Chính Chủ Trở Về Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
-
C33: Làm mai
Hạ Quý Linh bị thao tác thần kỳ này làm sững sờ, đợi cô phản ứng lại không khỏi ngượng ngùng nhìn bà xua tay thoái thác: “Dì ơi cháu…”
“Ai da đừng ngại!”
Mẹ Hằng không khác gì bà mẹ trông ngóng con dâu mòn mỏi mười năm, chỉ thiếu nắm tay Hạ Quý Linh dắt luôn về nhà: “Cháu đừng vội, dì chỉ là nhất thời kích động. Đi, chúng ta tìm hiểu nhau nhiều chút.”
Nói xong bà kéo tay Hạ Quý Linh hướng về phía những cửa hàng trải dài nham nhảm hai bên con đường, nơi du khách có thể đi dạo, hưởng thụ thú vui mua sắm không có giới hạn.
Trong lúc nhất thời, dưới sự nhiệt tình không thể từ chối của mẹ Hằng, hai người lần đầu gặp nhau cứ như người quen, nói chuyện cũng rất hợp vậy mà đã đi cùng nhau mấy tiếng đồng hồ. Trong quá trình đó Hạ Quý Linh cũng đã biết mẹ Hằng tên là Hàn Tuyết. Ban đầu còn chưa nhận ra, nhưng qua quá trình mua sắm không có giới hạn của bà, Hạ Quý Linh xem như nhìn ra dì Hàn là một quý bà siêu giàu. Nhưng chính vì dáng vẻ giàu mà không kiêu ngạo, phong cách bình dân giản dị đó mới khiến Hạ Quý Linh không câu nệ mà dần dần trở nên thân thiết với bà.
Mặc dù không biết vì sao bà chỉ đi một mình, nhưng người hợp ý khó tìm, Hạ Quý Linh chưa một lần nghi ngờ thân phận của bà, càng không chủ tâm đi thăm dò.
Cho dù đôi khi cô vẫn nhìn thấy ánh mắt tìm tòi ngâm cứu của mẹ Hằng thì cô cũng chỉ cho rằng đó là bà đang xem con dâu.
Cứ như thế, trong lúc không hay biết, mẹ Hằng đã xâm nhập vào sâu bên trong nội bộ, có thể triển khai bước tiếp theo.
Mai mối.
“Cô bé, thấy nó thế nào?”
Mẹ Hằng vừa hớn hở đưa cho Hạ Quý Linh một bức ảnh, hai mắt phối hợp sáng rực hỏi.
Theo tầm mắt bất đắc dĩ của Hạ Quý Linh, cô nhìn thấy trong ảnh là một người đàn ông tuổi chừng hai mấy, ba mươi, dáng dấp dĩnh dạc, anh tuấn, bá khí. Nếu Hằng Thời có ở đây sẽ nhận ra người trên hình chính là con trai bạn của mẹ hắn, tuổi cũng chừng tuổi hắn nhưng đang phụ trách công việc ở nước ngoài. Chính vì vậy nên hai người cũng không tính là thân thêm thân dựa vào mối quan hệ từ mẹ mình. So với hắn hoạt động trong nước thì Mạc Nghiêm hoạt động ở nước ngoài, cả hai đều là người đàn ông hoàng kim bao nhiêu người muốn bám lên mà không được.
Mẹ Hằng cũng xem như biết chọn, từ ánh mắt đầu tiên đã không thể soi mói. Trong suy nghĩ của đại đa số người, miễn chỉ cần nhìn Mạc Nghiêm một cái đều sẽ không kiềm được đôi mắt tỏa sáng và trái tim hướng về.
Mẹ Hằng đắc ý nghĩ, này thì không thể không dao động đi. Chỉ cần có chút dao động thôi thì…
Nhưng bà nghĩ thì quá đẹp, đến khi nhìn lại biểu tình của Hạ Quý Linh vẫn là bất đắc dĩ, ý cười trên mặt bà cứng lại, lòng nghĩ: Không phải chứ! Không động lòng?
Phải biết rằng trừ hạng nhất là con trai bà ra, Mạc Nghiêm chính là hạng hai đàn ông tốt nhất mà mẹ Hằng nhận đồng. Không chỉ gia cảnh tốt, tính cách tốt, đẹp trai, đời sống cũng sạch sẽ. Năm xưa bà đã dùng cái cách thế này để thử nghiệm Lục Tư Nhiên, mà cô ta vừa thấy liền dao động ngay lập tức, sau đó không chút do dự từ bỏ con bà ngay lập tức. Phải nói rằng Mạc Nghiêm so với người lúc đó bà lấy ra để thử Lục Tư Nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, làm sao Hạ Quý Linh có thể không động tâm? Quá vô lý!
Đúng lúc bà đang vô pháp không hiểu được thì Hạ Quý Linh cũng lên tiếng: “Dì à, anh ta nhìn chính là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người, cháu không xứng.”
“Kia…”
Mẹ Hằng nóng lòng muốn khuyên nhủ lại bị Hạ Quý Linh chen trước phủ đầu: “Quan trọng nhất là cháu có người yêu rồi. Mặc dù có thể không tốt bằng nhưng cháu rất thích anh ấy, tạm thời còn chưa có cái ý nghĩ đổi một người chứ chưa nói cháu chẳng có chỗ nào để người ta ưa thích.”
“…”
Mẹ Hằng vốn đang chuẩn bị không biết bao nhiêu lời kịch chuẩn bị phát huy, nghe thấy câu “không tốt bằng” thì vô thức muốn xù lông. Con bà sao có thể không tốt! Đúng là nói bậy!! Con bà chính là quá tốt!
Hoàn toàn quên mất là ai khởi đầu mọi chuyện.
Cũng may lí trí của bà vẫn rất mạnh, sau một phút lệch đường cũng không quên mục đích của mình mà nụ cười sượng trân một ít, gượng gạo nghiến răng tiếp tục chào hàng tiếp: “Cô bé này, cháu phải tự tin lên. Mắt nhìn người của dì rất tốt, cháu hoàn toàn xứng với nó. Quan trọng nhất là đứa nhỏ này rất tốt, mặc dù có hơi tham công tiếc việc, nhưng đó cũng là một sự khẳng định cho sự tài ba của nó. Cháu có thể an tâm không lo vất vả, cơm áo gạo tiền sau này. Yên tâm, nó sẽ không chê cháu đâu.”
Mẹ Hằng nói hết nước hết cái, chỉ thiếu tâng bốc Mạc Nghiêm đến tận trời.
“Ai da đừng ngại!”
Mẹ Hằng không khác gì bà mẹ trông ngóng con dâu mòn mỏi mười năm, chỉ thiếu nắm tay Hạ Quý Linh dắt luôn về nhà: “Cháu đừng vội, dì chỉ là nhất thời kích động. Đi, chúng ta tìm hiểu nhau nhiều chút.”
Nói xong bà kéo tay Hạ Quý Linh hướng về phía những cửa hàng trải dài nham nhảm hai bên con đường, nơi du khách có thể đi dạo, hưởng thụ thú vui mua sắm không có giới hạn.
Trong lúc nhất thời, dưới sự nhiệt tình không thể từ chối của mẹ Hằng, hai người lần đầu gặp nhau cứ như người quen, nói chuyện cũng rất hợp vậy mà đã đi cùng nhau mấy tiếng đồng hồ. Trong quá trình đó Hạ Quý Linh cũng đã biết mẹ Hằng tên là Hàn Tuyết. Ban đầu còn chưa nhận ra, nhưng qua quá trình mua sắm không có giới hạn của bà, Hạ Quý Linh xem như nhìn ra dì Hàn là một quý bà siêu giàu. Nhưng chính vì dáng vẻ giàu mà không kiêu ngạo, phong cách bình dân giản dị đó mới khiến Hạ Quý Linh không câu nệ mà dần dần trở nên thân thiết với bà.
Mặc dù không biết vì sao bà chỉ đi một mình, nhưng người hợp ý khó tìm, Hạ Quý Linh chưa một lần nghi ngờ thân phận của bà, càng không chủ tâm đi thăm dò.
Cho dù đôi khi cô vẫn nhìn thấy ánh mắt tìm tòi ngâm cứu của mẹ Hằng thì cô cũng chỉ cho rằng đó là bà đang xem con dâu.
Cứ như thế, trong lúc không hay biết, mẹ Hằng đã xâm nhập vào sâu bên trong nội bộ, có thể triển khai bước tiếp theo.
Mai mối.
“Cô bé, thấy nó thế nào?”
Mẹ Hằng vừa hớn hở đưa cho Hạ Quý Linh một bức ảnh, hai mắt phối hợp sáng rực hỏi.
Theo tầm mắt bất đắc dĩ của Hạ Quý Linh, cô nhìn thấy trong ảnh là một người đàn ông tuổi chừng hai mấy, ba mươi, dáng dấp dĩnh dạc, anh tuấn, bá khí. Nếu Hằng Thời có ở đây sẽ nhận ra người trên hình chính là con trai bạn của mẹ hắn, tuổi cũng chừng tuổi hắn nhưng đang phụ trách công việc ở nước ngoài. Chính vì vậy nên hai người cũng không tính là thân thêm thân dựa vào mối quan hệ từ mẹ mình. So với hắn hoạt động trong nước thì Mạc Nghiêm hoạt động ở nước ngoài, cả hai đều là người đàn ông hoàng kim bao nhiêu người muốn bám lên mà không được.
Mẹ Hằng cũng xem như biết chọn, từ ánh mắt đầu tiên đã không thể soi mói. Trong suy nghĩ của đại đa số người, miễn chỉ cần nhìn Mạc Nghiêm một cái đều sẽ không kiềm được đôi mắt tỏa sáng và trái tim hướng về.
Mẹ Hằng đắc ý nghĩ, này thì không thể không dao động đi. Chỉ cần có chút dao động thôi thì…
Nhưng bà nghĩ thì quá đẹp, đến khi nhìn lại biểu tình của Hạ Quý Linh vẫn là bất đắc dĩ, ý cười trên mặt bà cứng lại, lòng nghĩ: Không phải chứ! Không động lòng?
Phải biết rằng trừ hạng nhất là con trai bà ra, Mạc Nghiêm chính là hạng hai đàn ông tốt nhất mà mẹ Hằng nhận đồng. Không chỉ gia cảnh tốt, tính cách tốt, đẹp trai, đời sống cũng sạch sẽ. Năm xưa bà đã dùng cái cách thế này để thử nghiệm Lục Tư Nhiên, mà cô ta vừa thấy liền dao động ngay lập tức, sau đó không chút do dự từ bỏ con bà ngay lập tức. Phải nói rằng Mạc Nghiêm so với người lúc đó bà lấy ra để thử Lục Tư Nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, làm sao Hạ Quý Linh có thể không động tâm? Quá vô lý!
Đúng lúc bà đang vô pháp không hiểu được thì Hạ Quý Linh cũng lên tiếng: “Dì à, anh ta nhìn chính là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người, cháu không xứng.”
“Kia…”
Mẹ Hằng nóng lòng muốn khuyên nhủ lại bị Hạ Quý Linh chen trước phủ đầu: “Quan trọng nhất là cháu có người yêu rồi. Mặc dù có thể không tốt bằng nhưng cháu rất thích anh ấy, tạm thời còn chưa có cái ý nghĩ đổi một người chứ chưa nói cháu chẳng có chỗ nào để người ta ưa thích.”
“…”
Mẹ Hằng vốn đang chuẩn bị không biết bao nhiêu lời kịch chuẩn bị phát huy, nghe thấy câu “không tốt bằng” thì vô thức muốn xù lông. Con bà sao có thể không tốt! Đúng là nói bậy!! Con bà chính là quá tốt!
Hoàn toàn quên mất là ai khởi đầu mọi chuyện.
Cũng may lí trí của bà vẫn rất mạnh, sau một phút lệch đường cũng không quên mục đích của mình mà nụ cười sượng trân một ít, gượng gạo nghiến răng tiếp tục chào hàng tiếp: “Cô bé này, cháu phải tự tin lên. Mắt nhìn người của dì rất tốt, cháu hoàn toàn xứng với nó. Quan trọng nhất là đứa nhỏ này rất tốt, mặc dù có hơi tham công tiếc việc, nhưng đó cũng là một sự khẳng định cho sự tài ba của nó. Cháu có thể an tâm không lo vất vả, cơm áo gạo tiền sau này. Yên tâm, nó sẽ không chê cháu đâu.”
Mẹ Hằng nói hết nước hết cái, chỉ thiếu tâng bốc Mạc Nghiêm đến tận trời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook