Chiều Hư Vai Phản Diện
-
Chương 29: Bị Thương, Không Giấu Được (1)
Tùy Khâm một tay chống lan can, linh hoạt nhảy vào trong sân.
Phương Vân Kỳ đang ở sau cửa lớp số 1 “a” lên một tiếng: “Anh, cho dù lần này anh thi không tốt cũng không cần tuyệt thực chứ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói đến run.”
Cậu chỉ thấy nam sinh đưa lưng về phía bọn họ nhấc tay, ý bảo bọn họ đi.
Đầu Phương Vân Kỳ đầy mờ mịt.
Từ lầu một đến lầu ba của tòa thí nghiệm, ngoại trừ lúc thi thì không có người, trừ phi có mấy cặp đôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên hẹn ở đây.
Lầu 4 là lớp nghệ thuật, không hoạt động ở lầu dưới.
Lâm Bạch Du ở phòng học bị bọn Mã Hoành cản lại, không thể từ chối được, lại bị đưa tới chỗ cầu thang lầu một.
“Các cậu không có gì làm sao?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Không có đấy.” Mã Hoành cười nói: “Chuyện tố cáo tôi lúc thi thì sao đây? Không cho tôi mặt mũi?”
Lâm Bạch Du nhìn cậu ta: “Học sinh không gian lận, đây là nguyên tắc.”
Mã Hoành: “Cậu không nói, tôi không nói thì ai biết, không phải cóp của cậu mấy câu, thanh cao cái gì, tôi không vui đấy.”
Cuối cùng Lâm Bạch Du đã biết vì sao Tùy Khâm rời khỏi thì trường số 8 sẽ thua.
Đội bóng rổ chọn loại người không lo học hành, vẫn cứ làm vài chuyện mà chỉ có lưu manh mới làm, ngày thường căn bản cũng không luyện tập.
Lúc trước Tùy Khâm có thể gánh trường số 8 thắng cũng vất vả quá rồi.
Chẳng trách anh không chơi nữa.
Nếu là cô, cô cũng không muốn lãng phí thời gian với mấy người đó.
“Coi như tôi đã hiểu vì sao Tùy Khâm lại rời đội bóng rổ, vì sao sau đó trường số 8 lại thua trường số 7. Trận đấu tuần sau, tôi đoán, vẫn sẽ thua.”
Mã Hoành vốn đang cười đùa cợt nhả, nghe thấy lời này thì sắc mặt thay đổi.
“Cậu thì biết gì? Cậu chẳng biết gì cả!” Cậu ta chỉ vào trán Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du né tránh.
Tô Thiên Thông hơi sợ Mã Hoành sẽ ra tay, vốn dĩ chỉ muốn đe dọa chút rồi thôi nên lôi kéo cánh tay cậu ta.
Mã Hoành căn bản không phản ứng lại cậu ta.
Tay Lâm Bạch Du để trong túi, kỳ thi giữa kỳ của trường số 8 không giống thi đầu vào và thi đại học, không thu di động nên di động của cô vẫn luôn đặt trong túi.
Trước lúc thi, cô đã cài số điện thoại của chủ nhiệm lớp lên vị trí khẩn cấp.
“Mã Hoành, tên của cậu do ai đặt vậy?”
Mã Hoành: ?
Chủ đề thay đổi quá nhanh, đầu cậu ta không phản ứng kịp.
“Cậu thật sự ngang[*].” Lâm Bạch Du nói tiếp.
[*] Chơi chữ, hoành cũng có nghĩa là ngang ngược.
Bỗng nhiên thấy ở phía sau Mã Hoành là bóng nhảy Tùy Khâm nhảy từ trên lan can xuống, động tác linh hoạt đẹp đẽ, anh đi ngược sáng.
“Nói chuyện phiếm gì cũng vô dụng, cậu còn phải thi ngày cuối cùng nhỉ, giờ tòa thí nghiệm không có một ai, cậu chạy không được. Hay là cậu làm bạn gái tôi đi, hôm nay tôi có thể tha cho cậu, không chỉ tha cho cậu, sau này còn…”
Sau lưng đột nhiên bị một đòn mạnh, cả người Mã Hoành ngã về phía trước.
Lâm Bạch Du giật mình, né sang bên cạnh.
Mã Hoành lảo đảo đụng vào tường, phát ra một tiếng vang lên thật lớn: “Rầm!”
“Ai? Thằng nào không có mắt!” Cậu ta đau đớn hỏi.
Lâm Bạch Du vội nhảy lên bậc thang.
Mã Hoành đứng dậy khỏi mặt đất, quay người lại thấy Tùy Khâm đứng đó, không nghi ngờ gì, vừa rồi là anh đá mình.
“Tùy Khâm, có ý gì?”
“Không gì cả.” Tùy Khâm nhàn nhạt nói.
Cậu hơi quay đầu đi: “Qua đây.”
Lời này là nói với Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du gật đầu, dời vị trí, từ cầu thang đi xuống. Mã Hoành còn muốn giơ tay, cô đã bị Tùy Khâm túm lấy cánh tay cô, kéo tới bên cạnh anh.
Bàn tay anh rất có lực, cầm lấy cánh tay cô.
Độ ấm lòng bàn tay dường như có thể xuyên qua lớp áo đồng phục thiêu đốt đến làn da cô.
Tùy Khâm cúi đầu: “Tần Bắc Bắc tìm cậu ăn cơm.”
Lâm Bạch Du phục hồi tinh thần: “À, vậy đi thôi.”
Cô tin Tùy Khâm mạnh, hai người kia căn bản không chạm đến anh được.
“Đợi đã! Tôi cho các cậu đi sao?”
Lâm Bạch Du túm chặt vạt áo Tùy Khâm, nhỏ giọng nói: “Tôi gọi chủ nhiệm lớp, cậu làm giả vẻ đi, đừng đánh quá mức.”
“…”
Gò má nam sinh động đậy.
Cô nghiêng người, góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy Đào Thư Thúy và mấy giáo viên ở khu dạy học đối diện chạy tới.
Mà Mã Hoành bị cây cột cản trở nên cậu ta không nhìn thấy.
Cậu ta cao to, cũng chưa thấy Tùy Khâm đánh người, chỉ biết sức anh không nhỏ, trên sân bóng rổ thì chơi rất giỏi.
Tùy Khâm quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Mã Hoành, cậu càng ngày càng ngu ngốc.”
Hôm nay anh không cho mình mặt mũi như vậy, Mã Hoành làm sao cũng phải tìm lại mặt mũi, mí mắt Tô Thiên Thông giật giật: “Thôi bỏ đi…”
“Bỏ cái rắm!”
“Có lẽ chúng ta đánh không lại cậu ta…”
“Hôm nay tao phải cho cậu ta biết! Không có cậu ta chúng ta vẫn có thể thắng!”
Mã Hoành vừa xông tới, Đào Thư Thúy lập tức kêu to: “Mã Hoành, em làm gì đấy!”
Các giáo viên nổi giận đùng đùng đi đến: “Mã Hoành, đây là trường học, em muốn làm gì, em còn muốn đánh nhau trong trường ư?”
“Cậu ta đánh em trước!”
“Nói bậy, chúng tôi tận mắt thấy em ra tay trước!”
Lâm Bạch Du lập tức gật đầu: “Lúc sáng cậu ta đã muốn chặn em, là em phải đi chung với giám thị, giờ còn không cho em đi ăn cơm, còn nói một vài… một vài lời khó nghe.”
Mã Hoành: Đm!
Cmn biết giả vờ quá đấy.
Lâm Bạch Du mang gương mặt học sinh ngoan, cũng thật sự là một học sinh ngoan, mỗi câu nói đều có sức thuyết phục rất mạnh, tất cả mọi người đều tin.
Tùy Khâm không cần mở miệng.
Đào Thư Thúy trừng mắt: “Chủ nhiệm giáo dục lập tức tới ngay.”
Cô ấy xoay sang Lâm Bạch Du: “Các em đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Bạch Du nghe lời gật đầu, không quên kéo Tùy Khâm: “Đi mau.”
Còn về việc giáo viên xử lý Mã Hoành thế nào là chuyện của bọn họ.
-
“Sao cậu tới đây đúng lúc thế.” Rời tòa thí nghiệm, Lâm Bạch Du hỏi.
“Trùng hợp.”
“Thật sao?”
“...”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu và bọn họ cùng một đội bóng rổ, đúng là vất vả.”
Tùy Khâm liếc mắt.
“Cậu với bọn họ chính là đang lãng phí thời gian.” Lâm Bạch Du không nể tình chút nào: “Bọn họ là đám thối nát.”
Tùy Khâm nghĩ thầm, anh cũng vậy.
Chẳng qua lời này anh không nói, bởi vì nếu mở miệng, Lâm Bạch Du sẽ phản bác.
Dường như cô cố chấp tin tưởng anh là người tốt.
Tay Tùy Khâm nhét trong túi, nhờ lợi thế chiều cao mà nghiêng mặt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô. Dựa vào đâu mà cô nhận định như vậy?
Từ khu dạy học đi một mạch đến canteen, còn chưa đi đến điểm cuối đã bị Tần Bắc Bắc phát hiện: “Ơ, sao hai cậu lại đi cùng nhau?”
Cô ấy ném một ánh mắt cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không nói cho cô ấy chuyện xảy ra vừa rồi mà chỉ cùng nhau đến canteen.
Tùy Khâm theo sau bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách một mét.
Hôm nay canteen không đông người lắm, bởi vì thời gian thi dư dả, có người nộp bài trước, thời gian kết thúc lại sớm nên rất nhiều người đều ra ngoài trường ăn cơm.
Lâm Bạch Du nhìn thấy trong cửa sổ có sườn xào chua ngọt thì lập tức mua thêm một phần, bảo dì bán đóng hộp lại.
Tần Bắc Bắc nói: “Cho Tùy Khâm à?”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu ấy giúp tớ một việc rất quan trọng.”
Tần Bắc Bắc: “Ai da, tớ biết. Hơn nữa không giúp, cậu cũng đưa chứ gì?”
Lâm Bạch Du cười nhạt.
Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ ngồi một bàn, Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du đi thẳng đến, Lâm Bạch Du đưa sườn xào chua ngọt qua.
Dưới ánh mắt của Phương Vân Kỳ và Tề Thống, anh đưa đũa ra gắp.
Phương Vân Kỳ cảm giác mới mười mấy phút không gặp, dường như cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Người nói không đói bụng cùng mấy người Lâm Bạch Du đến đây, lại còn nhận thịt Lâm Bạch Du đưa. Từ Phi Phi cũng từng làm chuyện này, nhưng anh đến nhìn cùng không nhìn một cái.
Lâm Bạch Du cong môi.
Tùy Khâm này, có nguyên tắc của riêng mình.
Chỉ cần dựa theo nguyên tắc của anh mà làm việc, cơ bản sẽ không có vấn đề.
Anh vừa cứu cô, trong mắt anh, đây là sự báo đáp anh nên có.
-
Trước tiết tự học buổi tối, Đào Thư Thúy gọi Lâm Bạch Du qua.
Bởi vì chuyện của Mã Hoành, cô và trưởng khoa thương lượng, xếp cô đến phòng thi trước, tách khỏi bọn họ.
Còn về hình phạt Mã Hoành thì chờ sau khi thi rồi nói sau.
Lâm Bạch Du thở phào một hơi: “Vâng ạ.”
Trở lại phòng học, cô vẫn nhịn không được mà vui vẻ, không có Mã Hoành quấy rầy, cô cảm thấy mình có thể thi thêm mấy điểm.
Ngày hôm sau quả nhiên yên tĩnh không ít.
Sau khi thi xong, tiết tự học buổi tối cùng ngày, các giáo viên sửa bài thi, phòng học do đại biểu lớp và lớp trưởng thay phiên trông coi tự học.
Mà sáng thứ bảy, Đào Thư Thúy lại lần nữa gọi Lâm Bạch Du tới.
Lúc này Tùy Khâm cũng ở đó.
“Lúc trước Mã Hoành từng bị phạt quản chế, nếu lại xử phạt nữa chính là trực tiếp đuổi học, nhưng trường chưa từng đuổi học ai.”
“Chủ nhiệm giáo dục định để em ấy về tự kiểm điểm một tuần, tái phạm lần nữa thì đuổi học.”
Lâm Bạch Du vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này sẽ khiến Mã Hoành bị đuổi học.
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Đào Thư Thúy lộ ra nụ cười: “Vậy thì quay về đi.”
Còn về Tùy Khâm, tới rồi đi, từ đầu tới cuối không nói một câu.
Lâm Bạch Du nói: “Chắc cậu ta đã tố cáo cậu, chỉ là cô giáo không tin, Tùy Khâm, sao cậu đánh nhau giỏi vậy?”
Tùy Khâm: “…”
Lâm Bạch Du thấy anh trầm mặc thì không nhịn được nở nụ cười, mi mắt cong cong.
Tùy Khâm nhìn nụ cười trên mặt cô, rất xinh đẹp, hôm qua lúc cô thấy anh xuất hiện, hai mắt cũng sáng lên trong veo như vậy.
Đầu lưỡi anh khẽ nhúc nhích, một tiếng “Cmn” không ra khỏi miệng.
Mã Hoành đúng thật là tên thối nát.
-
Phương Vân Kỳ đang ở sau cửa lớp số 1 “a” lên một tiếng: “Anh, cho dù lần này anh thi không tốt cũng không cần tuyệt thực chứ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói đến run.”
Cậu chỉ thấy nam sinh đưa lưng về phía bọn họ nhấc tay, ý bảo bọn họ đi.
Đầu Phương Vân Kỳ đầy mờ mịt.
Từ lầu một đến lầu ba của tòa thí nghiệm, ngoại trừ lúc thi thì không có người, trừ phi có mấy cặp đôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên hẹn ở đây.
Lầu 4 là lớp nghệ thuật, không hoạt động ở lầu dưới.
Lâm Bạch Du ở phòng học bị bọn Mã Hoành cản lại, không thể từ chối được, lại bị đưa tới chỗ cầu thang lầu một.
“Các cậu không có gì làm sao?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Không có đấy.” Mã Hoành cười nói: “Chuyện tố cáo tôi lúc thi thì sao đây? Không cho tôi mặt mũi?”
Lâm Bạch Du nhìn cậu ta: “Học sinh không gian lận, đây là nguyên tắc.”
Mã Hoành: “Cậu không nói, tôi không nói thì ai biết, không phải cóp của cậu mấy câu, thanh cao cái gì, tôi không vui đấy.”
Cuối cùng Lâm Bạch Du đã biết vì sao Tùy Khâm rời khỏi thì trường số 8 sẽ thua.
Đội bóng rổ chọn loại người không lo học hành, vẫn cứ làm vài chuyện mà chỉ có lưu manh mới làm, ngày thường căn bản cũng không luyện tập.
Lúc trước Tùy Khâm có thể gánh trường số 8 thắng cũng vất vả quá rồi.
Chẳng trách anh không chơi nữa.
Nếu là cô, cô cũng không muốn lãng phí thời gian với mấy người đó.
“Coi như tôi đã hiểu vì sao Tùy Khâm lại rời đội bóng rổ, vì sao sau đó trường số 8 lại thua trường số 7. Trận đấu tuần sau, tôi đoán, vẫn sẽ thua.”
Mã Hoành vốn đang cười đùa cợt nhả, nghe thấy lời này thì sắc mặt thay đổi.
“Cậu thì biết gì? Cậu chẳng biết gì cả!” Cậu ta chỉ vào trán Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du né tránh.
Tô Thiên Thông hơi sợ Mã Hoành sẽ ra tay, vốn dĩ chỉ muốn đe dọa chút rồi thôi nên lôi kéo cánh tay cậu ta.
Mã Hoành căn bản không phản ứng lại cậu ta.
Tay Lâm Bạch Du để trong túi, kỳ thi giữa kỳ của trường số 8 không giống thi đầu vào và thi đại học, không thu di động nên di động của cô vẫn luôn đặt trong túi.
Trước lúc thi, cô đã cài số điện thoại của chủ nhiệm lớp lên vị trí khẩn cấp.
“Mã Hoành, tên của cậu do ai đặt vậy?”
Mã Hoành: ?
Chủ đề thay đổi quá nhanh, đầu cậu ta không phản ứng kịp.
“Cậu thật sự ngang[*].” Lâm Bạch Du nói tiếp.
[*] Chơi chữ, hoành cũng có nghĩa là ngang ngược.
Bỗng nhiên thấy ở phía sau Mã Hoành là bóng nhảy Tùy Khâm nhảy từ trên lan can xuống, động tác linh hoạt đẹp đẽ, anh đi ngược sáng.
“Nói chuyện phiếm gì cũng vô dụng, cậu còn phải thi ngày cuối cùng nhỉ, giờ tòa thí nghiệm không có một ai, cậu chạy không được. Hay là cậu làm bạn gái tôi đi, hôm nay tôi có thể tha cho cậu, không chỉ tha cho cậu, sau này còn…”
Sau lưng đột nhiên bị một đòn mạnh, cả người Mã Hoành ngã về phía trước.
Lâm Bạch Du giật mình, né sang bên cạnh.
Mã Hoành lảo đảo đụng vào tường, phát ra một tiếng vang lên thật lớn: “Rầm!”
“Ai? Thằng nào không có mắt!” Cậu ta đau đớn hỏi.
Lâm Bạch Du vội nhảy lên bậc thang.
Mã Hoành đứng dậy khỏi mặt đất, quay người lại thấy Tùy Khâm đứng đó, không nghi ngờ gì, vừa rồi là anh đá mình.
“Tùy Khâm, có ý gì?”
“Không gì cả.” Tùy Khâm nhàn nhạt nói.
Cậu hơi quay đầu đi: “Qua đây.”
Lời này là nói với Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du gật đầu, dời vị trí, từ cầu thang đi xuống. Mã Hoành còn muốn giơ tay, cô đã bị Tùy Khâm túm lấy cánh tay cô, kéo tới bên cạnh anh.
Bàn tay anh rất có lực, cầm lấy cánh tay cô.
Độ ấm lòng bàn tay dường như có thể xuyên qua lớp áo đồng phục thiêu đốt đến làn da cô.
Tùy Khâm cúi đầu: “Tần Bắc Bắc tìm cậu ăn cơm.”
Lâm Bạch Du phục hồi tinh thần: “À, vậy đi thôi.”
Cô tin Tùy Khâm mạnh, hai người kia căn bản không chạm đến anh được.
“Đợi đã! Tôi cho các cậu đi sao?”
Lâm Bạch Du túm chặt vạt áo Tùy Khâm, nhỏ giọng nói: “Tôi gọi chủ nhiệm lớp, cậu làm giả vẻ đi, đừng đánh quá mức.”
“…”
Gò má nam sinh động đậy.
Cô nghiêng người, góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy Đào Thư Thúy và mấy giáo viên ở khu dạy học đối diện chạy tới.
Mà Mã Hoành bị cây cột cản trở nên cậu ta không nhìn thấy.
Cậu ta cao to, cũng chưa thấy Tùy Khâm đánh người, chỉ biết sức anh không nhỏ, trên sân bóng rổ thì chơi rất giỏi.
Tùy Khâm quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Mã Hoành, cậu càng ngày càng ngu ngốc.”
Hôm nay anh không cho mình mặt mũi như vậy, Mã Hoành làm sao cũng phải tìm lại mặt mũi, mí mắt Tô Thiên Thông giật giật: “Thôi bỏ đi…”
“Bỏ cái rắm!”
“Có lẽ chúng ta đánh không lại cậu ta…”
“Hôm nay tao phải cho cậu ta biết! Không có cậu ta chúng ta vẫn có thể thắng!”
Mã Hoành vừa xông tới, Đào Thư Thúy lập tức kêu to: “Mã Hoành, em làm gì đấy!”
Các giáo viên nổi giận đùng đùng đi đến: “Mã Hoành, đây là trường học, em muốn làm gì, em còn muốn đánh nhau trong trường ư?”
“Cậu ta đánh em trước!”
“Nói bậy, chúng tôi tận mắt thấy em ra tay trước!”
Lâm Bạch Du lập tức gật đầu: “Lúc sáng cậu ta đã muốn chặn em, là em phải đi chung với giám thị, giờ còn không cho em đi ăn cơm, còn nói một vài… một vài lời khó nghe.”
Mã Hoành: Đm!
Cmn biết giả vờ quá đấy.
Lâm Bạch Du mang gương mặt học sinh ngoan, cũng thật sự là một học sinh ngoan, mỗi câu nói đều có sức thuyết phục rất mạnh, tất cả mọi người đều tin.
Tùy Khâm không cần mở miệng.
Đào Thư Thúy trừng mắt: “Chủ nhiệm giáo dục lập tức tới ngay.”
Cô ấy xoay sang Lâm Bạch Du: “Các em đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Bạch Du nghe lời gật đầu, không quên kéo Tùy Khâm: “Đi mau.”
Còn về việc giáo viên xử lý Mã Hoành thế nào là chuyện của bọn họ.
-
“Sao cậu tới đây đúng lúc thế.” Rời tòa thí nghiệm, Lâm Bạch Du hỏi.
“Trùng hợp.”
“Thật sao?”
“...”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu và bọn họ cùng một đội bóng rổ, đúng là vất vả.”
Tùy Khâm liếc mắt.
“Cậu với bọn họ chính là đang lãng phí thời gian.” Lâm Bạch Du không nể tình chút nào: “Bọn họ là đám thối nát.”
Tùy Khâm nghĩ thầm, anh cũng vậy.
Chẳng qua lời này anh không nói, bởi vì nếu mở miệng, Lâm Bạch Du sẽ phản bác.
Dường như cô cố chấp tin tưởng anh là người tốt.
Tay Tùy Khâm nhét trong túi, nhờ lợi thế chiều cao mà nghiêng mặt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô. Dựa vào đâu mà cô nhận định như vậy?
Từ khu dạy học đi một mạch đến canteen, còn chưa đi đến điểm cuối đã bị Tần Bắc Bắc phát hiện: “Ơ, sao hai cậu lại đi cùng nhau?”
Cô ấy ném một ánh mắt cho Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du không nói cho cô ấy chuyện xảy ra vừa rồi mà chỉ cùng nhau đến canteen.
Tùy Khâm theo sau bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách một mét.
Hôm nay canteen không đông người lắm, bởi vì thời gian thi dư dả, có người nộp bài trước, thời gian kết thúc lại sớm nên rất nhiều người đều ra ngoài trường ăn cơm.
Lâm Bạch Du nhìn thấy trong cửa sổ có sườn xào chua ngọt thì lập tức mua thêm một phần, bảo dì bán đóng hộp lại.
Tần Bắc Bắc nói: “Cho Tùy Khâm à?”
Lâm Bạch Du nói: “Cậu ấy giúp tớ một việc rất quan trọng.”
Tần Bắc Bắc: “Ai da, tớ biết. Hơn nữa không giúp, cậu cũng đưa chứ gì?”
Lâm Bạch Du cười nhạt.
Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ ngồi một bàn, Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du đi thẳng đến, Lâm Bạch Du đưa sườn xào chua ngọt qua.
Dưới ánh mắt của Phương Vân Kỳ và Tề Thống, anh đưa đũa ra gắp.
Phương Vân Kỳ cảm giác mới mười mấy phút không gặp, dường như cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Người nói không đói bụng cùng mấy người Lâm Bạch Du đến đây, lại còn nhận thịt Lâm Bạch Du đưa. Từ Phi Phi cũng từng làm chuyện này, nhưng anh đến nhìn cùng không nhìn một cái.
Lâm Bạch Du cong môi.
Tùy Khâm này, có nguyên tắc của riêng mình.
Chỉ cần dựa theo nguyên tắc của anh mà làm việc, cơ bản sẽ không có vấn đề.
Anh vừa cứu cô, trong mắt anh, đây là sự báo đáp anh nên có.
-
Trước tiết tự học buổi tối, Đào Thư Thúy gọi Lâm Bạch Du qua.
Bởi vì chuyện của Mã Hoành, cô và trưởng khoa thương lượng, xếp cô đến phòng thi trước, tách khỏi bọn họ.
Còn về hình phạt Mã Hoành thì chờ sau khi thi rồi nói sau.
Lâm Bạch Du thở phào một hơi: “Vâng ạ.”
Trở lại phòng học, cô vẫn nhịn không được mà vui vẻ, không có Mã Hoành quấy rầy, cô cảm thấy mình có thể thi thêm mấy điểm.
Ngày hôm sau quả nhiên yên tĩnh không ít.
Sau khi thi xong, tiết tự học buổi tối cùng ngày, các giáo viên sửa bài thi, phòng học do đại biểu lớp và lớp trưởng thay phiên trông coi tự học.
Mà sáng thứ bảy, Đào Thư Thúy lại lần nữa gọi Lâm Bạch Du tới.
Lúc này Tùy Khâm cũng ở đó.
“Lúc trước Mã Hoành từng bị phạt quản chế, nếu lại xử phạt nữa chính là trực tiếp đuổi học, nhưng trường chưa từng đuổi học ai.”
“Chủ nhiệm giáo dục định để em ấy về tự kiểm điểm một tuần, tái phạm lần nữa thì đuổi học.”
Lâm Bạch Du vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này sẽ khiến Mã Hoành bị đuổi học.
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Đào Thư Thúy lộ ra nụ cười: “Vậy thì quay về đi.”
Còn về Tùy Khâm, tới rồi đi, từ đầu tới cuối không nói một câu.
Lâm Bạch Du nói: “Chắc cậu ta đã tố cáo cậu, chỉ là cô giáo không tin, Tùy Khâm, sao cậu đánh nhau giỏi vậy?”
Tùy Khâm: “…”
Lâm Bạch Du thấy anh trầm mặc thì không nhịn được nở nụ cười, mi mắt cong cong.
Tùy Khâm nhìn nụ cười trên mặt cô, rất xinh đẹp, hôm qua lúc cô thấy anh xuất hiện, hai mắt cũng sáng lên trong veo như vậy.
Đầu lưỡi anh khẽ nhúc nhích, một tiếng “Cmn” không ra khỏi miệng.
Mã Hoành đúng thật là tên thối nát.
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook