Chìm Trong Nồng Cháy
-
Chương 2
"Em quen tôi?" Hoắc Văn Hứa híp mắt nhìn cô.
Tô Hoài siết chặt bàn tay, một lát mới gật đầu: "Vừa nhận ra."
Hoắc Văn Hứa lại quan sát cô một phen, sau đó chắc chắn anh chưa từng gặp cô.
"Hoắc Phong Huy, là, là tôi..." Tô Hoài cắn chặt răng, "Là đối tượng tôi phải đính hôn."
"Hoắc Phong Huy là ai? Họ Hoắc... Không đúng, em trưởng thành chưa?" Ánh mắt Hoắc Văn Hứa một lần nữa rơi trên gương mặt của Tô Hoài, "Em ngẩng đầu lên cho tôi nhìn một cái." Nhỏ như vậy mà đã có vị hôn phu?
Tô Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Hoắc Văn Hứa: "Tôi tên là Tô Hoài, chú tôi là quản lý của một bộ phận dưới trướng công ty tập đoàn Hoắc thị, ba mẹ tôi chết sớm, tôi lớn lên ở nhà chú, Hoắc Phong Huy là một người chú họ của anh, ông nội anh và ba ông ta là anh em bà con, nửa năm trước vợ ông ta qua đời, cho nên ông ta vừa ý tôi, chú tôi muốn tôi gả cho ông ta."
Hoắc Phong Huy?
Hoắc Văn Hứa nhớ ra, vị này cũng được coi như chú họ của anh, năng lực tạm được, cho nên ba anh bằng lòng dẫn dắt, chỉ là năm nay vị chú họ này đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
"Em bao nhiêu tuổi?" Hoắc Văn Hứa hỏi lần nữa.
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài lên cao, đã sang một ngày mới.
"Hôm qua là sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, cũng là ngày đính hôn của tôi và Hoắc Phong Huy, tôi bỏ trốn từ bữa tiệc đính hôn." Tô Hoài nói.
Đính hôn với một cô gái mười sáu tuổi? Hoắc Văn Hứa nghĩ như thế nào cũng thấy chuyện này không hợp lý.
Hoắc Văn Hứa lại nhìn người trên giường bệnh, tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng mang theo sự trẻ trung khó che giấu, lông mày và mắt rất đẹp, là một mỹ nhân.
"Chú em nhận được lợi ích gì từ Hoắc Phong Huy?" Hoắc Văn Hứa hỏi.
Tô Hoài lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."
Năm đó ba mẹ qua đời, cô sống cùng ông bà ngoại một thời gian, sau này ông bà ngoại không muốn cô nữa, là chú thím mang cô về nhà.
Mặc dù không thể nói chú thím thích cô, nhưng ngoài mặt cũng tính là ổn, cho cô ăn mặc đi học, chưa bao giờ khắc nghiệt, hàng xóm láng giềng đều khen chú thím hiền lành tốt bụng.
Cô luôn cẩn thận dè đặt, cố gắng học tập, cứ nghĩ khi lên đại học, rời khỏi chỗ này thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng một tháng trước chú đột nhiên nói với cô rằng chú đã giúp cô sắp xếp một mối hôn sự, muốn cô đính hôn với Hoắc Phong Huy nhà họ Hoắc.
Tô Hoài cho rằng chuyện kia là thuận miệng nhắc đến, hoặc là bởi vì bọn họ muốn nhanh chóng đuổi cô ra khỏi nhà nên mới nói như vậy, dù sao thì cô vẫn chưa tới mười sáu tuổi.
Tuy từ nhỏ cô chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng chưa từng đặt chân vào xã hội phức tạp, không chờ cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngày sinh nhật mười sáu tuổi này trở thành bữa tiệc đính hôn của cô và Hoắc Phong Huy.
Tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn trên đỉnh núi có phong cảnh rất đẹp, cô bị con gái của chú mình là Tô Nguyệt dẫn lên núi, không rõ nguyên nhân mà thay một chiếc váy dài, sau đó bị đưa đến trước mặt Hoắc Phong Huy.
Hoắc Phong Huy dịu dàng nho nhã, có sự trưởng thành mà đàn ông hơn bốn mươi tuổi mới có, ông ta cười đưa tay về phía Tô Hoài, bảo cô đừng sợ, còn nói sau này sẽ đối xử tốt với cô.
Trong hội trường có rất nhiều người đang cười chúc mừng ông ta, chú thím của cô đứng ở dưới đèn pha lê cười vui vẻ.
Tô Hoài cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong kinh hoảng chỉ muốn bỏ chạy, không cẩn thận vô tình ngã xuống núi.
Bàn tay của Tô Hoài còn đang kéo vạt áo của Hoắc Văn Hứa, cô dùng sức nắm chặt, một lần nữa nhỏ giọng cầu xin: "Anh, có thể giúp tôi được không?"
"Giúp thế nào?"
"Anh có thể..." Tô Hoài có chút khó mở lời, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến cho cô nói ra, "Nhận nuôi tôi được không?"
*
Lúc Kiều Văn mang đội viên của đội cứu hộ qua thì nhìn thấy cậu chủ lớn nhà họ Hoắc đang ngồi trên ghế, hai tay ôm lưng ghế, cụp mắt nghịch điện thoại di động, mà bàn tay của cô gái nhỏ gầy yếu trên giường bệnh siết chặt một góc quần áo của cậu chủ lớn nhà họ Hoắc.
"Đây là... Sao thế?" Kiều Văn kinh ngạc không thôi.
"Bị lừa rồi." Hoắc Văn Hứa không ngẩng đầu, ngón tay thon dài ấn thật nhanh mấy cái ở trên điện thoại di động.
"Lừa cậu?" Viên Phong cao to cường tráng nhếch miệng cười, "Sao, cô gái nhỏ muốn lấy thân báo đáp sao?"
Kiều Văn lườm sang: "Chú ý một chút, trẻ nhỏ vị thành niên."
"Tôi sai rồi." Viên Phong tát một bạt tai ngoài miệng, "Tôi nói bừa."
Hoắc Văn Hứa lười biếng ngước mắt lên, nâng mí mắt: "Em ấy muốn làm con gái em."
Mọi người trong phòng đồng loạt khiếp sợ, sau đó cười thật to.
Tô Hoài cúi đầu, như không nghe thấy tiếng cười muốn lật nóc nhà trong phòng, chỉ siết chặt bàn tay nắm vạt áo của Hoắc Văn Hứa.
Viên Phong chỉ vào Hoắc Văn Hứa: "Người này năm nay mười tám tuổi, bản thân mới trưởng thành, sao làm ba của em được?"
Gương mặt của cô gái đỏ lên.
"Đã bảo cậu im miệng rồi mà." Kiều Văn nhìn Tô Hoài, "Cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ liên hệ với nhà em... Em có người nhà không?"
"Được rồi, đừng hỏi nữa." Hoắc Văn Hứa đứng lên, vạt áo kéo căng, Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhìn sang, sau đó gập ngón tay búng lên mu bàn tay của Tô Hoài một cái, Tô Hoài bị đau, thu bàn tay lại.
Nhìn thấy Hoắc Văn Hứa đi ra khỏi phòng bệnh, mắt Tô Hoài đỏ lên, cô cúi đầu.
Không có chứng minh thư, cũng không có sổ hộ khẩu, cô không thể rời khỏi nhà họ Tô.
Cô cũng nghĩ tới báo cảnh sát, nhưng báo cảnh sát thì sao? Chẳng qua là đính hôn mà thôi, đắc tội Hoắc Phong Huy, cô không có cách nào sống sót ở Thành phố Vân.
Gặp gỡ Hoắc Văn Hứa là một bất ngờ, nhưng cũng là cọng rơm duy nhất cứu mạng Tô Hoài.
Anh là thái tử nhà họ Hoắc nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần anh mở miệng, Hoắc Phong Huy mới có thể bỏ qua cho cô.
Ngón tay bấm vào lòng bàn tay, Tô Hoài cắn chặt môi, nhưng Hoắc Văn Hứa có vẻ không muốn giúp cô, anh đã cứu cô một mạng, cô cũng không thể ép buộc anh.
Mắt cá chân của Tô Hoài sưng lên, bả vai cũng sưng, lúc lăn xuống toàn thân bị trầy xước, vết thương trên người không nghiêm trọng, nhưng rất nhiều, bệnh viện đề nghị ở lại theo dõi hai ngày.
Tô Hoài sợ nhà họ Tô sẽ tìm đến bệnh viện, nhưng hiện tại trừ bệnh viện, cô cũng không còn nơi nào khác để đi.
Tô Hoài cầm chiếc điện thoại di động để ở trong hộc tủ lên nhìn, trong điện thoại di động tắt thông báo có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của người nhà họ Tô.
Nhìn thấy tên người nhà họ Tô, Tô Hoài cảm thấy bàn tay có chút run, vào lúc này, điện thoại lại vang lên, là chú của cô gọi đến.
Tô Hoài ném điện thoại di động sang một bên, siết chặt tay mình, nếu cô đã trốn thoát, thì tuyệt đối không thể quay về.
Tô Hoài từ trên giường đi xuống, đi ra bên ngoài phòng bệnh.
"Sao em xuống giường rồi?" Y tá đi đến, "Chân em còn sưng, phải nâng cao, không thể chống như vậy được."
"Chị y tá, em muốn hỏi một chút Hoắc Văn Hứa của đội tìm kiếm và cứu hộ đi cùng em, anh ấy ở phòng bệnh nào?"
"Cậu nhóc đẹp trai ấy à, vừa xuất viện rồi, người nhà cậu ấy đến đón."
"Xuất viện rồi?" Bàn tay Tô Hoài vịn tường căng thẳng.
"Đúng đấy, trên lưng cậu ấy có một vết thương bị khâu mấy mũi, không cần phải nằm viện, qua hai ngày nữa đến tháo chỉ là được."
"Nhưng em yên tâm, viện phí của em cậu ấy đã đóng giúp em rồi, em yên tâm ở trong bệnh viện là được."
Tô Hoài cắn chặt môi, lòng như tro tàn.
Đi rồi, Hoắc Văn Hứa cứ như vậy mà đi, anh không muốn giúp cô.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đúng lúc, rõ ràng là ngày hè nóng nực nhất, nhưng Tô Hoài lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Tô Hoài trở lại phòng bệnh với vẻ mặt thất thần, cô ngã từ trên núi xuống, nhà họ Tô nhất định sẽ đi tìm cô, mà cô được đội cứu hộ cứu, việc này nhất định không nhỏ, chỉ cần nhà họ Tô hỏi thăm là có thể biết cô ở bệnh viện nào.
Hoắc Văn Hứa không giúp cô, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này.
Tô Hoài lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô phải rời đi.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, âm thanh sắc bén vang lên: "Ông Tô, Tô Hoài ở chỗ này, tìm thấy rồi."
Tô Hoài cứng ngắc quay người lại, nhìn thấy chú và thím đã nuôi cô mười mấy năm xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Tô Hoài siết chặt bàn tay, một lát mới gật đầu: "Vừa nhận ra."
Hoắc Văn Hứa lại quan sát cô một phen, sau đó chắc chắn anh chưa từng gặp cô.
"Hoắc Phong Huy, là, là tôi..." Tô Hoài cắn chặt răng, "Là đối tượng tôi phải đính hôn."
"Hoắc Phong Huy là ai? Họ Hoắc... Không đúng, em trưởng thành chưa?" Ánh mắt Hoắc Văn Hứa một lần nữa rơi trên gương mặt của Tô Hoài, "Em ngẩng đầu lên cho tôi nhìn một cái." Nhỏ như vậy mà đã có vị hôn phu?
Tô Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Hoắc Văn Hứa: "Tôi tên là Tô Hoài, chú tôi là quản lý của một bộ phận dưới trướng công ty tập đoàn Hoắc thị, ba mẹ tôi chết sớm, tôi lớn lên ở nhà chú, Hoắc Phong Huy là một người chú họ của anh, ông nội anh và ba ông ta là anh em bà con, nửa năm trước vợ ông ta qua đời, cho nên ông ta vừa ý tôi, chú tôi muốn tôi gả cho ông ta."
Hoắc Phong Huy?
Hoắc Văn Hứa nhớ ra, vị này cũng được coi như chú họ của anh, năng lực tạm được, cho nên ba anh bằng lòng dẫn dắt, chỉ là năm nay vị chú họ này đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
"Em bao nhiêu tuổi?" Hoắc Văn Hứa hỏi lần nữa.
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài lên cao, đã sang một ngày mới.
"Hôm qua là sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, cũng là ngày đính hôn của tôi và Hoắc Phong Huy, tôi bỏ trốn từ bữa tiệc đính hôn." Tô Hoài nói.
Đính hôn với một cô gái mười sáu tuổi? Hoắc Văn Hứa nghĩ như thế nào cũng thấy chuyện này không hợp lý.
Hoắc Văn Hứa lại nhìn người trên giường bệnh, tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng mang theo sự trẻ trung khó che giấu, lông mày và mắt rất đẹp, là một mỹ nhân.
"Chú em nhận được lợi ích gì từ Hoắc Phong Huy?" Hoắc Văn Hứa hỏi.
Tô Hoài lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."
Năm đó ba mẹ qua đời, cô sống cùng ông bà ngoại một thời gian, sau này ông bà ngoại không muốn cô nữa, là chú thím mang cô về nhà.
Mặc dù không thể nói chú thím thích cô, nhưng ngoài mặt cũng tính là ổn, cho cô ăn mặc đi học, chưa bao giờ khắc nghiệt, hàng xóm láng giềng đều khen chú thím hiền lành tốt bụng.
Cô luôn cẩn thận dè đặt, cố gắng học tập, cứ nghĩ khi lên đại học, rời khỏi chỗ này thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng một tháng trước chú đột nhiên nói với cô rằng chú đã giúp cô sắp xếp một mối hôn sự, muốn cô đính hôn với Hoắc Phong Huy nhà họ Hoắc.
Tô Hoài cho rằng chuyện kia là thuận miệng nhắc đến, hoặc là bởi vì bọn họ muốn nhanh chóng đuổi cô ra khỏi nhà nên mới nói như vậy, dù sao thì cô vẫn chưa tới mười sáu tuổi.
Tuy từ nhỏ cô chịu nhiều đau khổ, nhưng cũng chưa từng đặt chân vào xã hội phức tạp, không chờ cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngày sinh nhật mười sáu tuổi này trở thành bữa tiệc đính hôn của cô và Hoắc Phong Huy.
Tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn trên đỉnh núi có phong cảnh rất đẹp, cô bị con gái của chú mình là Tô Nguyệt dẫn lên núi, không rõ nguyên nhân mà thay một chiếc váy dài, sau đó bị đưa đến trước mặt Hoắc Phong Huy.
Hoắc Phong Huy dịu dàng nho nhã, có sự trưởng thành mà đàn ông hơn bốn mươi tuổi mới có, ông ta cười đưa tay về phía Tô Hoài, bảo cô đừng sợ, còn nói sau này sẽ đối xử tốt với cô.
Trong hội trường có rất nhiều người đang cười chúc mừng ông ta, chú thím của cô đứng ở dưới đèn pha lê cười vui vẻ.
Tô Hoài cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong kinh hoảng chỉ muốn bỏ chạy, không cẩn thận vô tình ngã xuống núi.
Bàn tay của Tô Hoài còn đang kéo vạt áo của Hoắc Văn Hứa, cô dùng sức nắm chặt, một lần nữa nhỏ giọng cầu xin: "Anh, có thể giúp tôi được không?"
"Giúp thế nào?"
"Anh có thể..." Tô Hoài có chút khó mở lời, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến cho cô nói ra, "Nhận nuôi tôi được không?"
*
Lúc Kiều Văn mang đội viên của đội cứu hộ qua thì nhìn thấy cậu chủ lớn nhà họ Hoắc đang ngồi trên ghế, hai tay ôm lưng ghế, cụp mắt nghịch điện thoại di động, mà bàn tay của cô gái nhỏ gầy yếu trên giường bệnh siết chặt một góc quần áo của cậu chủ lớn nhà họ Hoắc.
"Đây là... Sao thế?" Kiều Văn kinh ngạc không thôi.
"Bị lừa rồi." Hoắc Văn Hứa không ngẩng đầu, ngón tay thon dài ấn thật nhanh mấy cái ở trên điện thoại di động.
"Lừa cậu?" Viên Phong cao to cường tráng nhếch miệng cười, "Sao, cô gái nhỏ muốn lấy thân báo đáp sao?"
Kiều Văn lườm sang: "Chú ý một chút, trẻ nhỏ vị thành niên."
"Tôi sai rồi." Viên Phong tát một bạt tai ngoài miệng, "Tôi nói bừa."
Hoắc Văn Hứa lười biếng ngước mắt lên, nâng mí mắt: "Em ấy muốn làm con gái em."
Mọi người trong phòng đồng loạt khiếp sợ, sau đó cười thật to.
Tô Hoài cúi đầu, như không nghe thấy tiếng cười muốn lật nóc nhà trong phòng, chỉ siết chặt bàn tay nắm vạt áo của Hoắc Văn Hứa.
Viên Phong chỉ vào Hoắc Văn Hứa: "Người này năm nay mười tám tuổi, bản thân mới trưởng thành, sao làm ba của em được?"
Gương mặt của cô gái đỏ lên.
"Đã bảo cậu im miệng rồi mà." Kiều Văn nhìn Tô Hoài, "Cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ liên hệ với nhà em... Em có người nhà không?"
"Được rồi, đừng hỏi nữa." Hoắc Văn Hứa đứng lên, vạt áo kéo căng, Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhìn sang, sau đó gập ngón tay búng lên mu bàn tay của Tô Hoài một cái, Tô Hoài bị đau, thu bàn tay lại.
Nhìn thấy Hoắc Văn Hứa đi ra khỏi phòng bệnh, mắt Tô Hoài đỏ lên, cô cúi đầu.
Không có chứng minh thư, cũng không có sổ hộ khẩu, cô không thể rời khỏi nhà họ Tô.
Cô cũng nghĩ tới báo cảnh sát, nhưng báo cảnh sát thì sao? Chẳng qua là đính hôn mà thôi, đắc tội Hoắc Phong Huy, cô không có cách nào sống sót ở Thành phố Vân.
Gặp gỡ Hoắc Văn Hứa là một bất ngờ, nhưng cũng là cọng rơm duy nhất cứu mạng Tô Hoài.
Anh là thái tử nhà họ Hoắc nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần anh mở miệng, Hoắc Phong Huy mới có thể bỏ qua cho cô.
Ngón tay bấm vào lòng bàn tay, Tô Hoài cắn chặt môi, nhưng Hoắc Văn Hứa có vẻ không muốn giúp cô, anh đã cứu cô một mạng, cô cũng không thể ép buộc anh.
Mắt cá chân của Tô Hoài sưng lên, bả vai cũng sưng, lúc lăn xuống toàn thân bị trầy xước, vết thương trên người không nghiêm trọng, nhưng rất nhiều, bệnh viện đề nghị ở lại theo dõi hai ngày.
Tô Hoài sợ nhà họ Tô sẽ tìm đến bệnh viện, nhưng hiện tại trừ bệnh viện, cô cũng không còn nơi nào khác để đi.
Tô Hoài cầm chiếc điện thoại di động để ở trong hộc tủ lên nhìn, trong điện thoại di động tắt thông báo có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của người nhà họ Tô.
Nhìn thấy tên người nhà họ Tô, Tô Hoài cảm thấy bàn tay có chút run, vào lúc này, điện thoại lại vang lên, là chú của cô gọi đến.
Tô Hoài ném điện thoại di động sang một bên, siết chặt tay mình, nếu cô đã trốn thoát, thì tuyệt đối không thể quay về.
Tô Hoài từ trên giường đi xuống, đi ra bên ngoài phòng bệnh.
"Sao em xuống giường rồi?" Y tá đi đến, "Chân em còn sưng, phải nâng cao, không thể chống như vậy được."
"Chị y tá, em muốn hỏi một chút Hoắc Văn Hứa của đội tìm kiếm và cứu hộ đi cùng em, anh ấy ở phòng bệnh nào?"
"Cậu nhóc đẹp trai ấy à, vừa xuất viện rồi, người nhà cậu ấy đến đón."
"Xuất viện rồi?" Bàn tay Tô Hoài vịn tường căng thẳng.
"Đúng đấy, trên lưng cậu ấy có một vết thương bị khâu mấy mũi, không cần phải nằm viện, qua hai ngày nữa đến tháo chỉ là được."
"Nhưng em yên tâm, viện phí của em cậu ấy đã đóng giúp em rồi, em yên tâm ở trong bệnh viện là được."
Tô Hoài cắn chặt môi, lòng như tro tàn.
Đi rồi, Hoắc Văn Hứa cứ như vậy mà đi, anh không muốn giúp cô.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đúng lúc, rõ ràng là ngày hè nóng nực nhất, nhưng Tô Hoài lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Tô Hoài trở lại phòng bệnh với vẻ mặt thất thần, cô ngã từ trên núi xuống, nhà họ Tô nhất định sẽ đi tìm cô, mà cô được đội cứu hộ cứu, việc này nhất định không nhỏ, chỉ cần nhà họ Tô hỏi thăm là có thể biết cô ở bệnh viện nào.
Hoắc Văn Hứa không giúp cô, cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này.
Tô Hoài lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô phải rời đi.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, âm thanh sắc bén vang lên: "Ông Tô, Tô Hoài ở chỗ này, tìm thấy rồi."
Tô Hoài cứng ngắc quay người lại, nhìn thấy chú và thím đã nuôi cô mười mấy năm xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook