Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
-
Chương 75
Trong công viên nhỏ này không có ai, những bông hồng tươi tắn rực rỡ đang nở rộ trong bồn hoa bên cạnh.
Diệp Bạch Tư thưởng thức vẻ mặt lặng như tờ của Đoàn Sâm, trong bụng anh nín cười sắp nội thương đến nơi rồi.
Vẻ mặt anh căng thẳng, thế nhưng lại không kìm được hai má đỏ bừng, mãi cho đến khi anh không nhịn được mà 'phì' cười một tiếng.
Đoàn Sâm: "..."
"Nhìn cái gì vậy? Lên xe đi."
Diệp Bạch Tư mở cửa xe ra rồi đẩy mạnh người kia vào. Nếu không phải muốn nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn khi đứng lên thì vừa rồi anh sẽ không để hắn xuống xe một cách mất mặt như vậy.
Đoàn Sâm cúi đầu ngồi bên trong xe, ủ rũ như một trái cà héo*.
* Gốc là [霜打的茄子]: Câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi cuối thu, nhất là khi sau tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng 10), vì nhiệt độ ban đêm hạ thấp nên thực vật sẽ kết một tầng sương mỏng, cà chưa hái không chịu được sương lạnh nên sẽ khiến cho lớp da bên ngoài nhăn nheo. Câu này dùng để chỉ tinh thần uể oải, suy sụp, mất hồn...
Ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi vào vạt váy bị xé rách, "Thật sự đáng tiếc cho một bộ đồ tốt như vậy."
Đoàn Sâm cúi đầu càng lúc càng thấp, dần dần bắt đầu tự kỷ.
Diệp Bạch Tư thuận tay nhấc làn váy lên, anh nhìn thấy chiếc quần dài âu phục của hắn, sau đó ngồi thẳng dậy kéo phần trên ra... phía trên lại không mặc gì. Anh có chút hoang mang, bộ đồ này được thiết kế riêng dựa theo dáng người của anh cơ mà, làm sao Đoàn Sâm... có thể nhét bản thân vào được?
Cho đến khi anh xốc áo khoác của Đoàn Sâm lên lần nữa, nhìn thấy một vết rách to đùng trên phần eo của hắn.
Diệp Bạch Tư giận đến mức bật cười: "Hóa ra anh cũng có lòng quá nhỉ."
Đoàn Sâm mờ mịt nhìn anh, Diệp Bạch Tư nói: "Cởi ra mau, còn mặc làm gì nữa?"
Đoàn Sâm thành thật cởi áo khoác ra, dưới sự trợ giúp của Diệp Bạch Tư mà cởi váy xuống, cơ bắp mạnh mẽ trên cánh tay và thắt lưng nhấp nhô theo chuyển động.
Diệp Bạch Tư vô cùng hài lòng với vóc dáng này, ánh mắt của anh dịu dàng hơn một chút, gấp váy trên đùi rồi đặt qua một bên, thấy cánh tay của hắn vẫn để trần thì nhân tiện bảo: "Anh mặc áo khoác vào trước đi, em đến chỗ nào gần đây mua áo sơ mi cho anh."
"Được."
Diệp Bạch Tư xuống xe, nhìn thoáng qua người nào đó vô cùng ngoan ngoãn. Áo khoác âu phục thường có cổ hình chữ V, lúc này bên trong lại không có áo sơ mi với cà vạt, đường viền cổ nghiêng theo phần xương ngực đằng trước, trực tiếp để lộ ra phần cơ ngực ở hai bên.
Trông rất là... lẳng lơ.
Anh không nhịn được bật cười, thò tay khịt khịt đầu Đoàn Sâm một chút, trong lúc hắn đang trố mắt nhìn thì đóng sầm cửa xe lại.
Đoàn Sâm sờ sờ đầu, hắn càng ngày càng cảm thấy mình chẳng có chỗ đứng trước mặt Diệp Bạch Tư.
Hắn cau mày.
Diệp Bạch Tư hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Lần này đúng là Đoàn Sâm có phần nóng vội thật, bởi vì hắn nóng lòng muốn giải quyết hiểu lầm và khúc mắc với Diệp Bạch Tư, chỉ cần nghĩ đến việc anh vẫn còn hiểu lầm mình thì hắn lại có cảm giác như có một quả bom hẹn giờ giữa hai người vậy. Không phát hiện thì thôi, nếu đã phát hiện mà không giải quyết thì cứ thấp tha thấp thỏm mãi.
Đoàn Sâm không ngờ quả bom này lại chỉ là phỏng đoán của bản thân mà thôi.
Diệp Bạch Tư nói rằng anh chẳng để ý chút nào.
Vậy, còn nguyên nhân nào khác khiến cho Diệp Bạch Tư từ chối hắn nữa?
Ngoại trừ vấn đề này thì giữa bọn họ còn vấn đề nào khác sao?
Đoàn Sâm không thể khẳng định được.
Khi Diệp Bạch Tư quay lại, anh nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, nơi đó đang không ngừng sáng lên, là điện thoại của Hứa Tâm Nguyệt.
Anh ném áo sơ mi cho Đoàn Sâm, sau đó cất chiếc váy bị phá hỏng vào túi xách, bảo: "Mẹ anh gọi nhiều cuộc như vậy không biết là có chuyện gì gấp, anh bắt máy đi."
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng chú ý đến người mẹ già của mình.
Hắn ngoan ngoãn bắt máy, không có gì bất ngờ xảy ra, giọng điệu của Hứa Tâm Nguyệt vô cùng lo lắng: "Đoàn Sâm à, con đang ở đâu vậy?"
"Ở cạnh Diệp Diệp ạ."
"Diệp Diệp? Không phải con đòi đoạn tuyệt với Diệp Diệp sao?"
Đoàn Sâm lộ vẻ không vui: "Tất nhiên là không rồi."
"Vậy, vậy sao con... Chú Ngô nói con mặc, mặc váy..."
Đoàn Sâm cũng không nghĩ đây là chuyện gì to tát: "Con cầu hôn với Diệp Diệp."
Diệp Bạch Tư ngồi ở một bên nhướng mày.
Hứa Tâm Nguyệt chấn động: "Cầu hôn?! Thằng bé có đồng ý không?"
"... Không."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hứa Tâm Nguyệt yên tâm, sắc mặt của Đoàn Sâm lại trầm xuống: "Sao lại là tốt rồi?"
"Mày nghĩ xem, nếu mày mặc váy mà cầu hôn thành công thì không phải sau này sẽ phải mặc thường xuyên à? Thành công một cách bình thường mới là thành công chân chính đấy nhé."
"Vâng..."
"Diệp Diệp không đồng ý cũng là chuyện tốt, điều đó có nghĩa là thằng bé không ủng hộ con lên cơn đâu, nó vẫn thích con bình thường hơn." Hứa Tâm Nguyệt nhẹ giọng nói: "Con phải vui mới đúng chứ."
Dường như lý do vẫn y chang nhau mà.
Đoàn Sâm lặng lẽ nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư.
Đối phương đột nhiên vươn tay chỉnh lại quần áo giúp hắn, nhân tiện ngờ vực hỏi: "Anh cầu hôn em hồi nào?"
Đoàn Sâm không ngờ chuyện vừa xảy ra mà anh muốn nói quên là quên, lập tức đáp: "Mới, mới vừa rồi đó."
"Vừa rồi?"
"Em còn nói lần sau anh cầu hôn em lại lần nữa."
"Ý em là vậy." Diệp Bạch Tư túm lấy góc áo của hắn vuốt cho phẳng lại, nói: "Nhưng mục đích anh đến đây lần này có phải cầu hôn đâu? Lúc đó ý anh là 'giải quyết hiểu lầm với em để cho màn cầu hôn trong tương lai được suôn sẻ' mà, không phải sao?"
"Đúng vậy..."
"Cho nên." Diệp Bạch Tư nghiêng đầu nói: "Anh đâu có cầu hôn em đâu."
"Anh, anh muốn, muốn cầu hôn em mà..."
"Anh chắc chứ?" Diệp Bạch Tư đưa mắt nhìn đồng hồ, anh thuận tay mở cửa xe ra: "Nếu cầu hôn là chủ đề của anh hôm nay thì cuộc đối thoại giữa chúng ta hoàn toàn chẳng liên quan gì, cũng không cảm nhận được dù chỉ một chút thành ý, học sinh cấp một làm văn cũng không lạc đề nghiêm trọng bằng anh đâu."
Anh bước xuống xe, Đoàn Sâm vội vàng bước xuống đuổi theo sau người nọ: "Diệp Diệp, anh sai rồi, em đừng giận."
"Ai nói em giận đâu?" Diệp Bạch Tư lắc đầu bảo: "Em chỉ muốn trở về làm tiếp."
Đoàn Sâm đuổi theo sau anh nói: "Chuyện hôm nay..."
"Lúc nãy em đã nói rất rõ rồi, hôm nay em từ chối lời cầu hôn của anh." Diệp Bạch Tư nói: "Được rồi, anh về đi..."
Anh bất chợt lùi lại một bước, hàng mi dài khẽ rung lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Đoàn Sâm quỳ xuống trước mặt anh.
Diệp Bạch Tư đã bước đến trước cửa công ty, bảo an đang nghi hoặc nhìn về phía bên này.
"Không phải anh không có thành ý đâu, thật đó, em xem, anh còn mang nhẫn đến mà..." Đoàn Sâm lấy một chiếc hộp nhung đen từ trong túi ra, mở ra cho anh nhìn: "Hôm nay anh đặc biệt trở về lấy nhẫn chính là vì muốn cầu hôn em, lúc nãy anh hơi sốt ruột, bởi vì anh sợ em vẫn không hài lòng với những chuyện xảy ra trước kia... Anh còn đến cửa hàng mua hoa hồng nữa... Nó đang ở trong xe đó, chắc là lúc nãy em cũng nhìn thấy rồi..."
Cuộc đời Diệp Bạch Tư chưa từng chứng kiến màn cầu hôn nào lộn xộn như vậy, anh tức giận nói: "Đứng lên."
Vẻ mặt của Đoàn Sâm mất mát: "... Anh đứng lên thì em lại nói là anh không chân thành, có ai đứng cầu hôn bao giờ đâu."
"Vậy..." Xung quanh đã có người đang đứng từ xa nhìn về phía bên này, trên lầu cũng có người tò mò mở cửa sổ ra xem, Diệp Bạch Tư đỏ mặt, anh thấp giọng nói: "Có ai như anh không... quỳ hai gối cầu hôn hả?"
Đoàn Sâm cảm nhận đầu gối của mình một chút, hắn bất giác phát hiện ra mình đã quen quỳ bằng hai chân tự bao giờ. Hắn lẳng lặng chống một chân lên, từ đầu đến cuối vẫn nghiêm túc ngẩng mặt: "Vậy thì... em có đồng ý lấy anh không?"
Diệp Bạch Tư bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên anh nghiêm mặt lại, đi lướt qua người hắn.
Đoàn Sâm lập tức bị ném vào địa ngục.
Diệp Bạch Tư rất muốn giả vờ như không quen biết hắn, thế nhưng khi đi ngang qua đối phương, anh rõ ràng cảm nhận được cả người hắn giống như lập tức bị rút đi hết toàn bộ nhiệt độ, trong phút chốc tâm tình đã thất vọng hẳn.
Anh dừng lại, sau đó lùi về hai bước, đứng ở vị trí song song với Đoàn Sâm, không nhịn được cười: "Nè."
Một bàn tay vươn ra trước mặt Đoàn Sâm.
Ngón áp út trắng muốt trống rỗng đang lặng lẽ chuyển động.
Hệt như có một tia sáng chiếu xuống, Đoàn Sâm nhất thời choáng váng đến độ không thể mở mắt ra.
Vô số cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng hắn, một hồi lâu sau, Đoàn Sâm mới run rẩy nắm lấy bàn tay đẹp như ngọc đó, đeo nhẫn vào cho anh một cách rất cẩn thận.
Đôi mắt màu xám tro đặc biệt sáng lên bởi vì ánh nước, giây tiếp theo, Diệp Bạch Tư đột nhiên xoay người lại, anh thuận thế cúi xuống, trực tiếp ghé vào lưng của người đàn ông đang quỳ một gối kia.
Anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Đoàn Sâm có thể dễ dàng cõng anh trên lưng.
Mà anh cũng rất nặng, nặng đến mức Đoàn Sâm nháy mắt cảm thấy trên lưng mình đã mang cả thế giới.
Hắn đứng lên cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Có phải anh đang nằm mơ không?"
"Đúng vậy." Diệp Bạch Tư ghé vào tai hắn nói: "Em thích kế hoạch mười năm của anh, vì vậy, trước tiên anh có thể mơ một giấc mộng mười năm thật đẹp."
Đoàn Sâm sửng sốt, giọng điệu hàm ý hối hận: "Biết vậy anh làm cả đời luôn cho rồi..."
"Anh có thể từ từ quy hoạch trong mơ đi." Diệp Bạch Tư khẽ cười một tiếng.
Đoàn Sâm cõng anh đi về phía trước: "Em không đi làm à?"
"Tại anh chứ ai, bọn họ vẫn đang nhìn em kìa... Dù sao cũng không còn bao lâu nữa, anh mang em đến Phương Trình đi."
Đó là nơi mà anh và Đoàn Sâm sống chung với nhau vào những năm tháng đầu, cũng là nơi mà anh tự nhận mình có tình cảm sâu đậm nhất đối với hắn.
Đoàn Sâm cõng anh đến trước xe, sau đó đi vòng quanh xe một vòng.
Diệp Bạch Tư: "... Thả em xuống."
"Anh không nỡ." Đoàn Sâm nói: "Anh muốn cõng em về."
"Phải đi ít nhất là hai tiếng mới đến nơi được đó."
"Anh có thể cõng em cả đời mà."
Hắn cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, nói đi là đi thật. Diệp Bạch Tư nhất thời có chút xấu hổ, thế nhưng phải nói rằng anh thật sự rất thích cảm giác được Đoàn Sâm xem như bảo bối.
Dù sao hôm nay cũng đã được định trước là một ngày thú vị, sau khi nghĩ thông suốt thì anh nằm trên lưng hắn, để hắn bước đi.
"Đoàn Sâm à, nếu anh cõng em không nổi nữa thì anh cứ nói với em một tiếng, em có thể tự đi được."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Hiện giờ Đoàn Sâm nhạy cảm đến cực điểm, chỉ cần Diệp Bạch Tư tùy tiện nói một câu là hắn đã có thể diễn giải ra vô số ý tứ: "Anh sẽ không bao giờ để em tự đi nữa."
"Vậy anh phải áng chừng cho tốt đó." Diệp Bạch Tư nói: "Nếu anh làm em ngã thì... em sẽ không để ý đến anh nữa đâu."
"Ừm."
Phần lưng của Đoàn Sâm vừa dày vừa rộng, dựa lên vô cùng thoải mái. Diệp Bạch Tư được hắn cõng qua nền gạch đỏ, ánh nắng xuyên qua bóng cây trên đỉnh đầu, anh nheo nheo mắt, giơ ngón tay lên nhìn ánh nắng thỉnh thoảng lướt qua kẽ tay, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.
Dưới thân đột nhiên vang lên tiếng khụt khịt.
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh lẳng lặng thu tay lại, nằm úp xuống hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"Anh hạnh phúc quá..."
"Hạnh phúc đến mức khóc luôn à?"
"Ừm..." Trong lòng Đoàn Sâm dường như có cả trăm mùi vị hỗn tạp: "Anh đã làm sai nhiều chuyện như thế, vậy mà em vẫn bằng lòng lấy anh, Diệp Diệp à, em tốt quá..."
"Anh cũng đừng nghĩ là em tốt như vậy." Diệp Bạch Tư nói: "Xin anh hãy nghĩ xấu về em một chút, không phải bởi vì em là người tốt nên em mới đồng ý quen anh, mà là bởi vì... anh rất tốt, cho nên em mới ở bên cạnh anh đó."
Trong lòng Đoàn Sâm vừa chua xót vừa ngọt ngào, hắn kiên định nói: "Anh vẫn sẽ luôn đối xử tốt với em."
"Anh biết là tốt rồi."
"Diệp Diệp..."
"Ừm?"
"Xin lỗi em..."
"Nói anh yêu em."
"Anh yêu em..."
"Ừm." Diệp Bạch Tư rất hài lòng: "Sau này không được nói xin lỗi nữa, em không thích, em thích anh nói yêu em, nói anh vĩnh viễn yêu em cơ."
"Anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em."
"Không chỉ nói được mà còn phải làm được đó."
"Anh yêu em, anh sẽ chứng minh bằng hành động của mình... anh yêu em."
...
Lúc Diệp Bạch Tư rời khỏi công ty là đã gần năm giờ, trong tình huống bình thường thì đi từ New World đến Phương Trình phải mất ít nhất hai tiếng. Thế nhưng Đoàn Sâm đã cõng anh, như thể ước gì con đường này có thể dài hơn, lại dài hơn một chút nữa.
Từng bước đi chậm rì rì, từ khi trời còn sớm đến khi mặt trời ngả về phía Tây, tiếp đến là một bầu trời đã chuyển tối.
Phải mất khoảng ba tiếng rưỡi mới đến được Phương Trình.
Diệp Bạch Tư nhìn tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, anh nói: "Giống như không có gì thay đổi, lại giống như... chỗ nào cũng được đổi mới."
"Nhà của chúng ta không có gì thay đổi cả." Đoàn Sâm cõng anh vào thang máy, thể lực của hắn thật sự không tồi, đi một đoạn đường dài như vậy mà trên trán chỉ đổ một chút mồ hôi. Diệp Bạch Tư nói: "Được rồi, anh thả em xuống đi."
Đoàn Sâm ừm một tiếng, hắn ngoan ngoãn đặt anh vào thang máy, giây tiếp theo, trán hắn được một chiếc khăn tay thoang thoảng hương thơm bao phủ.
Trong lòng lại dâng lên một hồi cảm động.
Hắn thật sự không thể sống thiếu Diệp Bạch Tư, trước kia không, bây giờ cũng không, về sau lại càng...
Khoan đã, hình như vài năm trước, khi chia tay Diệp Bạch Tư, hắn đã làm giả...
Đoàn Sâm đột nhiên đứng thẳng người dậy.
Diệp Bạch Tư kiên nhẫn chờ thang máy, không phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đang lẳng lặng căng thẳng, trong lòng anh có chút kích động nói: "Mấy năm nay anh sống ở đây à?"
Đoàn Sâm: "À... Ừm, đúng vậy."
"Thật sự không hề thay đổi nội thất bên trong sao?"
"Đúng vậy, anh chỉ thêm một số ảnh chụp thôi."
Sau hai câu, Diệp Bạch Tư nhận ra hắn có gì đó không ổn, anh lấy làm lạ liếc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"
"Không... à đúng rồi, anh chợt nhớ ra là anh quên mang theo chìa khóa, hình như là anh, anh bỏ quên trong xe rồi."
Thang máy mở ra, Diệp Bạch Tư hỏi: "Sao lại để quên trong xe?"
Anh đi ra ngoài, Đoàn Sâm vội vàng đuổi theo, hắn bất an liếm liếm khóe miệng nói: "Diệp Diệp, cái, cái chìa khóa, hay là em xuống lầu uống một ly trà sữa đi, anh về lấy đã..."
"Anh không có để quên trên xe đâu." Diệp Bạch Tư đã bước thẳng đến cánh cửa quen thuộc, nơi đây có một cầu thang và một hộ gia đình, cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa, muốn quên cũng không quên được.
Đoàn Sâm có chút sốt ruột: "Anh, anh thật sự không có chìa khóa..."
"Em biết là anh không mang theo chìa khóa rồi." Diệp Bạch Tư đi đến tủ đựng giày trước cửa, anh mở tủ ra, đưa tay kéo ra một chiếc giày vải màu trắng, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng nhẹ.
Anh móc ngón tay mình ra cho Đoàn Sâm xem: "Ta đa ta đa ~ anh nhìn đi, em biết mà."
Đôi mắt trong veo của anh sáng lấp lánh, anh bảo: "Trước kia anh không thích mang theo chìa khóa, vì vậy em cất vào tủ giày cho anh, anh đó, lúc nào cũng đãng trí quên đồ... Em còn phải cài tin nhắn hẹn giờ tự động, để lúc anh gần đi làm về sẽ nhận được tin nhắn của em, như vậy thì anh sẽ không thể quên được nữa."
Đoàn Sâm: "Em vẫn còn nhớ rõ những chuyện này à."
"Được rồi, anh không cần cảm động đâu." Diệp Bạch Tư xoay người mở cửa, anh nói: "Em nhớ tất cả những gì đã xảy ra năm đó mà."
Đoàn Sâm nào dám động.
Hắn lẳng lặng đi theo sau Diệp Bạch Tư, lại nghe thấy anh ấm áp nói: "Có điều anh có thể duy trì những thói quen nhỏ hồi đó của chúng ta, điều này khiến em rất vui vẻ."
Diệp Bạch Tư chính là một người như vậy, sau khi thẳng thắn thì sẽ chỉ càng thêm thẳng thắn.
Anh đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ảnh của mình được treo khắp nơi trong nhà. Gió thổi từ ban công, Diệp Bạch Tư giơ tay cuốn lấy lọn tóc dài trên má, nói: "Những tấm ảnh này đều là do chúng ta chụp trước đây."
Đoàn Sâm đã lặng lẽ di chuyển đến phòng ngủ, sau khi hắn nghe xong thì lập tức đáp lại: "Đúng, đúng vậy, anh tìm được trong điện thoại cũ đó."
Diệp Bạch Tư đi tới, quan sát một cách chậm rãi.
Thoạt nhìn như anh đang đắm chìm trong hồi ức.
Đoàn Sâm thở ra một hơi, hắn một mạch đi đến trước cửa phòng ngủ, lặng lẽ mở cửa ra liếc nhìn vào, lập tức nhắm mắt lại thảm thương.
Con búp bê vẫn đang nằm trong ổ chăn của hắn.
Hắn liếc nhìn Diệp Bạch Tư, vừa đặt một chân vào cửa đã nghe thấy giọng của người yêu dịu dàng bảo: "Anh nhìn chiều dài tóc của em bây giờ này, thật ra cũng chẳng khác gì lúc đó mấy."
Đoàn Sâm lập tức gật đầu: "Đúng, dường như là giống nhau như đúc."
"Không ngờ thật, đi một vòng rồi chúng ta lại trở về nơi xuất phát."
Đoàn Sâm lách người vào cửa: "Đúng, trở về nơi xuất phát."
"Nhưng mà vẫn có chút khác biệt." Diệp Bạch Tư vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, lại cười nói: "Anh đã học được cách cầu hôn em."
"Đúng, anh đã học được rồi."
Diệp Bạch Tư nhìn từng tấm ảnh một, Đoàn Sâm nín thở, nhận ra anh không nói thêm gì nữa thì lập tức xoay người lao vào phòng.
Diệp Bạch Tư đột nhiên nhìn thấy chính mình hồi còn nhỏ, anh đột nhiên sửng sốt, sau đó cầm lên xoay người qua hỏi: "Sau anh lại có ảnh chụp em hồi bé... Ơ?"
Đoàn Sâm đâu mất tiêu rồi?
Ánh mắt anh rơi vào cánh cửa phòng ngủ đang hé mở.
Nhớ lại thì từ lúc vào thang máy, Đoàn Sâm đã bắt đầu cư xử bất thường.
Đột nhiên sắc mặt anh lạnh đi, sải bước đi đến.
Trong phòng, Đoàn Sâm ôm con búp bê có tỉ lệ, thậm chí là trọng lượng giống với Diệp Bạch Tư rồi nhét nó vào tủ.
Cửa tủ đóng lại, cửa phòng lại bất chợt bị người nào đó đẩy ra.
Diệp Bạch Tư không thay đổi sắc mặt bước tới.
Trái tim của Đoàn Sâm muốn vọt ra khỏi cổ họng, hắn đột nhiên dựa vào tủ, bộ dạng rất oai hùng hiên ngang gọi: "Diệp Diệp..."
Ánh mắt Diệp Bạch Tư rơi vào một góc áo bị kẹp ở cửa tủ, sau đó anh lẳng lặng nhìn Đoàn Sâm, nói: "Em đột nhiên nhớ đến một chuyện."
"... Hả?"
"Lúc chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng đặt cho em tên gọi yêu nào hết."
"Tên gọi yêu..." Đoàn Sâm nhanh chóng bổ não, hắn đổi tư thế tiếp tục dựa vào tủ, nghiêm trang nói: "Cục cưng?"
Diệp Bạch Tư cong khóe môi lên, ánh mắt phát lạnh, anh hỏi: "Anh có bao nhiêu cục cưng?"
"Tất nhiên là chỉ có một mình em thôi." Đoàn Sâm nhìn anh, vô cùng chân thành nói: "Cả đời này anh chỉ thích duy nhất một mình em, chúng ta... cho nhau lần đầu tiên, mối tình đầu, đêm đầu tiên, bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng anh chưa từng quên được em đó."
"Thật sự chỉ có một mình tôi sao?" Diệp Bạch Tư đi về phía hắn: "Thế ai ở trong tủ vậy?"
"Không có... ai hết..."
Diệp Bạch Tư nói: "Áo ngủ cũng lộ ra ngoài rồi, anh còn nói là không có ai ư?"
Đoàn Sâm cúi đầu, lẳng lặng liếc nhìn cái góc áo ngủ kia.
Hắn bất chợt ngăn Diệp Bạch Tư lại, nói: "Diệp Diệp, không, cục cưng, em nghe anh nói này, em đừng giận, anh sẽ nói thật với em, nhưng mà em nhất định đừng tức giận nhé, nó, nó chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, mấy năm nay anh nhớ em lắm... cho nên..."
"Chát ——"
Diệp Bạch Tư cho hắn một cú tát vào mặt.
Đoàn Sâm sững người.
Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Diệp Bạch Tư, lúc này mới nhận ra đối phương đang phẫn nộ, vô thức đứng thẳng lên nói: "Diệp Diệp, anh, anh biết sai rồi."
"Anh biết sai nhưng anh vẫn làm." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi còn tưởng rằng mình sẽ không bị mù lần thứ hai, tôi còn tưởng là anh đã thật sự thay đổi rất tốt, tôi thật sự... thật sự không ngờ, hiện tại anh còn khiến người ta ghê tởm hơn lúc trước."
Trái tim của Đoàn Sâm lại một lần nữa bị xuyên thủng mãnh liệt.
Hắn nói không đầu không đuôi: "Thật sự là do anh, anh quá yêu em nên..."
"Anh yêu tôi, cho nên anh ở sau lưng tôi tìm thế thân, anh xem tôi là cái gì, anh xem cậu ta là cái gì? Đoàn Sâm, tôi tưởng anh chỉ là chưa trưởng thành, tôi tưởng anh chỉ là bị chiều chuộng sinh hư, tôi tưởng là anh đã thật sự biết cách yêu một người là như thế nào... Vậy mà anh lại càng không ra gì hơn cả lúc trước. Anh thật sự, thật sự khiến cho tôi rất thất vọng." Diệp Bạch Tư giơ tay rút chiếc nhẫn ra, chiếc nhẫn được thiết kế theo ngón tay của anh nên rất chặt, nhất thời không thể rút ra được. Đoàn Sâm thấy thế thì nhanh chóng bước đến ngăn cản: "Diệp Diệp, Diệp Diệp à, em tha thứ cho anh lần này đi..."
"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh hết!" Diệp Bạch Tư hung tợn nhìn Đoàn Sâm, nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt được rửa sạch nên trong veo: "Tôi không có cách nào chấp nhận một người, đã từng tìm thế thân cho tôi... Đoàn Sâm, anh thật sự quá độc ác, đây căn bản không phải tình yêu, mẹ nó mới năm năm mà anh đã không chờ được, anh chỉ đơn thuần muốn chiếm giữ mà thôi, mất đi một món đồ chơi thì tùy tiện tìm một cái khác thay thế, anh có xem tôi và cậu ta là con người không vậy?"
"Không có, không có ai hết..." Đoàn Sâm hoảng sợ vô cùng, hắn chạy tới đóng cửa lại trước, nói: "Anh không có tìm người làm thế thân cho em, nó không phải người..."
"?" Diệp Bạch Tư càng tức giận hơn: "Thậm chí anh còn không có cả sự tôn trọng cơ bản nhất nữa, năm đó anh xem tôi là chim hoàng yến, bây giờ anh lại dùng cậu ta làm vật thay thế, đúng vậy, chúng tôi đều không phải là con người, nếu con người ai cũng ghê tởm giống như anh thì tôi thà không làm người còn hơn!"
"Không phải, thật sự không phải là người mà!" Đoàn Sâm vừa sợ anh bỏ đi vừa mở cửa tủ ra, vẻ mặt sắp bị dọa cho khóc: "Không phải người, là búp bê, Diệp Diệp, em xem, là búp bê mà... Không phải người."
Đoàn Sâm trực tiếp nắm lấy chân của con búp bê kéo ra, sau đó ôm nó lên, con búp bê nghiêng đầu, tóc dài phủ trên mặt, bộ dạng trông giống Diệp Bạch Tư như đúc.
Đoàn Sâm nói: "Em nhìn này, nó không phải người, nó là búp bê, anh không có không tôn trọng người khác mà, em xem..."
Diệp Bạch Tư nhìn hắn lôi 'thế thân' ra một cách bạo lực như vậy, suýt chút nữa đã không nhịn được mà lao đến đánh hắn, anh giận muốn ngất đi, tập trung nhìn kỹ lại ——
Tâm trạng như thác lũ bỗng chốc như bị chặn lại.
Lần này đến lượt đầu óc Diệp Bạch Tư trống rỗng.
Anh nhìn tỉ lệ của con búp bê, lại nhìn hai chân của đối phương đang lê thẳng trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn một hồi.
Trên mặt Đoàn Sâm vẫn còn in hằn cú tát ban nãy: "Diệp Diệp... Em nhìn xem, là búp bê mà, là, là búp bê của em đó, anh không có tìm thế thân..."
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh cố gắng bình tĩnh mà xoay người đi, đưa lưng về phía Đoàn Sâm để che giấu vẻ mặt tự kỷ của mình.
"Diệp Diệp..."
Diệp Bạch Tư hít một hơi thật sâu, anh nhất thời không biết phải làm sao để xoay chuyển bầu không khí quái dị này, vì thế tiếp tục tỏ vẻ tức giận: "Ai cho anh làm búp bê của em? Được em cho phép chưa mà làm?!"
"Xin lỗi em, về sau anh sẽ không bao giờ làm thế nữa."
Diệp Bạch Tư cảm thấy đau dạ dày quá.
Đoàn Sâm nói lung tung cái quái gì vậy, khiến người ta hiểu lầm hết sức.
Anh xoay người bước ra ngoài, Đoàn Sâm lập tức đặt con búp bê lên giường, phát hiện đùi của nó lộ ra ngoài lại vội vàng đắp chăn lên, sau đó hắn đuổi theo Diệp Bạch Tư nói: "Diệp Diệp ơi, em đừng giận mà..."
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh đỏ mặt, cả giận nói: "Em tức chết mất thôi!"
Anh bước đến ban công, Đoàn Sâm luống cuống đi theo sau, lại không biết phải dỗ dành anh như thế nào, chỉ có thể khô khốc đứng đó, vẻ mặt vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
Diệp Bạch Tư đứng một hồi vẫn không thấy hắn có động tĩnh, anh không nhịn được mà vươn tay ra nắm chặt lấy tay Đoàn Sâm, trực tiếp vòng tay hắn qua eo mình.
Đoàn Sâm rốt cuộc cũng kết nối mạng thành công, hắn vội vàng đưa tay ôm anh vào trong ngực, Diệp Bạch Tư thuận thế dựa vào, anh cứng rắn nói: "Anh không biết nói gì à?"
"... Anh không có làm chuyện có lỗi với em, anh vẫn, vẫn luôn một lòng chung thủy với em mà."
"Bây giờ em đang rất tức giận."
"... Anh xin lỗi."
"..." Diệp Bạch Tư mạnh mẽ giẫm lên chân hắn một cái.
Đoàn Sâm bị đau nên nhíu mày, càng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi em, Diệp Diệp."
"Anh... Anh không biết..." Diệp Bạch Tư tức giận muốn cắn hắn, lắp bắp nói: "Dỗ, dỗ dành em à?"
Đoàn Sâm lén lút nhìn vẻ mặt của anh từ phía sau, trong lòng dần dần sáng tỏ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy eo người nọ, áp cằm lên vai anh rồi thấp giọng nói: "Cục cưng, đừng giận nữa mà, anh biết sai rồi."
Diệp Bạch Tư lườm hắn một cái.
Vừa rồi đúng là anh rất tức giận, chuyện Đoàn Sâm tìm thế thân ở sau lưng đã phá vỡ tam quan của anh một cách nghiêm trọng. Nếu chuyện này là thật thì Đoàn Sâm vẫn luôn không coi trọng bất kỳ người nào, không chỉ có anh mà còn có thế thân.
Nhưng cũng may là không phải sự thật.
Một hồi nhầm lẫn đáng xấu hổ...
Thế nhưng cơn giận của anh là thật, cú tát vào mặt Đoàn Sâm cũng là thật, không hề thương tiếc chút nào.
Lúc này, nửa bên mặt của đối phương còn có thể nhìn thấy rõ ràng các dấu ngón tay.
Diệp Bạch Tư quay mặt đi, sau đó anh cau mày quay trở lại, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má hắn.
Thoạt nhìn thì Đoàn Sâm không hề có vẻ tức giận hay bất bình, hắn chỉ có chút lo lắng nhìn anh, dường như là đang sợ hãi.
Trong lòng Diệp Bạch Tư khẽ run lên, dùng sức xoa bóp mặt hắn một cái.
Lông mày Đoàn Sâm nhảy dựng, dường như rất đau, thế nhưng hắn vẫn cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng nửa khuôn mặt nguyên vẹn còn lại kia để cọ cọ anh, giọng nói trầm thấp từ tính, mang theo sự dịu dàng lẫn cưng chiều: "Đừng giận, đừng giận mà, xin lỗi em, sau này anh sẽ không bao giờ làm thế nữa..."
Đôi mắt của Diệp Bạch Tư hơi đỏ lên, có chút đau lòng, lại có chút áy náy vì mình đã nhất thời kích động, "Anh, tại sao anh lại nói, lại nói những thứ khiến người ta hiểu lầm như vậy?"
Đoàn Sâm cũng nhớ ra lý do tại sao Diệp Bạch Tư lại tức giận, hắn ủ rũ nói: "Anh sợ em giận..."
"Kết quả là anh lại làm em tức muốn chết."
Thái độ nhận lỗi của Đoàn Sâm rất tốt, Diệp Bạch Tư thật sự không đành lòng nói cái gì, anh trầm mặc dắt con chó bự đùng này đến sô pha, tìm hộp thuốc ở nơi quen thuộc, nói: "Em rút lại những lời mình đã nói vì hiểu lầm anh nhé."
Đoàn Sâm gật gật đầu.
"... Nếu không thì anh đánh lại em đi."
Đoàn Sâm kinh hãi: "Anh không..."
"Anh không có làm gì sai hết!" Diệp Bạch Tư đã thuộc nằm lòng câu cửa miệng của hắn, anh xức thuốc cho Đoàn Sâm, sau đó ôm lấy cổ của hắn, dùng sức rúc vào lòng đối phương, rầu rĩ nói: "Là lỗi của em, em không tin tưởng anh."
Đoàn Sâm có thể hiểu được: "Do anh đáng đời mà."
"..."
Diệp Bạch Tư không muốn một mực với hắn nữa.
Anh suy nghĩ một lúc: "Đừng lo, em không giận anh chuyện con búp bê đâu."
Nếu đơn thuần chỉ là con búp bê thì Diệp Bạch Tư có thể cố ý bắt nạt hắn một chút, thế nhưng vì sự hiểu nhầm đáng xấu hổ này đã bắt nạt hắn quá nhiều... trong lòng Diệp Bạch Tư chỉ còn lại sự áy náy.
"Diệp Diệp..."
"Gọi cục cưng."
"Cục cưng..." Đoàn Sâm có chút không quen cách gọi này, hắn cầm tay Diệp Bạch Tư lên quan sát, bởi vì lúc nãy tháo nhẫn ra một cách thô bạo nên trên ngón áp út có một vết đỏ. Đoàn Sâm nói: "Em có đau không?"
"Không đau." Chỉ trông có chút đáng sợ.
"Vậy thì chiếc nhẫn này... em còn tháo nó ra nữa không?"
"... Trừ phi anh làm chuyện gì đó quá đáng."
Đoàn Sâm yên tâm, hắn chắc chắn mình sẽ không làm ra những loại chuyện như thế này: "Vậy, chuyện kết hôn còn tính không?"
"Hừ."
"Cục cưng à... Không tính nữa sao?"
Diệp Bạch Tư vừa cảm thấy ngấy vừa cảm thấy vô cùng hưởng thụ, anh gật gật đầu, vùi mặt vào cổ người đàn ông.
"Tính."
Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ tính cả đời.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Diệp Bạch Tư thưởng thức vẻ mặt lặng như tờ của Đoàn Sâm, trong bụng anh nín cười sắp nội thương đến nơi rồi.
Vẻ mặt anh căng thẳng, thế nhưng lại không kìm được hai má đỏ bừng, mãi cho đến khi anh không nhịn được mà 'phì' cười một tiếng.
Đoàn Sâm: "..."
"Nhìn cái gì vậy? Lên xe đi."
Diệp Bạch Tư mở cửa xe ra rồi đẩy mạnh người kia vào. Nếu không phải muốn nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn khi đứng lên thì vừa rồi anh sẽ không để hắn xuống xe một cách mất mặt như vậy.
Đoàn Sâm cúi đầu ngồi bên trong xe, ủ rũ như một trái cà héo*.
* Gốc là [霜打的茄子]: Câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi cuối thu, nhất là khi sau tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng 10), vì nhiệt độ ban đêm hạ thấp nên thực vật sẽ kết một tầng sương mỏng, cà chưa hái không chịu được sương lạnh nên sẽ khiến cho lớp da bên ngoài nhăn nheo. Câu này dùng để chỉ tinh thần uể oải, suy sụp, mất hồn...
Ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi vào vạt váy bị xé rách, "Thật sự đáng tiếc cho một bộ đồ tốt như vậy."
Đoàn Sâm cúi đầu càng lúc càng thấp, dần dần bắt đầu tự kỷ.
Diệp Bạch Tư thuận tay nhấc làn váy lên, anh nhìn thấy chiếc quần dài âu phục của hắn, sau đó ngồi thẳng dậy kéo phần trên ra... phía trên lại không mặc gì. Anh có chút hoang mang, bộ đồ này được thiết kế riêng dựa theo dáng người của anh cơ mà, làm sao Đoàn Sâm... có thể nhét bản thân vào được?
Cho đến khi anh xốc áo khoác của Đoàn Sâm lên lần nữa, nhìn thấy một vết rách to đùng trên phần eo của hắn.
Diệp Bạch Tư giận đến mức bật cười: "Hóa ra anh cũng có lòng quá nhỉ."
Đoàn Sâm mờ mịt nhìn anh, Diệp Bạch Tư nói: "Cởi ra mau, còn mặc làm gì nữa?"
Đoàn Sâm thành thật cởi áo khoác ra, dưới sự trợ giúp của Diệp Bạch Tư mà cởi váy xuống, cơ bắp mạnh mẽ trên cánh tay và thắt lưng nhấp nhô theo chuyển động.
Diệp Bạch Tư vô cùng hài lòng với vóc dáng này, ánh mắt của anh dịu dàng hơn một chút, gấp váy trên đùi rồi đặt qua một bên, thấy cánh tay của hắn vẫn để trần thì nhân tiện bảo: "Anh mặc áo khoác vào trước đi, em đến chỗ nào gần đây mua áo sơ mi cho anh."
"Được."
Diệp Bạch Tư xuống xe, nhìn thoáng qua người nào đó vô cùng ngoan ngoãn. Áo khoác âu phục thường có cổ hình chữ V, lúc này bên trong lại không có áo sơ mi với cà vạt, đường viền cổ nghiêng theo phần xương ngực đằng trước, trực tiếp để lộ ra phần cơ ngực ở hai bên.
Trông rất là... lẳng lơ.
Anh không nhịn được bật cười, thò tay khịt khịt đầu Đoàn Sâm một chút, trong lúc hắn đang trố mắt nhìn thì đóng sầm cửa xe lại.
Đoàn Sâm sờ sờ đầu, hắn càng ngày càng cảm thấy mình chẳng có chỗ đứng trước mặt Diệp Bạch Tư.
Hắn cau mày.
Diệp Bạch Tư hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Lần này đúng là Đoàn Sâm có phần nóng vội thật, bởi vì hắn nóng lòng muốn giải quyết hiểu lầm và khúc mắc với Diệp Bạch Tư, chỉ cần nghĩ đến việc anh vẫn còn hiểu lầm mình thì hắn lại có cảm giác như có một quả bom hẹn giờ giữa hai người vậy. Không phát hiện thì thôi, nếu đã phát hiện mà không giải quyết thì cứ thấp tha thấp thỏm mãi.
Đoàn Sâm không ngờ quả bom này lại chỉ là phỏng đoán của bản thân mà thôi.
Diệp Bạch Tư nói rằng anh chẳng để ý chút nào.
Vậy, còn nguyên nhân nào khác khiến cho Diệp Bạch Tư từ chối hắn nữa?
Ngoại trừ vấn đề này thì giữa bọn họ còn vấn đề nào khác sao?
Đoàn Sâm không thể khẳng định được.
Khi Diệp Bạch Tư quay lại, anh nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, nơi đó đang không ngừng sáng lên, là điện thoại của Hứa Tâm Nguyệt.
Anh ném áo sơ mi cho Đoàn Sâm, sau đó cất chiếc váy bị phá hỏng vào túi xách, bảo: "Mẹ anh gọi nhiều cuộc như vậy không biết là có chuyện gì gấp, anh bắt máy đi."
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng chú ý đến người mẹ già của mình.
Hắn ngoan ngoãn bắt máy, không có gì bất ngờ xảy ra, giọng điệu của Hứa Tâm Nguyệt vô cùng lo lắng: "Đoàn Sâm à, con đang ở đâu vậy?"
"Ở cạnh Diệp Diệp ạ."
"Diệp Diệp? Không phải con đòi đoạn tuyệt với Diệp Diệp sao?"
Đoàn Sâm lộ vẻ không vui: "Tất nhiên là không rồi."
"Vậy, vậy sao con... Chú Ngô nói con mặc, mặc váy..."
Đoàn Sâm cũng không nghĩ đây là chuyện gì to tát: "Con cầu hôn với Diệp Diệp."
Diệp Bạch Tư ngồi ở một bên nhướng mày.
Hứa Tâm Nguyệt chấn động: "Cầu hôn?! Thằng bé có đồng ý không?"
"... Không."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Hứa Tâm Nguyệt yên tâm, sắc mặt của Đoàn Sâm lại trầm xuống: "Sao lại là tốt rồi?"
"Mày nghĩ xem, nếu mày mặc váy mà cầu hôn thành công thì không phải sau này sẽ phải mặc thường xuyên à? Thành công một cách bình thường mới là thành công chân chính đấy nhé."
"Vâng..."
"Diệp Diệp không đồng ý cũng là chuyện tốt, điều đó có nghĩa là thằng bé không ủng hộ con lên cơn đâu, nó vẫn thích con bình thường hơn." Hứa Tâm Nguyệt nhẹ giọng nói: "Con phải vui mới đúng chứ."
Dường như lý do vẫn y chang nhau mà.
Đoàn Sâm lặng lẽ nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư.
Đối phương đột nhiên vươn tay chỉnh lại quần áo giúp hắn, nhân tiện ngờ vực hỏi: "Anh cầu hôn em hồi nào?"
Đoàn Sâm không ngờ chuyện vừa xảy ra mà anh muốn nói quên là quên, lập tức đáp: "Mới, mới vừa rồi đó."
"Vừa rồi?"
"Em còn nói lần sau anh cầu hôn em lại lần nữa."
"Ý em là vậy." Diệp Bạch Tư túm lấy góc áo của hắn vuốt cho phẳng lại, nói: "Nhưng mục đích anh đến đây lần này có phải cầu hôn đâu? Lúc đó ý anh là 'giải quyết hiểu lầm với em để cho màn cầu hôn trong tương lai được suôn sẻ' mà, không phải sao?"
"Đúng vậy..."
"Cho nên." Diệp Bạch Tư nghiêng đầu nói: "Anh đâu có cầu hôn em đâu."
"Anh, anh muốn, muốn cầu hôn em mà..."
"Anh chắc chứ?" Diệp Bạch Tư đưa mắt nhìn đồng hồ, anh thuận tay mở cửa xe ra: "Nếu cầu hôn là chủ đề của anh hôm nay thì cuộc đối thoại giữa chúng ta hoàn toàn chẳng liên quan gì, cũng không cảm nhận được dù chỉ một chút thành ý, học sinh cấp một làm văn cũng không lạc đề nghiêm trọng bằng anh đâu."
Anh bước xuống xe, Đoàn Sâm vội vàng bước xuống đuổi theo sau người nọ: "Diệp Diệp, anh sai rồi, em đừng giận."
"Ai nói em giận đâu?" Diệp Bạch Tư lắc đầu bảo: "Em chỉ muốn trở về làm tiếp."
Đoàn Sâm đuổi theo sau anh nói: "Chuyện hôm nay..."
"Lúc nãy em đã nói rất rõ rồi, hôm nay em từ chối lời cầu hôn của anh." Diệp Bạch Tư nói: "Được rồi, anh về đi..."
Anh bất chợt lùi lại một bước, hàng mi dài khẽ rung lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Đoàn Sâm quỳ xuống trước mặt anh.
Diệp Bạch Tư đã bước đến trước cửa công ty, bảo an đang nghi hoặc nhìn về phía bên này.
"Không phải anh không có thành ý đâu, thật đó, em xem, anh còn mang nhẫn đến mà..." Đoàn Sâm lấy một chiếc hộp nhung đen từ trong túi ra, mở ra cho anh nhìn: "Hôm nay anh đặc biệt trở về lấy nhẫn chính là vì muốn cầu hôn em, lúc nãy anh hơi sốt ruột, bởi vì anh sợ em vẫn không hài lòng với những chuyện xảy ra trước kia... Anh còn đến cửa hàng mua hoa hồng nữa... Nó đang ở trong xe đó, chắc là lúc nãy em cũng nhìn thấy rồi..."
Cuộc đời Diệp Bạch Tư chưa từng chứng kiến màn cầu hôn nào lộn xộn như vậy, anh tức giận nói: "Đứng lên."
Vẻ mặt của Đoàn Sâm mất mát: "... Anh đứng lên thì em lại nói là anh không chân thành, có ai đứng cầu hôn bao giờ đâu."
"Vậy..." Xung quanh đã có người đang đứng từ xa nhìn về phía bên này, trên lầu cũng có người tò mò mở cửa sổ ra xem, Diệp Bạch Tư đỏ mặt, anh thấp giọng nói: "Có ai như anh không... quỳ hai gối cầu hôn hả?"
Đoàn Sâm cảm nhận đầu gối của mình một chút, hắn bất giác phát hiện ra mình đã quen quỳ bằng hai chân tự bao giờ. Hắn lẳng lặng chống một chân lên, từ đầu đến cuối vẫn nghiêm túc ngẩng mặt: "Vậy thì... em có đồng ý lấy anh không?"
Diệp Bạch Tư bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên anh nghiêm mặt lại, đi lướt qua người hắn.
Đoàn Sâm lập tức bị ném vào địa ngục.
Diệp Bạch Tư rất muốn giả vờ như không quen biết hắn, thế nhưng khi đi ngang qua đối phương, anh rõ ràng cảm nhận được cả người hắn giống như lập tức bị rút đi hết toàn bộ nhiệt độ, trong phút chốc tâm tình đã thất vọng hẳn.
Anh dừng lại, sau đó lùi về hai bước, đứng ở vị trí song song với Đoàn Sâm, không nhịn được cười: "Nè."
Một bàn tay vươn ra trước mặt Đoàn Sâm.
Ngón áp út trắng muốt trống rỗng đang lặng lẽ chuyển động.
Hệt như có một tia sáng chiếu xuống, Đoàn Sâm nhất thời choáng váng đến độ không thể mở mắt ra.
Vô số cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng hắn, một hồi lâu sau, Đoàn Sâm mới run rẩy nắm lấy bàn tay đẹp như ngọc đó, đeo nhẫn vào cho anh một cách rất cẩn thận.
Đôi mắt màu xám tro đặc biệt sáng lên bởi vì ánh nước, giây tiếp theo, Diệp Bạch Tư đột nhiên xoay người lại, anh thuận thế cúi xuống, trực tiếp ghé vào lưng của người đàn ông đang quỳ một gối kia.
Anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Đoàn Sâm có thể dễ dàng cõng anh trên lưng.
Mà anh cũng rất nặng, nặng đến mức Đoàn Sâm nháy mắt cảm thấy trên lưng mình đã mang cả thế giới.
Hắn đứng lên cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Có phải anh đang nằm mơ không?"
"Đúng vậy." Diệp Bạch Tư ghé vào tai hắn nói: "Em thích kế hoạch mười năm của anh, vì vậy, trước tiên anh có thể mơ một giấc mộng mười năm thật đẹp."
Đoàn Sâm sửng sốt, giọng điệu hàm ý hối hận: "Biết vậy anh làm cả đời luôn cho rồi..."
"Anh có thể từ từ quy hoạch trong mơ đi." Diệp Bạch Tư khẽ cười một tiếng.
Đoàn Sâm cõng anh đi về phía trước: "Em không đi làm à?"
"Tại anh chứ ai, bọn họ vẫn đang nhìn em kìa... Dù sao cũng không còn bao lâu nữa, anh mang em đến Phương Trình đi."
Đó là nơi mà anh và Đoàn Sâm sống chung với nhau vào những năm tháng đầu, cũng là nơi mà anh tự nhận mình có tình cảm sâu đậm nhất đối với hắn.
Đoàn Sâm cõng anh đến trước xe, sau đó đi vòng quanh xe một vòng.
Diệp Bạch Tư: "... Thả em xuống."
"Anh không nỡ." Đoàn Sâm nói: "Anh muốn cõng em về."
"Phải đi ít nhất là hai tiếng mới đến nơi được đó."
"Anh có thể cõng em cả đời mà."
Hắn cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, nói đi là đi thật. Diệp Bạch Tư nhất thời có chút xấu hổ, thế nhưng phải nói rằng anh thật sự rất thích cảm giác được Đoàn Sâm xem như bảo bối.
Dù sao hôm nay cũng đã được định trước là một ngày thú vị, sau khi nghĩ thông suốt thì anh nằm trên lưng hắn, để hắn bước đi.
"Đoàn Sâm à, nếu anh cõng em không nổi nữa thì anh cứ nói với em một tiếng, em có thể tự đi được."
"Sẽ không có ngày đó đâu." Hiện giờ Đoàn Sâm nhạy cảm đến cực điểm, chỉ cần Diệp Bạch Tư tùy tiện nói một câu là hắn đã có thể diễn giải ra vô số ý tứ: "Anh sẽ không bao giờ để em tự đi nữa."
"Vậy anh phải áng chừng cho tốt đó." Diệp Bạch Tư nói: "Nếu anh làm em ngã thì... em sẽ không để ý đến anh nữa đâu."
"Ừm."
Phần lưng của Đoàn Sâm vừa dày vừa rộng, dựa lên vô cùng thoải mái. Diệp Bạch Tư được hắn cõng qua nền gạch đỏ, ánh nắng xuyên qua bóng cây trên đỉnh đầu, anh nheo nheo mắt, giơ ngón tay lên nhìn ánh nắng thỉnh thoảng lướt qua kẽ tay, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.
Dưới thân đột nhiên vang lên tiếng khụt khịt.
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh lẳng lặng thu tay lại, nằm úp xuống hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"Anh hạnh phúc quá..."
"Hạnh phúc đến mức khóc luôn à?"
"Ừm..." Trong lòng Đoàn Sâm dường như có cả trăm mùi vị hỗn tạp: "Anh đã làm sai nhiều chuyện như thế, vậy mà em vẫn bằng lòng lấy anh, Diệp Diệp à, em tốt quá..."
"Anh cũng đừng nghĩ là em tốt như vậy." Diệp Bạch Tư nói: "Xin anh hãy nghĩ xấu về em một chút, không phải bởi vì em là người tốt nên em mới đồng ý quen anh, mà là bởi vì... anh rất tốt, cho nên em mới ở bên cạnh anh đó."
Trong lòng Đoàn Sâm vừa chua xót vừa ngọt ngào, hắn kiên định nói: "Anh vẫn sẽ luôn đối xử tốt với em."
"Anh biết là tốt rồi."
"Diệp Diệp..."
"Ừm?"
"Xin lỗi em..."
"Nói anh yêu em."
"Anh yêu em..."
"Ừm." Diệp Bạch Tư rất hài lòng: "Sau này không được nói xin lỗi nữa, em không thích, em thích anh nói yêu em, nói anh vĩnh viễn yêu em cơ."
"Anh yêu em, anh sẽ vĩnh viễn yêu em."
"Không chỉ nói được mà còn phải làm được đó."
"Anh yêu em, anh sẽ chứng minh bằng hành động của mình... anh yêu em."
...
Lúc Diệp Bạch Tư rời khỏi công ty là đã gần năm giờ, trong tình huống bình thường thì đi từ New World đến Phương Trình phải mất ít nhất hai tiếng. Thế nhưng Đoàn Sâm đã cõng anh, như thể ước gì con đường này có thể dài hơn, lại dài hơn một chút nữa.
Từng bước đi chậm rì rì, từ khi trời còn sớm đến khi mặt trời ngả về phía Tây, tiếp đến là một bầu trời đã chuyển tối.
Phải mất khoảng ba tiếng rưỡi mới đến được Phương Trình.
Diệp Bạch Tư nhìn tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, anh nói: "Giống như không có gì thay đổi, lại giống như... chỗ nào cũng được đổi mới."
"Nhà của chúng ta không có gì thay đổi cả." Đoàn Sâm cõng anh vào thang máy, thể lực của hắn thật sự không tồi, đi một đoạn đường dài như vậy mà trên trán chỉ đổ một chút mồ hôi. Diệp Bạch Tư nói: "Được rồi, anh thả em xuống đi."
Đoàn Sâm ừm một tiếng, hắn ngoan ngoãn đặt anh vào thang máy, giây tiếp theo, trán hắn được một chiếc khăn tay thoang thoảng hương thơm bao phủ.
Trong lòng lại dâng lên một hồi cảm động.
Hắn thật sự không thể sống thiếu Diệp Bạch Tư, trước kia không, bây giờ cũng không, về sau lại càng...
Khoan đã, hình như vài năm trước, khi chia tay Diệp Bạch Tư, hắn đã làm giả...
Đoàn Sâm đột nhiên đứng thẳng người dậy.
Diệp Bạch Tư kiên nhẫn chờ thang máy, không phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đang lẳng lặng căng thẳng, trong lòng anh có chút kích động nói: "Mấy năm nay anh sống ở đây à?"
Đoàn Sâm: "À... Ừm, đúng vậy."
"Thật sự không hề thay đổi nội thất bên trong sao?"
"Đúng vậy, anh chỉ thêm một số ảnh chụp thôi."
Sau hai câu, Diệp Bạch Tư nhận ra hắn có gì đó không ổn, anh lấy làm lạ liếc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"
"Không... à đúng rồi, anh chợt nhớ ra là anh quên mang theo chìa khóa, hình như là anh, anh bỏ quên trong xe rồi."
Thang máy mở ra, Diệp Bạch Tư hỏi: "Sao lại để quên trong xe?"
Anh đi ra ngoài, Đoàn Sâm vội vàng đuổi theo, hắn bất an liếm liếm khóe miệng nói: "Diệp Diệp, cái, cái chìa khóa, hay là em xuống lầu uống một ly trà sữa đi, anh về lấy đã..."
"Anh không có để quên trên xe đâu." Diệp Bạch Tư đã bước thẳng đến cánh cửa quen thuộc, nơi đây có một cầu thang và một hộ gia đình, cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa, muốn quên cũng không quên được.
Đoàn Sâm có chút sốt ruột: "Anh, anh thật sự không có chìa khóa..."
"Em biết là anh không mang theo chìa khóa rồi." Diệp Bạch Tư đi đến tủ đựng giày trước cửa, anh mở tủ ra, đưa tay kéo ra một chiếc giày vải màu trắng, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng nhẹ.
Anh móc ngón tay mình ra cho Đoàn Sâm xem: "Ta đa ta đa ~ anh nhìn đi, em biết mà."
Đôi mắt trong veo của anh sáng lấp lánh, anh bảo: "Trước kia anh không thích mang theo chìa khóa, vì vậy em cất vào tủ giày cho anh, anh đó, lúc nào cũng đãng trí quên đồ... Em còn phải cài tin nhắn hẹn giờ tự động, để lúc anh gần đi làm về sẽ nhận được tin nhắn của em, như vậy thì anh sẽ không thể quên được nữa."
Đoàn Sâm: "Em vẫn còn nhớ rõ những chuyện này à."
"Được rồi, anh không cần cảm động đâu." Diệp Bạch Tư xoay người mở cửa, anh nói: "Em nhớ tất cả những gì đã xảy ra năm đó mà."
Đoàn Sâm nào dám động.
Hắn lẳng lặng đi theo sau Diệp Bạch Tư, lại nghe thấy anh ấm áp nói: "Có điều anh có thể duy trì những thói quen nhỏ hồi đó của chúng ta, điều này khiến em rất vui vẻ."
Diệp Bạch Tư chính là một người như vậy, sau khi thẳng thắn thì sẽ chỉ càng thêm thẳng thắn.
Anh đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ảnh của mình được treo khắp nơi trong nhà. Gió thổi từ ban công, Diệp Bạch Tư giơ tay cuốn lấy lọn tóc dài trên má, nói: "Những tấm ảnh này đều là do chúng ta chụp trước đây."
Đoàn Sâm đã lặng lẽ di chuyển đến phòng ngủ, sau khi hắn nghe xong thì lập tức đáp lại: "Đúng, đúng vậy, anh tìm được trong điện thoại cũ đó."
Diệp Bạch Tư đi tới, quan sát một cách chậm rãi.
Thoạt nhìn như anh đang đắm chìm trong hồi ức.
Đoàn Sâm thở ra một hơi, hắn một mạch đi đến trước cửa phòng ngủ, lặng lẽ mở cửa ra liếc nhìn vào, lập tức nhắm mắt lại thảm thương.
Con búp bê vẫn đang nằm trong ổ chăn của hắn.
Hắn liếc nhìn Diệp Bạch Tư, vừa đặt một chân vào cửa đã nghe thấy giọng của người yêu dịu dàng bảo: "Anh nhìn chiều dài tóc của em bây giờ này, thật ra cũng chẳng khác gì lúc đó mấy."
Đoàn Sâm lập tức gật đầu: "Đúng, dường như là giống nhau như đúc."
"Không ngờ thật, đi một vòng rồi chúng ta lại trở về nơi xuất phát."
Đoàn Sâm lách người vào cửa: "Đúng, trở về nơi xuất phát."
"Nhưng mà vẫn có chút khác biệt." Diệp Bạch Tư vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, lại cười nói: "Anh đã học được cách cầu hôn em."
"Đúng, anh đã học được rồi."
Diệp Bạch Tư nhìn từng tấm ảnh một, Đoàn Sâm nín thở, nhận ra anh không nói thêm gì nữa thì lập tức xoay người lao vào phòng.
Diệp Bạch Tư đột nhiên nhìn thấy chính mình hồi còn nhỏ, anh đột nhiên sửng sốt, sau đó cầm lên xoay người qua hỏi: "Sau anh lại có ảnh chụp em hồi bé... Ơ?"
Đoàn Sâm đâu mất tiêu rồi?
Ánh mắt anh rơi vào cánh cửa phòng ngủ đang hé mở.
Nhớ lại thì từ lúc vào thang máy, Đoàn Sâm đã bắt đầu cư xử bất thường.
Đột nhiên sắc mặt anh lạnh đi, sải bước đi đến.
Trong phòng, Đoàn Sâm ôm con búp bê có tỉ lệ, thậm chí là trọng lượng giống với Diệp Bạch Tư rồi nhét nó vào tủ.
Cửa tủ đóng lại, cửa phòng lại bất chợt bị người nào đó đẩy ra.
Diệp Bạch Tư không thay đổi sắc mặt bước tới.
Trái tim của Đoàn Sâm muốn vọt ra khỏi cổ họng, hắn đột nhiên dựa vào tủ, bộ dạng rất oai hùng hiên ngang gọi: "Diệp Diệp..."
Ánh mắt Diệp Bạch Tư rơi vào một góc áo bị kẹp ở cửa tủ, sau đó anh lẳng lặng nhìn Đoàn Sâm, nói: "Em đột nhiên nhớ đến một chuyện."
"... Hả?"
"Lúc chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng đặt cho em tên gọi yêu nào hết."
"Tên gọi yêu..." Đoàn Sâm nhanh chóng bổ não, hắn đổi tư thế tiếp tục dựa vào tủ, nghiêm trang nói: "Cục cưng?"
Diệp Bạch Tư cong khóe môi lên, ánh mắt phát lạnh, anh hỏi: "Anh có bao nhiêu cục cưng?"
"Tất nhiên là chỉ có một mình em thôi." Đoàn Sâm nhìn anh, vô cùng chân thành nói: "Cả đời này anh chỉ thích duy nhất một mình em, chúng ta... cho nhau lần đầu tiên, mối tình đầu, đêm đầu tiên, bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng anh chưa từng quên được em đó."
"Thật sự chỉ có một mình tôi sao?" Diệp Bạch Tư đi về phía hắn: "Thế ai ở trong tủ vậy?"
"Không có... ai hết..."
Diệp Bạch Tư nói: "Áo ngủ cũng lộ ra ngoài rồi, anh còn nói là không có ai ư?"
Đoàn Sâm cúi đầu, lẳng lặng liếc nhìn cái góc áo ngủ kia.
Hắn bất chợt ngăn Diệp Bạch Tư lại, nói: "Diệp Diệp, không, cục cưng, em nghe anh nói này, em đừng giận, anh sẽ nói thật với em, nhưng mà em nhất định đừng tức giận nhé, nó, nó chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, mấy năm nay anh nhớ em lắm... cho nên..."
"Chát ——"
Diệp Bạch Tư cho hắn một cú tát vào mặt.
Đoàn Sâm sững người.
Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Diệp Bạch Tư, lúc này mới nhận ra đối phương đang phẫn nộ, vô thức đứng thẳng lên nói: "Diệp Diệp, anh, anh biết sai rồi."
"Anh biết sai nhưng anh vẫn làm." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi còn tưởng rằng mình sẽ không bị mù lần thứ hai, tôi còn tưởng là anh đã thật sự thay đổi rất tốt, tôi thật sự... thật sự không ngờ, hiện tại anh còn khiến người ta ghê tởm hơn lúc trước."
Trái tim của Đoàn Sâm lại một lần nữa bị xuyên thủng mãnh liệt.
Hắn nói không đầu không đuôi: "Thật sự là do anh, anh quá yêu em nên..."
"Anh yêu tôi, cho nên anh ở sau lưng tôi tìm thế thân, anh xem tôi là cái gì, anh xem cậu ta là cái gì? Đoàn Sâm, tôi tưởng anh chỉ là chưa trưởng thành, tôi tưởng anh chỉ là bị chiều chuộng sinh hư, tôi tưởng là anh đã thật sự biết cách yêu một người là như thế nào... Vậy mà anh lại càng không ra gì hơn cả lúc trước. Anh thật sự, thật sự khiến cho tôi rất thất vọng." Diệp Bạch Tư giơ tay rút chiếc nhẫn ra, chiếc nhẫn được thiết kế theo ngón tay của anh nên rất chặt, nhất thời không thể rút ra được. Đoàn Sâm thấy thế thì nhanh chóng bước đến ngăn cản: "Diệp Diệp, Diệp Diệp à, em tha thứ cho anh lần này đi..."
"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh hết!" Diệp Bạch Tư hung tợn nhìn Đoàn Sâm, nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt được rửa sạch nên trong veo: "Tôi không có cách nào chấp nhận một người, đã từng tìm thế thân cho tôi... Đoàn Sâm, anh thật sự quá độc ác, đây căn bản không phải tình yêu, mẹ nó mới năm năm mà anh đã không chờ được, anh chỉ đơn thuần muốn chiếm giữ mà thôi, mất đi một món đồ chơi thì tùy tiện tìm một cái khác thay thế, anh có xem tôi và cậu ta là con người không vậy?"
"Không có, không có ai hết..." Đoàn Sâm hoảng sợ vô cùng, hắn chạy tới đóng cửa lại trước, nói: "Anh không có tìm người làm thế thân cho em, nó không phải người..."
"?" Diệp Bạch Tư càng tức giận hơn: "Thậm chí anh còn không có cả sự tôn trọng cơ bản nhất nữa, năm đó anh xem tôi là chim hoàng yến, bây giờ anh lại dùng cậu ta làm vật thay thế, đúng vậy, chúng tôi đều không phải là con người, nếu con người ai cũng ghê tởm giống như anh thì tôi thà không làm người còn hơn!"
"Không phải, thật sự không phải là người mà!" Đoàn Sâm vừa sợ anh bỏ đi vừa mở cửa tủ ra, vẻ mặt sắp bị dọa cho khóc: "Không phải người, là búp bê, Diệp Diệp, em xem, là búp bê mà... Không phải người."
Đoàn Sâm trực tiếp nắm lấy chân của con búp bê kéo ra, sau đó ôm nó lên, con búp bê nghiêng đầu, tóc dài phủ trên mặt, bộ dạng trông giống Diệp Bạch Tư như đúc.
Đoàn Sâm nói: "Em nhìn này, nó không phải người, nó là búp bê, anh không có không tôn trọng người khác mà, em xem..."
Diệp Bạch Tư nhìn hắn lôi 'thế thân' ra một cách bạo lực như vậy, suýt chút nữa đã không nhịn được mà lao đến đánh hắn, anh giận muốn ngất đi, tập trung nhìn kỹ lại ——
Tâm trạng như thác lũ bỗng chốc như bị chặn lại.
Lần này đến lượt đầu óc Diệp Bạch Tư trống rỗng.
Anh nhìn tỉ lệ của con búp bê, lại nhìn hai chân của đối phương đang lê thẳng trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn một hồi.
Trên mặt Đoàn Sâm vẫn còn in hằn cú tát ban nãy: "Diệp Diệp... Em nhìn xem, là búp bê mà, là, là búp bê của em đó, anh không có tìm thế thân..."
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh cố gắng bình tĩnh mà xoay người đi, đưa lưng về phía Đoàn Sâm để che giấu vẻ mặt tự kỷ của mình.
"Diệp Diệp..."
Diệp Bạch Tư hít một hơi thật sâu, anh nhất thời không biết phải làm sao để xoay chuyển bầu không khí quái dị này, vì thế tiếp tục tỏ vẻ tức giận: "Ai cho anh làm búp bê của em? Được em cho phép chưa mà làm?!"
"Xin lỗi em, về sau anh sẽ không bao giờ làm thế nữa."
Diệp Bạch Tư cảm thấy đau dạ dày quá.
Đoàn Sâm nói lung tung cái quái gì vậy, khiến người ta hiểu lầm hết sức.
Anh xoay người bước ra ngoài, Đoàn Sâm lập tức đặt con búp bê lên giường, phát hiện đùi của nó lộ ra ngoài lại vội vàng đắp chăn lên, sau đó hắn đuổi theo Diệp Bạch Tư nói: "Diệp Diệp ơi, em đừng giận mà..."
Diệp Bạch Tư: "..."
Anh đỏ mặt, cả giận nói: "Em tức chết mất thôi!"
Anh bước đến ban công, Đoàn Sâm luống cuống đi theo sau, lại không biết phải dỗ dành anh như thế nào, chỉ có thể khô khốc đứng đó, vẻ mặt vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
Diệp Bạch Tư đứng một hồi vẫn không thấy hắn có động tĩnh, anh không nhịn được mà vươn tay ra nắm chặt lấy tay Đoàn Sâm, trực tiếp vòng tay hắn qua eo mình.
Đoàn Sâm rốt cuộc cũng kết nối mạng thành công, hắn vội vàng đưa tay ôm anh vào trong ngực, Diệp Bạch Tư thuận thế dựa vào, anh cứng rắn nói: "Anh không biết nói gì à?"
"... Anh không có làm chuyện có lỗi với em, anh vẫn, vẫn luôn một lòng chung thủy với em mà."
"Bây giờ em đang rất tức giận."
"... Anh xin lỗi."
"..." Diệp Bạch Tư mạnh mẽ giẫm lên chân hắn một cái.
Đoàn Sâm bị đau nên nhíu mày, càng nhỏ giọng nói: "Xin lỗi em, Diệp Diệp."
"Anh... Anh không biết..." Diệp Bạch Tư tức giận muốn cắn hắn, lắp bắp nói: "Dỗ, dỗ dành em à?"
Đoàn Sâm lén lút nhìn vẻ mặt của anh từ phía sau, trong lòng dần dần sáng tỏ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy eo người nọ, áp cằm lên vai anh rồi thấp giọng nói: "Cục cưng, đừng giận nữa mà, anh biết sai rồi."
Diệp Bạch Tư lườm hắn một cái.
Vừa rồi đúng là anh rất tức giận, chuyện Đoàn Sâm tìm thế thân ở sau lưng đã phá vỡ tam quan của anh một cách nghiêm trọng. Nếu chuyện này là thật thì Đoàn Sâm vẫn luôn không coi trọng bất kỳ người nào, không chỉ có anh mà còn có thế thân.
Nhưng cũng may là không phải sự thật.
Một hồi nhầm lẫn đáng xấu hổ...
Thế nhưng cơn giận của anh là thật, cú tát vào mặt Đoàn Sâm cũng là thật, không hề thương tiếc chút nào.
Lúc này, nửa bên mặt của đối phương còn có thể nhìn thấy rõ ràng các dấu ngón tay.
Diệp Bạch Tư quay mặt đi, sau đó anh cau mày quay trở lại, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má hắn.
Thoạt nhìn thì Đoàn Sâm không hề có vẻ tức giận hay bất bình, hắn chỉ có chút lo lắng nhìn anh, dường như là đang sợ hãi.
Trong lòng Diệp Bạch Tư khẽ run lên, dùng sức xoa bóp mặt hắn một cái.
Lông mày Đoàn Sâm nhảy dựng, dường như rất đau, thế nhưng hắn vẫn cúi người xuống, nhẹ nhàng dùng nửa khuôn mặt nguyên vẹn còn lại kia để cọ cọ anh, giọng nói trầm thấp từ tính, mang theo sự dịu dàng lẫn cưng chiều: "Đừng giận, đừng giận mà, xin lỗi em, sau này anh sẽ không bao giờ làm thế nữa..."
Đôi mắt của Diệp Bạch Tư hơi đỏ lên, có chút đau lòng, lại có chút áy náy vì mình đã nhất thời kích động, "Anh, tại sao anh lại nói, lại nói những thứ khiến người ta hiểu lầm như vậy?"
Đoàn Sâm cũng nhớ ra lý do tại sao Diệp Bạch Tư lại tức giận, hắn ủ rũ nói: "Anh sợ em giận..."
"Kết quả là anh lại làm em tức muốn chết."
Thái độ nhận lỗi của Đoàn Sâm rất tốt, Diệp Bạch Tư thật sự không đành lòng nói cái gì, anh trầm mặc dắt con chó bự đùng này đến sô pha, tìm hộp thuốc ở nơi quen thuộc, nói: "Em rút lại những lời mình đã nói vì hiểu lầm anh nhé."
Đoàn Sâm gật gật đầu.
"... Nếu không thì anh đánh lại em đi."
Đoàn Sâm kinh hãi: "Anh không..."
"Anh không có làm gì sai hết!" Diệp Bạch Tư đã thuộc nằm lòng câu cửa miệng của hắn, anh xức thuốc cho Đoàn Sâm, sau đó ôm lấy cổ của hắn, dùng sức rúc vào lòng đối phương, rầu rĩ nói: "Là lỗi của em, em không tin tưởng anh."
Đoàn Sâm có thể hiểu được: "Do anh đáng đời mà."
"..."
Diệp Bạch Tư không muốn một mực với hắn nữa.
Anh suy nghĩ một lúc: "Đừng lo, em không giận anh chuyện con búp bê đâu."
Nếu đơn thuần chỉ là con búp bê thì Diệp Bạch Tư có thể cố ý bắt nạt hắn một chút, thế nhưng vì sự hiểu nhầm đáng xấu hổ này đã bắt nạt hắn quá nhiều... trong lòng Diệp Bạch Tư chỉ còn lại sự áy náy.
"Diệp Diệp..."
"Gọi cục cưng."
"Cục cưng..." Đoàn Sâm có chút không quen cách gọi này, hắn cầm tay Diệp Bạch Tư lên quan sát, bởi vì lúc nãy tháo nhẫn ra một cách thô bạo nên trên ngón áp út có một vết đỏ. Đoàn Sâm nói: "Em có đau không?"
"Không đau." Chỉ trông có chút đáng sợ.
"Vậy thì chiếc nhẫn này... em còn tháo nó ra nữa không?"
"... Trừ phi anh làm chuyện gì đó quá đáng."
Đoàn Sâm yên tâm, hắn chắc chắn mình sẽ không làm ra những loại chuyện như thế này: "Vậy, chuyện kết hôn còn tính không?"
"Hừ."
"Cục cưng à... Không tính nữa sao?"
Diệp Bạch Tư vừa cảm thấy ngấy vừa cảm thấy vô cùng hưởng thụ, anh gật gật đầu, vùi mặt vào cổ người đàn ông.
"Tính."
Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ tính cả đời.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook