Chiêu Oán
-
Chương 2: Điều kiện
Vệ Tước đến trước lão đạo, hai gối quỳ xuống, nàng vái ba vái rồi mới đứng lên.
Lão đạo giở giọng cười đắc ý, coi như sơn nhân ta không nhìn nhầm người, nha đầu này cũng có chút tình nghĩa.
Lão cười hê hê, rung đùi, giọng lên một quãng tám, bắt đầu giở thói lưu manh:
“ Đã biết sự lợi hại của sơn nhân ta chưa? Giờ ngươi ra khỏi đây rồi, cứ vất vưởng cũng không tốt. Nhân gian có luân hồi, nhân quả. Ta có thể giúp ngươi gọi ra quỷ phủ đi xuống âm ti để qua Nại Hà... nhưng có điều kiện”
... Lão hơi xuống giọng đưa mắt thăm dò.
Vệ Tước liếc ánh mắt nhìn lão đạo đang ngồi xổm một tay cầm đùi gà, một tay vẽ vòng tròn trên đất bằng cây gậy trúc nát.
Lão hắng giọng:
“ Ấy đừng có nhìn sơn nhân ta như thế. Ngươi không biết nhưng thập địa cửu châu này ai cũng biết danh tiếng Đổng Trác sơn nhân ta. Hữu danh hữu thực. Trong con đường tàm tiên vấn đạo, nếu ta dám nói số 2 thì không kẻ nào dám nói số 1... khụ khụ... Tất nhiên là không kể có vài kẻ cũng đứng số 2 bằng ta... Nhưng nói vậy chắc ngươi cũng đã hiểu sơn nhân ta đây lời nói có sức nặng tựa ngàn cân rồi chứ? Hơi đâu đi lừa một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi”
Vệ Tước nghe lão huyên thuyên một hồi nhưng lọt vào tai nàng chỉ có 4 chữ “tầm tiên vấn đạo“. “Tầm tiên vấn đạo”? Hay lắm. Chính vì bốn chữ này mà nàng bị giết chết một cách tàn nhẫn. Chính vì bốn chữ này mà con dân Thục quốc nước mất nhà tan. Nàng ghi nhớ hết thảy. Hết thảy đều phải tính toán từng món một.
Vệ Tước ngăn dòng sát khí điên cuồng, nói:
“ Đổng Trác sơn nhân, ta tin lời ngài nói...”
Lão đạo gật gù. Phải nói nha đầu này quả thành thực, càng nhìn lại càng làm người ta yêu mến. Khà khà. Biết bao kẻ vừa nhìn thấy bộ dạng của lão đã quăng ra một ánh nhìn khinh bỉ. Chẹp! nhìn đi nhìn lại đúng là một nha đầu đáng để sơn nhân đây hành thiện tích đức.
Lão lại nói tiếp:
“ Cũng không có gì... hê hê... chỉ cần ngươi kể cho ta nghe nguyên nhân những chấp niệm trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển kiếp...”
Càng nói giọng lão càng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao cũng là chuyện của người ta. Nhưng thực sự có nhiều thứ lão chưa gặp lần nào.
Vệ Tước buông mắt:
“Đổi điều kiện. Ta kể cho ngài... ngài...nhận ta làm đồ đệ”
Đổng Trác sơn nhân há miệng, cái đùi gà trên tay rơi xuống đất. Lão mới thu lại bộ mặt, tiếc nuối nhặt cái đùi gà dưới đất lên, không sợ bẩn, thổi hai cái rồi ăn tiếp:
“ Hừ… Nha đầu ngươi bắt nạt ta. Ta giúp ngươi chuyển kiếp mà còn đòi hỏi.Hừ không công bằng. Không công bằng. Các ngươi cậy trẻ mà bắt nạt lão già này. Lão tổ ơi ta còn mặt mũi nào mà sống nữa”
Càng nói giọng lão càng chua, hai chân giãy lên, miệng vẫn nhai không ngừng.
Vệ Tước mặt chảy đầy hắc tuyến.
Nàng cắn răng lên tiếng:
“ Ta không muốn chuyển kiếp. Ta muốn... tầm tiên vấn đạo”
Bốn chữ cuối cất lên trong tiếng nghiến răng cay nghiệt. Đúng nàng muốn biết cái gì là “Tầm tiên”, cái gì là “vấn đạo”? Như thế nào mới xứng đi trên con đường tiên đạo?
Đổng Trác đơ mặt. Nàng ta muốn tu tiên. Ơ hơ, đến thân xác còn không có thì tu cái rắm gì? Thực ra có thì vẫn có cách nhưng không hời. Quá lỗ…quá lỗ rồi! Lão đen mặt:
“Ngươi không có thân thể, đến hồn phách cũng không đủ, làm sao mà tu?”
Vệ Tước nghe xong bỗng thẫn thờ. Nàng giơ đôi bàn tay trong suốt lên, mặt trời chiếu qua, lớp cỏ phía dưới như ánh lên sắc vàng. Nàng cất giọng cười vang. Hahaha đúng là làm sao mà tu.
“Sơn nhân. Chẳng hay ngài nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa?”
Rồi không đợi lão trả lời, nàng nói tiếp:
“ Nước Thục vốn ở phía Đông biển Bắc Hải. Liền kề với Ngô, Sở, Ngụy, Hàn vừa hay tạo nên thế cục ngũ quốc tranh giành từ xưa đến nay.
Năm Vũ Hán đế thứ mười ba, nước Thục bại trong trận chiến với Sở. Quân Sở đánh một đường từ ải Nam Quan đến tận hoàng cung Thục quốc.
Trong hoàng cung nước Thục, khói lửa giăng đầy trời.
Chiêu Đức hoàng hậu bệnh nặng liên miên cuối cùng không qua khỏi. Vũ Hán đế tay vẫn run lên, nhìn người phụ nữ mình yêu thương chết trong lòng, hắn hôn lên hai hàng lệ chảy trên mặt nàng. Nỉ non:
“ Dung nhi, nhanh thôi ta sẽ đi theo nàng, không để nàng cô đơn”
Hắn lại đưa mắt nhìn sang đứa bé trước mặt. Hậu cung nước Thục độc sủng mình hoàng hậu Chiêu Đức. Thục hoàng cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái, phong là Chiêu Dương công chúa. Về sau lại lậpnàng làm hoàng thái nữ.
Vũ Hán đế đứng thẳng, lấy từ trong ngực ra một miếng binh phù, đưa cho Chiêu Dương. Đứa bé gái quỳ lung thẳng tắp, run tay đón nhận:
“ Ta Lý Hán Tư nay truyền ngôi cho hoàng thái nữlà Lý Chiêu Hoàng, trở thành quân vương đời thứ ba mươi tám, lấy hiệu là Chiêu Thánhđế.
Chiêu Nhi con phải nhớ, nước Thục vẫn có ngày quật khởi. Binh phù này chứa một phần tư binh lực nước Thục, do tướng quân Lý Nhan nắm giữ. Ngọc ấn khi xưa ta giao cho sư phụ con mang đi. Chiêu nhi, ta biết giao trọng trách này cho con là quá nặng, nhưng phụ hoàng có lỗi với liệt tổ liệt tông vì không bảo vệ được muôn dân bách tính. Ta hy vọng một ngày con có thể lấy lại giang sơn nước Thục. Tha thứ cho phụ hoàng và mẫu hậu con”
Nói xong tự tay đâm một kiếm cắt đứt sinh mệnh của mình.
Máutràn ra nhuộm đỏ long bào.
Chiêu Hoàng miệng mỉm cười. Nước mất nhà tan dân chúng chịu kiếp lầm than. Sinh ra trong hoàng tộc, nếu không bảo vệ được giang sơn xã tắc, thì chỉ còn con đường chết để bảo toàn tôn nghiêm. Đây là quyền lợi cũng là bổn phận của người mang trong mình dòng máu đế vương. Nhưng nàng không thể chết, không được chết. Tại sao? Công chúa mất nước, lấy gì để phục quốc. Hoàng đế ư? Nước đã mất vậy tại sao phụ hoàng không để nàng tuẫn táng theo giang sơn xã tắc này?
Chiêu Hoàng nhìn thân mẫu trước mặt, lệ nóng chảy ra. Nàng thét lên một tiếng thê lương. Đây là lần cuối cùng nàng khóc than cho sự diệt vong của nước Thục. Kể từ nay về sau, Thục mất, Chiêu Hoàng cũng đã chết, nàng phải làm sao lấy lại hết thảy.
Bảy năm trước, Chiêu Đức hoàng hậu mang thai. Một lần đi bái Phật, gặp một lão đạo, hắn nói, đứa bé trong bụng là nữ nhi nhưng mang chân mệnh thiên tử. Chỉ có điều mệnh yểu. Sau khi sinh ra phải tránh cảnh lầu son gấm vóc may ra có thể sống.
Hoàng hậu ban đầu không tin, thái y đều nói đây là long thai. Mãi cho đến ngày sinh hạ, tứ phía bách điểu bay về kinh thành chầu bái, tiếng chim hót vang khắp đế đô. Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa rạng, hoàng hậu hạ sinh một công chúa. Lại nhớ đến lời vị đạo sữa năm xưa nên tiểu công chúa ra đời không bao lâu đã bị đưa khỏi cung giao cho vị đạo sĩ kia.
Năm Chiêu Hoàng lên sáu, Phổ Hiền bấm tay thấy Thục hoàng sắp có hạn lớn nên cho nàng về cung. Đây cũng là lần đầu tiên nàng được gặp phụ mẫu. Vui vẻ chẳng mấy ngày thì giông bão đã ập đến.
Quân sở tràn vào hoàng cung, thảm sát khắp nơi. Toàn bộ nữ quyến hoàng thất bị sung làm quân kĩ, còn lại nam tử thì bị giết. Một mạng cũng không chừa.
Quân Sở bắt được Chiêu Hoàng, trái lại không sung quân mà Sở hoàng để lấy lòng dân, đưa nàng lên ngôi vương, viết chiếu quy thuận theo Sở. Ngày lễ đăng cơ, Chiêu Hoàng đầu đội Kim Khôi, thân mặc long bào bước lên bậc cửu cấp, đứng nhìn long ỷ phía trên.
Đứa bé sáu tuổi bước từng bước đầu tiên trên con đường giành lại đế nghiệp. Mỗi một bước đi là dẫm trên nước mắt xương máu con dân và binh lính Thục quốc ngã xuống.
Nàng đứng trước ngai vàng, quỳ gối lạy một lạy rồi quay người nhìn xuống triều thần bên dưới. Gia quyến hoàng tộc đều chết hết, quần thần cũng bị tàn sát phân nửa. Những kẻ còn lại đứng đây không phải bán nước thông địch thì cũng là quan quân nước Sở cử sang canh trừng. Ngày đăng cơ, không có quỳ lạy cũng không có vạn tuế, bình thân hay miễn lễ. Đám triều thần giương mắt nhìn đứa bé đang làm con rối phía trên, miệng khẽ nhếch. Giọng nói trẻ con non nớt vang lên:
“ Bãi triều đi. Trầm mệt rồi”
Nhiều quần thần bật cười khinh thường, lục đục kéo nhau ra về.
Chiêu Hoàng lên tám, Sở Hoàng vẫn không yên tâm về quân cờ này nên mới phái con trai Tướng quân Tần Doãn là Tần Khải Vũ đến làm hầu đồng bên cạnh Chiêu Hoàng, ý để giúp nàng xử lý chính sự. Hắn nhận Tần Khải Vũ làm con nuôi, vừa như con tin để kìm hãm Tần Doãn, lại trở thành com mắt trông chừng mà Sở đặt trong hoàng cung nước Thục.
Nói đến Tần Khải Vũ, hắn lúc bấy giờ mới 12 tuổi, con nhà võ nhưng lại tuấn tú, khôi ngô và am hiểu sử tịch lạ thường.
Chiêu Hoàng cũng thuận nước dong thuyền, ngày ngày đùa nghịch, đêm lại triệu kiến hắn vào tẩm cung đốt bấc. Chẳng mấy chốc tiếng tăm nữ hoàng đế nước Thục, tuổi còn nhỏ mà đã ham mê nam sắc, đầy vẻ dâm đãng, lớn lên chắc chắn là hôn quân, dâm phụ.
Nàng vẫn mặc kệ thế gian, đêm đến trong bóng tối nàng âm thầm tính từng nước cờ một, tìm cách liên hệ với Lý Nhan và những trung thần cũ, tích lũy thế lực. Một mặt lại âm thầm phát triển những thương hội lớn, nắm giữ đầu mối kinh tế.
Từ năm Chiêu Hoàng lên 10, mỗi năm nàng đều cho tuyển nam sủng ba đợt. Hậu cung nước Sở, bạt ngàn là những thiếu niên mỗi người một vẻ.Nói là tuyển nhưng phần lớn đều là nàng cưỡng ép bắt đến hoặc Sở vương có lòng mà mang tặng.
Tiếng xấu vang xa, một nữ đế hoang dâm, vô độ, điêu ngoa, ngu dốt, vừa làm nhục Thục Hoàng đã quy tiên lại vừa làm nhục con dân nước Thục.
Chiêu Hoàng nàng ta trăm tính ngàn tính, lại không tính đến cuối cùng lại thực sự yêu Tần Khải Vũ.
Có lẽ, tình yêu này sinh ra bởi theo ý Sở Hoàng, nàng tỏ ra chuyên sủng hắn. Cách hai đêm lại triệu vào tẩm cung. Đối với những nam sủng khác, triệu hồi thị tẩm, nàng sẽ dùng xuân dược để bọn họ sinh ra ảo giác, nhưng Tần Khải Vũ hắn lạnh lùng, âm trầm. Xuân dược hay Cực lạc đan hạ trên người hắn sẽ chỉ khiến hắn ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thâm trầm rời đi. Bóng lưng hắn thẳng tắp, môi mỏng mím lại lạnh lùng. Nàng không rõ hắn có ảo giác gì không.
Ngày tháng thoi đưa, mùi phấn son nồng đậm, mùi xuân dược dâm uế, mùi máu, mùi nước mắt đều nhẹ nhàng thoáng quá.
Năm nàng 17 tuổi, Sở Hoàng nghe lời xúi bẩy của quần thần, vu oan cho tướng quân Tần Doãn thông địch phản quốc, giết chết hơn hai trăm mạng nhà họ Tần,
thu lấy toàn bộ binh lực trong tay Tần tướng. Lại phái người mang chiếu chỉ sang Thục, phán tử tại chỗ Tần Khải Vũ. Chiêu Hoàng tìm người chết thay Tần Khải Vũ, lại bí mật đưa hắn rời khỏi kinh thành đến một vùng biên cương giáp với nước Ngụy. Trước khi Tần Khải Vũ đi, hắn ép nàng vào tường hôn mãnh liệt. Hắn nói hắn yêu nàng, hắn nói sẽ chờ đợi.
Nàng hôn hắn, nụ hôn bởi những rung động đầu đời của một thiếu nữ, không phải của một nữ đế phải gánh trên vai trách nhiệm quân vương.
Hai tháng sau đó, mũi tên nàng lên dây cũng bắn đi. Trong một đêm nàng giết chết toàn bộ phản thần và gian tế Sở trên đất Thục. Những tướng sĩ quy hàng Sở cũng đều rơi đầu. Quân Sở tứ phía tràn vào đều bị đánh lui, Lý Nhan dẫn quân lấy lại 10 tòa thành mà trước kia bị Sở chiếm lấy. Sở Vương giận dữ, liên kết với các nước cô lập kinh tế Thục, nhưng lạ thay, kinh tế ngũ quốc lại bị một bàn tay vô hình khuấy đảo lung loạn.
Chiêu Hoàng không có ý định tấn công nước Sở. Nàng chỉ muốn đòi lại những gì đã mất, xây dựng nên một nước Thục hùng mạnh để kẻ khác phải kiêng dè. Cuộc chiến giữa quân vương, bách tính luôn là người chịu khổ.
Thế nhưng hai ngày sau, Sở hoàng băng hà, Thái tử vừa lên ngôi lập tức gửi bản hòa ước liên minh hai nước, coi như mọi chuyện chưa có gì xảy ra, Thục không còn là nước chư hầu của Sở.
Đêm hôm ấy, toàn bộ hậu cung nước Thục đều giải tán.
Ba tháng sau, khi Thục đã ổn định,nàng giao lại ngọc ấn, truyền ngôi cho Hoàng Thúc của mình.
Bước chân ra khỏi cánh cửa hoàng cung, khép lại những năm tháng tranh đoạt tanh tưởi.
Nàng lên ngựa đến Hoàng lăng. Năm xưa, phụ hoàng, mẫu hậu được an táng tại đây. Trước khi đi cũng nên bái biệt họ một lần.
Chiêu Hoàng nhớ đến những năm tháng khi còn theo sư phụ vân du ngũ quốc. Người luôn gọi nàng là Vệ Tước, lấy chữ Vệ ý chỉ trách nhiệm bảo vệ muôn dân của nàng, còn Tước là do trên vai trái của nàng có một vết bớt hình ChuTước giang cánh.
Vệ Tước...Vệ Tước...nàng mỉm cười, phi ngựa qua sa mạc đi về phía Bắc. Đó là biên giới nước Ngụy. Không biết hắn có chờ nàng thật không nhưng nàng vẫn mỉm cười đi tìm lấy hạnh phúc của mình.
Mười ngày sau một thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng, chậm rãi đi vào thành Sài Dương. Nàng ta đội chiếc mũ rơm, khuôn mặt bị che đi hơn phân nửa, mệt mỏi, mồ hôi, đau đớn trên cánh tay cầm roi ngựa cũng không át đi sự hồi hộp trong đáy mắt.
Cánh cổng gỗ mở ra, nàng thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trong sân. Hắn quay người lại, ánh mắt đen thẫm không rõ hỉ nộ ái ố, trên tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm. Nhìn thấy nàng, một tia do dự chợt xẹt qua rồi chìm nghỉm.
Tần Khải Vũ nhìn nàng sâu xa rồi nói, ánh mắt hắn vô dục vô cầu, vô ưu vô nhã. Hắn có phải là Tần Khải Vũ không?
“Chiêu Hoàng, đã lâu không gặp”
Nửa năm là bao lâu? Quá xa hay quá gần? Là yêu hay chỉ là rung động? Là nhớ hay hơn cả chờ mong! Nàng đã là một nữ tử bình thường. Vậy có nên thổ lộ với hắn?
Nàng vẫn mong một cuộc sống bình yên, theo sư phụ ẩn cư như hồi nhỏ, hoặc an an ổn ổn qua ngày.
“ Đúng vậy đã lâu không gặp”
Nàng cất lời có vẻ gượng gạo. Rũ bỏ gánh nặng, trách nhiệm về giang sơn xã tắc, cởi ra long bào, đặt xuống kim khôi, nàng trở về là thiếu nữ nhỏ bé.
Hắn mỉm cười đến gần, giơ tay cởi chiếc mũ rơm lộ ra một gương mặt hao gầy. nàng vẫn xinh đẹp, vẫn diễm lệ. Còn hắn, dường như đã không còn là hắn của ngày xưa.
Tiếng lão nhân đó lại vang lên bên tai:
“Phàm nhân chỉ như một kiếp phù du ngắn ngủi sáng sinh chiều chết, chỉ như hạt cát chìm vào luân đạo vô thường bao la. Sao không bước trên con đường tiên đạo, nắm giữ số mệnh của chính mình. Đạo là nguồn gốc của vũ trụ, là bản nguyên của Trời Đất và vạn vật, có nguồn gốc tự nhiên nhưng không biết nơi xuất phát cũng không có nơi kết thúc. Nó sinh ra cả trời đất, lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn không biết mệt mỏi. Ngươi có duyên nhưng lại không có tâm cầu đạo. Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu đạo?”
“Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu đạo”
Hắn nhỏ giọng:
“Chiêu Hoàng, nàng là người duy nhất ta còn lưu luyến trên thế gian này”
Chiêu Hoàng không hiểu câu nói của hắn, nàng âm thầm quyết định tìm đến hạnh phúc của mình, miệng nở ra một nụ cười rực rỡ. Tần Khải Vũ thấy nụ cười này thật đẹp, thật chói mắt. Chưa bao giờ hắn thấy nàng đẹp như bây giờ. Có lẽ nàng nên giữ mãi khoảnh khắc này, giữ mãi vẻ rực rỡ như giây phút này.
Hắn nâng kiếm. Chiêu Hoàng mỉm cười bước một bước tiến tới với hạnh phúc mà nàng lựa chọn nhưng chợt khựng lại. Nụ cười đứng đờ trên môi. Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tim nàng, máu chảy ra nở rộ trên bộ ý phục màu trắng. Nàng ngã khụy dưới chân Tần Khải Vũ, đầu mũi kiếm hắn đang cầm trên tay, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất. Nàng nhìn thấy chữ Băng Tiên trên thân kiếm. Từng chữ nhạt nhòa theo dòng lệ tuôn ra nơi khóe mắt. Tại sao? Tại sao?
Nàng nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, giọng nói mang theo biển cả nương dâu vang lên:
“Tốt lắm, ngươi đã cắt dứt trần duyên của mình. Tâm đã vững. Giờ đây con đường tầm tiên vấn đạo đã mở ra với ngươi rồi. Đi thôi, mọi chuyện ở đây cứ để Linh nhi lo”
Lại có tiếng bước chân đến gần. Mỗi tiếng chuông đồng leng keng lại vang lên theo mỗi bước đi. Một thiếu nữ mặc tử y bước đến, nàng ta nhặt thanh kiếm trên đất mà Tần Khải Vũ để lại, đưa ánh mắt trêu chọc nhìn nữ từ nằm cuộn dưới đất, thoi thóp thở.
Một nụ cười độc ác nhếch trên môi:
“ Hóa ra ngươi là kẻ mà chàng vẫn luôn chờ đợi suốt mấy tháng qua. Dựa vào cái gì? Cái gì mà trong lòng chàng lại có ngươi. Ta và sư phụ đến đây đã nửa năm. Ta chăm sóc, hầu hạ chàng mà đến cả một cái liếc mắt cũng không có. Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì?”
Mỗi lời nàng ta nói ra là một nhát kiếm chém xuống. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng trắng nhè nhẹ vờn quanh, hơi lạnh của băng cực ngàn năm chém vào da thịt, đau đớn xông lên át đi chút lí trí còn xót lại của Chiêu Hoàng. Đau đớn này còn hơn cả khi nàng tự dùng chủy thủ khoét vào tận xương hủy đi chu sa trên cổ tay để che lại tai mắt Sở Hoàng, hơn cả một kiếm xuyên tâm của Tần Khải Vũ.
Một kiếm cuối cùng, chặt đứt sinh mệnh của nàng.
Tứ chi trên thân thể Chiêu hoàng đều bị chặt đứt lìa, xương cốt bị hàn băng chém nát vụn. Nhưng vẫn chưa thỏa mãn sự đố kị, tử ý nữ tử lật tay, một vòng xoáy dịch chuyển tức thời hiện ra. Nàng ta phẩy tay, toàn bộ xương cốt thịt vụn trên mặt đất bị vòng xoáy hút lấy, thấp thoáng xa xa trong ảo cảnh, là một phiến đá to đen sì, phía trên khắc ba chữ “ Vụ Ma Đài”
Lão đạo giở giọng cười đắc ý, coi như sơn nhân ta không nhìn nhầm người, nha đầu này cũng có chút tình nghĩa.
Lão cười hê hê, rung đùi, giọng lên một quãng tám, bắt đầu giở thói lưu manh:
“ Đã biết sự lợi hại của sơn nhân ta chưa? Giờ ngươi ra khỏi đây rồi, cứ vất vưởng cũng không tốt. Nhân gian có luân hồi, nhân quả. Ta có thể giúp ngươi gọi ra quỷ phủ đi xuống âm ti để qua Nại Hà... nhưng có điều kiện”
... Lão hơi xuống giọng đưa mắt thăm dò.
Vệ Tước liếc ánh mắt nhìn lão đạo đang ngồi xổm một tay cầm đùi gà, một tay vẽ vòng tròn trên đất bằng cây gậy trúc nát.
Lão hắng giọng:
“ Ấy đừng có nhìn sơn nhân ta như thế. Ngươi không biết nhưng thập địa cửu châu này ai cũng biết danh tiếng Đổng Trác sơn nhân ta. Hữu danh hữu thực. Trong con đường tàm tiên vấn đạo, nếu ta dám nói số 2 thì không kẻ nào dám nói số 1... khụ khụ... Tất nhiên là không kể có vài kẻ cũng đứng số 2 bằng ta... Nhưng nói vậy chắc ngươi cũng đã hiểu sơn nhân ta đây lời nói có sức nặng tựa ngàn cân rồi chứ? Hơi đâu đi lừa một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như ngươi”
Vệ Tước nghe lão huyên thuyên một hồi nhưng lọt vào tai nàng chỉ có 4 chữ “tầm tiên vấn đạo“. “Tầm tiên vấn đạo”? Hay lắm. Chính vì bốn chữ này mà nàng bị giết chết một cách tàn nhẫn. Chính vì bốn chữ này mà con dân Thục quốc nước mất nhà tan. Nàng ghi nhớ hết thảy. Hết thảy đều phải tính toán từng món một.
Vệ Tước ngăn dòng sát khí điên cuồng, nói:
“ Đổng Trác sơn nhân, ta tin lời ngài nói...”
Lão đạo gật gù. Phải nói nha đầu này quả thành thực, càng nhìn lại càng làm người ta yêu mến. Khà khà. Biết bao kẻ vừa nhìn thấy bộ dạng của lão đã quăng ra một ánh nhìn khinh bỉ. Chẹp! nhìn đi nhìn lại đúng là một nha đầu đáng để sơn nhân đây hành thiện tích đức.
Lão lại nói tiếp:
“ Cũng không có gì... hê hê... chỉ cần ngươi kể cho ta nghe nguyên nhân những chấp niệm trên người ngươi, ta sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển kiếp...”
Càng nói giọng lão càng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Có vẻ hơi xấu hổ. Dù sao cũng là chuyện của người ta. Nhưng thực sự có nhiều thứ lão chưa gặp lần nào.
Vệ Tước buông mắt:
“Đổi điều kiện. Ta kể cho ngài... ngài...nhận ta làm đồ đệ”
Đổng Trác sơn nhân há miệng, cái đùi gà trên tay rơi xuống đất. Lão mới thu lại bộ mặt, tiếc nuối nhặt cái đùi gà dưới đất lên, không sợ bẩn, thổi hai cái rồi ăn tiếp:
“ Hừ… Nha đầu ngươi bắt nạt ta. Ta giúp ngươi chuyển kiếp mà còn đòi hỏi.Hừ không công bằng. Không công bằng. Các ngươi cậy trẻ mà bắt nạt lão già này. Lão tổ ơi ta còn mặt mũi nào mà sống nữa”
Càng nói giọng lão càng chua, hai chân giãy lên, miệng vẫn nhai không ngừng.
Vệ Tước mặt chảy đầy hắc tuyến.
Nàng cắn răng lên tiếng:
“ Ta không muốn chuyển kiếp. Ta muốn... tầm tiên vấn đạo”
Bốn chữ cuối cất lên trong tiếng nghiến răng cay nghiệt. Đúng nàng muốn biết cái gì là “Tầm tiên”, cái gì là “vấn đạo”? Như thế nào mới xứng đi trên con đường tiên đạo?
Đổng Trác đơ mặt. Nàng ta muốn tu tiên. Ơ hơ, đến thân xác còn không có thì tu cái rắm gì? Thực ra có thì vẫn có cách nhưng không hời. Quá lỗ…quá lỗ rồi! Lão đen mặt:
“Ngươi không có thân thể, đến hồn phách cũng không đủ, làm sao mà tu?”
Vệ Tước nghe xong bỗng thẫn thờ. Nàng giơ đôi bàn tay trong suốt lên, mặt trời chiếu qua, lớp cỏ phía dưới như ánh lên sắc vàng. Nàng cất giọng cười vang. Hahaha đúng là làm sao mà tu.
“Sơn nhân. Chẳng hay ngài nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện xưa?”
Rồi không đợi lão trả lời, nàng nói tiếp:
“ Nước Thục vốn ở phía Đông biển Bắc Hải. Liền kề với Ngô, Sở, Ngụy, Hàn vừa hay tạo nên thế cục ngũ quốc tranh giành từ xưa đến nay.
Năm Vũ Hán đế thứ mười ba, nước Thục bại trong trận chiến với Sở. Quân Sở đánh một đường từ ải Nam Quan đến tận hoàng cung Thục quốc.
Trong hoàng cung nước Thục, khói lửa giăng đầy trời.
Chiêu Đức hoàng hậu bệnh nặng liên miên cuối cùng không qua khỏi. Vũ Hán đế tay vẫn run lên, nhìn người phụ nữ mình yêu thương chết trong lòng, hắn hôn lên hai hàng lệ chảy trên mặt nàng. Nỉ non:
“ Dung nhi, nhanh thôi ta sẽ đi theo nàng, không để nàng cô đơn”
Hắn lại đưa mắt nhìn sang đứa bé trước mặt. Hậu cung nước Thục độc sủng mình hoàng hậu Chiêu Đức. Thục hoàng cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái, phong là Chiêu Dương công chúa. Về sau lại lậpnàng làm hoàng thái nữ.
Vũ Hán đế đứng thẳng, lấy từ trong ngực ra một miếng binh phù, đưa cho Chiêu Dương. Đứa bé gái quỳ lung thẳng tắp, run tay đón nhận:
“ Ta Lý Hán Tư nay truyền ngôi cho hoàng thái nữlà Lý Chiêu Hoàng, trở thành quân vương đời thứ ba mươi tám, lấy hiệu là Chiêu Thánhđế.
Chiêu Nhi con phải nhớ, nước Thục vẫn có ngày quật khởi. Binh phù này chứa một phần tư binh lực nước Thục, do tướng quân Lý Nhan nắm giữ. Ngọc ấn khi xưa ta giao cho sư phụ con mang đi. Chiêu nhi, ta biết giao trọng trách này cho con là quá nặng, nhưng phụ hoàng có lỗi với liệt tổ liệt tông vì không bảo vệ được muôn dân bách tính. Ta hy vọng một ngày con có thể lấy lại giang sơn nước Thục. Tha thứ cho phụ hoàng và mẫu hậu con”
Nói xong tự tay đâm một kiếm cắt đứt sinh mệnh của mình.
Máutràn ra nhuộm đỏ long bào.
Chiêu Hoàng miệng mỉm cười. Nước mất nhà tan dân chúng chịu kiếp lầm than. Sinh ra trong hoàng tộc, nếu không bảo vệ được giang sơn xã tắc, thì chỉ còn con đường chết để bảo toàn tôn nghiêm. Đây là quyền lợi cũng là bổn phận của người mang trong mình dòng máu đế vương. Nhưng nàng không thể chết, không được chết. Tại sao? Công chúa mất nước, lấy gì để phục quốc. Hoàng đế ư? Nước đã mất vậy tại sao phụ hoàng không để nàng tuẫn táng theo giang sơn xã tắc này?
Chiêu Hoàng nhìn thân mẫu trước mặt, lệ nóng chảy ra. Nàng thét lên một tiếng thê lương. Đây là lần cuối cùng nàng khóc than cho sự diệt vong của nước Thục. Kể từ nay về sau, Thục mất, Chiêu Hoàng cũng đã chết, nàng phải làm sao lấy lại hết thảy.
Bảy năm trước, Chiêu Đức hoàng hậu mang thai. Một lần đi bái Phật, gặp một lão đạo, hắn nói, đứa bé trong bụng là nữ nhi nhưng mang chân mệnh thiên tử. Chỉ có điều mệnh yểu. Sau khi sinh ra phải tránh cảnh lầu son gấm vóc may ra có thể sống.
Hoàng hậu ban đầu không tin, thái y đều nói đây là long thai. Mãi cho đến ngày sinh hạ, tứ phía bách điểu bay về kinh thành chầu bái, tiếng chim hót vang khắp đế đô. Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa rạng, hoàng hậu hạ sinh một công chúa. Lại nhớ đến lời vị đạo sữa năm xưa nên tiểu công chúa ra đời không bao lâu đã bị đưa khỏi cung giao cho vị đạo sĩ kia.
Năm Chiêu Hoàng lên sáu, Phổ Hiền bấm tay thấy Thục hoàng sắp có hạn lớn nên cho nàng về cung. Đây cũng là lần đầu tiên nàng được gặp phụ mẫu. Vui vẻ chẳng mấy ngày thì giông bão đã ập đến.
Quân sở tràn vào hoàng cung, thảm sát khắp nơi. Toàn bộ nữ quyến hoàng thất bị sung làm quân kĩ, còn lại nam tử thì bị giết. Một mạng cũng không chừa.
Quân Sở bắt được Chiêu Hoàng, trái lại không sung quân mà Sở hoàng để lấy lòng dân, đưa nàng lên ngôi vương, viết chiếu quy thuận theo Sở. Ngày lễ đăng cơ, Chiêu Hoàng đầu đội Kim Khôi, thân mặc long bào bước lên bậc cửu cấp, đứng nhìn long ỷ phía trên.
Đứa bé sáu tuổi bước từng bước đầu tiên trên con đường giành lại đế nghiệp. Mỗi một bước đi là dẫm trên nước mắt xương máu con dân và binh lính Thục quốc ngã xuống.
Nàng đứng trước ngai vàng, quỳ gối lạy một lạy rồi quay người nhìn xuống triều thần bên dưới. Gia quyến hoàng tộc đều chết hết, quần thần cũng bị tàn sát phân nửa. Những kẻ còn lại đứng đây không phải bán nước thông địch thì cũng là quan quân nước Sở cử sang canh trừng. Ngày đăng cơ, không có quỳ lạy cũng không có vạn tuế, bình thân hay miễn lễ. Đám triều thần giương mắt nhìn đứa bé đang làm con rối phía trên, miệng khẽ nhếch. Giọng nói trẻ con non nớt vang lên:
“ Bãi triều đi. Trầm mệt rồi”
Nhiều quần thần bật cười khinh thường, lục đục kéo nhau ra về.
Chiêu Hoàng lên tám, Sở Hoàng vẫn không yên tâm về quân cờ này nên mới phái con trai Tướng quân Tần Doãn là Tần Khải Vũ đến làm hầu đồng bên cạnh Chiêu Hoàng, ý để giúp nàng xử lý chính sự. Hắn nhận Tần Khải Vũ làm con nuôi, vừa như con tin để kìm hãm Tần Doãn, lại trở thành com mắt trông chừng mà Sở đặt trong hoàng cung nước Thục.
Nói đến Tần Khải Vũ, hắn lúc bấy giờ mới 12 tuổi, con nhà võ nhưng lại tuấn tú, khôi ngô và am hiểu sử tịch lạ thường.
Chiêu Hoàng cũng thuận nước dong thuyền, ngày ngày đùa nghịch, đêm lại triệu kiến hắn vào tẩm cung đốt bấc. Chẳng mấy chốc tiếng tăm nữ hoàng đế nước Thục, tuổi còn nhỏ mà đã ham mê nam sắc, đầy vẻ dâm đãng, lớn lên chắc chắn là hôn quân, dâm phụ.
Nàng vẫn mặc kệ thế gian, đêm đến trong bóng tối nàng âm thầm tính từng nước cờ một, tìm cách liên hệ với Lý Nhan và những trung thần cũ, tích lũy thế lực. Một mặt lại âm thầm phát triển những thương hội lớn, nắm giữ đầu mối kinh tế.
Từ năm Chiêu Hoàng lên 10, mỗi năm nàng đều cho tuyển nam sủng ba đợt. Hậu cung nước Sở, bạt ngàn là những thiếu niên mỗi người một vẻ.Nói là tuyển nhưng phần lớn đều là nàng cưỡng ép bắt đến hoặc Sở vương có lòng mà mang tặng.
Tiếng xấu vang xa, một nữ đế hoang dâm, vô độ, điêu ngoa, ngu dốt, vừa làm nhục Thục Hoàng đã quy tiên lại vừa làm nhục con dân nước Thục.
Chiêu Hoàng nàng ta trăm tính ngàn tính, lại không tính đến cuối cùng lại thực sự yêu Tần Khải Vũ.
Có lẽ, tình yêu này sinh ra bởi theo ý Sở Hoàng, nàng tỏ ra chuyên sủng hắn. Cách hai đêm lại triệu vào tẩm cung. Đối với những nam sủng khác, triệu hồi thị tẩm, nàng sẽ dùng xuân dược để bọn họ sinh ra ảo giác, nhưng Tần Khải Vũ hắn lạnh lùng, âm trầm. Xuân dược hay Cực lạc đan hạ trên người hắn sẽ chỉ khiến hắn ngủ say. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thâm trầm rời đi. Bóng lưng hắn thẳng tắp, môi mỏng mím lại lạnh lùng. Nàng không rõ hắn có ảo giác gì không.
Ngày tháng thoi đưa, mùi phấn son nồng đậm, mùi xuân dược dâm uế, mùi máu, mùi nước mắt đều nhẹ nhàng thoáng quá.
Năm nàng 17 tuổi, Sở Hoàng nghe lời xúi bẩy của quần thần, vu oan cho tướng quân Tần Doãn thông địch phản quốc, giết chết hơn hai trăm mạng nhà họ Tần,
thu lấy toàn bộ binh lực trong tay Tần tướng. Lại phái người mang chiếu chỉ sang Thục, phán tử tại chỗ Tần Khải Vũ. Chiêu Hoàng tìm người chết thay Tần Khải Vũ, lại bí mật đưa hắn rời khỏi kinh thành đến một vùng biên cương giáp với nước Ngụy. Trước khi Tần Khải Vũ đi, hắn ép nàng vào tường hôn mãnh liệt. Hắn nói hắn yêu nàng, hắn nói sẽ chờ đợi.
Nàng hôn hắn, nụ hôn bởi những rung động đầu đời của một thiếu nữ, không phải của một nữ đế phải gánh trên vai trách nhiệm quân vương.
Hai tháng sau đó, mũi tên nàng lên dây cũng bắn đi. Trong một đêm nàng giết chết toàn bộ phản thần và gian tế Sở trên đất Thục. Những tướng sĩ quy hàng Sở cũng đều rơi đầu. Quân Sở tứ phía tràn vào đều bị đánh lui, Lý Nhan dẫn quân lấy lại 10 tòa thành mà trước kia bị Sở chiếm lấy. Sở Vương giận dữ, liên kết với các nước cô lập kinh tế Thục, nhưng lạ thay, kinh tế ngũ quốc lại bị một bàn tay vô hình khuấy đảo lung loạn.
Chiêu Hoàng không có ý định tấn công nước Sở. Nàng chỉ muốn đòi lại những gì đã mất, xây dựng nên một nước Thục hùng mạnh để kẻ khác phải kiêng dè. Cuộc chiến giữa quân vương, bách tính luôn là người chịu khổ.
Thế nhưng hai ngày sau, Sở hoàng băng hà, Thái tử vừa lên ngôi lập tức gửi bản hòa ước liên minh hai nước, coi như mọi chuyện chưa có gì xảy ra, Thục không còn là nước chư hầu của Sở.
Đêm hôm ấy, toàn bộ hậu cung nước Thục đều giải tán.
Ba tháng sau, khi Thục đã ổn định,nàng giao lại ngọc ấn, truyền ngôi cho Hoàng Thúc của mình.
Bước chân ra khỏi cánh cửa hoàng cung, khép lại những năm tháng tranh đoạt tanh tưởi.
Nàng lên ngựa đến Hoàng lăng. Năm xưa, phụ hoàng, mẫu hậu được an táng tại đây. Trước khi đi cũng nên bái biệt họ một lần.
Chiêu Hoàng nhớ đến những năm tháng khi còn theo sư phụ vân du ngũ quốc. Người luôn gọi nàng là Vệ Tước, lấy chữ Vệ ý chỉ trách nhiệm bảo vệ muôn dân của nàng, còn Tước là do trên vai trái của nàng có một vết bớt hình ChuTước giang cánh.
Vệ Tước...Vệ Tước...nàng mỉm cười, phi ngựa qua sa mạc đi về phía Bắc. Đó là biên giới nước Ngụy. Không biết hắn có chờ nàng thật không nhưng nàng vẫn mỉm cười đi tìm lấy hạnh phúc của mình.
Mười ngày sau một thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng, chậm rãi đi vào thành Sài Dương. Nàng ta đội chiếc mũ rơm, khuôn mặt bị che đi hơn phân nửa, mệt mỏi, mồ hôi, đau đớn trên cánh tay cầm roi ngựa cũng không át đi sự hồi hộp trong đáy mắt.
Cánh cổng gỗ mở ra, nàng thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trong sân. Hắn quay người lại, ánh mắt đen thẫm không rõ hỉ nộ ái ố, trên tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm. Nhìn thấy nàng, một tia do dự chợt xẹt qua rồi chìm nghỉm.
Tần Khải Vũ nhìn nàng sâu xa rồi nói, ánh mắt hắn vô dục vô cầu, vô ưu vô nhã. Hắn có phải là Tần Khải Vũ không?
“Chiêu Hoàng, đã lâu không gặp”
Nửa năm là bao lâu? Quá xa hay quá gần? Là yêu hay chỉ là rung động? Là nhớ hay hơn cả chờ mong! Nàng đã là một nữ tử bình thường. Vậy có nên thổ lộ với hắn?
Nàng vẫn mong một cuộc sống bình yên, theo sư phụ ẩn cư như hồi nhỏ, hoặc an an ổn ổn qua ngày.
“ Đúng vậy đã lâu không gặp”
Nàng cất lời có vẻ gượng gạo. Rũ bỏ gánh nặng, trách nhiệm về giang sơn xã tắc, cởi ra long bào, đặt xuống kim khôi, nàng trở về là thiếu nữ nhỏ bé.
Hắn mỉm cười đến gần, giơ tay cởi chiếc mũ rơm lộ ra một gương mặt hao gầy. nàng vẫn xinh đẹp, vẫn diễm lệ. Còn hắn, dường như đã không còn là hắn của ngày xưa.
Tiếng lão nhân đó lại vang lên bên tai:
“Phàm nhân chỉ như một kiếp phù du ngắn ngủi sáng sinh chiều chết, chỉ như hạt cát chìm vào luân đạo vô thường bao la. Sao không bước trên con đường tiên đạo, nắm giữ số mệnh của chính mình. Đạo là nguồn gốc của vũ trụ, là bản nguyên của Trời Đất và vạn vật, có nguồn gốc tự nhiên nhưng không biết nơi xuất phát cũng không có nơi kết thúc. Nó sinh ra cả trời đất, lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn không biết mệt mỏi. Ngươi có duyên nhưng lại không có tâm cầu đạo. Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu đạo?”
“Duyên trần chưa dứt, tình vẫn chưa buông, làm sao có thể toàn tâm mà cầu đạo”
Hắn nhỏ giọng:
“Chiêu Hoàng, nàng là người duy nhất ta còn lưu luyến trên thế gian này”
Chiêu Hoàng không hiểu câu nói của hắn, nàng âm thầm quyết định tìm đến hạnh phúc của mình, miệng nở ra một nụ cười rực rỡ. Tần Khải Vũ thấy nụ cười này thật đẹp, thật chói mắt. Chưa bao giờ hắn thấy nàng đẹp như bây giờ. Có lẽ nàng nên giữ mãi khoảnh khắc này, giữ mãi vẻ rực rỡ như giây phút này.
Hắn nâng kiếm. Chiêu Hoàng mỉm cười bước một bước tiến tới với hạnh phúc mà nàng lựa chọn nhưng chợt khựng lại. Nụ cười đứng đờ trên môi. Lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tim nàng, máu chảy ra nở rộ trên bộ ý phục màu trắng. Nàng ngã khụy dưới chân Tần Khải Vũ, đầu mũi kiếm hắn đang cầm trên tay, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất. Nàng nhìn thấy chữ Băng Tiên trên thân kiếm. Từng chữ nhạt nhòa theo dòng lệ tuôn ra nơi khóe mắt. Tại sao? Tại sao?
Nàng nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, giọng nói mang theo biển cả nương dâu vang lên:
“Tốt lắm, ngươi đã cắt dứt trần duyên của mình. Tâm đã vững. Giờ đây con đường tầm tiên vấn đạo đã mở ra với ngươi rồi. Đi thôi, mọi chuyện ở đây cứ để Linh nhi lo”
Lại có tiếng bước chân đến gần. Mỗi tiếng chuông đồng leng keng lại vang lên theo mỗi bước đi. Một thiếu nữ mặc tử y bước đến, nàng ta nhặt thanh kiếm trên đất mà Tần Khải Vũ để lại, đưa ánh mắt trêu chọc nhìn nữ từ nằm cuộn dưới đất, thoi thóp thở.
Một nụ cười độc ác nhếch trên môi:
“ Hóa ra ngươi là kẻ mà chàng vẫn luôn chờ đợi suốt mấy tháng qua. Dựa vào cái gì? Cái gì mà trong lòng chàng lại có ngươi. Ta và sư phụ đến đây đã nửa năm. Ta chăm sóc, hầu hạ chàng mà đến cả một cái liếc mắt cũng không có. Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì?”
Mỗi lời nàng ta nói ra là một nhát kiếm chém xuống. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng trắng nhè nhẹ vờn quanh, hơi lạnh của băng cực ngàn năm chém vào da thịt, đau đớn xông lên át đi chút lí trí còn xót lại của Chiêu Hoàng. Đau đớn này còn hơn cả khi nàng tự dùng chủy thủ khoét vào tận xương hủy đi chu sa trên cổ tay để che lại tai mắt Sở Hoàng, hơn cả một kiếm xuyên tâm của Tần Khải Vũ.
Một kiếm cuối cùng, chặt đứt sinh mệnh của nàng.
Tứ chi trên thân thể Chiêu hoàng đều bị chặt đứt lìa, xương cốt bị hàn băng chém nát vụn. Nhưng vẫn chưa thỏa mãn sự đố kị, tử ý nữ tử lật tay, một vòng xoáy dịch chuyển tức thời hiện ra. Nàng ta phẩy tay, toàn bộ xương cốt thịt vụn trên mặt đất bị vòng xoáy hút lấy, thấp thoáng xa xa trong ảo cảnh, là một phiến đá to đen sì, phía trên khắc ba chữ “ Vụ Ma Đài”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook