Chim Trong Lồng
-
Chương 20: Hoa sen nở
Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Đêm hôm nay Khương Linh Châu lại ngủ một mình.
Không có người tranh giường với nàng, nàng lại càng vui vẻ thoải mái.
Nói về chuyện động phòng, nàng cảm thấy hơi phức tạp.
Vừa không muốn Tiêu Tuấn Trì bỏ nàng trong phòng một mình nhưng cũng sợ Tiêu Tuấn Trì thật sự ngủ lại đây.
Hai ba ngày yên bình trôi qua, có người đã không ngồi yên được nữa, đó chính là Lan cô cô.
Bà tận mắt nhìn Tiêu Tuấn Trì trở về Cạnh Lăng thành gia lập thất. Khi ấy trái tim bà bỗng trở nên ấm áp vô cùng.
Thậm chí, bà còn bắt đầu suy tính xem sau này nên tìm bà vú thế nào cho tiểu thế tử, tiểu quận chúa.
Tiếc rằng, bà đã nghĩ quá xa, thực tế không tốt đẹp như trong tưởng tượng của bà…. Bộ tộc phía Bắc đốt thảo nguyên vào đúng ngày thành hôn của Tiêu Tuấn Trì khiến hắn phải đi ngay trong đêm hôm đó, bỏ lại Hà Dương công chúa một mình. Ngày thứ hai, Tiêu Tuấn Trì mượn cớ xử lý công vụ nghỉ lại ở thư phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại… Hình như hai người này vẫn chưa động phòng.
Lan cô cô hơi sốt ruột.
Nhưng chuyện này không phải lỗi của Khương Linh Châu mà vấn đề lại nằm ở phía Tiêu Tuấn Trì.
Mấy hôm trước bà đi tìm Khương Linh Châu để nhắc nhở vị Vương phi trẻ tuổi này, phải biết mở lòng với phu quân mình nhiều hơn một chút. Nhưng bà vừa nói xong, tỳ nữ tên là Bạch Lộ của Khương Linh Châu lập tức tỏ ra ấm ức và cực kì tức giận. Thậm chí, nàng ta còn mắng Cạnh Lăng vương một trận.
“Vương gia bỏ Vương phi ở phòng một mình ngay trong đêm tân hôn. Người không biết đâu, Vương phi đã âm thầm khóc suốt hai ngày nay rồi đấy.” Bạch Lộ oán giận nói: “Giờ Lan cô cô lại còn đến trách mắng Vương phi của chúng ta ư? Các người không thể ức hiếp Vương phi như vậy được!”
Khóe mắt Bạch Lộ ửng hồng, gương mặt tràn ngập vẻ ấm ức.
Còn đôi mắt của Lan cô cô thì lại sắc bén tựa như một thanh đao, suýt nữa đục luôn hai lỗ trên người Bạch Lộ. Bà là Lan Cẩm, bà có Thái Hoàng Thái hậu chống lưng, hơn nữa lại còn là nữ quan bên cạnh Tiêu Tuấn Trì, từ trong đến ngoài cung không có ai dám cãi lại bà.
Không ngờ rằng tỳ nữ của Hà Dương công chúa lại dám.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Lan cô cô lại không hề ghét con nhóc bộp chộp và thẳng thắn này. Hơn nữa Bạch Lộ lại là tỳ nữ của Khương Linh Châu nên bà sẽ không tức giận vì lời nói của nàng.
Khương Linh Châu là chủ, Lan Cẩm là nô.
Người mà Khương Linh Châu bảo vệ, Lan Cẩm cũng nên nể mặt mới đúng.
Lan cô cô thu lại vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt rồi nhìn Khương Linh Châu ngồi trên ghế, nói: “Vương phi, lão thân không dám trách cứ người. Nhưng con nối dõi là chuyện lớn, không thể nói đùa, xin Vương phi nghĩ lại.”
Khương Linh Châu cầm lò sưởi nhỏ, nghiêm túc lắng nghe.
Đôi hoa tai ngọc đỏ thắm của nàng rủ xuống, nhìn y như một giọt máu nhỏ.
“Vương gia không muốn ở lại đây, ta cũng không còn cách nào khác.” Khương Linh Châu đáp: “Lan cô cô cũng đã nghe rồi đấy, bị Vương gia lạnh nhạt như vậy, ta cũng buồn đến phát khóc luôn đây.”
… Vớ vẩn, nàng không cảm thấy buồn chút nào cả, cũng chẳng muốn khóc, thậm chí nàng còn thấy vô cùng thoải mái nữa cơ.
Lan cô cô suy nghĩ trong lòng, hình như Khương Linh Châu nói rất có lý. Nàng ấy là Công chúa một nước, phải gả đến Cạnh Lăng xa xôi đã đành, nay lại còn bị phu quân lạnh nhạt như vậy thì không buồn mới là lạ. Vậy có lẽ vấn đề nằm ở chỗ Vương gia.
Và nguyên cái nồi siêu to khổng lồ đập vào đầu Tiêu Tuấn Trì như thế.
Vì vậy Lan cô cô lại đi tìm Tiêu Tuấn Trì.
Sau khi Tiêu Tuấn Trì nghe Lan cô cô nhắc tới “con nối dõi” bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Đây là chuyện lớn nhưng Tiêu Tuấn Trì lại muốn chờ đến lúc Khương Linh Châu mười tám, hai mươi tuổi rồi mới nhắc đến chuyện này.
Thứ nhất, Khương Linh Châu thật sự quá nhỏ, hắn không thể ra tay được. Thứ hai, Khương Linh Châu mới gả cho hắn, hai người vẫn còn rất xa lạ. Hơn nữa nàng lại suýt mất mạng ở Trần Vương cốc, sợ rằng trong lòng Khương Linh Châu sẽ cảm thấy ghét hắn.
Tiêu Tuấn Trì nghĩ như vậy nhưng Lan cô cô cứ đứng lải nhải trước mặt hắn liên tục. Cái gì mà “Nối dõi là chuyện lớn”, “Huyết thống Tiêu gia”, “Thể diện của đất nước”… Miệng bà hết mở rồi lại đóng, nói nhanh vô cùng. Trong chốc lát, khuôn mặt nghiêm nghị của Lan cô cô giống hệt với khuôn mặt của Phí Tư Bật ở Thái Diên.
Tiêu Tuấn Trì lơ đãng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
… Vậy… Hay là để Lan cô cô với Phí tiên sinh thành đôi, coi như về già cũng có người bầu bạn.
“Vương gia?…Vương gia?” Lan cô cô phát hiện ra hắn đang mất hồn, bà gọi: “Người có đang nghe không?”
“Đang nghe mà.” Tiêu Tuấn Trì hồi hồn, mỉm cười đáp: “Cô cô nói gì cũng đúng.”
Hắn cảm thấy, không thể để Lan cô cô nói tiếp được.
Vì vậy Tiêu Tuấn Trì bắt đầu đổi chủ đề.
“Chung biệt giá gửi thư tới muốn mời ta đến quý phủ của hắn.” Tiêu Tuấn Trì thản nhiên đánh trống lảng, thoáng cái đã nhảy sang thư mời của người ta: “Ta đã đồng ý, cũng định dẫn Vương phi theo. Nàng ấy ở trong vương phủ đã lâu, chắc cũng sắp buồn chán đến chết rồi.”
Sự chú ý của Lan cô cô lập tức bị dời đi chỗ khác: “Vương gia, người muốn cho Vương phi xuất phủ sao?”
Bà cảm thấy hơi hoảng hốt.
Ban đầu, trước khi Khương Linh Châu đến Cạnh Lăng, Tiêu Tuấn Trì đã dặn bà rất kĩ, đừng để vị Vương phi đến từ nước Tề bước chân ra khỏi vương phủ dù chỉ một bước. Không ngờ lần này Tiêu Tuấn Trì lại muốn đích thân đưa nàng ra khỏi phủ.
“Ta vốn muốn nhốt nàng ở trong phủ vì sợ Hào Châu vương lại gây chuyện gì đó. Nhưng giờ bổn vương đã ở đây rồi, không cần quá lo lắng nữa.” Tiêu Tuấn Trì xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, dặn dò: “Đợt trước ta có tặng cho Vương phi mấy xấp vải thì phải? Cô cô may mấy bộ y phục cho nàng ấy đi.”
“Vương gia, xin thứ cho lão thân nói điều này…” Lan cô cô muốn nói lại thôi.
“Cô cô cứ nói thẳng, đừng ngại.” Tiêu Tuấn Trì nói.
“Khi Hà Dương công chúa gả đến nước Ngụy, của hồi môn của nàng ấy đã nhiều gần bằng một nửa quốc khố của ta. Trong đó có tơ lụa, trang sức, châu báu, không thiếu thứ gì, sợ rằng…” Lan cô cô ho khan, lạnh lùng nói: “Mấy xấp vải Vương gia ban tặng hình như… hơi keo kiệt.”
… Hình như hơi keo kiệt.
Hơi keo kiệt.
Keo kiệt.
Thôi xong!
Tiêu Tuấn Trì bắt đầu yên lặng.
Tiêu Tuấn Trì cảm thấy bối rối.
Tiêu Tuấn Trì bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò.
Nếu như là người khác, Tiêu Tuấn Trì chắc chắn sẽ cho rằng người đó đang muốn khiêu khích mình.
Nhưng Lan cô cô thì khác.
Tuy bà có khuôn mặt lạnh lùng, miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim lại vô cùng dịu dàng và mềm mại. Đối với người mà bà thừa nhận, Lan cô cô sẽ che chở người đó như những con chim ưng mẹ trên thảo nguyên, yêu thương và bảo vệ con mình một cách chu đáo cẩn thận. Nếu như bà dám nói ra như thế thì đó chắc chắn là những suy nghĩ trong lòng bà.
“… Có lý.” Vẻ mặt của Tiêu Tuấn Trì khiến cho người ta không thể đoán được: “So với của hồi môn của Vương phi thì đồ dùng trong phủ Cạnh Lăng vương đúng là có hơi keo kiệt. Vậy thì để nàng tự chuẩn bị cũng được.”
Sợ rằng Vương phi cũng không thích mấy thứ đồ mà hắn tặng.
Lan cô cô vâng dạ một tiếng rồi rời đi.
Lúc đi đến cửa thư phòng, bà đột nhiên xoay người lại, khom lưng nói: “Vương gia, con nối dõi là chuyện lớn. Người vừa lấy thê tử, cũng nên sớm động phòng với Vương phi. Cho dù không quan tâm đến chuyện con nối dõi thì người cũng nên nghĩ đến cảm nhận của Vương phi.”
Tiêu Tuấn Trì: …
Không ngờ Lan cô cô vẫn chưa quên chuyện này!
Hắn thấp giọng nói: “Ta biết rồi, cô cô cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, ta tự biết phải làm gì.”
***
Đêm đến, tuyết dần ngừng rơi.
Trong đình viện, thỉnh thoảng có tiếng cành cây gãy vang lên, tuyết đọng làm cành bị cong, khi cành gãy thì tuyết rơi xuống đất.
Khương Linh Châu vừa tắm xong, nàng ngồi bên mép giường để Vi Sương bóp chân giúp nàng.
Nàng chải mái tóc còn ướt, người khoác chiếc áo ấm màu hồng. Trên trán có sợi tóc nhỏ hơi xoăn còn đọng lại một giọt nước nhỏ lấp lánh chưa khô. Không lâu sau, giọt nước đó rơi xuống cổ áo nàng tạo thành một mảng áo màu hồng đậm.
Đúng lúc đó, Tiêu Tuấn Trì bước tới.
Khương Linh Châu nghe tỳ nữ nói “Vương gia tới” thì vội vàng chỉnh lại y phục. Không ngờ chỉ vừa xoay người một cái, Tiêu Tuấn Trì đã xuất hiện trước mặt nàng.
Khương Linh Châu hơi xấu hổ.
Y phục của nàng thì xộc xệch, tóc tai rối bù, ống quần bên phải còn đang bị xắn lên.
Làm gì có Vương phi nhà nào dám gặp phu quân mình như thế này hả?
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ cung kính, dáng vẻ chỉnh tề hành lễ với Tiêu Tuấn Trì.
“Thiếp bái kiến Vương gia.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên, giận dỗi nói: “Vương gia muốn tới mà sao lại không sai người báo trước một tiếng? Làm thiếp không kịp chuẩn bị.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng một lúc.
Sau đó, hắn hứng thú xem xét vẻ chật vật của Khương Linh Châu.
Không son phấn, không trang sức nhưng cũng rất đáng yêu.
Mà cách ăn mặc đầy lười biếng này của nàng khiến Tiêu Tuấn Trì cảm thấy được một cách chân thật rằng “Nàng đã là thê tử của hắn”.
Không phải là Hà Dương công chúa, không phải là thiếu nữ trong khuê phòng, mà là thê tử của hắn.
“Ta thấy Vương phi thế này cũng rất đẹp.” Tiêu Tuấn Trì ranh mãnh cười một tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn cơ thể xinh đẹp dưới bộ y phục ấm: “Thanh khiết như hoa sen mọc giữa nước trong, tự nhiên không cần chải chuốt cầu kì, vậy là đủ rồi.”
Khương Linh Châu khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Thiếp cảm ơn Vương gia thương yêu. Vương gia cũng vậy.”
“Bổn vương cũng vậy?” Tiêu Tuấn Trì nghi ngờ hỏi lại.
“Vâng.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng cười: “Vương gia cũng đẹp như hoa sen mọc giữa nước trong vậy, tự nhiên không cần chải chuốt cầu kì, quá đẹp, quá đẹp.”
Tiêu Tuấn Trì hơi ngạc nhiên.
Sau đó hắn chớp mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Khi nói về đàn ông, từ trước đến giờ người ta thường chỉ nói về công lao to lớn, rất ít khi khen vẻ ngoài của họ. Nàng nói như vậy hình như cũng có ý “Bình đẳng nam nữ”.
… Mặc dù, nàng nói hắn là “hoa sen” nhưng hắn vẫn cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Tiêu Tuấn Trì cười một lúc lâu rồi bảo những tỳ nữ xung quanh lui ra, hắn đến gần nàng, nói: “Nàng nhanh mồm nhanh miệng thế này chắc cũng rước phải không ít phiền phức trong nội cung nước Tề nhỉ?”
“Vương gia anh minh.” Khương Linh Châu nói: “Thiếp thường xuyên bị Tề Thái tử dạy dỗ. Tề Thái tử nói rằng, thiếp “Không giống Công chúa của một nước, thậm chí còn nghịch ngợm như một đứa trẻ sống ở thôn quê vậy”.”
Tiêu Tuấn Trì nghe xong câu này thì bật cười: “Hoàng huynh của nàng nói không sai chút nào.” Dừng một chút, hắn ôm lấy Khương Linh Châu, giả vờ nói chuyện nghiêm túc: “Mấy hôm nữa có người mời ta đi làm khách, nhân dịp đó ta dẫn Vương phi ra ngoài giải sầu. Nàng có thích không?”
Nàng gật đầu một cái, thật thà trả lời: “Thích ạ.”
“Vậy tối nay vi phu sẽ ngủ lại đây, coi như là quà cảm ơn của Vương phi.” Tiêu Tuấn Trì mặt dày mở miệng.
Khuôn mặt xinh đẹp của vị Vương phi trẻ tuổi lập tức trở nên sợ hãi.
Cặp lông mày nhỏ nhíu lại vì lo lắng, thật khiến cho người ta đau lòng theo.
Thấy biểu cảm của Khương Linh Châu, trong lòng Tiêu Tuấn Trì cảm thấy áy náy vô cùng.
Cô nương nhỏ nào đó…
Vẫn còn chưa trưởng thành.
“… Ta chỉ mượn nàng nửa giường mà thôi.” Tiêu Tuấn Trì không biết nên làm gì, chỉ đành thở dài: “Để ta ngủ ở chiếc ghế ngoài kia cũng được. Nếu không thì ta ngồi đây đến nửa đêm, chờ khi Lan cô cô ngủ thì ta sẽ đi.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Ta thật đáng thương!!! QAQ
Khương Linh Châu: Ồ.
Beta: Tửu Thanh
Đêm hôm nay Khương Linh Châu lại ngủ một mình.
Không có người tranh giường với nàng, nàng lại càng vui vẻ thoải mái.
Nói về chuyện động phòng, nàng cảm thấy hơi phức tạp.
Vừa không muốn Tiêu Tuấn Trì bỏ nàng trong phòng một mình nhưng cũng sợ Tiêu Tuấn Trì thật sự ngủ lại đây.
Hai ba ngày yên bình trôi qua, có người đã không ngồi yên được nữa, đó chính là Lan cô cô.
Bà tận mắt nhìn Tiêu Tuấn Trì trở về Cạnh Lăng thành gia lập thất. Khi ấy trái tim bà bỗng trở nên ấm áp vô cùng.
Thậm chí, bà còn bắt đầu suy tính xem sau này nên tìm bà vú thế nào cho tiểu thế tử, tiểu quận chúa.
Tiếc rằng, bà đã nghĩ quá xa, thực tế không tốt đẹp như trong tưởng tượng của bà…. Bộ tộc phía Bắc đốt thảo nguyên vào đúng ngày thành hôn của Tiêu Tuấn Trì khiến hắn phải đi ngay trong đêm hôm đó, bỏ lại Hà Dương công chúa một mình. Ngày thứ hai, Tiêu Tuấn Trì mượn cớ xử lý công vụ nghỉ lại ở thư phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại… Hình như hai người này vẫn chưa động phòng.
Lan cô cô hơi sốt ruột.
Nhưng chuyện này không phải lỗi của Khương Linh Châu mà vấn đề lại nằm ở phía Tiêu Tuấn Trì.
Mấy hôm trước bà đi tìm Khương Linh Châu để nhắc nhở vị Vương phi trẻ tuổi này, phải biết mở lòng với phu quân mình nhiều hơn một chút. Nhưng bà vừa nói xong, tỳ nữ tên là Bạch Lộ của Khương Linh Châu lập tức tỏ ra ấm ức và cực kì tức giận. Thậm chí, nàng ta còn mắng Cạnh Lăng vương một trận.
“Vương gia bỏ Vương phi ở phòng một mình ngay trong đêm tân hôn. Người không biết đâu, Vương phi đã âm thầm khóc suốt hai ngày nay rồi đấy.” Bạch Lộ oán giận nói: “Giờ Lan cô cô lại còn đến trách mắng Vương phi của chúng ta ư? Các người không thể ức hiếp Vương phi như vậy được!”
Khóe mắt Bạch Lộ ửng hồng, gương mặt tràn ngập vẻ ấm ức.
Còn đôi mắt của Lan cô cô thì lại sắc bén tựa như một thanh đao, suýt nữa đục luôn hai lỗ trên người Bạch Lộ. Bà là Lan Cẩm, bà có Thái Hoàng Thái hậu chống lưng, hơn nữa lại còn là nữ quan bên cạnh Tiêu Tuấn Trì, từ trong đến ngoài cung không có ai dám cãi lại bà.
Không ngờ rằng tỳ nữ của Hà Dương công chúa lại dám.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Lan cô cô lại không hề ghét con nhóc bộp chộp và thẳng thắn này. Hơn nữa Bạch Lộ lại là tỳ nữ của Khương Linh Châu nên bà sẽ không tức giận vì lời nói của nàng.
Khương Linh Châu là chủ, Lan Cẩm là nô.
Người mà Khương Linh Châu bảo vệ, Lan Cẩm cũng nên nể mặt mới đúng.
Lan cô cô thu lại vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt rồi nhìn Khương Linh Châu ngồi trên ghế, nói: “Vương phi, lão thân không dám trách cứ người. Nhưng con nối dõi là chuyện lớn, không thể nói đùa, xin Vương phi nghĩ lại.”
Khương Linh Châu cầm lò sưởi nhỏ, nghiêm túc lắng nghe.
Đôi hoa tai ngọc đỏ thắm của nàng rủ xuống, nhìn y như một giọt máu nhỏ.
“Vương gia không muốn ở lại đây, ta cũng không còn cách nào khác.” Khương Linh Châu đáp: “Lan cô cô cũng đã nghe rồi đấy, bị Vương gia lạnh nhạt như vậy, ta cũng buồn đến phát khóc luôn đây.”
… Vớ vẩn, nàng không cảm thấy buồn chút nào cả, cũng chẳng muốn khóc, thậm chí nàng còn thấy vô cùng thoải mái nữa cơ.
Lan cô cô suy nghĩ trong lòng, hình như Khương Linh Châu nói rất có lý. Nàng ấy là Công chúa một nước, phải gả đến Cạnh Lăng xa xôi đã đành, nay lại còn bị phu quân lạnh nhạt như vậy thì không buồn mới là lạ. Vậy có lẽ vấn đề nằm ở chỗ Vương gia.
Và nguyên cái nồi siêu to khổng lồ đập vào đầu Tiêu Tuấn Trì như thế.
Vì vậy Lan cô cô lại đi tìm Tiêu Tuấn Trì.
Sau khi Tiêu Tuấn Trì nghe Lan cô cô nhắc tới “con nối dõi” bỗng cảm thấy hơi nhức đầu.
Đây là chuyện lớn nhưng Tiêu Tuấn Trì lại muốn chờ đến lúc Khương Linh Châu mười tám, hai mươi tuổi rồi mới nhắc đến chuyện này.
Thứ nhất, Khương Linh Châu thật sự quá nhỏ, hắn không thể ra tay được. Thứ hai, Khương Linh Châu mới gả cho hắn, hai người vẫn còn rất xa lạ. Hơn nữa nàng lại suýt mất mạng ở Trần Vương cốc, sợ rằng trong lòng Khương Linh Châu sẽ cảm thấy ghét hắn.
Tiêu Tuấn Trì nghĩ như vậy nhưng Lan cô cô cứ đứng lải nhải trước mặt hắn liên tục. Cái gì mà “Nối dõi là chuyện lớn”, “Huyết thống Tiêu gia”, “Thể diện của đất nước”… Miệng bà hết mở rồi lại đóng, nói nhanh vô cùng. Trong chốc lát, khuôn mặt nghiêm nghị của Lan cô cô giống hệt với khuôn mặt của Phí Tư Bật ở Thái Diên.
Tiêu Tuấn Trì lơ đãng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
… Vậy… Hay là để Lan cô cô với Phí tiên sinh thành đôi, coi như về già cũng có người bầu bạn.
“Vương gia?…Vương gia?” Lan cô cô phát hiện ra hắn đang mất hồn, bà gọi: “Người có đang nghe không?”
“Đang nghe mà.” Tiêu Tuấn Trì hồi hồn, mỉm cười đáp: “Cô cô nói gì cũng đúng.”
Hắn cảm thấy, không thể để Lan cô cô nói tiếp được.
Vì vậy Tiêu Tuấn Trì bắt đầu đổi chủ đề.
“Chung biệt giá gửi thư tới muốn mời ta đến quý phủ của hắn.” Tiêu Tuấn Trì thản nhiên đánh trống lảng, thoáng cái đã nhảy sang thư mời của người ta: “Ta đã đồng ý, cũng định dẫn Vương phi theo. Nàng ấy ở trong vương phủ đã lâu, chắc cũng sắp buồn chán đến chết rồi.”
Sự chú ý của Lan cô cô lập tức bị dời đi chỗ khác: “Vương gia, người muốn cho Vương phi xuất phủ sao?”
Bà cảm thấy hơi hoảng hốt.
Ban đầu, trước khi Khương Linh Châu đến Cạnh Lăng, Tiêu Tuấn Trì đã dặn bà rất kĩ, đừng để vị Vương phi đến từ nước Tề bước chân ra khỏi vương phủ dù chỉ một bước. Không ngờ lần này Tiêu Tuấn Trì lại muốn đích thân đưa nàng ra khỏi phủ.
“Ta vốn muốn nhốt nàng ở trong phủ vì sợ Hào Châu vương lại gây chuyện gì đó. Nhưng giờ bổn vương đã ở đây rồi, không cần quá lo lắng nữa.” Tiêu Tuấn Trì xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, dặn dò: “Đợt trước ta có tặng cho Vương phi mấy xấp vải thì phải? Cô cô may mấy bộ y phục cho nàng ấy đi.”
“Vương gia, xin thứ cho lão thân nói điều này…” Lan cô cô muốn nói lại thôi.
“Cô cô cứ nói thẳng, đừng ngại.” Tiêu Tuấn Trì nói.
“Khi Hà Dương công chúa gả đến nước Ngụy, của hồi môn của nàng ấy đã nhiều gần bằng một nửa quốc khố của ta. Trong đó có tơ lụa, trang sức, châu báu, không thiếu thứ gì, sợ rằng…” Lan cô cô ho khan, lạnh lùng nói: “Mấy xấp vải Vương gia ban tặng hình như… hơi keo kiệt.”
… Hình như hơi keo kiệt.
Hơi keo kiệt.
Keo kiệt.
Thôi xong!
Tiêu Tuấn Trì bắt đầu yên lặng.
Tiêu Tuấn Trì cảm thấy bối rối.
Tiêu Tuấn Trì bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò.
Nếu như là người khác, Tiêu Tuấn Trì chắc chắn sẽ cho rằng người đó đang muốn khiêu khích mình.
Nhưng Lan cô cô thì khác.
Tuy bà có khuôn mặt lạnh lùng, miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim lại vô cùng dịu dàng và mềm mại. Đối với người mà bà thừa nhận, Lan cô cô sẽ che chở người đó như những con chim ưng mẹ trên thảo nguyên, yêu thương và bảo vệ con mình một cách chu đáo cẩn thận. Nếu như bà dám nói ra như thế thì đó chắc chắn là những suy nghĩ trong lòng bà.
“… Có lý.” Vẻ mặt của Tiêu Tuấn Trì khiến cho người ta không thể đoán được: “So với của hồi môn của Vương phi thì đồ dùng trong phủ Cạnh Lăng vương đúng là có hơi keo kiệt. Vậy thì để nàng tự chuẩn bị cũng được.”
Sợ rằng Vương phi cũng không thích mấy thứ đồ mà hắn tặng.
Lan cô cô vâng dạ một tiếng rồi rời đi.
Lúc đi đến cửa thư phòng, bà đột nhiên xoay người lại, khom lưng nói: “Vương gia, con nối dõi là chuyện lớn. Người vừa lấy thê tử, cũng nên sớm động phòng với Vương phi. Cho dù không quan tâm đến chuyện con nối dõi thì người cũng nên nghĩ đến cảm nhận của Vương phi.”
Tiêu Tuấn Trì: …
Không ngờ Lan cô cô vẫn chưa quên chuyện này!
Hắn thấp giọng nói: “Ta biết rồi, cô cô cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, ta tự biết phải làm gì.”
***
Đêm đến, tuyết dần ngừng rơi.
Trong đình viện, thỉnh thoảng có tiếng cành cây gãy vang lên, tuyết đọng làm cành bị cong, khi cành gãy thì tuyết rơi xuống đất.
Khương Linh Châu vừa tắm xong, nàng ngồi bên mép giường để Vi Sương bóp chân giúp nàng.
Nàng chải mái tóc còn ướt, người khoác chiếc áo ấm màu hồng. Trên trán có sợi tóc nhỏ hơi xoăn còn đọng lại một giọt nước nhỏ lấp lánh chưa khô. Không lâu sau, giọt nước đó rơi xuống cổ áo nàng tạo thành một mảng áo màu hồng đậm.
Đúng lúc đó, Tiêu Tuấn Trì bước tới.
Khương Linh Châu nghe tỳ nữ nói “Vương gia tới” thì vội vàng chỉnh lại y phục. Không ngờ chỉ vừa xoay người một cái, Tiêu Tuấn Trì đã xuất hiện trước mặt nàng.
Khương Linh Châu hơi xấu hổ.
Y phục của nàng thì xộc xệch, tóc tai rối bù, ống quần bên phải còn đang bị xắn lên.
Làm gì có Vương phi nhà nào dám gặp phu quân mình như thế này hả?
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ cung kính, dáng vẻ chỉnh tề hành lễ với Tiêu Tuấn Trì.
“Thiếp bái kiến Vương gia.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên, giận dỗi nói: “Vương gia muốn tới mà sao lại không sai người báo trước một tiếng? Làm thiếp không kịp chuẩn bị.”
Tiêu Tuấn Trì im lặng một lúc.
Sau đó, hắn hứng thú xem xét vẻ chật vật của Khương Linh Châu.
Không son phấn, không trang sức nhưng cũng rất đáng yêu.
Mà cách ăn mặc đầy lười biếng này của nàng khiến Tiêu Tuấn Trì cảm thấy được một cách chân thật rằng “Nàng đã là thê tử của hắn”.
Không phải là Hà Dương công chúa, không phải là thiếu nữ trong khuê phòng, mà là thê tử của hắn.
“Ta thấy Vương phi thế này cũng rất đẹp.” Tiêu Tuấn Trì ranh mãnh cười một tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn cơ thể xinh đẹp dưới bộ y phục ấm: “Thanh khiết như hoa sen mọc giữa nước trong, tự nhiên không cần chải chuốt cầu kì, vậy là đủ rồi.”
Khương Linh Châu khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Thiếp cảm ơn Vương gia thương yêu. Vương gia cũng vậy.”
“Bổn vương cũng vậy?” Tiêu Tuấn Trì nghi ngờ hỏi lại.
“Vâng.” Khương Linh Châu nhẹ nhàng cười: “Vương gia cũng đẹp như hoa sen mọc giữa nước trong vậy, tự nhiên không cần chải chuốt cầu kì, quá đẹp, quá đẹp.”
Tiêu Tuấn Trì hơi ngạc nhiên.
Sau đó hắn chớp mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Khi nói về đàn ông, từ trước đến giờ người ta thường chỉ nói về công lao to lớn, rất ít khi khen vẻ ngoài của họ. Nàng nói như vậy hình như cũng có ý “Bình đẳng nam nữ”.
… Mặc dù, nàng nói hắn là “hoa sen” nhưng hắn vẫn cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Tiêu Tuấn Trì cười một lúc lâu rồi bảo những tỳ nữ xung quanh lui ra, hắn đến gần nàng, nói: “Nàng nhanh mồm nhanh miệng thế này chắc cũng rước phải không ít phiền phức trong nội cung nước Tề nhỉ?”
“Vương gia anh minh.” Khương Linh Châu nói: “Thiếp thường xuyên bị Tề Thái tử dạy dỗ. Tề Thái tử nói rằng, thiếp “Không giống Công chúa của một nước, thậm chí còn nghịch ngợm như một đứa trẻ sống ở thôn quê vậy”.”
Tiêu Tuấn Trì nghe xong câu này thì bật cười: “Hoàng huynh của nàng nói không sai chút nào.” Dừng một chút, hắn ôm lấy Khương Linh Châu, giả vờ nói chuyện nghiêm túc: “Mấy hôm nữa có người mời ta đi làm khách, nhân dịp đó ta dẫn Vương phi ra ngoài giải sầu. Nàng có thích không?”
Nàng gật đầu một cái, thật thà trả lời: “Thích ạ.”
“Vậy tối nay vi phu sẽ ngủ lại đây, coi như là quà cảm ơn của Vương phi.” Tiêu Tuấn Trì mặt dày mở miệng.
Khuôn mặt xinh đẹp của vị Vương phi trẻ tuổi lập tức trở nên sợ hãi.
Cặp lông mày nhỏ nhíu lại vì lo lắng, thật khiến cho người ta đau lòng theo.
Thấy biểu cảm của Khương Linh Châu, trong lòng Tiêu Tuấn Trì cảm thấy áy náy vô cùng.
Cô nương nhỏ nào đó…
Vẫn còn chưa trưởng thành.
“… Ta chỉ mượn nàng nửa giường mà thôi.” Tiêu Tuấn Trì không biết nên làm gì, chỉ đành thở dài: “Để ta ngủ ở chiếc ghế ngoài kia cũng được. Nếu không thì ta ngồi đây đến nửa đêm, chờ khi Lan cô cô ngủ thì ta sẽ đi.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Ta thật đáng thương!!! QAQ
Khương Linh Châu: Ồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook