Chiêu Oán
-
Chương 17: Thiên tài không bằng cái rắm!
Vệ Trước dần rơi vào một trạng thái cực kì huyền ảo. Từng lỗ chân lông đều mở rộng cho linh khí tiến vào cơ thể.
Nàng không biết thời gian qua bao lâu, thiên đan đã đầy nhưng linh khí vẫn dũng mãnh đổ về, càng ngày càng nhiều khiến cơ thể như muốn nổ tung. Lốc xoáy trên đỉnh đầu mở rộng hơn một trượng, từng sợi ngũ sắc bị phân tách có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy.
Vệ Tước theo chỉ dẫn đóng lại linh khiếu nhưng chết tiệt, linh khí vận hành thoát khỏi sự khống chế của nàng, liên tục tuần hoàn không ngừng nghỉ.
Ngoài kia, Đổng Trác thấy nồng độ linh khí quanh Tàng thư các nồng đậm đến mức đứng dưới chân núi Bạch Thanh cũng có thể thấy một vùng ánh sáng ngũ sắc phản chiếu lấp lánh xuyên qua cả vân vụ đâm thẳng vào tầng trời trên cao.
Đệ tử Bạch Thanh đều kéo đến bên ngoài Tàng thư các xem náo nhiệt.
“Cố sư huynh, huynh nói xem chuyện này là thế nào?”
“Bạch Thanh có một cái tên khốn nào lại chuẩn bị kết đan sao?”
“ Mẹ nó tu luyện cũng thật khủng bố”
“Ta thật muốn bái cái kẻ bên trong làm sư phụ…”
“Ngươi nói xem, ai dám ở trong Tàng thư các làm ra cái loại động tĩnh này?”
Sang ngày thứ tám, linh khí trên khắp Cửu châu đều lấy Lục châu Đại Vực làm trung tâm mà chạy đến.
Đổng sơn nhân thầm kêu không ổn, lập tức cùng năm trưởng lão bày ra kết giới bao bọc Bạch Thanh.
Trong Thiên điện, Đổng Trác đánh ra một phật ấn, chín cây cột trụ nhập làm một, hình thành một cánh cửa bằng huyền thiết cao tới ba trượng. Đổng són nhân đi lên đặt ấn phù chưởng môn vào hình hoa văn cổ xưa khắc chìm, cánh cửa ầm ầm mở ra. Năm vị trưởng lão cũng theo vào bên trong.
Tình hình càng lúc càng khó khống chế. Dù có thiên phú cao đến đâu, tiến vào Khai quang có thể mất đến trăm ngày. Nếu linh khí trên Cửu châu vẫn tiếp tục dao động, Bạch Thanh không tránh khỏi bị hàng ngàn môn phái liên thủ tấn công.
Mở cánh cửa ra liền nhìn thấy một vùng biển rộng lớn. Đổng chưởng môn đi trước tiến vào, năm vị trưởng lão cũng theo sau. Nước biển dần dần rút lên hình thành một mật thất ngay dưới đáy đại dương. Trên nóc phòng là màu nước xanh thẫm, sóng gợn lăn tăn mang theo một cỗ năng lượng huyền bí.
Năm trưởng lão ngồi xuống bày ra ngũ hành trận. Đổng chưởng môn ở giữa làm mắt trận, liên tục vận chuyển linh khí. Chẳng mấy chốc, một cỗ linh lực hùng hậu từ Nam Hải tiến vào Cửu châu rồi tiến thẳng về bao bọc toàn bộ Lục châu Đại Vực.
Trong Tàng thư các, Vệ Tước nhìu mày đau đớn. Cảm giác lồng ngực bị đè ép, linh khí di chuyển liên tục thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Nhất châu Giáng Vực.
Một lão già thảnh thơi buông cần trúc ngồi câu, lão nằm trên thuyền, hai mắt nhắm hờ ngay tức khắc mở ra. Cần câu động, một con cá béo tròn giãy giụa giữa không trung. Lão vẫn duy trì tư thế kéo cần, hai mắt nheo lại nhìn theo hướng khác. Rồi nhẹ nhàng quay qua bắt lấy con cá, thuần thục gỡ bỏ móc câu, vứt vào cái giỏ trúc bên cạnh.
Nhị Châu Triều Vực.
Bên trong màn trướng xa hoa, lộ ra hơi thở dâm uế.
Lão già hai mắt đỏ ngầu, đưa lưỡi liếm một đường từ cổ xuống trước bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ nằm bên dưới. Bàn tay gầy khô bắt đầu qua lớp váy mà đi vào sờ soạng thân thể hoa ngọc. Kích tình đang lên cao, bàn tay lão chợt khựng lại, lão bật dậy, không lưu tình sử dụng hai thành pháp lực ném thiếu nữ dưới thân xuống đất, nàng ta loã lồ, run lên hai cái rồi hộc máu mà chết. Thân thể rữa ra thành nước rồi biến mất, một giọt máu cũng không dính trên thảm.
Lão già trên giường bộ dáng âm nhu, lão ngồi khoanh chân đọc chú đưa thần thức đi thăm dò nhưng chỉ dừng lại bên ngoài địa phận Lục châu mà không thể đi vào được. Cảm nhận hơi thở cường đại cũng đang bị ngăn cản phía ngoài Đại Vực, lão mới rút về.
Tam châu Tử Vực.
Trong mật thất, một củ cái trắng tròn nhìn như đứa trẻ mới mười tuổi, mở đôi mắt to tròn ra rồi lại khép vào, tiếp tục định thần.
Tứ châu Hãn Vực.
Giữa hồ nước, một người đàn ông trung niên dáng vẻ thành thục đứng trên tế đàn rộng lớn, phía dưới hình thành một bát đồ trận, hắn nhỏ một giọt máu vào tâm trận, sắc đỏ lan ra, trận pháp được khởi động, bay khỏi mặt đất, ngày càng nới rộng, in lên bầu trời Cửu châu. Nhưng khi đến địa phần Đại Vực, đụng phải một tiên chướng, giằng co rồi vỡ vụn.
Ngũ châu Cực Vực.
Trong đình, hai người ngồi đối diện, phía trên bàn, một ván cờ vẫn còn dang dở.
“Khải Vũ, kì nghệ của ngươi ngày càng tiến bộ”
“Đồ đệ vẫn thua xa sư phụ”
Thiếu niên kia cung kính trả lời, giọng lạnh băng không lộ ra một tia biểu tình.
“Ngươi nói xem, Lục châu đang bị làm sao?”
“Đồ nhi không biết”
“Đoán”
“Ngày sau sẽ rõ”
Hai thầy trò mỗi người một câu, vẫn tiếp tục đánh cờ.
Thất châu Hoằng Vực.
Trên nhuyễn tháp là một phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy sức quyến rũ câu hồn đoạt phách. Nàng ta nửa nằm nửa ngồi, mái tóc dài buông xoã, hai bên có hai thiếu nữ hầu hạ, mỗi lúc lại dâng lên vài miếng điểm tâm. Thiếu nữ đứng sau quỳ một chân xuống bưng đĩa thuỷ trúc viên lên nhưng đợi mãi không thấy sư phụ ngự dùng. Nàng ta không hiểu, vẫn quỳ dưới đất, hai tay run run. Qua hai khắc, người phụ nữ trên nhuyễn tháp mới đưa ngón tay ngọc ngà ra lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Cũng không nói gì thêm.
Bát châu Yến Vực.
Một lão già chỉ còn da bọc xương ngồi trong một hầm băng, râu tóc lão đều bị một lớp tuyết trắng bao phủ, lão đưa cánh tay khô gầy ra lướt qua vùng băng trước mặt, mặt băng cứng rắn bỗng tan ra biến thành mặt hồ gợn sóng. Bên trên phản chiếu hình ảnh Lục châu bị một lớp sương mù bao phủ không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Trên Cửu châu, tất cả tu sĩ có thần thức đều nhìn lên bầu trời, có cảm giác như mây đen chẳng mấy chốc sẽ phủ kín bầu trời kia.
Sang ngày thứ mười, cảm nhận linh khí đã di chuyển chậm hơn, Vệ Tước khôi phục thần trí, cắn răng đè nén cảm giác muốn thổ huyết, nàng chậm rãi di chuyển theo nguồn linh khí đi về thiên đan, trước tiên là phải phong bàn thiên đan, ngăn cản linh khí đổ về, rồi lần lượt đóng từng linh khiếu trên cơ thể.
Khi toàn bộ linh khiếu được đóng vào, Vệ Tước mới thở ra một hơi, theo chỉ dẫn trong ngọc giản, bắt đầu kết ấn. Hai tay đánh ra từng quyền theo quỹ tích được ghi nhớ, theo từng động tác, thiên đan cũng trở nên lấp lánh như một chiếc bát ngọc chứa đầy linh khí mờ mịt.
Đánh ra thủ ấn cuối cùng, cả cơ thể nàng phát sáng, ánh sáng xuyên qua nóc Tàng thư các bay thẳng lên trời, cột sáng hiên ngang phá tan lớp ngăn cách, đâm thẳng lên cao.
Vệ Tước cũng từ Luyện khí kỳ tiến vào Khai quang, linh lực hùng hậu vẫn tiếp tục di chuyển, phá tan lớp ngăn cách sau đó, qua Khai quang sơ kỳ trực tiếp bước vào Khai quang trung kỳ mới dừng lại.
Cả có thể Vệ Tước tràn đầy linh lực, nàng có thể cảm nhận được năng lượng dồi dào sung túc trong cơ thể.
Lúc này linh khí thiên địa cũng ngừng vận động, ánh sáng ngũ sắc quanh Tàng thư các biến mất. Mặt trời cũng vừa vặn kéo thân thể tròn lủng nhô lên cao.
Đệ tử Bạch Thanh đã về điện nghỉ ngơi hết, Vệ Tước cất hết đám ngọc giản xuống tầng thứ nhất rồi mới đổi mộc phù trở về phòng của mình.
Nàng thay một bộ đạo bào mới, lại thấy chiếc chỉ giới lần trước được Hàn lão tặng, nhớ lại những gì đọc được trong ngọc giản, nàng đưa tay lên miệng cắn, nhỏ máu nhận chủ. Một quầng sáng ấm áp xanh bao phủ cả hai. Khi luồng sáng tan đi, Vệ Tước đưa linh lực vào dò xét thấy không gian bên trong rất rộng, mấy thứ đồ được tặng Phong Thần cũng đã vứt vào đây. Nàng đeo chiếc nhẫn lên tay, nó lập tức biến mất. Nhìn qua nhìn lại hài lòng, Vệ Tước mới nâng gót lên đi tìm Đổng sư phụ.
Dưới mật thất Nam hải, ngũ hành trận cũng tức khắc bị phá, tiên chướng bao bọc Bạch Thanh cũng bị dỡ bỏ, các trưởng lão đều lộ ra đôi mắt thâm quầng, Đổng Trác phun ra một búng máu. Giang Chính đi đến lấy ra một viên Khí độ đan cho lão nuốt xuống.
Cả sáu người đều nhanh chóng ra khỏi mật thất, đóng lại Nam Hải. Bây giờ mấy lão quái vật trên Cửu châu chắc chắn dùng thần thức tiến vào Đại Vực để thăm dò. Bạch Thanh không thể xảy ra loại sự tình gì gây nghi ngờ được.
Năm vị trưởng lão trở về khu vực từng điện, đốc thúc đệ tử tu luyện hoặc tiếp tục bế quan. Đổng Trác ngồi giữa Thiên điện, lão phóng ra thần thức, qua Bạch Thanh sơn đi một vòng Đại Vực, gặp thần thức quen thuộc, đôi bên dừng lại chào hỏi rồi trao đổi nghi hoặc rồi mới rút đi.
Lão nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, hôm nay lão đầu tử kia mở tửu hồ, nhưng thực chất là có chuyện cơ mật cần triệu tập trưởng lão chấp pháp.
Trên Cửu châu giới, mỗi địa phận một người, tổng cộng có tám trưởng lão chấp pháp. Mấy ngày trước Nghiêu Hành báo tin nói đệ tử của lão đi qua địa phận Cửu Châu Giạc Ma thấy có dị tượng. Lửa ở Hoả Diễm sơn đều tắt ngấm, nhưng cả Hoả Diễm vẫn nóng hừng hực như núi lửa, vách đá đỏ rực như nham thạch. Chuyện này cực kì gây chấn động. Ai cũng biết Hoả Diễm sơn đã cháy suốt mấy vạn năm. Ngay cả mưa máu cùng bão tuyết trong trận chiến mười giáp trước cũng không dập tắt được nó, nay đột nhiên không còn lửa, chẳng lẽ là dự báo phong ba lại sắp nổi lên nhấn chìm Cửu châu giới?
Vệ Tước vừa đến thì bắt gặp Đổng chưởng môn đi ra. Lão giật bắn mình ngó trái ngó phải rồi đưa tay dụi mắt vài cái.
“Sư phụ, người định đi đâu sao?”
Đổng lão sơn nhân trong cơn bàng hoảng mà tỉnh lại, trợn mắt lên hỏi:
“Con ra đây làm gì?”
Nàng ra đây làm gì? Chẳng phải đệ tử sau khi xuất quan đều phải đến xin sư phụ chỉ điểm sao. Tại sao nàng đến lại bị lão hắt hủi còn hỏi nàng đến làm gì?
“Con đến nói với người con đã vào Khai quang, xin người chỉ điểm tu luyện về sau”
Vệ Tước nghiến răng đáp
“Khai quang?”
Đổng sơn nhân há miệng đủ nhét cả quả đấm vào mồm.
Nhìn kĩ mới thấy có gì đó không đúng lắm.
Khai quang trung kỳ! Lão sừng sốt.
Đổng sơn nhân sống hơn hai ngàn tuổi cũng có lúc muốn quỳ lạy. Sao vèo một cái nó vào trung kỳ rồi?
Cứ tưởng may mắn chỉ khiến linh khí biến động mấy ngày đầu rồi sáng nay bắt đầu tu luyện bình thường, ai ngờ con mẹ nó lão cũng muốn được ai đó tát một cái.
Mười ngày!
Đồng chưởng môn giơ tay lên đếm. Hai bàn tay...đúng là mười ngày thật thần linh ơi.
Thế thì cái thiên tài xưng hô trăm ngày Khai quang như lão đây là cái rắm gì? Cái bọn tự đi rêu rao một, hai năm Khai quang, là thiên tài trong thiên tài, lại chẳng còn được bằng một cái rắm.
Ô ô lão hận. Con nha đầu luôn giết người không cần mài dao. Ngày đó đáng lẽ nên vứt nó trên Vụ Ma Đài mới phải.
Nàng không biết thời gian qua bao lâu, thiên đan đã đầy nhưng linh khí vẫn dũng mãnh đổ về, càng ngày càng nhiều khiến cơ thể như muốn nổ tung. Lốc xoáy trên đỉnh đầu mở rộng hơn một trượng, từng sợi ngũ sắc bị phân tách có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy.
Vệ Tước theo chỉ dẫn đóng lại linh khiếu nhưng chết tiệt, linh khí vận hành thoát khỏi sự khống chế của nàng, liên tục tuần hoàn không ngừng nghỉ.
Ngoài kia, Đổng Trác thấy nồng độ linh khí quanh Tàng thư các nồng đậm đến mức đứng dưới chân núi Bạch Thanh cũng có thể thấy một vùng ánh sáng ngũ sắc phản chiếu lấp lánh xuyên qua cả vân vụ đâm thẳng vào tầng trời trên cao.
Đệ tử Bạch Thanh đều kéo đến bên ngoài Tàng thư các xem náo nhiệt.
“Cố sư huynh, huynh nói xem chuyện này là thế nào?”
“Bạch Thanh có một cái tên khốn nào lại chuẩn bị kết đan sao?”
“ Mẹ nó tu luyện cũng thật khủng bố”
“Ta thật muốn bái cái kẻ bên trong làm sư phụ…”
“Ngươi nói xem, ai dám ở trong Tàng thư các làm ra cái loại động tĩnh này?”
Sang ngày thứ tám, linh khí trên khắp Cửu châu đều lấy Lục châu Đại Vực làm trung tâm mà chạy đến.
Đổng sơn nhân thầm kêu không ổn, lập tức cùng năm trưởng lão bày ra kết giới bao bọc Bạch Thanh.
Trong Thiên điện, Đổng Trác đánh ra một phật ấn, chín cây cột trụ nhập làm một, hình thành một cánh cửa bằng huyền thiết cao tới ba trượng. Đổng són nhân đi lên đặt ấn phù chưởng môn vào hình hoa văn cổ xưa khắc chìm, cánh cửa ầm ầm mở ra. Năm vị trưởng lão cũng theo vào bên trong.
Tình hình càng lúc càng khó khống chế. Dù có thiên phú cao đến đâu, tiến vào Khai quang có thể mất đến trăm ngày. Nếu linh khí trên Cửu châu vẫn tiếp tục dao động, Bạch Thanh không tránh khỏi bị hàng ngàn môn phái liên thủ tấn công.
Mở cánh cửa ra liền nhìn thấy một vùng biển rộng lớn. Đổng chưởng môn đi trước tiến vào, năm vị trưởng lão cũng theo sau. Nước biển dần dần rút lên hình thành một mật thất ngay dưới đáy đại dương. Trên nóc phòng là màu nước xanh thẫm, sóng gợn lăn tăn mang theo một cỗ năng lượng huyền bí.
Năm trưởng lão ngồi xuống bày ra ngũ hành trận. Đổng chưởng môn ở giữa làm mắt trận, liên tục vận chuyển linh khí. Chẳng mấy chốc, một cỗ linh lực hùng hậu từ Nam Hải tiến vào Cửu châu rồi tiến thẳng về bao bọc toàn bộ Lục châu Đại Vực.
Trong Tàng thư các, Vệ Tước nhìu mày đau đớn. Cảm giác lồng ngực bị đè ép, linh khí di chuyển liên tục thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Nhất châu Giáng Vực.
Một lão già thảnh thơi buông cần trúc ngồi câu, lão nằm trên thuyền, hai mắt nhắm hờ ngay tức khắc mở ra. Cần câu động, một con cá béo tròn giãy giụa giữa không trung. Lão vẫn duy trì tư thế kéo cần, hai mắt nheo lại nhìn theo hướng khác. Rồi nhẹ nhàng quay qua bắt lấy con cá, thuần thục gỡ bỏ móc câu, vứt vào cái giỏ trúc bên cạnh.
Nhị Châu Triều Vực.
Bên trong màn trướng xa hoa, lộ ra hơi thở dâm uế.
Lão già hai mắt đỏ ngầu, đưa lưỡi liếm một đường từ cổ xuống trước bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ nằm bên dưới. Bàn tay gầy khô bắt đầu qua lớp váy mà đi vào sờ soạng thân thể hoa ngọc. Kích tình đang lên cao, bàn tay lão chợt khựng lại, lão bật dậy, không lưu tình sử dụng hai thành pháp lực ném thiếu nữ dưới thân xuống đất, nàng ta loã lồ, run lên hai cái rồi hộc máu mà chết. Thân thể rữa ra thành nước rồi biến mất, một giọt máu cũng không dính trên thảm.
Lão già trên giường bộ dáng âm nhu, lão ngồi khoanh chân đọc chú đưa thần thức đi thăm dò nhưng chỉ dừng lại bên ngoài địa phận Lục châu mà không thể đi vào được. Cảm nhận hơi thở cường đại cũng đang bị ngăn cản phía ngoài Đại Vực, lão mới rút về.
Tam châu Tử Vực.
Trong mật thất, một củ cái trắng tròn nhìn như đứa trẻ mới mười tuổi, mở đôi mắt to tròn ra rồi lại khép vào, tiếp tục định thần.
Tứ châu Hãn Vực.
Giữa hồ nước, một người đàn ông trung niên dáng vẻ thành thục đứng trên tế đàn rộng lớn, phía dưới hình thành một bát đồ trận, hắn nhỏ một giọt máu vào tâm trận, sắc đỏ lan ra, trận pháp được khởi động, bay khỏi mặt đất, ngày càng nới rộng, in lên bầu trời Cửu châu. Nhưng khi đến địa phần Đại Vực, đụng phải một tiên chướng, giằng co rồi vỡ vụn.
Ngũ châu Cực Vực.
Trong đình, hai người ngồi đối diện, phía trên bàn, một ván cờ vẫn còn dang dở.
“Khải Vũ, kì nghệ của ngươi ngày càng tiến bộ”
“Đồ đệ vẫn thua xa sư phụ”
Thiếu niên kia cung kính trả lời, giọng lạnh băng không lộ ra một tia biểu tình.
“Ngươi nói xem, Lục châu đang bị làm sao?”
“Đồ nhi không biết”
“Đoán”
“Ngày sau sẽ rõ”
Hai thầy trò mỗi người một câu, vẫn tiếp tục đánh cờ.
Thất châu Hoằng Vực.
Trên nhuyễn tháp là một phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy sức quyến rũ câu hồn đoạt phách. Nàng ta nửa nằm nửa ngồi, mái tóc dài buông xoã, hai bên có hai thiếu nữ hầu hạ, mỗi lúc lại dâng lên vài miếng điểm tâm. Thiếu nữ đứng sau quỳ một chân xuống bưng đĩa thuỷ trúc viên lên nhưng đợi mãi không thấy sư phụ ngự dùng. Nàng ta không hiểu, vẫn quỳ dưới đất, hai tay run run. Qua hai khắc, người phụ nữ trên nhuyễn tháp mới đưa ngón tay ngọc ngà ra lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng. Cũng không nói gì thêm.
Bát châu Yến Vực.
Một lão già chỉ còn da bọc xương ngồi trong một hầm băng, râu tóc lão đều bị một lớp tuyết trắng bao phủ, lão đưa cánh tay khô gầy ra lướt qua vùng băng trước mặt, mặt băng cứng rắn bỗng tan ra biến thành mặt hồ gợn sóng. Bên trên phản chiếu hình ảnh Lục châu bị một lớp sương mù bao phủ không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Trên Cửu châu, tất cả tu sĩ có thần thức đều nhìn lên bầu trời, có cảm giác như mây đen chẳng mấy chốc sẽ phủ kín bầu trời kia.
Sang ngày thứ mười, cảm nhận linh khí đã di chuyển chậm hơn, Vệ Tước khôi phục thần trí, cắn răng đè nén cảm giác muốn thổ huyết, nàng chậm rãi di chuyển theo nguồn linh khí đi về thiên đan, trước tiên là phải phong bàn thiên đan, ngăn cản linh khí đổ về, rồi lần lượt đóng từng linh khiếu trên cơ thể.
Khi toàn bộ linh khiếu được đóng vào, Vệ Tước mới thở ra một hơi, theo chỉ dẫn trong ngọc giản, bắt đầu kết ấn. Hai tay đánh ra từng quyền theo quỹ tích được ghi nhớ, theo từng động tác, thiên đan cũng trở nên lấp lánh như một chiếc bát ngọc chứa đầy linh khí mờ mịt.
Đánh ra thủ ấn cuối cùng, cả cơ thể nàng phát sáng, ánh sáng xuyên qua nóc Tàng thư các bay thẳng lên trời, cột sáng hiên ngang phá tan lớp ngăn cách, đâm thẳng lên cao.
Vệ Tước cũng từ Luyện khí kỳ tiến vào Khai quang, linh lực hùng hậu vẫn tiếp tục di chuyển, phá tan lớp ngăn cách sau đó, qua Khai quang sơ kỳ trực tiếp bước vào Khai quang trung kỳ mới dừng lại.
Cả có thể Vệ Tước tràn đầy linh lực, nàng có thể cảm nhận được năng lượng dồi dào sung túc trong cơ thể.
Lúc này linh khí thiên địa cũng ngừng vận động, ánh sáng ngũ sắc quanh Tàng thư các biến mất. Mặt trời cũng vừa vặn kéo thân thể tròn lủng nhô lên cao.
Đệ tử Bạch Thanh đã về điện nghỉ ngơi hết, Vệ Tước cất hết đám ngọc giản xuống tầng thứ nhất rồi mới đổi mộc phù trở về phòng của mình.
Nàng thay một bộ đạo bào mới, lại thấy chiếc chỉ giới lần trước được Hàn lão tặng, nhớ lại những gì đọc được trong ngọc giản, nàng đưa tay lên miệng cắn, nhỏ máu nhận chủ. Một quầng sáng ấm áp xanh bao phủ cả hai. Khi luồng sáng tan đi, Vệ Tước đưa linh lực vào dò xét thấy không gian bên trong rất rộng, mấy thứ đồ được tặng Phong Thần cũng đã vứt vào đây. Nàng đeo chiếc nhẫn lên tay, nó lập tức biến mất. Nhìn qua nhìn lại hài lòng, Vệ Tước mới nâng gót lên đi tìm Đổng sư phụ.
Dưới mật thất Nam hải, ngũ hành trận cũng tức khắc bị phá, tiên chướng bao bọc Bạch Thanh cũng bị dỡ bỏ, các trưởng lão đều lộ ra đôi mắt thâm quầng, Đổng Trác phun ra một búng máu. Giang Chính đi đến lấy ra một viên Khí độ đan cho lão nuốt xuống.
Cả sáu người đều nhanh chóng ra khỏi mật thất, đóng lại Nam Hải. Bây giờ mấy lão quái vật trên Cửu châu chắc chắn dùng thần thức tiến vào Đại Vực để thăm dò. Bạch Thanh không thể xảy ra loại sự tình gì gây nghi ngờ được.
Năm vị trưởng lão trở về khu vực từng điện, đốc thúc đệ tử tu luyện hoặc tiếp tục bế quan. Đổng Trác ngồi giữa Thiên điện, lão phóng ra thần thức, qua Bạch Thanh sơn đi một vòng Đại Vực, gặp thần thức quen thuộc, đôi bên dừng lại chào hỏi rồi trao đổi nghi hoặc rồi mới rút đi.
Lão nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, hôm nay lão đầu tử kia mở tửu hồ, nhưng thực chất là có chuyện cơ mật cần triệu tập trưởng lão chấp pháp.
Trên Cửu châu giới, mỗi địa phận một người, tổng cộng có tám trưởng lão chấp pháp. Mấy ngày trước Nghiêu Hành báo tin nói đệ tử của lão đi qua địa phận Cửu Châu Giạc Ma thấy có dị tượng. Lửa ở Hoả Diễm sơn đều tắt ngấm, nhưng cả Hoả Diễm vẫn nóng hừng hực như núi lửa, vách đá đỏ rực như nham thạch. Chuyện này cực kì gây chấn động. Ai cũng biết Hoả Diễm sơn đã cháy suốt mấy vạn năm. Ngay cả mưa máu cùng bão tuyết trong trận chiến mười giáp trước cũng không dập tắt được nó, nay đột nhiên không còn lửa, chẳng lẽ là dự báo phong ba lại sắp nổi lên nhấn chìm Cửu châu giới?
Vệ Tước vừa đến thì bắt gặp Đổng chưởng môn đi ra. Lão giật bắn mình ngó trái ngó phải rồi đưa tay dụi mắt vài cái.
“Sư phụ, người định đi đâu sao?”
Đổng lão sơn nhân trong cơn bàng hoảng mà tỉnh lại, trợn mắt lên hỏi:
“Con ra đây làm gì?”
Nàng ra đây làm gì? Chẳng phải đệ tử sau khi xuất quan đều phải đến xin sư phụ chỉ điểm sao. Tại sao nàng đến lại bị lão hắt hủi còn hỏi nàng đến làm gì?
“Con đến nói với người con đã vào Khai quang, xin người chỉ điểm tu luyện về sau”
Vệ Tước nghiến răng đáp
“Khai quang?”
Đổng sơn nhân há miệng đủ nhét cả quả đấm vào mồm.
Nhìn kĩ mới thấy có gì đó không đúng lắm.
Khai quang trung kỳ! Lão sừng sốt.
Đổng sơn nhân sống hơn hai ngàn tuổi cũng có lúc muốn quỳ lạy. Sao vèo một cái nó vào trung kỳ rồi?
Cứ tưởng may mắn chỉ khiến linh khí biến động mấy ngày đầu rồi sáng nay bắt đầu tu luyện bình thường, ai ngờ con mẹ nó lão cũng muốn được ai đó tát một cái.
Mười ngày!
Đồng chưởng môn giơ tay lên đếm. Hai bàn tay...đúng là mười ngày thật thần linh ơi.
Thế thì cái thiên tài xưng hô trăm ngày Khai quang như lão đây là cái rắm gì? Cái bọn tự đi rêu rao một, hai năm Khai quang, là thiên tài trong thiên tài, lại chẳng còn được bằng một cái rắm.
Ô ô lão hận. Con nha đầu luôn giết người không cần mài dao. Ngày đó đáng lẽ nên vứt nó trên Vụ Ma Đài mới phải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook