Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 154: Hủy dung

****

Tại biệt thự. Lầu hai.

Duật Tôn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh hỗn loạn cách đó không xa.

Có vài người đàn ông chạy như bay vào phòng khách, bảo mẫu sợ quá mà ngất đi, quản gia bàn tay đè lại mép bàn, lung lay sắp đổ, gương mặt còn bị máu bắn vào: "Aaa aaa. . .”

Ông ta thét chói tai không ngừng, tay kia run rẩy che mắt lại.

Duật Tôn thu hồi cây súng lại, bây giờ có một trăm cái kỳ tích xuất hiện cũng không thể cứu được mạng sống của bà ta.

"Huy động thêm người một chút, Dạ Thần nhất định sẽ trở lại, di thể của mẹ hắn vẫn còn ở chỗ này.” Duật Tôn lấy tai nghe xuống, trong lòng còn tích tụ một hơi thở, cuối cùng cũng có thể tản đi, vài tên thuộc hạ bên cạnh thu hồi vũ khí, bảo vệ hắn trở lại Ngự Cảnh Viên.

Ân Lưu Khâm không cho phép mình lãng phí thời gian, tay hắn nhẹ gõ lên tay lái, từ trong ghế lái lấy ra một chiếc điện thoại khác được cất giấu: "Lôi Lạc, ta đang ở trên đường Thiên Thịnh, nơi này là phố xá sầm uất, huống chi có người bảo vệ. Đi vào đường rẽ, một lát sau ngươi dẫn theo người đến chỗ đầu đường gia công, ta bây giờ đang đến đó.”

Ân Lưu Khâm cúp điện thoại, trong mắt dưới ánh mặt trời che giấu hung ác nham hiểm mà kéo ra màn che. Rốt cuộc thì, uổng công hắn còn lo lắng cho an nguy của Mạch Sanh Tiêu, xem ra đây chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn, mà Sanh Tiêu chính là mồi nhử để dẫn dụ hắn.

Ân Lưu Khâm tiếp tục chạy, hắn lấy điện thoại di động ra, mở ra từng video bên trong.

Hắn đợi 6 năm, thậm chỉ chỉ vì một lời nói của cha xứ mà mắc cạn 6 năm, để cho Duật Tôn đủ lông đủ cánh, thế lực bành trướng. Ân Lưu Khâm chờ đợi cuối cùng cũng được báo đáp, hắn có thể nghe được mẹ nói chuyện cùng hắn, cầm tay của bà, bà cũng có thể phản ứng lại.

Nét rạng rỡ như nắng trời trên khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu càng khiến hắn thêm tham luyến. Hắn đã dùng nhiều thủ đoạn cứng mềm với cô, Ân Lưu Khâm thích nhìn thấy Sanh Tiêu cười, hắn thậm chí còn vứt bỏ nguyên tắc của mình định ra, đối với cô không chút nào đề phòng.

Ân Lưu Khâm viền mắt phiếm hồng, nhìn không rõ đường xá phía trước, hắn bị xóc vài cái. Trước mắt không phải là lúc cảm khái, hắn nhất định phải còn sống rời đi, mới có thể đòi lại nợ máu cho mẹ!

Trong đầu hắn, bờ môi mỉm cười của Sanh Tiêu trở thành xiềng xích ghìm chặt cổ tay của hắn, Ân Lưu Khâm dẫm mạnh chân ga, trong mắt mờ mịt ra ướt ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương