Chinh Phục Tiểu Hồ Ly
-
Chương 7: Không còn như lúc trước...
Lững thững đi trên con đường vừa quen thuộc, lại vừa có phần xã lạ... Triệu Thiên Thiên cứ như thế bước đi, không rõ phương hướng! Mà đúng hơn, chính là cô không biết phải đi về đâu?
Bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn tạo cho bản thân một lớp bọc hoàn hảo nhất... Và luôn tự nhủ rằng... phải quên những chuyện không đáng nhớ kia đi, tương lai còn dài, phải biết sống cho riêng mình!
Nhưng... nói thì dễ, làm thì lại rất khó! Cô vẫn không buông bỏ được, vẫn cứ nhớ đến những chuyện đó... Hơn nữa, với những cơn ác mộng vẫn thường xuyên đeo bám cô hằng đêm, thì càng khiến cô càng không thể quên được!
Đã như vậy, nếu chẳng thể quên, thì cô cũng không muốn chốn tránh nữa, cô muốn thẳng thắn đối mặt với tất cả... Bởi vì, cô đã chẳng phải là con bé yếu đuối của ngày xưa nữa rồi! Chẳng phải là quả hồng mềm để ai muốn bóp thì bóp nữa đâu...
Triệu Thiên Thiên bây giờ... đã khác rồi!
Những kẻ đã nợ cô, cô sẽ đồi lại hết... sẽ không bỏ qua nữa... Để bọn họ sống nhởn nhơ thời gian qua, cũng quá đủ rồi!
...
Trong lúc Triệu Thiên Thiên vừa đi ngang qua một cửa hàng trên đường, thì chẳng bao lâu sau, một cô gái đi ra... nhìn theo hướng bóng cô, nhíu mày.
- Em sao thế?
Một người đàn ông cũng từ bên trong đi ra, nhìn dáng vẻ chính là của một công tử nhà giàu, thuộc tầng lớp cao quý tại cái thành phố này!
Cô gái kia ngây lập tức thu lại vẻ mặt hiện tại, tươi cười ôm lấy cánh tay người đàn ông kia, rồi lại chủ động hôn lên mặt người đàn ông:
- Không có gì... chỉ là thấy bóng lưng người kia hơi quen mắt một chút, thôi cũng không có gì, mình đi nghe anh!
- Ừ!
Chu Thiệu Trị cười híp mắt, nựng nựng gò má của Thẩm Thiên Lệ, ừ một tiếng liền ôm eo cô ta bước đi.
Còn Thẩm Thiên Lệ, trên khuôn mặt vẫn ra dáng vui vẻ, nhưng trên thực tế, trong lòng cô ả đang có những gì, thì không ai có thể biết được rồi!
Triệu Thiên Thiên là một sát thủ, mà cái vô cùng cần thiết mà một sát thủ cần phải có chính là sự nhạy bén đối với hơi thở xung quanh, cũng chính vì vậy, mà ngay từ lúc có một ánh mắt mang theo dò xét công khai đánh giá cô, thì cô đã cảm nhận được ngây lập tức!
Khẽ liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu của một chút ô tô đỗ ngay đó... Bất chi bất giác, trên ánh mắt của Triệu Thiên Thiên nổi lên một tia sáng lạnh!
Thì ra là ả ta...dù nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không sao quên được khuôn mặt đó! A...xem ra người ta cũng có ấn tượng không ít với cô thì phải, nhìn cái ánh mắt kia kìa?
Thẩm gia phải không? Thẩm Thiên Lệ phải không? Các người yên tâm đi, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt các người thôi!
Ưm... có lẽ những ngày tiếp theo của cô sẽ không được yên bình nữa cho lắm! Nên hiện tại phải tận dụng thời gian thảnh thơi một chút mới được.
Nghĩ là làm, ngây lập tức Triệu Thiên Thiên khôi phục lại vẻ vui tươi mọi khi trên mặt, và tiếp tục hành trình đạo phố, mua sắm của mình!
Mà khoan...mua sắm?
Nói đến mua sắm cô mới nhớ, không biết cái tên kia khi phát hiện cô biến mất sẽ có biểu hiện như thế nào? Không hiểu sao, đột nhiên cô lại muốn thấy vẻ mặt của anh ta khi đó...
- Ách...sao mình lại nghĩ đến anh ta, chẳng phải mình về đây một phần là để thoát khỏi móng heo của anh ta hay sao?
Tự rõ đầu mình rồi lẩm bẩm, sau đó Triệu Thiên Thiên cũng tự nhủ là không nghĩ tới Lăng Lãnh Nam nữa!
Song...
Ông trời thường rất thích trêu người, Triệu Thiên Thiên chẳng được như ý nguyện, khi mà cô quyết định không nghĩ tới, thì hình ảnh của người đó lại hiện lên trước mắt cô, rất rõ ràng trên chiếc ti vi công cộng trên đường. Và hiển nhiên, đấy chỉ là một chương trình phát lại, một buổi phỏng vấn đánh nhân thành đạt...
- Oa...anh ấy đẹp trai quá, lại giàu có nữa, ước gì có thể gặp được anh ấy ở ngoài một lần!
- Đúng vậy...nếu được anh ấy để ý tới, thì có chết mình cũng cam lòng...
...v.v...
Triệu Thiên Thiên chỉ có thể im lặng mà nghe từ câu cảm thán, đầy chất mơ mộng của các thiếu nữ xung quanh. Xong cũng chuyển tầm mắt nhìn tới cái khuôn mặt phóng to trên màn hình ti vi... Nhất thời, cô nhịn không được đưa tay lên bóp bóp trán.
Trời ạ... Tại sao cái loại đàn ông như vậy mà cũng có lắm người yêu thương nhung nhớ thế kia? Cô thật sự không biết được trong lòng những người đó chứa cái gì? Thật sự trên thế gian không còn đàn ông tốt nữa hay sao mà lại đặt sự chú ý lên những kẻ như thế...
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Triệu Thiên Thiên cũng không muốn bị nước bọt dìm chết, cho nên cô không hề hé răng nữa lời... Đùa à, cô mà nói ra, không chừng mấy cô gái mộng mơ ở đây sẽ tốt một phen công phu miệng để bên vực người đàn ông kia sao?!
Lắc lắc đầu, Triệu Thiên Thiên tiếp tục bước đi, nhưng chính cô cũng không hề nhận ra, vô tung vô ảnh, hình bóng của một người nào đó lại ẩn hiện trong đầu cô...
Trên thực tế, người giống như Triệu Thiên Thiên như vậy có bao nhiêu? Lăng Lãnh Nam xét ngoại hình có ngoại hình, gia thế lại thuộc loại hoàn đầu, chẳng sợ scandal tình ái của anh ta có nhiều đi chăng nữa, thì cũng không thể cản được những thiếu nữ thích mơ mộng tuổi xuân xanh!
...
- Chủ tịch, đây là báo cáo mới nhất bên bộ phận đầu tư đưa lên, cần ngài xem qua!
Bên trong văn phòng chủ tịch của Lăng thị, thư ký cung kính đưa lên cho Lăng Lãnh Nam một tập hồ sơ.
Lăng Lãnh Nam đặt cây bút trên tay xuống, xoa xoa thái dương, nghiêm mặt nhìn người trước mặt:
- Được rồi, còn gì nữa không?
- Dạ không!
Nhận được câu trả lời từ thư ký, Lăng Lãnh Nam liền vẫy tư ra hiệu cho cô thư ký lui ra. Còn lại một mình trong phòng, nhìn chồng hồ sơ trên bàn, Lăng Lãnh Nam thở dài, lại xoa xoa thái dương...
- Chết tiệt, lại sao lại nhiều việc như vậy chứ?
Tuy rằng lúc trước anh làm phó chủ tịch, nhưng cũng làm không ít công việc dành cho chủ tịch đi?! Ấy thế, nhưng anh vẫn thừa thời gian để ra ngoài thư giãn... Còn đằng này, sau khi anh nhận chức cũng được gần nữa tháng...nề nà, mới nhận chức thì nào là bàn giao, rồi phát sinh đủ thứ việc. Ngay ra thời gian ngủ anh còn chẳng có bao nhiêu, thì lấy đâu ra thì giờ để ra ngoài thư giãn?
Không biết người chị dâu kia như thế nào lại làm tốt như vậy, tuy rằng trên danh nghĩa thì Lăng thị chỉ đứng sau Lãnh thị, nhưng thực tế, quy mô của cả hai cách nhau không phải là một khoảng cách nhỏ! Như vậy, mà chị dâu của anh lại dường như nhìn rất rảnh rỗi thì phải...
Còn một điều nữa, cũng vì anh không có thời gian, cho nên...
Xem ra, phải hảo hảo nhanh chóng xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện, thì cầu mong mới có thời gian!
Bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn tạo cho bản thân một lớp bọc hoàn hảo nhất... Và luôn tự nhủ rằng... phải quên những chuyện không đáng nhớ kia đi, tương lai còn dài, phải biết sống cho riêng mình!
Nhưng... nói thì dễ, làm thì lại rất khó! Cô vẫn không buông bỏ được, vẫn cứ nhớ đến những chuyện đó... Hơn nữa, với những cơn ác mộng vẫn thường xuyên đeo bám cô hằng đêm, thì càng khiến cô càng không thể quên được!
Đã như vậy, nếu chẳng thể quên, thì cô cũng không muốn chốn tránh nữa, cô muốn thẳng thắn đối mặt với tất cả... Bởi vì, cô đã chẳng phải là con bé yếu đuối của ngày xưa nữa rồi! Chẳng phải là quả hồng mềm để ai muốn bóp thì bóp nữa đâu...
Triệu Thiên Thiên bây giờ... đã khác rồi!
Những kẻ đã nợ cô, cô sẽ đồi lại hết... sẽ không bỏ qua nữa... Để bọn họ sống nhởn nhơ thời gian qua, cũng quá đủ rồi!
...
Trong lúc Triệu Thiên Thiên vừa đi ngang qua một cửa hàng trên đường, thì chẳng bao lâu sau, một cô gái đi ra... nhìn theo hướng bóng cô, nhíu mày.
- Em sao thế?
Một người đàn ông cũng từ bên trong đi ra, nhìn dáng vẻ chính là của một công tử nhà giàu, thuộc tầng lớp cao quý tại cái thành phố này!
Cô gái kia ngây lập tức thu lại vẻ mặt hiện tại, tươi cười ôm lấy cánh tay người đàn ông kia, rồi lại chủ động hôn lên mặt người đàn ông:
- Không có gì... chỉ là thấy bóng lưng người kia hơi quen mắt một chút, thôi cũng không có gì, mình đi nghe anh!
- Ừ!
Chu Thiệu Trị cười híp mắt, nựng nựng gò má của Thẩm Thiên Lệ, ừ một tiếng liền ôm eo cô ta bước đi.
Còn Thẩm Thiên Lệ, trên khuôn mặt vẫn ra dáng vui vẻ, nhưng trên thực tế, trong lòng cô ả đang có những gì, thì không ai có thể biết được rồi!
Triệu Thiên Thiên là một sát thủ, mà cái vô cùng cần thiết mà một sát thủ cần phải có chính là sự nhạy bén đối với hơi thở xung quanh, cũng chính vì vậy, mà ngay từ lúc có một ánh mắt mang theo dò xét công khai đánh giá cô, thì cô đã cảm nhận được ngây lập tức!
Khẽ liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu của một chút ô tô đỗ ngay đó... Bất chi bất giác, trên ánh mắt của Triệu Thiên Thiên nổi lên một tia sáng lạnh!
Thì ra là ả ta...dù nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không sao quên được khuôn mặt đó! A...xem ra người ta cũng có ấn tượng không ít với cô thì phải, nhìn cái ánh mắt kia kìa?
Thẩm gia phải không? Thẩm Thiên Lệ phải không? Các người yên tâm đi, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt các người thôi!
Ưm... có lẽ những ngày tiếp theo của cô sẽ không được yên bình nữa cho lắm! Nên hiện tại phải tận dụng thời gian thảnh thơi một chút mới được.
Nghĩ là làm, ngây lập tức Triệu Thiên Thiên khôi phục lại vẻ vui tươi mọi khi trên mặt, và tiếp tục hành trình đạo phố, mua sắm của mình!
Mà khoan...mua sắm?
Nói đến mua sắm cô mới nhớ, không biết cái tên kia khi phát hiện cô biến mất sẽ có biểu hiện như thế nào? Không hiểu sao, đột nhiên cô lại muốn thấy vẻ mặt của anh ta khi đó...
- Ách...sao mình lại nghĩ đến anh ta, chẳng phải mình về đây một phần là để thoát khỏi móng heo của anh ta hay sao?
Tự rõ đầu mình rồi lẩm bẩm, sau đó Triệu Thiên Thiên cũng tự nhủ là không nghĩ tới Lăng Lãnh Nam nữa!
Song...
Ông trời thường rất thích trêu người, Triệu Thiên Thiên chẳng được như ý nguyện, khi mà cô quyết định không nghĩ tới, thì hình ảnh của người đó lại hiện lên trước mắt cô, rất rõ ràng trên chiếc ti vi công cộng trên đường. Và hiển nhiên, đấy chỉ là một chương trình phát lại, một buổi phỏng vấn đánh nhân thành đạt...
- Oa...anh ấy đẹp trai quá, lại giàu có nữa, ước gì có thể gặp được anh ấy ở ngoài một lần!
- Đúng vậy...nếu được anh ấy để ý tới, thì có chết mình cũng cam lòng...
...v.v...
Triệu Thiên Thiên chỉ có thể im lặng mà nghe từ câu cảm thán, đầy chất mơ mộng của các thiếu nữ xung quanh. Xong cũng chuyển tầm mắt nhìn tới cái khuôn mặt phóng to trên màn hình ti vi... Nhất thời, cô nhịn không được đưa tay lên bóp bóp trán.
Trời ạ... Tại sao cái loại đàn ông như vậy mà cũng có lắm người yêu thương nhung nhớ thế kia? Cô thật sự không biết được trong lòng những người đó chứa cái gì? Thật sự trên thế gian không còn đàn ông tốt nữa hay sao mà lại đặt sự chú ý lên những kẻ như thế...
Nghĩ thì nghĩ, nhưng Triệu Thiên Thiên cũng không muốn bị nước bọt dìm chết, cho nên cô không hề hé răng nữa lời... Đùa à, cô mà nói ra, không chừng mấy cô gái mộng mơ ở đây sẽ tốt một phen công phu miệng để bên vực người đàn ông kia sao?!
Lắc lắc đầu, Triệu Thiên Thiên tiếp tục bước đi, nhưng chính cô cũng không hề nhận ra, vô tung vô ảnh, hình bóng của một người nào đó lại ẩn hiện trong đầu cô...
Trên thực tế, người giống như Triệu Thiên Thiên như vậy có bao nhiêu? Lăng Lãnh Nam xét ngoại hình có ngoại hình, gia thế lại thuộc loại hoàn đầu, chẳng sợ scandal tình ái của anh ta có nhiều đi chăng nữa, thì cũng không thể cản được những thiếu nữ thích mơ mộng tuổi xuân xanh!
...
- Chủ tịch, đây là báo cáo mới nhất bên bộ phận đầu tư đưa lên, cần ngài xem qua!
Bên trong văn phòng chủ tịch của Lăng thị, thư ký cung kính đưa lên cho Lăng Lãnh Nam một tập hồ sơ.
Lăng Lãnh Nam đặt cây bút trên tay xuống, xoa xoa thái dương, nghiêm mặt nhìn người trước mặt:
- Được rồi, còn gì nữa không?
- Dạ không!
Nhận được câu trả lời từ thư ký, Lăng Lãnh Nam liền vẫy tư ra hiệu cho cô thư ký lui ra. Còn lại một mình trong phòng, nhìn chồng hồ sơ trên bàn, Lăng Lãnh Nam thở dài, lại xoa xoa thái dương...
- Chết tiệt, lại sao lại nhiều việc như vậy chứ?
Tuy rằng lúc trước anh làm phó chủ tịch, nhưng cũng làm không ít công việc dành cho chủ tịch đi?! Ấy thế, nhưng anh vẫn thừa thời gian để ra ngoài thư giãn... Còn đằng này, sau khi anh nhận chức cũng được gần nữa tháng...nề nà, mới nhận chức thì nào là bàn giao, rồi phát sinh đủ thứ việc. Ngay ra thời gian ngủ anh còn chẳng có bao nhiêu, thì lấy đâu ra thì giờ để ra ngoài thư giãn?
Không biết người chị dâu kia như thế nào lại làm tốt như vậy, tuy rằng trên danh nghĩa thì Lăng thị chỉ đứng sau Lãnh thị, nhưng thực tế, quy mô của cả hai cách nhau không phải là một khoảng cách nhỏ! Như vậy, mà chị dâu của anh lại dường như nhìn rất rảnh rỗi thì phải...
Còn một điều nữa, cũng vì anh không có thời gian, cho nên...
Xem ra, phải hảo hảo nhanh chóng xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện, thì cầu mong mới có thời gian!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook