Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 170: Bà xã, cô ta ăn đậu hũ của anh
********
Mạch sanh Tiêu ngồi ở trong xe không nói lời nào, cô mở cửa kính ra một chút, muốn gió mát thổi vào.
Duật Tôn giảm tốc độ xe lại, đôi mắt ngắm nhìn Sanh Tiêu: "Em tức giận?”
Mạch Sanh Tiêu tai điếc mắt ngơ, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Duật Tôn đem xe ngừng ở ven đường.
Sanh Tiêu lúc này mới dịu xuống, đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Tôn, anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
"Anh biết rõ trong lòng em đang nghĩ gì.” Hai tay của Duật Tôn vẫn đặt ở trên tay lái: "Anh vừa nhìn thấy Viên Sơn Hùng đã hận không thể xé rách hắn ra, nhưng anh vẫn còn hiếu thắng chịu đựng buồn nôn để cùng nói chuyện, anh sẽ không để cho hắn chết đơn giản như vậy, cha mẹ của anh lúc bị sát hại đã thống khổ đến sống không bằng chết, hắn cũng nên nếm thử.”
"Tôn?” Mạch Sanh Tiêu thở dài, vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Duật Tôn: "Kỳ thật, mặc dù chính mắt anh nhìn thấy bọn họ bị báo ứng nhưng trong lòng đau nhất vẫn là anh.” Những điều không muốn chạm vào vết thương vốn đã chôn sâu trong lòng, vậy mà bây giờ lại bị từng nhát cứng rắn xé ra.
"Đau càng sâu, mới có thể nhớ càng rõ ràng.” Duật Tôn kéo lấy tay Sanh Tiêu, đưa tới bên miệng hôn lên.
Tâm tình Sanh Tiêu trầm trọng nặng nề, ngón tay mảnh khảnh nhẹ cử động cong lên.
"Sanh Tiêu, anh nói với em bí mật này.” Duật Tôn mở toàn bộ hai bên cửa sổ xe ra, nửa người trên to lớn của anh dần dần hướng vào Mạch Sanh Tiêu, không muốn thấy tâm tình của cô càng xuống thấp hơn.
Sanh Tiêu giương mắt lên, miệng nhẹ cong, có chút không quan tâm đến: "Bí mật gì?”
Chân mày của người đàn ông thấm nhuộm vui vẻ, đưa tay phải ra ôm lấy đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Em lúc mới vừa đi toilet, cô gái kia đã chiếm tiện nghi của anh.”
Sanh Tiêu nhìn vào mắt Viên San kia thì kỳ thật có thể nhìn ra.
Cô cố làm ra vẻ không vui liếc xéo Duật Tôn: "Cô ta làm sao chiếm được tiện nghi của anh?”
"Thôi, anh không nói đâu.” Khóe môi người đàn ông giương cao độ cong, nụ cười càng rõ ràng, cánh tay làm bộ muốn thu trở về.
"Hừ, không phải là anh chê em lớn tuổi, muốn đổi lại trẻ trung sao?”
"Anh còn chưa nói mà.”
"Ý tứ trong lời của cô gái kia em nghe ra được.”
Duật Tôn câu dẫn ra ngón tay, sờ nhẹ lên môi của Mạch Sanh Tiêu, cô liền kéo tay của anh xuống: "Anh có nói hay không?”
"Cô ta sờ chân của anh.”
". . . . . . . .”
Sanh Tiêu nhẹ trừng mắt: "Chẳng trách được lúc em trở lại phòng, mỗi một người đều kỳ quái cùng em nói chuyện.” Mạch Sanh Tiêu giương mắt lên, ánh mắt đen bóng nhìn chằm chằm khiến sau lưng Duật Tôn phải tê dại một hồi, anh cười hỏi: "Làm sao vậy?”
"Thật cợt nhả.” Mí mắt Mạch Sanh Tiêu nhẹ rũ xuống, lơ đãng quét qua đôi chân thon dài của Duật Tôn.
Ý tứ của anh đã hoàn hảo nói ra.
Duật Tôn chú ý tới tầm mắt của cô, anh đột nhiên cầm lấy tay phải của Mạch Sanh Tiêu: "Có biết cô ta sờ anh thế nào không?”
"Làm sao em biết được, em lại không có nhìn thấy.” Sanh Tiêu tức giận lắc đầu, mười phần giận dỗi.
Duật Tôn cầm tay sanh Tiêu, đầu tiên là đặt ở trên đầu gối của mình, về sau lại theo chân từng chút một dời lên trên. Mạch Sanh Tiêu phát giác có gì đó không thích hợp, vô thức muốn dừng động tác lại. Nhưng lực tay của người đàn ông rất lớn, nắm tay cô tiếp tục dò xét lên trên.
Cho đến khi thôi kéo tay của cô nữa thì Duật Tôn lại làm cho bàn tay của cô mở ra.
Cả khuôn mặt của Mặt Sanh Tiêu đỏ lên, vẫn giọng nói giận dỗi: "Cô ta. . . . . .”
Duật Tôn thấy mắc cười: "Cô ta nếu dám đem tay đặt ở đây, anh khẳng định sẽ bẻ gãy tay của cô ta ra. Em yên tâm, đất này là của em, có sờ như thế nào cũng không có người quản em.”
Ở lề đường có nhiều người vội vã bước qua, Mạch Sanh Tiêu ngước nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mắt này. Nhìn lần đâu tiên, ai cũng sẽ nói người đàn ông này cao quý ưu nhã, đó là bởi vì bọn họ không được chứng kiến người đàn ông này mở miệng. Sanh Tiêu dù là người nhanh mồm nhanh miệng nhưng so với phương diện da mặt dày như thế này thì ở đâu là đối thủ của Duật Tôn.
"Chán ghét.” Đến mức này thì cô chỉ có thể nói ra hai chữ như vậy.
Duật Tôn đều đoán ra được.
Mạch Sanh Tiêu dựa vai vào ghế ngồi: "Tôn, anh muốn đối phó với bọn họ như thế nào?” Sanh Tiêu trên mặt khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, khóe miệng cười tà tứ của Duật Tôn cũng từ từ thu hồi lại. Anh nâng tay kia lên, tại thái dương của cô khẽ vuốt, người đàn ông cũng không trả lời thẳng vào vấn đề mà cô đã hỏi: "Sanh Tiêu, anh và em đi làm tóc được không?”
Mạch Sanh Tiêu giật mình kinh ngạc, vừa muốn hỏi chuyện thì liền trông thấy nửa người trên của người đàn ông đã đến gần. Cánh môi ấm áp của anh hôn lên khóe miệng của cô, anh buông ra bàn tay đang cầm chặt tay của Mạch Sanh Tiêu, hai tay tự nhiên ôm ở bên eo, bọn họ như một đôi tình lữ tựa sát vào nhau, cũng không có thâm nhập thân mật hơn, chỉ phối hợp cùng bóng đêm và gió mát, Mạch Sanh Tiêu hai tay bám lên phần lưng của Duật Tôn, bắt đầu dịu dàng đáp lại.
Đôi mi dài của Sanh Tiêu nhẹ khép, Duật Tôn hôn cũng không bá đạo giống như ngày thường, chỉ triền miên hôn nhẹ, một lúc lâu sau mới buông ra.
Ngón cái vuốt ve cánh môi thoáng sưng đỏ của Mạch Sanh Tiêu, trán của Duật Tôn kề lên trán cô: "Vừa rồi không ăn ngon miệng phải không? Muốn ăn cái gì thì bây giờ anh dẫn em đi.”
"Em không đói bụng.”
"Vậy cũng không được.”
Mạch Sanh Tiêu nhướng mày suy nghĩ một chút: "Đã lâu chưa ăn mì tôm, em muốn ăn mì tôm.”
"Thứ đó không tốt, không cho phép ăn.”
Sanh Tiêu bướng bỉnh: "Em muốn ăn ngay cơ.”
Ngón tay của Duật Tôn nhẹ vòng qua mái tóc của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh còn chưa có cùng em đi làm tóc, anh bây giờ dẫn em đi, thấy thế nào?”
Anh thật sự là vừa mới nhớ ra nên muốn làm ngay.
Duật Tôn trước đây có cho cô thẻ hội viên VIP làm tóc, Sanh Tiêu mở bóp ra, may mà vẫn còn kẹp ở bên trong.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước gương, nghe chủ tiệm giới thiệu cho cô. Cô chưa bao giờ thử làm tóc uốn xoăn, Duật Tôn ngồi ở trong ghế sô pha khu chờ đợi, anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt khó xử của Sanh Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cataloge các kiểu tóc.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Mạch Tiêu, từ trong tay chủ tiệm lấy ra một quyển cataloge khác: "Kiểu tóc này rất hợp với em, nhất định sẽ rất đẹp.”
Sanh Tiêu sờ sờ vào tóc mình: "Làm được như vậy sao? Như vậy thì có ngắn quá không?”
"Không đâu, làm xong thì giữ gìn tốt, nếu có nhuộm tóc thì. . . . .”
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn đồng thanh lên tiếng, bàn tay của Duật Tôn khẽ vuốt tóc của cô: "Chất tóc của cô ấy đẹp, không cần phải nhuộm tóc.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi thư giãn ở trong ghế, ánh mắt của cô khẽ nhắm, thiếu chút nữa là ngủ quên mất.
Chờ lúc mở mắt ra lần nữa, liền thấy Duật Tôn đã đứng ở sau lưng mình. Đầu tóc đã làm xong, giống như mái tóc hoa lê, phần đuôi tóc nhẹ uốn cúp vào trong, phía trên xõa ra rối tự nhiên. Duật Tôn cúi người xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sanh Tiêu ở trong gương: "Đẹp lắm.”
Mạch Sanh Tiêu vừa nhìn thì cảm thấy kiểu tóc này có vẻ nhìn cô càng trẻ tuổi.
"Có phải trông rất giả bộ trẻ con không?”
"Nhìn em vốn đã trẻ tuổi.”
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay đi ra tiệm cắt tóc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy không ít vợ chồng son đều cặp kè bên nhau. Mạch Sanh Tiêu không khỏi khoác ở tay Duật Tôn, như thế này thật tốt. Cô có thể cảm giác được Duật Tôn là người đàn ông của mình. Bọn họ như bây giờ, mới chân chính như một cặp vợ chồng bình thường.
Bọn họ tản bộ đi đến bãi đậu xe cách đó không xa. Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại, đầu nhẹ dựa vào hướng bả vai của Duật Tôn. Anh đi một bước, cô cùng bước ra một bước, hoàn toàn tín nhiệm nơi anh.
Mạch sanh Tiêu ngồi ở trong xe không nói lời nào, cô mở cửa kính ra một chút, muốn gió mát thổi vào.
Duật Tôn giảm tốc độ xe lại, đôi mắt ngắm nhìn Sanh Tiêu: "Em tức giận?”
Mạch Sanh Tiêu tai điếc mắt ngơ, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Duật Tôn đem xe ngừng ở ven đường.
Sanh Tiêu lúc này mới dịu xuống, đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Tôn, anh như vậy không thấy mệt mỏi sao?”
"Anh biết rõ trong lòng em đang nghĩ gì.” Hai tay của Duật Tôn vẫn đặt ở trên tay lái: "Anh vừa nhìn thấy Viên Sơn Hùng đã hận không thể xé rách hắn ra, nhưng anh vẫn còn hiếu thắng chịu đựng buồn nôn để cùng nói chuyện, anh sẽ không để cho hắn chết đơn giản như vậy, cha mẹ của anh lúc bị sát hại đã thống khổ đến sống không bằng chết, hắn cũng nên nếm thử.”
"Tôn?” Mạch Sanh Tiêu thở dài, vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Duật Tôn: "Kỳ thật, mặc dù chính mắt anh nhìn thấy bọn họ bị báo ứng nhưng trong lòng đau nhất vẫn là anh.” Những điều không muốn chạm vào vết thương vốn đã chôn sâu trong lòng, vậy mà bây giờ lại bị từng nhát cứng rắn xé ra.
"Đau càng sâu, mới có thể nhớ càng rõ ràng.” Duật Tôn kéo lấy tay Sanh Tiêu, đưa tới bên miệng hôn lên.
Tâm tình Sanh Tiêu trầm trọng nặng nề, ngón tay mảnh khảnh nhẹ cử động cong lên.
"Sanh Tiêu, anh nói với em bí mật này.” Duật Tôn mở toàn bộ hai bên cửa sổ xe ra, nửa người trên to lớn của anh dần dần hướng vào Mạch Sanh Tiêu, không muốn thấy tâm tình của cô càng xuống thấp hơn.
Sanh Tiêu giương mắt lên, miệng nhẹ cong, có chút không quan tâm đến: "Bí mật gì?”
Chân mày của người đàn ông thấm nhuộm vui vẻ, đưa tay phải ra ôm lấy đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: "Em lúc mới vừa đi toilet, cô gái kia đã chiếm tiện nghi của anh.”
Sanh Tiêu nhìn vào mắt Viên San kia thì kỳ thật có thể nhìn ra.
Cô cố làm ra vẻ không vui liếc xéo Duật Tôn: "Cô ta làm sao chiếm được tiện nghi của anh?”
"Thôi, anh không nói đâu.” Khóe môi người đàn ông giương cao độ cong, nụ cười càng rõ ràng, cánh tay làm bộ muốn thu trở về.
"Hừ, không phải là anh chê em lớn tuổi, muốn đổi lại trẻ trung sao?”
"Anh còn chưa nói mà.”
"Ý tứ trong lời của cô gái kia em nghe ra được.”
Duật Tôn câu dẫn ra ngón tay, sờ nhẹ lên môi của Mạch Sanh Tiêu, cô liền kéo tay của anh xuống: "Anh có nói hay không?”
"Cô ta sờ chân của anh.”
". . . . . . . .”
Sanh Tiêu nhẹ trừng mắt: "Chẳng trách được lúc em trở lại phòng, mỗi một người đều kỳ quái cùng em nói chuyện.” Mạch Sanh Tiêu giương mắt lên, ánh mắt đen bóng nhìn chằm chằm khiến sau lưng Duật Tôn phải tê dại một hồi, anh cười hỏi: "Làm sao vậy?”
"Thật cợt nhả.” Mí mắt Mạch Sanh Tiêu nhẹ rũ xuống, lơ đãng quét qua đôi chân thon dài của Duật Tôn.
Ý tứ của anh đã hoàn hảo nói ra.
Duật Tôn chú ý tới tầm mắt của cô, anh đột nhiên cầm lấy tay phải của Mạch Sanh Tiêu: "Có biết cô ta sờ anh thế nào không?”
"Làm sao em biết được, em lại không có nhìn thấy.” Sanh Tiêu tức giận lắc đầu, mười phần giận dỗi.
Duật Tôn cầm tay sanh Tiêu, đầu tiên là đặt ở trên đầu gối của mình, về sau lại theo chân từng chút một dời lên trên. Mạch Sanh Tiêu phát giác có gì đó không thích hợp, vô thức muốn dừng động tác lại. Nhưng lực tay của người đàn ông rất lớn, nắm tay cô tiếp tục dò xét lên trên.
Cho đến khi thôi kéo tay của cô nữa thì Duật Tôn lại làm cho bàn tay của cô mở ra.
Cả khuôn mặt của Mặt Sanh Tiêu đỏ lên, vẫn giọng nói giận dỗi: "Cô ta. . . . . .”
Duật Tôn thấy mắc cười: "Cô ta nếu dám đem tay đặt ở đây, anh khẳng định sẽ bẻ gãy tay của cô ta ra. Em yên tâm, đất này là của em, có sờ như thế nào cũng không có người quản em.”
Ở lề đường có nhiều người vội vã bước qua, Mạch Sanh Tiêu ngước nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mắt này. Nhìn lần đâu tiên, ai cũng sẽ nói người đàn ông này cao quý ưu nhã, đó là bởi vì bọn họ không được chứng kiến người đàn ông này mở miệng. Sanh Tiêu dù là người nhanh mồm nhanh miệng nhưng so với phương diện da mặt dày như thế này thì ở đâu là đối thủ của Duật Tôn.
"Chán ghét.” Đến mức này thì cô chỉ có thể nói ra hai chữ như vậy.
Duật Tôn đều đoán ra được.
Mạch Sanh Tiêu dựa vai vào ghế ngồi: "Tôn, anh muốn đối phó với bọn họ như thế nào?” Sanh Tiêu trên mặt khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, khóe miệng cười tà tứ của Duật Tôn cũng từ từ thu hồi lại. Anh nâng tay kia lên, tại thái dương của cô khẽ vuốt, người đàn ông cũng không trả lời thẳng vào vấn đề mà cô đã hỏi: "Sanh Tiêu, anh và em đi làm tóc được không?”
Mạch Sanh Tiêu giật mình kinh ngạc, vừa muốn hỏi chuyện thì liền trông thấy nửa người trên của người đàn ông đã đến gần. Cánh môi ấm áp của anh hôn lên khóe miệng của cô, anh buông ra bàn tay đang cầm chặt tay của Mạch Sanh Tiêu, hai tay tự nhiên ôm ở bên eo, bọn họ như một đôi tình lữ tựa sát vào nhau, cũng không có thâm nhập thân mật hơn, chỉ phối hợp cùng bóng đêm và gió mát, Mạch Sanh Tiêu hai tay bám lên phần lưng của Duật Tôn, bắt đầu dịu dàng đáp lại.
Đôi mi dài của Sanh Tiêu nhẹ khép, Duật Tôn hôn cũng không bá đạo giống như ngày thường, chỉ triền miên hôn nhẹ, một lúc lâu sau mới buông ra.
Ngón cái vuốt ve cánh môi thoáng sưng đỏ của Mạch Sanh Tiêu, trán của Duật Tôn kề lên trán cô: "Vừa rồi không ăn ngon miệng phải không? Muốn ăn cái gì thì bây giờ anh dẫn em đi.”
"Em không đói bụng.”
"Vậy cũng không được.”
Mạch Sanh Tiêu nhướng mày suy nghĩ một chút: "Đã lâu chưa ăn mì tôm, em muốn ăn mì tôm.”
"Thứ đó không tốt, không cho phép ăn.”
Sanh Tiêu bướng bỉnh: "Em muốn ăn ngay cơ.”
Ngón tay của Duật Tôn nhẹ vòng qua mái tóc của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh còn chưa có cùng em đi làm tóc, anh bây giờ dẫn em đi, thấy thế nào?”
Anh thật sự là vừa mới nhớ ra nên muốn làm ngay.
Duật Tôn trước đây có cho cô thẻ hội viên VIP làm tóc, Sanh Tiêu mở bóp ra, may mà vẫn còn kẹp ở bên trong.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước gương, nghe chủ tiệm giới thiệu cho cô. Cô chưa bao giờ thử làm tóc uốn xoăn, Duật Tôn ngồi ở trong ghế sô pha khu chờ đợi, anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt khó xử của Sanh Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cataloge các kiểu tóc.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Mạch Tiêu, từ trong tay chủ tiệm lấy ra một quyển cataloge khác: "Kiểu tóc này rất hợp với em, nhất định sẽ rất đẹp.”
Sanh Tiêu sờ sờ vào tóc mình: "Làm được như vậy sao? Như vậy thì có ngắn quá không?”
"Không đâu, làm xong thì giữ gìn tốt, nếu có nhuộm tóc thì. . . . .”
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn đồng thanh lên tiếng, bàn tay của Duật Tôn khẽ vuốt tóc của cô: "Chất tóc của cô ấy đẹp, không cần phải nhuộm tóc.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi thư giãn ở trong ghế, ánh mắt của cô khẽ nhắm, thiếu chút nữa là ngủ quên mất.
Chờ lúc mở mắt ra lần nữa, liền thấy Duật Tôn đã đứng ở sau lưng mình. Đầu tóc đã làm xong, giống như mái tóc hoa lê, phần đuôi tóc nhẹ uốn cúp vào trong, phía trên xõa ra rối tự nhiên. Duật Tôn cúi người xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sanh Tiêu ở trong gương: "Đẹp lắm.”
Mạch Sanh Tiêu vừa nhìn thì cảm thấy kiểu tóc này có vẻ nhìn cô càng trẻ tuổi.
"Có phải trông rất giả bộ trẻ con không?”
"Nhìn em vốn đã trẻ tuổi.”
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay đi ra tiệm cắt tóc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy không ít vợ chồng son đều cặp kè bên nhau. Mạch Sanh Tiêu không khỏi khoác ở tay Duật Tôn, như thế này thật tốt. Cô có thể cảm giác được Duật Tôn là người đàn ông của mình. Bọn họ như bây giờ, mới chân chính như một cặp vợ chồng bình thường.
Bọn họ tản bộ đi đến bãi đậu xe cách đó không xa. Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại, đầu nhẹ dựa vào hướng bả vai của Duật Tôn. Anh đi một bước, cô cùng bước ra một bước, hoàn toàn tín nhiệm nơi anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook