Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 138: Người một nhà ấm áp

*****

Hôm sau, khi Duật Tôn tỉnh lại, bên cạnh giường ngủ đã trống không. Bôn Bôn còn đang ngủ, động tác người đàn ông nhẹ nhàng, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Mới vừa xuống lầu đã nghe một mùi thơm nức của cháo.

Duật Tôn vén ống tay áo lên: "Dì Hà, dì có trông thấy Sanh Tiêu không?”

Mạch Sanh Tiêu bưng đĩa sủi cảo từ phòng bếp đi ra: "Tối hôm qua tôi để cho dì Hà về nhà làm lễ mừng năm mới rồi, lúc ấy anh cũng không biết sao?”

Duật Tôn đi đến trước bàn ăn: "Anh quên mất.”

Sanh Tiêu nấu món cháo thịt nạc trứng muối, mặt khác nấu cháo gạo kê để chuẩn bị cho Bôn Bôn, hai tay Duật Tôn chống lên bàn cơm, nhớ tới chuyện Mạch Sanh Tiêu trước đây mang món ăn đổ vào thùng rác nên hắn cũng không ngồi xuống.

Sanh Tiêu múc ra một chén đặt ở chỗ mình, lại múc thêm một chén nữa để ở trước mặt Duật Tôn.

Cô cũng không mở miệng cho hắn ngồi xuống, Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng bếp để xào thêm thức ăn, dọn từng món lên bàn, lúc này mới cầm đũa bắt đầu ăn.

Thân ảnh cao to của Duật Tôn nghiêng về hơn nửa bàn ăn, hắn kiễng một chân, đầu gối nhẹ khom, tư thái nhàn nhã.

Mạch Sanh Tiêu cúi đầu ăn nhiệt tình.

Duật Tôn thấy thế, cũng kéo ra cái ghế ngồi xuống.

Chén cháo trong tay toát ra hương thơm nóng hôi hổi, Duật Tôn cầm lấy chiếc đũa. Cái miệng nhỏ của Mạch Sanh Tiêu đang nghiền ngẫm, ngẩng đầu lên để hỏi: "Bôn Bôn dậy chưa?”

"Còn chưa dậy.”

Duật Tôn ăn hai miếng, cảm thấy rất ngon: "Chờ sau khi Bôn Bôn dậy, chúng ta dẫn con đi đường dà

nh cho người đi bộ, chỗ đó đông người náo nhiệt.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, cũng không muốn để cho Bôn Bôn mãi buồn bực tại Ngự Cảnh Viên: "Được.”

Vừa vặn dì Hà không có ở đây, Duật Tôn nghĩ tới buổi trưa có thể dẫn bọn họ đi ăn cơm ở bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên Bôn Bôn cùng ba mẹ đi ra ngoài, hơn nữa còn là còn đường phồn hoa náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ. Bé con nằm trên đầu vai của Duật Tôn, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trông thấy gì đó bề ngoài tươi đẹp cũng như các cục cưng khác nhìn xuất thần chăm chú.

Mạch Sanh Tiêu xõa tóc ra, cô sợ bên ngoài trời lạnh nên cố ý mặc áo lông ngắn, phía dưới là một chiếc váy màu đen cũng một đôi giày bó qua gối.

Đường dành riêng cho người đi bộ đông tấp nập, nếu không chú ý sẽ bị lạc nhau, Bôn Bôn cắn mu bàn tay, phía đông xem một chút, phía tây ngó một hồi, Mạch Sanh Tiêu cũng chú ý nhìn, sợ bị chen đến không biết đi về đâu.

Duật Tôn vừa đi vừa ở bên tai Bôn Bôn nói gì đó, hắn trời sinh bộ dạng thật hời hợt, đi đến đâu cũng rước lấy chú ý. Không ít các tiểu cô nương dắt bạn bè đi dạo phố, bộ dáng thẹn thùng mà nói: "Nhìn kìa, đẹp trai quá. . . . . . . .”

Sự chú ý của Duật Tôn lại không ở trên người của người khác, ánh mắt của hắn dịu dàng, trán đỡ lấy cái đầu nhỏ của Bôn Bôn: "Bôn Bôn, hôm nay đi chơi vui không? Chờ con lớn lên, cha ngày nào cũng dẫn con đi chơi. . . . . . .”

Hắn đi vài bước, đột nhiên xoay người lại một cái, Mạch Sanh Tiêu theo ở phía sau thiếu chút nữa đụng vào người hắn.

Sanh Tiêu nâng tầm mắt lên: "Tôi theo ở ngay phía sau, sẽ không bị lạc đâu.”

Duật Tôn thấy cô vẫn còn ở đằng sau, lúc này mới ôm Bôn Bôn tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua đầu đường, bị không ít người chen lấn một chút, Mạch Sanh Tiêu đám người xem lẫn vào, cô vươn tay ra, lòng bàn tay nắm vào vạt áo của Duật Tôn, như vậy sẽ không bị lạc mất nhau.

-------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương