Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 2 - Chương 125: Tô Viễn Hành nổi bão
“Sư bá, vị này là Hoàng Thượng.” Lãnh Địch U nói.
“Hoàng đế?” Tô Viễn Hành ninh mi, nhìn Hiên Viên Dạ, lại nhìn Lãnh LoanLoan,“Nguyên lai vị này là nam nhân của tiểu nha đầu này”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên. Tô Viễn Hành này thật đúng là cuồng vọng, cư nhiên dùng giọng điệu bất kính như vậy cùng đương kim thiên tử,hoàng hậu nói chuyện.
Hiên Viên đêm cũng không não, tương phản,nghe được tô viễn hành nói hắn là loan loan nam nhân, ngược lại bạc thần gợi lên một chút cười yếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày ấy mới cửu tuổilãnh loan loan dùng bá đạo, cuồng tứ khẩu khí
Hiên Viên Dạ cũngkhông có phản ứng gì, tương phản, nghe được lời nói của Tô Viễn Hành nói hắn là nam nhân của Loan Loan, ngược lại bạc thần gợi lên một nụ cườiyếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày đó Loan Loan chỉ mới chin tuổi dùng khẩukhí bá đạo, cuồng tứ chỉ vào hắn tuyên bố ‘Ngươi là nam nhân của bổn cônương’, khi đó Loan Loan thật sự thực đáng yêu,khuôn mặt nhỏ nhắn phấnđiêu ngọc mài không ai bì nổi. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Lãnh LoanLoan, nhưng hiện tại nàng cũng rất ít khi để ý chính mình, hắn biết làchính mình phạm lỗi, nhưng hắn làm ra chuyện tình đó cũng là do bất đắcdĩ, không biết qua bao lâu, Loan Loan mới có thể tha thứ cho hắn a? Hắnnhớ những lúc hắn và nàng mười ngón tay đan xen nhau vô cùng thân thiết, nhớ nàng dựa vào sự tín nhiệm với mình......
“Vậy ngươi là ai?”
Tô Viễn Hành hướng về phía Dạ Thần bên cạnh Lãnh Loan Loan hỏi, xem nam tử trẻ tuổi này quần áo bào trắng, phiêu dật xuất trần; Một đôi tử đồnglại thâm thúy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị câu vào trong đó. Sovới hoàng đế, cũng không hề thua kém. Ngược lại lại càng thêm cảm giácthần bí, làm cho người ta đối với hắn sinh ra tò mò.
“Dạ Thần”
Dã Thần mấp máy môi, thản nhiên phun tên ra . Một đôi tử đồng khính quétmột cái qua Tô Viễn Hành,sau đó liền thu hồi ánh mắt. Nhìn chăm chú vàotrên người Lãnh Loan Loan, đối hắn mà nói không có cái gì quan trọng hơn Lãnh Loan Loan
“Tiểu tử, ta xem thể trạng của ngươi cũng tốtlắm, không bằng, ngươi cùng nha đầu cùng nhau làm đồ đệ của ta đi.” DạThần đúng là khẩu vị của Tô Viễn Hành, so với vị hoàng đế kia , hắn cảmthấy tiểu tử này cùng nha đầu càng xứng hơn, hơn nữa xem đôi mắt của hắn chưa từng dời khỏi từ trên người Lãnh Loan Loan, sợ là cũng yêu nha đầu không thua gì ị hoàng đế kia
Dạ Thần sửng sốt, trên mặt lại vẫnbất động thanh sắc như cũ, khinh mân thần, không đáp không hỏi, tựa hồđối với đề nghị của hắn cũng không cảm thấy hứng thú..
“Này, tiểu tử, như thế nào ngay cả ngươi cũng không đáp ứng sao?” Nhìn Dạ Thầnkhông hề để ý tới hắn,Tô Viễn Hành thật sự nổi giận, thở phì phì thổirâu trừng mắt.
“Sư bá, Loan Loan là hoàng hậu thật sự không tiệntheo người học võ, mà vị Dạ Thần này là hộ vệ bên người Loan Loan, tựnhiên cũng sẽ không rời khỏi Loan Loan . Nếu không ngài lại tìm một vịđồ đệ khác thích hợp hơn như thế nào?”
Lãnh Địch U thấy Tô ViễnHành tức giận đến phẫn nộ , nhanh cười khuyên. Nghe sư phụ nói, sư bátính tình thực cổ quái , nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
“Không được, lão phu hôm nay liền nhận định hai người bọn họ làm đồ đệ .”
Tô Viễn Hành vung ống tay áo lên, mãnh liệt đứng lên. Hai tròng mắt trừng lớn , ngay cả lời nói của Lãnh Địch U cũng không để ý
“Ta nói Tô Viễn Hành, tốt xấu gì cũng là tiền bối của võ lâm, như thế nàocó thể khó xử hậu bối như thế a? Lại đối với Hoàng Thượng, hoàng hậu bất kính, khiến cho tiền bối võ lâm rất mất mặt .”
Một bên,chưởngmôn phái Thanh Thành vuốt vuốt chòm râu, không đồng ý lắc lắc đầu. Nghĩ rằng Tô Viễn Hành này cũng quá cuồng vọng , thậm chí mãnh liệt, chẳngtrách bốn mươi năm trước bị đuổi ra Vân Môn phái.
“Lão thất phu,ngươi quản chuyện này làm gì?” Tô Viễn Hành cũng không để ý tới chưởngmôn phái Thanh Thành, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.“Lão phu caohứng thu bọn họ làm đồ đệ, như thế nào, ngươi đỏ mắt a?”
“Ngươi,ngươi --”Chưởng môn phái Thanh Thành không nghĩ tới Tô Viễn Hành trướcmặt mọi người mặt cư nhiên làm mất mặt hắn, oán hận vung tay áo,“Thật là người dã man.”
“Ngươi nói ai dã man?” Tô Viễn Hành nghe chưởngmôn phái Thanh Thành nói hắn như thế, liền nổi giận. Mày rậm một điều,trừng mắt hắn
“Đã nói ngươi .”Chưởng môn phái Thanh Thành nhìnthấy võ lâm đồng đạo đều nhìn hắn, lúc này ngực thắt lạu, đầu vừa nhấchướng tới Tô Viễn Hành nói.
“Hừ --” Tô Viễn Hành lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, nhân vật loại này cũngmuốn so sánh với hắn. Vẻ mặt đột nhiên chợt tắt, thân hình nhoáng lênmột cái, tựa như tia chớp phá không, khi mọi người hoàn hồn, bóng dángcủa hắn đã đứng trước mặt chưởng môn phái Thanh Thành
“Có bảnlĩnh, cùng lão phu khoa tay múa chân .” Chỉ biết loạn ồn ào gì đó, không cho bọn họ kiến thức một chút bản sự của chính mình, bọn họ không biếtchính mình lợi hại.
Chưởng môn Phái Thanh Thành bị thân thủ quỷdị của Tô Viễn Hành làm cho hoảng sợ, nhưng đường đường là chưởng mônmột phái có thể nào dễ dàng nhận thua. Nhéo nhéo lòng bàn tay đã muốnchảy ra mồ hôi lạnh , ánh mắt chống lại Tô Viễn Hành:
“So với liền so .”
“Nhị vị tiền bối chậm đã.” Sở Ngự Hằng đi ra, khuôn mặt tuấn tú có chút tứcgiận.“Thỉnh hai vị tiền bối không nên tức giận, hôm nay nguyên lai là lễ đầy tháng của tiểu nữ, vãn bối thật sự không hy vọng có đánh nhau phátsinh.”
“Minh chủ, thật có lỗi.” chưởng môn Phái Thanh Thành sửngsốt, cũng đúng, hôm nay nguyên lai là tới tham gia tiệc rượu của nữ nhihắn, hiện tại lại đi nháo lộng với tên điên cuồng này trở thành giơ cung bạt kiếm
“Hừ, lão phu không cần động thủ cũng biết.” Tô ViễnHành vung tay áo, đôi mắt nhìn thẳng Lãnh Loan loan cùng Dạ Thần.“Haingười các ngươi nếu chịu làm đồ đệ của ta, ta lập tức chạy lấy người.Nếu không --” Không nên trách hắn, hắn cũng đã mấy chục tuổi, thật vấtvả coi trọng hai cái đồ đệ, đương nhiên phải nắm lấy. Miễn cho ngày sauchết đi một thân công phu không phải thất truyền hay sao?
“Tô sưbá.” Lãnh Địch U cũng có chút khó xử đứng lên, một bên là sư bá mà sưphụ coi trọng, một bên là muội muội của chính mình, hắn tự nhiên khônghy vọng bọn họ phát sinh điều gì không thoải mái
“Không.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc hắn liếc mắt một cái,“Ta sẽ không làm đồ đệ của ngươi .”
“Phải không?” Một lần hai lần rồi lại ba lần đều bị cự tuyệt Tô Viễn Hànhthật sự tức giận rồi. Hắn chẳng lẽ còn thua một tiểu nha đầu sao?
“Kia lão phu liền không khách khí .”
Dứt lời, gương mặt gầy không chút biểu tình có vẻ có chút âm trầm. Thân ảnh chợt lóe, hai tay mở ra hướng tới Lãnh Loan Loan chộp tới.
“Tô sư bá --”
Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành hướng muội muội xuất thủ, thân hình tuấn lãngchợt lóe, giống như quỷ mị chắn ở trước mặt Lãnh Loan Loan
“Tránh ra.” Tô Viễn Hành dừng lại, trừng mắt nhìn Lãnh Địch U nói.
“Tô sư bá vì sao phải khó xử chúng ta ?” Lãnh Địch U loạng choạng đầu,“Loan Loan vừa nói không nguyện ý làm đồ đệ của ngài, thỉnh ngài không nên ép người khác khó xử.”
“Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Hôm nay ta sẽ không dừng tay .”
Tính tình của Tô Viễn Hành vừa lên đến, ai cũng khuyên không được. Tóc bạcphiêu lăng, hai tròng mắt quýnh nhiên, bàn tay to vung lên, một cái ưngtrảo hướng về phía Lãnh Địch U công kích.
“Tô sư bá --”
“Hoàng đế?” Tô Viễn Hành ninh mi, nhìn Hiên Viên Dạ, lại nhìn Lãnh LoanLoan,“Nguyên lai vị này là nam nhân của tiểu nha đầu này”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên. Tô Viễn Hành này thật đúng là cuồng vọng, cư nhiên dùng giọng điệu bất kính như vậy cùng đương kim thiên tử,hoàng hậu nói chuyện.
Hiên Viên đêm cũng không não, tương phản,nghe được tô viễn hành nói hắn là loan loan nam nhân, ngược lại bạc thần gợi lên một chút cười yếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày ấy mới cửu tuổilãnh loan loan dùng bá đạo, cuồng tứ khẩu khí
Hiên Viên Dạ cũngkhông có phản ứng gì, tương phản, nghe được lời nói của Tô Viễn Hành nói hắn là nam nhân của Loan Loan, ngược lại bạc thần gợi lên một nụ cườiyếu ớt. Trong đầu xẹt qua ngày đó Loan Loan chỉ mới chin tuổi dùng khẩukhí bá đạo, cuồng tứ chỉ vào hắn tuyên bố ‘Ngươi là nam nhân của bổn cônương’, khi đó Loan Loan thật sự thực đáng yêu,khuôn mặt nhỏ nhắn phấnđiêu ngọc mài không ai bì nổi. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Lãnh LoanLoan, nhưng hiện tại nàng cũng rất ít khi để ý chính mình, hắn biết làchính mình phạm lỗi, nhưng hắn làm ra chuyện tình đó cũng là do bất đắcdĩ, không biết qua bao lâu, Loan Loan mới có thể tha thứ cho hắn a? Hắnnhớ những lúc hắn và nàng mười ngón tay đan xen nhau vô cùng thân thiết, nhớ nàng dựa vào sự tín nhiệm với mình......
“Vậy ngươi là ai?”
Tô Viễn Hành hướng về phía Dạ Thần bên cạnh Lãnh Loan Loan hỏi, xem nam tử trẻ tuổi này quần áo bào trắng, phiêu dật xuất trần; Một đôi tử đồnglại thâm thúy, làm cho người ta vừa nhìn liền bị câu vào trong đó. Sovới hoàng đế, cũng không hề thua kém. Ngược lại lại càng thêm cảm giácthần bí, làm cho người ta đối với hắn sinh ra tò mò.
“Dạ Thần”
Dã Thần mấp máy môi, thản nhiên phun tên ra . Một đôi tử đồng khính quétmột cái qua Tô Viễn Hành,sau đó liền thu hồi ánh mắt. Nhìn chăm chú vàotrên người Lãnh Loan Loan, đối hắn mà nói không có cái gì quan trọng hơn Lãnh Loan Loan
“Tiểu tử, ta xem thể trạng của ngươi cũng tốtlắm, không bằng, ngươi cùng nha đầu cùng nhau làm đồ đệ của ta đi.” DạThần đúng là khẩu vị của Tô Viễn Hành, so với vị hoàng đế kia , hắn cảmthấy tiểu tử này cùng nha đầu càng xứng hơn, hơn nữa xem đôi mắt của hắn chưa từng dời khỏi từ trên người Lãnh Loan Loan, sợ là cũng yêu nha đầu không thua gì ị hoàng đế kia
Dạ Thần sửng sốt, trên mặt lại vẫnbất động thanh sắc như cũ, khinh mân thần, không đáp không hỏi, tựa hồđối với đề nghị của hắn cũng không cảm thấy hứng thú..
“Này, tiểu tử, như thế nào ngay cả ngươi cũng không đáp ứng sao?” Nhìn Dạ Thầnkhông hề để ý tới hắn,Tô Viễn Hành thật sự nổi giận, thở phì phì thổirâu trừng mắt.
“Sư bá, Loan Loan là hoàng hậu thật sự không tiệntheo người học võ, mà vị Dạ Thần này là hộ vệ bên người Loan Loan, tựnhiên cũng sẽ không rời khỏi Loan Loan . Nếu không ngài lại tìm một vịđồ đệ khác thích hợp hơn như thế nào?”
Lãnh Địch U thấy Tô ViễnHành tức giận đến phẫn nộ , nhanh cười khuyên. Nghe sư phụ nói, sư bátính tình thực cổ quái , nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
“Không được, lão phu hôm nay liền nhận định hai người bọn họ làm đồ đệ .”
Tô Viễn Hành vung ống tay áo lên, mãnh liệt đứng lên. Hai tròng mắt trừng lớn , ngay cả lời nói của Lãnh Địch U cũng không để ý
“Ta nói Tô Viễn Hành, tốt xấu gì cũng là tiền bối của võ lâm, như thế nàocó thể khó xử hậu bối như thế a? Lại đối với Hoàng Thượng, hoàng hậu bất kính, khiến cho tiền bối võ lâm rất mất mặt .”
Một bên,chưởngmôn phái Thanh Thành vuốt vuốt chòm râu, không đồng ý lắc lắc đầu. Nghĩ rằng Tô Viễn Hành này cũng quá cuồng vọng , thậm chí mãnh liệt, chẳngtrách bốn mươi năm trước bị đuổi ra Vân Môn phái.
“Lão thất phu,ngươi quản chuyện này làm gì?” Tô Viễn Hành cũng không để ý tới chưởngmôn phái Thanh Thành, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.“Lão phu caohứng thu bọn họ làm đồ đệ, như thế nào, ngươi đỏ mắt a?”
“Ngươi,ngươi --”Chưởng môn phái Thanh Thành không nghĩ tới Tô Viễn Hành trướcmặt mọi người mặt cư nhiên làm mất mặt hắn, oán hận vung tay áo,“Thật là người dã man.”
“Ngươi nói ai dã man?” Tô Viễn Hành nghe chưởngmôn phái Thanh Thành nói hắn như thế, liền nổi giận. Mày rậm một điều,trừng mắt hắn
“Đã nói ngươi .”Chưởng môn phái Thanh Thành nhìnthấy võ lâm đồng đạo đều nhìn hắn, lúc này ngực thắt lạu, đầu vừa nhấchướng tới Tô Viễn Hành nói.
“Hừ --” Tô Viễn Hành lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia khinh thường, nhân vật loại này cũngmuốn so sánh với hắn. Vẻ mặt đột nhiên chợt tắt, thân hình nhoáng lênmột cái, tựa như tia chớp phá không, khi mọi người hoàn hồn, bóng dángcủa hắn đã đứng trước mặt chưởng môn phái Thanh Thành
“Có bảnlĩnh, cùng lão phu khoa tay múa chân .” Chỉ biết loạn ồn ào gì đó, không cho bọn họ kiến thức một chút bản sự của chính mình, bọn họ không biếtchính mình lợi hại.
Chưởng môn Phái Thanh Thành bị thân thủ quỷdị của Tô Viễn Hành làm cho hoảng sợ, nhưng đường đường là chưởng mônmột phái có thể nào dễ dàng nhận thua. Nhéo nhéo lòng bàn tay đã muốnchảy ra mồ hôi lạnh , ánh mắt chống lại Tô Viễn Hành:
“So với liền so .”
“Nhị vị tiền bối chậm đã.” Sở Ngự Hằng đi ra, khuôn mặt tuấn tú có chút tứcgiận.“Thỉnh hai vị tiền bối không nên tức giận, hôm nay nguyên lai là lễ đầy tháng của tiểu nữ, vãn bối thật sự không hy vọng có đánh nhau phátsinh.”
“Minh chủ, thật có lỗi.” chưởng môn Phái Thanh Thành sửngsốt, cũng đúng, hôm nay nguyên lai là tới tham gia tiệc rượu của nữ nhihắn, hiện tại lại đi nháo lộng với tên điên cuồng này trở thành giơ cung bạt kiếm
“Hừ, lão phu không cần động thủ cũng biết.” Tô ViễnHành vung tay áo, đôi mắt nhìn thẳng Lãnh Loan loan cùng Dạ Thần.“Haingười các ngươi nếu chịu làm đồ đệ của ta, ta lập tức chạy lấy người.Nếu không --” Không nên trách hắn, hắn cũng đã mấy chục tuổi, thật vấtvả coi trọng hai cái đồ đệ, đương nhiên phải nắm lấy. Miễn cho ngày sauchết đi một thân công phu không phải thất truyền hay sao?
“Tô sưbá.” Lãnh Địch U cũng có chút khó xử đứng lên, một bên là sư bá mà sưphụ coi trọng, một bên là muội muội của chính mình, hắn tự nhiên khônghy vọng bọn họ phát sinh điều gì không thoải mái
“Không.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc hắn liếc mắt một cái,“Ta sẽ không làm đồ đệ của ngươi .”
“Phải không?” Một lần hai lần rồi lại ba lần đều bị cự tuyệt Tô Viễn Hànhthật sự tức giận rồi. Hắn chẳng lẽ còn thua một tiểu nha đầu sao?
“Kia lão phu liền không khách khí .”
Dứt lời, gương mặt gầy không chút biểu tình có vẻ có chút âm trầm. Thân ảnh chợt lóe, hai tay mở ra hướng tới Lãnh Loan Loan chộp tới.
“Tô sư bá --”
Lãnh Địch U thấy Tô Viễn Hành hướng muội muội xuất thủ, thân hình tuấn lãngchợt lóe, giống như quỷ mị chắn ở trước mặt Lãnh Loan Loan
“Tránh ra.” Tô Viễn Hành dừng lại, trừng mắt nhìn Lãnh Địch U nói.
“Tô sư bá vì sao phải khó xử chúng ta ?” Lãnh Địch U loạng choạng đầu,“Loan Loan vừa nói không nguyện ý làm đồ đệ của ngài, thỉnh ngài không nên ép người khác khó xử.”
“Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Hôm nay ta sẽ không dừng tay .”
Tính tình của Tô Viễn Hành vừa lên đến, ai cũng khuyên không được. Tóc bạcphiêu lăng, hai tròng mắt quýnh nhiên, bàn tay to vung lên, một cái ưngtrảo hướng về phía Lãnh Địch U công kích.
“Tô sư bá --”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook