Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 144: Vì anh lo lắng cho em

***

Tại hội sở.

Duật Tôn đeo bao tay quyền anh màu đen, ánh mắt của hắn âm tứ không kiềm chế được, mặc quần quyền anh cùng màu đứng ở trên võ đài. Vài tên tiểu tử tiếp cận không được, bị hắn giơ chân một cái đá bay, kẻ nào may mắn giữ được khung võ đài thì mới đứng vững, kẻ nào bất hạnh liền bay ra ngoài.

Lúc Nam Dạ Tước chạy đến hiện trường, chỉ thấy một đám người ngã nhào: "Dù thế nào, buổi tối xáo xào lăn qua lăn lại nguyên một đám, bây giờ có phải đã mềm như chân tôm rồi không?”

Hắn tiếp nhận đồ của thuộc hạ đưa tới, bắt lấy dây thừng nhẹ nhàng nhảy lên võ đài.

Môi mỏng Duật Tôn nhếch lên ý cười: "Cũng chỉ có cậu mới là đối thủ của tôi.”

Quản lý hội sở gấp rút ra hiệu: "Còn không mau cút đi, ở lại đây để còn muốn bị đánh à?”

Lời này vừa nói ra, cả đám người lúc trước nằm sấp nằm ngửa không động đậy được, cố nén đau mà lật đật bò dậy chạy trốn.

Sau mấy trăm hiệp, hai người đàn

ông mỗi người một bên, đến dựa vào cây cột ngã xuống.

Duật Tôn cắn bao tay quyền anh ra, hắn cởi bỏ băng quấn trên tay, da thịt tinh tráng nhìn một cái không sót lại gì, mồ hôi trước ngực hắn uốn lượn rơi xuống.

Khuyên tai kim cương bên tai trái của Nam Dạ Tước theo gương mặt tuấn tú âm mị hướng vào Duật Tôn: "Cậu có phải bị cấm dục quá lâu không có chỗ phát tiết không? Tớ nói cho cậu một cách hiệu quả nhất. Lập tức về nhà, đem bà xã của cậu bóc sạch sẽ ném lên giường. Đừng có vớ lấy mà dày vò bọn đệ tử tớ thật vất vả mới bồi dưỡng ra được cây non.”

"Đi chết đi! " Duật Tôn hai mắt khép hờ, ngũ quan đẹp đẽ theo động tác thở dốc của hắn mà rõ ràng: "Cái đám mèo ba chân kia là do cậu đào tạo ra?”

"Cần phải có thời gian chứ, đấu được với cậu thì dục tốc bất đạt.”

Duật Tôn từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Nam Dạ Tước.

"Cậu có tâm sự?”

"Tớ nghĩ, kẻ thù không đội trời chung trước đây có thể sắp tìm tới tận cửa.” Duật Tôn nhen nhóm khói tỏa ở ngón giữa, mùi vị thuốc lá trong nháy mắt lượn lờ tùy ý theo khói trắng.

Đôi mắt lười biếng của Nam Dạ Tước đột nhiên nhẹ khép lại, hắn gảy nhẹ tàn thuốc: "Nguy hiểm không?”

Duật Tôn không nói gì, Nam Dạ Tước cùng hắn giao tình thâm hậu, tất nhiên cũng biết Duật Tôn trầm mặc là biểu hiện cho điều gì: "Không có việc gì, tớ liền không tin chúng ta không dẹp yên được chuyện bất bình.”

"Nếu như chỉ có mình tớ, tớ lại không sợ. . . . . . .”

Người như bọn họ, sợ nhất chính là liên lụy đến người nhà.

"Cậu sắp tới không cần phải rời khỏi thành phố Bạch Sa, nơi này chúng ta độc chiếm, kẻ khác khó tránh khỏi không quen thuộc đường đi nước nước, cho dù trà trộn được cũng cần có thời gian giao thiệp.”

Ai mà không biết, chỉ một thế lực ngầm của thành phố Bạch Sa cũng đủ khống chế một nửa đại lục.

Duật Tôn dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt mê ly, hiện ra một tia dự trù.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương