Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 2 - Chương 76: Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục
Lãnh Loan Loan nghiêng người nhìn quan tài của nhũ mẫu, bàn tay mềm cầmlấy một bông cúc bên quan tài. Nhẹ nhàng chạm vào, đóa hoa trắng nhưbông tuyết rơi xuống trên người nhũ nương. Đen như mực, trắng như tuyết. Hai loại màu sắc đập màu sắc càng khiến người ta cảm thấy bi thương.Mắt đen nhìn khuôn mặt an tường của nhũ mẫu thật lâu, gằn từng chữ:
“Trong một ngày, tra ra hung thủ cho ta.”
“Vâng, chủ tử.”
Dạ Thần và bốn thiếu niên cùng đáp, gió đêm khe khẽ thổi, lay động hoa cỏtrong sân, nhẹ rung xào xạt. Ánh trăng bị mây che phủ, bầu trời tối đennhư mực.
Hôm sau, mặt trời giống như cũng bị nhiễm bi thương, tránh trong mây vụng trộm khóc, làm cho trời mưa to tán loạn.
Mưa bụi rơi trên hoa cỏ, trên từng viên đá, giọt mưa trong suốt, ảm đạm như những giọt nước mắt.
Lễ tang của nhũ mẫu được tổ chức, bởi vì nhũ mẫu không có con nên Lãnh Loan Loan là nghĩa nữ phải thực hiện.
Lãnh Loan Loan mặc đồ tang màu trắng, trên tráng đội khăn trắng, trên taycầm bài vị của nhũ mẫu, đi cùng là Dạ Thần và bốn thiếu niên. Gia đinhmặc áo đen khiên quan tài, phía sau là mọi người từ hạ nhân đến chủ nhân trong Lãnh Phủ đều đi theo.
Mưa phùn bay tán loạn, gió lạnh nhưquất vào mặt. Khăn đội đầu màu trắng thê lương tung bay, Lãnh Loan Loandẫn đầu mọi người đi tới.
Sau nửa canh giờ,nhũ mẫu đã được an táng ở một nơi phong cảnh tú lệ, núi non nên thơ.
Lãnh Loan Loan đứng trước bia mộ thả tiền vàng mã, ánh mắt đau thương. Mưaphùn rơi trên mặt và mái tóc đen dài đến thắt lưng của nàng, trong suốt, như là nước mắt bi thương ngưng tụ thành thủy tinh. Nhìn qua tấm biađá, trong đầu nàng lại hiện ra những kí ức trước đây, khi nàng mới vượtthời gian từ hiện địa đến đây. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là nhũ mẫuđang nhìn nàng cười ôn nhu dịu dàng. Nhớ rõ lúc trước nàng ngại nhũ mẫuhay dài dòng, hay khóc lóc, nhưng mà nhũ mẫu vẫn luôn yêu thương nàng.Nàng mệt mỏi, nhũ mẫu chăm sóc bồi bổ cho nàng.Nàng đói bụng, nhũ mẫucũng đã chuẩn bị đồ ăn tốt cho nàng. Ban đêm về muộn, nhũ mẫu vẫn để đèn phòng đợi nàng… Nếu nói mẫu thân là người vĩ đại nhất, thì nhũ mẫuchính là người đã thay thế mẫu thân. Nhũ mẫu yêu thương nàng một cáchbình dị, vô tư, ấm áp. Lãnh Loan Loan hiểu rõ, dù tất cả mọi người đềusợ hãi nàng, thậm chí chán ghét nàng thì nhũ mẫu vẫn luôn yêu thươngnàng, quan tâm nàng. Nhưng mà hiện tại, người nàng yêu quý nhất đó đãvĩnh viễn biến mất.
Mưa bụi từng giọt lạnh như băng theo hai máchảy xuống, làm cho nàng lại nhớ đến ngày mẹ mất khi ấy. Nhưng mà lầnnày, nàng tuyệt đối sẽ không yên lặng thừa nhận. Bàn tay mềm nắm chặt,môi anh đào nhếch lên, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn mộ phần, mang theo sựkiên định vô bờ, yên lặng thề:
“Nhũ mẫu, ta nhất định sẽ báo thù cho người.”
Dạ Thần, bốn thiếu niên yên lặng đứng sau Lãnh Loan Loan, một thân áotrắng kia bay tán loạn trong mưa gió làm cho người ta bi thương, côtịch. Bốn hiếu niên cũng không quen thuộc với nhũ nương lắm, nên cũngkhông hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Lãnh Loan Loan. Nhưng Dạ Thần đãbiết nàng từ trước, luôn dõi theo nàng, mọi chuyện của nàng hắn đều rõhết thảy, bao gồm cả tình cảm của nàng với nhũ mẫu. Hiện tại mất đingười mà nàng luôn quan tâm, ỷ lại, nàng không chỉ là bi thương mà còncó cả tự trách. Nếu không phải nàng quá mức xem nhẹ Lâm Kế Tục, nghĩLãnh tướng quân hoàn toàn có khả năng bảo vệ được người trong phủ thignhũ mẫu làm sao lại trúng độc?
“Kết quả điều tra đâu?”
Lãnh Loan Loan trong lòng nói lời tạm biệt với nhũ mẫu, cũng đã quyết tâmbáo thù cho người. Nàng xoay người, tóc đen bay trong gió, quần áo trắng lay động, tuyệt mĩ đến bi thương, đôi mắt đen không chút độ ấm nhìn DạThần, lạnh lùng hỏi.
Gió quật, mưa bay.
Đôi mắt tím của Dạ Thần xẹt qua một tia thương tiếc, lại mau che giấu đi, bởi vì hắn hiểu, Lãnh Loan Loan tuyệt đối không cần người ta thương tiếc.
“Là người của Tể tướng.”
“Là hắn…” Lãnh Loan Loan nheehcs môi, vẽ ra một nụ cười tàn khốc. Kinh diễm như vậy, xinh đẹp như vậy, lại đáng sợ như vậy. Quả nhiên là hắn, nếusớm biết sẽ có chuyện xảy ra hôm nay, nàng lúc trước không nên thả hắn.Có thù tất báo, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những gì đã gây ra.
“Hồi cung.”
Lãnh Loan Loan hướng tới bọn người Dạ Thần nói.
Dạ Thần, bốn thiếu niên đuổi theo nàng, người của Lãnh phủ cũng đã sớm bị Lãnh Loan Loan bảo trở về.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Mái ngói cong ngọc lưu ly, mưa theo mái hiên rơi xuống.
Ngự thư phòng, mùi Long Tiên Hương tràn ngập .
Hiên Viên Dạ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chăm chú cảnh gió mưa bênngoài. Chuyện nhũ nương của Lãnh Loan Loan qua đời, hắn đã biết. Chỉ sợbây giờ nàng đang rất khó khăn, làm hắn thật muốn ngay bây giờ lao rahoàng cung để được ở bên an ủi, che chở cho nàng. Nhưng mà hiện giờ Hiên Viên Trù và Vương phi sắp lâm bồn của hắn đang ở thiên điện của Tháihậu. Thái hậu lo lắng hắn ra khỏi cung sẽ nhiễm một thân xui xẻo, chếtsống không cho hắn đi. Tuy rằng Hiên Viên Dạ cũng không để ý lắm đến sựcản trở của Thái hậu, nhưng là hắn biết với thân phận mình xuất hiện ởTướng quân phủ chỉ sợ làm cho người ta hoảng sợ, chỉ thêm quấy nhiễu lễtang.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương hồi cung .”
Hứa Mậu tay cầm phất trần đi đến, nói. Đã gần năm mươi tuổi rồi, xương cốthắn vẫn khỏe mạnh như vậy, thân thể mạnh khỏe. Quần áo thái giám màuđen, sắc mặt trầm ổn.
“Loan Loan về rồi?” Hiên Viên Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu,“ĐếNàng đang ở đâu?”
“Bẩm Hoàng Thượng…”
“Ta đến đây rồi.” Lãnh Loan Loan bước vào Ngự thư phòng, khăn hiếu màu trắng trên đầu thu hút người ta chú ý.
Hứa Mậu vội lui qua một bên, âm thầm lắc đầu. Hắn hơi do dụ cũng bởi vìHoàng hậu nương nương như vậy. Nàng dù sao cũng là quốc mẫu coa quý, cưnhiên lại để tang một kẻ hạ nhân, chuyện này truyền ra ngoài nhất địnhlàm cho người ta chê cười rồi.
“Loan Loan.” Hiên Viên Dạ sửngsốt, nhanh chóng đi đến bên nàng. Đôi mắt sâu kín thâm thúy nhìn nàngchăm chú, lo lắng hỏi. “Nàng có khỏe không?”
Lãnh Loan Loan mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Hoàng Thượng, ta muốn người đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ khó hiểu, ánh mắt đầy hận ý của Lãnh Loan Loan nhưvậy làm cho người ta kinh hãi, nàng muốn gì? Nhưng mà cho dù là gì, hắncũng sẽ đáp ứng vô điều kiện.
“Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục.”
“Trong một ngày, tra ra hung thủ cho ta.”
“Vâng, chủ tử.”
Dạ Thần và bốn thiếu niên cùng đáp, gió đêm khe khẽ thổi, lay động hoa cỏtrong sân, nhẹ rung xào xạt. Ánh trăng bị mây che phủ, bầu trời tối đennhư mực.
Hôm sau, mặt trời giống như cũng bị nhiễm bi thương, tránh trong mây vụng trộm khóc, làm cho trời mưa to tán loạn.
Mưa bụi rơi trên hoa cỏ, trên từng viên đá, giọt mưa trong suốt, ảm đạm như những giọt nước mắt.
Lễ tang của nhũ mẫu được tổ chức, bởi vì nhũ mẫu không có con nên Lãnh Loan Loan là nghĩa nữ phải thực hiện.
Lãnh Loan Loan mặc đồ tang màu trắng, trên tráng đội khăn trắng, trên taycầm bài vị của nhũ mẫu, đi cùng là Dạ Thần và bốn thiếu niên. Gia đinhmặc áo đen khiên quan tài, phía sau là mọi người từ hạ nhân đến chủ nhân trong Lãnh Phủ đều đi theo.
Mưa phùn bay tán loạn, gió lạnh nhưquất vào mặt. Khăn đội đầu màu trắng thê lương tung bay, Lãnh Loan Loandẫn đầu mọi người đi tới.
Sau nửa canh giờ,nhũ mẫu đã được an táng ở một nơi phong cảnh tú lệ, núi non nên thơ.
Lãnh Loan Loan đứng trước bia mộ thả tiền vàng mã, ánh mắt đau thương. Mưaphùn rơi trên mặt và mái tóc đen dài đến thắt lưng của nàng, trong suốt, như là nước mắt bi thương ngưng tụ thành thủy tinh. Nhìn qua tấm biađá, trong đầu nàng lại hiện ra những kí ức trước đây, khi nàng mới vượtthời gian từ hiện địa đến đây. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là nhũ mẫuđang nhìn nàng cười ôn nhu dịu dàng. Nhớ rõ lúc trước nàng ngại nhũ mẫuhay dài dòng, hay khóc lóc, nhưng mà nhũ mẫu vẫn luôn yêu thương nàng.Nàng mệt mỏi, nhũ mẫu chăm sóc bồi bổ cho nàng.Nàng đói bụng, nhũ mẫucũng đã chuẩn bị đồ ăn tốt cho nàng. Ban đêm về muộn, nhũ mẫu vẫn để đèn phòng đợi nàng… Nếu nói mẫu thân là người vĩ đại nhất, thì nhũ mẫuchính là người đã thay thế mẫu thân. Nhũ mẫu yêu thương nàng một cáchbình dị, vô tư, ấm áp. Lãnh Loan Loan hiểu rõ, dù tất cả mọi người đềusợ hãi nàng, thậm chí chán ghét nàng thì nhũ mẫu vẫn luôn yêu thươngnàng, quan tâm nàng. Nhưng mà hiện tại, người nàng yêu quý nhất đó đãvĩnh viễn biến mất.
Mưa bụi từng giọt lạnh như băng theo hai máchảy xuống, làm cho nàng lại nhớ đến ngày mẹ mất khi ấy. Nhưng mà lầnnày, nàng tuyệt đối sẽ không yên lặng thừa nhận. Bàn tay mềm nắm chặt,môi anh đào nhếch lên, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn mộ phần, mang theo sựkiên định vô bờ, yên lặng thề:
“Nhũ mẫu, ta nhất định sẽ báo thù cho người.”
Dạ Thần, bốn thiếu niên yên lặng đứng sau Lãnh Loan Loan, một thân áotrắng kia bay tán loạn trong mưa gió làm cho người ta bi thương, côtịch. Bốn hiếu niên cũng không quen thuộc với nhũ nương lắm, nên cũngkhông hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Lãnh Loan Loan. Nhưng Dạ Thần đãbiết nàng từ trước, luôn dõi theo nàng, mọi chuyện của nàng hắn đều rõhết thảy, bao gồm cả tình cảm của nàng với nhũ mẫu. Hiện tại mất đingười mà nàng luôn quan tâm, ỷ lại, nàng không chỉ là bi thương mà còncó cả tự trách. Nếu không phải nàng quá mức xem nhẹ Lâm Kế Tục, nghĩLãnh tướng quân hoàn toàn có khả năng bảo vệ được người trong phủ thignhũ mẫu làm sao lại trúng độc?
“Kết quả điều tra đâu?”
Lãnh Loan Loan trong lòng nói lời tạm biệt với nhũ mẫu, cũng đã quyết tâmbáo thù cho người. Nàng xoay người, tóc đen bay trong gió, quần áo trắng lay động, tuyệt mĩ đến bi thương, đôi mắt đen không chút độ ấm nhìn DạThần, lạnh lùng hỏi.
Gió quật, mưa bay.
Đôi mắt tím của Dạ Thần xẹt qua một tia thương tiếc, lại mau che giấu đi, bởi vì hắn hiểu, Lãnh Loan Loan tuyệt đối không cần người ta thương tiếc.
“Là người của Tể tướng.”
“Là hắn…” Lãnh Loan Loan nheehcs môi, vẽ ra một nụ cười tàn khốc. Kinh diễm như vậy, xinh đẹp như vậy, lại đáng sợ như vậy. Quả nhiên là hắn, nếusớm biết sẽ có chuyện xảy ra hôm nay, nàng lúc trước không nên thả hắn.Có thù tất báo, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những gì đã gây ra.
“Hồi cung.”
Lãnh Loan Loan hướng tới bọn người Dạ Thần nói.
Dạ Thần, bốn thiếu niên đuổi theo nàng, người của Lãnh phủ cũng đã sớm bị Lãnh Loan Loan bảo trở về.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Mái ngói cong ngọc lưu ly, mưa theo mái hiên rơi xuống.
Ngự thư phòng, mùi Long Tiên Hương tràn ngập .
Hiên Viên Dạ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chăm chú cảnh gió mưa bênngoài. Chuyện nhũ nương của Lãnh Loan Loan qua đời, hắn đã biết. Chỉ sợbây giờ nàng đang rất khó khăn, làm hắn thật muốn ngay bây giờ lao rahoàng cung để được ở bên an ủi, che chở cho nàng. Nhưng mà hiện giờ Hiên Viên Trù và Vương phi sắp lâm bồn của hắn đang ở thiên điện của Tháihậu. Thái hậu lo lắng hắn ra khỏi cung sẽ nhiễm một thân xui xẻo, chếtsống không cho hắn đi. Tuy rằng Hiên Viên Dạ cũng không để ý lắm đến sựcản trở của Thái hậu, nhưng là hắn biết với thân phận mình xuất hiện ởTướng quân phủ chỉ sợ làm cho người ta hoảng sợ, chỉ thêm quấy nhiễu lễtang.
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương hồi cung .”
Hứa Mậu tay cầm phất trần đi đến, nói. Đã gần năm mươi tuổi rồi, xương cốthắn vẫn khỏe mạnh như vậy, thân thể mạnh khỏe. Quần áo thái giám màuđen, sắc mặt trầm ổn.
“Loan Loan về rồi?” Hiên Viên Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu,“ĐếNàng đang ở đâu?”
“Bẩm Hoàng Thượng…”
“Ta đến đây rồi.” Lãnh Loan Loan bước vào Ngự thư phòng, khăn hiếu màu trắng trên đầu thu hút người ta chú ý.
Hứa Mậu vội lui qua một bên, âm thầm lắc đầu. Hắn hơi do dụ cũng bởi vìHoàng hậu nương nương như vậy. Nàng dù sao cũng là quốc mẫu coa quý, cưnhiên lại để tang một kẻ hạ nhân, chuyện này truyền ra ngoài nhất địnhlàm cho người ta chê cười rồi.
“Loan Loan.” Hiên Viên Dạ sửngsốt, nhanh chóng đi đến bên nàng. Đôi mắt sâu kín thâm thúy nhìn nàngchăm chú, lo lắng hỏi. “Nàng có khỏe không?”
Lãnh Loan Loan mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Hoàng Thượng, ta muốn người đáp ứng ta một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ khó hiểu, ánh mắt đầy hận ý của Lãnh Loan Loan nhưvậy làm cho người ta kinh hãi, nàng muốn gì? Nhưng mà cho dù là gì, hắncũng sẽ đáp ứng vô điều kiện.
“Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook