Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 2 - Chương 60: Chuyện cũ [ hạ ]
“Không cần.”
Lãnh Loan Loan thờ ơ nói. Tất cả mọi chuyện xảy rahôm nay đã như một cú đánh thật mạnh vào Tàn Nhất. Là người ngoài đến an ủi, không bằng để cho hắn bình tĩnh mà suy ngẫm lại.
“Hung thủ diệt Vạn gia trang rốt cuộc là ai?”
Vạn Oánh Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tăng Duyên Dật. Gió thổi nhè nhẹ,thổi những sợi tóc của nàng tung bay, Tuy rằng nàng cũng đồng tình vớihắn cùng chuyện xưa với Lâm Uyển Nương kia, nhưng cũng không đủ để quênmất thù nhà. Mặc kệ Tăng Duyên Dật có phải hung thủ diệt Vạn gia tranghay không, ít nhất hắn cùng hung thủ cũng có quan hệ.
“Ngươi là?” Tăng Duyên Dật nhìn Vạn Oánh Chiêu, có chút bất ngờ.
“Cậu, nàng là đại tiểu thư của Vạn gia trang, cũng là vị hôn thê mà mẫu thânđã định cho ta.” Đông Phương Triết ở một bên giải thích, ánh mắt nhìnphía Vạn Oánh Chiêu. Lại đổi lấy cái nhìn thờ ơ của nàng, lòng sửng sốt, sau đó lại mở miệng cười khổ.
“Ngươi là Chiêu nhi?” Tăng DuyênDật nghe Đông Phương Triết nói vậy, ảm đmạ trong mắt đột nhiên xẹt quaánh sáng. Khuôn mặt xanh xao hiện lên kinh hỉ, nhìn Vạn Oánh Chiêu bồihồi nói. “Trước kia ta còn ôm ngươi nhỏ xíu trong lòng, không nghĩ đếnbây giờ đã trở thành một cô nương rồi.” Rất giống mẫu thân của nàng, đều là người con gái xinh đẹp.
“Cha, ngươi thật sự từng ôm qua vị tỷ tỷ này sao?” Lâm Nguyệt Dao nghe Tăng Duyên Dật nói vậy, có chút tò mò hỏi.
“Phải.” Tăng Duyên Dật cười yếu ớt gật đầu, nhớ lại nói. “Khi đó Chiêu nhi chỉmới mấy tháng, bộ dạng phấn điêu ngọc mài vô cùng đáng yêu. Cho nên mẫuthân của Triết nhi vừa thấy liền muốn cùng mẫu thân của Chiêu nhi kếtthân, vì hai tiểu hài tử mà chỉ hôn.” Nhớ đến khoảng thời gian đơn thuần ngọt ngào trước kia, Tăng Duyên Dật có chút hoài niệm. Nếu thời gian có thể quay trở lại thì thật tốt, hắn sẽ dũng cảm kiên cường, sẽ không yếu đuối mà làm cho mọi chuyện tệ hại như hiện tại.
Vạn Oánh Chiêunghe Tăng Duyên Dật nói đến mẫu thân của mình, hốc mắt đỏ lên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mẫu thân vì bảo vệ mình mà chết rất thảm. Hàmrăng cắn chặt, lại càng muốn nhanh chóng tìm được hung thủ để thay chamẹ báo thù.
. “Tăng bá bá.” Vạn Oánh Chiêu nhìn Tăng Duyên Dật. Nghe ông ấy nói nãy giờ, có thể thấy ông ấy cùng cha mẹ giao tình rấttốt, chắc chắn không phải là hung thủ giết cha mẹ. “Người có thể nói cho Chiêu nhi nghe được không? Vì sao năm năm trước, người tự dưng mấttích? Là ai đã hạ độc người?” Có lẽ kẻ đã hạ động Tăng bá bá chính làhung thủ diệ vạn gia trang.
“Đúng vậy, cậu, năm năm trước ngườiđột nhiên mất tích, người có biết là chúng ta lo lắng đến thế nàokhông?” Đông Phương Triết nói.
“Haizz…” Tăng Duyên Dật thật mạnhthở dài, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã cùng hối hận. “Chỉ vì lão phunhất thời hồ đồ, mới có thể rơi vào kết cục thế này.”
“Phụ thân,đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Lâm Nguyệt Dao cũng không rõ ràngnguyên nhân, hỏi tới. Năm năm trước, phụ thân đột nhiên bị thương trởvề, thân trúng cực độc, sau đó thì mơ mơ màng màng, khi thì tốt khi thìđiên điên loạn loạn, nàng cũng không biết nguyên do vì sao?
“Nămnăm trước, ta quen một người tên là Diệp Huyền, hắn là nhân sĩ giang hồ, rất giỏi thuật dịch dung. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn là người trượngnghĩa, nhiệt tình giúp đỡ. Sau đó một lần hắn tìm ta, nói có một cuộcmua bán muốn làm cùng ta. Lúc ấy ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu nênkhông phản đối, ai ngờ món đồ kia được đưa đến, ta mới biết nó là quốcbảo tiền triều lưu giữ lại, dám lấy nó ra buôn bán là tội lớn mất đầu,vì thế ta khuyên hắn giao nộp quốc bảo…”
“Sau đó thì sao?” Lãnh Loan Loan hỏi, sự tình sẽ không thuận lợi như vậy đi. Nếu không cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra.
“Hắn mặt ngoài đồng ý , cũng nóiquốc bảo này đặt ở chỗ chúng ta khẳng địnhlà không an toàn. Hỏi ta có hay không quen biết bằng hữu có thể giữ giúp quốc bảo, sau đó chờ sóng gió đi qua, hắn lại đem quốc bảo lấy về.”
“Vì thế nên ông đồng ý ?”
“Phải.” Tăng Duyên Dật gật đầu,“Ta lúc ấy liền nghĩ tới Vạn gia trang, vợ chồng Vạn lão đệ đó là làm bảo tiêu. Bảo quản quốc bảo cũng không phải làchuyện đùa, vì thế ta liền viết một phong thư đưa cho Diệp Huyền. Aibiết được ngay sau khi ta đưa tín thư cho hắn, Diệp Huyền lại hạ độctrong trà, lại đả thương ta. Đây cũng là nguyên nhân ta mất tích.”
“Chẳng lẽ hắn chính là hung thử diệt Vạn gia trang?” Vạn Oánh Chiêu nói, âm thầm cắn cắn răng.
“Con nói cái gì?”,Tăng Duyên Dật giống như là sợ mình nghe lầm, cả kinh hỏi Vạn Oánh Chiêu.“Chiêu nhi, con nói cha mẹ con đã…?”
“Vâng.” Vạn Oánh Chiêu cắn môi gật gật đầu, hốc mắt phiếm hồng, lấy ra tín thưtrong người đưa cho hắn xem, “Lúc trước vì phong thư này, con còn hiểulầm bá phụ chính là hung thủ.”
“Đây đúng là bức thư của ta nămđó.” Tăng Duyên Dật nhìn tín thư trong tay Vạn Oánh Chiêu, gật đầu.“Chuyện này xảy ra bao giờ?” Là hắn đã mang đến tai hoạ cho nhà Vạn lãođệ sao? Thân hình gầy gò hơi run run.
“Nửa năm trước.” Vạn OánhChiêu có chút nghẹ ngào, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan. “Nếu không phải làvì chủ tử cứu con, con hiện tại cũng không có khả năng đứng đây nóichuyện với bá phụ.”
“Đa tạ vị cô nương này.” Nghe Vạn Oánh Chiêunói vậy, Tăng Duyên Dật hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, thành tâm nóilời cảm tạ nàng đã cứu giúp con gái của bằng hữu tri kỉ.
“Cha, Loan Loan cô nương còn giải độc cho người đó.” Lâm Nguyệt Dao cũng ngắt lời nói.
“Thật sao? Độc trong người lão phu có thể được giải hoàn toàn sao?”. TăngDuyên Dật có chút kích động, nằm trên giường năm năm, đây cũng là khoảng thời gian vất vả cùng thống khổ nhất đời hắn, không thể dùng lời mà bày tỏ được. Nếu thật có thể giải từ độc, một lần nước có thể đứng, thật là tốt biết bao.
“Phải, có thể.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, conngươi đen nhìn Tăng Duyên Dật. “Theo như những lời ông nói vừa rồi, Diệp Huyền kia chắc chắn là hung thủ, vậy nên ông còn nhớ hình dáng, mặt mũi của hắn hay không?”
“Đúng rồi, Tăng bá phụ, người nhất định phải hỗ trợ Chiêu nhi thay cha mẹ còn có đệ đệ nhỏ tuổi mà báo thù.” VạnOánh Chiêu bàn tay nắm chặt, đầy ngập hận ý.
“Chiêu nhi, con còn có đệ đệ?” Tăng Duyên Dật cũng không biết vợ chồng Vạn gia trang chủ sau lại có thêm một đứa nhỏ.
“Vâng.”Vạn Oánh Chiêu lau nước mắt, “Nó mới chỉ có năm sáu tuổi, cái gì cũng đềukhông hiểu, đã bị người ta giết không chút nương tay.” Rốt cục nhịnkhông được bi thương, khóc lên.
Đông Phương Triết trầm trọng nhìn nàng, đến gần đem thân thể của nàng tựa vào người mình. Bàn tay to vỗnhẹ lưng nàng, không tiếng động an ủi.
“Thật không có nhân tính.” Tăng Duyên Dật cũng nổi giận,“Hảo, ta nhất định đem hết những gì ta biết nói cho các ngươi.”
Dứt lời, hắn đem tất cả những chuyện về Diệp Huyền nói ra. Nhưng bởi vìDiệp huyền am hiểu thuật dịch dung, hắn cũng không biết trước đây khuônmặt Diệp Huyền khi ở với hắn có phải là khuôn mặt thật hay không, vì thế chỉ có thể nói ra bộ dáng của hắn năm ấy.
“Hảo, lần này chúng ta có thể tìm thấy hung thủ chân chính.” Lãnh Loan Loan đem mọi lời TăngDuyên Dật nói ra bảo bốn thiếu niên ghi lại, lạnh lùng nói.
“Chiêu nhi, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm được hắn để ngươi thay cha mẹ báo thù.”
Lãnh Loan Loan thờ ơ nói. Tất cả mọi chuyện xảy rahôm nay đã như một cú đánh thật mạnh vào Tàn Nhất. Là người ngoài đến an ủi, không bằng để cho hắn bình tĩnh mà suy ngẫm lại.
“Hung thủ diệt Vạn gia trang rốt cuộc là ai?”
Vạn Oánh Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tăng Duyên Dật. Gió thổi nhè nhẹ,thổi những sợi tóc của nàng tung bay, Tuy rằng nàng cũng đồng tình vớihắn cùng chuyện xưa với Lâm Uyển Nương kia, nhưng cũng không đủ để quênmất thù nhà. Mặc kệ Tăng Duyên Dật có phải hung thủ diệt Vạn gia tranghay không, ít nhất hắn cùng hung thủ cũng có quan hệ.
“Ngươi là?” Tăng Duyên Dật nhìn Vạn Oánh Chiêu, có chút bất ngờ.
“Cậu, nàng là đại tiểu thư của Vạn gia trang, cũng là vị hôn thê mà mẫu thânđã định cho ta.” Đông Phương Triết ở một bên giải thích, ánh mắt nhìnphía Vạn Oánh Chiêu. Lại đổi lấy cái nhìn thờ ơ của nàng, lòng sửng sốt, sau đó lại mở miệng cười khổ.
“Ngươi là Chiêu nhi?” Tăng DuyênDật nghe Đông Phương Triết nói vậy, ảm đmạ trong mắt đột nhiên xẹt quaánh sáng. Khuôn mặt xanh xao hiện lên kinh hỉ, nhìn Vạn Oánh Chiêu bồihồi nói. “Trước kia ta còn ôm ngươi nhỏ xíu trong lòng, không nghĩ đếnbây giờ đã trở thành một cô nương rồi.” Rất giống mẫu thân của nàng, đều là người con gái xinh đẹp.
“Cha, ngươi thật sự từng ôm qua vị tỷ tỷ này sao?” Lâm Nguyệt Dao nghe Tăng Duyên Dật nói vậy, có chút tò mò hỏi.
“Phải.” Tăng Duyên Dật cười yếu ớt gật đầu, nhớ lại nói. “Khi đó Chiêu nhi chỉmới mấy tháng, bộ dạng phấn điêu ngọc mài vô cùng đáng yêu. Cho nên mẫuthân của Triết nhi vừa thấy liền muốn cùng mẫu thân của Chiêu nhi kếtthân, vì hai tiểu hài tử mà chỉ hôn.” Nhớ đến khoảng thời gian đơn thuần ngọt ngào trước kia, Tăng Duyên Dật có chút hoài niệm. Nếu thời gian có thể quay trở lại thì thật tốt, hắn sẽ dũng cảm kiên cường, sẽ không yếu đuối mà làm cho mọi chuyện tệ hại như hiện tại.
Vạn Oánh Chiêunghe Tăng Duyên Dật nói đến mẫu thân của mình, hốc mắt đỏ lên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mẫu thân vì bảo vệ mình mà chết rất thảm. Hàmrăng cắn chặt, lại càng muốn nhanh chóng tìm được hung thủ để thay chamẹ báo thù.
. “Tăng bá bá.” Vạn Oánh Chiêu nhìn Tăng Duyên Dật. Nghe ông ấy nói nãy giờ, có thể thấy ông ấy cùng cha mẹ giao tình rấttốt, chắc chắn không phải là hung thủ giết cha mẹ. “Người có thể nói cho Chiêu nhi nghe được không? Vì sao năm năm trước, người tự dưng mấttích? Là ai đã hạ độc người?” Có lẽ kẻ đã hạ động Tăng bá bá chính làhung thủ diệ vạn gia trang.
“Đúng vậy, cậu, năm năm trước ngườiđột nhiên mất tích, người có biết là chúng ta lo lắng đến thế nàokhông?” Đông Phương Triết nói.
“Haizz…” Tăng Duyên Dật thật mạnhthở dài, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã cùng hối hận. “Chỉ vì lão phunhất thời hồ đồ, mới có thể rơi vào kết cục thế này.”
“Phụ thân,đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Lâm Nguyệt Dao cũng không rõ ràngnguyên nhân, hỏi tới. Năm năm trước, phụ thân đột nhiên bị thương trởvề, thân trúng cực độc, sau đó thì mơ mơ màng màng, khi thì tốt khi thìđiên điên loạn loạn, nàng cũng không biết nguyên do vì sao?
“Nămnăm trước, ta quen một người tên là Diệp Huyền, hắn là nhân sĩ giang hồ, rất giỏi thuật dịch dung. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn là người trượngnghĩa, nhiệt tình giúp đỡ. Sau đó một lần hắn tìm ta, nói có một cuộcmua bán muốn làm cùng ta. Lúc ấy ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu nênkhông phản đối, ai ngờ món đồ kia được đưa đến, ta mới biết nó là quốcbảo tiền triều lưu giữ lại, dám lấy nó ra buôn bán là tội lớn mất đầu,vì thế ta khuyên hắn giao nộp quốc bảo…”
“Sau đó thì sao?” Lãnh Loan Loan hỏi, sự tình sẽ không thuận lợi như vậy đi. Nếu không cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra.
“Hắn mặt ngoài đồng ý , cũng nóiquốc bảo này đặt ở chỗ chúng ta khẳng địnhlà không an toàn. Hỏi ta có hay không quen biết bằng hữu có thể giữ giúp quốc bảo, sau đó chờ sóng gió đi qua, hắn lại đem quốc bảo lấy về.”
“Vì thế nên ông đồng ý ?”
“Phải.” Tăng Duyên Dật gật đầu,“Ta lúc ấy liền nghĩ tới Vạn gia trang, vợ chồng Vạn lão đệ đó là làm bảo tiêu. Bảo quản quốc bảo cũng không phải làchuyện đùa, vì thế ta liền viết một phong thư đưa cho Diệp Huyền. Aibiết được ngay sau khi ta đưa tín thư cho hắn, Diệp Huyền lại hạ độctrong trà, lại đả thương ta. Đây cũng là nguyên nhân ta mất tích.”
“Chẳng lẽ hắn chính là hung thử diệt Vạn gia trang?” Vạn Oánh Chiêu nói, âm thầm cắn cắn răng.
“Con nói cái gì?”,Tăng Duyên Dật giống như là sợ mình nghe lầm, cả kinh hỏi Vạn Oánh Chiêu.“Chiêu nhi, con nói cha mẹ con đã…?”
“Vâng.” Vạn Oánh Chiêu cắn môi gật gật đầu, hốc mắt phiếm hồng, lấy ra tín thưtrong người đưa cho hắn xem, “Lúc trước vì phong thư này, con còn hiểulầm bá phụ chính là hung thủ.”
“Đây đúng là bức thư của ta nămđó.” Tăng Duyên Dật nhìn tín thư trong tay Vạn Oánh Chiêu, gật đầu.“Chuyện này xảy ra bao giờ?” Là hắn đã mang đến tai hoạ cho nhà Vạn lãođệ sao? Thân hình gầy gò hơi run run.
“Nửa năm trước.” Vạn OánhChiêu có chút nghẹ ngào, sau đó nhìn Lãnh Loan Loan. “Nếu không phải làvì chủ tử cứu con, con hiện tại cũng không có khả năng đứng đây nóichuyện với bá phụ.”
“Đa tạ vị cô nương này.” Nghe Vạn Oánh Chiêunói vậy, Tăng Duyên Dật hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, thành tâm nóilời cảm tạ nàng đã cứu giúp con gái của bằng hữu tri kỉ.
“Cha, Loan Loan cô nương còn giải độc cho người đó.” Lâm Nguyệt Dao cũng ngắt lời nói.
“Thật sao? Độc trong người lão phu có thể được giải hoàn toàn sao?”. TăngDuyên Dật có chút kích động, nằm trên giường năm năm, đây cũng là khoảng thời gian vất vả cùng thống khổ nhất đời hắn, không thể dùng lời mà bày tỏ được. Nếu thật có thể giải từ độc, một lần nước có thể đứng, thật là tốt biết bao.
“Phải, có thể.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, conngươi đen nhìn Tăng Duyên Dật. “Theo như những lời ông nói vừa rồi, Diệp Huyền kia chắc chắn là hung thủ, vậy nên ông còn nhớ hình dáng, mặt mũi của hắn hay không?”
“Đúng rồi, Tăng bá phụ, người nhất định phải hỗ trợ Chiêu nhi thay cha mẹ còn có đệ đệ nhỏ tuổi mà báo thù.” VạnOánh Chiêu bàn tay nắm chặt, đầy ngập hận ý.
“Chiêu nhi, con còn có đệ đệ?” Tăng Duyên Dật cũng không biết vợ chồng Vạn gia trang chủ sau lại có thêm một đứa nhỏ.
“Vâng.”Vạn Oánh Chiêu lau nước mắt, “Nó mới chỉ có năm sáu tuổi, cái gì cũng đềukhông hiểu, đã bị người ta giết không chút nương tay.” Rốt cục nhịnkhông được bi thương, khóc lên.
Đông Phương Triết trầm trọng nhìn nàng, đến gần đem thân thể của nàng tựa vào người mình. Bàn tay to vỗnhẹ lưng nàng, không tiếng động an ủi.
“Thật không có nhân tính.” Tăng Duyên Dật cũng nổi giận,“Hảo, ta nhất định đem hết những gì ta biết nói cho các ngươi.”
Dứt lời, hắn đem tất cả những chuyện về Diệp Huyền nói ra. Nhưng bởi vìDiệp huyền am hiểu thuật dịch dung, hắn cũng không biết trước đây khuônmặt Diệp Huyền khi ở với hắn có phải là khuôn mặt thật hay không, vì thế chỉ có thể nói ra bộ dáng của hắn năm ấy.
“Hảo, lần này chúng ta có thể tìm thấy hung thủ chân chính.” Lãnh Loan Loan đem mọi lời TăngDuyên Dật nói ra bảo bốn thiếu niên ghi lại, lạnh lùng nói.
“Chiêu nhi, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm được hắn để ngươi thay cha mẹ báo thù.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook