Chim Sẻ Ban Mai
Quyển 2 - Chương 9

Nhưng mà.............Tuy rằng Mông Thái Nhất bình thường vẫn mặc loại quần áo quái đản, nhưng mà hắn đi đến quảng trường Hằng Thái, vẻ mặt cũng thật thoải mái tự tại đi!! Về phần Kim Ánh Minh, thì khỏi phải nói, quả thực tựa như hắn đang thoải mái thảnh thơi tản bộ ở hoa viên nhà mình........Ai............tôi và hai người bọn họ quả nhiên ko phải là người của cùng 1 thế giới................

Đi được 1 lúc, chúng tôi dừng lại ở 1 cái cửa hiệu đọc ko ra tên!!

"Hoan nghênh ghé tới!! Kim thiếu gia, xin hỏi hai vị phía sau này là bạn bè của ngài sao?" Nhân viên bán hàng cung kính hỏi

Kim Ánh Minh nghĩ ngợi, đoạn xoay người chỉ tay vào Mông Thái Nhất nói:

"Hắn ta ko phải"

"Cái gì?!"

Nhân viên bán hàng vừa nghe hắn nói, lập tức đã đối với Mông Thái Nhất thay đổi sắc mặt

"Cái gì?!! Cô dám ko đón tiếp bỗn đại gia?!! Coi chừng tôi gọi người ra phá nát cửa hiệu của cô!" Mông Thái Nhất tức giận đến mức oang oang kêu to

"Đợi chút!" Một người đàn ông trung niên mặc đồ tây đột nhiên đi tới. Hắn quan sát Mông Thái Nhất 1 chút, ánh mắt rơi vào chiếc vòng cổ hình đầu lâu trên cổ Mông Thái Nhất!!

"Đại thúc!! Ông cũng muốn cãi nhau với tôi sao?!" Mông Thái Nhất hung dữ hỏi

"A! Ko phải!! Xin hỏi có phải ngài họ Mông hay ko?"

"A? Làm sao ông biết?"

"À...............bởi vì tôi thấy trên cổ ngài có đeo huy hiệu của kẻ kế thừa Mông gia!" Người trung niên mỉm cười nói (Rin: Huy hiệu gia đình hình đầu lâu?? Hix, đúng là thiếu gia hắc đạo có khác—> tương lai Mông ca làm trùm ha ha.....)

Kẻ thừa kế Mông gia? A...........hình như tôi có nghe qua ở đâu rồi..............

Mông Thái Nhất dương dương tự đắc vỗ vỗ đầu người trung niên

"Đại thúc!! Ông rất biết phân biệt!! Đúng rồi!! Giúp tôi giáo huấn thật tốt thuộc hạ của ông!! Rất vô lễ!! Hừ!"

"Được! Được! Phải tiếp đãi Mông thiếu gia và Kim thiếu gia thật tốt!"

Người trung niên cung kính lễ độ đem Mông Thái Nhất "mời" vào cửa hàng

"Mông thiếu gia, Kim thiếu gia, xin chào! Tôi có thể giúp gì hai người?" Nhân viên bán hàng vừa rồi vẻ mặt xấu hổ đi tới bên cạnh chúng tôi

"Giúp bạn của tôi chọn 1 bộ quần áo!" Kim Ánh Minh xoay người, chỉ chỉ vào tôi

"Chuột chết, ai mượn cậu mua!"

" Có thể được phục vụ cho Kim thiếu gia và Mông thiếu gia, là vinh hạnh của tôi!" Nhân viên bán hàng xinh đẹp mỉm cười với tôi, ko thèm để ý đến bản mặt thối của Mông Thái Nhất, lịch sự dẫn đường cho chúng tôi

"Cầm lấy"

Tôi còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì Kim Ánh Minh đã đột nhiên cầm 1 cái áo lông trắng như tuyết đặt vào tay tôi

"A..........." Tôi vẻ mặt đỏ bừng nhận lấy, áo lông thật đẹp, mũ trùm đầu bằng lông cũng thật mềm mại, lúc trời lạnh mặc nó, nhất định là rất ấm áp!

"Đừng lấy cái đó! lấy cái này!" Mông Thái Nhất ko phục dạo qua một vòng trong cửa hàng, rốt cuộc cũng cầm lấy một cái áo màu đen nhàn nhã, đặt lên trên cái áo lông trắng

" cái này!" (Rin thông dịch: cầm lấy cái này)

Kim Ánh Minh có vẻ như ko thèm để ý đến sự khiêu khích của Mông Thái Nhất, lại lấy ra 1 cái quần jean đặt chết trên tay tôi, lại vừa vặn đặt trên cái áo màu đen nhàn nhã đó

"Chuột chết, cậu đúng là 1 tên ko hiểu biết gì cả, con gái thì phải mặc váy chứ!! Sẻ con, cầm!" Một cái váy ngắn xinh đẹp lại nằm trên cái quần Jean

"Ô............" Tôi vẻ mặt van xin nhìn trái nhìn phải hai kẻ đang có ý chí chiến đấu dâng lên dạt dào, tôi rốt cuộc nên làm gì đây? Tay đau quá a!

"Như vậy đi!Kim thiếu gia,tôi cảm thấy cái áo lông trắng của ngài rất hợp với cái váy ngăn của Mông thiếu gia, nếu vị tiểu thư này kết hợp mặc vào hắn là sẽ rất đẹp, chúng ta đi xem thử trước, có được ko?" Nhân viên bán hàng thông mình giải cứu kịp tôi kịp thời khỏi mối nguy hiểm, ko đợi cho bọn họ kịp phát biểu ý kiến đã vội vàng đẩy mạnh tôi vào phòng thay đồ

"Chuột chết, tôi cảnh cáo cậu, hôm này tôi và Sẻ con sẽ đi mua đồ, lát nữa, cậu ko được đi theo chúng tôi, nếu ko tôi mang cậu quăng ra Thái Bình Dương cho cá mập ăn!"

"Ngu ngốc!"

"Cậu dám mắng tôi ngu ngốc? chuột chết!"

"Ngu ngốc!"

"Cậu..............."

Khói lửa bên ngoài phòng thay đồ đang bốc lên càng ngày càng nghiêm trọng, tôi bất đắc dĩ đành thở dài 1 hơi, nếu phải đối mặt thì nên đối mặt, tôi mặc quần áo bọn họ chọn dùm đi ra khỏi phòng thay quần áo.

............................

Bầu ko khí xung quanh đột nhiên trở nên thật yên lặng!! Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất đã yên tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm vào tôi hơn nữa lại ko thốt ra tiếng (Rin: mất hồn ~ing 0-0)

"Rất.................rất khó coi sao?" Tôi thật cẩn thận hỏi

Im lặng..............

"Thật sự rất khó coi?"

Lại im lặng...............

"Tôi biết mà!!" Tôi uể oải chuẩn bị trở về phòng thay đồ thay lại quần áo cũ

"Rất đẹp!"

Lại là trăm miệng một lời? Hai tên này vừa đồng thanh nói sao??

"Tiểu thư, bộ đồ này rất hợp với cô!" Nhân viên bán hàng bên cạnh còn cho tôi một cái mỉm cười mười phần tin tưởng

"Cảm ơn!"

"Đi thôi" Kim Ánh Minh hướng tôi gật gật đầu

Tôi chưa kịp lấy đồ của mình thì đã bị hắn kéo ra cửa quảng trường Hằng Thái

"A! Chuột chết!! Ko được nắm tay Sẻ con!!Cậu đứng lại đó cho tôi!!" Mông Thái Nhất vừa đuổi theo vừa la to, thu hút ko ít ánh mắt của mọi người

Hành động bất ngờ của Kim Ánh Minh khiến cho tôi lòng dạ bối rối, tôi vẻ mặt đỏ bừng chạy theo phía sau Kim Ánh Minh

Kim Ánh Minh đang nắm tay tôi cùng bỏ chạy................ ngọn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua...............tựa hồ như muốn nói _________

Thật hạnh phúc.....................

Tôi ko biết là mình đã chạy bao xa, chỉ biết giọng nói của Mông Thái Nhất ở phía sau đã ko còn nghe thấy rõ nữa

Tôi có cảm giác như cả thân thể mình đang bay, cứ chạy hoài như thế mà ko biết mệt...............

"Ai nha!............." Tôi bất thình lình đâm vào một "chú lùn" bất chợt xuất hiện ngay bên cạnh

"Ô ô ô ô................ô ô ô.........."

A? Hình như là tiếng trẻ con khóc?!

Trời ạ, tôi đã làm cho một đứa bé trai bị ngã

"Thật xin lỗi, người bạn nhỏ, tại chị bỏ chạy nhanh qua, chị ko cố ý..............." Tôi vội vàng dừng bước, ánh mắt hối lỗi nhìn nó

Kim Ánh Minh cũng buông tay tôi ra, ngồi xổm xuống

Đứa bé nức nở hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn tôi, là một đứa bé trai rất đáng yêu!! Tóc ngắn mềm mại, khuôn mặt mịn mạng tròn trĩnh, ánh mắt lại rất sáng, miệng nho nhỏ, nhìn qua cứ như một tiểu thiên sứ!! Thật đáng yêu, thật đáng yêu!!

Đứa bé trai nhìn tôi ngẩng người, bĩu môi. Đột nhiên nó nhào lên người tôi 1 phát

"Mẹ! Ô ô ô ô................"

"A? Cái gì? Mẹ?!"

Mẹ..........mẹ?!

Ko đợi tôi cho tôi lấy lại tinh thần, đứa bé trai đã lao về phía tôi khiến tôi ngã thật mạnh trên mặt đất!! Đầu bị va đập thật mạnh!!

"Mẹ! Mẹ! ô ô ô.............."

Trong tiếng kêu gào của đứa bé trai, mắt tôi nhất thời lòa dần, tôi ngất đi................

"Mẹ........mẹ!"

A? Là ai kêu? ở đâu?

Ô...............nơi này sương thật dày nha!! Sao tôi lại ở đây? Tôi lẫn trong đám sương mù dày đặc mò mẫm đi lên phía trước

"Mẹ............mẹ!"

A.......giọng nói này có vẻ như càng ngày càng gần................

Đột ngột!! Có một bé trai từ trong đám sương chạy ra!! Mạnh mẽ nhào tới người tôi!

"Mẹ!! Mẹ!"

"Người bạn nhỏ!Em nhầm rồi! Chị............chị ko phải mẹ em!"

"Ko đúng! Ko đúng!!" Bé trai khóc lớn ngước mắt lên nhìn.............

A!!Khuôn mặt...............khuôn mặt này không phải là Mông Thái Nhất sao?!"

"Hì hì, ma ma Sẻ con!................"

"Oa!" Tôi hét lên một tiếng thét chói tai mạnh mẽ ngồi dậy

A? Nơi này là phòng của tôi.............Nói như vậy, vừa rồi chẳng qua chỉ là 1 giấc mộng thôi sao?Cũng đúng! Tôi vẫn còn là một nữ sinh 16 tuổi trong sáng, yêu đời làm sao có thể bất ngờ có một đứa bé? Ha ha.............giấc mộng ban nãy kia thật đúng là ác mộng

Phù................Tôi lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhõm thở ra 1 hơi

Tôi tò mò bước xuống giường đi vào phòng khách

"Oa............cái này...........cái này............" Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt đến mức kinh ngạc nói ko ra lời

Bộ đèn treo vốn bị Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất phá hỏng đã đổi thành bộ đèn pha lê! Tv cũ kỹ ban đầu cũng được đổi thành một cái màn hình LCD cực lớn!! Còn có sô pha, bát đĩa...............Thậm chí ngay cả mấy cái gối lót đầu bẩn cũng được đổi thành mới!! Thoạt nhìn, toàn bộ căn nhà như phát ra ánh hào quang lấp lánh!! Thật chói mắt

"Thế nào, Sẻ con!! Có thích ko?" Mông Thái Nhất ngồi trên chiếc ghế sô pha hoàn toàn mới duong dương tự đắc nhìn tôi hỏi

"A...........mấy.............mấy cái này là 2 người mua sao?" Tôi mở to mắt nhìn Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh!

"Đương nhiên a!! Hiện tại tôi đã trở thành ba!! Tôi phải gáng vác trách nhiệm!!"

Tên ngu ngốc này!! Lại đang nói nhảm cái gì vậy!

"Mẹ!!"

......................

Sao..............sao lại thế này

Tôi khó khăn quay đầu lại...............

"A!! Em..............em sao lại ở chỗ này?!" Tôi kinh ngạc thiếu chút nữa đã ko thốt thành lời

"Mẹ.............." Bé trai dùi đầu vào lòng tôi làm nũng kêu

"Sẻ con..............tuy rằng tôi ko biết cô lại có 1 đứa con lớn như vậy, nhưng mà tôi quyết định sẽ chịu trách nhiệm!" Mông Thái Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói

Đứa...........đứa con?! Chẳng lẽ hai tên này thật sự nghĩ rằng nó là con tôi sao?!

Tôi kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Kim Ánh Minh chẳng ừ hử gì cả mở to mắt nhìn, Mông Thái Nhất lại vẻ mặt "gánh nặng đường xa"

"Ê! nhóc!! nhóc tên gì?" Mông Thái Nhất cúi người nắm lấy tay bé trai hỏi

"Tôi tên Trịnh Thái!" Bé trai ngoan ngoãn trả lời

"Ngoan lắm, Trịnh Thái, bắt đầu từ hôm nay trở đi phải gọi anh là ba!"

A! Mông Thái Nhất ngu ngốc!! Hắn bị điên sao?!

"Ô........ko.............." Trịnh Thái cứng miệng lắc lắc đầu, trốn ra phía sau tôi

"Ko?" Mông Thái Nhất vừa nghe đã muốn phát hỏa, lại ra sức kềm chế cơn giận, giả vờ tỏ ra thật dịu dàng "Trịnh Thái, ngoan nha! Nghe lời! Gọi anh là ba!! Mau!! mau gọi anh là ba!"

"Ko!! Anh giống người xấu!" Trịnh Thái trốn ở phía sau lưng tôi lớn tiếng nói

"Cái gì?! Tiểu quỷ thối!! Mày dám nói anh là người xấu?!"

"Ô ô!! Ô ô!! Trịnh Thái sợ!! Ô ô!!"

"Mông Thái Nhất!! Anh làm gì vậy!! Sao lại dọa đứa bé!!" Tôi quýnh quáng lên xoay người đem Trịnh Thái ôm vào lòng

"Ô............tiểu quỷ!! đợi chút!"

Mông Thái Nhất vừa nói xong, đã vọt vào phòng lấy "Mông hoàng đế" cùng "Đông cung hoàng hậu" của hắn ra

"Nhìn nè!! Nếu nhóc gọi anh là ba! anh sẽ cho nhóc mượn cái này chơi! Thế nào?! Đây là những mô hình số lượng có hạn nha!"

Trịnh Thái bĩu môi nhìn mô hình búp bê trên tay Mông Thái Nhất

"Mấy cái này đã sớm lỗi thời!! Mô hình của Trịnh Thái tốt hơn rất nhiều so với mấy cái này!!"

Mông Thái Nhất thấy Trịnh Thái cứng mềm cũng ko chịu liền phát hỏa!

"Tiểu quỷ thối!! Rốt cuộc mày có kêu tao là ba ko!!?"

Trịnh Thái sợ tới mức phải lùi lại vài bước, đột nhiên mắt nó chợt sáng lên, hướng về phía Kim Ánh Minh chạy tới!!

"Ba!!" Trịnh Thái ôm cổ Kim Ánh Minh vô cùng thân thiết kêu lên "pa pa này có vẻ rất cool, con thích pa pa cool! ba.........."

"Cái gì?? Tiểu quỷ thối!! Sao mày lại kêu con chuột chết kia là ba!! Ko cho phép gọi hắn là ba!! Anh mới là ba!!" Mông Thái Nhất tức giận mức nhảy dựng lên

Thực không hiểu nổi cái người này, tự dưng lại muốn đi nhận con a................

Kim Ánh Minh nhìn nhìn Mông Thái Nhất lại nhìn nhìn sang Trịnh Thái

"Gọi là ba"

"A?! Chuột chết!!"

"Ba!!" Trịnh Thái vui vẻ nhào vào lòng Kim Ánh Minh!

"Ngoan"

".................."

Trời ạ.............Tôi sắp bị mấy tên này làm cho đầu óc hỗn loạn

"Ngừng ngừng ngừng!! Mấy người đừng làm loạn!!" Tôi rốt cuộc cũng chịu hết nổi, cắt ngang "trận chiến đoạt con" đang sắp sửa xảy ra!

"Trịnh Thái, em đi theo chị 1 chút!! Chỉ có lời muốn hỏi em!" Tôi mỉm cười nói

"Dạ.............." Trịnh Thái rất ngoan ngoãn gật gật đầu

"Hai người các anh!! Ko ai được phép bước vào phòng tôi!! nếu ko................"

Tôi cũng ko biết nên nói cái gì, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng uy hiếp người khác

Tôi bĩu môi, kéo Trịnh Thái đi vào phòng mình

"Trịnh Thái, nói cho chị biết, em rốt cuộc là ai?" Tôi kéo tay Trịnh Thái hỏi

"Mẹ, con là Trịnh Thái a!!"

"Nhưng mà Trịnh Thái...........chị ko phải là mẹ em............"Tôi có chút nôn nóng

"..................." Trịnh Thái mở to mắt nhìn tôi

"Được rồi, bé ngoan ko nên nói dối. Em cho chị biết, năm nay em mấy tuổi?" Tôi bình tâm lại, hết sức kiên trì nói với nó

"Năm tuổi!!"

"Vậy nhà em ở nơi nào?" Ko sai, ko sai, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì nhất định sẽ tra ra kết quả

"Ở một nơi rất xa!" Trịnh Thái ỉu xìu nói

".............." Thằng nhóc, muốn cãi nhau với tôi sao?!Tâm tình của tôi lại trở về với trạng thái lúc trước

"Mẹ!! Mẹ thậ xinh đẹp nha!! Mẹ là người mẹ đẹp nhất con từng thấy!!"

Nhỏ như vậy mà đã biết nịnh nọt!!

"Trịnh Thái rất ngoan!! Chị lập tức phải đi báo cho phòng cảnh sát, rất nhanh em sẽ tìm lại được mẹ mình!!"

"Ko!" Trịnh Thái đột nhiên ôm lấy tay tôi "Mẹ! Mẹ ko cần con sao?" Đôi mắt vô tội của nó thật trong sáng, thật ngây thơ a!

"A?Nhưng mà Trịnh Thái, chị ko phải mẹ em..............." Tôi thật ko biết xấu hổ lại làm cho nó thật vọng rồi................tôi có cảm giác như việc nó nhận lầm mẹ là lỗi của tôi vậy

"Ô ô! ô ô!! Mẹ! Mẹ đừng bỏ con!! Xin mẹ!! ô ô!! ô ô!!"

A! Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?! Đứa bé này.............đứa bé này sao lại khóc thương tâm như vậy?! Chẳng lẽ tôi thật sự là mẹ nói?! Ô........Ma Thu Thu!! mày điên rồi sao!! mày làm sao có thể là mẹ nó?!...............Nhưng mà nó cũng rất đáng thương

Quên đi quên đi..............trước tiên cứ để nó ở nhà!! Có thể là do nó ham chơi nên cố ý làm vậy!! Đợi cho nó chán nó sẽ ngoan ngoãn về nhà....

Ai! Nhìn Trịnh Thái khóc mệt ngủ khì..............thật sự rất đáng yêu, nhưng mà để hắn ở đây mình có bị tình nghi là "buôn bán trẻ em" hay ko?? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một đứa bé đáng yêu như vậy, nếu ko có người chăm sóc sẽ rất đáng thương..............Quên đi, tạm thời cũng chỉ biết làm như vậy.............

Ai bảo đứa bé này đáng yêu như thế, khiến cho người ta ko thể ko thích nó

"Cốc cốc cốc............" Ngoài phòng truyền vào tiếng gõ cửa

Tôi mở cửa ra,là Kim Ánh Minh

"Tôi phải đi rồi!"

"Anh phải đi?!"

"Trong nhà có chuyện"

"A................." Trong lòng cảm thấy có chút mất mát

"Ha ha, đi mau, đi mau, đi...............a...........ko tiễn ko tiễn" Mông Thái Nhất ân cần giúp Kim Ánh Minh mang hành lý đi ra ngoài!

".................." Tuy rằng Kim Ánh Minh nói chuyện rất ít, nhưng ko biết vì sao, sau khi hắn rời đi, căn nhà đã trở nên tịch mịch hơn rất nhiều.....

Tôi có cảm giác trong lòng vắng vẻ, giống như trái tim đã thiếu đi một nửa

Nhìn bóng lưng Kim Ánh Minh rời đi, trước mắt hồi tưởng lại cái cảnh hắn hôn tôi ngày hôm................Tôi có cảm giác bản thân mình sắp sửa đứng không vững nữa.............

"Sẻ con............." Mông Thái Nhất đột nhiên đi tới trước mặt tôi, khiến tôi hoảng sợ

"Cái..............cái gì?"

"Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta.........."

"Vậy.............vậy thì sao?"

"Tôi quyết định sẽ ngâm 1 bài thơ tặng cô!"

A? Lại ngâm thơ?!

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mông Thái Nhất đã đột ngột nắm lấy tay tôi!

"A!!"

Tên ngốc này, lại nữa rồi................

"Khoảng cách xa nhất trên thế giới!! không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết!! Mà là!! Anh đứng trước mặt em!! Em ko biết là anh yêu em!"

Tại sao vẫn giống như lúc trước a............Tôi có chút thôi thúc muốn chết.............

"A!! Khoảng cách xa nhất trên thế giới này!! Không phải!! Anh đứng trước mặt em!! Em ko biết anh yêu em!! mà là!! Yêu em đến si mê!! Nhưng lại ko thể nói rằng anh yêu em!!"

...........................

"A!! Khoảng cách xa nhất trên thế giới.............."

Reng reng reng reng! A? Có người bấm chuông cửa!!...................Ko phải là Kim Ánh Minh quay trở lại chứ.......Đột nhiên, lòng tôi chợt sáng lên!

Tôi giãy khỏi cái nắm tay lỏng lẽo của Mông Thái Nhất, chạy đến hướng cửa nhìn qua...........

Trời ạ, sao tôi lại có thể quên mất hôm nay là ngày ba mẹ tôi trở về nhỉ, tiêu rồi..............nên đem Mông Thái Nhất giấu ở đâu đây?

"Mông Thái Nhất, mau................mau từ cửa sổ của tôi nhảy ra đi...........mau a............." Tôi bối rối kéo Mông Thái Nhất chạy về phía cửa sổ

"Sao..........sao..............sao lại thế này?!" Mông Thái Nhất có chút ko hiểu chuyện thì đã bị tôi kéo đến cửa sổ

"Ba mẹ..........ba mẹ tôi, họ đã trở về!......................" Tôi ko khỏi phần đem Mông Thái Nhất xô ra ngoài cửa

.....................

Ách.............may mắn nhà tôi ko cao, tôi nhìn nhìn vẻ mặt chật vật của Mông Thái Nhất nhưng vẫn hướng tôi mỉm cười, thượng đế phù hộ, hi vọng hắn ko bị thương gì!!

"Thu Thu, mở cửa ra! Con đang làm cái gì a?"

"Ba mẹ, anh trai!!"

"Thu Thu, con sao lại thế này? Đừng cản ở cửa a!!" Mẹ hưng phấn đem tôi đẩy ra đi vào phòng

"Mẹ!! Bọn họ là ai a?" Giọng nói thật to của Trịnh Thái đột nhiên vang lên

A! Chết rồi!! Sao tôi lại quên mất Trịnh Thái a!!

"A! Đứa bé này là con của một giáo viên trong trường...............cô giáo ấy vừa vặn có việc phải đi công tác, ko thể chăm sóc đứa bé, nên đã nhờ..........nhờ con chăm sóc thay!!"

"Là như thế sao?" Mẹ hoài nghi nhìn tôi

"A! Đúng! Đúng! Đúng là như vậy!" Tôi ra sức gật gật đầu

"Đợi chút!! Đây thật sự là nhà chúng ta sao?" Anh ba há hốc miệng nhìn phòng ở

"Cái này............" Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung vào căn phòng

"ha ha, cô sợ Trịnh Thái sẽ ở ko quen, nên đã giúp chúng ta đổi đồ lại, ha ha!" Ma Thu Thu cái cớ thối rữa như vậy mà mày cũng nghỉ ra!!

Mẹ quay đầu nhìn khuông mặt hoảng hốt của tôi "Giúp cô trông đứa nhỏ là được rồi, ko cần phải nhận quà lớn như vậy,hơn nữa nhìn con ngay cả mình cũng chăm sóc ko tốt, thì làm sao mà trông con người khác a. Mau nhanh nhanh đem thằng bé này trả lại đi!"

Tôi cũng muốn nha!! Nhưng mà tôi ko biết đem trả nó về nơi nào!! Ô ô ô ô!!

"Dì! Dì mẹ của mẹ sao?"

"Mẹ của mẹ?" Mẹ nghe Trịnh Thái nói cũng rối loạn

"Mẹ của mẹ! Thật xinh đẹp nha!! Là người mẹ của mẹ xinh đẹp nhất mà con từng gặp!"

Ô...........thằng nhóc này trời sinh miệng đã ngọt như vậy sao

"A! Người bạn nhỏ này thật đáng yêu nha!!" Mẹ hiển nhiên đã bị dính chiêu "viên kẹo bọc đường" của Trịnh Thái, vui vẻ vuốt vuốt đầu nó" Người bạn nhỏ, cháu tên gì?"

"Con tên Trịnh Thái!! Năm nay con năm tuổi!! Xin chào mẹ của mẹ xinh đẹp!"

Trịnh Thái nói xong, còn cúi người lễ phép chào mẹ!

"Thật đáng yêu, nếu như cô của con ko có thời gian chăm sóc nó, vậy thì cứ để nó sống tạm ở nhà chúng ta đi!"

A?! Mẹ đã đồng ý?! Thằng nhóc này..............thật lợi hại...............

"Bà xã!! làm như vậy có được ko?................"

"Có cái gì mà ko tốt!! Ko phải ông vẫn muốn sưu tập đủ "Ma gia bốn mùa" sao? Hiện tại đã có thêm Trịnh Thái, ko phải cũng vừa đủ à!" Mẹ 1 lòng che chở cho Trịnh Thái "Trịnh Thái à, về sau gia đình chúng ta gọi con là Đông Đông có được ko? Ma Đông Đông!"

"Dạ! Được! Con tên là Ma Đông Đông!"

"A! Thật tốt quá!! Tôi rất thích đứa bé này!! Đông Đông à!! Nào!! Bà ngoại kiếm thứ gì đó cho con ăn!"

Ôi...........mẹ sao lại tự xưng là "Bà ngoại"?!

Ba nhìn bóng dáng của mẹ lắc lắc đầu, hai ông anh cũng bĩu môi trở về phòng

Phù.............nhìn sơ qua, có vẻ như mọi việc đã nằm trong tằm kiểm soát................

Đối mặt với 1 căn nhà an tĩnh trở lại, trên sàn nhà chỉ còn vươn lại đường ranh giới màu vàng của Mông Thái Nhất, dường như chỉ có mỗi dấu vết này mới có thể chứng mình được mọi chuyện phát sinh vừa rồi là sự thật, Kim Ánh Minh đã rời đi, ngày nghỉ cứ hoang đường như thế mà trôi qua, tôi cũng có thể trở về với sinh hoạt hàng ngày của mình..............Tuy rằng trong nhà tôi đã bất bất ngờ ngờ có thêm một Ma Đông Đông................

Nóng cháy! Thép luyện ba lần

Mẹ! Chúng ta còn chưa tới sao?" Trịnh Thái ôm gấu bông trong tay dụi dụi đôi mắt

"Trịnh Thái ngoan!! Chúng ta gần tới rồi!" Tôi một tay mang túi xách một tay nắm tay Trịnh Thái dẫn đến trường học

Ai..........hết cách rồi..............Trùng hợp là hôm nay cả ba và mẹ tôi đều ko có ở nhà, bởi vì long lắng cho một mình Trịnh Thái ở nhà sẽ ko an toàn, cho nên tô đã ngoan ngoãn làm theo lời mẹ dặn, mang "Ma Đông Đông" đến trường học cùng mình..............

"Trịnh Thái rất ngoan nha!! Ở trường học ko được gọi chị là mẹ!!" Tôi nghiêm túc dặn dò

"Dạ!! Được!! Mẹ!"

"A! Là chị dâu!! Chị dâu buổi sáng tốt lành!!"

"Ha ha............buổi sáng tốt lành..............."

"Chị dâu, xin chào!! A? Người bạn nhỏ này là............."

"Là em trai tôi tôi!! ha ha ha ha!"

"A? Cậu xem Ma Thu Thu kìa!! Cô ấy mang theo 1 đứa bé đến trường!"

"Làm cái gì vậy!? Ỷ có người khác làm chỗ dựa cho nên con nhỏ ấy mới lập dị như vậy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương