Chín Chương Thành Thơ
-
Chương 70: Không cần kêu nó
Nói xong cũng không đợi Diệp Già Lam mở miệng, Đường Ngộ đã nhét chìa khóa xe vào tay cô, sau đó đứng dậy xuống xe.
Diệp Già Lam nằm nửa ở tòa sau, tiếng bước chân bên tai ngày một nhẹ, mãi đến khi không nghe thấy nữa, cô mới nhổm dậy, từ ghế sau dời lên ghế phụ.
Ai biết Đường Ngộ đi đâu.
Vì phòng ngừa chờ lát nữa Đường Ngộ về thú tính quá độ, Diệp Già Lam suy xét chu toàn ngồi cài đai an toàn vào.
Diệp Già Lam ở trong xe chơi di động năm phút đồng hồ.
Năm phút sau, cửa bên ghế lái mở ra, người đàn ông cuốn theo khí lạnh bên ngoài vào.
Diệp Già Lam quay đầu nhìn anh, “Rốt cuộc anh đi đâu đó?”
“Không có gì.”
Đường Ngộ cong khóe môi, “Hoạt động một chút.”
Diệp Già Lam không biết “Hoạt động” của anh là chỉ cái gì, nhưng lúc này thấy mặt anh không đỏ, tim không loạn, chỉ càng thấy hồ nghi, ánh mắt cô dừng trên mặt anh 2 giây, sau đó dời xuống, rơi xuống bàn tay đang nắm tay lái kia.
Ngón tay anh sạch sẽ trắng nõn, dính gì đó màu đỏ.
Diệp Già Lam nhíu mày, nới lỏng đai an toàn ra ghé sát lại, “Tay làm sao vậy?”
Duỗi tay sờ sờ, màu đỏ sền sệt ở trạng chất lỏng, Diệp Già Lam đưa ngón tay dính chất lỏng sát vào mũi ngửi ngửi, “Chảy máu?”
Mày cô nhăn càng chặt, bắt lấy tay phải của Đường Ngộ, vừa muốn túm lại xem có phải bị thương ở đâu không, tay đã bị anh cầm, Đường Ngộ nửa cười nửa không nhìn cô, “Không có việc gì.”
“Để em xem.”
Diệp Già Lam không tin lắm, lúc lại muốn duỗi cái tay khác ra, Đường Ngộ lại đột nhiên buông lỏng tay.
Giây tiếp theo, anh cúi người nghiêng qua, “Xem cái gì?”
“Xem…… tay anh á.”
Nếu không cô còn có thể xem cái gì.
“Đừng xem tay.”
Nửa người trêm của Đường Ngộ cơ hồ đã đè trên người cô, tay dọc theo vai trái cô di chuyển xuống, lúc tới cổ tay lại buông ra, ngược lại nhẹ đặt trên eo cô, “Xem chỗ khác đi.”
Diệp Già Lam không dám theo lời anh, hỏi han gì.
Giọng điệu Đường Ngộ cực kì không bình thường, ái muội lại tràn ngập tính ám chỉ.
Diệp Già Lam chỉ có thể mạnh mẽ đánh gãy đề tài này, “Không phải anh muốn đi ăn cơm sao?”
“Không muốn ăn.”
Vừa dứt lời, Diệp Già Lam nghe được một tiếng “Cùm cụp” rất nhỏ.
Cô bắt đầu không còn nghe ra cái gì nữa, mãi đến khi trói buộc trước người giảm bớt, cô mới cúi đầu nhìn xuống.
Đai an toàn bị cởi ra rồi!
Mắt Diệp Già Lam không tự chủ được mở to hơn một chút, còn chưa hiểu anh muốn làm gì, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn đã lưu loát mở cửa xuống xe.
Không đến vài giây, cửa xe bên này của Diệp Già Lam cũng bị mở ra.
“Không ăn cơm?”
“Ăn.”
Đường Ngộ rũ mi, che khuất đáy mắt sâu hút, “Đợi chút rồi ăn.”
Hiện tại, Diệp Già Lam thật ra không đói bụng lắm, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cô sửa sang lại cổ áo một chút, không đợi cô xuống xe, tay đã bị người ta túm xuống.
Diệp Già Lam lảo đảo, còn chưa đứng vững, cửa xe phía sau lại bị kéo ra, cô lại lần nữa bị đẩy vào.
Tới lúc này rồi, nếu cô còn không biết Đường Ngộ muốn làm gì, thì chính là ngốc đến muốn bốc khói rồi.
Diệp Già Lam phản ứng lại, mặt nóng lên, đưa tay đẩy anh, “Đây là bãi đỗ xe đấy, có camera theo dõi, anh, anh đừng xằng bậy.”
“Camera hỏng từ trưa rồi, ngày mai mới có thể sửa được.”
“……”
Đường Ngộ mặt không đổi sắc đóng cửa xe lại.
Ghế sau rộng rãi, nhưng do tư thế ngồi lúc này của hai người bọn họ thì có vẻ chật chội hơn không ít.
Trong xe rõ ràng không mở sưởi, thế mà trên mũi Diệp Già Lam cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô vội vàng ngồi thẳng lại, dịch sang phía cửa xe bên cạnh.
Cô thoáng liếc thấy Đường Ngộ tháo mắt kính xuống, sau đó tùy tay gác sang một bên.
Diệp Già Lam lại dịch dịch sang bên cửa.
Bàn tay cô hướng ra bên ngoài, vừa muốn đưa tay mở cửa xe, eo đã bị người ta chế trụ, ôm qua bên kia.
Diệp Già Lam nghẹn một hơi, không thể thở ra được.
Tiếng kinh hô chưa ra, cô đã bị Đường Ngộ ôm lên đùi, giây tiếp theo, nụ hôn cực nóng của người đàn ông đã rơi xuống.
Nụ hôn này tới đột nhiên khiến cô không kịp phòng ngừa.
Không biết có phải do tâm lý hay không mà cô cảm thấy độ ấm trong xe lại tăng lên.
Ngắn ngủn vài phút, Diệp Già Lam đã bị hôn đến đầu choáng váng não bốc cháy luôn rồi, tay cô có chút vô lực bám lấy bả vai anh, hô hấp đứt quãng, thở hổn hển.
Tay Đường Ngộ dọc theo khuôn mặt tinh tế của cô phác hoạ xuống, sau đó vói vào cổ áo, dứt khoát nửa cởi nửa xé áo sơ mi của cô xuống.
Diệp Già Lam quả thực rất tuyệt vọng, “Chút em còn phải đi trực ban đó, anh nhẹ chút đi……”
Đường Ngộ nửa cúi đầu, nhẹ “Ừm” một tiếng.
Tuy rằng nghe rất chân thành, nhưng có vẻ anh căn bản cũng chả nghe vô, động tác xé rách không thấy chút dịu dàng nào.
Diệp Già Lam sợ quần áo của mình đều nát trên tay anh mất, ánh mắt cứ đuổi theo tay anh mấy giây, nhìn về phía đống quần áo bị anh tùy tay ném sang ghế bên cạnh.
Lại sau đó, tay anh không lập tức thu về, mà lại mò tới chỗ để đồ giữa hai ghế, kéo ra hau cái áo mưa xanh xanh hồng hồng.
Diệp Già Lam sửng sốt một chút, sau đó, ngón tay cách áo sơ mi nắm chặt bờ vai anh, “Sao trong xe anh lại có cái này?”
“Lần trước Cảnh Phi ném ở đó.”
“Em không tin.”
Có chuyện gì cũng đều chụp mũ lên đầu Tạ Cảnh Phi cả.
Cũng không phải xe Tạ Cảnh Phi, cậu ta chuẩn bị áo mưa trong xe làm gì?
Khóe môi Diệp Già Lam mím lại, “Biến thái.”
Đường Ngộ cũng không phản bác, ghé vào bên tai cô, vừa hôn vừa nói: “Hôm anh về nước đã chuẩn bị tốt.”
Anh thong thả ung dung mang, sau đó lại thong thả ung dung tiến vào.
“Chuẩn bị để tùy thời……”
Giọng người đàn ông thấp thấp, vì động tình mà hơi khàn khàn, “Ăn em.”
-
Đêm đó Diệp Già Lam vẫn không thể đi trực ban, cô gọi điện thoại nói với Hứa Luyến, định nhờ cô nàng đổi ca với mình.
Hứa Luyến chỉ cho rằng Diệp Già Lam là bị họ hàng xa kia của mình làm ảnh hưởng tới tâm tình, hoàn toàn không muốn trực ban, nên cảm thấy rất áy náy, liên tiếp bảo cô nghỉ ngơi cẩn thận, ca của cô cứ để cô nàng trực là được.
Lúc cúp điện thoại, Diệp Già Lam cảm thấy mình hơi hư rồi.
Đây có tính là lợi dụng Hứa Luyến thiện lương không nhể…… Diệp Già Lam lăn vài vòng trên giường, lương tâm thật sự bất an, lại gửi WeChat cho Hứa Luyến: 【cậu không cần thay tớ trực ban đâu, Luyến Luyến, không liên quan gì đến chuyện buổi chiều cả…… Chỉ là tớ hơi khó chịu thôi. 】
【 không thoải mái? 】
Tin nhắn của Hứa Luyến oanh tạc lại, 【 khó chịu, buồn nôn, mệt rã rời? 】
Diệp Già Lam cạn lời.
Chiếu theo ý này của cô nàng, còn không bằng trực tiếp hỏi cô có phải có rồi không cho xong.
Diệp Già Lam: 【 không mang thai. 】
Mỗi lần Đường Ngộ đều dùng biện pháp, tuy tỉ lệ tránh thai của áo mưa không phải trăm phần trăm, nhưng hẳn cũng không có khả năng giống lần đầu tiên sẽ bất ngờ trúng chiêu đâu.
Xác suất thấp thế, cô gặp một lần đã là kiểu hỏa tinh đụng địa cầu rồi.
Hứa Luyến thất vọng vạn phần: 【 nga, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nha! 】
Diệp Già Lam đáp “Được” xong, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với cô nàng nữa.
Hiện tại vẫn chưa muộn, mới 9 giờ hơn, Đường Ngộ cũng vẫn đang trực ở bệnh viện.
Diệp Già Lam nằm nhàm chán, lại từ trên giường bò lên, mở máy tính ra làm mấy đề thi cố vấn tâm lí.
Cũng không biết làm được bao nhiêu, Diệp Già Lam đã ném máy tính qua một bên lại đã ngủ.
Một giấc này ngủ cực mệt.
Đại khái là vì ban ngày gặp Dư Thu Hoa, nên buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy bà và Dư Oánh.
Tất cả mọi người đều biến thành quái vật mặt mũi hung tợn nhìn cô mở ra miệng máu to như cái bồn, Diệp Già Lam bỗng nhiên bừng tỉnh.
Bức rèm kéo chặt, không thấy rõ bên ngoài đã sáng chưa.
Cổ họng Diệp Già Lam khô khốc, tiếng hít thở rất nặng.
Cũng không biết vừa rồi cô có hét lên không nữa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lại nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
“…… Ừa.”
Diệp Già Lam trở mình, vùi vào trong lòng anh, “Đường Ngộ, nếu, em nói là nếu…… Mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”
Đường Ngộ duỗi tay ôm lấy cô, “Sẽ không.”
“Còn có ba anh nữa…… ba anh khẳng định cũng sẽ không đồng ý.”
Đường Ngộ nghe thế đột nhiên mở mắt ra, “Ông ta đi tìm em?”
Diệp Già Lam không đáp.
Cô vẫn không thể nói chuyện chi phiếu kia cho anh nghe.
Nhưng tâm tư Đường Ngộ tinh tế, cô chỉ nói một câu như thế, anh đại khái cũng đã hiểu rõ cả.
Anh ôm chặt Diệp Già Lam vào lòng, “Ông ta không đồng ý cũng chẳng liên quan.”
“Lỡ như ông ấy vì chuyện này muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh thì sao?”
Đường Ngộ và Từ Chấn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi, tuy rằng vẫn có danh nghĩa cha con nhưng chẳng mấy khi lui tới.
Anh càng cảm thấy Diệp Già Lam có ý tứ, khóe môi mới vừa cong lên, lại nghe cô nói một câu: “Vậy có phải anh sẽ không có tiền không?”
“……”
Đường Ngộ nhẹ nhàng cười, “Anh theo họ Đường của mẹ.”
“Em biết.”
“Đường gia tương đối có tiền.”
Lúc trước Từ Chấn ở rể Đường gia, nên Đường Ngộ mới theo họ mẹ.
Diệp Già Lam gật gật đầu, có thể là do mới mơ thấy ác mộng, đầu óc vẫn chưa đủ dùng, cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Nuôi mười em cũng không có vấn đề gì,” Đường Ngộ sờ sờ đầu cô, “Cho nên em ngoan ngoãn ngủ tiếp lát nữa đi. “
Diệp Già Lam không lên tiếng nữa, quanh mình an tĩnh lại, cô lại ngủ say.
-
Liên tục mấy ngày, Diệp Già Lam mỗi đêm đều mơ khác nhau.
Sau khi tỉnh lại cô lại không nhớ nổi nội dung, nhưng cũng có thể đoán ra không phải mộng đẹp gì, vì mỗi lần tỉnh lại đều rất mỏi mệt.
Cô vẫn luôn cảm thấy Từ Chấn sẽ lại đến tìm mình, sau đó lại ném một tờ chi phiếu trống ra.
Diệp Già Lam đã nhiều ngày cứ nghĩ ngợi tới ngày Từ Chấn lần đầu tiên tới tìm, lăn qua lộn lại nhìn mấy trăm lần, cũng không thể nghiên cứu ra quy luật gì.
Tâm trạng cô không yên mấy ngày, đặc biệt đến hôm thứ sáu, mí mắt phải Diệp Già Lam giật kinh hoàng.
6h chiều thứ sáu, Diệp Già Lam giơ tay đè lại mí mắt phải, “Luyến Luyến, mí mắt phải nhảy là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Nháy mắt trái là phúc, nhảy mắt phải là tai?”
Hứa Luyến vừa mới dứt lời, di động đặt trên bàn của Diệp Già Lam đã rung lên.
Nhìn qua thì thấy phía trên ghi hai chữ: Mama.
Chắc là hỏi cô và Đường Ngộ mai có thể về nhà không.
Diệp Già Lam cong khóe môi, ánh sáng nơi đáy mắt hơi hơi sáng ngời, sau khi tiếp nghe còn chưa kịp nói gì, giọng Dư Thu Hoa từ bên kia đã truyền tới: “Loan Loan, đêm nay con về nhà một chuyến.”
“Mẹ, đêm nay con trực ban……”
“Vậy xin nghỉ,” Dư Thu Hoa cường ngạnh không cho cô từ chối, “Mình con về là được, không cần kêu Đường Ngộ.”
______
Editor: Biến lớn rồi! Có ai mong ngóng không nào?
Diệp Già Lam nằm nửa ở tòa sau, tiếng bước chân bên tai ngày một nhẹ, mãi đến khi không nghe thấy nữa, cô mới nhổm dậy, từ ghế sau dời lên ghế phụ.
Ai biết Đường Ngộ đi đâu.
Vì phòng ngừa chờ lát nữa Đường Ngộ về thú tính quá độ, Diệp Già Lam suy xét chu toàn ngồi cài đai an toàn vào.
Diệp Già Lam ở trong xe chơi di động năm phút đồng hồ.
Năm phút sau, cửa bên ghế lái mở ra, người đàn ông cuốn theo khí lạnh bên ngoài vào.
Diệp Già Lam quay đầu nhìn anh, “Rốt cuộc anh đi đâu đó?”
“Không có gì.”
Đường Ngộ cong khóe môi, “Hoạt động một chút.”
Diệp Già Lam không biết “Hoạt động” của anh là chỉ cái gì, nhưng lúc này thấy mặt anh không đỏ, tim không loạn, chỉ càng thấy hồ nghi, ánh mắt cô dừng trên mặt anh 2 giây, sau đó dời xuống, rơi xuống bàn tay đang nắm tay lái kia.
Ngón tay anh sạch sẽ trắng nõn, dính gì đó màu đỏ.
Diệp Già Lam nhíu mày, nới lỏng đai an toàn ra ghé sát lại, “Tay làm sao vậy?”
Duỗi tay sờ sờ, màu đỏ sền sệt ở trạng chất lỏng, Diệp Già Lam đưa ngón tay dính chất lỏng sát vào mũi ngửi ngửi, “Chảy máu?”
Mày cô nhăn càng chặt, bắt lấy tay phải của Đường Ngộ, vừa muốn túm lại xem có phải bị thương ở đâu không, tay đã bị anh cầm, Đường Ngộ nửa cười nửa không nhìn cô, “Không có việc gì.”
“Để em xem.”
Diệp Già Lam không tin lắm, lúc lại muốn duỗi cái tay khác ra, Đường Ngộ lại đột nhiên buông lỏng tay.
Giây tiếp theo, anh cúi người nghiêng qua, “Xem cái gì?”
“Xem…… tay anh á.”
Nếu không cô còn có thể xem cái gì.
“Đừng xem tay.”
Nửa người trêm của Đường Ngộ cơ hồ đã đè trên người cô, tay dọc theo vai trái cô di chuyển xuống, lúc tới cổ tay lại buông ra, ngược lại nhẹ đặt trên eo cô, “Xem chỗ khác đi.”
Diệp Già Lam không dám theo lời anh, hỏi han gì.
Giọng điệu Đường Ngộ cực kì không bình thường, ái muội lại tràn ngập tính ám chỉ.
Diệp Già Lam chỉ có thể mạnh mẽ đánh gãy đề tài này, “Không phải anh muốn đi ăn cơm sao?”
“Không muốn ăn.”
Vừa dứt lời, Diệp Già Lam nghe được một tiếng “Cùm cụp” rất nhỏ.
Cô bắt đầu không còn nghe ra cái gì nữa, mãi đến khi trói buộc trước người giảm bớt, cô mới cúi đầu nhìn xuống.
Đai an toàn bị cởi ra rồi!
Mắt Diệp Già Lam không tự chủ được mở to hơn một chút, còn chưa hiểu anh muốn làm gì, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn đã lưu loát mở cửa xuống xe.
Không đến vài giây, cửa xe bên này của Diệp Già Lam cũng bị mở ra.
“Không ăn cơm?”
“Ăn.”
Đường Ngộ rũ mi, che khuất đáy mắt sâu hút, “Đợi chút rồi ăn.”
Hiện tại, Diệp Già Lam thật ra không đói bụng lắm, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cô sửa sang lại cổ áo một chút, không đợi cô xuống xe, tay đã bị người ta túm xuống.
Diệp Già Lam lảo đảo, còn chưa đứng vững, cửa xe phía sau lại bị kéo ra, cô lại lần nữa bị đẩy vào.
Tới lúc này rồi, nếu cô còn không biết Đường Ngộ muốn làm gì, thì chính là ngốc đến muốn bốc khói rồi.
Diệp Già Lam phản ứng lại, mặt nóng lên, đưa tay đẩy anh, “Đây là bãi đỗ xe đấy, có camera theo dõi, anh, anh đừng xằng bậy.”
“Camera hỏng từ trưa rồi, ngày mai mới có thể sửa được.”
“……”
Đường Ngộ mặt không đổi sắc đóng cửa xe lại.
Ghế sau rộng rãi, nhưng do tư thế ngồi lúc này của hai người bọn họ thì có vẻ chật chội hơn không ít.
Trong xe rõ ràng không mở sưởi, thế mà trên mũi Diệp Già Lam cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô vội vàng ngồi thẳng lại, dịch sang phía cửa xe bên cạnh.
Cô thoáng liếc thấy Đường Ngộ tháo mắt kính xuống, sau đó tùy tay gác sang một bên.
Diệp Già Lam lại dịch dịch sang bên cửa.
Bàn tay cô hướng ra bên ngoài, vừa muốn đưa tay mở cửa xe, eo đã bị người ta chế trụ, ôm qua bên kia.
Diệp Già Lam nghẹn một hơi, không thể thở ra được.
Tiếng kinh hô chưa ra, cô đã bị Đường Ngộ ôm lên đùi, giây tiếp theo, nụ hôn cực nóng của người đàn ông đã rơi xuống.
Nụ hôn này tới đột nhiên khiến cô không kịp phòng ngừa.
Không biết có phải do tâm lý hay không mà cô cảm thấy độ ấm trong xe lại tăng lên.
Ngắn ngủn vài phút, Diệp Già Lam đã bị hôn đến đầu choáng váng não bốc cháy luôn rồi, tay cô có chút vô lực bám lấy bả vai anh, hô hấp đứt quãng, thở hổn hển.
Tay Đường Ngộ dọc theo khuôn mặt tinh tế của cô phác hoạ xuống, sau đó vói vào cổ áo, dứt khoát nửa cởi nửa xé áo sơ mi của cô xuống.
Diệp Già Lam quả thực rất tuyệt vọng, “Chút em còn phải đi trực ban đó, anh nhẹ chút đi……”
Đường Ngộ nửa cúi đầu, nhẹ “Ừm” một tiếng.
Tuy rằng nghe rất chân thành, nhưng có vẻ anh căn bản cũng chả nghe vô, động tác xé rách không thấy chút dịu dàng nào.
Diệp Già Lam sợ quần áo của mình đều nát trên tay anh mất, ánh mắt cứ đuổi theo tay anh mấy giây, nhìn về phía đống quần áo bị anh tùy tay ném sang ghế bên cạnh.
Lại sau đó, tay anh không lập tức thu về, mà lại mò tới chỗ để đồ giữa hai ghế, kéo ra hau cái áo mưa xanh xanh hồng hồng.
Diệp Già Lam sửng sốt một chút, sau đó, ngón tay cách áo sơ mi nắm chặt bờ vai anh, “Sao trong xe anh lại có cái này?”
“Lần trước Cảnh Phi ném ở đó.”
“Em không tin.”
Có chuyện gì cũng đều chụp mũ lên đầu Tạ Cảnh Phi cả.
Cũng không phải xe Tạ Cảnh Phi, cậu ta chuẩn bị áo mưa trong xe làm gì?
Khóe môi Diệp Già Lam mím lại, “Biến thái.”
Đường Ngộ cũng không phản bác, ghé vào bên tai cô, vừa hôn vừa nói: “Hôm anh về nước đã chuẩn bị tốt.”
Anh thong thả ung dung mang, sau đó lại thong thả ung dung tiến vào.
“Chuẩn bị để tùy thời……”
Giọng người đàn ông thấp thấp, vì động tình mà hơi khàn khàn, “Ăn em.”
-
Đêm đó Diệp Già Lam vẫn không thể đi trực ban, cô gọi điện thoại nói với Hứa Luyến, định nhờ cô nàng đổi ca với mình.
Hứa Luyến chỉ cho rằng Diệp Già Lam là bị họ hàng xa kia của mình làm ảnh hưởng tới tâm tình, hoàn toàn không muốn trực ban, nên cảm thấy rất áy náy, liên tiếp bảo cô nghỉ ngơi cẩn thận, ca của cô cứ để cô nàng trực là được.
Lúc cúp điện thoại, Diệp Già Lam cảm thấy mình hơi hư rồi.
Đây có tính là lợi dụng Hứa Luyến thiện lương không nhể…… Diệp Già Lam lăn vài vòng trên giường, lương tâm thật sự bất an, lại gửi WeChat cho Hứa Luyến: 【cậu không cần thay tớ trực ban đâu, Luyến Luyến, không liên quan gì đến chuyện buổi chiều cả…… Chỉ là tớ hơi khó chịu thôi. 】
【 không thoải mái? 】
Tin nhắn của Hứa Luyến oanh tạc lại, 【 khó chịu, buồn nôn, mệt rã rời? 】
Diệp Già Lam cạn lời.
Chiếu theo ý này của cô nàng, còn không bằng trực tiếp hỏi cô có phải có rồi không cho xong.
Diệp Già Lam: 【 không mang thai. 】
Mỗi lần Đường Ngộ đều dùng biện pháp, tuy tỉ lệ tránh thai của áo mưa không phải trăm phần trăm, nhưng hẳn cũng không có khả năng giống lần đầu tiên sẽ bất ngờ trúng chiêu đâu.
Xác suất thấp thế, cô gặp một lần đã là kiểu hỏa tinh đụng địa cầu rồi.
Hứa Luyến thất vọng vạn phần: 【 nga, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nha! 】
Diệp Già Lam đáp “Được” xong, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với cô nàng nữa.
Hiện tại vẫn chưa muộn, mới 9 giờ hơn, Đường Ngộ cũng vẫn đang trực ở bệnh viện.
Diệp Già Lam nằm nhàm chán, lại từ trên giường bò lên, mở máy tính ra làm mấy đề thi cố vấn tâm lí.
Cũng không biết làm được bao nhiêu, Diệp Già Lam đã ném máy tính qua một bên lại đã ngủ.
Một giấc này ngủ cực mệt.
Đại khái là vì ban ngày gặp Dư Thu Hoa, nên buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy bà và Dư Oánh.
Tất cả mọi người đều biến thành quái vật mặt mũi hung tợn nhìn cô mở ra miệng máu to như cái bồn, Diệp Già Lam bỗng nhiên bừng tỉnh.
Bức rèm kéo chặt, không thấy rõ bên ngoài đã sáng chưa.
Cổ họng Diệp Già Lam khô khốc, tiếng hít thở rất nặng.
Cũng không biết vừa rồi cô có hét lên không nữa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lại nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
“…… Ừa.”
Diệp Già Lam trở mình, vùi vào trong lòng anh, “Đường Ngộ, nếu, em nói là nếu…… Mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”
Đường Ngộ duỗi tay ôm lấy cô, “Sẽ không.”
“Còn có ba anh nữa…… ba anh khẳng định cũng sẽ không đồng ý.”
Đường Ngộ nghe thế đột nhiên mở mắt ra, “Ông ta đi tìm em?”
Diệp Già Lam không đáp.
Cô vẫn không thể nói chuyện chi phiếu kia cho anh nghe.
Nhưng tâm tư Đường Ngộ tinh tế, cô chỉ nói một câu như thế, anh đại khái cũng đã hiểu rõ cả.
Anh ôm chặt Diệp Già Lam vào lòng, “Ông ta không đồng ý cũng chẳng liên quan.”
“Lỡ như ông ấy vì chuyện này muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh thì sao?”
Đường Ngộ và Từ Chấn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ rồi, tuy rằng vẫn có danh nghĩa cha con nhưng chẳng mấy khi lui tới.
Anh càng cảm thấy Diệp Già Lam có ý tứ, khóe môi mới vừa cong lên, lại nghe cô nói một câu: “Vậy có phải anh sẽ không có tiền không?”
“……”
Đường Ngộ nhẹ nhàng cười, “Anh theo họ Đường của mẹ.”
“Em biết.”
“Đường gia tương đối có tiền.”
Lúc trước Từ Chấn ở rể Đường gia, nên Đường Ngộ mới theo họ mẹ.
Diệp Già Lam gật gật đầu, có thể là do mới mơ thấy ác mộng, đầu óc vẫn chưa đủ dùng, cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Nuôi mười em cũng không có vấn đề gì,” Đường Ngộ sờ sờ đầu cô, “Cho nên em ngoan ngoãn ngủ tiếp lát nữa đi. “
Diệp Già Lam không lên tiếng nữa, quanh mình an tĩnh lại, cô lại ngủ say.
-
Liên tục mấy ngày, Diệp Già Lam mỗi đêm đều mơ khác nhau.
Sau khi tỉnh lại cô lại không nhớ nổi nội dung, nhưng cũng có thể đoán ra không phải mộng đẹp gì, vì mỗi lần tỉnh lại đều rất mỏi mệt.
Cô vẫn luôn cảm thấy Từ Chấn sẽ lại đến tìm mình, sau đó lại ném một tờ chi phiếu trống ra.
Diệp Già Lam đã nhiều ngày cứ nghĩ ngợi tới ngày Từ Chấn lần đầu tiên tới tìm, lăn qua lộn lại nhìn mấy trăm lần, cũng không thể nghiên cứu ra quy luật gì.
Tâm trạng cô không yên mấy ngày, đặc biệt đến hôm thứ sáu, mí mắt phải Diệp Già Lam giật kinh hoàng.
6h chiều thứ sáu, Diệp Già Lam giơ tay đè lại mí mắt phải, “Luyến Luyến, mí mắt phải nhảy là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Nháy mắt trái là phúc, nhảy mắt phải là tai?”
Hứa Luyến vừa mới dứt lời, di động đặt trên bàn của Diệp Già Lam đã rung lên.
Nhìn qua thì thấy phía trên ghi hai chữ: Mama.
Chắc là hỏi cô và Đường Ngộ mai có thể về nhà không.
Diệp Già Lam cong khóe môi, ánh sáng nơi đáy mắt hơi hơi sáng ngời, sau khi tiếp nghe còn chưa kịp nói gì, giọng Dư Thu Hoa từ bên kia đã truyền tới: “Loan Loan, đêm nay con về nhà một chuyến.”
“Mẹ, đêm nay con trực ban……”
“Vậy xin nghỉ,” Dư Thu Hoa cường ngạnh không cho cô từ chối, “Mình con về là được, không cần kêu Đường Ngộ.”
______
Editor: Biến lớn rồi! Có ai mong ngóng không nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook