“Lục soát!”

Đêm nay trời lạnh cắt da cắt thịt, gà gáy canh ba, thỉnh thoảng có trận gió nổi lên khiến bụi cây xào xạc, theo sau đó là tiếng bước chân rầm rập tới lui, vang vọng cả con hẻm tối.

“Có tiếng bước chân ngoài kia, bọn Cảnh sát đã đuổi đến đây rồi, hơn nữa là hai nhóm khác nhau.” Tửu thúc dựa sát tường, nín thở áp tai lắng nghe.

Nhị Mao lúc vừa gặp lại Tửu thúc đã kể lại toàn bộ sự tình một lượt, Hoắc Lệ đồng ý thả Nhị Mao nhưng yêu cầu phải giao nộp toàn bộ thành viên của Hoa hồng đen cho hắn, mà lúc này chỉ còn lại Tửu thúc chưa bị tóm.

Tửu thúc chính là thành viên cao cấp cuối cùng.

“Lão đại, ngài nhất định phải làm như vậy sao?”

“Ừ.”

“Được,… nhất định báo thù thành công.” Tửu thúc nghiến răng nắm chặt tay.

Lời này vừa dứt, một bàn tay đầm đìa máu tươi đứt rời khỏi cánh tay, rơi xuống mặt đất.

Nhị Mao gầm lên một tiếng đau đớn, trên trán chảy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt không còn huyết sắc, cả khuôn mặt xanh mét như cạn máu. Ai cũng nói năm ngón tay nối liền đến tim, nỗi đau đứt lìa bàn tay thật sự quá kinh khủng.

“Lão đại, để tôi băng bó cho ngài.”

“Ừ.” Nhị Mao một tay nắm chặt cổ tay cụt kia cầm cự không để máu phun quá nhanh.

Tửu thúc bày ra mấy vật dụng sơ cứu lên mặt bàn, tiến hành tiêu độc băng bó cho Nhị Mao.

“Lão đại, chờ ngài báo thù xong rồi chúng ta cùng nhau tìm một làng chài nhỏ, mở một quán rượu buôn bán nho nhỏ, rời xa những thứ thị phi này!”

“Kính Mắt sẽ quản lý sổ sách, Tiểu Đường phục vụ bưng bê, nói chuyện phiếm với khách uống rượu. Tôi sẽ pha chế, lão đại ngài mỗi ngày chỉ cần ngồi uống rượu nghe đại mỹ nữ ca xướng là được.”

“Chúng tôi chính là người nhà của ngài, là huynh đệ của ngài, chúng tôi đều là trẻ mồ côi, là lão đại khiến cho chúng tôi cảm nhận được không khí gia đình, cảm nhận được thế nào là tình cảm đoàn kết.”

Một tên nam nhân cao to lừng lững gần 2m nói xong hốc mắt liền đỏ lên, ai cũng nói nam nhi không rơi lệ, hắn ta là nam nhi đại trượng phu, tất nhiên không thể để mất mặt trước lão đại.

“Yên tâm, tôi sẽ mang tất cả trở về.” Nhị Mao nói.

“Vậy Đào Thất kia…”

“Cậu ấy, không còn là bạn của tôi nữa. Là tôi lợi dụng cậu ấy. Tôi không xứng đáng làm bạn của cậu ấy. Tôi có lỗi với cậu ấy, cậu ấy thật vất vả mới có ngày hôm nay mà tôi lại nhẫn tâm phá hoại.”

“Muốn trách, thì trách Đào Thất vì sao lại thích Hoắc Lệ, nếu không có đoạn tình cảm này thì sau khi Hoắc Lệ chết đi cậu ta sẽ không quá thương tâm.” Tửu thúc nói.

“Có những người sinh ra vốn không nên ở bên nhau, miễn cưỡng đến với nhau sẽ chỉ tạo thành một mối nghiệt duyên, giống mấy tên quan lại quyền quý như Mao Cống Hiến, không một ai là tử tế, ăn trong bát ngó trong nồi, tình nhân khắp nơi.”

Tửu thúc lòng đầy căm phẫn, bọn họ đều là cô nhi nghèo khó, chỉ biết cha Nhị Mao là người có quyền có thế, cũng đã nghe về cố sự giữa cha mẹ hắn.

Sẽ không có kết cục tốt, mẹ của Đào Thất cũng rơi vào bi kịch như vậy.

Mẹ của Nhị Mao cũng chết thảm.

Một người bị tra nam lừa gạt, bị lừa hôn sau đó lại bị vứt bỏ, uất ức đến tự sát.

Một người là chính thất mang thai con trưởng sau đó bị tình nhân của chồng hãm hại đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng phải tự sinh con nuôi con lớn lên, rồi lại chết trong tay ả đàn bà kia.

Đào Thất thì ngoan ngoãn nghe lời mẹ, cắn răng chịu đựng bám trụ lại Đào gia, cũng không nghĩ đến chuyện đấu tranh.

Nhị Mao thì phẫn hận thề báo thù cho mẹ.

Hai người lớn lên trong bóng tối, vô tình gặp được nhau mà trở thành bạn tương liên, cả hai đều là thân bất do kỷ, phải làm những việc mình không muốn làm, đây gọi là nhân sinh.

Nhị Mao luôn cười nhạo Đào Thất quá mềm yếu, dễ động lòng tha thứ, khiến cho những kẻ kia được một tấc lại muốn tiến một thước, không ngừng chèn ép cậu.

Hoặc là thành sói, hoặc là thành cừu.

Nhưng hết cách, tên cừu ngốc kia luôn miệng chỉ biết nói: “Thù hận khiến người ta sa đọa, khiến người ta mất đi bản chất thật của mình.”

Nhị Mao rất ghen tị với Hoắc Lệ, anh có được trái tim Đào Thất, khiến cho Đào Thất vốn nhu nhược lại nguyện ý đứng lên bảo vệ anh, đó là điều Nhị Mao luôn tâm niệm nhưng cuối cùng lại không dành cho hắn ta.

“Lão đại, tôi đi đây.” Tửu thúc thấy sắc mặt Nhị Mao ngày càng không tốt, cảm thấy chuyện này càng không thể bỏ qua, vươn người nhặt bàn tay đứt lìa trên mặt đất kia, cận thận bọc vào miếng vải tẩm thuốc bảo quản giữ cho không bị hư thối, lấy băng gạc cuốn chặt cất vào trong lồng ngực.

Hắn mở cửa lao vào trong bóng đêm.

Tửu thúc nắm chặt súng trong tay, chạy đến vị trí cách kho hàng khoảng 100m liền nhìn thấy đám người kia.

Tiếng súng vang lên đùng đoàng.

Đám người kia như sói đói, điên cuồng đuổi theo một người. Tửu thúc tựa như chó lạc mất chủ, vừa chạy vừa trốn, giằng co mãi đến hơn nửa đêm mới bị bọn họ bắt được.

Lúc này trời đã tảng sáng, đám người nhanh chóng dẫn Tửu thúc giao nộp đến Hoắc gia. Người này bắt được sớm hơn dự kiến, mang đến bàn giao sớm biết đâu lại lấy lòng được Hoắc Lệ, được khen hiệu suất cao.

Một buổi sáng sớm, người ra kẻ vào tấp nập, thủ phạm đã bắt đến. Nhưng Mao Cống Hiến lại đau đầu nghĩ cách tìm đứa con ương ngược kia, vì lão biết với tính cách không chịu khuất phục của Nhị Mao, hắn ta rất có khả năng lại tìm cách đột nhập Hoắc gia cứu đám người kia.

Đến lúc đó lão cũng không thể cứu được con nữa.

Mà Nhị Mao lúc này đang cuộn tròn trong góc tường bẩn thỉu của kho hàng bỏ không, hắn đang chờ tin tức Mao Cống Hiến quay về Mao gia, đến lúc đó hắn ta sẽ ngay lập tức tìm tới Hoắc gia.

Đấu một trận sống mái với Hoắc Lệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương