Chính Là Không Ly Hôn
-
Chương 16: Sớm sinh quý tử
Cận Hằng không hé răng, chỉ là mặt không thay đổi liếc mắt nhìn anh, sau đó kéo tay anh đi về phía trước.
Vào lúc này trong đầu Yến Thù Thanh rất hỗn loạn, được Cận Hằng nắm tay đi rất xa, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Làm sao anh biết tôi ở đây? Hiện tại mới là rạng sáng, anh ở nơi này làm cái gì?"
Yến Thù Thanh hỏi rất nhiều, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, Cận Hằng dừng lại bước chân, lúc này mới chú ý tới viền mắt đỏ lên của đối phương, hắn nhíu lại lông mày, "Có phải cậu... khóc không?"
Thân hình Yến Thù Thanh hơi động, vội vàng giơ tay ở trên mặt lau lung tung mấy lần, "Ai, ai khóc, nói hươu nói vượn cái gì vậy, anh có từng thấy tôi khóc lúc nào chưa?"
Anh lau mặt như thế, trên mặt dấu vết nước mắt loè loẹt càng hiện ra rõ ràng, anh nỗ lực kéo ra một vệt nụ cười, "Anh đừng nói sang chuyện khác, trả lời vấn đề của tôi trước đã."
Theo dõi nhất cử nhất động của Yến Thù Thanh, Cận Hằng trầm mặc, chỉ là dùng cặp mắt đen như mực phảng phất hoà vào bóng đêm, không hề chớp mắt nhìn đối phương.
Thời khắc này đôi mắt Yến Thù Thanh đỏ chót, trong hốc mắt ướt nhẹp mang theo một chút nước mắt, trên mặt còn mang theo dấu vết nước mắt vừa nãy lau chưa sạch, đầu tóc lại rối như tơ vò, đột nhiên nhìn qua rất giống một chú báo nhỏ bị thương cũng không nguyện ý cúi đầu chịu thua.
Lúc thường vẫn nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo hào hiệp của Yến Thù Thanh, bây giờ đột nhiên đối diện đôi mắt trong suốt mang theo nước mắt này, trái tim Cận Hằng giống như bị thứ gì đó hung hăng va vào một phát, một cái tay không bị khống chế giơ lên xoa gò má của đối phương, trầm giọng nói, "Cậu không khóc, tại sao đôi mắt lại đỏ?"
Đầu ngón tay của hắn mang theo nhiệt độ, trong lúc dán vào trên mặt, cảm xúc ấm áp nhanh chóng chui vào trong lòng, Yến Thù Thanh không khỏi run rẩy, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được bản thân dĩ nhiên nhìn chằm chằm gương mặt cá chết của Cận Hằng hồi lâu, nhất thời trên mặt nóng lên, vội vàng giơ tay gạt tay hắn đi.
"Chắc là do hôm nay gió quá lớn, làm hại mắt tôi thấy khó chịu cho nên mới chảy nước mắt, anh đừng suy nghĩ nhiều quá."
Nói xong Yến Thù Thanh giơ tay dụi dụi con mắt, khiến đôi mắt sưng tấy càng thêm đỏ chót, phối hợp với biểu cảm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoài ý muốn có chút đáng yêu, vì vậy khoé miệng Cận Hằng nhẹ nhàng câu lên một chút, người bên ngoài nhìn vào lại không dễ dàng phát hiện.
"Ồ? Ngày hôm nay gió rất lớn, nhưng tôi ở bên ngoài ở một đêm, thế nhưng lại không nghe thấy tiếng gió a."
Lời nói dối lập tức bị đâm thủng, Yến Thù Thanh nhất thời giận dữ bĩu môi, "Anh không hiểu cái gì gọi là vô duyên à, tuy rằng nhìn thấu tâm tư nhưng cũng không cần phải nói toạc ra a.."
Yến Thù Thanh tức giận lải nhải vài câu, kết quả có thứ gì đột nhiên từ trong đầu lướt qua, làm cho anh phút chốc trợn to hai mắt, "Chờ đã, anh mới vừa nói anh ở bên ngoài một đêm? Không phải sáng sớm anh đã đi rồi sao, làm sao hơn nửa đêm còn loanh quanh ở gần nhà tôi."
Cận Hằng vốn dĩ định đùa một phen kết quả lại nâng lên cục đá đập vào chân mình, vừa nghe lời này hắn không kịp phản ứng, lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm một câu, chỉ là cũng không quay đầu lại kéo Yến Thù Thanh tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như Yến Thù Thanh tỉ mỉ quan sát, nhất định có thể nhìn ra bước tiến của hắn cứng ngắc so với trước đây, thậm chí ngay cả bao phủ ở trong màn đêm lỗ tai cũng đang đỏ lên.
Nhìn bộ dạng của hắn đàng hoàng trịnh trọng trốn tránh vấn đề, Yến Thù Thanh không biết làm sao đột nhiên có chút muốn cười, không nhịn được đến gần lấy ngón tay đâm lưng Cận Hằng một cái, "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, anh không nghe thấy lời tôi hỏi anh à?"
Thế nhưng Cận Hằng giống như là quyết định không trả lời vấn đề của Yến Thù Thanh, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngay cả một ánh mắt dư thừa đều không cho anh, Yến Thù Thanh không khỏi "Chà chà" hai tiếng, "Anh không nói lời nào chẳng lẽ là xấu hổ? Hay là nói anh kỳ thực là sợ tôi mang nhẫn kim cương của anh đi bán sau đó suốt đêm cuốn gói rời đi, cho nên mới trốn ở cửa nhà tôi canh phòng nghiêm ngặt đề phòng tôi trốn đi."
"..."
Cận Hằng vẫn cứ mím môi không nói lời nào, lỗ tai càng thêm đỏ ửng, dưới chân bước chân lại càng lúc càng nhanh, một bộ dạng hoàn toàn không hợp tác.
Theo dõi gương mặt âm trầm của Cận Hằng, Yến Thù Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Tưởng tượng một chút bộ dạng của Cận Hằng lúc đó, đầu tiên là bỏ rơi anh sau đó xoay người rời đi, tiếp theo lại trở về trốn ở nhà gần nhà anh rình trộm, nghĩ đến đây không biết tại sao lại cảm thấy hình ảnh này rất hài hước, cảm giác tên gương mặt cá chết này hình như cũng có chỗ đáng yêu.
"Anh không nói lời nào tôi coi như chấp nhận, không nghĩ tới Cận thượng tá cũng có lúc đuối lý như vậy, nếu không phải đã sớm biết đức hạnh của anh, tôi còn thực sự nghĩ đến anh vẫn luôn thầm mến tôi, trong lòng vẫn luôn ước mong được cùng tôi kết hôn."
"Cậu nói đủ chưa."
Bước chân Cận Hằng đột nhiên dừng lại, Yến Thù Thanh thiếu chút nữa đập vào người hắn, cười đến càng ngày càng không có ý tốt, "Làm sao, bị tôi nói thẹn quá hoá giận?"
Theo dõi khóe mắt đỏ lên cùng khóe môi câu lên độ cong của Yến Thù Thanh, hô hấp Cận Hằng cứng lại, cứng ngắc nghiêng đầu đi, cười cái gì mà cười, không cho cười, cười nữa tôi liền...
Nhìn chằm chằm đôi môi của Yến Thù Thanh, trên mặt hắn đỏ bừng, rất muốn cứ như vậy trực tiếp hôn lên ngăn chặn nụ cười chết tiệt của đối phương.
"Anh trừng tôi làm gì, rõ ràng là anh không nói thật với tôi, chẳng lẽ tôi không được suy nghĩ... Này này anh làm gì!"
Yến Thù Thanh đang chuẩn bị thừa dịp cơ hội cực tốt tiếp tục làm cho vị cấp trên của mình khó xử, kết quả Cận Hằng lại đột nhiên nâng lên mặt của anh, khiến tóc gáy toàn thân anh trong nháy mắt nổ tung.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Cận Hằng khiến trong lòng Yến Thù Thanh nhảy một cái, còn không chờ anh phản ứng lại, lại bị Cận Hằng giơ tay lên xoa mặt.
"Trời! Đau quá, con mẹ nó anh nắm mặt của tôi làm gì!"
Da dẻ bóng loáng dưới lòng bàn tay lướt qua, đôi mắt ướt nhẹp, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi mềm mại đỏ ửng mở ra đóng vào, trong lúc tay hắn lướt qua giống như là đang hôn lên lòng bàn tay của hắn.
Trên mặt Cận Hằng không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt lại toát ra một chút chinh phục thỏa mãn, mãi đến tận khi Yến Thù Thanh gạt tay hắn ra, trong lúc không nhịn được tức giận mắng chửi, anh mới bình tĩnh thu tay về, cố ý từ trong túi tiền lấy ra một chiếc khăn mùi soa, một bên lau tay một bên lộ ra biểu tình bình tĩnh ghét bỏ, "Cậu vẫn luôn lải nhải còn chưa tính, còn mang theo gương mặt giống như mặt mèo vậy, tôi bây giờ nhìn không nổi nữa tiện tay giúp cậu xoa một chút."
"..."
Yến Thù Thanh bị sặc mạnh một cái, không khỏi trợn mắt lườm Cận Hằng một cái, vừa nãy anh nhất định là điên rồi mới cảm thấy Cận Hằng kẻ cặn bã này đáng yêu!
"Cái tên nhà anh ——! Được rồi cảm ơn khăn mùi soa của anh, đưa đây, để tôi tự mình lau."
Nói xong Yến Thù Thanh đưa tay lấy đi chiếc khăn mùi xoa trong tay Cận Hằng, Cận Hằng cũng tự nhiên đem khăn nhét vào túi quần của anh, nói mà không có biểu cảm gì, " Cậu muốn tự mình xử lý cũng được, thế nhưng khăn của tôi đã bị cậu làm dơ, trước tiên cậu hãy lên phi hành giặt sạch cho tôi đi."
Nói xong hắn không nói thêm, cũng không quản Yến Thù Thanh có đồng ý hay không, càng không truy hỏi chuyện lúc trước xảy ra, chỉ kéo đối phương đi đến phi hành riêng của mình.
Phi hành của cháu ngoại hoàng đế tự nhiên không giống với người bình thường, trước đây Yến Thù Thanh chỉ ngồi qua buồng lái, chưa bao giờ đến phía sau xem qua, bây giờ vừa nhìn mới biết phi hành quân bộ cung cấp cho anh đã rất sang trọng, thế nhưng so với Cận Hằng quả thực khác nhau quá lớn.
Bên trong cabin to lớn, có buồng tắm vòi hoa sen, ghế sô pha, tủ lạnh... Đầy đủ mọi thứ, nghiễm nhiên còn có cả loại nhỏ phòng ngủ nhỏ.
Yến Thù Thanh chưa từng thấy phi hành nào sang trọng như thế, bây giờ vừa tiến đến cảm giác mình lại như gã nhà quê mới đến thành phố, không nhịn được ở trong lòng than thở một tiếng: Người có tiền quả thực không thể so sánh được."
Lúc này Cận Hằng lấy ra một cái khăn lông ném cho anh, cứng rắn mà nói, "Trước tiên lau mặt một chút, nước mắt nước mũi bẩn chết rồi."
Ngại bẩn anh mới vừa rồi còn xoa hăng say như vậy, Yến Thù Thanh bĩu môi, giơ tay tiếp nhận khăn mặt lại lập tức sững sờ.
Đây là khăn mặt là nóng...
Nói cách khác trong lúc anh đang ngắm nhìn phi hành này, cái tên Cận Hằng này không chỉ có chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ cho anh, còn cố ý dùng nước nóng giặt cẩn thận?
Nhiệt độ khăn lông giống như là thuận theo đầu ngón tay chảy vào trong lòng, làm cho trái tim anh đã tê dại đột nhiên cảm thấy một tia ấm áp đã lâu không gặp, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kiên nghị của Cận Hằng.
Yến Thù Thanh đột nhiên có chút hiểu được, kỳ thực cái tên này đã sớm nhìn ra anh có tâm sự, cho nên mới cố ý làm cho anh phân tán lực chú ý?
Trố mắt nhìn khăn mặt, anh cúi đầu, qua hồi lâu mới thấp giọng nói một tiếng "Cảm ơn".
Cận Hằng dừng lại động tác, cúi đầu ánh mắt liếc về cái cổ trắng nõn của Yến Thù Thanh, "Ừ" một tiếng sau đó mới gian nan dời đi tầm mắt.
Trong lúc nhất thời hai người lâm vào trầm mặc đáng kể, Yến Thù Thanh dùng khăn lông nóng chạm vào hai mắt sưng lên, qua hồi lâu mới đột nhiên không lý do nói một câu, "Ngày hôm nay... Vương Trọng Sơn sai người tới nhà tôi, cha tôi biết đến chuyện gien của tôi biến dị."
Anh chỉ nói một câu như vậy, lời đầu không khớp lời sau, nghe tới còn có chút hỗn loạn, thậm chí chờ anh nói xong cũng không hiểu rõ tại sao mình lại cùng Cận Hằng nói những thứ này.
Cận Hằng là bạn học, là cấp trên, là tình địch, thế nhưng lại hoàn toàn không phải đối tượng anh có thể tâm sự, thế nhưng vào lúc này dĩ nhiên anh lại muốn tâm sự với hắn.
Chỉ là một câu hỗn loạn như vậy, Cận Hằng lại lập tức nghe hiểu.
Cận Hằng nhìn Yến Thù Thanh hồi lâu, nửa ngày hắn đột nhiên đứng dậy từ trong tủ lấy ra một túi đồ ăn vặt, không có hỏi nhiều một câu, càng không có bất kỳ an ủi nào, chỉ là đem đồ ăn vặt nhét vào trong tay anh.
Nhắc tới cha nuôi, viền mắt Yến Thù Thanh lại có chút chua xót, thế nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn vặt liền nhịn không được bật cười, "Anh làm gì vậy, tôi cũng không phải trẻ con, anh còn lấy mấy thứ đồ này ra dỗ tôi."
Nói xong anh tiện tay mở túi ra, bên trong đựng táo tầu, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen, nhất thời độ cong khóe miệng lại lớn thêm mấy phần, không nhìn ra tên gương mặt cá chết này lúc thường dĩ nhiên thích ăn những thứ đồ này.
Cận Hằng ho một tiếng, bưng lên một chén nước đá che giấu căng thẳng của mình, giả vờ tùy ý nói, "Dù sao lúc kết hôn chúng ta cũng dùng tới, trước hết sớm chuẩn bị."
Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, lúc này mới phản ứng được cái tên này đưa cho anh đâu phải là đồ ăn vặt, rõ ràng là một túi "Sớm sinh quý tử" a!
Nghĩ tới tầng hàm nghĩa này, dù da mặt của anh dày đi nữa cũng không nhịn được đỏ ửng, ngón tay ở bên trong đồ ăn vặt quấy đến quấy đi, qua hồi lâu mới đột nhiên không có bất kỳ nguyên do gì hỏi một câu, "Chuyện kia... Lúc trước liên quan tới chuyện kết hôn, anh nói tôi cân nhắc ba ngày, vậy nếu như tôi sớm đáp ứng, việc này có phải nên quyết định rồi không?"
"Khục... Khụ khụ!" Cận Hằng bị một ngụm nước sặc bên trong khí quản, không dám tin tưởng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Hết chương 16.
Vào lúc này trong đầu Yến Thù Thanh rất hỗn loạn, được Cận Hằng nắm tay đi rất xa, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Làm sao anh biết tôi ở đây? Hiện tại mới là rạng sáng, anh ở nơi này làm cái gì?"
Yến Thù Thanh hỏi rất nhiều, vừa mở miệng âm thanh khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, Cận Hằng dừng lại bước chân, lúc này mới chú ý tới viền mắt đỏ lên của đối phương, hắn nhíu lại lông mày, "Có phải cậu... khóc không?"
Thân hình Yến Thù Thanh hơi động, vội vàng giơ tay ở trên mặt lau lung tung mấy lần, "Ai, ai khóc, nói hươu nói vượn cái gì vậy, anh có từng thấy tôi khóc lúc nào chưa?"
Anh lau mặt như thế, trên mặt dấu vết nước mắt loè loẹt càng hiện ra rõ ràng, anh nỗ lực kéo ra một vệt nụ cười, "Anh đừng nói sang chuyện khác, trả lời vấn đề của tôi trước đã."
Theo dõi nhất cử nhất động của Yến Thù Thanh, Cận Hằng trầm mặc, chỉ là dùng cặp mắt đen như mực phảng phất hoà vào bóng đêm, không hề chớp mắt nhìn đối phương.
Thời khắc này đôi mắt Yến Thù Thanh đỏ chót, trong hốc mắt ướt nhẹp mang theo một chút nước mắt, trên mặt còn mang theo dấu vết nước mắt vừa nãy lau chưa sạch, đầu tóc lại rối như tơ vò, đột nhiên nhìn qua rất giống một chú báo nhỏ bị thương cũng không nguyện ý cúi đầu chịu thua.
Lúc thường vẫn nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo hào hiệp của Yến Thù Thanh, bây giờ đột nhiên đối diện đôi mắt trong suốt mang theo nước mắt này, trái tim Cận Hằng giống như bị thứ gì đó hung hăng va vào một phát, một cái tay không bị khống chế giơ lên xoa gò má của đối phương, trầm giọng nói, "Cậu không khóc, tại sao đôi mắt lại đỏ?"
Đầu ngón tay của hắn mang theo nhiệt độ, trong lúc dán vào trên mặt, cảm xúc ấm áp nhanh chóng chui vào trong lòng, Yến Thù Thanh không khỏi run rẩy, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được bản thân dĩ nhiên nhìn chằm chằm gương mặt cá chết của Cận Hằng hồi lâu, nhất thời trên mặt nóng lên, vội vàng giơ tay gạt tay hắn đi.
"Chắc là do hôm nay gió quá lớn, làm hại mắt tôi thấy khó chịu cho nên mới chảy nước mắt, anh đừng suy nghĩ nhiều quá."
Nói xong Yến Thù Thanh giơ tay dụi dụi con mắt, khiến đôi mắt sưng tấy càng thêm đỏ chót, phối hợp với biểu cảm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoài ý muốn có chút đáng yêu, vì vậy khoé miệng Cận Hằng nhẹ nhàng câu lên một chút, người bên ngoài nhìn vào lại không dễ dàng phát hiện.
"Ồ? Ngày hôm nay gió rất lớn, nhưng tôi ở bên ngoài ở một đêm, thế nhưng lại không nghe thấy tiếng gió a."
Lời nói dối lập tức bị đâm thủng, Yến Thù Thanh nhất thời giận dữ bĩu môi, "Anh không hiểu cái gì gọi là vô duyên à, tuy rằng nhìn thấu tâm tư nhưng cũng không cần phải nói toạc ra a.."
Yến Thù Thanh tức giận lải nhải vài câu, kết quả có thứ gì đột nhiên từ trong đầu lướt qua, làm cho anh phút chốc trợn to hai mắt, "Chờ đã, anh mới vừa nói anh ở bên ngoài một đêm? Không phải sáng sớm anh đã đi rồi sao, làm sao hơn nửa đêm còn loanh quanh ở gần nhà tôi."
Cận Hằng vốn dĩ định đùa một phen kết quả lại nâng lên cục đá đập vào chân mình, vừa nghe lời này hắn không kịp phản ứng, lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm một câu, chỉ là cũng không quay đầu lại kéo Yến Thù Thanh tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như Yến Thù Thanh tỉ mỉ quan sát, nhất định có thể nhìn ra bước tiến của hắn cứng ngắc so với trước đây, thậm chí ngay cả bao phủ ở trong màn đêm lỗ tai cũng đang đỏ lên.
Nhìn bộ dạng của hắn đàng hoàng trịnh trọng trốn tránh vấn đề, Yến Thù Thanh không biết làm sao đột nhiên có chút muốn cười, không nhịn được đến gần lấy ngón tay đâm lưng Cận Hằng một cái, "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy, anh không nghe thấy lời tôi hỏi anh à?"
Thế nhưng Cận Hằng giống như là quyết định không trả lời vấn đề của Yến Thù Thanh, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngay cả một ánh mắt dư thừa đều không cho anh, Yến Thù Thanh không khỏi "Chà chà" hai tiếng, "Anh không nói lời nào chẳng lẽ là xấu hổ? Hay là nói anh kỳ thực là sợ tôi mang nhẫn kim cương của anh đi bán sau đó suốt đêm cuốn gói rời đi, cho nên mới trốn ở cửa nhà tôi canh phòng nghiêm ngặt đề phòng tôi trốn đi."
"..."
Cận Hằng vẫn cứ mím môi không nói lời nào, lỗ tai càng thêm đỏ ửng, dưới chân bước chân lại càng lúc càng nhanh, một bộ dạng hoàn toàn không hợp tác.
Theo dõi gương mặt âm trầm của Cận Hằng, Yến Thù Thanh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Tưởng tượng một chút bộ dạng của Cận Hằng lúc đó, đầu tiên là bỏ rơi anh sau đó xoay người rời đi, tiếp theo lại trở về trốn ở nhà gần nhà anh rình trộm, nghĩ đến đây không biết tại sao lại cảm thấy hình ảnh này rất hài hước, cảm giác tên gương mặt cá chết này hình như cũng có chỗ đáng yêu.
"Anh không nói lời nào tôi coi như chấp nhận, không nghĩ tới Cận thượng tá cũng có lúc đuối lý như vậy, nếu không phải đã sớm biết đức hạnh của anh, tôi còn thực sự nghĩ đến anh vẫn luôn thầm mến tôi, trong lòng vẫn luôn ước mong được cùng tôi kết hôn."
"Cậu nói đủ chưa."
Bước chân Cận Hằng đột nhiên dừng lại, Yến Thù Thanh thiếu chút nữa đập vào người hắn, cười đến càng ngày càng không có ý tốt, "Làm sao, bị tôi nói thẹn quá hoá giận?"
Theo dõi khóe mắt đỏ lên cùng khóe môi câu lên độ cong của Yến Thù Thanh, hô hấp Cận Hằng cứng lại, cứng ngắc nghiêng đầu đi, cười cái gì mà cười, không cho cười, cười nữa tôi liền...
Nhìn chằm chằm đôi môi của Yến Thù Thanh, trên mặt hắn đỏ bừng, rất muốn cứ như vậy trực tiếp hôn lên ngăn chặn nụ cười chết tiệt của đối phương.
"Anh trừng tôi làm gì, rõ ràng là anh không nói thật với tôi, chẳng lẽ tôi không được suy nghĩ... Này này anh làm gì!"
Yến Thù Thanh đang chuẩn bị thừa dịp cơ hội cực tốt tiếp tục làm cho vị cấp trên của mình khó xử, kết quả Cận Hằng lại đột nhiên nâng lên mặt của anh, khiến tóc gáy toàn thân anh trong nháy mắt nổ tung.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Cận Hằng khiến trong lòng Yến Thù Thanh nhảy một cái, còn không chờ anh phản ứng lại, lại bị Cận Hằng giơ tay lên xoa mặt.
"Trời! Đau quá, con mẹ nó anh nắm mặt của tôi làm gì!"
Da dẻ bóng loáng dưới lòng bàn tay lướt qua, đôi mắt ướt nhẹp, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi môi mềm mại đỏ ửng mở ra đóng vào, trong lúc tay hắn lướt qua giống như là đang hôn lên lòng bàn tay của hắn.
Trên mặt Cận Hằng không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt lại toát ra một chút chinh phục thỏa mãn, mãi đến tận khi Yến Thù Thanh gạt tay hắn ra, trong lúc không nhịn được tức giận mắng chửi, anh mới bình tĩnh thu tay về, cố ý từ trong túi tiền lấy ra một chiếc khăn mùi soa, một bên lau tay một bên lộ ra biểu tình bình tĩnh ghét bỏ, "Cậu vẫn luôn lải nhải còn chưa tính, còn mang theo gương mặt giống như mặt mèo vậy, tôi bây giờ nhìn không nổi nữa tiện tay giúp cậu xoa một chút."
"..."
Yến Thù Thanh bị sặc mạnh một cái, không khỏi trợn mắt lườm Cận Hằng một cái, vừa nãy anh nhất định là điên rồi mới cảm thấy Cận Hằng kẻ cặn bã này đáng yêu!
"Cái tên nhà anh ——! Được rồi cảm ơn khăn mùi soa của anh, đưa đây, để tôi tự mình lau."
Nói xong Yến Thù Thanh đưa tay lấy đi chiếc khăn mùi xoa trong tay Cận Hằng, Cận Hằng cũng tự nhiên đem khăn nhét vào túi quần của anh, nói mà không có biểu cảm gì, " Cậu muốn tự mình xử lý cũng được, thế nhưng khăn của tôi đã bị cậu làm dơ, trước tiên cậu hãy lên phi hành giặt sạch cho tôi đi."
Nói xong hắn không nói thêm, cũng không quản Yến Thù Thanh có đồng ý hay không, càng không truy hỏi chuyện lúc trước xảy ra, chỉ kéo đối phương đi đến phi hành riêng của mình.
Phi hành của cháu ngoại hoàng đế tự nhiên không giống với người bình thường, trước đây Yến Thù Thanh chỉ ngồi qua buồng lái, chưa bao giờ đến phía sau xem qua, bây giờ vừa nhìn mới biết phi hành quân bộ cung cấp cho anh đã rất sang trọng, thế nhưng so với Cận Hằng quả thực khác nhau quá lớn.
Bên trong cabin to lớn, có buồng tắm vòi hoa sen, ghế sô pha, tủ lạnh... Đầy đủ mọi thứ, nghiễm nhiên còn có cả loại nhỏ phòng ngủ nhỏ.
Yến Thù Thanh chưa từng thấy phi hành nào sang trọng như thế, bây giờ vừa tiến đến cảm giác mình lại như gã nhà quê mới đến thành phố, không nhịn được ở trong lòng than thở một tiếng: Người có tiền quả thực không thể so sánh được."
Lúc này Cận Hằng lấy ra một cái khăn lông ném cho anh, cứng rắn mà nói, "Trước tiên lau mặt một chút, nước mắt nước mũi bẩn chết rồi."
Ngại bẩn anh mới vừa rồi còn xoa hăng say như vậy, Yến Thù Thanh bĩu môi, giơ tay tiếp nhận khăn mặt lại lập tức sững sờ.
Đây là khăn mặt là nóng...
Nói cách khác trong lúc anh đang ngắm nhìn phi hành này, cái tên Cận Hằng này không chỉ có chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ cho anh, còn cố ý dùng nước nóng giặt cẩn thận?
Nhiệt độ khăn lông giống như là thuận theo đầu ngón tay chảy vào trong lòng, làm cho trái tim anh đã tê dại đột nhiên cảm thấy một tia ấm áp đã lâu không gặp, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kiên nghị của Cận Hằng.
Yến Thù Thanh đột nhiên có chút hiểu được, kỳ thực cái tên này đã sớm nhìn ra anh có tâm sự, cho nên mới cố ý làm cho anh phân tán lực chú ý?
Trố mắt nhìn khăn mặt, anh cúi đầu, qua hồi lâu mới thấp giọng nói một tiếng "Cảm ơn".
Cận Hằng dừng lại động tác, cúi đầu ánh mắt liếc về cái cổ trắng nõn của Yến Thù Thanh, "Ừ" một tiếng sau đó mới gian nan dời đi tầm mắt.
Trong lúc nhất thời hai người lâm vào trầm mặc đáng kể, Yến Thù Thanh dùng khăn lông nóng chạm vào hai mắt sưng lên, qua hồi lâu mới đột nhiên không lý do nói một câu, "Ngày hôm nay... Vương Trọng Sơn sai người tới nhà tôi, cha tôi biết đến chuyện gien của tôi biến dị."
Anh chỉ nói một câu như vậy, lời đầu không khớp lời sau, nghe tới còn có chút hỗn loạn, thậm chí chờ anh nói xong cũng không hiểu rõ tại sao mình lại cùng Cận Hằng nói những thứ này.
Cận Hằng là bạn học, là cấp trên, là tình địch, thế nhưng lại hoàn toàn không phải đối tượng anh có thể tâm sự, thế nhưng vào lúc này dĩ nhiên anh lại muốn tâm sự với hắn.
Chỉ là một câu hỗn loạn như vậy, Cận Hằng lại lập tức nghe hiểu.
Cận Hằng nhìn Yến Thù Thanh hồi lâu, nửa ngày hắn đột nhiên đứng dậy từ trong tủ lấy ra một túi đồ ăn vặt, không có hỏi nhiều một câu, càng không có bất kỳ an ủi nào, chỉ là đem đồ ăn vặt nhét vào trong tay anh.
Nhắc tới cha nuôi, viền mắt Yến Thù Thanh lại có chút chua xót, thế nhưng vừa nhìn thấy đồ ăn vặt liền nhịn không được bật cười, "Anh làm gì vậy, tôi cũng không phải trẻ con, anh còn lấy mấy thứ đồ này ra dỗ tôi."
Nói xong anh tiện tay mở túi ra, bên trong đựng táo tầu, đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen, nhất thời độ cong khóe miệng lại lớn thêm mấy phần, không nhìn ra tên gương mặt cá chết này lúc thường dĩ nhiên thích ăn những thứ đồ này.
Cận Hằng ho một tiếng, bưng lên một chén nước đá che giấu căng thẳng của mình, giả vờ tùy ý nói, "Dù sao lúc kết hôn chúng ta cũng dùng tới, trước hết sớm chuẩn bị."
Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, lúc này mới phản ứng được cái tên này đưa cho anh đâu phải là đồ ăn vặt, rõ ràng là một túi "Sớm sinh quý tử" a!
Nghĩ tới tầng hàm nghĩa này, dù da mặt của anh dày đi nữa cũng không nhịn được đỏ ửng, ngón tay ở bên trong đồ ăn vặt quấy đến quấy đi, qua hồi lâu mới đột nhiên không có bất kỳ nguyên do gì hỏi một câu, "Chuyện kia... Lúc trước liên quan tới chuyện kết hôn, anh nói tôi cân nhắc ba ngày, vậy nếu như tôi sớm đáp ứng, việc này có phải nên quyết định rồi không?"
"Khục... Khụ khụ!" Cận Hằng bị một ngụm nước sặc bên trong khí quản, không dám tin tưởng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Hết chương 16.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook