Trần Lâm cảm thấy mạng của mình quả thực là trời sinh lao lực.

Gần đây bệnh viện đang nghiên cứu phát minh một loại kháng thể kiểu mới đối kháng gien vặn vẹo, mà hiện tại đã tới giai đoạn mấu chốt nhất của thí nghiệm.

Lúc trước trận chiến Thương Kiếm cùng Á Hi, "Độc Săn" lưu lại bóng ma đến nay vẫn làm cho người ta giật mình, tuy rằng cuối cùng tất cả đều bị phá hủy, nhưng rất khó bảo đảm ngày sau quốc gia khác sẽ không nghiên cứu ra loại vũ khí tương tự "độc săn" đối phó bọn họ, vì đề phòng tai họa trước khi nó chưa xảy ra, Yến Thù Thanh làm người sống sót duy nhất, chủ động cung cấp gien, mà Trần Lâm làm làm bác sĩ phụ trách duy nhất, lại là nhân vật cấp đại thần trong việc nghiên cứu khoa học của Thương Kiếm, lần này gánh nặng tự nhiên rơi ở trên đầu anh.

Một đoạn thời gian này mỗi ngày anh đều ở trong phòng thí nghiệm, thức khuya dậy sớm vội vàng đến không kịp thở, thật vất vả đêm nay thí nghiệm thành công, có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, anh mang theo một đầu tóc rối giống như tổ chim, đầu bù tóc rối đi ra bệnh viện, đang chuẩn bị về nhà đánh một giấc, phòng khám tư nhân đột nhiên gọi điện thoại tới.

Vừa thấy dãy số này, Trần Lâm trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, rất muốn làm bộ cái gì cũng chưa thấy, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang không ngừng, anh không có biện pháp chỉ có thể ấn nút nhận, điện thoại mới vừa kết nối liền truyền đến âm thanh khóc lóc thút thít của y tá.

"Trần ca, anh hiện tại ở đâu? Vốn dĩ đêm nay trực bác sĩ Phương trực đêm, nhưng phục tùng giả nhà anh ấy đột nhiên muốn sinh nên anh ta không thể tới, buổi tối còn có khách hẹn trước, hiện tại phòng khám đã không có bác sĩ, hiện tại anh có thể tới đây một chuyến hay không?"

Vừa nghe lời này Trần Lâm lại đau đầu, rất muốn trực tiếp trả lời một câu "Phòng khám không phải không có một mình tôi làm bác sĩ, tại sao lại phải gọi cho tôi, lão tử đã liên tục gần một tháng làm ca đêm rồi được chứ!" Nhưng lời này tới bên miệng lại bị anh nuốt xuống, rốt cuộc đối phương cũng là phụ nữ, anh cũng không am hiểu cự tuyệt phụ nữ, hơn nữa có thể ở phòng khám hẹn trước đều là người có máu mặt, cuối cùng nghĩ đến chuyện làm ăn của nhà mình, nếu như anh phá hoại, lão mẹ nếu biết chuyện thể nào cũng xé xác anh ra.

Tưởng tượng đến chuyện đó, Trần Lâm thở dài một hơi, đồng ý nhân việc này, chỉ có thể nhận mệnh thay đổi phương hướng phi hành khí bay đến phòng khám.

Đêm khuya phòng khám im ắng, hành lang chỉ có thể nghe âm thanh nho nhỏ của mấy cô y tá, Trần Lâm vội vàng đuổi tới, kết quả vị bệnh nhân hẹn trước kia lại chờ mãi cũng không xuất hiện.

Trần Lâm ngồi trên ghế chờ đợi, ngáp liên tục, lấy ra thiết bị truyền tin quấy rầy Yến Thù Thanh, 【 Làm gì đấy, ngủ sao 】

Tin nhắn gửi đi thật lâu mới có trả lời, nhưng chỉ có hai chữ ngắn ngủn【 Ngủ rồi. 】

Trần Lâm cười nhạo một tiếng, mắt trợn trắng, 【 Ngủ mà còn trả lời tin nhắn, cậu mộng du a? Không ngủ thì cùng tôi nói chuyện một chút đi 】

Tin tức lại một lần nữa đá chìm đáy biển, Trần Lâm biết thời gian này Yến Thù Thanh căn bản không có khả năng ngủ, 【 Cậu mỗi ngày nhìn chằm chằm gương mặt cá chết của Cận Hằng không thấy mệt sao, có thể quan tâm tới tôi một chút hay không?"

Đầu bên kia Cận Hằng nhìn chằm chằm tin tức gửi tới, sắc mặt đen một tầng, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Thù Thanh ôm Quyển Quyển ngủ, không muốn động vào đồ vật của Yến Thù Thanh, nhưng nhìn đến tin tức này trực tiếp cầm lên gọi lại.

Trần Lâm vừa thấy điện báo rạo rực nhận lấy, "Thù Thanh, cậu vứt bỏ Cận Hằng tới tìm tôi sao?"

Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tiếp theo một thanh âm truyền đến trầm thấp lãnh ngạnh thanh âm, "Để anh lo lắng rồi, chúng tôi thật sự rất tôi, nghe nói anh muốn có người nói chuyện, tôi cố ý gọi điện thoại tới thăm hỏi một chút, anh thiếu loại quan tâm nào a? Đánh một cái có tính không?"

Đột nhiên nghe được âm thanh Cận Hằng, cả người Trần Lâm đều tỉnh táo, tay run rẩy thiếu chút nữa đem thiết bị truyền tin ném ra, đúng lúc này cửa phòng khám đột nhiên mở ra, biểu tình đau trứng trên mặt anh còn không kịp thu hồi, lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc đi đến.

Người này mang theo khẩu trang cùng kính râm, hoàn toàn không thấy rõ mặt, một đầu tóc ngắn vụn vặt phối hợp áo khoác màu đen hưu nhàn, có vẻ phá lệ khí vũ hiên ngang, rõ ràng là trang phục bình thường, lại bởi vì hai cái đùi to lớn cùng dáng người tinh tráng của người này, làm cho cả người hắn đều mang theo một loại khí tràng rất mạnh.

Trần Trừng may mắn chính mình cũng mang khẩu trang, không đến mức rụt rè giống vừa nãy, thấp giọng khụ một tiếng đang chuẩn bị hỏi hắn là ai, cô y tá đi theo phía sau liền đỏ mặt dò ra đầu nói, "Anh Trần, người này chính là Đoạn tiên sinh có lịch hẹn trước."

Nga thì ra chính là vị đại gia hôm nay đến trễ.

Trần Lâm yên lặng ở trong lòng phun tào một câu, hướng người nọ nở nụ cười công thức, cô y tá nhìn chằm chằm người nọ nhìn đã lâu mới cọ tới cọ lui đi ra ngoài, quay người lại liền cùng mấy cô y tá đứng ở cửa xem trộm ríu rít nói.

"Người này đẹp trai lắm a!"

"Đúng đúng! Vừa vào cửa liền lóe mù mắt, tôi cảm thấy anh ta giống như một minh tinh a!"

"Đúng đúng đúng, giống minh tinh, gọi là gì a......"

......

Âm thanh của mấy cô y tá vọng lại đây, người nọ vẫn ngồi tại chỗ vững như Thái sơn, hoàn toàn không có nửa điểm không được tự nhiên, chỉ là bất động thanh sắc đánh giá Trần Lâm, không nói một lời.

Trần Lâm liếc mắt nhìn người nọ đeo khẩu trang, nhịn không được ở trong lòng bĩu môi: Ngay cả mặt cũng nhìn không thấy cũng không biết làm sao thấy được đẹp trai.

"Đoạn tiên sinh nơi nào không thoải mái?"

Thu hồi tâm tư, Trần Lâm cúi đầu viết hồ sơ bệnh nhân, người nọ vẫn là nhìn chằm chằm anh, ánh mắt của hắn đảo qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng cùng màu da trắng bóc hiện ra dưới ánh đèn của anh, mở miệng lại nói một câu hoàn toàn không đầu không đuôi, "Bác sĩ ngài họ Trần?"

Trần Lâm "Đúng" một tiếng, "Có vấn đề sao?"

Người nọ như là cười một chút, lắc lắc đầu, "Không có vấn đề."

Âm thanh hắn khàn khàn trầm thấp, như là cảm mạo, Trần Lâm không biết người này có ý gì, lại hỏi một lần, "Đoạn tiên sinh, ngài rốt cuộc không thoải mái chỗ nào."

"Dị ứng, lúc trước liên hoan không cẩn thận ăn hải sản, sau đó toàn thân nổi mẩn, mũi cùng họng đều rất ngứa."

Trần Lâm gật gật đầu, "Liên tục thời gian dài bao lâu?"

"Từ giữa trưa đến bây giờ."

Trần Lâm dừng lại tay cầm bút, ngẩng đầu, nhíu mày, "Giữa trưa đã dị ứng, hiện tại mới đến xem bác sĩ? Lúc này ngài nên đến bệnh viện yêu cầu khám gấp, mà không phải tới gặp bác sĩ tư nhân."

Trần Lâm vừa nhấc đầu, người nọ vừa lúc đối diện đôi mắt màu hổ phách của anh, người nọ lập tức sững sờ, dừng một chút mới mở miệng, "Bác sĩ, nơi này rốt cuộc có mấy bác sĩ họ Trần?"

Trần Lâm không thích bệnh nhân nói nhiều, có chút cảm thấy bệnh của họ đều là tự mình gây ra, tựa như vị này đều dị ứng lâu như vậy thế nhưng còn ở nơi này nói gần nói xa, rốt cuộc người này tới đây làm gì?

"Đoạn tiên sinh, nếu như ngài đối với tôi không hài lòng, hiện tại toi có thể giúp ngài liên hệ bác sĩ khác."

Người nọ vừa nghe lời này nháy mắt xua tay, "Không không không, tôi chỉ muốn bác sĩ Trần xem cho tôi.

Trần Lâm liếc mắt nhìn người nọ một cái đến nay vẫn không có tháo kính râm cùng khẩu trang xuống, ở trong lòng mắt trợn trắng, hướng người kia dương dương cằm, "Đem khẩu trang tháo xuống, tôi muốn nhìn mặt ngài."

Người nọ do dự một chút, tiếp theo cười như không cười câu lên khóe miệng, "Vẫn là đừng, tôi hiện tại quá xấu, vạn nhất dọa đến bác sĩ Trần thì làm sao bây giờ, tôi chính là dị ứng hải sản mà thôi."

Trần Lâm cảm giác kiên nhẫn của mình đã bị gia hỏa này vắt hết sạch, người này rốt cuộc là tới xem bệnh hay là nói chuyện phiếm?

"Dị ứng hải sản cũng có rất nhiều biểu hiện bệnh trạng bất đồng, cậu không tháo khẩu trang xuống, tôi làm sao biết cậu nhiễm loại nào."

"Chính là bệnh cũ thôi, Trần bác sĩ anh khẳng định đã sớm quen thuộc rồi."

Bệnh cũ của hắn, có liên quan quái gì đến anh?

Trần Lâm lần này xem thường trả lời, ở phòng thí nghiệm tích góp lửa giận vài tháng, giờ khắc này quả thực một giây sau lập tức nổ mạnh, "Đoạn tiên sinh, cậu không phối hợp bác sĩ, đại khái là thật sự đối với tôi bất mãn, không bằng tôi giúp cậu liên hệ bác sĩ khác."

Vừa nghe lời này, người nọ tháo xuống kính râm, lộ ra một đôi mắt màu xám sâu thẳm, hốc mắt thâm thuý cùng lông mày thẳng tắp khiến cho người ta một loại cảm giác sắc bén, nhưng con ngươi lại chớp chớp giống như có thể nói, như là cười hỏi anh, "Trần bác sĩ, cậu thật sự xác định muốn xem sao?"

Đối diện đôi mắt của người này, trong lòng Trần Lâm nhảy dựng lên, mạc danh kỳ diệu cảm thấy đôi mắt này có chút quen mắt, như là trước kia gặp qua ở nơi nào, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, nhưng nghĩ lại tưởng tượng lúc trước gặp phải người phiền phức như vậy, đại khái đã sớm nhớ ra rồi.

"Không cần xem cũng được, ra cửa rẽ phải lên phi hành khí một tiếng rưỡi liền đến bệnh viện công lập gần nhất."

Lời này làm người nọ nhịn không được nở nụ cười, lộ ra một mặt biểu tình không có biện pháp, tùy tay tháo xuống khẩu trang trên mặt.

Một gương mặt tinh xảo sắc bén, anh tuấn đến mức tận cùng, nếu lúc này trong phòng còn có những người khác, khẳng định sẽ lập tức hét lên.

Đột nhiên đối diện gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Trần Lâm tức khắc sửng sốt, đột nhiên nắm chặt bút trong tay, đầu ầm ầm vang lên, trong nháy mắt cảm giác hô hấp đều đừng lại.

"Cậu là...... Lý Sùng!?"

Lý Sùng dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở bên môi, cúi người tiến tới gần Trần Lâm, "Trần bác sĩ quen biết tôi sao?"

Ánh mắt Trần Lâm cực kỳ mất tự nhiên lập loè vài cái, lại lần nữa vô cùng may mắn bản thân đeo khẩu trang, có thể che giấu biểu tình thất thố của mình, anh thấp giọng khụ một tiếng, mắt nhìn thẳng tiếp tục viết bệnh hồ sơ, "Đại minh tinh Lý Sùng, toàn tinh tế này ai lại không biết."

Anh căn bản không dự đoán được lại ở chỗ này gặp phải người này, trong lúc nhất thời trong lòng hoàn toàn rối loạn, nếu thời gian có thể chảy ngược mà nói nhất định đánh chết anh cũng không tới nơi này trực ca đêm.

Khó trách gia hỏa này nói hải sản dị ứng là bệnh cũ, khó trách đôi mắt màu xám kia thoạt nhìn quen mắt như vậy...... Thì ra là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp!

Lý Sùng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, trên mặt tuy rằng nổi lên rất nhiều vết mẩn đỏ, nhưng là hoàn toàn không ảnh hưởng đến trình độ kinh diễm lúc trước, bị một người như vậy nhìn chằm chằm Trần Lâm cảm thấy không hề thoải mái, thế nhưng Lý Sùng còn nâng má cười như không cười nói, "Trần bác sĩ, muốn xem mặt tôi là anh, hiện tại tôi đều bị anh " lột sạch ", tại sao anh lại không nhìn tôi."

Con mẹ nó ai lột sạch cậu!

Trần Lâm nói không được, thiếu chút nữa ho khan ra tiếng, nghĩ đến chuyện gút mắc lúc trước của hai người, theo bản năng kéo khẩu trang lên, chỉ là ngóng trông nhiều năm như vậy qua đi, gia hỏa này lại không nhận ra anh.

"Không cần nhìn, chỉ là dị ứng hải sản, cầm phương thuốc đi lấy thuốc đi, thuốc mỡ một ngày bôi hai lần, thuốc viên một ngày uống ba lần, ra cửa rẽ trái thanh toán.."

Nói xong lời này, anh đem đơn thuốc đưa vào trong tay Lý Sùng, anh sợ rất sợ cậu ta ăn vạ ở nơi này không đi.

Lý Sùng cầm lấy đơn thuốc chỉ nhìn một cách đơn thuần, tiếp theo có chút ủy khuất bĩu môi, "Trần bác sĩ, tôi tốn công sức hẹn trước như vậy, ngài đơn giản như vậy đuổi tôi đi rồi? Uổng công tôi cố ý dùng danh nghĩa người đại diện đăng kí xem bệnh ở đây, không phải nói phòng khám tư nhân, thái độ phục vụ đều tốt sao, tôi chính là nghe danh mới đến a."

Nghe danh cái rắm, làm như lúc trước cậu ta chưa từng xem bệnh ở nhà anh vậy.

Trần Lâm ở trong lòng mắt trợn trắng, trên mặt vẫn cứ việc công xử theo phép công, "Lý tiên sinh, bệnh của ngài không phức tạp, tránh xa đồ dị ứng, uống thuốc điều đắn sẽ đỡ, căn bản không tốn bao lâu thời gian."

"Nhưng tôi bỏ tiền a trị bệnh a, năm trăm đồng tiền đó." Lý Sùng đúng lý hợp tình ngồi ở trên ghế, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Trần Trừng, chớp chớp mắt nói, "Nếu không như vậy đi Trần bác sĩ, anh ở cùng tôi một lúc đi, một giờ làm việc của anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả."

Thái dương Trần Lâm nhảy lên thình thịch, hận không thể một chân đá chết gia hỏa này, anh đường đường là một tiến sĩ khoa học, chạy đến nơi đây xem bệnh còn chưa tính, thế nhưng còn không đáng giá năm trăm đồng tiền, cậu ta là đại minh tinh, kiếm tiền dễ như ăn cháo, còn cùng anh ở nơi này khóc than."

"Ngượng ngùng, phía sau còn có người bệnh hẹn trước, mong cậu phối hợp công tác của phòng bệnh chúng tôi."

Trần Lâm thuận miệng nói bừa cái lý do, trộm ở phía dưới bàn gửi tin nhắn cho Yến Thù Thanh, hy vọng người bạn này cùng với lão công mặt đen của cậu ấy sẽ xem trọng mình, trong lúc ngủ mơ bò dậy gọi điện thoại tới phòng khám, giả bộ làm bệnh nhân hẹn trước.

Đáng tiếc Yến Thù Thanh mang bầu nhị bánh bao ngủ đến vô cùng thơm ngọt, Cận Hằng bị giật mình tỉnh giấc, một tay đem thiết bị truyền tin ném xuống giường, trở mình ôm Yến Thù Thanh tiếp tục ngủ ngon.

Nhìn thoáng qua sắc mặt căng thẳng của Trần Lâm, Lý Sùng câu lên khoé miệng, như là đột nhiên nhớ tới cái gì nói, "Hỏng rồi, tôi giống như đã quên người đại diện hẹn tôi ba giờ sáng, phòng khám có phải cũng tan tầm vào thời gian này không a?"

Lời này làm Trần Trừng cứng lại, lúc này Lý Sùng gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử màu hổ phách của anh, tiến lên nhẹ giọng nói, "Trần bác sĩ, lại nói diện mạo của anh rất giống một người trước kia tôi quen biết, vừa rồi tôi còn không có cảm thấy, hiện tại càng xem càng cảm thấy giống."

Trên mặt Trần Lâm lúc đỏ lúc trắng, mặt ngoài còn giả bộ trấn định, giơ tay kéo khẩu trang lên, lần này cơ hồ che đậy cả khuôn mặt. "Con người giống nhau là chuyện bình thường, Lý tiên sinh nếu không có chuyện gì đi lấy thuốc đi, tôi còn có chút tư liệu muốn ——"

Anh nói còn chưa nói xong, một đôi tay ấm áp thon dài đột nhiên duỗi đến trước mắt, không chờ anh phản ứng kịp đã tháo xuống khẩu trang trên mặt anh.

"!"Trần Lâm trong lòng cả kinh, vội vàng giơ tay che lại.

Nhưng người đối diện lại trực tiếp xì một tiếng nở nụ cười, "Trần Lâm ca ca, em đã biết là anh mà."

Một câu làm mặt Trần Lâm hoàn toàn đỏ bừng, như là bị chọc vào chỗ hiểm, thẹn quá thành giận, "Đừng gọi tôi như vậy!"

Lý Sùng nháy mắt cười đến lợi hại hơn, đối diện đôi mắt xám quen thuộc cùng gương mặt tinh xảo của người này, chuyện quá khứ lại lần nữa hiện lên ở trước mắt, nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, lồng ngực Trần Lâm kịch liệt phập phồng, thật là hận không thể tìm miếng đậu hũ đâm vào.

Chẳng sợ đã xa cách nhiều năm như vậy, anh vẫn là cảm thấy xấu hổ, cái tên Lý Sùng này quả thực là lịch sử đen thui không gì sánh nổi trong cuộc đời ba mươi năm của anh!

Hết chương 92.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương