Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
-
Quyển 2 - Chương 101: Nửa đường gặp phục kích
“Cái gì? Thần, con phải đi?”
Minh Y Nhu nửa dựa đầu vào giường,nhìn Dạ Thần không tự chủ được kêu lên. Khuôn mặt trắng nhợt vì kíchđộng mà nhiễm hồng, hai gò má như hai áng mây tía đỏ. Đôi mắt sáng nhưngọc lưu ly chớp chớp lộ ra ánh nhìn khó tin, đưa tay định đứng dậy.
“Nhu Nhi, cẩn thận thân thể của nàng.” Anh Diệp Vũ đang ngồi bên giường thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay đỡ Minh Y Nhu. Đôi mắt tím nhìn về phía Dạ Thần, có chút thất vọng.
“Thần nhi, sức khỏe mẫu hậu con vừa mới khá lên một chút, sao con lại có thể rời đi?”
Dạ Thần nhìn hai người, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy. Nhưng vì Loan Loan, hắn không thể không rời đi.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần bất hiếu nhưng không thể không đi được, saunày con sẽ thường xuyên trở về thăm hai người.” Tuy rằng hắn không thểvĩnh viễn ở cạnh họ, làm trọn đạo hiếu nhưng hắn có thể trở về thăm mà.
“Con nhất định phải đi sao?” Đôi mắt của Minh Y Nhu đã doanh lệ. Nàng đã vất vả lắm mới có thể đem đứa con thất lạc hai mươi mấy năm trở về, vậy màmới được mấy ngày liền muốn rời đi. Làm sao nàng có thể không thương tâm được?
“Mẫu hậu, thực xin lỗi.” Dạ Thần cúi đầu. Dù áy náy nhưng vẫn kiên định.
“Con đi cùng Hoàng Hậu?” Anh Diệp Vũ đột nhiên nâng mắt nhìn Dạ Thần, hỏi.Ánh nhìn luôn luôn ôn hòa nay lại lộ ra mấy phần sắc bén.
“Vâng.” Dạ Thần gật đầu.
Anh Diệp Vũ nhìn hắn, có chút đăm chiêu, thật lâu sau mới mở miệng nói:“Thần nhi, con thích nàng?” Tuy rằng Thiên Diệu Hoàng Hậu đúng thật xinh đẹp như tiên giáng trần, khí chất cũng không giống kẻ tầm thường, nhưng dù sao thì nàng cũng đã có phu quân, lại là Hoàng Hậu một nước. Tìnhcảm của Thần nhi chỉ sợ là không có kết quả.
“Phải.” Dạ Thần không chút nào che giấu tình cảm của mình đối với Lãnh Loan Loan, bình thản nhìn Anh Diệp Vũ.
“Thần nhi, con, con sao lại…?” Minh Y Nhu vừa nghe, có chút lo lắng. Con saolại hồ đồ như vậy, thích một người chắc chắn không thể như vậy….
“Hoàng Hậu đã an bề gia thất.” Ánh mắt trong suốt nhìn hắn, không chỉ lo lắng, thất vọng, thương tâm, bây giờ nàng còn sợ bởi vì tình cảm của mình màThần nhi sẽ thương tích đầy mình.
“Nhi thần biết.” Dạ Thần trả lời, thái độ vẫn vô cùng kiên quyết.
“Aizz, ngươi đứa nhỏ này…” Minh Y Nhu vừa thương vừa tức. Sao đứa nhỏ này lại quật cường như vậy chứ….
Ba ngày sau, vợ chồng Minh Y Nhu, Anh Diệp Vũ cùng Anh Diệp Tường, AnhDiệp Hạo, Anh Diệp Mân và con gái Anh Diệp Vũ Đồng, cùng văn võ bá quantự mình đưa tiễn Lãnh Loan Loan ra khỏi cửa thành, mãi cho đến khi xengựa đã mất dạng, bọn họ vẫn ngơ ngẩn nhìn theo.
Phong Triệt,Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn bốn thiếu niên cưỡi ngựa đi theo bên Dạ Thần, đi trước xe ngựa. (Chu choa đến bây giờ mới biết hết tên mấy anhnày =.=”) Hai sát thủ của Loan Nguyệt Lâu mặc áo đen đánh xe. Bên trongxe, Lãnh Loan Loan cho đem toàn bộ chăm đệm mềm mại phủ kín, thư tháivừa nằm vừa đọc sách. Không phải nàng xa xỉ mà chỉ sợ là nếu trong bụngnàng thực sự có hài tử, đụng chạm sẽ không tốt. Nghĩ đến đứa trẻ củamình và Hiên Viên Dạ, khuôn mặt luôn lạnh lùng trở nên nhu hòa không ít, càng xinh đẹp bức người.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường lớn,cây cối hai bên đường như những vệ sĩ trung thành bảo vệ, xa tít tắpkhông thấy cuối đường.
Đột nhiên Dạ Thần và bốn thiếu nhiên runlên một cái, hai vành ta giật giật, tựa hồ cảm giác được trong không khí có cái gì đó dao động.
Đôi mắt tím nhìn bốn thiếu niên, Phong Triết, Phong Triệt hiểu rõ gật đầu, một trước một sau chạy đến bảo vệ xe ngựa.
Hai nam tử áo đen đánh xe cũng cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, xe cũngchạy chậm lại, quen thuộc mùi máu tanh khiến hai bọn họ cảm nhận đượcsát khí quanh quẩn.
Lãnh Loan Loan cảm giác được xe ngựa giảm tốc độ, mày hơi nhíu lại, mở cửa xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Có phiền toái sao?” Nàng cũng cảm giác được không khí hình như có một cỗ sát khí đang ép gần.
Ngay lập tức, Dạ Thần còn chưa kịp trả lời, liền có mấy mũi tên nhọn hoắt lóe ra ánh sáng bạc bay đến.
“Bảo hộ chủ tử.” Thanh âm lạnh lùng của Dạ Thần ra lệnh, đôi mắt tím hiệnlên một tia chết chóc. Tay rút ra nhuyễn kiếm giắt bên hông, cùng PhongTồn, Phong Dự cản mũi tên.
Lãnh Loan Loan đóng cửa xe, một lầnnữa nằm trong xe. Đôi mắt hơi híp lại, nàng tin tưởng Dạ Thần bọn họ cóthể dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ cản đường này.
“Giao người trong xe ra đây.” Không bắn tên nữa, một đám người áo đen che mặt bước ra hùng hổ ra lệnh.
“Đừng mơ.” Dạ Thần lạnh lùng phun ra hai chữ, mắt tím tỏa ra khí thế lạnh buốt.
Ra là hướng đến mình, Lãnh Loan Loan nằm trong xe ngựa nhíu mày. Là kẻ nào không an phận lại đến đây chịu chết?
“Bắn.”
Hắc y nhân vung tay lên, người đằng sau huy động binh khí, bắn đến đámngười Dạ Thần. Bọn họ phần đông là nam tử cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, cả người tỏa ra sát khí, xem ra cũng là sát thủ.
Dạ Thần nhíu mày,khẩu âm của tên cầm đầu này không giống như người của Thiên Diệu. Xem ra là có người của quốc gia khác biết được thân phận của chủ tử, muốn dùng nàng đối phó Hiên Viện Dạ. Đáng tiếc, bọn họ đã sai rồi. Môi mỏng nhếch lên, nở một nụ cười hắc ám tàn khốc. Mắt tím trở nên đậm màu, muốn động đến Loan loan, chết chắc!
Dạ Thần bay vút xuống ngựa, thân nhưgió lốc. Tay dùng lực điều khiển nhuyễn kiếm như một con giao long (*),mỗi kiếm xuất ra là lấy ngay một mạng. Lát sau, đám hắc y nhân kia kẻthì bị thương, kẻ thì chết thảm dưới tay hắn.
(*) giao long: rắn nước, rồng nước
Người mặc áo đen cầm đầu cả kinh, không nghĩ đến nam tử mắt tím này lợi hạinhư vậy. Ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm trên lưng ra, phi thân đấu tayđôi với Dạ Thần.
Dạ Thần và hắc y nhân cầm đầu giao đấu với nhau, bên này bốn thiếu niên đấu với hơn mười, mười lăm tên áo đen, hai hắc y nam tử của nhảy xuống xe, múa kiếm như rồng, chém chém giết giết. Máutung tóe. Trên mặt đất, trên xe ngựa, trên quần áo không nơi nào khôngnở hoa máu.
“Híííííííííí….” Ngựa bị làm cho sợ chạy đi. Đám người Dạ Thần cả kinh, bất chấp hắc y nhân phía sau lập tức phi thân đi.Nhưng hắc y nhân phía sau vẫn theo bám lấy.
“Kíttttt…..” Một bóng dáng áo xanh đột nhiên phi thân lên xe ngựa, đem ngựa bị kinh động kéo lại.
Trong xe ngựa, Lãnh Loan Loan vừa nãy bị xe ngựa đột ngột chạy mà ngã sấp qua một bên, nhanh tay bảo vệ bụng. Bây giờ xe dừng lại, mở cửa xe ra, thấy ngay bóng dáng Tàn Nhất đã lâu không gặp.
“Là ngươi à.”
Minh Y Nhu nửa dựa đầu vào giường,nhìn Dạ Thần không tự chủ được kêu lên. Khuôn mặt trắng nhợt vì kíchđộng mà nhiễm hồng, hai gò má như hai áng mây tía đỏ. Đôi mắt sáng nhưngọc lưu ly chớp chớp lộ ra ánh nhìn khó tin, đưa tay định đứng dậy.
“Nhu Nhi, cẩn thận thân thể của nàng.” Anh Diệp Vũ đang ngồi bên giường thấy vậy liền nhanh chóng đưa tay đỡ Minh Y Nhu. Đôi mắt tím nhìn về phía Dạ Thần, có chút thất vọng.
“Thần nhi, sức khỏe mẫu hậu con vừa mới khá lên một chút, sao con lại có thể rời đi?”
Dạ Thần nhìn hai người, ánh mắt hiện lên vẻ áy náy. Nhưng vì Loan Loan, hắn không thể không rời đi.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần bất hiếu nhưng không thể không đi được, saunày con sẽ thường xuyên trở về thăm hai người.” Tuy rằng hắn không thểvĩnh viễn ở cạnh họ, làm trọn đạo hiếu nhưng hắn có thể trở về thăm mà.
“Con nhất định phải đi sao?” Đôi mắt của Minh Y Nhu đã doanh lệ. Nàng đã vất vả lắm mới có thể đem đứa con thất lạc hai mươi mấy năm trở về, vậy màmới được mấy ngày liền muốn rời đi. Làm sao nàng có thể không thương tâm được?
“Mẫu hậu, thực xin lỗi.” Dạ Thần cúi đầu. Dù áy náy nhưng vẫn kiên định.
“Con đi cùng Hoàng Hậu?” Anh Diệp Vũ đột nhiên nâng mắt nhìn Dạ Thần, hỏi.Ánh nhìn luôn luôn ôn hòa nay lại lộ ra mấy phần sắc bén.
“Vâng.” Dạ Thần gật đầu.
Anh Diệp Vũ nhìn hắn, có chút đăm chiêu, thật lâu sau mới mở miệng nói:“Thần nhi, con thích nàng?” Tuy rằng Thiên Diệu Hoàng Hậu đúng thật xinh đẹp như tiên giáng trần, khí chất cũng không giống kẻ tầm thường, nhưng dù sao thì nàng cũng đã có phu quân, lại là Hoàng Hậu một nước. Tìnhcảm của Thần nhi chỉ sợ là không có kết quả.
“Phải.” Dạ Thần không chút nào che giấu tình cảm của mình đối với Lãnh Loan Loan, bình thản nhìn Anh Diệp Vũ.
“Thần nhi, con, con sao lại…?” Minh Y Nhu vừa nghe, có chút lo lắng. Con saolại hồ đồ như vậy, thích một người chắc chắn không thể như vậy….
“Hoàng Hậu đã an bề gia thất.” Ánh mắt trong suốt nhìn hắn, không chỉ lo lắng, thất vọng, thương tâm, bây giờ nàng còn sợ bởi vì tình cảm của mình màThần nhi sẽ thương tích đầy mình.
“Nhi thần biết.” Dạ Thần trả lời, thái độ vẫn vô cùng kiên quyết.
“Aizz, ngươi đứa nhỏ này…” Minh Y Nhu vừa thương vừa tức. Sao đứa nhỏ này lại quật cường như vậy chứ….
Ba ngày sau, vợ chồng Minh Y Nhu, Anh Diệp Vũ cùng Anh Diệp Tường, AnhDiệp Hạo, Anh Diệp Mân và con gái Anh Diệp Vũ Đồng, cùng văn võ bá quantự mình đưa tiễn Lãnh Loan Loan ra khỏi cửa thành, mãi cho đến khi xengựa đã mất dạng, bọn họ vẫn ngơ ngẩn nhìn theo.
Phong Triệt,Phong Triết, Phong Dự, Phong Tồn bốn thiếu niên cưỡi ngựa đi theo bên Dạ Thần, đi trước xe ngựa. (Chu choa đến bây giờ mới biết hết tên mấy anhnày =.=”) Hai sát thủ của Loan Nguyệt Lâu mặc áo đen đánh xe. Bên trongxe, Lãnh Loan Loan cho đem toàn bộ chăm đệm mềm mại phủ kín, thư tháivừa nằm vừa đọc sách. Không phải nàng xa xỉ mà chỉ sợ là nếu trong bụngnàng thực sự có hài tử, đụng chạm sẽ không tốt. Nghĩ đến đứa trẻ củamình và Hiên Viên Dạ, khuôn mặt luôn lạnh lùng trở nên nhu hòa không ít, càng xinh đẹp bức người.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường lớn,cây cối hai bên đường như những vệ sĩ trung thành bảo vệ, xa tít tắpkhông thấy cuối đường.
Đột nhiên Dạ Thần và bốn thiếu nhiên runlên một cái, hai vành ta giật giật, tựa hồ cảm giác được trong không khí có cái gì đó dao động.
Đôi mắt tím nhìn bốn thiếu niên, Phong Triết, Phong Triệt hiểu rõ gật đầu, một trước một sau chạy đến bảo vệ xe ngựa.
Hai nam tử áo đen đánh xe cũng cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, xe cũngchạy chậm lại, quen thuộc mùi máu tanh khiến hai bọn họ cảm nhận đượcsát khí quanh quẩn.
Lãnh Loan Loan cảm giác được xe ngựa giảm tốc độ, mày hơi nhíu lại, mở cửa xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Có phiền toái sao?” Nàng cũng cảm giác được không khí hình như có một cỗ sát khí đang ép gần.
Ngay lập tức, Dạ Thần còn chưa kịp trả lời, liền có mấy mũi tên nhọn hoắt lóe ra ánh sáng bạc bay đến.
“Bảo hộ chủ tử.” Thanh âm lạnh lùng của Dạ Thần ra lệnh, đôi mắt tím hiệnlên một tia chết chóc. Tay rút ra nhuyễn kiếm giắt bên hông, cùng PhongTồn, Phong Dự cản mũi tên.
Lãnh Loan Loan đóng cửa xe, một lầnnữa nằm trong xe. Đôi mắt hơi híp lại, nàng tin tưởng Dạ Thần bọn họ cóthể dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ cản đường này.
“Giao người trong xe ra đây.” Không bắn tên nữa, một đám người áo đen che mặt bước ra hùng hổ ra lệnh.
“Đừng mơ.” Dạ Thần lạnh lùng phun ra hai chữ, mắt tím tỏa ra khí thế lạnh buốt.
Ra là hướng đến mình, Lãnh Loan Loan nằm trong xe ngựa nhíu mày. Là kẻ nào không an phận lại đến đây chịu chết?
“Bắn.”
Hắc y nhân vung tay lên, người đằng sau huy động binh khí, bắn đến đámngười Dạ Thần. Bọn họ phần đông là nam tử cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, cả người tỏa ra sát khí, xem ra cũng là sát thủ.
Dạ Thần nhíu mày,khẩu âm của tên cầm đầu này không giống như người của Thiên Diệu. Xem ra là có người của quốc gia khác biết được thân phận của chủ tử, muốn dùng nàng đối phó Hiên Viện Dạ. Đáng tiếc, bọn họ đã sai rồi. Môi mỏng nhếch lên, nở một nụ cười hắc ám tàn khốc. Mắt tím trở nên đậm màu, muốn động đến Loan loan, chết chắc!
Dạ Thần bay vút xuống ngựa, thân nhưgió lốc. Tay dùng lực điều khiển nhuyễn kiếm như một con giao long (*),mỗi kiếm xuất ra là lấy ngay một mạng. Lát sau, đám hắc y nhân kia kẻthì bị thương, kẻ thì chết thảm dưới tay hắn.
(*) giao long: rắn nước, rồng nước
Người mặc áo đen cầm đầu cả kinh, không nghĩ đến nam tử mắt tím này lợi hạinhư vậy. Ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm trên lưng ra, phi thân đấu tayđôi với Dạ Thần.
Dạ Thần và hắc y nhân cầm đầu giao đấu với nhau, bên này bốn thiếu niên đấu với hơn mười, mười lăm tên áo đen, hai hắc y nam tử của nhảy xuống xe, múa kiếm như rồng, chém chém giết giết. Máutung tóe. Trên mặt đất, trên xe ngựa, trên quần áo không nơi nào khôngnở hoa máu.
“Híííííííííí….” Ngựa bị làm cho sợ chạy đi. Đám người Dạ Thần cả kinh, bất chấp hắc y nhân phía sau lập tức phi thân đi.Nhưng hắc y nhân phía sau vẫn theo bám lấy.
“Kíttttt…..” Một bóng dáng áo xanh đột nhiên phi thân lên xe ngựa, đem ngựa bị kinh động kéo lại.
Trong xe ngựa, Lãnh Loan Loan vừa nãy bị xe ngựa đột ngột chạy mà ngã sấp qua một bên, nhanh tay bảo vệ bụng. Bây giờ xe dừng lại, mở cửa xe ra, thấy ngay bóng dáng Tàn Nhất đã lâu không gặp.
“Là ngươi à.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook