Chiêu Oán
Chương 15: Thiên phú

Sáng sớm, Đổng chưởng môn đã không vui trong lòng. Lão lảo đảo lôi Vệ Tước lên phi diệp rồi bay đến Thiên điện.

Khi đệ tử Bạch Thanh nghe tiếng nổ mà chạy đến, đã không thấy bóng dáng ai. Nói cũng lạ, chẳng lẽ có kẻ giữa ban ngày ban mặt, dám đánh lén Bạch Thanh phái sao? Đúng là chán sống mà.

Chúng đệ tử náo loạn cả buổi sáng vẫn không tìm thấy kẻ khả nghi, đành ngự khí bay về điện tu luyện. Chỉ còn lại ba vị đệ tử của chưởng môn ở lại, nhìn một vùng băng bị đánh vỡ trước mặt:

“Là một quyền”

Uông Bá Gia lên tiếng

“Thật mạnh mẽ”

Vỹ Khôi bổ sung

“Nghe nói chiều qua tiểu sư đệ cũng một quyền đánh nát cửa Tàng thư các”

Vỹ Khôi lập tức trợn mắt:

“Nhị sư huynh…ý huynh không phải bảo, quyền kia…là của tiểu…tiểu sư đệ đấy chứ?”

Hắn đau đớn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan trong lòng.

“Cũng có lẽ. Vị tiểu sư đệ này không đơn giản”

Uông Bá Gia vẫn giữ một khuôn mặt tượng gỗ như cũ mà nói.

Vỹ Khôi định phản bác nhưng lại thôi. Chính bản thân hắn cũng thấy tiểu sư đệ dù không có thiên phú nhưng vẫn tạo cảm giác khó tả. Rất khó gần, rất khó tiếp cận.

Phong Thần một mực đứng yên không tham gia câu chuyện này. Đôi mắt hắn rét lạnh nhìn vào băng nguyên. Nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi vài phần.

Tiến vào Thiên điện, quẳng cái hình ảnh bạo lực lúc nãy ra sau đầu, Đổng sơn nhân lấy Thiên thạch, hí hửng lối kéo Vệ Tước đến trước:

“Nha đầu, tối qua ta phát hiện ra thiên đan của con bị che lấp. Giờ đã trừ bỏ tàn khí, ắt có thể tu luyện. Mau mau kiểm tra thiên phú đi”

Bà ngoại nó chứ, giờ biết Vệ nha đầu có thể tu luyện, lão sẽ đích thân dạy nó, tránh cho nữ đồ đệ duy nhất của Bạch Thanh đi vào con đường bạo lực hết cả phần thiên hạ kia.

Đám đệ tử Bạch Thanh đi ra ngoài, đều là một lũ khốn kiếp. Một lời không hợp là rút kiếm. Hại thanh danh Bạch Thanh phái chèn ép nữ tu sĩ khiến ai cũng bỏ chạy truyền xa vạn dặm. Lần này lão đây sẽ dạy ra một nữ đồ đệ vừa mạnh mẽ lại vừa đáng yêu, để nó ra ngoài cứu vãn cái thể diện không thể thối hơn của lũ vô dụng kia.

Vệ Tước nghe lão nói, kinh ngạc không thôi.

Nàng có thể tu luyện sao?

Tu luyện!

Vệ Tước ngưng thần, đặt tay phải lên thiên thạch, hô hấp như ngừng lại.

Tu luyện!

Nói nàng không cảm thấy mất mát khi không có thiên phú là sai. Bởi sâu trong tiềm thức, ai cũng muốn mạnh mẽ. Mà nàng lại càng khao khát điều đó. Hơn ai hết, Vệ Tước hiểu rõ, không có thực lực, đến tư cách bảo thù nàng cũng không đủ.

Đổng sơn nhân chăm chú nhìn vào Thiên thạch trước mặt. Lão hồi hộp, chiếc đùi gà như mất không chế, bay từ tay này sang tay kia.

“Bụp”

Đổng sư phụ trố mắt ra nhìn. Cái đùi gà rơi xuống đất, lăn hai vòng rồi mới nằm yên.

Thiên thạch sáng lên sắc đỏ như lửa.

“Cư nhiên là thiên phú hệ hoả”

Cả lão và Vệ Tước đều vui mừng. Thiên thạch sáng, có thể tu luyện là điều chắc chắn.

“Ha ha nha đầu…”

Lão chưa nói xong thì im bặt. Bởi Thiên thạch phía trước đang chuyển sang màu vàng, rồi lục, tiếp tục sang lam, rồi nâu.

Vệ Tước hoảng hốt, mới lùi lại một bước lấy tay ra. Thiên thạch trở về màu sắc ảm đạm như bình thường.

Trong đầu Đổng Trác vẫn còn hoang mang.

“Ngũ…ngũ hệ”

Bao nhiêu năm rồi trên Thập địa cửu châu chưa có một cái nhân tài ngũ hệ.

Ngũ hệ.

Thực sự là ngũ hệ!

Đổng chưởng môn đờ đẫn ngồi xổm xuống đất, nhặt cái đùi gà khi nãy lên, gặm một miếng. Lão phải suy nghĩ thật kĩ mới được.

Vệ Tước cũng chưa thoát khỏi bàng hoàng. Nàng có ngũ hệ nguyên tố. Cái này hẳn là nhiều hơn bình thường đi!

Đổng lão sơn nhân âm thầm quyết định sẽ dạy dỗ nên một nữ đệ tử xuất sắc nhất Bạch Thanh này. Lão đứng dậy, định lôi kéo Vệ Tước đi thì thấy Hoàng Thiên Giám phía trước bọt sóng nổ tung, một âm thanh già nua mà hưng phấn kêu lên:

“Haha nghe nói lão huynh đã trở về Bạch Thanh. Mười ngày nữa, ta mở tửu hồ. Không biết lão huynh có hứng thú ghé thăm.

Hahaha…

Hahaha…

Hahaha”

Cái giọng cười này, cũng tục tĩu không kém sư phụ nàng là mấy. Còn có thể trực tiếp truyền âm đến Hoàng Thiên Giám, xưng huynh gọi đệ với lão chưởng môn, hẳn cũng không phải nhân vật tầm thường.

Đổng sơn nhân xụ mặt, lầm bầm:

“Chả lúc nào được nghỉ ngơi”

Thật sao?

Vệ Tước bên cạnh thầm khinh thường cái câu nói này. Nàng vừa mới đến sư môn nhưng cũng nghe chuyện trưởng môn dăm hôm ba bữa lại bỏ nhà đi ăn vạ thiên hạ. Ít thì năm ba chục năm, nhiều thì cả trăm năm mới trở về. Sự vụ trên dưới Bạch Thanh đều một tay Đại sư huynh Phong Thần xử lý.

Nàng ngẫm mới thấy thương cảm cho mấy vị sư huynh có một cái sư phụ vô trách nhiệm như vậy. Thế nên tu luyện lêu lổng, tính cách biến thái cũng là điều có thể chấp nhận được.

Đôi lúc, sư phụ khiến người ta không muốn khinh thường cũng không được.

Trong tầng thứ tư Tàng thư các, Vệ Tước đang ngồi trên đạo tràng phù trận giữa phòng. Khi Càn Khôn kính không bị hồi sinh, đạo tràng này biến thành một trận pháp tu luyện hình tròn. Có rất nhiều đường thẳng nối với nhau, ở điểm giao hình thành một mắt trận.

Nhìn vào đồ trận bên dưới, Vệ Tước có cảm giác quen thuộc mà lại rất khó nói. Nhìn vô cùng hỗn loạn nhưng tựa như những đường thẳng này đều chạy theo một quy luật nhất định. Nàng lấy ngón tay di di theo mấy vạch kẻ xung quanh, ghi nhớ từng trận pháp trong đầu.

Đổng sư phụ không có ở đây, lão còn đang bận rộn dưới tầng thứ nhất. Sau một khắc mới trở lại, đem theo khoảng hai trăm miếng ngọc giản.

“Sư phụ, ngũ hệ nguyên tố là có thiên phú hơn bình thường đúng không? Con nghĩ hơn nhưng không biết là hơn bao nhiêu?”

Lão đạo nào đó mặt cứng đờ:

“Coi như không tồi”

Vệ Tước gật đầu ra vẻ am hiểu. Dù nhiều dù ít cũng là hơn rồi. Nàng quay qua vui vẻ hỏi sư phụ:

“Sư phụ, người từng nói mình đứng thứ hai thì chắc chắn không có ai thứ nhất. Vậy hồi đó, thiên phú người hẳn phải là bát hay cửu hệ đi?”

Con ngươi Đổng sơn nhân lập tức trợn lên.

Biết ngay mà, biết ngay mà. Cái con nha đầu này cũng là làm lão tức chết. Lão cắn răng trả lời:

“À…hình như cũng là ngũ hệ. Nhưng ta là người chăm chỉ tu luyện. Là chăm chỉ, chăm chỉ đó. Thế nên mới phát dương quang đại được như thế. Nha đầu ngươi chính là phải cố gắng biết chưa”

Đổng sơn nhân ghét bỏ con mắt nghi hoặc của tiểu đồ đệ, đặt đống ngọc giản xuống đất, chỉ mong chuyển khỏi cái đề tài này:

“Đây là kiến thức luyện khí kỳ của năm hệ ngũ hành. Con xem qua rồi cứ theo đó tu luyện. Nhất định phải tu luyện một mạch đến khi Khai quang rồi mới ra ngoài”

Vệ Tước mở mắt nhìn lão sư phụ trước mặt.

Khai quang mới ra ngoài.

Chuyện ăn uống dăm ba ngày có thể không bàn đến.

Nhưng đệ tử bình thường, từ Luyện khí kỳ tiến vào Khai quang, chính là không mười cũng phải hai mươi năm. Với cái thiên phú “coi như không tồi của nàng”, cứ cho là may mắn mười năm.

Mười năm.

Bảo nàng ngồi trong này một tháng thôi, cũng đủ giết người rồi.

“Sư phụ, muốn tiến vào Khai quang, ít ra cũng mất mười năm. Người nói xem…” Vệ tiểu muội khóc không ra nước mắt.

“Mười năm ấy là dành cho đám đệ tử tầm thường. Con có ngũ hệ nguyên tố, nói ra cũng đủ đè chết chúng nó. Mà luyện thể tầng thứ hai coi như vào ích cốc rồi. Không lo”

Đổng lão sơn nhân nghiêm túc nói:

“Con có thiên phú, nhưng thiên phú thôi chưa đủ. Có biết vì sao Bạch Thanh đến nay vẫn không có nữ tu sĩ không? Chính bởi nguyên tắc thu nhận đệ tử không chỉ cần thiên phú cao mà còn phải siêng năng, phải kiên trì chịu khổ. Nữ đệ tử khó ai trải qua được ba vòng gian nan nên mới đều bị loại”

Ngừng lại thở dài rồi nói tiếp:

“Con là nữ đệ tử sư phụ thu nhận duy nhất. Ta cũng không chú trọng cái lời thề gì đó nên khi nào muốn con cứ trở về thân phận nữ nhi. Nhưng nha đầu con phải biết, tầm tiên vấn đạo, không chỉ tu lực mà còn phải tu tâm. Ta chính là lo con vì cừu hận quá lớn mà mắc ma chướng. Cái này chỉ mình con mới có thể cứu con”

Vệ Tước trầm mặc:

“Sư phụ, con đã hiểu”

“Hiểu là tốt. Ta nhất định sẽ dạy con thành nữ tu sĩ xuất sắc nhất Bạch Thanh này”

Đầu Vệ tiểu muội lập tức có tiếng quạ kêu một đoàn. Không cần lão dạy, nàng cũng là nữ đệ tử xuất sắc nhất Bạch Thanh rồi. Thử tìm xem cả cái Bạch Thanh sơn này có nổi một nữ tu sĩ thứ hai nào không chứ!

“Được rồi được rồi. Con cứ đọc hết rồi bắt đầu theo đó mà làm. Luyện khí kỳ cũng không có cái gì cần ta chỉ điểm. Cứ thế nhé”

Một luồng kiên định tràn qua, đôi mắt nàng thâm sâu, rét lạnh:

“Sư phụ, con nhất định tu luyện đến Khai quang rồi mới trở ra”

Đây là nơi dùng sức mạnh mà nói chuyện.

Đây là nơi nàng phải đòi lại nợ máu.

Đổng chưởng môn không rét mà thấy run. Đúng là cái con nha đầu này ngày xưa có tướng làm quân vương. Chỉ ảnh mắt thôi đã đủ doạ người.

Ra khỏi Tàng thư các, lão thở dài hột hơi. Lấy trong tay áo ra một cái đùi gà bốc khói. Nhớ lại năm xưa, lão một cái thiếu niên thiên phú tột đỉnh, ngũ hệ nguyên tố, một bước nổi danh cả Cửu châu.

Chính là quá khứ, là quá khứ rồi.

Người ta bảo, trường giang sóng sau xô sóng trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương