỗi quý khách ạ, đây là hàng số lượng có hạn, cửa hàng chúng tôi chỉ có hai đôi thôi ạ.”
Phương Nghiên cười nhạt, nói: “ Sao, cô nghĩ rằng tôi không mua nổi à?”
Người cửa hàng trưởng cười, nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “ tôi xin lỗi, tôi không có ý này ạ, nhưng thực sự rất xin lỗi, thực ra, hai đôi giày này là có người đặt trước rồi ạ, chủ đích làm cho tô tiểu thư đây, vì là do không biết Tô tiểu thư thích màu sắc gì, cho nên cửa hàng mới đặt hai đôi, hay là tiểu thư xem mẫu khác nhé.”
Sắc mặt Phương Nghiên hơi chùng xuống, nhìn về hướng Diệp Minh, tỏ ý muốn Diệp Minh ra tay giúp cô.
Nhưng mà cô lại chứng kiến được cảnh Diệp Minh dường như đang thất thần nhìn Tô Lê ngồi phía bên kia.
“Diệp Minh”. Sắc mặt của Phương Nghiên càng ngày càng khó coi hơn.
Diệp Minh nghe thấy tiếng gọi mới giật mình lấy lại tinh thần, nhìn cô, nói: “ Đó là đồ người ta đã đặt trước rồi, thì mình thôi đi, em xem mẫu khác đi.”
Phương Nghiên bặm môi, bực tức nhìn Tô Lê, nghiến răng nói: “ Em muốn đôi giày này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook