Chiêu Quân Săn Chồng
-
Chương 1-4
"Doãn trang chủ biết được tình cảnh trước mắt của Đàm gia ta không?" Đàm Chiêu Quân thuận tay nhặt quyển sổ sách cuối cùng lên, liền đứng dậy tiến đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Doãn Thức Câu ngẩn ra. Như thế nào... việc nàng muốn hỏi là chuyện này sao?
Không tự giác lại giương mắt nhìn nàng, chống lại cặp mắt sáng kia, trong lòng lại là một trận run rẩy. Từ trước đến nay hắn vẫn rất kiêu ngạo là người luôn tự chủ được, nhưng bây giờ chỉ cần thấy nàng thôi, thì sự bình tĩnh cùng sự tự chủ tất cả đều không cánh mà bay rồi, tựa như một cọng lông nhỏ dễ dàng bị gió thổi bay.
"Đương nhiên." Hai tay của hắn giao nhau chống cằm, cố giữ vững trấn định.
"Một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại mạo hiểm dám đắc tội với Tể tướng Chu Lệ, phải biết rằng trong tình huống này càng không nên có quan hệ gì với Đàm gia, mà hiện tại lại thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia?"
Doãn Thức Câu nhìn nàng, vốn là muốn để nàng cùng Thức Kiêu ở chung một thời gian, hắn tin tưởng với điều kiện của Thức Kiêu, không có cô nương nào không yêu thương hắn, đến lúc đó sẽ cùng nàng ra điều kiện, hẳn là chuyện dễ dàng, nhưng mà......
Hắn thả tay xuống, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, trong chốc lát mới gật gật đầu.
"Vốn tưởng an bài một thời gian nữa mới thảo luận với ngươi, bất quá ngươi đã tự động đề cập đến chuyện này, vậy hiện tại nói luôn đi." Hắn hít một hơi thật sâu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
"Điều kiện đâu?" Nàng hỏi thẳng, biết rõ đồ trong thiên hạ không có gì cho không.
"Điều kiện là......" Doãn Thức Câu nhìn nàng, há mồm rồi lại ngậm lại, cái điều kiện kia sớm đã được quyết định, thế nhưng đến lúc này lại chậm chạp không nói nên lời. "Điều kiện là......"
"Doãn trang chủ?" Đàm Chiêu Quân có chút nghi ngờ nhìn hắn. Hắn tựa hồ...... khó có thể mở miệng?
Nàng không hiểu, bọn họ không phải là vì "Điều kiện" này mới phải bỏ một số tiền lớn đến thế kia sao? Vì sự tình gì mà đến lúc này, hắn lại dường như không thể mở miệng được, thật là rất kỳ quái đi!
Doãn Thức Câu trong lòng rất ảo não, vì chính mình lâm trận lại lùi bước. Hắn biết rõ là vì cái gì, không phải bởi vì chính mình có tư tâm sao? Cũng bởi vì biết nguyên nhân, cho nên hắn mới càng thêm ảo não.
"Đàm Tam cô nương chưa gặp qua Tam đệ ta, phải không?" Hắn hít vào một hơi, mới mở miệng một lần nữa.
"Là chưa gặp qua." Cùng lão Tam Doãn Thức Kiêu có liên quan sao? "Nhưng nghe nói Doãn Tam Thiếu gia cùng nhị thiếu gia là cặp song sinh, diện mạo như cùng một khuôn mẫu đúc ra."
"Đúng vậy, Thức Hoa và Thức Kiêu rất giống nhau, cho nên, ngươi gặp qua Thức Hoa, đại khái sẽ biết bộ dáng Thức Kiêu như thế nào rồi, Đàm cô nương cảm thấy...... như thế nào?"
"Doãn trang chủ là nói…?"
"Đàm cô nương cảm thấy Tam đệ ta như thế nào?"
"Ta cũng chưa gặp qua Doãn Tam Thiếu gia, mà ta cho rằng, nếu chỉ biết diện mạo của một người, cũng không thể phán định người kia “như thế nào”." Chỉ cần xem thái độ của hắn, nàng đại khái đã đoán được điều kiện của người này là như thế nào."Doãn trang chủ, có điều kiện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng lãng phí thời gian."
Doãn Thức Câu phút chốc giận tái mặt. Lãng phí thời gian? Cùng hắn nói chuyện là lãng phí thời gian, phải không?
"Một khi đã như vậy, ta liền nói thẳng." Hắn liền lạnh lùng nói. "Chỉ cần Đàm Tam cô nương gả cho Tam đệ ta, nợ nần Đàm gia liền một bút xóa bỏ."
Đàm Chiêu Quân khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán trúng.
"Thật có lỗi, Doãn trang chủ, ta không cho rằng giá trị ta rẻ như vậy."
Nghe vậy, hắn nhíu mày. "Đàm Tam cô nương có biết tổng nợ nần của quý phủ là bao nhiêu không?"
"Hai mươi ba vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi hai lượng bạc." Nàng bình tĩnh nói ra một chuỗi con số.
Doãn Thức Câu gật đầu. Hắn còn tưởng rằng nàng không biết Đàm gia thiếu bao nhiêu tiền chứ!
"Cho nên Đàm Tam cô nương cho là giá trị của mình có thể cao hơn con số này sao?"
Đàm Chiêu Quân miễn cưỡng liếc hắn một cái. "Đây là đương nhiên."
"Như vậy Đàm Tam cô nương thử nói giá xem?" Hai tay của hắn ôm ngực, trực tiếp hỏi rõ.
Nàng ngạo nghễ nói: "Vô giá, cho dù là hoàng đế, cũng mua không được ba nữ nhi của Đàm gia."
"Phải không?" Doãn Thức Câu cười lạnh một tiếng."Mỗi người đều có giá, chỉ là giá cả khác nhau, tùy người mua mà có giá tốt hay không tốt mà thôi."
"Như vậy Doãn trang chủ giá có giá bao nhiêu?" Nàng hỏi lại.
"Ta?" Hắn tự giễu cười. "Vô giá." Ý hắn nói là không hề có giá trị.
"Doãn trang chủ không phải nói mỗi người đều có giá đấy sao?" Đàm Chiêu Quân nhíu mày. Đáp án "Vô giá" này, dùng để thể hiện loại thái độ tự giễu sao? Thật giống như "Vô giá" của hắn cùng "Vô giá" của nàng là hoàn toàn bất đồng.
Nàng là" Vật báu vô giá", vậy hắn thì sao?
"Đàm Tam cô nương, hiện tại chúng ta đang thảo luận là giá của ngươi, ít nhất, hiện tại người đang có khoản nợ khổng lổ là Đàm gia ngươi, mà không phải ta." Hắn không trả lời, chính là đem đề tài cần nói quay về. "Ta không ép ngươi lập tức quyết định, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, đến lúc đó nếu đáp án của ngươi vẫn không thay đổi......"
"Đáp án của ta sẽ không thay đổi." Nàng sẽ không vì tiền mà bán đứt cuộc đời của mình.
"Nói lời từ chối có quá nhanh không, tốt nhất ngươi nên suy ngẫm lại trong ba ngày, nếu không đáp ứng điều kiện ta nêu ra, ngươi biết sẽ có hậu quả gì rồi chứ, dù sao trước mắt, trừ bỏ ngươi tự nhận mình có giá trị cao, nhưng trên thực tế không xu dính túi, căn bản không có khả năng hoàn lại khoản nợ khổng lồ này, đến lúc đó không biết ta sẽ dùng thủ đoạn gì để thu hồi khoản nợ của Đàm gia đâu?"
"Nhưng ta muốn trả nợ theo từng giai đoạn được không?"
Hắn cười lạnh lắc đầu. "Ta chỉ nhận hai phương thức trả nợ thôi, thứ nhất, chấp nhận điều kiện ta nêu ra, giấy nợ liền một bút xóa bỏ; thứ hai, trả một lần tất cả khoản nợ. Trừ bỏ hai phương thức này, tất cả các cách khác ta một mực cự tuyệt."
Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn hắn. Nói vậy là muốn nàng bán đứt mình!
Không nói đến tình hình hiện tại, cho dùlà trước đây thì Đàm gia cũng khó có thể một lần xuất ra một khoản tiền khổng lồ như vậy!
"Không cần phải gấp gáp quyết định, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ." Doãn Thức Câu cầm một quyển sổ mở ra, một lần nữa cầm bút: "Những gì ta muốn nói đã nói xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm, Đàm cô nương có thể ra ngoài."
Nàng tức giận vội vàng cãi lại. "Ngươi nói xong, nhưng ta chưa nói xong!"
"Đàm Tam cô nương muốn nói cái gì nữa?" Để bút xuống, vẻ mặt hắn biểu hiện như là đang nhẫn nại khi đối phương cố tình gây sự.
"Tại sao là ta? Vì sao chỉ đích danh ta?"
"Nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết, ít nhất không thể từ ta thổ lộ, Đàm cô nương nếu muốn biết, có thể tự mình đến hỏi Thức Kiêu." Nói xong, hắn lại rũ mắt xuống, không cho đáy lòng buồn bã hiện lên mặt.
Cho nên, vấn đề đẩy sang người Doãn Thức Kiêu là được rồi!
Đàm Chiêu Quân đại khái có thể đoán được, tám phần là Doãn Thức Kiêu không biết khi nào đã gặp qua nàng, sau đó không biết vì sao lại thích nàng, để cho hắn – vị đại ca này biết được, liền thừa dịp Đàm gia gặp nạn mà xông vào, đúng lúc nắm được vận mệnh của Đàm gia.
Không hổ là đệ nhất thương nhân của sáu tỉnh Thiểm Tây, quả nhiên không gian không phải là thương nhân!
"Còn có vấn đề gì nữa sao?" Doãn Thức Câu hỏi.
Không cần nói rõ cũng biết là muốn đuổi khách.
"Không... có!" Nàng cắn răng giận dữ nói.
"Nếu không có, xin mời Đàm cô nương rời đi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Cúi đầu, tầm mắt của hắn trở về sổ sách, ngay cả liếc nàng một cái đều không có, ý tứ rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa.
Nàng tức giận căm phẫn đứng lên, trừng hắn liếc mắt một cái, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đi ra khỏi sân, dọc theo đường mòn Hạnh Hoa rơi bay tán loạn như mưa, bước chậm lại, Đàm Chiêu Quân đang phẫn nộ tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân xua đuổi, hơn nữa là hai lần liên tục, còn là cùng là một người, như vậy thật sự là quá khó nhìn!
Mang theo một chút không cam tâm quay đầu trừng nam nhân kia một cái, kết quả lại ngoài ý muốn chống lại tầm mắt hắn không kịp dời đi.
Tim lại nhảy nhót một chút, đột nhiên, nàng kiềm chế tức giận, cố ý cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, nâng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên hướng hắn quơ quơ, sau đó nhìn thấy hắn có chút không được tự nhiên cũng hướng nàng phất phất tay.
Ha! Nàng nhịn cười không được, không nghĩ tới hắn thế nhưng ngây ngốc đáp lại, thật sự là rất thú vị!
Không hiểu sao cảm thấy như hòa làm một, tâm tình nàng cuối cùng tốt lên một chút, xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Doãn Thức Câu nhìn theo nàng rời đi, sau đó cái tay đang quơ quơ phút chốc cứng đờ, lập tức thu hồi nắm tay, vì chính mình mới vừa rồi giống như là đáp lại động tác của nàng, có chút quẫn bách vuốt mặt.
Đáng chết! Đều là bởi vì nàng đột nhiên cười với hắn đến sáng lạn như vậy, làm cho hắn quá mức kinh ngạc, mới có thể nhất thời vô ý mất hồn.
Có thể hồi tưởng lại thấy nụ cười vui vẻ cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng mới vừa rồi, đôi mắt của hắn đang giận dữ lạnh lẽo bỗng nhiên lại ánh lên một tia ấm áp.
Doãn Thức Câu ngẩn ra. Như thế nào... việc nàng muốn hỏi là chuyện này sao?
Không tự giác lại giương mắt nhìn nàng, chống lại cặp mắt sáng kia, trong lòng lại là một trận run rẩy. Từ trước đến nay hắn vẫn rất kiêu ngạo là người luôn tự chủ được, nhưng bây giờ chỉ cần thấy nàng thôi, thì sự bình tĩnh cùng sự tự chủ tất cả đều không cánh mà bay rồi, tựa như một cọng lông nhỏ dễ dàng bị gió thổi bay.
"Đương nhiên." Hai tay của hắn giao nhau chống cằm, cố giữ vững trấn định.
"Một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại mạo hiểm dám đắc tội với Tể tướng Chu Lệ, phải biết rằng trong tình huống này càng không nên có quan hệ gì với Đàm gia, mà hiện tại lại thu mua tất cả giấy nợ của Đàm gia?"
Doãn Thức Câu nhìn nàng, vốn là muốn để nàng cùng Thức Kiêu ở chung một thời gian, hắn tin tưởng với điều kiện của Thức Kiêu, không có cô nương nào không yêu thương hắn, đến lúc đó sẽ cùng nàng ra điều kiện, hẳn là chuyện dễ dàng, nhưng mà......
Hắn thả tay xuống, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, trong chốc lát mới gật gật đầu.
"Vốn tưởng an bài một thời gian nữa mới thảo luận với ngươi, bất quá ngươi đã tự động đề cập đến chuyện này, vậy hiện tại nói luôn đi." Hắn hít một hơi thật sâu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
"Điều kiện đâu?" Nàng hỏi thẳng, biết rõ đồ trong thiên hạ không có gì cho không.
"Điều kiện là......" Doãn Thức Câu nhìn nàng, há mồm rồi lại ngậm lại, cái điều kiện kia sớm đã được quyết định, thế nhưng đến lúc này lại chậm chạp không nói nên lời. "Điều kiện là......"
"Doãn trang chủ?" Đàm Chiêu Quân có chút nghi ngờ nhìn hắn. Hắn tựa hồ...... khó có thể mở miệng?
Nàng không hiểu, bọn họ không phải là vì "Điều kiện" này mới phải bỏ một số tiền lớn đến thế kia sao? Vì sự tình gì mà đến lúc này, hắn lại dường như không thể mở miệng được, thật là rất kỳ quái đi!
Doãn Thức Câu trong lòng rất ảo não, vì chính mình lâm trận lại lùi bước. Hắn biết rõ là vì cái gì, không phải bởi vì chính mình có tư tâm sao? Cũng bởi vì biết nguyên nhân, cho nên hắn mới càng thêm ảo não.
"Đàm Tam cô nương chưa gặp qua Tam đệ ta, phải không?" Hắn hít vào một hơi, mới mở miệng một lần nữa.
"Là chưa gặp qua." Cùng lão Tam Doãn Thức Kiêu có liên quan sao? "Nhưng nghe nói Doãn Tam Thiếu gia cùng nhị thiếu gia là cặp song sinh, diện mạo như cùng một khuôn mẫu đúc ra."
"Đúng vậy, Thức Hoa và Thức Kiêu rất giống nhau, cho nên, ngươi gặp qua Thức Hoa, đại khái sẽ biết bộ dáng Thức Kiêu như thế nào rồi, Đàm cô nương cảm thấy...... như thế nào?"
"Doãn trang chủ là nói…?"
"Đàm cô nương cảm thấy Tam đệ ta như thế nào?"
"Ta cũng chưa gặp qua Doãn Tam Thiếu gia, mà ta cho rằng, nếu chỉ biết diện mạo của một người, cũng không thể phán định người kia “như thế nào”." Chỉ cần xem thái độ của hắn, nàng đại khái đã đoán được điều kiện của người này là như thế nào."Doãn trang chủ, có điều kiện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng lãng phí thời gian."
Doãn Thức Câu phút chốc giận tái mặt. Lãng phí thời gian? Cùng hắn nói chuyện là lãng phí thời gian, phải không?
"Một khi đã như vậy, ta liền nói thẳng." Hắn liền lạnh lùng nói. "Chỉ cần Đàm Tam cô nương gả cho Tam đệ ta, nợ nần Đàm gia liền một bút xóa bỏ."
Đàm Chiêu Quân khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán trúng.
"Thật có lỗi, Doãn trang chủ, ta không cho rằng giá trị ta rẻ như vậy."
Nghe vậy, hắn nhíu mày. "Đàm Tam cô nương có biết tổng nợ nần của quý phủ là bao nhiêu không?"
"Hai mươi ba vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi hai lượng bạc." Nàng bình tĩnh nói ra một chuỗi con số.
Doãn Thức Câu gật đầu. Hắn còn tưởng rằng nàng không biết Đàm gia thiếu bao nhiêu tiền chứ!
"Cho nên Đàm Tam cô nương cho là giá trị của mình có thể cao hơn con số này sao?"
Đàm Chiêu Quân miễn cưỡng liếc hắn một cái. "Đây là đương nhiên."
"Như vậy Đàm Tam cô nương thử nói giá xem?" Hai tay của hắn ôm ngực, trực tiếp hỏi rõ.
Nàng ngạo nghễ nói: "Vô giá, cho dù là hoàng đế, cũng mua không được ba nữ nhi của Đàm gia."
"Phải không?" Doãn Thức Câu cười lạnh một tiếng."Mỗi người đều có giá, chỉ là giá cả khác nhau, tùy người mua mà có giá tốt hay không tốt mà thôi."
"Như vậy Doãn trang chủ giá có giá bao nhiêu?" Nàng hỏi lại.
"Ta?" Hắn tự giễu cười. "Vô giá." Ý hắn nói là không hề có giá trị.
"Doãn trang chủ không phải nói mỗi người đều có giá đấy sao?" Đàm Chiêu Quân nhíu mày. Đáp án "Vô giá" này, dùng để thể hiện loại thái độ tự giễu sao? Thật giống như "Vô giá" của hắn cùng "Vô giá" của nàng là hoàn toàn bất đồng.
Nàng là" Vật báu vô giá", vậy hắn thì sao?
"Đàm Tam cô nương, hiện tại chúng ta đang thảo luận là giá của ngươi, ít nhất, hiện tại người đang có khoản nợ khổng lổ là Đàm gia ngươi, mà không phải ta." Hắn không trả lời, chính là đem đề tài cần nói quay về. "Ta không ép ngươi lập tức quyết định, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ ba ngày, đến lúc đó nếu đáp án của ngươi vẫn không thay đổi......"
"Đáp án của ta sẽ không thay đổi." Nàng sẽ không vì tiền mà bán đứt cuộc đời của mình.
"Nói lời từ chối có quá nhanh không, tốt nhất ngươi nên suy ngẫm lại trong ba ngày, nếu không đáp ứng điều kiện ta nêu ra, ngươi biết sẽ có hậu quả gì rồi chứ, dù sao trước mắt, trừ bỏ ngươi tự nhận mình có giá trị cao, nhưng trên thực tế không xu dính túi, căn bản không có khả năng hoàn lại khoản nợ khổng lồ này, đến lúc đó không biết ta sẽ dùng thủ đoạn gì để thu hồi khoản nợ của Đàm gia đâu?"
"Nhưng ta muốn trả nợ theo từng giai đoạn được không?"
Hắn cười lạnh lắc đầu. "Ta chỉ nhận hai phương thức trả nợ thôi, thứ nhất, chấp nhận điều kiện ta nêu ra, giấy nợ liền một bút xóa bỏ; thứ hai, trả một lần tất cả khoản nợ. Trừ bỏ hai phương thức này, tất cả các cách khác ta một mực cự tuyệt."
Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn hắn. Nói vậy là muốn nàng bán đứt mình!
Không nói đến tình hình hiện tại, cho dùlà trước đây thì Đàm gia cũng khó có thể một lần xuất ra một khoản tiền khổng lồ như vậy!
"Không cần phải gấp gáp quyết định, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ." Doãn Thức Câu cầm một quyển sổ mở ra, một lần nữa cầm bút: "Những gì ta muốn nói đã nói xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm, Đàm cô nương có thể ra ngoài."
Nàng tức giận vội vàng cãi lại. "Ngươi nói xong, nhưng ta chưa nói xong!"
"Đàm Tam cô nương muốn nói cái gì nữa?" Để bút xuống, vẻ mặt hắn biểu hiện như là đang nhẫn nại khi đối phương cố tình gây sự.
"Tại sao là ta? Vì sao chỉ đích danh ta?"
"Nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết, ít nhất không thể từ ta thổ lộ, Đàm cô nương nếu muốn biết, có thể tự mình đến hỏi Thức Kiêu." Nói xong, hắn lại rũ mắt xuống, không cho đáy lòng buồn bã hiện lên mặt.
Cho nên, vấn đề đẩy sang người Doãn Thức Kiêu là được rồi!
Đàm Chiêu Quân đại khái có thể đoán được, tám phần là Doãn Thức Kiêu không biết khi nào đã gặp qua nàng, sau đó không biết vì sao lại thích nàng, để cho hắn – vị đại ca này biết được, liền thừa dịp Đàm gia gặp nạn mà xông vào, đúng lúc nắm được vận mệnh của Đàm gia.
Không hổ là đệ nhất thương nhân của sáu tỉnh Thiểm Tây, quả nhiên không gian không phải là thương nhân!
"Còn có vấn đề gì nữa sao?" Doãn Thức Câu hỏi.
Không cần nói rõ cũng biết là muốn đuổi khách.
"Không... có!" Nàng cắn răng giận dữ nói.
"Nếu không có, xin mời Đàm cô nương rời đi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Cúi đầu, tầm mắt của hắn trở về sổ sách, ngay cả liếc nàng một cái đều không có, ý tứ rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa.
Nàng tức giận căm phẫn đứng lên, trừng hắn liếc mắt một cái, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhưng vừa đi ra khỏi sân, dọc theo đường mòn Hạnh Hoa rơi bay tán loạn như mưa, bước chậm lại, Đàm Chiêu Quân đang phẫn nộ tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân xua đuổi, hơn nữa là hai lần liên tục, còn là cùng là một người, như vậy thật sự là quá khó nhìn!
Mang theo một chút không cam tâm quay đầu trừng nam nhân kia một cái, kết quả lại ngoài ý muốn chống lại tầm mắt hắn không kịp dời đi.
Tim lại nhảy nhót một chút, đột nhiên, nàng kiềm chế tức giận, cố ý cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, nâng bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên hướng hắn quơ quơ, sau đó nhìn thấy hắn có chút không được tự nhiên cũng hướng nàng phất phất tay.
Ha! Nàng nhịn cười không được, không nghĩ tới hắn thế nhưng ngây ngốc đáp lại, thật sự là rất thú vị!
Không hiểu sao cảm thấy như hòa làm một, tâm tình nàng cuối cùng tốt lên một chút, xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Doãn Thức Câu nhìn theo nàng rời đi, sau đó cái tay đang quơ quơ phút chốc cứng đờ, lập tức thu hồi nắm tay, vì chính mình mới vừa rồi giống như là đáp lại động tác của nàng, có chút quẫn bách vuốt mặt.
Đáng chết! Đều là bởi vì nàng đột nhiên cười với hắn đến sáng lạn như vậy, làm cho hắn quá mức kinh ngạc, mới có thể nhất thời vô ý mất hồn.
Có thể hồi tưởng lại thấy nụ cười vui vẻ cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng mới vừa rồi, đôi mắt của hắn đang giận dữ lạnh lẽo bỗng nhiên lại ánh lên một tia ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook