Chim Sẻ Ban Mai
Quyển 2 - Chương 17

Tôi nghe xong ko khỏi hít vào một luồng ko khí lạnh, tôi chưa bao giờ biết được thì ra tứ đại gia tộc cũng có cái bối cảnh phức tạp như vậy!! Khó trách người nào từ tứ đại gia tộc đi ra cũng là lạ, có vẻ như bọn họ lúc nào cũng mang theo cả trái núi sau lưng

Hà Ảnh Nguyệt dừng lại một chút rồi tiếp lời

"Nhưng mà, ý nghĩa của những cái tên này cũng ko có nghĩa là vĩnh viễn. Bởi vì nếu như biểu hiện của người thừa kế ko tốt, để cho các vị trưởng bối trong dòng họ ko vừa lòng, thì người thừa kế sẽ bị thay thế!"

"....................."

"Kim gia là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc và Kim Ánh Minh cũng là người thừa kế duy nhất của Kim gia, vì hắn, mà tất cả mọi người từ trên xuống dưới đã hao tổn ko ít tâm huyết nuôi dưỡng và bảo vệ, Minh thật ra rất xuất sắc, cũng chưa bao giờ làm Kim gia thất vọng.........." Tôi nhìn ánh mắt lẳng lặng chăm chăm về phương xa của Nguyệt học tỷ, tựa như đang nhớ về khoảng thời gian xưa cũ...............

"Có lẽ để cho cậu ấy bước chân vào Hayakawa là lỗi lầm của tôi, tôi ko nên cho rằng làm như vậy sẽ khiến cuộc sống của cậu ta trở nên hạnh phúc hơn, bởi vì cho đến bây giờ tôi mới có thể hiểu được, cái giá của sự hạnh phúc ấy là quá lớn, bởi vì cô, Minh có lẽ sẽ mất đi tất cả, mất luôn cả sự tự do mà cậu ấy hằng đeo đuổi"

"Mất đi tất cả............." Tôi có cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đã hạ xuống đến độ âm, cả người cứng ngắc sững sờ một chỗ..............

"Thu Thu.............tôi biết yêu cầu của mình là ích kỉ, nhưng thân là người thừa kế tứ đại gia tộc, từ trước đến nay chúng tôi chưa bao giờ cho rằng chúng tôi vì bản thân mình mà tồn tại, Mông Thái Nhất cũng thế, Kim Ánh Minh cũng vậy! Hiện tại người có khả năng giúp đỡ hắn đưa ra quyết định này chỉ có cô, cô có hiểu ý tôi ko................."

Tôi ngơ ngác đứng yên 1 chỗ, lời của Nguyệt học tỷ vẫn còn vang vọng bên tai, tôi ko biết rằng thì ra Nguyệt học tỷ cao quý, tao nhã, Kim Ánh Minh trầm mặc ít nói, vĩnh viễn sống trong thế giới nội tâm của mình vẫn luôn luôn gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, tôi phải làm thế nào.....

Kim Hà Bắc Thượng, Nguyệt Minh Tinh, Thần Hà Ánh Ảnh.............Bởi vì cô..............Minh có lẽ sẽ mất đi tất cả

Mấy lời nói đó khiến cho đầu óc tôi ko ngừng xoay tròn!! xoay tròn!! xoay tròn................

Phịch..............Tôi vô lực ngồi tựa vào tường, thật muốn khóc.................nhưng lại khóc ko ra nước mắt......

"A! Minh thiếu gia!! Cậu ra rồi!"

Kim Ánh Minh..............hắn ra rồi?!

"Minh, cậu thế nào? có khỏe ko?"

"Bạn học Kim bị phỏng ở lưng, diện tích phỏng khá lớn, lại có vẻ nghiêm trọng, tôi đề nghị tốt nhất nên đưa em ấy đến bệnh viện chữa trị" Bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói

..........................

Kim ÁNh Minh..................Kim Ánh Minh bị thương là do tôi làm hại! Trước mặt, hắn vẫ một mực bảo vệ tôi, nhưng tôi lại ko hề hay biết, sau lưng, hắn lại mang một sứ mệnh vừa nặng nề lại áp lực như vậy............

Có lẽ Tử Lôi nói đúng, tôi ko xứng ở cạnh Kim Ánh Minh...............Tôi ko nên ở cạnh Kim Ánh Minh...........tôi là người đã hại hắn......... cũng là người đã hại Mông Thái Nhất...........

"Minh! Chúng ta đi thôi! Kim quản gia! Phiền ông, kêu xe đến rước!! hiện tại chúng tôi phải đến bệnh viện!"

"Vâng, Nguyệt tiểu thư!"

Hà Ảnh Nguyệt cùng Kim quản gia giúp đỡ Kim Ánh Minh bị thương đi ra khỏi cửa phòng y tế

Kim Ánh Minh đi đến trước mặt tôi, đột ngột ngừng lại, quay đầu lo lắng nhìn tôi "Cô..........ko sao chứ?"

Tôi nhìn nhìn miếng băng gạc vòng quanh người hắn, cả khuôn mặt tái nhợt của hắn............Nước mắt ko tự giác dâng lên............

Ko được! Tôi ko thể khóc! Tôi ko được tiếp tục ỷ lại Kim Ánh Minh! Tôi..............tôi thật sự đã hại hắn.............

"Tôi ko sao! Tôi khỏe lắm!" Tôi kiên cường gượng ép bản thân cố nặn ra nụ cười vui vẻ

Gắng nhịn! Ma Thu Thu!! Phải gắng nhịn!

Ko được khóc!! ko được khóc!! Ko cho phép mày khóc!!

"Nguyệt, tôi thấy thương thế của mình ko cần đi bệnh viện đâu, chắc là ko có vấn đề gì!" Kim Ánh Minh có chút chần chừ nhìn tôi

"Thương thế của cậu rất nghiêm trọng!"

"..............."

Nhìn bộ dạng Kim Ánh Minh muốn nói rồi lại thôi, tôi rốt cuộc cũng ko nhịn được!! Tôi khom lưng cúi người về phía trước!! Đối với Kim Ánh Minh nghiêng đầu qua một bên!! Nước mắt cũng theo dộ dốc trực tiếp rơi xuống...............

"Kim Ánh Minh.............cảm ơn anh đã chăm sóc tôi..............nhưng mà tôi rất muốn sống tiếp cuộc sống của mình, tôi ko nghĩ bởi vì anh mà tôi trở thành kẻ thù của toàn trường!" Ma Thu Thu, mày đang nói cái gì vậy?! Tôi ko dám ngước khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt của mình lên, kiên trì đem lời nói, nói hết "Đầu tiên là Mông Thái Nhất, sau đó lại là anh, tôi thật sự rất mệt mỏi, thật xin lỗi.................."

Nước mắt của tôi..............tựa như dòng suối.........ko ngừng..............ko ngừng............ko ngừng tuôn rơi...........

Kim Ánh Minh đứng trước mặt tôi, thật lâu ko phản ứng! Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi!Ngoại trừ lời xin lỗi ra, hiện tại tôi cũng chẳng biết mình còn có thể nói cái gì..................

"Minh, chúng ta đi thôi!"

Nghe được giọng nói của Nguyệt học tỷ, Kim Ánh Minh sau đó mới chậm rãi dời bước, mãi cho đến khi tiếng vang biến mất, tôi mới đứng thẳng người. Nước mắt ràn rụa, cùng với âm thanh nức nở đã khiến cho bầu không khí trong hành lang có vẻ vô cùng bi thương.........

Họa không ngừng rơi

Sáng thứ hai, trong trường học đã phổ biến cái tin tức mới với tiêu đề là "Đổng Tồn Thị thời đại mới!! Hoàng tử Kim Ánh Minh xả thân ngăn nước"!

Mà tôi cũng rõ ràng rành mạch trở thành "Tội nhân thiên cổ làm bị thương Kim Ánh Minh!"

Từng góc tối xó xỉnh đều lăm lăm rất nhiều ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, hoảng sợ bỏ đi thật nhanh đến lầu dạy học

A? Dây giày khi nào đã sút rồi? Tôi ngồi xổm xuống buộc giày lại

"Ai nha!" Bỗng nhiên tôi có cảm giác mình bị người đụng phải

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi bạn học............." Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy 1 lời xin lỗi

"Ko sao........." Tôi còn chưa kịp nói hết, thì đã phát hiện nữ sinh đụng phải tôi vẻ mặt của nàng vừa sợ hãi vừa chán ghét

"A! Là sao chổi_____Ma Thu Thu!!" Nói xong, nữ sinh kia liền vội vã bỏ chạy, vừa chạy lại vừa vuốt lấy vuốt để y phục của mình "Sao lại xui xẻo như vậy a, trăm lần ngàn lần đừng dính vào cái xui của cô ta..........."

Ko phải chứ?? Tôi có làm gì đắc tội với nàng đâu! Bỗng nhiên cảm giác như trên đầu mình đang bay tới 1 đám mây đen, đen thật đen, mù mịt cuộn lại ở trên đầu mãi vẫn ko tan...............

"Hiện tại là thời gian radio của trường! Hôm nay chúng tôi vì mọi người đã mời bạn học Lý Đào của năm nhất đến!! Nghe nói, bạn học, Lý Đào đã chính mắt thấy toàn bộ quá trình Kim Ánh Minh xả thân ngăn nước, hiện tại chúng tôi xin mời bạn học Lý Đào nói qua một chút tình cảm hôm đó.........." Qua loa phát thanh của trường, Mc hưng phấn nói xong lời dạo đầu thật chói tai

"A, lúc ấy tôi đứng cách Kim Ánh Minh ở một nơi ko xa! Vốn lúc đầu tôi có chút kì quái, vì sao Kim Ánh Minh lại đừng gần cái vòi nước bị hỏng đó, nhưng về sau tôi đã nhìn thấy Ma.........a, là cô gái muốn Kim Ánh Minh đứng ở chỗ đó chờ nàng, tôi muốn nói cái gì chắc mọi người cũng hiểu"

"Bạn học Lý Đào, ý của cô là toàn bộ mọi chuyện đều là do cô gái tâm địa ác độc đó bày ra sao?"

"Đúng thế!! Chính là do cô ta!! Tôi đã nói rõ với cô ấy cái vòi nước kia đã bị hỏng! Mà cô ta còn cố ý muốn mở vòi nước ra, đã vậy còn làm cho Kim Ánh Minh đứng ở bên cạnh nàng gặp vạ lây! Khẳng định là cô ấy đã kỹ càng chuẩn bị kế hoạch đối phó với Kim Ánh Minh từ trước!!"

"Xem ra, bụng dạ cô gái này cũng đúng thật là khó lường nha! Nhưng mà, Kim Ánh Minh của chúng ta vì cứu phải một người hèn hạ như vậy mà bị thương, thật đúng là khiến cho toàn thể các FANS của Kim Ánh Minh đau lòng!! Nhưng mà, cũng chính vì vậy, mà hình tượng của Kim Ánh Minh mới trở nên thật cao lớn, thật quảng đại.................."

Nói hưu nói vượn.............Căn bản chính là nói hưu nói vượn!!

Tôi ko cố ý để cho Kim Ánh Minh đứng ở chỗ đó..............căn bản chính là do Lý Đào kia muốn hãm hại tôi!!

Nhưng mà...............Kim Ánh Minh...............Kim Ánh Minh cũng bởi vì tôi mới bị

thương..........tôi.............tôi làm gì có cái tư cách vì mình cãi lại

......

Bước vào lớp học, tôi bất chợt nhìn vào hai chỗ ngồi trống rỗng, trong lòng nhất thời một mảng trống vắng.............Đều do tôi, đều là vì tôi!!

"Chậc chậc chậc chậc, các câu nhìn xem kia, kia là một con se sẻ đã thất thế a............." Từ cửa lớp học đột nhiên truyền ra một tiếng giễu cợt đến chói tai, tiếp theo là những tràng cười vui sướng khi thấy người gặp họa

"Ma Thu Thu, Mông Thái NHất vì cô hại mà bị tạm giam, Kim Ánh Minh cũng bởi vì cô hại mà phải bị thương về nhà. Tôi thật muốn nhìn thử xem còn có ai có thể bảo vệ được cô!! Se sẽ cũng chỉ là se sẻ, đừng mơ tưởng có thể hóa thành Phượng Hoàng" từ cửa lớp học truyện ra tiếng cười chế nhạo đầy vui sướng của Tử Lôi

"Quên đi, tốt nhất nên trở về với công việc hầu quán rượu của mình thì hơn! Ha ha ha ha............."

"Đúng nha!! Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất đúng là ko may khi đụng phải một con nhỏ phiền phức như cô!"

"Tôi nghĩ thế này, đừng gọi cô ấy là Ma Thu Thu nữa, hay gọi cô ấy là Ma Phiền Tinh đi!" (Ma Phiền Tinh: Ma "Phiền Phức"

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Người đứng xem bên ngoài cũng phát ra tiếng cười to!

Đúng vậy, bọn họ nói cũng ko sai, tôi đúng là một con nhỏ phiền phức triệt để, nếu ko phải vì tôi, thì tất cả mọi chuyện này cũng sẽ ko thể xảy ra

......................

Suốt 1 ngày, tôi bị các bạn học trong toàn trường chửi rủa................

Về nhà............tôi rất nhớ nhà.................có lẽ hiện tại chỉ có ngồi nhà ấm cũng có thể làm cho tôi thấy dễ chịu hơn 1 chút

"Mẹ, mẹ đã trở về!"

Tôi với mới bước vào cửa, Trịnh Thái đã chạy lên đón tiếp!

"Trịnh Thái................." Ánh mắt tôi ngây dại vuốt ve đầu Trịnh Thái

"Mẹ, sao mẹ lại trở về? Tại sao mẹ có vẻ chật vật như vậy?" Trịnh Thái hoang mang nhìn tôi

"A? Thu Thu! Sao hôm nay con trở về đột ngột vậy? Ngày mai ko học sao?"

"A.........con nhớ nhà.........cho nên............"

"Con nhỏ này, sao lại làm việc tùy hứng như thế chứ! Nhà trường cho ở nội trú là muốn bồi dưỡng tinh thần độc lập của con, sao con lại tự mình bỏ về a?" Mẹ vừa vội vàng đem đồ ăn bưng lên bàn, vừa lải nhải nói

Mẹ............con mệt mỏi quá..............con ko muốn đến trường nữa................Mông Thái Nhất bị người nhà quản thúc............Kim Ánh Minh cũng bị thương nhập viện rồi, hơn nữa bọn họ bị như vậy cũng là vì con.................đều là vì con!! Con............con ko muốn đến trường nữa!! Con đúng thật là sao chổi...............con ko muốn lại đi hại người...............

"A? Ma Thu Thu! Con làm sao vậy?! Sao cứ đứng ngây ngốc ở cửa! Mau vào ăn cơm a!" Mẹ kinh ngạc nhìn vẻ mặt như muốn khóc của tôi

"Mẹ...............Se sẻ có thể trở thành Phượng Hoàng hay ko................."

Mẹ nghe được lời của tôi nói thì sửng sốt!

"Thu Thu! Sao con lại đột nhiên hỏi mẹ cái chuyện này.............?"

"Mẹ............con muốn biết.............."

Mẹ thở dài 1 hơi

"Hai.....! Se sẻ cũng chỉ là se sẻ, làm sao có thể trở thành Phượng Hoàng! Hơn nữa, tổ tiển Ma gia của các con, ko có người nào có thể trở thành phượng hoàng bay lên trởi! Cho nên con cứ yên yên ổ ổn làm một con se sẻ đi, đứng si tâm vọng tưởng quá nhiều"

".............mẹ.................con có chuyện muốn trao đổi với mẹ một chút................."

"Con nhỏ này! Hôm nay sao lại ăn nói mất tự nhiên như thế! Nói đi! Chuyện gì?"

"Mẹ..........con muốn chuyển trường............."

"Chuyển trường?! Ma Thu Thu! Đầu óc con có bị gì ko?! Tổ tiên Ma gia phải tám đời tích đức thì con mới có thể thi đậu vào trường học cao cấp như Hayakawa đây! Hiện tại con muốn nói chuyển trường là sao?!"

"Nhưng mà mẹ, me ko phải đã nói.........se sẻ ko thể trở thành phượng hoàng sao............ Hơn nữa con ở Hayakawa..........thật sự rất mệt mỏi...."

Mẹ nhìn tôi, nặng nề thở dài 1 hoi, thành khẩn nói

"Con nhỏ này, khó khăn là mẹ và ba con mới đặt kì vọng cao vào con, sao con lai có thể tùy hứng như vậy, ko nói rõ là ko được. Chẳng lẽ con báo đáp cho ba mẹ như vậy sao? Nếu bạn học ở trường của con đối xử với con ko tốt, con muốn học tốt thì phải biết khiêm nhường, con cũng chẳng phải là đại tiểu thư gì. Lại đây ăn cơm đi, về sau ko được nói ra chuyện gì đại loại như thế."

Tại sao lại ko có một ai chịu nghe tôi giải thích, ngay cả mẹ cũng như vậy..............

Ko một ai để cho tôi lý giải, ko một ai tin tưởng tôi, ngay cả người bạn tôi từng tin tưởng nhất cũng phản bội tôi, tôi buồn ngủ qua, thật bất lực....

Mọi người đều chán ghét tôi, xa lánh tôi, tôi rất khổ sở..............

Mông Thái NHất bị giam lỏng, Kim Ánh Minh bị phỏng cũng là vì tôi.................

Thử hỏi tôi làm sao có thể đối mặt với họ, tôi làm sao có thể tiếp tục chờ đợi nữa............

Nhưng những kỉ niệm hạnh phúc ấy thật khó quên........

Tôi chùi chùi nước mắt, Hayakawa là nơi đã từng chứng kiến rất nhiều đau khổ bất hạnh song cũng là nơi mà tôi có rất nhiều hạnh phúc

"Thi đậu vào Hayakawa cô sẽ có được hạnh phúc mình muốn................."

Bên tai tôi lại vang lên từng câu từng chữ của người thần bí. Có thật như vậy ko? Kim Ánh Minh là người đã nói ra những lời này với tôi sao?

"Thu Thu.................."

"Ách?" Tôi vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía mẹ

"Con nhìn này, mẹ con đã là phụ nữ có tuổi nhưng ngày ngày vẫn phải nấu cơm, có đôi khi mẹ bị khói dầu làm cho nghẹn thở đến nỗi rất muốn ko nấu cơm..............nhưng mà, chỉ cần mẹ nghĩ đến mỗi một sự vất vả của mình sẽ được đổi lại bằng 1 bữa ăn ngon cho những người quan trọng nhất của mình.....thì mẹ cho dù có đau nhức xương sống cũng sẽ ko cảm thấy mệt.............."

Vì người quan trọng nhất...............

"Thu Thu, trăm lần ngàn lần phải nhớ đến khoảng thời gian ở Hồng Kiều Động Thiên, nhớ rằng, em nhất định phải trở nên thật kiên cường, thật dũng cảm!"

"Sẻ con, tôi đi rồi, cô cũng phải thật hạnh phúc"

"..............Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em"

Bắc Nguyên Ái tỷ.............Kim Ánh Minh............và cả Mông Thái Nhất.................Hai người họ cũng vì tôi mà bị thương, bị giam, tôi làm sao có thể nói một câu bỏ đi liền bỏ đi được?! Ít ra.............it rá tôi cũng phải đợi cho bọn họ trở về..........

Ko thể nhận thua! Tôi ko thể nhận thua như vậy! Mông Thái Nhất, Kim Ánh Minh, Bắc Nguyên Ái tỷ, và cả Mộc tiên sinh, bọn họ đã vì sự kiên cường của tôi mà hy sinh nhiều như vậy!! Tôi tuyệt đối ko thể để cho họ thất vọng! Nhảy sông tự vẫn tôi đã từng trải qua, sự việc hiện tại chẳng là cái gì!

"Mẹ, con muốn trở về trường............." Tôi kiên cường cười nói

"Nha đầu này phát điên a!! Đột nhiên trở về lại đột nhiên muốn đi!" Mẹ tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên gương mặt lại hiện ra 1 nụ cười thật tươi.

Reng reng reng reng! Reng reng reng!

Vừa mới đến cửa trường học, điện thoại của tôi........đột nhiên vang lên. Trên mặt màn hình là một dãy số lạ, là sai đã gọi tôi?

"A lô?"

"A lô? Cô là Ma Thu Thu sao?"

"Vâng. là tôi, xin hỏi cậu là..........."

"Cô lập tức đến phía trước thư viện Hayakawa! Có chuyện quan trọng liên quan đến Mông Thái Nhất cần nói với cô!"

"Về Mông Thái Nhất? A lô?"

"Tút tút tút tút..............."

Cuộc gọi đã bị cắt đứt

Người vừa gọi điện thoại đến cho tôi là ai? Giọng nói kia thật xa lạ, tôi ko có cảm giác đã nghe qua! Hơn nữa dãy số điện thoại này từ trước đến giờ tôi vẫn chưa gặp qua............có nên đi ko? Trễ như thế này rồi, có phải lại là cạm bẫy hay ko? Nhưng vừa nãy điện, người trong điện thoại có nói là chuyện quan trong liên quan đến Mông Thái Nhất

Tuy rằng tâm lý tôi đã có sự phòng bị, nhưng vừa nghĩ đến Mông Thái Nhất...........tôi lại bắt đầu đứng ngồi ko yên, mặc kệ, cứ đi trước rồi hẳn nói sau...........

Tôi đứng ở cửa thư việc đã gần 2 giờ đồng hồ, nhưng ko một ai đến đây gặp mặt tôi

Vậy là có chuyện gì? Chẳng lẹ cái bẫy này là 1 trò đùa dai sao?

Tôi nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra, bấm vào số máy lúc nãy vừa gọi đến, nhấn phím gọi

"Tút....tút...........tút................"

"A lô?"

"A............xin chào! vừa rồi có người dùng số điện thoại này gọi điện thoại cho con, con muốn hỏi bác một chút, điện thoại này là ở nơi nào?"

"Nơi này là buồng điện thoại công cộng"

Buồng điện thoại công cộng? Tiêu rồi............nói như vậy, tôi căn bản ko thể biết được ai đã gọi điện thoại cho tôi a...............

Quên đi, có thể là trò đùa thật, tôi tốt nhất nên trở về phòng ngủ trước thì hơn

Đẩy cửa phòng ngủ ra...........A? Thượng Hà Hi ko có ở đây? Vậy.............vậy vừa rồi tại sao cửa lại bị mở..............Thì ra nàng cũng có lúc sơ ý nha..............

A.........Sao lại thế này?! Sách trên bàn tôi có vẻ như đã bị người động qua, ngay cả tủ cũng bị mở, nhưng lại ko mất thứ gì...............

Tôi lập tức vui mừng vì đạo tặc nhân từ, nhưng trong lòng lại mang một chút bất an nhàn nhạt

Sáng sớm vô tri vô giác, tôi vừa vào phòng học đang định ngồi xuống chỗ ngồi, thì lại bị loa phát thanh gọi vào phòng quản lý thư viện

"Bạn học Ma Thu Thu, đêm qua em đã đến thư viện sao?"

Thư viện? Đã tới...........

Tôi gật gật đầu

Ông chú cũng giống như lần trước nhìn tôi từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá

"Vậy, thẻ chứng nhận này là của em?"

Thẻ chứng nhận? Tôi cúi đầu xuống nhìn..........A, là thẻ mượn sách thư viện của tôi! Sao ông chú ở đây lại có?

"Là............là của em" Tôi có chút hoang mang trả lời

Ông chú vẻ mặt trở nên nghiêm túc "Em đi theo tôi 1 chút"

"A.........được............" Tôi gật gật đầu, trong lòng lập tức trở nên cực kì bất an, vẻ mặt mờ mịt đi theo phía sau ông chú, đến phòng đọc sách báo

"Bạn học Ma Thu Thu, xin hỏi việc này là do em làm sao?" Ông chú quản lý nhìn tôi kinh hoảng mở to mắt, tôi lập tức choáng váng......

Trời ạ! Phòng đọc sách báo sao lại rối loạn như thế này?! Vài giá sách liên tiếp đều bị đẩy ngã! Sách vung vãi khắp nơi! Lại có nhiều cuốn bị vò nhăn nhúm.Sao lại có thể...........sao lại có thể chứ?!

"ko..........ko phải, chuyện này ko phải em làm" Tôi cuống quýt xua tay

"Ko phải em làm? Từ sáng sớm ngày hôm nay, tôi đã nhặt được thẻ mượn sách của em ở trong này, hơn nữa ko phải hôm qua em cũng thừa nhận mình đêm qua em có đến thư việc sao?" Ông chú vẻ mặt nổi giận nhìn tôi

"Em..............em chỉ đứng trước cửa thư viện đợi 1 khoảng thời gian, ko có bước vào..............."

"Vậy còn thẻ mượn sách của em thì nên giải thích như thế nào?!"

Thẻ mượn sách..............đúng vậy...............thẻ mượn sách của tôi tại sao lại ở chỗ này?!

Tôi đột nhiên nghĩ đến chượng cửa phòng ngủ bị bậc mở ngày hôm qua..............tủ đồ cũng bị xáo trộn........chẳng lẽ có người muốn trộm thẻ mượn sách để hãm hại tôi?!

"Chú ơi............chuyện này...........thật........thật sự ko phải do con làm! Con thề.........." Vốn ko quen nói lời ko lương thiện, miệng tôi có chút biện bạch khó khăn, tôi hoàn toàn ko biết nên làm thế nào cho phải, nên ngay cả lời nói để giải vây cho chính mình cũng trở nên lắp bắp

"Làm người quan trọng nhất là phải thành thực, đã làm những chuyện xấu xa như vậy mà còn chối, có phải muốn đợi tôi đưa em đến văn phòng hiệu trưởng, em mới chịu thừa nhận hay ko?"

"Tôi..........." Tôi thật sự bị oan mà!! Tại sao lại ko tin tôi!

Sinh mệnh Ma Thu Thu luôn luôn lận đận, hơn nữa mỗi lần xuất hiện khó khăn đều bị Tử Lôi và đám người của nàng châm dầu vào lửa..........Bởi vì từ xa xa tôi đã thấy các nàng đi đến.................

"Ông chú, chúng tôi muốn mượn sách..........A! là có chuyện gì?!"

Tôi quay đầu nhìn lại hướng của người vừa lên tiếng..............Là Thượng Hà Hi! Đi theo nàng còn có Tử Lôi, Việt Mỹ và cả Hoa Chi............

"Lại là Ma Thu Thu, tại sao chúng ta đi đâu cũng đụng phải con sẻ thối này?!" Là giọng nói của Tử Lôi

"Tôi............tôi.............." Tôi vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu đứng yên tại chỗ

"Trời ạ..............các cậu xem đống sách này nè! Ai lại thiếu đạo đức như vậy a!" Việt Mỹ kinh ngạc hỏi

"Sáng sớm hôm nay tôi đã nhặt được thẻ mượn sách của cô ta ở trong này" ông chú quản lý thư việc gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi

"Ma Thu Thu! Lại là cô! Cô đúng là hết thuốc chữa, lấy gián dọa người, lại đập vỡ kiếng thủy tinh trong phòng! Hiện tại còn quấy rối thư viện! Cô có biết sách trong thư viện đối với chúng tôi quan trọng cỡ nào hay ko?!"

"..........." Lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lôi nói ra những lời chính nghĩa như vậy, tôi muốn giải thích nhưng lại ko nói ra thành lời

"Đúng vậy, ông chú, chú k0 biết đâu! Cô ta là học sinh nổi tiếng nhất Hayakawa nha, buổi tối thì cùng các nam sinh khạc hẹn hò, còn sinh ra một đứa bé ko có ba................" Việt Mỹ thêm mắm thêm muối trình tấu đủ loại "chuyện ác" của tôi, ông chú đứng bên cạnh nghe thấy ngay cả mắt kính cũng rơi

Đột nhiên, ông chú vỗ đầu, ko dám tin nhìn tôi:

"A! Emhính là học sinh lần trước đã mượn tôi quyển sách "kinh nghiệm làm mẹ vị thành niên" a! Ai..........tại sao có thể như vậy?! Hayakawa tại sao lại có loại học trò như em?! Rốt cuộc ba mẹ em đã dạy dỗ em như thế nào?!"

Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của Tử Lôi và Việt Mỹ, lúc này rốt cuộc tôi mới hiểu rõ được nguyên nhân! Thì ra là lại một lần nữa, tôi bị hãm hại!

"Đợi chút! Tôi có thể làm chứng đêm qua Ma Thu Thu ko có đến phòng đọc sách!"

A? Giọng nói này là...............tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy! Là Hà Đồng!

Hà Đồng đang cầm cái DV của hắn đột ngột xuất hiện trước mặt tôi

"Tiểu tử, lại là cậu! Cậu tới đây là gì?!" Hoa Chi ko kiên nhẫn hỏi

Hà Đồng hướng Hoa Chi làm cái mặt quỷ, rồi quay đầu nhìn về phía ông chú thư viện nói

"Đại thúc, đêm qua em có chụp được hình Ma Thu Thu ở của thư viện lúc 6 giờ! Thật ra cô ấy chỉ đứng ở cửa, ko có bước vào, ko tin chú xem thử!

"Hà Đồng.........." Tôi cảm kích hướng hắn mỉm cười

"Ma Thu Thu..............." Hà Đồng cúi đầu nhẹ nhàng tiến đến bên tai tôi "Còn muốn nói thêm cho cô 1 tin tức rất tốt, đêm qua tôi đã nhìn thấy Mông Thái Nhất! Còn nữa, vết thương của Kim Ánh Minh hiện tại đã ko còn gì đáng lo!"

Tôi kích động đến mức hai hốc mắc đều đỏ! Thật..........thật vậy chăng?! Những điều này đều là sự thật!? Cuộc sống u ám của tôi cuối cùng cũng có 1 chút ánh sáng

"Này! Hai người các ngươi đang thầm thì cái gì? Muốn thông đồng cùng nhau nói dối sao?! Hừ............" Tử Lôi tựa hồ có chút kinh hoảng nhìn về phía tôi và Hà Đồng

"Tiểu thư xấu tính! Bộ dạng của cô hiện tại có chút thích hợp để diễn vai hoàng hậu ác độc à nha!"

"Anh nói cái gì!"

"Này...........Trong DV hình như ko có hình ảnh Ma Thu Thu ở cửa thư viện mà!" Ông chú nhìn chằm chằm vào màn hình DV, hoang mang nhìn Hà Đồng

Cái gì? Ko có?!

"Sao lại có thể ko có?! Đây là hình ảnh quý giá tôi chụp được đêm qua nha! Ma Thu Thu ở trong gió rét chờ đợi người yêu!" Hà Đồng lớn tiếng ồn ào, một phen đoạt lấy DV từ trong tay đại thúc

Tít tít tít..........tít tít tít..............

"Ko có...............Ko có............sao lại thế này?!! làm sao có thể ko có?! Chẳng lẽ ngày hôm qua mình ko có chụp được sao?!" Hà Đồng kinh ngạc kêu to

Tâm lý của tôi liền trùng xuống

"Ha ha ha ha! Tiểu tử thối! Chỉ biết anh đang nói dối, quả nhiên là cùng 1 loại với Ma Thu Thu" Tử Lôi ngược lại kiêu ngạo cười

Ko biết vì sao, trong nháy mắt đầu tôi chợt hiện lên một cái ý nghĩ nghĩ mà ko dám nghĩ.........

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương