Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 2 - Chương 83: Ta muốn hồi mê la quốc
Ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu vào cửa sổ , không khí tràn ngập mùi thơm ngát.
Mảnh lụa trên giường màu trắng theo gió lay động, nhấc lên một góc.
Lãnh Loan Loan xốc lên màn giường , tơ lụa màu trắng chế thành áo lót mềmnhẹ bao vây ở trên người, đem dáng người phụ trợ càng thêm linh lung .Mái tóc giống như thác nước vẫn thùy rơi xuống thắt lưng, ánh mắt totròn vẫn nhiễm một tầng sương mù, có vài phần buồn ngủ, lộ ra mấy phầntỉnh táo.
Đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc màu nơi đình viện, đôi mắt nhiễm chút ý cười đầu tiên từ khi bà vú ra đi .
“Chủ tử.” Bốn thiếu niên đứng đầu là Phong Triệt đứng ở ngoài phòng khinh gọi
“Chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liễm đi ý cười, nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài hỏi.
“Minh cô nương ở Loan Nguyệt lâu đại náo, đòi phải về Mê La quốc.” PhongTriệt thản nhiên trả lời, trên thực tế đã không quậy đơn giản nhưvậy.Minh Thuần Phi kia quả thực hóa thân thành Ma Tước, không có lúc nào là không niệm ở bên cạnh, biến mọi người ở Loan Nguyệt lâu trở nên thần kinh suy nhược.
“Nga?” Lãnh Loan Loan nhọn mi, nàng thiếu chút nữa đem nàng ta quên mất. Mê la quốc, có liên quan đến thân thế của Thần.
“Ngươi trước đi xuống đi, chờ một chút theo ta cùng nhau đến Loan Nguyệt lâu.”
“Vâng” Phong Triệt lui ra.
Chi sá –
Ước chừng một khắc sau, Lãnh Loan Loan rửa mặt chải đầu tốt rồi đi rangoài. Ngoài cửa, bốn thiếu niên đều đã đợi nàng. Bốn người đều áo trắng tung bay, những tia sáng mặt trời chiếu vào , tuấn mỹ phi phàm.
“Chủ tử.” Bốn người khom người, cùng kêu lên hướng Lãnh Loan Loan vấn an.
“Ân.” Lãnh loan loan gật gật đầu,“Đi thôi.”
Bốn người theo đuôi nàng, tiến lên hướng tới ngoài phủ.
“Tam muội.”
Thời điểm đi qua đình viện , Lãnh Độc U vừa vặn từ một chỗ khác đi tới. Trải qua mấy ngày suy tư, hắn cũng nghĩ thông lời nói của Lãnh Loan Loan .Hiểu được trên đời này thật sự cũng không có đúng sai chân chính, mỗingười đều có một mặt tà ác , mà lần này huyết án của Tể tướng phủ cũngbởi vì Lâm Kế Tục từng hại người mới có hậu quả ngày hôm nay
“Đại ca.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, kêu. Mặc kệ như thế nào, hắn thật sự là huynh trưởng của khối thân thể này
“Tam muội, các ngươi đây là muốn đi đâu?” Lãnh Độc U nhìn mấy người, tò mò hỏi.
“Loan Nguyệt lâu.”
“Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời,“Là cái tổ chứcsát thủ nổi tiếng lẫy lừng trên giang hồ kia sao?” Hắn từng bí mật điềutra nhưng đều khôn có kết quả , chẳng lẽ Loan Nguyệt lâu kia lại là thếlực của tam muội.
“Ân.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, không ngoài biểu tình của Lãnh Độc U .“Đại ca, có muốn vào xem thử không?”
“Ta có thể đi sao?” Lãnh Độc U tuy rằng rất muốn đi trước, nhưng cũng biếttổ chức sát thủ bình thường điều có quy tắc , người xa lạ căn bản khôngthể tiến vào.
“Ân.” Nàng nói có thể, ai dám nói từ không.
“Đa tạ Tam muội.” Lãnh Độc U cười hớn hở, cũng gia nhập vào đoàn người đi Loan Nguyệt lâu .
Loan Nguyệt lâu
Thật sâu tường viện, lục ấm phàn duyên. Cửa gỗ bị khóa, tảng đá lộ ở bên ngoài.
Trước mắt xuất hiện là một cái tiểu viện của người dân bình thường, trước viện phong cảnh tao nhã, cổ kính.
“Nơi này chính là Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U nhìn mảnh sân trước mắt , cóchút bất khả tư nghị. Loan nguyệt lâu tiếng tăm lừng lẫy cư nhiên yênlặng nằm ở đây, hơn nữa cùng với những căn nhà của thường dân không khác nhau là mấy.
“Đúng.” Lãnh Loan Loan gật đầu, đại ẩn ẩn cho thị,tiểu ẩn ẩn cho dân. Càng là địa phương bình thường , người khác mới càng không chú ý tới.
Khấu khấu khấu –
Phong Triệt đi lên trước, ở trên cửa gõ ba cái. Lãnh Độc U chú ý tới, mỗi lần hắn hạ lực đạo đều chậm hơn trước nửa nhịp.
Chi sá, cửa mở. Một cái hắc y nam tử ló mặt ra , nhìn thấy Lãnh Loan Loan sau, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang.
“Gặp qua chủ tử.”
Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, mang theo Lãnh Độc U đi vào. Xuyên qua hành lang hình bán nguyệt, mặt sau bỗng nhiên sáng sủa, một mảnh rộng mở. Hoàntoàn không giống tòa nhà bình thường phía trước.
“Mau thả ta rangoài --”tiếng thét chói tai của cô gái cắt qua không khí , ngay sau đólà một âm thanh như tiếng sét đánh vụt qua
“Tam muội, đây là?” Lãnh Độc U chỉ vào tiền phương, mê hoặc hỏi Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan mày liễu nhíu lại, môi anh đào gợi lên, cười lạnh nói:“Một cô nương điên.”
“Điên, cô nương bị điên?” Lãnh Độc U khó hiểu lắc lắc đầu, theo nàng hướng phía trước đi đến.
Ba –
Khi mấy người đi đến bên ngoài căn phòng thì một cái bình hoa ném qua. Mấy người chợt lóe, bình hoa rơi trên mặt đất dập nát.
Lãnh Loan Loan mắt lạnh liếc qua,quần áo màu trắng tung bay, cất bước vào phòng.
“Nháo đủ chưa.” Lời nói lạnh băng thành công ngăn lại cô gái đang nổi điên.
“Ngươi rốt cục cũng chịu gặp ta .”
Lãnh Độc U khom người tư sau Lãnh Loan Loan đi ra, thấy căn phòng với nhữngbình sứ , bát trà đều nát bấy, thật là bừa bãi. Lại ngẩng đẩu lên thì đã thấy một cô gái đứng đối đện tam muội. Chỉ thấy nàng mặc ào áo di tộcsặc sỡ, đều thắt bím tóc xõa trên vai. Cái trán no đủ treo một vòngchuông bạc, đặc biệt là nàng có một đôi mắt màu đỏ. Hơn nữa—
Ánhmắt thâm thúy nhìn nàng, lại nhìn Lãnh Loan Loan. Cô gái này cư nhiêncó bô dáng tương tự tam muội, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra???
“Ta muốn hồi mê la quốc.” Minh Thuần Phi trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, bịnhốt tại cái địa phương lạnh như băng này mấy ngày , mỗi ngày đều có một vài hắc y nhân ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, một người hoạt bát như nàng mém chút nữa là chết vì buồn, càng làm nàng chịu không nổi là,Thần ca ca cư nhiên một lần cũng không có tới xem nàng, hơn nữa hỏinhững người khác hắn ở nơi nào, Hắc y nhân cũng không trả lời. Như vậy,nàng phải như thế nào có thể thuyết phục hắn cùng với mình cùng nhau hồi mê la quốc đâu. Nàng đi đã mấy tháng, cũng không biết bệnh tình của bác như thế nào . Trong lòng nôn nóng bất an, nhớ tới nếu không phải LãnhLoan Loan đột nhiên thay đổi quyết định, hiện tại chính mình cũng sẽkhông bị vây như vậy , trong lòng đối nàng càng sinh ra oán ý.
“Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta ngày mai liền phái người đưa ngươi đi.” Đỡ phải vì nàng chế tạo thêm phiền toái
“Ta muốn cùng Thần ca ca cùng nhau trở về.”
Mảnh lụa trên giường màu trắng theo gió lay động, nhấc lên một góc.
Lãnh Loan Loan xốc lên màn giường , tơ lụa màu trắng chế thành áo lót mềmnhẹ bao vây ở trên người, đem dáng người phụ trợ càng thêm linh lung .Mái tóc giống như thác nước vẫn thùy rơi xuống thắt lưng, ánh mắt totròn vẫn nhiễm một tầng sương mù, có vài phần buồn ngủ, lộ ra mấy phầntỉnh táo.
Đi đến phía trước cửa sổ, nhìn sắc màu nơi đình viện, đôi mắt nhiễm chút ý cười đầu tiên từ khi bà vú ra đi .
“Chủ tử.” Bốn thiếu niên đứng đầu là Phong Triệt đứng ở ngoài phòng khinh gọi
“Chuyện gì?” Lãnh Loan Loan liễm đi ý cười, nghiêng đầu nhìn phía bên ngoài hỏi.
“Minh cô nương ở Loan Nguyệt lâu đại náo, đòi phải về Mê La quốc.” PhongTriệt thản nhiên trả lời, trên thực tế đã không quậy đơn giản nhưvậy.Minh Thuần Phi kia quả thực hóa thân thành Ma Tước, không có lúc nào là không niệm ở bên cạnh, biến mọi người ở Loan Nguyệt lâu trở nên thần kinh suy nhược.
“Nga?” Lãnh Loan Loan nhọn mi, nàng thiếu chút nữa đem nàng ta quên mất. Mê la quốc, có liên quan đến thân thế của Thần.
“Ngươi trước đi xuống đi, chờ một chút theo ta cùng nhau đến Loan Nguyệt lâu.”
“Vâng” Phong Triệt lui ra.
Chi sá –
Ước chừng một khắc sau, Lãnh Loan Loan rửa mặt chải đầu tốt rồi đi rangoài. Ngoài cửa, bốn thiếu niên đều đã đợi nàng. Bốn người đều áo trắng tung bay, những tia sáng mặt trời chiếu vào , tuấn mỹ phi phàm.
“Chủ tử.” Bốn người khom người, cùng kêu lên hướng Lãnh Loan Loan vấn an.
“Ân.” Lãnh loan loan gật gật đầu,“Đi thôi.”
Bốn người theo đuôi nàng, tiến lên hướng tới ngoài phủ.
“Tam muội.”
Thời điểm đi qua đình viện , Lãnh Độc U vừa vặn từ một chỗ khác đi tới. Trải qua mấy ngày suy tư, hắn cũng nghĩ thông lời nói của Lãnh Loan Loan .Hiểu được trên đời này thật sự cũng không có đúng sai chân chính, mỗingười đều có một mặt tà ác , mà lần này huyết án của Tể tướng phủ cũngbởi vì Lâm Kế Tục từng hại người mới có hậu quả ngày hôm nay
“Đại ca.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, kêu. Mặc kệ như thế nào, hắn thật sự là huynh trưởng của khối thân thể này
“Tam muội, các ngươi đây là muốn đi đâu?” Lãnh Độc U nhìn mấy người, tò mò hỏi.
“Loan Nguyệt lâu.”
“Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời,“Là cái tổ chứcsát thủ nổi tiếng lẫy lừng trên giang hồ kia sao?” Hắn từng bí mật điềutra nhưng đều khôn có kết quả , chẳng lẽ Loan Nguyệt lâu kia lại là thếlực của tam muội.
“Ân.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, không ngoài biểu tình của Lãnh Độc U .“Đại ca, có muốn vào xem thử không?”
“Ta có thể đi sao?” Lãnh Độc U tuy rằng rất muốn đi trước, nhưng cũng biếttổ chức sát thủ bình thường điều có quy tắc , người xa lạ căn bản khôngthể tiến vào.
“Ân.” Nàng nói có thể, ai dám nói từ không.
“Đa tạ Tam muội.” Lãnh Độc U cười hớn hở, cũng gia nhập vào đoàn người đi Loan Nguyệt lâu .
Loan Nguyệt lâu
Thật sâu tường viện, lục ấm phàn duyên. Cửa gỗ bị khóa, tảng đá lộ ở bên ngoài.
Trước mắt xuất hiện là một cái tiểu viện của người dân bình thường, trước viện phong cảnh tao nhã, cổ kính.
“Nơi này chính là Loan Nguyệt lâu?” Lãnh Độc U nhìn mảnh sân trước mắt , cóchút bất khả tư nghị. Loan nguyệt lâu tiếng tăm lừng lẫy cư nhiên yênlặng nằm ở đây, hơn nữa cùng với những căn nhà của thường dân không khác nhau là mấy.
“Đúng.” Lãnh Loan Loan gật đầu, đại ẩn ẩn cho thị,tiểu ẩn ẩn cho dân. Càng là địa phương bình thường , người khác mới càng không chú ý tới.
Khấu khấu khấu –
Phong Triệt đi lên trước, ở trên cửa gõ ba cái. Lãnh Độc U chú ý tới, mỗi lần hắn hạ lực đạo đều chậm hơn trước nửa nhịp.
Chi sá, cửa mở. Một cái hắc y nam tử ló mặt ra , nhìn thấy Lãnh Loan Loan sau, đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang.
“Gặp qua chủ tử.”
Lãnh Loan Loan nhẹ gật đầu, mang theo Lãnh Độc U đi vào. Xuyên qua hành lang hình bán nguyệt, mặt sau bỗng nhiên sáng sủa, một mảnh rộng mở. Hoàntoàn không giống tòa nhà bình thường phía trước.
“Mau thả ta rangoài --”tiếng thét chói tai của cô gái cắt qua không khí , ngay sau đólà một âm thanh như tiếng sét đánh vụt qua
“Tam muội, đây là?” Lãnh Độc U chỉ vào tiền phương, mê hoặc hỏi Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan mày liễu nhíu lại, môi anh đào gợi lên, cười lạnh nói:“Một cô nương điên.”
“Điên, cô nương bị điên?” Lãnh Độc U khó hiểu lắc lắc đầu, theo nàng hướng phía trước đi đến.
Ba –
Khi mấy người đi đến bên ngoài căn phòng thì một cái bình hoa ném qua. Mấy người chợt lóe, bình hoa rơi trên mặt đất dập nát.
Lãnh Loan Loan mắt lạnh liếc qua,quần áo màu trắng tung bay, cất bước vào phòng.
“Nháo đủ chưa.” Lời nói lạnh băng thành công ngăn lại cô gái đang nổi điên.
“Ngươi rốt cục cũng chịu gặp ta .”
Lãnh Độc U khom người tư sau Lãnh Loan Loan đi ra, thấy căn phòng với nhữngbình sứ , bát trà đều nát bấy, thật là bừa bãi. Lại ngẩng đẩu lên thì đã thấy một cô gái đứng đối đện tam muội. Chỉ thấy nàng mặc ào áo di tộcsặc sỡ, đều thắt bím tóc xõa trên vai. Cái trán no đủ treo một vòngchuông bạc, đặc biệt là nàng có một đôi mắt màu đỏ. Hơn nữa—
Ánhmắt thâm thúy nhìn nàng, lại nhìn Lãnh Loan Loan. Cô gái này cư nhiêncó bô dáng tương tự tam muội, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra???
“Ta muốn hồi mê la quốc.” Minh Thuần Phi trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, bịnhốt tại cái địa phương lạnh như băng này mấy ngày , mỗi ngày đều có một vài hắc y nhân ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, một người hoạt bát như nàng mém chút nữa là chết vì buồn, càng làm nàng chịu không nổi là,Thần ca ca cư nhiên một lần cũng không có tới xem nàng, hơn nữa hỏinhững người khác hắn ở nơi nào, Hắc y nhân cũng không trả lời. Như vậy,nàng phải như thế nào có thể thuyết phục hắn cùng với mình cùng nhau hồi mê la quốc đâu. Nàng đi đã mấy tháng, cũng không biết bệnh tình của bác như thế nào . Trong lòng nôn nóng bất an, nhớ tới nếu không phải LãnhLoan Loan đột nhiên thay đổi quyết định, hiện tại chính mình cũng sẽkhông bị vây như vậy , trong lòng đối nàng càng sinh ra oán ý.
“Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta ngày mai liền phái người đưa ngươi đi.” Đỡ phải vì nàng chế tạo thêm phiền toái
“Ta muốn cùng Thần ca ca cùng nhau trở về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook