Chính Chủ Trở Về Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
-
C38: Tạm biệt mẹ hằng
Nhưng quên thì quên, bà sẽ không để lộ ra ngoài mà mạnh miệng nói: “Mẹ con đương nhiên là không quên được rồi. Mẹ còn đang nghĩ xem đến lúc đó nên tặng gì cho bà con.”
Hằng Thời không để ý giọng điệu mất tự nhiên của mẹ Hằng, thản nhiên nói: “Chuyện bên kia đã sớm đi vào giai đoạn cuối, cũng đã vất vả nhiều rồi, con đã thay hai người nghĩ, tranh thủ sinh nhật ba để hai người đi du lịch một thời gian. Mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ cần đi thôi.”
Không nghĩ tới đứa con bình thường không hiểu phong tình còn thẳng như đuột ngựa lại có ngày biết quan tâm đời sống của mình, mẹ Hằng thật sự là cảm động vô cùng.
“Con có lòng rồi. Nhưng ba con đồng ý sao?”
Chồng bà cũng là một người cuồng công việc không hề kém chút nào. Từ lúc Hằng Thời thừa kế tập toàn ông cũng không chịu ngồi yên, tự mình phụ trách việc mở rộng ra thị trường nước ngoài, bảo sao cũng không chịu giao cho người khác. Mặc dù không đến mức bỏ bê người vợ là bà, nhưng mẹ Hằng có khá nhiều thời gian trong năm theo chồng ra nước ngoài. Lần này đúng ra bà cũng đã đi theo, nhưng vì chuyện của Hằng Thời nên bà đã ở lại.
“Ba con nhất định sẽ nói du lịch nước ngoài có gì hay, hằng năm ông ấy đều ở nước ngoài, có gì hiếm lạ.”
“Không hiếm lạ. Nhưng lần nào hai người cũng đều đi vì công việc, qua đó cũng chỉ cắm đầu vào làm việc, làm sao giống được.”
Hằng Thời không chút đổi sắc tỏ vẻ: “Chuyện này mẹ yên tâm, con đã nói với ba rồi. Ngày mai con sẽ để trợ lý sang gặp mẹ, mẹ nếu có nơi nào đặc biệt muốn đi nữa có thể nói với hắn. Dù sao đi chơi vẫn cần phải đi nơi mình thích mà.”
“Ngày mai?”
Bên trong điện thoại, giọng mẹ Hằng bất giác cao hơn. Đến cả Hạ Quý Linh ngồi ở cách đó không xa đều quay đầu nhìn lại.
Hằng Thời y như thật hỏi: “Không có vấn đề gì đi?”
“Chẳng lẽ mẹ có việc bận?”
Mẹ Hằng lập tức ha hả xua tay: “Làm… Làm gì có. Được rồi, ngày mai.”
“Mẹ cúp máy đây.”
Hằng Thời nhìn điện thoại bị ngắt trong tay, nghĩ đến ý đồ đã đạt được mà vừa lòng ném nó qua một bên, tiếp tục xử lý công việc.
Chỉ có trợ lý chẳng hiểu vì sao bỗng dưng bị ông chủ yêu cầu nhanh chóng đưa ra một bản kế hoạch du lịch hoàn mỹ trong thời gian ngắn nhất, trước ngày mai phải có làm sứt đầu mẻ trán. Nghĩ tới chẳng lẽ ông chủ còn muốn chơi bời nữa, muốn nói lời khuyên nhủ, sẵn tiện bỏ luôn yêu cầu tăng ca quá không có nhân quyền của ông chủ nhưng miệng há ra cũng chẳng nói được câu nào, cuối cùng nhận mệnh vừa khóc vừa hận mình không có mười cái đầu, hai mươi cánh tay để làm việc.
Hằng Thời ở bên này không chút hoang mang bắt trợ lý cõng nồi. Ở bên kia mẹ Hằng sau khi cảm động vì thằng con bỗng nhiên biết quan tâm cha mẹ vội vội vàng vàng chia tay Hạ Quý Linh, bịn rịn không nỡ trở về cho kịp, nào có biết thằng con bà vốn không phải đột nhiên nghĩ thông gì cả. Đơn giản hắn chỉ là muốn đem bà mang đi, cách xa người con gái của hắn ra thôi.
Mặc dù không biết mục đích của bà là gì nhưng Hằng Thời cứ cho rằng người con gái kia chưa chắc vui vẻ với sự xuất hiện của bà, không có chuyện gì tốt nhất không cần hỗn chung một chỗ vẫn là nên.
Quả thật Hạ Quý Linh cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm khi nghe tin mẹ Hằng sắp đi.
Không phải cô không thích mẹ Hằng, nhưng cô không phải một người hướng ngoại. Những ngày này không ngừng cùng mẹ Hằng lượn tới lượn lui, cô những muốn có một ngày nằm ườn trong nhà lười biếng không muốn làm gì cả. Dù vậy cô vẫn tiếc nuối chia tay cùng mẹ Hằng, cũng không gượng ép cùng bà hẹn gặp lần sau, hoàn toàn không biết đây là kết quả người đàn ông nào đó gây ra.
Sau khi chia tay mẹ Hằng xong Hạ Quý Linh cũng không hưởng thụ được mấy ngày đã phải cuốn gói trở về Nội Kinh tham gia tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu. Tuy rằng cô đã không còn là minh tinh nhưng hoạt động tuyên truyền của phim không tính là công việc, dù sao đó cũng là tâm huyết của cô, nên làm gì thì vẫn phải làm.
Điều khiến cô giật mình là mới đó mà đã qua mấy tháng, cuộc sống bình yên ở vịnh đảo trôi qua nhanh đến mức cô suýt thì quên đi thời gian.
“Phải đi rồi?”
Hôm cuối trước đi rời khỏi vịnh đảo, cô cùng Tống Bách hội họp, hắn hơi tiếc nuối hỏi: “Xong rồi có trở lại không?”
Từ sau khi nhận ra bản thân không hề có cơ hội gì nữa, đối với Hạ Quý Linh Tống Bách càng phát ra tự nhiên, tự giác xem cô là bạn thân, tâm lý thoải mái tâm tình cũng tốt đẹp. Hắn không hề có thái độ cố chấp phải có cho bằng được, chắc có lẽ là do hắn không phải đặc biệt có tình cảm gì quá mức tình bạn. Không làm người yêu thì làm bạn thôi. Bạn bè có đôi khi còn thân thiết hơn cả người yêu, nên hắn cũng chưa từng thổ lộ gì với Hạ Quý Linh, cứ xem như chưa từng có gì xảy ra.
Mặc dù vậy khi có tâm tình, hắn vẫn không quên tỏ ra khiêu khích với người đàn ông nào đó. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, để Hằng Thời cảm thấy có nguy cơ, không dám tự cao tự đại, cho rằng đã có được rồi liền không cần bận tâm mà bỏ bê Hạ Quý Linh. Cho nên người đàn ông nào đó mỗi lần đều không có sắc mặt tốt với Tống Bách, thái độ có anh thì không có hắn khiến Tống Bách nhiều phen âm thầm cười nhạo không thôi.
Hạ Quý Linh cũng không biết làm sao. Chỉ vì cô có thể chắc chắn Tống Bách không có ý gì với mình nên mỗi lần ai đó khó chịu về làm nũng ăn vạ cô, cô cũng chỉ có thể bất lực mà dỗ dành anh.
Hằng Thời không để ý giọng điệu mất tự nhiên của mẹ Hằng, thản nhiên nói: “Chuyện bên kia đã sớm đi vào giai đoạn cuối, cũng đã vất vả nhiều rồi, con đã thay hai người nghĩ, tranh thủ sinh nhật ba để hai người đi du lịch một thời gian. Mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ cần đi thôi.”
Không nghĩ tới đứa con bình thường không hiểu phong tình còn thẳng như đuột ngựa lại có ngày biết quan tâm đời sống của mình, mẹ Hằng thật sự là cảm động vô cùng.
“Con có lòng rồi. Nhưng ba con đồng ý sao?”
Chồng bà cũng là một người cuồng công việc không hề kém chút nào. Từ lúc Hằng Thời thừa kế tập toàn ông cũng không chịu ngồi yên, tự mình phụ trách việc mở rộng ra thị trường nước ngoài, bảo sao cũng không chịu giao cho người khác. Mặc dù không đến mức bỏ bê người vợ là bà, nhưng mẹ Hằng có khá nhiều thời gian trong năm theo chồng ra nước ngoài. Lần này đúng ra bà cũng đã đi theo, nhưng vì chuyện của Hằng Thời nên bà đã ở lại.
“Ba con nhất định sẽ nói du lịch nước ngoài có gì hay, hằng năm ông ấy đều ở nước ngoài, có gì hiếm lạ.”
“Không hiếm lạ. Nhưng lần nào hai người cũng đều đi vì công việc, qua đó cũng chỉ cắm đầu vào làm việc, làm sao giống được.”
Hằng Thời không chút đổi sắc tỏ vẻ: “Chuyện này mẹ yên tâm, con đã nói với ba rồi. Ngày mai con sẽ để trợ lý sang gặp mẹ, mẹ nếu có nơi nào đặc biệt muốn đi nữa có thể nói với hắn. Dù sao đi chơi vẫn cần phải đi nơi mình thích mà.”
“Ngày mai?”
Bên trong điện thoại, giọng mẹ Hằng bất giác cao hơn. Đến cả Hạ Quý Linh ngồi ở cách đó không xa đều quay đầu nhìn lại.
Hằng Thời y như thật hỏi: “Không có vấn đề gì đi?”
“Chẳng lẽ mẹ có việc bận?”
Mẹ Hằng lập tức ha hả xua tay: “Làm… Làm gì có. Được rồi, ngày mai.”
“Mẹ cúp máy đây.”
Hằng Thời nhìn điện thoại bị ngắt trong tay, nghĩ đến ý đồ đã đạt được mà vừa lòng ném nó qua một bên, tiếp tục xử lý công việc.
Chỉ có trợ lý chẳng hiểu vì sao bỗng dưng bị ông chủ yêu cầu nhanh chóng đưa ra một bản kế hoạch du lịch hoàn mỹ trong thời gian ngắn nhất, trước ngày mai phải có làm sứt đầu mẻ trán. Nghĩ tới chẳng lẽ ông chủ còn muốn chơi bời nữa, muốn nói lời khuyên nhủ, sẵn tiện bỏ luôn yêu cầu tăng ca quá không có nhân quyền của ông chủ nhưng miệng há ra cũng chẳng nói được câu nào, cuối cùng nhận mệnh vừa khóc vừa hận mình không có mười cái đầu, hai mươi cánh tay để làm việc.
Hằng Thời ở bên này không chút hoang mang bắt trợ lý cõng nồi. Ở bên kia mẹ Hằng sau khi cảm động vì thằng con bỗng nhiên biết quan tâm cha mẹ vội vội vàng vàng chia tay Hạ Quý Linh, bịn rịn không nỡ trở về cho kịp, nào có biết thằng con bà vốn không phải đột nhiên nghĩ thông gì cả. Đơn giản hắn chỉ là muốn đem bà mang đi, cách xa người con gái của hắn ra thôi.
Mặc dù không biết mục đích của bà là gì nhưng Hằng Thời cứ cho rằng người con gái kia chưa chắc vui vẻ với sự xuất hiện của bà, không có chuyện gì tốt nhất không cần hỗn chung một chỗ vẫn là nên.
Quả thật Hạ Quý Linh cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm khi nghe tin mẹ Hằng sắp đi.
Không phải cô không thích mẹ Hằng, nhưng cô không phải một người hướng ngoại. Những ngày này không ngừng cùng mẹ Hằng lượn tới lượn lui, cô những muốn có một ngày nằm ườn trong nhà lười biếng không muốn làm gì cả. Dù vậy cô vẫn tiếc nuối chia tay cùng mẹ Hằng, cũng không gượng ép cùng bà hẹn gặp lần sau, hoàn toàn không biết đây là kết quả người đàn ông nào đó gây ra.
Sau khi chia tay mẹ Hằng xong Hạ Quý Linh cũng không hưởng thụ được mấy ngày đã phải cuốn gói trở về Nội Kinh tham gia tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu. Tuy rằng cô đã không còn là minh tinh nhưng hoạt động tuyên truyền của phim không tính là công việc, dù sao đó cũng là tâm huyết của cô, nên làm gì thì vẫn phải làm.
Điều khiến cô giật mình là mới đó mà đã qua mấy tháng, cuộc sống bình yên ở vịnh đảo trôi qua nhanh đến mức cô suýt thì quên đi thời gian.
“Phải đi rồi?”
Hôm cuối trước đi rời khỏi vịnh đảo, cô cùng Tống Bách hội họp, hắn hơi tiếc nuối hỏi: “Xong rồi có trở lại không?”
Từ sau khi nhận ra bản thân không hề có cơ hội gì nữa, đối với Hạ Quý Linh Tống Bách càng phát ra tự nhiên, tự giác xem cô là bạn thân, tâm lý thoải mái tâm tình cũng tốt đẹp. Hắn không hề có thái độ cố chấp phải có cho bằng được, chắc có lẽ là do hắn không phải đặc biệt có tình cảm gì quá mức tình bạn. Không làm người yêu thì làm bạn thôi. Bạn bè có đôi khi còn thân thiết hơn cả người yêu, nên hắn cũng chưa từng thổ lộ gì với Hạ Quý Linh, cứ xem như chưa từng có gì xảy ra.
Mặc dù vậy khi có tâm tình, hắn vẫn không quên tỏ ra khiêu khích với người đàn ông nào đó. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, để Hằng Thời cảm thấy có nguy cơ, không dám tự cao tự đại, cho rằng đã có được rồi liền không cần bận tâm mà bỏ bê Hạ Quý Linh. Cho nên người đàn ông nào đó mỗi lần đều không có sắc mặt tốt với Tống Bách, thái độ có anh thì không có hắn khiến Tống Bách nhiều phen âm thầm cười nhạo không thôi.
Hạ Quý Linh cũng không biết làm sao. Chỉ vì cô có thể chắc chắn Tống Bách không có ý gì với mình nên mỗi lần ai đó khó chịu về làm nũng ăn vạ cô, cô cũng chỉ có thể bất lực mà dỗ dành anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook