Chiêu Diêu
-
Chương 74
“Thật may … Thật may …”
Bên tai ta nghe được tiếng lầm bầm nỉ non của Mặc Thanh. Hắn không tự chủ được nhỏ giọng liên tục nói ba tiếng, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Đối với người có tính tình quen đè nén ẩn nhẫn như Mặc Thanh mà nói, hành động như vậy tức là hắn không thể tự kìm hãm được nữa rồi.
Tay của hắn ôm lấy eo ta, khiến cho ngực ta dính sát vào người hắn, dùng sức lớn đến nỗi ta có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim “thình thịch thình thịch” mãnh liệt của hắn. Mặc Thanh có thể che giấu được nét mặt nhưng không thể che đậy được nhịp tim.
Cái ôm của hắn vẫn ấm áp như vậy, ta đau lòng ôm lại hắn thật chặt. Lại để cho ngươi lo lắng, lại khiến cho ngươi đau lòng, sao ta có thể luôn khinh địch làm ngươi bị hù dọa như vậy?
“Không sao rồi, Mặc Thanh…” Ta nói, “Ta không sao rồi.” Ta vỗ vỗ lưng hắn, vừa rồi mới phá vỡ phong ấn nên thân thể ta ẩn ẩn đau đớn. Hắn ôm ta chặt hơn nữa, lại càng khiến ta cảm thấy đau.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải nhịn xuống, bởi vì ta cũng không thể buông tay.
Phá vỡ được tầng kiểm soát cảm xúc kiên cố của Mặc Thanh đâu có dễ dàng, trải qua bao nhiêu đau đớn khổ cực mới nhìn thấy được một mặt này của hắn. Sao ta chịu buông tay đây? Mấy đôi tình nhân người ta nói yêu đều ân ân ái ái, vậy mà rơi vào người ta và Mặc Thanh thì lập tức biến thành chuyện sinh ly tử biệt.
Không lẽ trời sinh ta vốn đã như vậy sao?
Trong khi ta còn chưa kịp cảm thán xong, một con rối Tiểu Đoản Mao ở trên đỉnh động bất chợt bị Lâm Tử Dự đánh rớt xuống. Thân thể hắn rơi thẳng xuống đống đất đá bên cạnh bàn tròn ở dưới đáy làm bốc lên một trận bụi bặm.
Vì cớ gì không thể để cho ta và Mặc Thanh ôm ấp dây dưa triền miên một lát hả?
Ầm ĩ quá thể!
Tâm trạng của ta không tốt một chút nào, nhưng ta mới tính đẩy Mặc Thanh ra một chút thì bên hông lập tức bị cánh tay hắn ôm trọn lấy.
Chưa bao giờ hắn có hành động cường ngạnh khống chế như vậy, ta hơi ngẩn ra: “Mặc Thanh?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Vũ đang bị Thập Thất cuốn lấy, nghe thấy ta gọi thì liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng cánh tay vẫn không chịu buông ra, “Đứng ở bên cạnh ta.”
Mặc Thanh vô cùng tức giận…
Sự tức giận ở mức độ mà ngay cả ta cũng chưa từng có.
Hắn bảo hộ ta ở phía sau, một tay cầm Kiếm Vạn Quân, mỗi một bước tiến lên là một trận đất rung núi chuyển.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Mặc Thanh vung kiếm, chiêu thức tinh giản mà lão luyện, giống như phong cách của hắn, vô cùng đơn giản, không hề phức tạp. Vậy mà sau khi chém ra, kiếm khí như một luồng sóng thần, không có một chút bận tâm đến Thập Thất vẫn còn dây dưa với Khương Vũ ở phía đó, phá tan dáng vẻ bệ vệ của Khương Vũ.
Trước khi kiếm khí ập đến, Thập Thất theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm, một quyền đang đánh ra một nửa liền lập tức thu lại nằm ập xuống đất, tránh né đòn tấn công của kiếm khí. Sau khi kiếm khí quét qua, mặc dù Thập Thất gần như miễn dịch đối với pháp lực cũng phải nhíu mày, phủ phục trên mặt đất.
Trong khi đó, Khương Vũ dùng bát diện kiếm cứng rắn đối kháng lại luồng kiếm khí.
Bát diện kiếm ở trong tay Khương Vũ phát ra ánh sáng đỏ rực, con ngươi hắn cũng phát ra ánh sáng đỏ kinh người, gân xanh trên trán nhô lên, quát một tiếng chói tai, rốt cuộc dùng toàn lực chém kiếm khí của Mặc Thanh ra làm hai.
Kiếm khí bị chém chia ra làm hai nửa đập vào vách đá sau lưng Khương Vũ. “Ầm” một tiếng, kiếm khí đâm vào vách đá hơn hai trượng, lực tác động to lớn khiến mặt đất rung động, giống như trâu núi xoay người, khiến ta đứng cũng có phần không vững. Đúng vào lúc này, ánh sáng trắng chợt lóe, là Mặc Thanh tạo ra một luồng ánh sáng … hộ thể xung quanh ta? Không phải là kết giới mà đơn thuần là vòng chắn hắn dùng sức mạnh của mình tạo ra để bảo vệ ta.
Chỉ cần hắn không chết, vòng chắn cũng sẽ không bị phá…
Lần này… quả thực Mặc Thanh bị hù cho sợ rồi…
Rung động khi nãy khiến cho đất đá trên đỉnh núi rơi xuống, cả vách đá trong huyệt động cũng bị ảnh hưởng. Lâm Tử Dự miễn cưỡng giữ cho cơ thể đứng vững, hắn nhìn lên trên cao thấy Ám La Vệ vẫn còn quấn lấy con rối Tiểu Đoản Mao, hô to: “Nơi này sắp sập rồi, nhanh chóng đi ra ngoài!”
Thập Thất mặt mũi đầy bụi bặm trèo từ một hòn đá đi ra. Nàng không biết thuật di chuyển, bay cũng không nhanh, ta đang định đi giúp nàng thì bỗng thấy bên cạnh nàng có bóng người chợt lóe. Cầm Thiên Huyền nói với Thập Thất mấy câu, Khương Vũ làm bộ muốn ngăn cản, ý đồ dùng Thập Thất để uy hiếp, Mặc Thanh không nói không rằng lại chém thêm một luồng kiếm khí qua đó.
Luồng kiếm khí này dựng thẳng lên, giống như một bức tường ngăn cách Khương Vũ và Cầm Thiên Huyền.
Cầm Thiên Huyền nói với Thập Thất xong liền dùng thuật di chuyển mang theo nàng bay lên trời, Thập Thất ở giữa không trung kêu gào: “A a! Đưa cả Môn chủ đi theo nữa!”
Đến thời điểm này rồi mà vẫn không quên quan tâm ta.
Ta nhìn xuyên qua vòng chắn của Mặc Thanh, thấy toàn bộ đất đá rơi xuống chỗ ta đều bị sức mạnh bên ngoài vòng chắn đánh nát. Mặc Thanh đứng ở trước mặt ta, không quay đầu lại, nhưng chỉ cần bóng lưng của hắn thôi cũng đủ khiến cho người khác có cảm giác an toàn rồi.
Hắn không cho ta rời đi, mà chính ta cũng không muốn rời đi.
“Ha ha.” Khương Vũ bị buộc lùi vào một góc, cười ra tiếng, “Không hổ là tiền bối của ta, quả nhiên sức mạnh không thể khinh thường.”
Tiền bối?
Ta bị từ này hấp dẫn sự chú ý.
“Ai cho phép ngươi nói nhảm?” Mặc Thanh lạnh giọng hỏi xong, không khí bốn phía đột nhiên gia tăng áp lực. Kiếm Vạn Quân có sức mạnh của vạn quân, phá vỡ tảng đá bên cạnh Khương Vũ cùng bát diện kiếm trong tay hắn.
Sắc mặt Khương Vũ có mấy phần khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống được thân thể.
“Ngươi sử dụng con rối thoát được hai lần, lần này ngươi trốn thử cho ta xem.” Nói xong, một tiếng xé gió trầm đục lướt qua, ta không có cảm giác gì, nhưng đòn tấn công này lại làm cho Khương Vũ phun ra một ngụm máu tươi.
Ta ở sau lưng Mặc Thanh, dựa vào ánh sáng bên trên chiếu xuống, mơ hồ thấy được ấn ký thoáng hiện lên sau lớp trường bào của hắn. Ta đang định quan sát kỹ hơn thì một con rối Tiểu Đoản Mao chợt nhảy xuống bên cạnh ta, giơ đao chém vào Mặc Thanh đang đứng trước vòng chắn. Mặc Thanh còn chẳng quay đầu lại, chỉ khoát tay một cái, vô thanh vô thức bắt được hắn.
Con rối Tiểu Đoản Mao bị một sức mạnh vô hình kéo tới, cổ hắn rơi vào trong tay Mặc Thanh. Mặc Thanh chỉ dùng lực một chút, không bận tâm chút nào bẻ gãy cổ của hắn, ném xác xuống đất rồi nhấc chân bước qua.
Mặt đất khẽ rung chuyển, ở bên này Khương Vũ không sợ chết vẫn còn tươi cười: “Lộ Chiêu Diêu ơi là Lộ Chiêu Diêu, thật không ngờ ở trong lòng Lệ Trần Lan nàng lại quan trọng đến thế. Chỉ bắt nàng có một lát thôi mà cũng khiến hắn nổi giận lớn như vậy.”
“Điều mà ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm.” Ta lành lạnh nói, “Câm mồm mà chết đi là được rồi.”
“Không.” Hắn nói, “Ta còn một bí mật nữa chưa nói cho nàng biết…” Nhưng hắn còn chưa nói xong, áp lực xung quanh đã tăng mạnh, đất đá vỡ vụn, thân thể của Khương Vũ tóc đỏ thoáng chốc bị ép thành một đống thịt nát như tương.
Ngay sau đó, một luồng khí thể màu đỏ bay lên trời, đột nhiên bay tới phía trước ta. Ta nghe thấy tiếng Khương Vũ phảng phất bên tai: “Người mà nàng thích hiện giờ là đồng loại của ta đó.”
Tiếng nói vừa dứt, ta hiểu được ý của hắn, đồng tử chợt xiết lại, nhưng ngay khi ta muốn mở miệng hỏi thêm một câu thì khí thể màu đỏ đó thoáng cái đã rút vào sau lưng Mặc Thanh.
“Mặc Thanh!” Ta thét một tiếng kinh hãi, Mặc Thanh quay đầu lại nhìn ta.
“Sao vậy?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn giống như bình thường. Đám thịt vụn máu me của Khương Vũ rơi đầy trên đất, bị đá trên đỉnh núi không ngừng rơi xuống chôn vùi.
Mà dường như Mặc Thanh hoàn toàn không nghe thấy câu nói hóa thành hơi thở kia của Khương Vũ vừa rồi.
Hắn không nghe thấy Khương Vũ nói hai người là cùng đồng loại, cũng không nghe được giọng của Khương Vũ giống như đang nguyền rủa mà nói với ta: “Ta đã không chiếm được nàng thì tuyệt đối không để cho người khác giành được. Lần này nàng đã biết thế nào được gọi là tâm ma chưa?”
Bên tai ta nghe được tiếng lầm bầm nỉ non của Mặc Thanh. Hắn không tự chủ được nhỏ giọng liên tục nói ba tiếng, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Đối với người có tính tình quen đè nén ẩn nhẫn như Mặc Thanh mà nói, hành động như vậy tức là hắn không thể tự kìm hãm được nữa rồi.
Tay của hắn ôm lấy eo ta, khiến cho ngực ta dính sát vào người hắn, dùng sức lớn đến nỗi ta có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim “thình thịch thình thịch” mãnh liệt của hắn. Mặc Thanh có thể che giấu được nét mặt nhưng không thể che đậy được nhịp tim.
Cái ôm của hắn vẫn ấm áp như vậy, ta đau lòng ôm lại hắn thật chặt. Lại để cho ngươi lo lắng, lại khiến cho ngươi đau lòng, sao ta có thể luôn khinh địch làm ngươi bị hù dọa như vậy?
“Không sao rồi, Mặc Thanh…” Ta nói, “Ta không sao rồi.” Ta vỗ vỗ lưng hắn, vừa rồi mới phá vỡ phong ấn nên thân thể ta ẩn ẩn đau đớn. Hắn ôm ta chặt hơn nữa, lại càng khiến ta cảm thấy đau.
Nhưng bất luận thế nào thì cũng phải nhịn xuống, bởi vì ta cũng không thể buông tay.
Phá vỡ được tầng kiểm soát cảm xúc kiên cố của Mặc Thanh đâu có dễ dàng, trải qua bao nhiêu đau đớn khổ cực mới nhìn thấy được một mặt này của hắn. Sao ta chịu buông tay đây? Mấy đôi tình nhân người ta nói yêu đều ân ân ái ái, vậy mà rơi vào người ta và Mặc Thanh thì lập tức biến thành chuyện sinh ly tử biệt.
Không lẽ trời sinh ta vốn đã như vậy sao?
Trong khi ta còn chưa kịp cảm thán xong, một con rối Tiểu Đoản Mao ở trên đỉnh động bất chợt bị Lâm Tử Dự đánh rớt xuống. Thân thể hắn rơi thẳng xuống đống đất đá bên cạnh bàn tròn ở dưới đáy làm bốc lên một trận bụi bặm.
Vì cớ gì không thể để cho ta và Mặc Thanh ôm ấp dây dưa triền miên một lát hả?
Ầm ĩ quá thể!
Tâm trạng của ta không tốt một chút nào, nhưng ta mới tính đẩy Mặc Thanh ra một chút thì bên hông lập tức bị cánh tay hắn ôm trọn lấy.
Chưa bao giờ hắn có hành động cường ngạnh khống chế như vậy, ta hơi ngẩn ra: “Mặc Thanh?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Vũ đang bị Thập Thất cuốn lấy, nghe thấy ta gọi thì liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng cánh tay vẫn không chịu buông ra, “Đứng ở bên cạnh ta.”
Mặc Thanh vô cùng tức giận…
Sự tức giận ở mức độ mà ngay cả ta cũng chưa từng có.
Hắn bảo hộ ta ở phía sau, một tay cầm Kiếm Vạn Quân, mỗi một bước tiến lên là một trận đất rung núi chuyển.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Mặc Thanh vung kiếm, chiêu thức tinh giản mà lão luyện, giống như phong cách của hắn, vô cùng đơn giản, không hề phức tạp. Vậy mà sau khi chém ra, kiếm khí như một luồng sóng thần, không có một chút bận tâm đến Thập Thất vẫn còn dây dưa với Khương Vũ ở phía đó, phá tan dáng vẻ bệ vệ của Khương Vũ.
Trước khi kiếm khí ập đến, Thập Thất theo bản năng phát hiện ra nguy hiểm, một quyền đang đánh ra một nửa liền lập tức thu lại nằm ập xuống đất, tránh né đòn tấn công của kiếm khí. Sau khi kiếm khí quét qua, mặc dù Thập Thất gần như miễn dịch đối với pháp lực cũng phải nhíu mày, phủ phục trên mặt đất.
Trong khi đó, Khương Vũ dùng bát diện kiếm cứng rắn đối kháng lại luồng kiếm khí.
Bát diện kiếm ở trong tay Khương Vũ phát ra ánh sáng đỏ rực, con ngươi hắn cũng phát ra ánh sáng đỏ kinh người, gân xanh trên trán nhô lên, quát một tiếng chói tai, rốt cuộc dùng toàn lực chém kiếm khí của Mặc Thanh ra làm hai.
Kiếm khí bị chém chia ra làm hai nửa đập vào vách đá sau lưng Khương Vũ. “Ầm” một tiếng, kiếm khí đâm vào vách đá hơn hai trượng, lực tác động to lớn khiến mặt đất rung động, giống như trâu núi xoay người, khiến ta đứng cũng có phần không vững. Đúng vào lúc này, ánh sáng trắng chợt lóe, là Mặc Thanh tạo ra một luồng ánh sáng … hộ thể xung quanh ta? Không phải là kết giới mà đơn thuần là vòng chắn hắn dùng sức mạnh của mình tạo ra để bảo vệ ta.
Chỉ cần hắn không chết, vòng chắn cũng sẽ không bị phá…
Lần này… quả thực Mặc Thanh bị hù cho sợ rồi…
Rung động khi nãy khiến cho đất đá trên đỉnh núi rơi xuống, cả vách đá trong huyệt động cũng bị ảnh hưởng. Lâm Tử Dự miễn cưỡng giữ cho cơ thể đứng vững, hắn nhìn lên trên cao thấy Ám La Vệ vẫn còn quấn lấy con rối Tiểu Đoản Mao, hô to: “Nơi này sắp sập rồi, nhanh chóng đi ra ngoài!”
Thập Thất mặt mũi đầy bụi bặm trèo từ một hòn đá đi ra. Nàng không biết thuật di chuyển, bay cũng không nhanh, ta đang định đi giúp nàng thì bỗng thấy bên cạnh nàng có bóng người chợt lóe. Cầm Thiên Huyền nói với Thập Thất mấy câu, Khương Vũ làm bộ muốn ngăn cản, ý đồ dùng Thập Thất để uy hiếp, Mặc Thanh không nói không rằng lại chém thêm một luồng kiếm khí qua đó.
Luồng kiếm khí này dựng thẳng lên, giống như một bức tường ngăn cách Khương Vũ và Cầm Thiên Huyền.
Cầm Thiên Huyền nói với Thập Thất xong liền dùng thuật di chuyển mang theo nàng bay lên trời, Thập Thất ở giữa không trung kêu gào: “A a! Đưa cả Môn chủ đi theo nữa!”
Đến thời điểm này rồi mà vẫn không quên quan tâm ta.
Ta nhìn xuyên qua vòng chắn của Mặc Thanh, thấy toàn bộ đất đá rơi xuống chỗ ta đều bị sức mạnh bên ngoài vòng chắn đánh nát. Mặc Thanh đứng ở trước mặt ta, không quay đầu lại, nhưng chỉ cần bóng lưng của hắn thôi cũng đủ khiến cho người khác có cảm giác an toàn rồi.
Hắn không cho ta rời đi, mà chính ta cũng không muốn rời đi.
“Ha ha.” Khương Vũ bị buộc lùi vào một góc, cười ra tiếng, “Không hổ là tiền bối của ta, quả nhiên sức mạnh không thể khinh thường.”
Tiền bối?
Ta bị từ này hấp dẫn sự chú ý.
“Ai cho phép ngươi nói nhảm?” Mặc Thanh lạnh giọng hỏi xong, không khí bốn phía đột nhiên gia tăng áp lực. Kiếm Vạn Quân có sức mạnh của vạn quân, phá vỡ tảng đá bên cạnh Khương Vũ cùng bát diện kiếm trong tay hắn.
Sắc mặt Khương Vũ có mấy phần khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống được thân thể.
“Ngươi sử dụng con rối thoát được hai lần, lần này ngươi trốn thử cho ta xem.” Nói xong, một tiếng xé gió trầm đục lướt qua, ta không có cảm giác gì, nhưng đòn tấn công này lại làm cho Khương Vũ phun ra một ngụm máu tươi.
Ta ở sau lưng Mặc Thanh, dựa vào ánh sáng bên trên chiếu xuống, mơ hồ thấy được ấn ký thoáng hiện lên sau lớp trường bào của hắn. Ta đang định quan sát kỹ hơn thì một con rối Tiểu Đoản Mao chợt nhảy xuống bên cạnh ta, giơ đao chém vào Mặc Thanh đang đứng trước vòng chắn. Mặc Thanh còn chẳng quay đầu lại, chỉ khoát tay một cái, vô thanh vô thức bắt được hắn.
Con rối Tiểu Đoản Mao bị một sức mạnh vô hình kéo tới, cổ hắn rơi vào trong tay Mặc Thanh. Mặc Thanh chỉ dùng lực một chút, không bận tâm chút nào bẻ gãy cổ của hắn, ném xác xuống đất rồi nhấc chân bước qua.
Mặt đất khẽ rung chuyển, ở bên này Khương Vũ không sợ chết vẫn còn tươi cười: “Lộ Chiêu Diêu ơi là Lộ Chiêu Diêu, thật không ngờ ở trong lòng Lệ Trần Lan nàng lại quan trọng đến thế. Chỉ bắt nàng có một lát thôi mà cũng khiến hắn nổi giận lớn như vậy.”
“Điều mà ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm.” Ta lành lạnh nói, “Câm mồm mà chết đi là được rồi.”
“Không.” Hắn nói, “Ta còn một bí mật nữa chưa nói cho nàng biết…” Nhưng hắn còn chưa nói xong, áp lực xung quanh đã tăng mạnh, đất đá vỡ vụn, thân thể của Khương Vũ tóc đỏ thoáng chốc bị ép thành một đống thịt nát như tương.
Ngay sau đó, một luồng khí thể màu đỏ bay lên trời, đột nhiên bay tới phía trước ta. Ta nghe thấy tiếng Khương Vũ phảng phất bên tai: “Người mà nàng thích hiện giờ là đồng loại của ta đó.”
Tiếng nói vừa dứt, ta hiểu được ý của hắn, đồng tử chợt xiết lại, nhưng ngay khi ta muốn mở miệng hỏi thêm một câu thì khí thể màu đỏ đó thoáng cái đã rút vào sau lưng Mặc Thanh.
“Mặc Thanh!” Ta thét một tiếng kinh hãi, Mặc Thanh quay đầu lại nhìn ta.
“Sao vậy?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn giống như bình thường. Đám thịt vụn máu me của Khương Vũ rơi đầy trên đất, bị đá trên đỉnh núi không ngừng rơi xuống chôn vùi.
Mà dường như Mặc Thanh hoàn toàn không nghe thấy câu nói hóa thành hơi thở kia của Khương Vũ vừa rồi.
Hắn không nghe thấy Khương Vũ nói hai người là cùng đồng loại, cũng không nghe được giọng của Khương Vũ giống như đang nguyền rủa mà nói với ta: “Ta đã không chiếm được nàng thì tuyệt đối không để cho người khác giành được. Lần này nàng đã biết thế nào được gọi là tâm ma chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook