buồn thiệt đó anh ơi,

.
.
.

nhịp đời đã chớm hối hả trên khắp nẻo đường xóm chợ. sáng ra có mấy cô đạp xe chèo kéo khách vô quán làm dĩa xôi vò hay mấy chị đạp áo xinh xinh tay cầm vải lẩm nhẩm mấy con số đo mảnh quần, cúc nút. từ tấm rèm bụi bặm ngó ra, mấy bà hàng rong ngồi chình ình ở ngoài cổng trường làng, tay bốc tay gói mấy bịch cóc ổi, miệng thoăn thoắt nói cười với mấy đám học trò ngồi ăn vặt, xa xa có tiếng la ó om sòm từ chợ huyện gần ấy, nhộn nhịp thật, bình dị thật.

mưa thét gào trong nỗi bàng hoàng. từng tiếng sấm đùng đùng nện thẳng sáng choang giữa từng đám mây đen trùng điệp. cỏ cây hoa lá đắm mình trong dòng chảy mát lạnh , gió phất phơ quất túi bụi nhành mù u trước thềm vắng. cảnh tượng đìu hiu đến độ này.


con cún nhỏ rụp đuôi chạy tót vào sân, nép mình sợ hãi im thin thít. hưởng chậm rãi vuốt ve con chó nhỏ, nhìn từng giọt đổ trên mái hiên kêu lộp bộp. tợn đến hãi hùng. con chó tên than, được lượm bên đường bởi anh và quốc.

hôm đó tà dương ánh hồng hào, hai cậu thanh niên trẻ vô tình thấy con cún nhỏ ven đường mà đem về nuôi nấng. nó xinh lắm, bộ lông đen nhẻm óng lên dưới nắng chiều, đôi mắt nâu to tròn đen láy, hai cái tai cụp cụp nhìn xinh trai quá chừng. quốc quý nó lắm, hôm nào cũng xách qua nhà hưởng mấy gói cơm cá thơm lừng cho than ăn, vuốt ve nhè nhẹ cái đầu bóng bẩy. mà than buồn đó, mấy bữa nay không thấy cậu gì đó tới đem cá cho than nữa, chỉ có cậu chủ hưởng chiều chiều ôm than ngồi ngóng ra bên kia cây cầu mà thở dài thườn thượt thôi.

cứ như thế, những chiều mưa cứ như cũ thấm thoắt trôi, hưởng cứ hoài thơ thẩn, thơ thẩn dáng ai anh chẳng biết, chỉ biết một điều rằng, bóng hình xưa dù chỉ là trong lát hồi, nay đã theo hương khói bay xa bờ bến, bay đến tít tận nơi nào ấy.

nhưng gượm đã, chẳng phải quốc là đàn ông hay sao? chí ít anh giáo vẫn còn biết, đàn ông và đàn ông, mấy ai tin được? rồi cái ước mơ có bầy cháu nô đùa trong sân vườn của ba mẹ anh rồi ra sao, khi chính anh đang bị cuốn vào mớ tơ duyên se tình ngang trái không lối thoát, khi tất cả định kiến chỉ bằng ánh mắt thanh thuần mà bị phá tan một cách quá dễ dàng. anh siết làm sao trọn muôn vàn tình ái để rồi thở ra bao nỗi mệt nhoài cứ hoài luẩn quẩn trong từng đêm vắng, trong cơn mơ và cái giá lạnh khi không có em gần kề?


mấy lần anh ráng ém nhẹm tâm tư nơi đáy tối, vậy mà cứ mấy lần hồi tưởng về quốc, chuyện ấy lại càng ngày càng phô rõ, sáng bạch đến lạ kì.

hưởng thương quốc.

anh biết nếu quốc nghe được ba chữ này thôi, hẳn là anh sẽ chẳng được gặp người thương thêm một lần nào nữa. có khi là mãi mãi.

nhưng em ơi, thầm lặng thương em phát bệnh rồi.

...
#mín

// hơi nhanh, nhỉ? //

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương