Chiều Trên Lối Cũ - Taekook
-
C16: 13. Mấy Thương Nhiêu Nhớ
.
.
.
"tao nói bao nhiêu lần sao mày còn gặp thằng đó?"
tiếng ông điền gằng giọng, cái roi mây ông vừa vót lao vun vút vào lưng quốc, ông vừa đánh vừa trào nước mắt mà ráng giấu ngược vào lòng.
"con xin ba, hai đứa con không có gì hết, ba đừng tin người ta nói tầm bậy".
quốc khóc, mắt đỏ au, môi mím chặt theo từng nhịp vun vút, đứt đoạn mà thưa.
"ông ơi tôi xin ông, ông đừng đánh con mà tội. bà con chòm xóm người ta biết người ta cười cho ông ơi"..
bà điền cũng sụt sùi nước mắt, yếu ớt lay lay người chồng đang tím tái vì giận, tay ông không ngừng đánh lên mảng thịt đã tứa máu của thằng con trai nhỏ, độ còn lờ mờ thấy đôi ba miếng dăm gỗ li ti bấu chặt vào da. tiếng khóc, tiếng than, tiếng hét vang tận mấy nhà, người nhiều chuyện chạy qua đơm đặt, cứ xầm xì mà không chịu vào ngăn cản cơn thịnh nộ bừng bừng của người cha thương con hết mực kia.
.
khóc cũng đã đủ quá rồi, quốc thầm trộm nghĩ. hẳn là em cũng sống ác ở kiếp trước lắm hay sao, tình em chẳng bao giờ lấp đầy được. giờ em đang có chút động lòng với người mới, người cũ lại về, cha mẹ lại cản, em chẳng biết phải làm sao nữa.. .
"suỵt suỵt"
quốc ngẩng đầu, mắt đăm đăm nhìn vào phía bên cửa sổ. hưởng vung tay, níu lấy song sắt hoen gỉ, đập nhẹ. quốc tròn mắt rón rén chạy ra, bị hưởng níu lại. cả hai đang đứng lấp ló ở bụi chuối sau hè.
"sao anh qua đây? ba em khoá cổng rồi mà?" quốc thì thào.
"anh lội mương phía sau nhà bác năm ấy, mà sao tre mọc dày quá em nhỉ, nước sâu, mãi mới tới được. anh vừa dạy xong tiết học, nhớ quốc nên anh qua. quốc.. nhớ anh không?"
quốc đánh yêu anh một cái, lại tiếp tục thỏ thẻ, tay định phủi mớ bùn nhầy trên quần thì bị hưởng nắm chặt lấy.
"kệ đi mà, anh không sao, anh tới gặp quốc của anh mà, xíu xiu vầy có xá gì đâu hả em".. thấy quốc còn ngại ngại, anh đan tay vào lòng, cười hiền buông mấy chữ.
"quốc của anh hồi nào hả, anh cứ thích ăn nói vô tội vạ vậy sao? người anh xước hết trơn rồi.."
"quốc xót anh hả? anh xót quốc hơn, quốc bị đánh đau lắm đúng không? anh không dám qua nhà em, sợ hai bác còn bực quá. bác năm kể anh nghe hết rồi. quốc của anh, quốc của anh bị sao vậy nè?"
anh xót xa nhìn mấy vết lằn mới cũ chằng chịt, quốc run run ôm lấy anh, em không sao cả, hưởng ơi. anh trìu mến nhìn quốc một hồi, trong giây lát cái chiều tà phủ lên hai bóng hình màu thương nhớ đến đỗi lạ, gió thu luồn cho tóc em bay bay, hơi thở quấn chặt tựa nồng nàn. chóp mũi san sát, phía sau vườn chiều ấy, là lần đầu tiên em trao môi cho ai kia..
em dứt nụ hôn ngay tức khắc, tim đập liên hồi, vốn định ngoảnh mặt đi chỗ khác cho đỡ ngượng, ai ngờ hưởng lại kéo về rồi chạm nhẹ thêm một lát. anh sau khi ấy mặt cũng phiến hồng, người con trai bé nhỏ trong lòng lại đang ngắm anh say đắm. tay cả hai trong mấy khắc vẫn chẳng rời, tin yêu cũng vì thế lại càng thêm phần cháy bỏng.
"thằng quốc đâu rồi?"
tiếng ông điền ồm ồm cất cắt ngang giây phút bên nhau ngắn ngủi của đôi trẻ. hưởng lật đật chạy đi, còn quốc hớt hải cầm cái xẻng giả đò đang cuốc đất..
...
#mín
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook