Chiêu Oán
Chương 9: Trở về sư môn

Khi hai thầy trò trở về Lạc Nhai Sơn, Đổng Trác cũng đã đẩy hết hàn khí ra khỏi cơ thể. 

Lại mất một đoạn thời gian mới lục tìm được một bộ nam trang cho Vệ Tước thay vào.  Một thiếu niên dáng người thon gầy, ngũ quan tinh xảo, làn da như bạch ngọc, trên khuôn mặt có tiêu sái lại mang đôi phần tà mị. Rõ ràng là nam nhân, nhưng vẫn có điểm gì không giống. Đổng Trác đi quanh người nàng một vòng, nhìn đi nhìn lại, mới sáng mắt ra, lấy trong cái túi rách đeo bên hông một cái ngọc quan bảo nàng đeo vào búi tóc trên đỉnh đầu. Lập tức vẫn là thiếu niên ấy, nhưng khí khái lẫm liệt hơn hẳn. Vẫn anh tuấn nhưng nhìn vào đúng là một nam tử chân chính. Phần ngực cũng tự động xẹp xuống. Vệ Tước cảm nhận thấy rõ thay đổi trước ngực mình, chính là cảm thán không thôi thế giới tu đạo này. Đổng sơn nhân cũng cười đến nghẹn cổ:

“ Vẫn là cái thứ đồ chơi này có ích. Chỉ cần con đeo cái Ngọc lộ quan này vào, đố đứa nào nhìn ra được con là nữ tử. Hahaha” 

Vệ Tước mỉm cười, ngẩng đầu nhìn. Trời vẫn xanh, đất vẫn tĩnh lặng, chỉ là con người giờ đã đổi khác. 

Có đôi khi, nàng tự hỏi, mình sống vì cái gì? Trước kia là để thực hiện di nguyện của phụ hoàng, để làm hết trách nhiệm dòng máu đế vương chảy trong huyết mạch. Còn bây giờ, sống chỉ để trả thù. Để trả lại những thứ mà mình đã nhận lấy. 

Có chăng phút giây nào, nàng sống cho bản thân thực sự? Nhưng cầm lên rồi, làm sao buông xuống nổi. Người phụ ta, há trách ta oán người? Đạo lý sống của nàng luôn luôn là như vậy. Nước sông không phạm nước giếng. Nhưng phạm ta, ngươi ắt phải trả giá. Mà cái giá ấy, các ngươi chịu không nổi!

Đôi mắt nàng rét lạnh, hai hàm răng nghiến chặt. Con đường tu đạo này, ta chưa bao giờ muốn. Trường sinh bất lão, ta cũng chưa từng cầu. Có nhân sẽ có quả! Ta là nhân mà cũng là quả của các ngươi. Thứ ta muốn đòi lại, để xem các ngươi có trả được hay không? 

Đổng sơn nhân đứng bên cạnh bỗng thấy toàn thân nổi da gà. Sát khí quanh người Vệ Tước toả ra, khiến lão đau lòng không thôi. Vẫn là không buông bỏ được chấp niệm ăn sâu ấy. Con đường này, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Thứ duy nhất nàng có là thời gian. Nhưng thời gian bao lâu, phải đợi trở về rồi mới biết. 

Đổng sơn nhân thở dài, triệu hồi một cái lá phi diệp trong lòng bàn tay. Khi lão buông ra, cái lá càng lúc càng lớn, một lúc đã to đủ để hai người ngồi. Đổng Trác không khách khí bò lên ngồi rung chân, vẫy tay gọi tiểu Tước vẫn đang thẫn mặt ở dưới:

“Nha đầu, mau lên. Ta đưa con về ra mắt sư môn” lão nói đầy hào sảng.

Vệ nha đầu nhẹ nhàng bước đến, cũng leo lên ngồi. Nàng không biết cái lá to như hai cái mâm đồng này để làm gì. Đang nhìn nhìn, đã thấy Đổng Trác tay bắt quyết, cái “ mâm đồng” bắt đầu bay lên. Được một lúc, nàng mới trấn an tinh thần. Hoá ra bản thân mình đang bay. Chỉ cần giơ tay là có thể bắt được từng đám mây trắng. Phong nhận thổi qua mặt lạnh buốt. 

Đổng Trác cười ha hả nhìn khuôn mặt ngây ngốc của nàng. Thấy nàng dần dần hồi phục, mới bắt đầu phổ cập trình độ mầm, chồi, lá:

“Thập địa cửu châu chia làm Thập địa giới và Cửu châu giới. Ranh giới phân chia trước kia là lãnh hải rộng lớn, nhưng sau này, liền kề thêm cả núi Vụ Ma. Thập địa thì con đã biết. Còn Cửu châu chia làm chín châu. Nhất châu Giáng Vực. Nhị châu Triều Vực. Tam châu Tử Vực. Tứ châu Hãn Vực. Ngũ châu Cực Vực. Lục châu Đại Vực. Thất châu Hoằng Vực. Bát châu Yến Vực và Cửu châu Giạc Ma. Cửu châu Giạc Ma là nơi chứa Hoả Diễm sơn, nằm cách xa tám châu vực khác, bát châu còn lại kề cận nhau. Mỗi châu đều có môn phái riêng. Nhiều thì trăm. Ít thì cũng có đến vài chục”

Nhìn Vệ Tước gật đầu, biết nàng đã hiểu, lão mới nói tiếp:

“Người tu đạo đều là cầu trường sinh bất lão. Cái này nói đúng hay sai ta cũng không bàn nhiều. Bây giờ trực tiếp nói về phương pháp tu luyện. Tu sĩ lấy tự nhiên là cái gốc. Ngũ hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ đều là những nguyên tố sinh ra vạn vật. Thông qua dẫn động linh khí trong tự nhiên vào cơ thể để hình thành linh lực. Tuỳ thuộc vào thiên phú dị bẩm của mỗi người mà số lượng nguyên tố được hấp thụ cũng khác nhau. Nhưng muốn tu luyện, trước hết phải tiến hành kiểm tra thiên phú. Ta không có Thiên Thạch nên đành đưa con về bổn môn nghiệm chứng”

“Bổn môn?”

Đổng Trác hứ giọng:

“ Mới ra ngoài được có mấy ngày, chơi còn chưa đủ. Nếu không phải vì con thì lão đây mới không thèm về liếc mắt cái bọn đốn mạt đó”

Vệ Tước đen mặt. Có thể dùng từ ngữ này để hình dung,  “bổn môn” này có lẽ cũng khó sống quá! 

“Nha đầu, từ giờ con là môn hạ Bạch Thanh phái. Bạch Thanh nằm ở Lục châu Đại Vực. Cái chữ “đại” này cũng là bởi Lục châu là châu lớn nhất trong chín châu. Mấy cái này, đợi lúc về con tự tìm hiểu sẽ rõ. Cái quan trọng con chỉ cần ghi nhớ là, Bạch Thanh phái ta như mặt trời giữa trưa. Đi ra ngoài có đứa nào dám động đến lông chân con, cứ đem hai cái chữ Bạch Thanh ra cũng đủ đè chết chúng nó. Đi khắp cái Cửu châu này, con không cần nể mặt mũi đứa nào rõ chưa. Đời người, có thể không quản ăn uống nhưng mặt mũi thì nhất định phải có” 

Lão vừa nói vừa phụ hoạ bằng việc đưa cái đùi gà bóng nhẫy lên miệng cắn hai cái đầy thô tục. Vệ Tước tự hỏi, đây chính là cái gọi “ không quản ăn uống” sao?

Tuy nhiên, điều nàng lo lắng nhất bây giờ chính là chuyện thiên phú. 

“Sư phụ, nếu con không có thiên phú tu luyện thì phải làm sao?” 

“Hả? Cái này…không có thiên phú thì còn có sư phụ đây. Lo gì? Ta còn chưa nói cho con biết, ngoài ngũ hành, còn phân chia nhóm nguyên tố biến dị bao gồm quang, ám, lôi, băng, phong. Lúc trước ta thấy con với phong nguyên tố hẳn có liên hệ. Biết đâu còn trúng mánh được hai cái nguyên tố thiên phú cũng nên” Đổng sơn nhân cười đầy hài lòng. 

Vệ Tước không suy nghĩ nhiều, nếu có sẽ có. Còn nếu không có thì cầu cũng chẳng được. 

Hai thầy trò người một câu, ta một câu cũng đến chân núi Bạch Thanh. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy một ngọn núi cao, đỉnh chìm trong vân vụ. Thực sự không biết nó cao bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn thác nước như trút từ trên trời xuống kia, cũng đủ tưởng tượng khung cảnh hùng vĩ nhường nào. Đổng Trác chậc chậc cảm thán, lười không muốn xuống mở kết giới, mới lấy tảng đá đen sì trong túi ra, lau lau hai cái rồi trực tiếp phỉ thẳng vào mặt nó.

Lúc này, trên đỉnh Bạch Thanh Sơn, giữa Hoàng Thiên Giám  cao vời vợi, giữa tiếng nước chảy như tiếng hát vẳng từ trời xanh, một giọng nói hùng hổ tràn đầy tục khí bỗng nổ tung giữa bọt nước, vang xa cả tám phía, đạp vào vách núi cao đồ sộ, vọng ra muôn vàn âm thanh chói tai:

“Chúng đệ tử Bạch Thanh. Lão nhân ta đã về. Mau mau ra tiếp đón.

…hahaha

…hahaha

…hahaha

Tiếng cười không ngừng vọng lại, quanh quẩn chừng nửa khắc mới tan đi. 

Lúc bấy giờ cả phái Bạch Thanh như nổ tung. Đám đệ tử hỏi nhau xem mình có nghe nhầm không nữa. Giọng nói tục tằn kia chẳng phải của vị trưởng môn đại nhân đã quẳng lại cái ghế chủ vị, bỏ nhà đi ăn chơi trác táng dòng rã năm mươi năm trời thì của ai?

Phía trong đại điện, một vị đạo sĩ đang ngồi ngủ gật, nghe được giọng nói này lấp tức bật dậy, hai mắt long lên. Được lắm, cuối cùng cũng về. 

Ngoài kia, Vệ Tước nghe lão nói xong mới lảo đảo suýt ngã lộn cổ từ trên phi diệp xuống. Định thần kịp thời, nàng mới nhớ ra một chuyện cấp bách:

“Sư phụ, trong môn phái, người cũng không có quá nhiều kẻ thù đấy chứ?” Nếu có thật, thì đâu chỉ là khó sống. 

Đổng sơn nhân nghe xong hờn dỗi, không thèm đáp lời đứa đồ đệ bất hiếu này. Lão ung dung ngồi im, chờ đợi có đệ tử ra nghênh đón thánh giá. 

Nhưng đợi mãi, đợi mãi mới nghe thấy một tiếng tách vang lên. Một đạo sĩ mặc áo bào màu tro, dáng người thư sinh tra viên tinh thạch vào mắt trận, lại lầm rầm niệm chú mới tháo bỏ kết giới, mở đại môn ra. 

Hắn nghiêng người cúi chào rồi mới lên tiếng:

“ Đã lâu không gặp, sư phụ”

Đổng sơn nhân ban đầu còn cố ý thẳng lưng tạo nên chút uy khí, nhưng ngó quanh chẳng thấy có thêm đệ tử nào khác, lão lập tức thay đổi tướng ngồi, kê tay lên đầu gối, tức tối nhả ra: 

“ Sao chỉ có mình ngươi, hả hả hả?

Đạo sĩ lại nhẹ nhàng đáp:

“Chúng đệ tử đều đang luyện quyền đấu pháp, chỉ có mình đồ đệ cả ngày rảnh rỗi nên mới có thời gian mong nhớ người. Thật may mắn, cuối cùng sư phụ cũng đã về” 

Hai chữ “sư phụ”, Vệ Tước nghe rõ ràng có tiếng nghiến răng ken két.

Nàng ló mặt từ sau lưng sư phụ ra nhìn, thấy thiếu niên trước mặt ước chừng hơn hai mươi, có vẻ thành thục ổn trọng. Khí chất thư sinh nho nhã như là trời sinh từ bé. Khuôn mặt tuấn tú như tạc, phảng phất nụ cười như tắm gió xuân. 

Cảm giác có người nhìn mình, thiếu niên cũng đưa mắt sang. Bắt gặp một đôi mắt to, đen láy, lông my cong vút. Nhìn nữa mới thấy đôi mắt đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ của một thiếu niên.  Nét non nớt trên khuôn mặt cùng vẻ từng trải trong đôi mắt khác xa nhau một trời một vực. Thiếu niên này ngồi cùng phi diệp với lão sư phụ, chẳng lẽ người ra ngoài mấy năm lại thu về thêm một cái đồ đệ.

“Sư phụ, vị huynh đệ đây là…” Thiếu niên cất giọng hỏi

“Ách, nó là tiểu sư…đệ của ngươi”

Lão mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngập ngừng giới thiệu. 

“Ai da, ta đây đi đường xa xóc nảy, vẫn cứ là về trước rồi tính”

Đổng lão sơn nhân định phi thẳng vào trong nhưng đã thấy thiếu niên kia nhẹ giọng nhắc nhở:

“Sư phụ, mời ngài không ngự pháp bảo trong Bạch quan đạo”

Bạch quan đạo chính là con đường dẫn từ chân núi lên phái Bạch Thanh. Vệ Tước nhận thấy mỗi bậc đều khắc tên một người, có vẻ đã lâu, nét khắc cũng bị mờ theo năm tháng. 

“Có lẽ sư đệ cũng nên biết, mỗi một đệ tử phái Bạch Thanh chết đi, phần xương cốt sẽ tự động hoá thành một bậc đá, tên của họ cũng được khắc lên đó. Bạch quan đạo này có tất cả tám ngàn chín trăm lẻ hai bậc đá. Cũng không biết, bao giờ mới có cơ hội nhìn thấy tên của sư đệ khắc lên đây?”

Vệ Tước luôn có cảm giác vị sư huynh này không có thiện ý với mình. Nàng cũng chỉ không mặn không nhạt đáp: 

“Sư huynh quá lời. Tên huynh còn chưa có, sư đệ đây làm sao dám tranh trước”

Thiếu niên nhẹ nhếch môi nở nụ cười vân đạm phong khinh. Cái dáng vẻ đúng là muốn bao nhiêu thì có bây nhiêu tiêu sái. Cũng không có nói gì nữa, lẳng lặng đi theo sau lão sư phụ cùng Vệ Tước. 

Đổng Trác không có ý ngự pháp bay qua Bạch quan đạo, chỉ là nhịn không được muốn trêu chọc thằng tiểu tử kia, nhưng cái bộ mặt nó vẫn chẳng có tí thay đổi nào. Làm lão mất hứng muốn chết. 

Lại nghe nó giễu cợt tiểu đồ đệ của mình, nên mới giận cá, chém chết luôn con cá:

“Này, ta thu đồ đệ là để các ngươi yêu thương, che chở bảo vệ nó. Đừng có mà động cái là bắt nạt, rút đao, rút kiếm. Ta mà biết thằng nào đến gây sự với nó, ta…ta truyền chức trưởng môn cho thằng đó”

Thiếu niên vẫn mang bộ mặt hờ hững, chắp tay khen:

“Sư phụ dạy tất phải, chúng đồ nhi nào dám”

Đổng Trác hừ lạnh, quay người đi tiếp, tiếp tục gặm cái chân gà trong tay. Chốc chốc, lại một cái xương dính đầy nước bọt bay qua đầu lão, đập thẳng vào mặt thiếu niên đi sau. 

Hắn cũng chỉ là nói đùa với tiểu sư đệ vài câu, cuối cùng sao lại thành cái chỗ cho người ta ném xương chứ! Đành nhậm bồ hòn, chỉ biết méo mặt, khóc không được, cười cũng chẳng xong. 

Người chịu đả kích lớn nhất lại là tiểu Tước bé nhỏ. Mối quan hệ sư đồ này cũng thật rối rắm. Sao không phải như nàng tưởng tượng nhỉ? 

Vẫn là không nghĩ ra, đành chuyển tầm mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. 

Đúng thật chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “tiên cảnh”. Bạch quan đạo chỉ bao gồm những bậc đá lơ lửng như chiếc cầu giữa trời xanh, nối liền hai bờ vực. Nhìn dưới chân chỉ thấy vách đã sâu hun hút không thấy đáy. Nàng rùng mình, nếu ngã từ đây xuống, không biết có cái tư vị gì?

Bạch Thanh đúng là có vốn để kiêu ngạo. Chỉ nhìn con đường này cũng đủ thấy cái uy thế hào hùng khó nơi nào sánh kịp. Ngước mắt nhìn ra xung quanh, nàng lại bị thu hút bởi những vạt mây trắng ẩn hiện lấp ló, vắt từ cành này sang tán khác, yểu điệu mà đung đưa thân mình. Vân vụ bay bay phía xa, dải lụa dài chảy từ vầng bạch vân xuống, êm đềm như mái tóc thiếu nữ mới độ hoài xuân. Chân trời bị cắt đứt, núi non trùng trùng điệp điệp. Một màu xanh bao la ập vào tầm mắt. Đẹp đến không bút nào tả xiết.

Đánh giá hết khung cảnh, nàng lại hướng đầu nhìn về phía trước. Bạch quan đạo không dốc, nhưng cực kì dài. Từng bậc đá nối tiếp. Nếu nói rằng, để bia đá dưới chân là bất kính, nhưng nàng lại nghĩ, đây chính là cách nhắc nhở từng thế hệ Bạch Thanh, thứ họ đang dẫm lên chính là xương máu, là hồn phách, là cốt khí của huynh đệ, tỉ muội mình. Họ càng phải mạnh mẽ, để bảo vệ môn phái, bảo vệ đồng môn, bảo vệ chính mình. Tính mạng thân nhân chính là liều thuốc cảnh tỉnh hiệu quả nhất. Càng có nhiều thứ muốn bảo vệ, lại càng phải mạnh mẽ. 

Giờ đây, nàng đã là môn hạ Bạch Thanh. Đúng vậy! Ngoài trả thù, nàng còn có trách nhiệm bảo vệ sư môn, bảo vệ nơi này! 

Từng bậc đá lùi lại phía sau, hiện ra những tẩm điện mái lưu ly cong vút ẩn hiện trong vạt mây. Qua Bạch quan lộ, chính là chân chính bước vào Bạch Thanh phái.

Tiền sơn Bạch Thanh là một con sông vắt ngang, nước sông lững lờ chảy, vô cùng kiêu sa, lạnh nhạt ngoảnh mặt làm ngơ với cuộc đời. 

Sông vắt ngang núi…

Cái này cũng quá mới lạ đi. Khi đứng dưới chân núi, tột nhiên là không có thấy con sông này. Bây giờ nhìn thấy, chỉ cảm thán một điều, con sông  thế nhưng không chảy theo chiều dốc đứng, mà vẫn nằm ngang, cũng chẳng thèm lẳng lơ nghiêng người phô bày thân thể như mấy vị mỹ nữ trong tranh. Nó rất hào sảng, trực tiếp ngửa mình đón gió, không khác mấy con sông tại đồng bằng là bao.

Định lực của nàng dù có tốt đến mấy, nhưng cứ bị thử thách thế này, cũng sợ sớm về gặp phụ mẫu. 

Đổng sơn nhân vẫn là còn ít lương tâm, quay sang ôn hoà giảng giải:

“Đây là Vọng Thanh Giang. Sau này còn nhiều thời gian, cứ từ từ tìm hiều. Không vội, không vội”

Nói xong, lão lại lôi cái lá phi diệp ra, nhẹ nhàng bay qua, bay lại diễn tập vài vòng. Ý bảo toàn chuyện đơn giản cỏn con, làm vài lần sẽ biết. 

Nàng càng ngày càng có xúc động muốn khinh bỉ lão sư phụ của mình. 

Đi qua Vọng Thanh Giang, là tới hậu viện Bạch Thanh. 

Vệ Tước hít vào một hơi nhìn khung cảnh trước mắt. 

Toàn bộ đình đài lầu các đều làm từ ngọc lưu ly, trong suốt mà xinh đẹp. Bạch Thanh phái xây dựng lầu các dựa vào thế núi. Bốn bề xung quanh đều là vách đá, khảm thêm những tẩm điện lung linh rực rỡ, làm lộ ra quảng trường rộng lớn như khoét sâu vào lòng núi.  

Giữa quảng trường, phía trên cao, một thác nước khổng lồ từ từ đổ xuống. Nàng không biết thác nước này bắt nguồn từ đâu, chỉ nhìn thấy nó lơ lửng, như từ giữa trời trút xuống ầm ầm. Có lúc vân vụ bay qua, phần đỉnh thác chìm trong mây mù, không khác suối trời trong truyền thuyết Cửu thiên ký nàng đọc khi còn bé. Lạ ở chỗ, nước chảy xuống, đến mặt đất như bị hút cạn, không vương vãi lấy một giọt, cũng không có cái thuỷ đầm nào ở dưới để hứng. 

“Sư đệ, đây chính là Hoàng Thiên Giám, là linh đài của phái Bạch Thanh chúng ta. Sau này sẽ đưa đệ đi tham quan. Giờ chúng đệ tử vẫn đang đợi để hành lễ với sư phụ, mời”

Hắn nghiêng người làm một động tác mời vô cùng tao nhã. 

Vệ Tước cũng không nhiều lời, bước đi theo Đổng sơn nhân phía trước. 

“Hừ …Ta còn tưởng đều là một đám quên mất lão sơn nhân ta rồi chứ”

Vị đạo sĩ già lại bắt đầu tỏ giọng dè bỉu. 

Vòng qua Hoàng Thiên Giám, Vệ Tước trố mắt nhìn một đám đệ tử đã y tề đứng xếp hàng. Thiếu niên nhẹ nhàng phẩy tay, chỗ nàng và sư phụ đứng lập tức nâng lên thành một cái đài hình bát giác. Từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ đệ tử đều mặc y phục màu tro, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Ước chừng có khoảng hơn ngàn người. Thấy sư phụ, nhất loạt đều quỳ xuống hành lễ, hô to:

“Chúng đệ tử ra mắt trưởng môn”

Âm thanh vang dội, đầy hào khí. 

Thiếu niên bên cạnh cùng quỳ xuống, thuận thế kéo Vệ Tước quỳ theo. Nàng quay qua liếc hắn một cái, cũng không có nói gì. 

“Tất cả đứng lên đi” Cái giọng nhởn nhơ thiếu dầu muối của lão sơn nhân vang lên. 

Im lặng ước chừng một giây…

Sau đó…

Ầm ầm… Chúng đệ tử lột sạch bộ mặt quy củ, chỉnh tề, đạo mạo khi nãy, kích động quay qua nói chuyện, bộ dạng thập phần hưng phấn:

“Không ngờ cuối cùng trưởng môn cũng về, ta cứ tưởng đến lúc khuất núi người cũng không về cơ”

“Ngươi nói tiểu thiếu niên đứng cạnh trưởng môn là ai?”

“Ai da, ta đã nói năm nay ngài sẽ về. Các ngươi thua rồi, mau trả mau trả ta tinh thạch đặt cược. Hahaha”

“Tại sao lại không phải là một cái nữ đệ tử chứ…ta hận”

“Da trắng, môi đỏ, mắt long lanh. Như thế nào lại là một cái tên nam nhân. Thật quá đáng…”

“Ầy, hẳn là con riêng của trưởng môn dắt về”

Không khí nghị bàn quả thực rất sôi nổi. Nghe đến câu cuối vọng lên, nàng thật tự muốn xem lại bản thân cùng lão sư phụ có điểm nào giống phụ tử? 

Mà để ý mới thấy…

Toàn bộ đứng đây đều là nam tu sĩ. Chết lặng…

Nàng quay qua thấy sư phụ còn đang bận vuốt râu ra dáng trưởng môn đức hạnh. Đành quay qua nhỏ giọng hỏi thiếu niên bên cạnh:

“Sư huynh, đây là toàn bộ đệ tử Bạch Thanh sao?”

Hắn vẫn nhẹ nhàng mà khoan thai đáp:

“Có vài đệ tử đang bế quan, một số đã ra ngoài lịch lãm…còn lại đều ở đây”

“Vậy chắc…Bạch Thanh cũng có vài nữ đệ tử chứ?”

Thiếu niên liếc nàng một cái đầy ý vị, phun ra:

“Không có!”

Ni mã đản nhà nó, nàng nghiến răng hỏi lại:

“Thật không có?”

“Hiện tại không có, sau này thì ta cũng không biết”

Nàng thật muốn cắn lưỡi cho tỉnh. Cuối cùng cũng biết vì sao lão sư phụ có thể phát cái lời thề dở hơi không thu nhận nữ đệ tử. Vì từ trước tới giờ lão có cái nữ đồ đệ nào đâu. Có thề cũng chẳng chết ai. Dù đã giả trang thành nam nhân nhưng bảo nàng đi tới đi lui, lại sống với một bầy nam nhân thế này, không thể nói là cũng quá cẩu huyết đi. 

Đổng Trác dù không muốn nhưng người ta vốn là linh lực thâm sâu, có bịt tai lại thì cũng vẫn nghe được cái đoạn đối thoại vừa rồi. Thấy nhiệt độ quanh thân giảm đi rõ rệt, lão quay ra cười nịnh nọt:

“Haha, giờ sư phụ đưa ngươi đi nhận quà ra mắt sư môn. Chắc bọn vô lại kia đến rồi. Quà ít lòng nhiều, không nhận đâu có được” 

Lần này lão không có mất thời gian lôi cái lá phi diệp to bằng hai cái mâm đồng ra nữa mà trực tiếp lôi nàng phi thân bay lên thiên điện phía trên. 

Thiếu niên phía sau lắc đầu, phất tay cho lôi đài biến mất rồi cùng phi thân bay đi. 

Dưới quảng trường, nhiều đệ tử cũng bắt đầu tản đi chỉ còn lại tiếng thác nước ầm ầm sục sôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương