Chính Là Không Ly Hôn
Chương 7: Vừa tê vừa ngứa

Yến Thù Thanh đứng ở cửa nửa ngày không hề nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, thậm chí anh còn có kích động lập tức quay đầu rời đi, nhưng anh đã xuất hiện ở nơi này, tự nhiên không thể nói đi là đi, thế nhưng khi anh bước một bước vào trong phòng, anh lại cảm thấy trái tim đau đớn giống như bị mũi kim đâm vào.

Kỳ thực anh nên sớm nghĩ tới, nơi nào có Lý Khác Nhiên, làm sao có khả năng không có Cận Hằng, lúc đó Lý Khác Nhiên chủ động hẹn anh, anh nên tự mình biết mình mới phải, nhưng anh lại cố tình lừa mình dối người tự mình đa tình, trực tiếp biến bản thân thành chuyện cười của hai người kia.

Cho nên... Vừa nãy lúc Lý Khác Nhiên chủ động gọi cho anh, Cận Hằng có phải vẫn luôn ở bên cạnh?

Nghe thấy lời của anh tràn đầy vui mừng khi được mời đến đây, nhìn thấy biểu tình đầy mong đợi của anh khi xuất hiện ở cửa, thưởng thức bộ dạng chật vật của anh khi nhing thấy hắn, cuối cùng mới lộ ra nụ cười châm chọc.

Nghĩ đến hình ảnh này, Yến Thù Thanh hô hấp cũng có chút khó khăn, đầu ngón tay bấm chặt vào trong lòng bàn tay, không còn dám tiếp tục ngẫm nghĩ...

Kỳ thực việc này nói cho cùng cũng không có gì, anh vốn là cũng không hi vọng Lý Khác Nhiên có thể hiểu tâm tư của anh, nhưng lúc này đây so với trước đây bất kỳ lần nào ba người họ cùng nhau xuất hiện cũng làm cho anh lúng túng, nói đến cũng không phải trái tim quá đau đớn, chỉ là có một ít nhói đau, rất nhỏ nhưng không có cách nào cho rằng không tồn tại.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc ngẩng đầu lên lại, trên mặt Yến Thù Thanh lộ ra nụ cười vừa đúng, mặc dù xem Cận Hằng nhìn anh giống như kỳ đà cản mũi, anh cũng không thể thua khó coi như vậy được.

"Đúng a, tôi cũng không nghĩ tới sau công tác dĩ nhiên còn có thể gặp được ngài, chào buổi tối trưởng quan."

Yến Thù Thanh đi tới, trên mặt vẫn mang theo biểu tình ôn hòa, thế nhưng so sánh với khẩu khí thân mật của Cận Hằng lúc trước, hai chữ "trưởng quan" lập tức kéo ra khoảng cách giữa hai người, mà tâm tình không vui của anh cũng biểu hiện ra rất rõ ràng, dù sao không ai nguyện ý sau giờ làm việc còn phải đối mặt với vị cấp trên mang gương mặt cá chết kia.

"Thù Thanh cậu cũng quá khách khí, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, còn gọi trưởng quan làm gì nữa, chẳng lẽ là cậu không muốn ở chỗ này nhìn thấy tôi, mới cố ý nói như vậy sao?"

Cận Hằng nhàn nhạt câu lên khóe miệng, trên mặt không có biểu tình gì, một đôi mắt mang theo tròng mắt sâu thẳm chứa đựng mùi vị lạnh lẽo, dường như là đang cảnh cáo anh không cần nói ra đáp án làm hắn không thích.

Đối diện ánh mắt của hắn, Yến Thù Thanh không nhịn ở trong lòng xì cười một tiếng: Nhá, cái tên này lúc nào trở nên tự mình biết mình như thế.

Thế nhưng đây là ánh mắt gì, tôi không nói chán ghét nhìn thấy anh, chẳng lẽ còn muốn nói đến nơi này chính là vì gặp anh hay sao?

"Trưởng quan nói như vậy thật là oan uổng cho tôi, dù sao ngài cũng đến sớm hơn tôi, tôi là người đến sau thực sự không dám suy nghĩ như vây."

Anh nói là "Không dám", không phải "Không thể", chuyện không dám làm không có nghĩa là tâm lý không muốn làm, kém nhau một chữ ý tứ lại hoàn toàn khác biệt.

Cận Hằng nghe vậy con mắt nhắm lại, nhất thời không nói gì.

Bên cạnh Lý Khác Nhiên lúc này đi tới, ánh mắt ở giữa hai người chuyển động, lặng lẽ kéo kéo góc áo Yến Thù Thanh, có chút bất an nhỏ giọng nói, "Anh Thù Thanh... Anh có phải là giận dữ không? Đều tại em không có nói trước nói cho anh Cận đại ca cũng tới... Xin lỗi xin lỗi, lúc đó em thật không có cân nhắc nhiều như vậy..."

"Trước đây chúng ta không phải vẫn cùng nhau tụ họp hay sao, em cho là Cận đại ca là người một nhà, không phải là người ngoài trong miệng anh nói, cho nên mới... Đều tại em tự chủ trương, Cận đại ca cũng là bị em gọi tới, anh muốn trách thì trách em đi, em không nghĩ tới sẽ khiến chuyện thành như vậy... Anh em sai rồi..."

Gương mặt Lý Khác Nhiên đầy hổ thẹn, rủ lông mày xuống, giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm.

Cận Hằng vừa nghe lời này lạnh lùng đưa mắt dời đi, tựa hồ lộ ra một vệt châm biếm, vừa tựa hồ không có, bưng chén rượu lên nhấp một cái, thật giống căn bản cũng lười nói nữa.

Cái biểu tình khinh bỉ này rơi vào trong mắt Yến Thù Thanh, khiến ngực anh chập trùng mấy lần, cảm thấy chính mình hôm nay tới đây thật sự là chuyện cười, thế nhưng vừa ngẩng đầu đối diện biểu tình khổ sở của Lý Khác Nhiên, ngay cả một câu anh nói cũng không nói được, thậm chí cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.

Anh thật sự không muốn ở lại chỗ này xem gương mặt thối của Cận Hằng, nhưng rời đi như vậy sẽ làm khó Lý Khác Nhiên.

Cậu nhóc ấy vốn dĩ không hiểu ân oán giữa anh và Cận Hằng, cho nên mới có thể đồng thời gọi hai người đến, cậu ấy không làm sai. Người sai kì thực chính là anh, không rõ tâm tình của bản thân...

Đương nhiên chỉ bằng ánh mắt khinh bỉ vừa nãy của Cận Hằng, cho dù là đánh cược một lần, hiện tại anh cũng không thể rời đi, nếu như vậy chẳng phải sẽ khiến tên họ Cận kia đắc ý?

Đè xuống cảm xúc trong lòng, Yến Thù Thanh vẫn cứ nở nụ cười, ngoài miệng trả lời câu nói của Lý Khác Nhiên, ánh mắt lại trực tiếp nhìn chằm chằm Cận Hằng, "Anh không tức giận, có thể nhìn thấy hai người anh cao hứng còn không kịp, anh cùng Cận Hằng cũng là bạn cũ nhiều năm, vừa thấy mặt đã muốn hàn huyên, không thấy mặt liền nhớ, vừa nãy chỉ là đùa giỡn thôi, em còn tưởng thật à, không phải nói ăn cơm sao, làm sao một món ăn cũng không có, anh sắp chết đói rồi."

Nghe lời này, Cận Hằng mới ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt châm chọc của hắn, không nghĩ tới hắn lộ ra một vệt biểu tình rất có hứng thú, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Lý Khác Nhiên im lặng một lúc mới nhanh chóng lộ ra nụ cười, "Thì ra là như vậy a... Hai ngươi làm em sợ muốn chết, đến đến đến, chúng ta gọi món ăn đi, đều do anh Thù Thanh tới quá chậm, hai người bọn em vẫn luôn đói bụng chờ anh đấy."

Nói xong cậu ta lôi kéo Yến Thù Thanh ngồi vào chỗ ngồi của mình vừa nãy, lúc đi qua bên người Cận Hằng, hắn không biết lên cơn điên gì đột nhiên kéo lại cổ tay Yến Thù Thanh, không chờ anh phản ứng lại, liền đem người lôi đến bên cạnh mình.

"Ngồi bên này đi, bên kia sát cửa sổ, một hồi mang món ăn tới không tiện."

Động tác của hắn quá nhanh, Yến Thù Thanh không hề phòng bị trực tiếp ngã ngồi ở trên ghế.

Lý Khác Nhiên ngẩn người một chút, ánh mắt quét đến cổ tay của hai người, nụ cười trên khóe miệng nhất thời cứng đờ, trong mắt thật nhanh chợt loé lên một tia âm u, một giây sau lại nở nụ cười mang theo ánh sáng xán lạn, quay đầu đối với Yến Thù Thanh nói, "Trách em trách em, quên mất việc này, làm sao có thể để cho khách ngồi vị trí này, anh hay chúng ta thay đổi, anh ngồi bên này của em đi."

Yến Thù Thanh nhìn lướt qua bốn phía bàn, Lý Khác Nhiên cùng Cận Hằng nguyên bản ngồi đối diện nhau, nếu như lúc này chính mình cùng cậu ấy trao đổi vị trí, chẳng phải là toàn bộ hành trình mắt thấy hai người này sóng vai ngồi cùng nhau hay sao?

Nghĩ đến hình ảnh này, cả người anh cũng không tốt, thậm chí trong nháy mắt cảm thấy được cho dù là sát bên Cận Hằng, cũng không phải là chuyện không thể nhịn được, ít nhất anh không cần chịu kích thích ngay trước mặt mình.

Ngược lại muốn không dễ chịu tất cả mọi người đều không dễ chịu, đã có người chịu tội thay, vậy anh cũng không ngại cùng Cận Hằng dằn vặt lẫn nhau, anh đã sớm chịu đủ lắm rồi, nhiều lần ba người gặp mặt nhau vô tình anh đều trở thành kỳ đà cản mũi, vậy lần này anh tình nguyện giận hờn ích kỷ một lần.

Nghĩ tới đây anh hơi thở ra một hơi, mím môi ngẩng đầu lên, một bộ dạng không ngần ngại chút nào cười cười, "Ngày hôm nay em là người bỏ tiền, đương nhiên phải ngồi thoải mái một chút, anh không sao đâu, anh ngồi cạnh Cận Hằng cũng được, không cần chú ý nhiều như vậy, trước tiên gọi món ăn đi."

Nói xong anh như là sợ Lý Khác Nhiên nói thêm gì nữa bản thân lại không có lý do cự tuyệt, cầm lấy thực đơn trên bàn đặt tới trước mặt cậu ấy, một bộ dạng khách theo chủ, dù là ai cũng nhìn không ra anh có tâm tư "bổng đả uyên ương."

Lý Khác Nhiên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm hai người sóng vai, ngón tay giấu ở ghế dựa phía sau lưng sít sao mà nắm chặt vào nhau, chốc lát mới lộ ra nụ cười giống như đúc lúc nãy, quay người ngồi xuống đối diện hai người.

Bầu không khí cổ quái cũng không có duy trì bao lâu, chờ đồ ăn cùng rượu vừa lên, bầu không khí giữa ba người trở nên hoà hợp rất nhiều, tuy rằng tửu lượng Yến Thù Thanh không được, thế nhưng không muốn Lý Khác Nhiên không vui, liền theo đó rót một chén, mà Lý Khác Nhiên bản thân là người tính tình hoạt bát, có năng khiếu khuấy động bầu không khí, câu chuyện vốn dĩ rất bình thường, được cậu ấy nói ra lại cảm thấy rất thú vị, Yến Thù Thanh cũng dần dần quên mất tên gương mặt cá chết đang ngồi ở bên cạnh, mà Cận Hằng trước sau không hề hé răng, chỉ là tình cờ nói một đôi lời, ngược lại cũng không đến nỗi sân khấu vắng lặng.

Thế nhưng rượu quá ba tuần, Yến Thù Thanh dần dần cảm giác được không ổn.

Anh mới chỉ uống hai chén, liền có chút mộng mị, thậm chí vào lúc này ngẩng đầu lên nhìn Lý Khác Nhiên phía đối diện cũng lờ mờ, dường như tất cả chất rượu đều ngấm vào trong bụng, tiếp theo bị một cây đuốc nhen nhóm lửa, đốt đến mức khiến anh hít thở cũng có chút dồn dập, đầu óc hoa mắt choáng váng, tay cầm chén rượu cũng không giữ chặt được.

Trạng thái này rất giống lúc trước, làm cho cả người anh nhất thời thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh, không nhận rõ chính mình đến tột cùng là say rồi, hay là "Di chứng" chết tiệt kia lại phát tác.

Nếu như chỉ là uống say, phản ứng này không khỏi quá mãnh liệt, thế nhưng nếu như là "Bệnh cũ tái phát", nơi này vừa không có cầm kiếm giả phát tán hormone, làm sao có khả năng kích thích anh lần thứ hai phát tình!?

Nghĩ đến đây Yến Thù Thanh liền đặc biệt xấu hổ, cố tình che giấu giơ tay lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, chính là trong lúc đầu hỗn loạn, ánh mắt đột nhiên liếc về Cận Hằng bên cạnh, trong lòng nhất thời giật mình.

Hiện tại trong phòng khách một người cầm kiếm giả duy nhất chỉ có một mình Cận Hằng, hơn nữa dựa vào sự trùng hợp lúc trước, chẳng lẽ thực sự liên quan tới tên cá chết này..

Nghĩ đến loại khả năng này, cả người Yến Thù Thanh giống như bị vứt vào trong nước nóng, trong phút chốc anh liền đứng lên.

Lý Khác Nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn anh, "Anh Thù Thanh, anh làm sao vậy?"

Trong lòng Yến Thù Thanh vào lúc này quá hỗn loạn, gương mặt nóng đến ửng đỏ, lúc này Cận Hằng cũng ngẩng đầu lên, đối diện con mắt của hắn, anh càng ngày càng thống hận thân thể không thể khống chế của mình, "Anh... Có chút choáng váng đầu, có thể là uống nhiều rồi, muốn đi phòng vệ sinh rửa mặt."

Nói xong lời này, anh giống như bỏ chạy rời khỏi bàn, theo dõi bóng lưng Yến Thù Thanh hốt hoảng cùng đôi tai đỏ bừng, Cận Hằng như có điều suy nghĩ hé mắt.

"Ào ào soạt soạt! "

Bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước, Yến Thù Thanh chật vật tát nước lên mặt, tàn nhẫn mà hướng trên mặt giội hai lần, cuối cùng đem cả khuôn mặt đều vùi vào bên trong dòng nước, mới phát giác được nhiệt độ hơi hơi giảm xuống một chút.

Vào lúc này tầng cao nhất bên trong phòng vệ sinh không có một người, nhìn chính mình trong gương ướt dầm dề, Yến Thù Thanh xoa mặt, giống như là đột nhiên bị rút hết lực khí toàn thân, dưới chân mềm nhũn ngã dựa vào trên tường phía sau lưng.

Mới vừa nãy khoảng cách từ phòng ăn đến phòng vệ sinh, cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của anh, vào lúc này hai chân mềm như mì sợi, căn bản là không chống đỡ nổi thân thể của anh, mồ hôi tinh tế dày đặc không ngừng mà chảy xuống, không quá lâu sau, nhiệt độ mới vừa hạ xuống lại một lần nữa trở nên nóng rực.

Bên trong thân thể giống như bị con sâu nhỏ chui vào, ở bên trong kinh mạch toàn thân bò tới bò lui, gãi cho anh cả người vừa tê vừa ngứa.

Cái cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trước đây anh chưa bao giờ lĩnh hội, sau khi bị thương mặc dù cũng từng được lĩnh giáo mấy lần, nhưng lúc đó anh còn không biết đây chính là "phát tình" trong miệng Trần Lâm đã từng nói, mà hiện tại anh không chỉ có hiểu ra, còn mơ hồ cảm ứng được "Kẻ cầm đầu" khiến anh trở thành như vậy, điều này làm cho anh hoàn toàn hoảng rồi.

Người này thế nào lại là Cận Hằng, tại sao có thể là Cận Hằng!

Trong lòng anh không khỏi phiền loạn, lấy tay xoa mặt, càng nghĩ mà sợ, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến, dù cho tâm lý đã rơi vào tảng băng, trên người vẫn cứ nóng bỏng.

Nhìn chằm chằm chính mình trong gương toàn thân đỏ ửng, anh cười khổ một tiếng: Gương mặt như vậy làm sao trở lại được.

Nắm tóc, anh mở ra phec mơ tuya quần, nhận lệnh đẩy ra phòng riêng bên cạnh, lúc này cửa lớn phòng vệ sinh lại đột nhiên mở ra...

Hết chương 7.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương