Doãn Thức Kiêu không kiên nhẫn lại nói."Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần thừa nước đục thả câu!"

"Thức Kiêu." Doãn Thức Hoa lại dùng tay đè lại nắm tay đệ đệ đặt trên tay ghế, ngăn lại hắn.

"Hừ!" Hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, mím môi không nói lời nào, bất quá nắm tay nắm chặt chậm rãi thả lỏng ra.

Thấy thế, Doãn Thức Hoa lại trầm giọng nói: "Đàm cô nương mời nói."

"Một năm." Đàm Chiêu Quân vươn một ngón tay.

Hai huynh đệ hồ nghi."Có ý tứ gì?" Không phải là ý tứ bọn họ tưởng kia chứ?

"Ta gả cho lệnh huynh một năm, đổi lại toàn bộ giấy nợ của Đàm gia, trước khi thành thân phải đưa trước hưu thư, dự phòng khả năng sau này xảy ra chuyện xấu."

Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ quả thực không dám tin, thật đúng là ý bọn họ tưởng kia! Nào có người nào còn chưa thành thân lại muốn hưu thư trước? Còn nói cái gì dự phòng khả năng sau này xảy ra chuyện xấu, căn bản là nói người khác sẽ nuốt lời, quả thực là xem thường người ta nha!

"Ngươi đừng hiếp người quá đáng!" Doãn Thức Kiêu phẫn nộ vỗ tay vịn, đứng lên, tay vịn bằng gỗ thực dày kia nháy mắt vỡ thành hai mảnh.

"Doãn Tam Thiếu gia tức giận như vậy, ta nghĩ là đã hiểu lầm ý của ta." Đàm Chiêu Quân liếc tay vịn gỗ kia đã biến thành hai, âm thầm nghĩ cổ của mình có thể cứng hơn cái tay vịn kia không.

Chậc! Nhất định không có.

"Ta hiểu lầm cái gì?!" Doãn Thức Kiêu cũng không nhận ra. "Ngươi trước cần hưu thư, nói sợ ngày sau sẽ có chuyện xấu, căn bản ý ngươi chính là cho rằng đại ca bọn ta thế nào cũng không thể không có ngươi sao?"

"Chuyện tương lai không ai có thể biết trước được, ta nói cái gọi là “chuyện xấu”, khả năng là rất nhiều, vẫn chưa hẳn chính là ý đó, Doãn Tam Thiếu gia không cần nói quá đáng như vậy." Đàm Chiêu Quân bình thản nói, không đem cơn giận của hắn để vào mắt.

"Đàm cô nương." Doãn Thức Hoa nhíu mày nhìn nàng. "Bây giờ ngươi nói cho chúng ta biết, bản thân mình cho rằng thân thể của ngươi giá rất cao đến chỉ "bán mình" một năm là đủ hơn hai mươi vạn lượng bạc kia sao?"

"Ta lúc trước cũng đã nói rồi, hơn hai mươi vạn lượng bạc, không thể bán đứt cuộc đời của ta, lại nói, ta vốn là không có ý thành thân, nên sẽ không vì bạc bán đi chung thân của ta." Lời nàng nói rất thật, cũng không phải chán ghét nam nhân, mà là bởi vì Đàm gia không có đàn ông, đại tỷ lại quá mức ngây thơ, nhị tỷ cũng quá mức hiền lành, đều chỉ thích hợp ở khuê phòng làm thiên kim tiểu thư hoặc là lập gia đình giúp chồng dạy con, cho nên nàng đã sớm quyết định suốt đời không lấy chồng, gánh lấy nghiệp nhà, trừ phi có nam nhân nguyện ý ở rể Đàm gia, lại vừa thuận mắt nàng.

Doãn Thức Hoa kéo tay muốn đệ đệ bình tĩnh chớ nóng, hắn vội vã ngồi xuống lần nữa.

"Cuộc sống con người tám chín phần mười là không thể như ý, có rất nhiều lý do khách quan không thể tự do mình được. "Ý hắn nói ví dụ như thời điểm này nàng đang đeo món nợ khổng lồ nên không thể theo ý mình được. Doãn Thức Hoa nhìn nàng.

"Cho nên, ta bất đắc dĩ đành phải bán đi chính mình một năm, không phải sao?" Nàng cười nhẹ, cố ý khiêu khích nói: "Các ngươi nếu không có chấp nhận điều kiện tương đối khá này, ta có thể trực tiếp đáp ứng điều kiện của đại ca các ngươi nói, dù sao hắn mới là người chủ trì, có bảo đảm hơn, không phải sao?"

Lời này vừa nói ra, nàng lập tức có thể cảm giác được Doãn Thức Kiêu phát ra tức giận mãnh liệt. Ha ha!

"Năm năm, cũng phải sinh được ít nhất hai nam một nữ."

"Cái gì?!" Doãn Thức Kiêu không dám tin kêu lên. Không nghĩ tới nhị ca lại có thể thỏa hiệp!

Đàm Chiêu Quân trầm mặc một hồi, tuy rằng nàng là một hoa cúc khuê nữ, nhưng nàng có giao du rộng rãi, các bằng hữu muôn hình muôn vẻ, các giai cấp nhân sĩ đều có, nàng cũng không phải là không biết.

"Ý của ngươi là, Doãn trang chủ vẫn như cũ có thể...... nối dõi tông đường?" Cho dù kiến thức rộng rãi, nàng dù sao vẫn là một cô nương, do dự một chút, lựa chọn từ để có hiểu được lại sẽ không quá khó có thể mở miệng dùng.

Doãn Thức Kiêu tức giận lại rống."Ngươi cho là đại ca ta bị làm sao?"

"Lúc trước ta đã thấy lệnh huynh, hai chân hắn đã bị phế, không phải sao?" Nàng nói thẳng.

"Là không có sai, nhưng đại phu nói, đại ca ở...... phương diện kia cũng không có vấn đề." Doãn Thức Hoa trên mặt bị lây một tầng mỏng choáng váng, nhìn phía đệ đệ, phát hiện hắn cũng giống nhau, chuyện như vậy hai người cũng không ngờ tới sẽ nói cùng một cô nương.

Nhưng thật ra Đàm cô nương......

Hắn nhìn Đàm Chiêu Quân, nàng là một cô nương, nhưng vẻ mặt lại bình thản.

Đàm Chiêu Quân gật gật đầu. Chậc! Còn tưởng rằng hắn không được, có thể làm vợ chồng hữu danh vô thực, bất quá cũng không thành vấn đề, nàng cũng không nhất quyết phải giữ trong sạch.

"Hai năm, sinh một đứa nhỏ, không phân biệt nam nữ." Nàng nói.

"Bốn năm, ít nhất một nam một nữ." Doãn Thức Hoa tiếp tục cò kè mặc cả.

Nàng nhíu mày."Doãn nhị thiếu gia, ngươi cho là sinh con cũng giống như chọn giống heo sao? Có thể sinh được còn không biết chắc bao nhiêu phần, còn tùy ngươi chỉ định nam nữ nữa hay sao?" Nàng lạnh nhạt liếc nhìn hắn. "Ta chỉ có thể hứa hẹn, có thể trong lời mà nói..., ít nhất đã hứa có thêm đứa nhỏ nữa rồi, sao Doãn trang chủ không chịu thua kém chút, ta cũng sẽ không cự tuyệt. Cho nên, ba năm, ít nhất một đứa nhỏ, không phân biệt nam nữ, đây là giá cuối cùng ta đưa ra."

Hai huynh đệ lại đỏ mặt, thậm chí giống như đứng ngồi không yên.

"Được rồi, đồng ý ba năm, ít nhất một đứa nhỏ." Khi mặt bớt nóng, Doãn Thức Hoa mới gật đầu."Nhưng nếu ba năm đến, chưa có đứa nhỏ, nhất định phải đợi cho có đứa nhỏ mới được, điểm ấy Đàm cô nương hẳn là đồng ý chứ?"

Đàm Chiêu Quân suy tính một lát, cuối cùng gật đầu."Được, ta đồng ý. Đúng rồi, ta còn có một điều kiện."

"Ngươi nói xem." Hai huynh đệ cảnh giác đáp lại.

"Cái hiệp nghị này, đừng để cho tỳ nữ của ta biết." Đàm Chiêu Quân vẻ mặt nghiêm túc. "Tốt nhất chuyện thành thân này không cần truyền đến Lạc Dương, để cho người nhà ta biết."

Doãn Thức Kiêu tức giận trào phúng."Rõ ràng lén lén lút lút gả vào, ngay cả tân nương tử là ai đều giữ bí mật đi!"

"Cũng tốt, liền y theo ý tứ của Doãn Tam Thiếu gia." Nàng thản nhiên cười."Tuy rằng ta không tính mai danh ẩn tích, nhưng là cũng không cần cố ý nhắc tới ta là ai."

"Ngươi... nữ nhân này không nên quá đáng quá, chẳng lẽ gả vào Doãn gia chúng ta cứ mờ mờ ám ám như vậy sao?! Ngươi là xem thường đại ca của ta có phải hay không?!" Doãn Thức Kiêu rất tức giận trừng nàng. Nữ nhân này thật đúng là quá đáng, còn dám trả lời như thế, còn dám nói người khác hiểu lầm ý tứ của nàng!

"Xem ra Doãn Tam Thiếu gia thực dễ dàng hiểu lầm ý tứ người khác!" Thấy hắn lại thay đổi sắc mặt, nàng nhịn không được cười.

Quả nhiên, lại là câu này! Doãn Thức Kiêu hừ một tiếng.

"Ta đây là vì Bích Liễu sơn trang suy nghĩ, đừng quên tình cảnh trước mắt Đàm gia chúng ta, ta tin tưởng hai vị cũng không muốn tự nhiên đâm ngang, chọc thêm phiền toái mới đúng."

"Tùy ngươi!" Doãn Thức Kiêu lửa giận bừng bừng, căn bản không tin tưởng lời nàng, cho nên tức giận đến không muốn cùng nàng chấp nhặt, cũng lười nói với nàng rằng chỉ là một gã Tri Phủ Lạc Dương, căn bản không có quyền cũng không thể trông nom đến Hàm Dương, cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cứ cho là hắn có thể đụng đến Hàm Dương thì Bích Liễu sơn trang bọn họ cũng không để vào mắt!

Doãn Thức Hoa bất đắc dĩ nhìn hai người, hướng Đàm Chiêu Quân gật gật đầu, chợt nhớ tới cái gì gọi là công bằng: "Đúng rồi, Đàm cô nương, hiệp nghị của chúng ta, cũng không thể cho đại ca ta biết."

"Ta đây có thể hiểu, Doãn trang chủ sẽ không từ ta mà biết được nội dung hiệp nghị, nhưng các ngươi đừng quên, hắn nhận định ta là người mà Doãn Tam Thiếu gia yêu thích, các ngươi làm như thế nào để thay đổi ý nghĩ này của hắn?"

"Điểm ấy rất đơn giản, ta chỉ cần nói cho đại ca, khi ta và ngươi ở chung, sau biết ngươi chính là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, tốt mã rã đám, cá tính cực kỳ kém cỏi, ta chịu không nổi, nhiều lần đều muốn bẻ gãy cổ của ngươi, tin tưởng đại ca ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện muốn ta cưới ngươi." Doãn Thức Kiêu dường như là muốn phun ra oán khí.

Đàm Chiêu Quân nhịn cười không được, nàng tin tưởng những lời này đều là lời thật lòng của hắn.

"Không nghĩ tới ngươi còn có một chút đầu óc, cũng không tệ lắm."

"Ngươi – nữ nhân này!" Doãn Thức Kiêu tức giận đến nhảy dựng lên.

"Thức Kiêu!" Doãn Thức Hoa nhanh chóng ngăn lại.

"Huynh không nghe thấy nữ nhân này vừa mới nói gì sao?"

"Ta nghe thấy, tương tự, ta cũng nghe ngươi nói, cho nên, ngồi xuống." Doãn Thức Hoa vẫn như cũ trầm giọng nói.

"Đáng giận!" Doãn Thức Kiêu mắng một tiếng, vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Đàm cô nương chê cười." Doãn Thức Hoa mỉm cười nói, trở lại chuyện chính. "Đại ca đã có thông báo, cùng Đàm cô nương thương lượng, điều kiện không thể để cho Thức Kiêu biết, cho nên chỉ cần Thức Kiêu cho thấy ảo tưởng đối với Đàm cô nương tan biến, đại ca hẳn là cũng không nhắc tới hôn sự này."

"Cũng đúng, trừ phi huynh đệ các ngươi có thù oán gì." Đàm Chiêu Quân cười khẽ. "Nhưng mà… nếu hiệp nghị này cần giữ bí mật với đại ca ngươi, liền cho thấy ta không thể trước đó lấy được hưu thư rồi?" Điểm này có chút phức tạp.

"Đúng vậy, hưu thư ngươi phải tự mình nghĩ biện pháp, bất quá không cho phép dùng phương thức tổn thương đại ca của ta!" Doãn Thức Kiêu cảnh cáo. "Ngươi nếu dám làm tổn thương đại ca ta, ta sẽ bẻ gãy toàn bộ xương ngươi!"

Đàm Chiêu Quân nhíu mày, nhợt nhạt cười. Đây là cho thấy huynh đệ song sinh thực sự che chở đại ca bọn họ.

"Bên ngoài đồn đãi hai huynh đệ song sinh Doãn gia đem huynh trưởng bị thương nặng giam lỏng, nhân cơ hội đoạt quyền, xem ra đồn đãi không thật, phải không?" Nàng cố ý nói.

Doãn Thức Kiêu vừa nghe, lập tức giận dữ nhảy dựng lên."Đây là lời đồn đãi chó má gì! Là ai nói lung tung, ta đi cắt đầu lưỡi của hắn!"

"Ai biết được, cái gọi là đồn đãi, chính là truyền đến truyền đi, không người biết được ngọn nguồn ngôn luận, không phải sao?" Nàng không thèm để ý nhún vai.

Doãn Thức Kiêu trừng nàng. Quên đi, lời đồn bên ngoài cứ để sau hãy giải quyết, trước mắt xử lý nữ nhân này!

"Lời ta vừa cảnh cáo ngươi tốt nhất nghe theo, hơn nữa nhớ kỹ cho ta!"

"Đã biết." Ngữ điệu nàng lười đáp. Muốn cho một người nam nhân bỏ vợ phương pháp còn nhiều, rất nhiều, về điểm này nàng có thời gian ba năm có thể từ từ nghĩ, không vội. "Nếu đã không thể lấy được hưu thư, như vậy để tránh nói không giữ lời, phiền toái giấy trắng mực đen đem giao dịch chúng ta mới vừa thương lượng viết xuống, khi hai bên tranh chấp, cần có bằng chứng."

Nàng nhìn hai huynh đệ, hai người lại lần nữa lấy ánh mắt trao đổi trong chốc lát.

"Thành." Cuối cùng, Doãn Thức Hoa gật đầu, chuẩn bị giấy mực, đem hiệp nghị mới vừa bàn luận viết xuống, đưa cho Đàm Chiêu Quân xem qua.

Nàng tiếp nhận, xác nhận không sai, mới ở phía dưới viết tên, đè xuống dấu tay, chờ hai huynh đệ Doãn gia trước sau cũng viết xuống tên, đóng dấu của họ ở phía dưới, mỗi bên giữ một bản.

"Hiện tại, chỉ còn lại có một vấn đề." Doãn Thức Hoa thu thỏa ước, sau đột nhiên thở dài.

"Ta đều đáp ứng rồi, còn có vấn đề gì?" Đàm Chiêu Quân nhíu mày.

"Đàm cô nương, vấn đề ở chỗ, phải như thế nào để cho đại ca gật đầu cùng Đàm cô nương thành thân."

Đàm Chiêu Quân nhíu mày. Nàng hẳn cảm thấy đã bị vũ nhục, dù sao nam nhân muốn kết hôn với nàng – Đàm Chiêu Quân nhiều như nước sông, lúc này nàng đã nguyện ý gật đầu gả cho rồi, bọn họ lại vẫn buồn rầu sợ đại ca bọn họ có thể cự tuyệt, hơn nữa lúc trước bọn họ còn chắc chắn cho rằng đại ca bọn họ ái mộ nàng!

Doãn Thức Hoa tựa hồ nhìn ra cảm giác của nàng, lập tức giải thích."Đàm cô nương chớ nên hiểu lầm, nguyên nhân tuyệt đối không ở trên người ngươi, là bởi vì ta đại ca sớm quyết định suốt đời không thành thân."

"Vì sao?"

"Bởi vì......" Doãn Thức Hoa vừa mới mở miệng liền bị đệ đệ cắt lời:

"Nhị ca!"

Đàm Chiêu Quân nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng giận tái mặt.

"Nếu có chuyện ta phải biết, các ngươi tốt nhất nên nói ra đi."

Hai huynh đệ lại bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi ý kiến, chỉ thấy bọn họ trong chốc lát lại nhíu mày, trong chốc lát lại lắc đầu, tiếp theo lại liếc mắt một cái, thương lượng một chút, một hồi lâu sau, cuối cùng thấy Doãn Thức Kiêu rốt cục không cam lòng gật đầu, xem ra là đã bằng lòng cho Doãn Thức Hoa nói ra.

Chậc! Lợi hại, chỉ là dùng ánh mắt có thể nói chuyện, tâm linh tương thông nha!

"Đàm cô nương hẳn là nghe qua ba năm trước đây phát sinh tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn chứ?" Cái tai nạn này ngoài ý muốn đồn đại thật lâu không giảm, phố phường trên dưới mọi người đều say sưa nói.

Nàng gật đầu."Đã nghe qua."

"Ba năm trước đây sự cố tai nạn xe ngựa, không chỉ có cướp đi mạng mẹ ta, đại ca của ta cũng quả thật bị trọng thương, tuy rằng thương thế đã khỏi, nhưng lại để lại khuyết điểm không thể chữa trị - hai chân bị phế, từ đó về sau hắn chưa từng bước ra khỏi viện của mình một bước.

"Kỳ thật đại ca hai chân không phải là không có khả năng phục hồi như cũ, đại phu nói rồi, chỉ cần chuyên cần tập luyện, cũng có khả năng một ngày có thể đứng lên." Doãn Thức Hoa nhẹ giọng nói.

Đàm Chiêu Quân nhíu lại lông mày. Loại cách nói này nghe qua cảm giác không hay chút nào!

"Hắn cam chịu?" Nàng chưa từng thấy người nào lại muốn tàn tật mãi, nhất là người như hắn, sau sự cố có thể so với người thường càng hận đời, cảm thấy khắp thiên hạ dường như đều thiếu nợ hắn.

"Không, đại ca thực rất chuyên cần tập luyện, chính là đến nay vẫn không có khởi sắc."

Quả nhiên! Nàng đã cảm thấy "Khả năng một ngày có thể đứng lên" loại cách nói này, nghe qua cũng biết chỉ là nói để an ủi người ta thôi.

"Cho nên hắn bởi vì chuyện này, liền quyết định suốt đời không lấy vợ?"

"Không, trừ lần đó ra, cũng bởi vì tai nạn ngoài ý muốn kia còn làm suy giảm nội lực cùng với gân mạch toàn thân đại ca, làm cho đại ca cũng đã không thể luyện võ, nếu không sẽ có nguy hiểm tính mạng...."

"Ngươi nói như vậy ta càng hồ đồ, không thể luyện võ liền quyết định suốt đời không cưới, nói vậy các dân chúng tầm thường kia không phải người người đều phải độc thân sao?" Hai người này như thế nào lại nói ra lý do này? Thật sự là không nghĩ ra a!

Doãn Thức Hoa thầm than, "Đó là bởi vì ta còn chưa nói xong." Nàng thật nhanh mồm nhanh miệng xen vào nha!

"...... Vậy thật sự xin lỗi, mời tiếp tục."

"Đại ca từ nhỏ đã có đính hôn, vị hôn thê kia toàn tâm toàn ý muốn đại ca đi tranh ngai vàng minh chủ võ lâm kia, nói cái gì hi vọng đại ca có thể kế thừa tiên phụ, nhưng trên thực tế là nàng muốn làm Minh Chủ phu nhân, cho nên sau khi xảy ra chuyện, biết được hai chân đại ca phế đi, cũng không thể luyện võ nữa, lập tức đơn phương trả tín vật, giải trừ hôn ước. Đại ca từng mời nàng đến Bích Liễu sơn trang, cùng với nàng giáp mặt nói rõ ràng, kết quả nàng chỉ sai người đưa tới một phong thư, đại ca sau khi xem thư, liền tự nhốt mình trong viện, từ đó về sau không hề bước ra khỏi cửa." Hắn cuối cùng nói xong.

"Sau khi từ hôn không đến hai tháng, người đàn bà kia lại gả cho đối thủ một mất một còn của đại ca – Tư Mã Ấn!" Doãn Thức Kiêu căm giận bổ sung.

Đàm Chiêu Quân gật gật đầu. Mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi của chính mình, nàng không có quyền đi bình luận hành vi của vị tiền hôn thê kia.

"Các ngươi không biết nội dung lá thư đó sao?"

"Chúng ta hỏi qua rồi, nhưng đại ca không nói, thư cũng đốt rụi, còn ngăn cản chúng ta đi tìm người đàn bà kia để hỏi rõ ràng, thậm chí sau đó chúng ta tính mời bà mối thay đại ca tìm cuộc hôn nhân khác, đều bị đại ca cự tuyệt. Đại ca không nói nguyên nhân, chỉ nói hương khói Doãn gia có chúng ta truyền thừa là được, ý tứ này không phải cho thấy hắn đã quyết định suốt đời không thành thân sao?"

Đàm Chiêu Quân gật đầu. Xem ra nội dung lá thư này, khẳng định đã làm tổn thương Doãn trang chủ rất lớn.

Nhưng, bất kể là vị hôn thê trước kia, hoặc là thuyết phục Doãn trang chủ, đều không quan hệ với nàng.

"Ta nghĩ, chuyện thuyết phục lệnh huynh, là vấn đề của các ngươi, dù sao ta cho các ngươi thời gian ba năm, chính các ngươi từ từ xem xét đi."

"Đàm Tam cô nương, ngươi lầm rồi, kỳ hạn ba năm là tính từ ngày thành thân." Doãn Thức Hoa thanh minh.

"Không, là ngươi lầm rồi, kỳ hạn ba năm, là tính từ thời điểm lập hiệp nghị, bằng không các ngươi tiêu tốn một năm hay nửa năm mới có thểthuyết phục đại ca các ngươi, chẳng lẽ ta còn phải lãng phí ở trong này một năm nửa năm nữa hay sao?" Nàng hướng bọn họ cười. "Cho nên, các ngươi liền thêm chút sức nghĩ cách thuyết phục đại ca các ngươi đi!"

"Đàm Chiêu Quân, ngươi đã chiếm hết lợi thế, không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!" Doãn Thức Kiêu tức giận.

"Ta chiếm hết lợi thế?" Nghe vậy, nàng biểu tình hơi trầm xuống, tức giận vỗ tay vịn, đương nhiên không muốn làm gãy tay vịn. "Doãn Tam Thiếu gia, hơn hai mươi vạn lượng bạc đối với Bích Liễu sơn trang mà nói là không đáng kể, mà ta trả giá, ở ngoài thoạt nhìn chính là thời gian ba năm, nhưng trên thực tế cũng là cả đời hạnh phúc của một cô nương, càng đừng nói còn muốn vì Doãn gia sinh một đứa bé, cùng với cả đời lưng đeo ô danh bị hưu, cọc giao dịch này, rốt cuộc là ai chiếm hết lợi thế?!"

"Muốn bị hưu là do ngươi chính mình yêu cầu, đừng mơ tưởng lấy nó làm lý do mà nói!"

"Tốt lắm, Doãn Tam Thiếu gia nếu thật cho là ta được một tấc lại muốn tiến một thước, như vậy giao dịch này từ bỏ cũng được, cùng lắm thì ta đi đáp ứng điều kiện Doãn trang chủ, sẽ tiết kiệm được phiền toái, không cần Doãn Tam Thiếu gia cho là ta chiếm hết lợi thế!"

"Đàm cô nương, Thức Kiêu nhanh mồm nhanh miệng, xin Đàm cô nương đừng cùng hắn chấp nhặt." Doãn Thức Hoa lập tức nói ngăn lại.

"Nhị ca!" Doãn Thức Kiêu phát hỏa, tuyệt không có cảm giác mình nói sai cái gì.

"Thức Kiêu!" Doãn Thức Hoa ngăn hắn, ghé vào lỗ tai hắn quát khẽ, "Suy nghĩ cho đại ca một chút!"

Miệng Doãn Thức Kiêu mở rộng, gương mặt phẫn nộ đỏ lên, nhưng là cuối cùng vẫn nén xuống, tức giận gạt tay Doãn Thức Hao ra, một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa.

Đàm Chiêu Quân thấy thế, cũng lui từng bước."Nếu Doãn nhị thiếu gia đã nói như vậy, ta liền không cùng lệnh đệ so đo." Nàng vờ như không thấy sắc mặt khó coi của Doãn Thức Kiêu.

Trong lòng nàng rõ ràng, bọn họ song phương đều muốn phải hoàn thành giao dịch này, nếu Doãn Thức Hoa cho bậc thang, nàng đương nhiên liền theo bậc thang xuống.

"Ta thấy việc thuyết phục Doãn trang chủ cứ giao cho ta, các ngươi chỉ cần phụ trách làm cho Doãn trang chủ biết Doãn Thức Kiêu tiêu tan ý niệm đối với ta, ta sẽ phụ trách làm cho lệnh huynh gật đầu đáp ứng hôn sự này." Xem bọn hắn hai huynh đệ bộ dáng buồn rầu, nói vậy muốn bọn họ thuyết phục được huynh trưởng sẽ tốn không ít thời gian. Cá tính của nàng xưa nay không vui khi áp chế người khác, cũng thói quen đem vấn đề giải quyết nhanh gọn, vì thế rõ ràng sẽ ôm nhiệm vụ này.

Nghe vậy, Doãn Thức Hoa nhíu mày, Doãn Thức Kiêu hai tay vòng ngực, hoài nghi nhìn nàng.

"Ngươi tính kéo dài thời gian sao?" Doãn Thức Kiêu chất vấn.

Chậc! Thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đàm Chiêu Quân trong lòng coi thường nghĩ.

"Cho ta thời gian một tháng, cứ để Doãn trang chủ biết Tam đệ hắn không còn ý đối với ta nữa hẳn tính, trong vòng một tháng nếu Doãn trang chủ không cưới ta, như vậy kỳ hạn ba năm liền tính từ ngày thành thân, như thế nào?" Nàng không cho rằng làm cho một người nam nhân đáp ứng cưới nàng có gì khó khăn."Hoặc là, nếu các ngươi cảm thấy các ngươi có thể ở trong vòng một tháng thuyết phục Doãn trang chủ, như vậy ta liền không lắm chuyện."

"Thành!" Doãn Thức Hoa lập tức đáp ứng, "Vậy giao cho ngươi."

"Như vậy......" Nàng đột nhiên cười một chút. "Ta hẳn là miễn cưỡng xem như "người trong nhà" chứ?"

Hai huynh đệ đồng thời cảnh giác nhìn nàng.

"Đàm cô nương có lời gì cứ nói thẳng." Doãn Thức Hoa đại diện mở miệng.

"Nếu là "người trong nhà", ta nghĩ hẳn là có thể được phát hai cân Trà Vân Đỉnh, phải không?" Ha ha, nếu nàng có thể lấy hai cân Trà Vân Đỉnh cho Quỷ Đầu Tử..., khẳng định làm cho Quỷ Đầu Tử kia giật mình rớt cằm!

"Da mặt của ngươi quả thực dày hơn cả tường thành!" Doãn Thức Kiêu không dám tin châm chọc nói. "Một hai cân đặc sản của Bích Liễu sơn trang Trà Vân Đỉnh, ở chợ giá có thể lên đến ngàn lượng, còn không phải có bạc có thể mua được, thế nhưng ngươi một lúc muốn hai cân?!"

"Đúng vậy, không phải là người trong nhà mới được hưởng ưu đãi tốt sao?" Đàm Chiêu Quân ha ha cười."Ta nghĩ chính là hai cân, hẳn là được chứ?"

"Đúng vậy, là có, năm trước tuy rằng bởi khí hậu không tốt nên sản lượng thấp một chút, bất quá "chỉ" hai cân, chúng ta vẫn có." Doãn Thức Hoa mỉm cười.

"Vậy có thể cho ta chứ?" Nét tươi cười của hắn làm cho nàng có một loại cảm giác không ổn, sự tình sẽ không thuận lợi như nàng hi vọng.

Doãn Thức Hoatươi cười càng lớn."Đương nhiên có thể."

Nghe vậy, nàng rất kinh ngạc, rõ ràng ngoài ý muốn.

"Chờ Đàm cô nương không nên "miễn cưỡng là", mà chân chính biến thành người trong nhà, tự nhiên hai tay dâng."

Chậc, nàng biết sự tình không đơn giản như vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương