Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh
-
Chương 30: Cầu vồng sau cơn mưa
Tôi kéo chiếc rèm trắng trên ô cửa sổ lớn trong phòng bếp sang một bên để đón ánh nắng sớm mai. Căn hộ của Nelson ở trên tầng bảy, đứng ở đây có thể nhìn bao quát được Phú Mỹ Hưng. Gió lồng lộng mơn man đem lại một cảm giác thanh thản và sảng khoái. Tôi để mặc tóc rối tung theo làn gió, vươn vai hít một hơi dài không khí trong lành, rồi quay lại loay hoay với cái lò nướng.
Trong lúc chờ Nelson ngủ dậy, tôi phớt một lớp bơ lên chiếc bánh mì nướng dòn và lướt qua một vài tờ báo trên bàn. Tôi đã chuyển hẳn về căn hộ của Nelson trong sự phấn khích của gia đình bác Đinh Anh. Từ lâu, cả hai gia đình đã xem như chúng tôi là một đôi vợ chồng mới cưới mặc dù chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Thỉnh thoảng, vào cuối tuần, nếu như bố tôi và Nelson không có ca trực, cả đại gia đình sẽ tổ chức những buổi tối BBQ thân mật, và thế nào bác Đinh Anh cũng sẽ ra sức thúc giục chúng tôi sớm kết hôn. Tuy nhiên, khi tôi quyết định chuyển sang nhà Nelson, mẹ chỉ mỉm cười khích lệ nhưng bố An thì phản đối ra mặt.
- Không được. Bố bảo không được là không được. Kết hôn trước đi đã.
- Này anh – mẹ nghiêm giọng – Anh quên ngày xưa chúng ta cũng thế à? – Mẹ lấy tay xoa xoa vào mái tóc của bố, khiến cơn tức giận của bố dường như tan biến theo làn tay nhẹ nhàng của mẹ. Đúng là chỉ có mẹ mới có thể điều khiển một người lạnh lùng và quyết đoán như bố.
Gương mặt bố có chút ửng đỏ vì mất đi tôn nghiêm trước mặt tôi. Tôi cố gắng để không phì cười, kẻo lại làm cho bố thẹn quá hóa giận.
- Em chẳng cho anh chút tôn nghiêm nào cả. – Bố vờ trách, rồi lại thở dài ai oán. – Biết thế ngày xưa mình sinh thêm một đứa nữa. Bí Ngô giờ lớn rồi, chẳng cần bố mẹ nữa.
- Bây giờ vẫn không muộn đâu bố. – Tôi nói chen vào, bắt gặp ánh mắt trừng trừng của bố, liền rụt vai lại rồi nhanh chóng kéo vali ra khỏi phòng trước khi bố kịp đổi ý.
Thực ra bố An và mẹ Nhiên của tôi vẫn còn trẻ lắm. Tuy đã bước qua tuổi năm mươi nhưng mỗi lần đi ra ngoài, người ta vẫn nhầm tưởng rằng bố mẹ chính là anh chị của tôi. Nói thế để bạn biết được sức hấp dẫn của bố tôi kinh khủng đến mức nào. Mấy bác y tá trung niên ở bệnh viện thường mơ màng kể lại rằng bố tôi thời trẻ có một lực lượng fan nữ hùng hậu đến mức có thể xếp một hàng dài cả mấy km. Và đến bây giờ vẫn thế, vẻ nam tính, chững chạc của bố vẫn còn khiến ối cô gái sẵn sàng chết lên chết xuống. Nhưng trong mắt bố, mẹ tôi vẫn là người phụ nữ duy nhất có thể làm ông mất bình tĩnh.
- Đang nghĩ gì thế? – Nelson cúi xuống, râu anh lún phún chạm vào cổ tôi, khiến cơ thể tôi như có một luồng điện chạy qua. Anh hôn nhẹ lên gáy tôi.
- Em có nghĩ gì đâu. Anh ăn sáng nhé. – Tôi đẩy vội chiếc bánh mì đã quét bơ đậu phụng sang cho anh trong khi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Ngày mai họp báo à?
- Vâng.
- Em có cần anh đi cùng không? – Anh nhìn tôi chờ đợi.
- Có tiện cho anh không?
- Vậy ngày mai anh đưa em đến.
- Nhớ đội trùm mũ xuống và đeo kính đen nhé. – Tôi vội nói.
Anh bỏ bánh mì xuống, ngước mắt sang phía tôi, ánh mắt có chút thất vọng theo từng lời nói:
- Em không muốn ai thấy anh à?
- Đúng vậy. – Tôi gật đầu chắc nịch. – Làm sao có thể để cho hàng tá phụ nữ đeo bám anh khi nhìn anh được chứ. Em không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh khi mà những cặp mắt lẳng lơ ấy cứ như muốn ăn sống anh. – Tôi bực mình, nhớ lại ngày hôm qua, khi chúng tôi đi nhà sách, cô gái thu ngân cứ nhìn chằm chằm vào Nelson với anh mắt thèm muốn.
- Em ghen à?
- Còn lâu nhé.
Tôi còn định phản đối tiếp thì Nelson đã nuốt hết những lời nói đó trong miệng anh. Anh mải miết hôn lên môi tôi cho đến lúc tôi nghẹt thở mới chịu buông ra.
- Lát nữa em có đi đâu không?
- Em định đi siêu thị. Còn anh?
- Sáng nay có một ca mổ. Đến đón anh lúc 12h trưa nhé, rồi mình sẽ đi ăn.
- Vâng.
Hai tiếng sau.
Tôi đi lòng vòng quanh siêu thị trong chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che gương mặt. Cuối cùng, cảm thấy không còn gì để mua nữa, tôi ghé vào sạp báo mua một tờ báo giải trí rồi đến căn tin bệnh viện chờ Nelson. Tôi gọi cho mình một tách café ít sữa rồi chăm chú vào tờ báo. Đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh Linh Chi nụ cười rạng ngời, âu yếm khoác tay Quân.
“ Trần Quân đã bỏ rơi Chiều Lạ để trở về với cô nàng xinh đẹp Linh Chi?
Hôm qua, chúng tôi tình cờ bắt gặp Trần Quân cùng với Linh Chi bước vào một cửa hàng thời trang. Ánh mắt cô luôn hướng về anh ấy như không có gì có thể chia cắt được. Có lẽ sau một thời gian vui đùa bên Chiều Lạ, Trần Quân đã nhận ra đâu mới chính là bến bờ của mình…”
Tôi bật cười trước những dòng chữ vớ vẩn của tờ báo lá cải này. Đôi khi tôi thấy khâm phục nhà báo với một trí tưởng tượng phong phú. Chỉ cần một bức ảnh thôi, họ cũng có thể vẽ nên được một câu chuyện tình lâm li bi đát.
Có tiếng lao xao làm cắt đứt suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn người đang bước vào căn tin trong ánh mắt ngưỡng mộ của hầu hết phái đẹp trong phòng. Anh thong thả bước về phía tôi, gương mặt dưới nắng trông đẹp như một vị thần Hy Lạp. Chiếc áo sơ-mi sọc khiến anh trông vừa có chút thư sinh nhưng lại vẫn giữ được vẻ nam tính ẩn giấu bên trong. Trên tay anh là chiếc áo Blu trắng, giống kiểu chiếc áo ba tôi vẫn thường mặc. Mỗi lần anh khoác chiếc áo blu vào, tôi chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn vẻ đẹp của tạo hóa trước mắt mình. Giữa ba An và anh có một điểm chung gì đó mà tôi không thể nào hiểu nổi. Có lẽ chính vì vậy mà anh nói chuyện rất hợp với ba tôi, như những người bạn tri kỉ tuy rằng hai người cách nhau đến gần hai mươi tuổi. Có những đêm, Nelson và ba tôi lang thang uống bia phố đêm và nói chuyện phiếm đến ba giờ sáng mới về nhà, khiến cho cả mẹ và tôi vừa bực mình vừa buồn cười.
- Đi thôi em yêu. – Anh cúi xuống hôn tôi trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa nuối tiếc lẫn ngưỡng mộ của các cô nàng xung quanh.
Tôi vòng tay qua cổ anh, nói thầm:
- Có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn đang chỉa về phía em đấy.
Anh bật cười, một tay kéo tôi đứng dậy, một tay lấy chiếc túi xách của tôi để trên ghế. Chúng tôi đi ra khỏi căn phòng trước bao nhiêu ánh mắt. Tuy rằng tôi đã đội sụp mũ xuống nhưng cảm giác bị nhìn ngó cũng chẳng được thoải mái cho lắm.
***
Tôi ngắm nhìn mình lại trong gương một lần nữa trước khi bước ra khỏi phòng. Nelson đang ngồi đọc báo trên ghế, anh ngẩn người nhìn tôi:
- Em đẹp quá. – Anh thì thầm vào tai tôi, hơi thở đậm nam tính của anh quấn lấy các giác quan của tôi.
Tôi đã chọn lui chọn tới một bộ váy áo vừa trang nhã vừa có thể làm nổi bật được những đường cong cần thiết của cơ thể. Cuối cùng, tôi mặc một chiếc ào ngắn tay cổ chữ V màu trắng, ôm sát lấy đôi chân thon gọn. Nelson chỉ xuề xòa một chiếc quần jean đơn giản với chiếc sơ-mi trắng nhưng tôi lại thấy anh đẹp trai đến nghẹt thở. Nếu như không phải đi ngay, có lẽ chúng tôi đã không cưỡng lại được lực hấp dẫn này. Tôi bỗng ước gì anh không đẹp trai, để tôi không phải khó chịu trước những ánh mắt cứ dán chặt vào anh không buông tha.
Nelson kéo chiếc mũ sụp xuống rồi lái xe đưa tôi đến cuộc họp báo. Sau khi chở tôi tới sảnh khách sạn, anh rẽ xuống hầm đậu xe. Khi tôi đến thì cả phòng họp báo đã chật kín. Những máy ảnh chĩa vào tôi, làm tôi có cảm giác như những khẩu sung lục chỉ chực thời cơ để bóp còi. Ánh sáng chớp lòe của flash làm mắt tôi cảm thấy khó chịu. Tôi cố trấn tĩnh ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình. Tiếng lao xao trở nên nhỏ dần trong khi mọi người yên vị vào chỗ ngồi.
- Xin cho hỏi, tại sao cô tổ chức cuộc họp báo này? Trước đây, chúng tôi đã nhiều lần liên lạc nhưng cô không bao giờ đồng ý phỏng vấn. – Một ai đó lên tiếng, bắt đầu cuộc họp báo.
- Tôi quyết định không giữ im lặng nữa bởi vì tôi không muốn những tin tức sai lệch làm tổn thương người tôi yêu. Đây sẽ là buổi họp báo đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, vì vậy xin mọi người hãy hỏi hết tất cả những điều muốn biết. Tôi sẽ trả lời tất cả trong phạm vi có thể.
- Người cô yêu có phải là Nelson – anh chàng trong truyện?Anh ta có thật?
- Đúng vậy. – Tôi hít một hơi dài, đảo mắt tìm Nelson. Anh đang đứng ở góc bên trái của căn phòng, mỉm cười khích lệ tôi. Chiếc máy ảnh vòng qua cổ khiến anh lẫn vào đám đông một cách hài hòa. Người không biết sẽ nghĩ rằng anh là một phóng viên. Đúng vậy, một anh chàng phóng viên có gương mặt đẹp trai và một cơ thể phóng điện cực mạnh. Tôi giơ bàn tay phải lên trước sự chứng kiến của các phóng viên. – Đây là chiếc nhẫn cầu hôn của anh ấy.
- Chị có thể nói một chút về anh ấy được không?
- Trong mắt tôi, anh ấy hoàn hảo.
Những kí giả im lặng chờ đợi tiếp, và cuối cùng, khi họ phát hiện ra tôi không có ý định tiết lộ gì thêm, họ buộc lòng phải chuyển sang câu hỏi khác.
- Xin hỏi, vậy còn chuyện chị và diễn viên Đình Minh là thế nào?
- Mọi người muốn xem thẻ sinh viên của tôi không? – Tôi giơ tấm thẻ lên. – Tôi học tại trường Bentley, bang Massachusetts. Tôi chưa từng học Đại học ở Việt Nam.
- Ồ, điều này có thể lý giải tại sao chúng tôi không liên lạc được với Đình Minh trong thời gian gần đây. Vậy còn tin đồn chị đã phẫu thuật thẩm mỹ?
- Điều đó có thể chứng thực khi xem ảnh hồi bé của tôi. Chẳng ai lại đi phẫu thuật khi còn bé chứ? – Tôi mỉm cười, có chút nhạo báng trong giọng nói.
Tấm ảnh hồi bé của tôi được truyền tới từng phóng viên. Trong tấm hình, tôi đang nghịch ngợm với chiếc ghế mây, miệng cười toe toét hồn nhiên. Có thể nói, hình ảnh hồi bé của tôi không khác hiện tại bao nhiêu.
- Theo như tôi được biết, – một cô gái có gương mặt khá quen lên tiếng mặc dù tôi không nhớ đã từng gặp cô ta ở đâu. – thì chị và Trần Quân đã từng yêu nhau. Điều này không sai chứ? Chắc chị không biết, tôi học dưới chị một khóa. Vậy lí do hai người chia tay có phải vì Nelson?
Tôi bối rối, đảo mắt tìm Nelson trong khi những ánh mắt của kí giả dán vào tôi một cách soi mói. Nelson vẫn mỉm cười, đưa tay lên như muốn bảo rằng “Anh vẫn đang ở bên cạnh em”. Tôi mỉm cười, cơ thể thả lỏng một chút. Tôi hít một hơi dài rồi lên tiếng:
- Đúng vậy. Trần Quân từng là bạn trai cũ của tôi. Còn chuyện chúng tôi chấm dứt mối quan hệ không liên quan đến Nelson. Khi tình yêu hết thì lý do gì cũng là vô ích. Hiện tại, chúng tôi chỉ là những đồng nghiệp.
- Nếu chỉ là những đồng nghiệp, tại sao chiều hôm ấy, Trần Quân lại ôm chị?
- Là do tôi không cẩn thận vấp ngã, cũng may anh ấy kịp đỡ lấy tôi. Vô tình lại gây ra sự hiểu nhầm như vậy.
Tôi có thể nhìn thấy những ánh mắt không hài lòng khi nghe câu trả lời của tôi. Chẳng lẽ họ lại muốn tôi thành thật trả lời rằng vì Trần Quân muốn tôi quay trở về bên anh ấy? Hoang đường.
- Trần Quân hình như đã quay lại với Linh Chi, chị có cảm giác gì không?
Tôi bật cười trước câu hỏi ngô nghê ấy.
- Đã không còn yêu thì tại sao phải có cảm giác?Với tư cách một người bạn, tôi luôn muốn anh ấy được hạnh phúc.
- Vậy khi nào chị sẽ kết hôn với Nelson?
- Một ngày không xa.
- Chị nhất định không đưa Nelson ra ánh sáng ư?Có phải vì anh ta xấu xí? Có phải vì anh ta không sánh được với Trần Quân, một mẫu đàn ông của bao cô gái?
- Anh ấy vẫn đang ở đây đấy chứ. Chỉ có điều, mọi người không nhận ra thôi. Tôi nói rồi, tôi không quan tâm trong mắt người khác, anh ấy là người như thế nào. Còn trong lòng tôi, anh ấy hoàn hảo nhất. Tôi chưa bao giờ so sánh anh ấy với bất kì ai, vì một khi có sự so sánh thì đó không còn là tình yêu.
Những ánh mắt tò mò của kí giả sục sạo khắp nơi trong căn phòng để tìm người đàn ông bí ẩn. Tôi bật cười trước ý nghĩ chẳng ai tin nổi một anh chàng đang sụp mũ và đeo một chiếc kính râm kia sẽ là người họ muốn tìm. Giữa một biển người thế này, tìm ra được anh ấy không phải là dễ.
- Cám ơn mọi người đã đến cuộc họp báo hôm nay. – Tôi lên tiếng, cắt đứt sự xôn xao trong phòng. – Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép kết thúc ở đây. – Nói rồi, không đợi họ tiếp tục câu hỏi nào, tôi bước nhanh ra khỏi căn phòng bằng cửa sau. Bởi vì tôi biết nếu để họ tiếp tục tìm kiếm, họ chắc chắn sẽ nhận ra được Nelson. Ở anh toát ra một phong thái khiến người khác không thể rời mắt được.
Khi tôi bước vội vào xe thì Nelson đã ở đó từ bao giờ. Cánh nhà báo chỉ kịp chụp lấy những hình ảnh lờ mờ về anh. Anh lái xe đi khỏi tòa nhà trong khi một vài nhà báo hình như vẫn đang cố gắng bám theo chúng tôi. Vòng vèo một lúc, chúng tôi cũng thoát ra khỏi được sự bám đuôi của họ. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Đói chưa em yêu?
- Đói rồi. – Tôi ngả người sát vào anh, hít lấy mùi cơ thể riêng biệt toát ra từ anh. Không hiểu sao, mùi cơ thể anh luôn làm tôi có một cảm giác bình yên, nhẹ nhàng.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh. Em dễ nuôi lắm.
Nelson mỉm cười. Một tay anh bóp nhẹ lấy tay tôi. Ấm áp. Và đầy tin yêu.
Anh lái xe đến một nhà hàng ở Phú Mỹ Hưng. Nhà hàng này khá tách biệt, cũng là nơi đặc biệt yêu thích của các ngôi sao nổi tiếng hoặc những người nghĩ rằng mình là “sao”. Tôi chọn một bàn ăn nằm trong góc, gần cửa sổ hướng ra một con đường nhỏ. Cô gái phục vụ bàn hình như đã nhận ra tôi, cho nên cô ta nấn ná khá lâu để có thể vô tình nhìn được gương mặt của Nelson bị che khuất dưới chiếc kính râm và tờ thực đơn. Cuối cùng, cô gái đành bỏ cuộc, nở một nụ cười khá tươi với tôi trước khi đi vào bếp.
Nelson nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi và mân mê chiếc nhẫn vốn dĩ rất vừa khít với ngón áp út của tôi.
- Hai tuần nữa, mình cưới nhé.
Giọng nói anh trầm ấm vang lên, khiến tôi như đông cứng lại. Tôi sửng sốt nhìn anh:
- Làm sao có thể? Phải in thiệp mời, thử váy áo, lại còn đặt chỗ khách sạn…
Tôi lẩm bẩm, thầm nghĩ anh nói đùa mất rồi. Ít nhất cũng phải hai tháng mới sắp xếp hết được tất cả những việc ấy.
- Dễ thôi. Cứ lấy khách sạn của bố anh làm nơi đặt tiệc. Váy áo và thiệp mời thì ngày mai chúng ta sẽ đi xem.
- Nhưng mà như vậy nhanh quá không? – Tôi cảm thấy hoang mang. Dù gì đi nữa, chuyển từ tình trạng “độc thân” sang “bị trói buột” là một điều rất hệ trọng. Mặc dù tôi biết rằng nếu không lấy anh thì có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng lấy ai khác, nhưng cái ý nghĩ bỗng nhiên mình đã trở thành vợ của ai đó nghe thật kì lạ. Kì lạ chứ không phải là xa lạ.
Nelson rướn người về phía tôi, nâng cằm tôi lên và dịu dàng hôn lên môi tôi. Giọng anh khàn đi:
- Em có chịu lấy anh không?
Anh hôn cho đến khi tôi nghẹt thở và đầu óc mụ mị, không còn suy nghĩ được gì.
- Cuối tuần sau, chúng ta sẽ kết hôn, đúng không?
Ánh mắt anh nhìn tôi một cách nghiêm túc, giọng anh vang lên như một mệnh lệnh chứ không phải là yêu cầu. Tôi gần như bị thôi miên, lơ mơ gật đầu. Đến lúc này, anh mới thỏa mãn, mỉm cười một cách nham hiểm vì đã đạt được mục đích.
- Nhưng tại sao lại sớm thế?
Tôi bật hỏi anh. Cảm thấy có gì đó không đúng.
- Để hắn ta không quấy rầy em nữa. Và trước sau gì thì chúng ta cũng sẽ lấy nhau. – Nelson bình thản trả lời.
- Hắn?
- Đúng vậy.
Tôi quay mặt lại nhìn theo hướng mắt của Nelson về phía bàn ăn chếch chếch đối diện. Linh Chi đang đưa đôi mắt thách thức về phía tôi, một tay cô ta vòng qua ôm lấy Trần Quân. Trong khi đó, tôi có cảm giác ánh mắt Quân lại tối sầm đi.
Anh ta có nhìn thấy cảnh vừa rồi không? Nelson hôn tôi ấy?
Trần Quân đẩy Linh Chi ra, đứng dậy đi về phía bàn của chúng tôi. Cô nàng tuy vội vã và nóng ruột, nhưng vẫn cố duyên dáng đi theo sau anh. Những người phụ nữ tự cho mình là “sao” bao giờ cũng tỏ ra một cách kênh kiệu như tiểu thư:
- Chào em. – Quân nói nhưng ánh mắt lại có phần hướng về phía Nelson. Tuy rằng anh cố tỏ ra điềm đạm nhưng vẫn có chút gì đó tức tối.
- Chào anh.
Tôi gật đầu với Quân theo đúng phép lịch sự. Lần này, Quân nhướn mày hẳn về phía Nelson như muốn hỏi “ Hắn ta đấy à?”. Nelson ngạo mạn nhìn lại anh ta đầy thách thức.
- Lâu không gặp cô nhỉ. – Linh Chi khiêu khích đối mặt với tôi, khiến tôi không khỏi thở dài. Có thể cô ấy biết rằng tôi không còn yêu Quân. Chỉ là lòng kiêu hãnh của người phụ nữ bắt buộc cô ta phải tưởng tượng ra một câu chuyện, mà trong đó tôi là một con cáo đang cố gắng xen vào tình yêu đẹp của cô ta. Chỉ có làm như vậy mới thỏa mãn được sự tự tôn của cô bởi vì Quân chưa bao giờ yêu cô, một người phụ nữ có đủ tất cả mọi cái mà đàn ông thèm muốn. Linh Chi ép sát người vào Quân như muốn thể hiện chủ quyền. – Uả, tại sao chồng chưa cưới của cô phải đeo kính râm như thế? Chẳng lẽ xấu trai quá nên không muốn ai biết mặt?
- Anh ấy hiểu và nói được tiếng Việt đấy. – Tôi mỉm cười nhìn Linh Chi. – Để tôi giới thiệu với hai người, Nelson, chồng chưa cưới của tôi.
Gương mặt Linh Chi thoáng ửng hồng lên vì xấu hổ. Cô ta chỉ muốn chế giễu tôi, không ngờ rằng anh chàng nửa dòng máu ngoại quốc của tôi lại có thể hiểu được tiếng việt.
- Xin chào. – Nelson bình thản, chìa tay ra định bắt lấy tay Quân. Đột nhiên, trái với mong đợi của tôi, Quân thẳng tay giáng một cú đấm khá mạnh vào Nelson khiến anh chao đảo và ngã xuống chiếc ghế salon. Chiếc kính râm rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng “cốc” khô khốc, để lộ gương mặt Nelson đẹp đầy góc cạnh. Tôi không còn suy nghĩ được gì nữa, hét to vào Quân:
- Anh làm cái gì thế? Sao anh dám đánh chồng tôi?
Có lẽ giọng nói của tôi vang vọng khắp căn phòng nên mọi người ngừng ăn, quay về phía chúng tôi xem kịch vui. Trần Quân xót xa nhìn tôi khi tôi nhấn mạnh từ “chồng tôi”. Thật sự, tôi chỉ muốn tát anh thật mạnh để bù lại cú đấm vừa rồi anh dành cho Nelson. Tôi mặc kệ anh có phải là người tình cũ hay không, tôi cũng mặc kệ anh ta có tình cảm sâu đậm với tôi hay không, từ giờ phút này, đối với tôi, bất kì ai làm đau Nelson thì cũng chính là làm đau bản thân tôi.
Bàn tay Nelson nhẹ nắm lấy tay tôi đầy ấm áp. Nelson nhả từng từ chậm rãi:
- Tôi không đánh nhau với những kẻ thua cuộc.
Kẻ thua cuộc.
Chỉ một câu nói lại có thể đánh gục một người cao ngạo như Quân. Anh luôn là người chiến thắng trong tất cả mọi cuộc thi, kể cả lấy lòng các cô gái.
Quân sửng sốt, thất thần nhìn Nelson rồi nhìn sang tôi. Ánh mắt anh phức tạp đến mức tôi không thể hiểu được. Vừa xót xa, vừa nuối tiếc lại vừa hối hận. Anh ta thật sự yêu tôi nhiều ư? Tôi cảm thấy hoang mang. Nếu yêu tôi nhiều đến thế thì làm sao ngày xưa, anh ta có thể bỏ rơi tôi để chạy theo một bóng hình khác được. Không, anh ta thực ra chỉ yêu chính bản thân anh ta. Anh ta yêu sự hiếu thắng và đam mê chiến thắng, kể cả trong tình cảm.
Nhưng có thật sự đúng như tôi nghĩ không?
Một Trần Quân luôn luôn bình tĩnh, tại sao lại có một hành động điên rồ không kiểm soát được như thế?
- Đúng vậy. Một cú đấm dành cho anh ta thì đáng gì so với nỗi đau của anh. – Trần Quân cười buồn. – Nếu như ngày xưa anh không sai lầm, em có còn yêu anh không?
- Quân, tất cả là sự sắp đặt của số phận. Nếu chúng ta không chia tay, em sẽ không đến Utah và sẽ không gặp được Nelson. Nhưng sự thật đã là như vậy, và thế giới này không có từ “nếu như”.
Quân đưa tay lên định vuốt mái tóc tôi nhưng tôi gạt ra trong sự hụt hẫng của anh. Giọng anh lạc đi trong những nỗi niềm chất chứa.
- Em hãy sống hạnh phúc.
Quân lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng. Anh va vào người phục vụ bàn, rồi lại bước tiếp như không còn chút sức sống nào. Nhưng tôi biết, rồi anh sẽ quên tôi, anh vẫn sẽ sống tiếp, vẫn sẽ yêu tiếp khi gặp một người thích hợp. Có thể tình yêu tiếp theo không còn là tình yêu điên dại, nhưng chắc chắn sẽ là một tình yêu bình yên được xây đắp nên bởi sự chính chắn, từng trải của một người đàn ông ba mươi tuổi. Một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện ra rằng cho dù anh đau khổ thì thế giới vẫn không ngừng quay, và tôi vẫn rạng ngời với tình yêu của mình. Chỉ có buông tay thì mới có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Lúc này, Linh Chi, cô nàng vẫn đang ngây ngốc trước vẻ đẹp của Nelson, dường như đã bừng tỉnh. Cô nàng nhanh tay lấy chiếc túi xách rồi đuổi theo Quân. Tôi nhìn theo bóng Linh Chi mảnh mai khuất sau cánh cửa, cảm thấy đang thương cho cô nàng. Đôi khi tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mà một cô gái có những dòng văn tuyệt đẹp như thế lại không mang lại cho tôi một cảm giác về người phụ nữ đã đủ độ chín trong tâm hồn. Hoặc có lẽ tình yêu đã làm cô ấy mù quáng. Một người vợ dịu dàng vẫn thường biến thành một người cay độc để bảo vệ tình yêu của mình, mà không biết rằng thật sai lầm khi đánh mất chính mình. Có một điều chắc chắn rằng, trong thời điểm hiện tại, Linh Chi không phải là mẫu người thích hợp với Trần Quân. Cô ta hoặc là phải thay đổi để có được tình yêu của Quân, hoặc là chấp nhận sự thất bại trong trận chiến tình cảm này. Nhưng biết đâu đấy, cuộc đời luôn xoay chuyển một cách bất ngờ. Tất nhiên, sau này, Quân cũng đã tìm được người con gái của đời mình, và cô gái ấy không ai xa lạ bởi vì cô ấy là bạn của tôi. Nhưng hãy để câu chuyện ấy được kể vào một lúc khác. Còn lúc này đây, tôi quay người lại đến bên Nelson, xoa xoa vào ngực anh, nơi vừa ăn trọn cú đấm mạnh ấy. Cảm giác rất xót xa.
- Còn đau không anh?
Nelson đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, mỉm cười một cách ôn nhu:
- Không đau bằng hắn ta. Nhưng … em vừa thừa nhận anh là chồng em?
- Là tình thế cấp bách thôi. Chúng ta đã cưới nhau đâu. – Tôi xấu hổ vùi đầu xuống che gương mặt đang nóng bừng lên. Nelson dịu dàng nâng gương mặt tôi lên và đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào. Tôi chẳng còn để ý gì đến thế giới xung quanh, cứ mặc họ đi, hiện tại thế giới này chỉ còn lại tôi và anh.
Ba giờ sau.
Hình ảnh Nelson tràn lan khắp các mặt báo. Những thông tin về Nelson cũng tràn lan trên các diễn đàn. Thậm chí còn có cả một hội Hâm mộ Nelson, cứ như anh là một minh tinh màn bạc với vẻ đẹp lãng tử, đầy nam tính.
Nhưng cả tôi và anh đều không quan tâm.
Bởi vì chúng tôi có nhau. Và vì chúng tôi hạnh phúc.
Thế giới này ngưỡng mộ cũng được, ganh tị cũng chẳng sao
Bởi vì họ chẳng hề liên quan gì đến cuộc sống của chúng tôi. Cuộc đời tôi vẫn quay quay không ngừng, và tình yêu của chúng tôi vẫn ngập tràn.
Trong lúc chờ Nelson ngủ dậy, tôi phớt một lớp bơ lên chiếc bánh mì nướng dòn và lướt qua một vài tờ báo trên bàn. Tôi đã chuyển hẳn về căn hộ của Nelson trong sự phấn khích của gia đình bác Đinh Anh. Từ lâu, cả hai gia đình đã xem như chúng tôi là một đôi vợ chồng mới cưới mặc dù chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Thỉnh thoảng, vào cuối tuần, nếu như bố tôi và Nelson không có ca trực, cả đại gia đình sẽ tổ chức những buổi tối BBQ thân mật, và thế nào bác Đinh Anh cũng sẽ ra sức thúc giục chúng tôi sớm kết hôn. Tuy nhiên, khi tôi quyết định chuyển sang nhà Nelson, mẹ chỉ mỉm cười khích lệ nhưng bố An thì phản đối ra mặt.
- Không được. Bố bảo không được là không được. Kết hôn trước đi đã.
- Này anh – mẹ nghiêm giọng – Anh quên ngày xưa chúng ta cũng thế à? – Mẹ lấy tay xoa xoa vào mái tóc của bố, khiến cơn tức giận của bố dường như tan biến theo làn tay nhẹ nhàng của mẹ. Đúng là chỉ có mẹ mới có thể điều khiển một người lạnh lùng và quyết đoán như bố.
Gương mặt bố có chút ửng đỏ vì mất đi tôn nghiêm trước mặt tôi. Tôi cố gắng để không phì cười, kẻo lại làm cho bố thẹn quá hóa giận.
- Em chẳng cho anh chút tôn nghiêm nào cả. – Bố vờ trách, rồi lại thở dài ai oán. – Biết thế ngày xưa mình sinh thêm một đứa nữa. Bí Ngô giờ lớn rồi, chẳng cần bố mẹ nữa.
- Bây giờ vẫn không muộn đâu bố. – Tôi nói chen vào, bắt gặp ánh mắt trừng trừng của bố, liền rụt vai lại rồi nhanh chóng kéo vali ra khỏi phòng trước khi bố kịp đổi ý.
Thực ra bố An và mẹ Nhiên của tôi vẫn còn trẻ lắm. Tuy đã bước qua tuổi năm mươi nhưng mỗi lần đi ra ngoài, người ta vẫn nhầm tưởng rằng bố mẹ chính là anh chị của tôi. Nói thế để bạn biết được sức hấp dẫn của bố tôi kinh khủng đến mức nào. Mấy bác y tá trung niên ở bệnh viện thường mơ màng kể lại rằng bố tôi thời trẻ có một lực lượng fan nữ hùng hậu đến mức có thể xếp một hàng dài cả mấy km. Và đến bây giờ vẫn thế, vẻ nam tính, chững chạc của bố vẫn còn khiến ối cô gái sẵn sàng chết lên chết xuống. Nhưng trong mắt bố, mẹ tôi vẫn là người phụ nữ duy nhất có thể làm ông mất bình tĩnh.
- Đang nghĩ gì thế? – Nelson cúi xuống, râu anh lún phún chạm vào cổ tôi, khiến cơ thể tôi như có một luồng điện chạy qua. Anh hôn nhẹ lên gáy tôi.
- Em có nghĩ gì đâu. Anh ăn sáng nhé. – Tôi đẩy vội chiếc bánh mì đã quét bơ đậu phụng sang cho anh trong khi anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Ngày mai họp báo à?
- Vâng.
- Em có cần anh đi cùng không? – Anh nhìn tôi chờ đợi.
- Có tiện cho anh không?
- Vậy ngày mai anh đưa em đến.
- Nhớ đội trùm mũ xuống và đeo kính đen nhé. – Tôi vội nói.
Anh bỏ bánh mì xuống, ngước mắt sang phía tôi, ánh mắt có chút thất vọng theo từng lời nói:
- Em không muốn ai thấy anh à?
- Đúng vậy. – Tôi gật đầu chắc nịch. – Làm sao có thể để cho hàng tá phụ nữ đeo bám anh khi nhìn anh được chứ. Em không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh khi mà những cặp mắt lẳng lơ ấy cứ như muốn ăn sống anh. – Tôi bực mình, nhớ lại ngày hôm qua, khi chúng tôi đi nhà sách, cô gái thu ngân cứ nhìn chằm chằm vào Nelson với anh mắt thèm muốn.
- Em ghen à?
- Còn lâu nhé.
Tôi còn định phản đối tiếp thì Nelson đã nuốt hết những lời nói đó trong miệng anh. Anh mải miết hôn lên môi tôi cho đến lúc tôi nghẹt thở mới chịu buông ra.
- Lát nữa em có đi đâu không?
- Em định đi siêu thị. Còn anh?
- Sáng nay có một ca mổ. Đến đón anh lúc 12h trưa nhé, rồi mình sẽ đi ăn.
- Vâng.
Hai tiếng sau.
Tôi đi lòng vòng quanh siêu thị trong chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che gương mặt. Cuối cùng, cảm thấy không còn gì để mua nữa, tôi ghé vào sạp báo mua một tờ báo giải trí rồi đến căn tin bệnh viện chờ Nelson. Tôi gọi cho mình một tách café ít sữa rồi chăm chú vào tờ báo. Đập ngay vào mắt tôi là hình ảnh Linh Chi nụ cười rạng ngời, âu yếm khoác tay Quân.
“ Trần Quân đã bỏ rơi Chiều Lạ để trở về với cô nàng xinh đẹp Linh Chi?
Hôm qua, chúng tôi tình cờ bắt gặp Trần Quân cùng với Linh Chi bước vào một cửa hàng thời trang. Ánh mắt cô luôn hướng về anh ấy như không có gì có thể chia cắt được. Có lẽ sau một thời gian vui đùa bên Chiều Lạ, Trần Quân đã nhận ra đâu mới chính là bến bờ của mình…”
Tôi bật cười trước những dòng chữ vớ vẩn của tờ báo lá cải này. Đôi khi tôi thấy khâm phục nhà báo với một trí tưởng tượng phong phú. Chỉ cần một bức ảnh thôi, họ cũng có thể vẽ nên được một câu chuyện tình lâm li bi đát.
Có tiếng lao xao làm cắt đứt suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn người đang bước vào căn tin trong ánh mắt ngưỡng mộ của hầu hết phái đẹp trong phòng. Anh thong thả bước về phía tôi, gương mặt dưới nắng trông đẹp như một vị thần Hy Lạp. Chiếc áo sơ-mi sọc khiến anh trông vừa có chút thư sinh nhưng lại vẫn giữ được vẻ nam tính ẩn giấu bên trong. Trên tay anh là chiếc áo Blu trắng, giống kiểu chiếc áo ba tôi vẫn thường mặc. Mỗi lần anh khoác chiếc áo blu vào, tôi chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn vẻ đẹp của tạo hóa trước mắt mình. Giữa ba An và anh có một điểm chung gì đó mà tôi không thể nào hiểu nổi. Có lẽ chính vì vậy mà anh nói chuyện rất hợp với ba tôi, như những người bạn tri kỉ tuy rằng hai người cách nhau đến gần hai mươi tuổi. Có những đêm, Nelson và ba tôi lang thang uống bia phố đêm và nói chuyện phiếm đến ba giờ sáng mới về nhà, khiến cho cả mẹ và tôi vừa bực mình vừa buồn cười.
- Đi thôi em yêu. – Anh cúi xuống hôn tôi trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa nuối tiếc lẫn ngưỡng mộ của các cô nàng xung quanh.
Tôi vòng tay qua cổ anh, nói thầm:
- Có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn đang chỉa về phía em đấy.
Anh bật cười, một tay kéo tôi đứng dậy, một tay lấy chiếc túi xách của tôi để trên ghế. Chúng tôi đi ra khỏi căn phòng trước bao nhiêu ánh mắt. Tuy rằng tôi đã đội sụp mũ xuống nhưng cảm giác bị nhìn ngó cũng chẳng được thoải mái cho lắm.
***
Tôi ngắm nhìn mình lại trong gương một lần nữa trước khi bước ra khỏi phòng. Nelson đang ngồi đọc báo trên ghế, anh ngẩn người nhìn tôi:
- Em đẹp quá. – Anh thì thầm vào tai tôi, hơi thở đậm nam tính của anh quấn lấy các giác quan của tôi.
Tôi đã chọn lui chọn tới một bộ váy áo vừa trang nhã vừa có thể làm nổi bật được những đường cong cần thiết của cơ thể. Cuối cùng, tôi mặc một chiếc ào ngắn tay cổ chữ V màu trắng, ôm sát lấy đôi chân thon gọn. Nelson chỉ xuề xòa một chiếc quần jean đơn giản với chiếc sơ-mi trắng nhưng tôi lại thấy anh đẹp trai đến nghẹt thở. Nếu như không phải đi ngay, có lẽ chúng tôi đã không cưỡng lại được lực hấp dẫn này. Tôi bỗng ước gì anh không đẹp trai, để tôi không phải khó chịu trước những ánh mắt cứ dán chặt vào anh không buông tha.
Nelson kéo chiếc mũ sụp xuống rồi lái xe đưa tôi đến cuộc họp báo. Sau khi chở tôi tới sảnh khách sạn, anh rẽ xuống hầm đậu xe. Khi tôi đến thì cả phòng họp báo đã chật kín. Những máy ảnh chĩa vào tôi, làm tôi có cảm giác như những khẩu sung lục chỉ chực thời cơ để bóp còi. Ánh sáng chớp lòe của flash làm mắt tôi cảm thấy khó chịu. Tôi cố trấn tĩnh ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình. Tiếng lao xao trở nên nhỏ dần trong khi mọi người yên vị vào chỗ ngồi.
- Xin cho hỏi, tại sao cô tổ chức cuộc họp báo này? Trước đây, chúng tôi đã nhiều lần liên lạc nhưng cô không bao giờ đồng ý phỏng vấn. – Một ai đó lên tiếng, bắt đầu cuộc họp báo.
- Tôi quyết định không giữ im lặng nữa bởi vì tôi không muốn những tin tức sai lệch làm tổn thương người tôi yêu. Đây sẽ là buổi họp báo đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, vì vậy xin mọi người hãy hỏi hết tất cả những điều muốn biết. Tôi sẽ trả lời tất cả trong phạm vi có thể.
- Người cô yêu có phải là Nelson – anh chàng trong truyện?Anh ta có thật?
- Đúng vậy. – Tôi hít một hơi dài, đảo mắt tìm Nelson. Anh đang đứng ở góc bên trái của căn phòng, mỉm cười khích lệ tôi. Chiếc máy ảnh vòng qua cổ khiến anh lẫn vào đám đông một cách hài hòa. Người không biết sẽ nghĩ rằng anh là một phóng viên. Đúng vậy, một anh chàng phóng viên có gương mặt đẹp trai và một cơ thể phóng điện cực mạnh. Tôi giơ bàn tay phải lên trước sự chứng kiến của các phóng viên. – Đây là chiếc nhẫn cầu hôn của anh ấy.
- Chị có thể nói một chút về anh ấy được không?
- Trong mắt tôi, anh ấy hoàn hảo.
Những kí giả im lặng chờ đợi tiếp, và cuối cùng, khi họ phát hiện ra tôi không có ý định tiết lộ gì thêm, họ buộc lòng phải chuyển sang câu hỏi khác.
- Xin hỏi, vậy còn chuyện chị và diễn viên Đình Minh là thế nào?
- Mọi người muốn xem thẻ sinh viên của tôi không? – Tôi giơ tấm thẻ lên. – Tôi học tại trường Bentley, bang Massachusetts. Tôi chưa từng học Đại học ở Việt Nam.
- Ồ, điều này có thể lý giải tại sao chúng tôi không liên lạc được với Đình Minh trong thời gian gần đây. Vậy còn tin đồn chị đã phẫu thuật thẩm mỹ?
- Điều đó có thể chứng thực khi xem ảnh hồi bé của tôi. Chẳng ai lại đi phẫu thuật khi còn bé chứ? – Tôi mỉm cười, có chút nhạo báng trong giọng nói.
Tấm ảnh hồi bé của tôi được truyền tới từng phóng viên. Trong tấm hình, tôi đang nghịch ngợm với chiếc ghế mây, miệng cười toe toét hồn nhiên. Có thể nói, hình ảnh hồi bé của tôi không khác hiện tại bao nhiêu.
- Theo như tôi được biết, – một cô gái có gương mặt khá quen lên tiếng mặc dù tôi không nhớ đã từng gặp cô ta ở đâu. – thì chị và Trần Quân đã từng yêu nhau. Điều này không sai chứ? Chắc chị không biết, tôi học dưới chị một khóa. Vậy lí do hai người chia tay có phải vì Nelson?
Tôi bối rối, đảo mắt tìm Nelson trong khi những ánh mắt của kí giả dán vào tôi một cách soi mói. Nelson vẫn mỉm cười, đưa tay lên như muốn bảo rằng “Anh vẫn đang ở bên cạnh em”. Tôi mỉm cười, cơ thể thả lỏng một chút. Tôi hít một hơi dài rồi lên tiếng:
- Đúng vậy. Trần Quân từng là bạn trai cũ của tôi. Còn chuyện chúng tôi chấm dứt mối quan hệ không liên quan đến Nelson. Khi tình yêu hết thì lý do gì cũng là vô ích. Hiện tại, chúng tôi chỉ là những đồng nghiệp.
- Nếu chỉ là những đồng nghiệp, tại sao chiều hôm ấy, Trần Quân lại ôm chị?
- Là do tôi không cẩn thận vấp ngã, cũng may anh ấy kịp đỡ lấy tôi. Vô tình lại gây ra sự hiểu nhầm như vậy.
Tôi có thể nhìn thấy những ánh mắt không hài lòng khi nghe câu trả lời của tôi. Chẳng lẽ họ lại muốn tôi thành thật trả lời rằng vì Trần Quân muốn tôi quay trở về bên anh ấy? Hoang đường.
- Trần Quân hình như đã quay lại với Linh Chi, chị có cảm giác gì không?
Tôi bật cười trước câu hỏi ngô nghê ấy.
- Đã không còn yêu thì tại sao phải có cảm giác?Với tư cách một người bạn, tôi luôn muốn anh ấy được hạnh phúc.
- Vậy khi nào chị sẽ kết hôn với Nelson?
- Một ngày không xa.
- Chị nhất định không đưa Nelson ra ánh sáng ư?Có phải vì anh ta xấu xí? Có phải vì anh ta không sánh được với Trần Quân, một mẫu đàn ông của bao cô gái?
- Anh ấy vẫn đang ở đây đấy chứ. Chỉ có điều, mọi người không nhận ra thôi. Tôi nói rồi, tôi không quan tâm trong mắt người khác, anh ấy là người như thế nào. Còn trong lòng tôi, anh ấy hoàn hảo nhất. Tôi chưa bao giờ so sánh anh ấy với bất kì ai, vì một khi có sự so sánh thì đó không còn là tình yêu.
Những ánh mắt tò mò của kí giả sục sạo khắp nơi trong căn phòng để tìm người đàn ông bí ẩn. Tôi bật cười trước ý nghĩ chẳng ai tin nổi một anh chàng đang sụp mũ và đeo một chiếc kính râm kia sẽ là người họ muốn tìm. Giữa một biển người thế này, tìm ra được anh ấy không phải là dễ.
- Cám ơn mọi người đã đến cuộc họp báo hôm nay. – Tôi lên tiếng, cắt đứt sự xôn xao trong phòng. – Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép kết thúc ở đây. – Nói rồi, không đợi họ tiếp tục câu hỏi nào, tôi bước nhanh ra khỏi căn phòng bằng cửa sau. Bởi vì tôi biết nếu để họ tiếp tục tìm kiếm, họ chắc chắn sẽ nhận ra được Nelson. Ở anh toát ra một phong thái khiến người khác không thể rời mắt được.
Khi tôi bước vội vào xe thì Nelson đã ở đó từ bao giờ. Cánh nhà báo chỉ kịp chụp lấy những hình ảnh lờ mờ về anh. Anh lái xe đi khỏi tòa nhà trong khi một vài nhà báo hình như vẫn đang cố gắng bám theo chúng tôi. Vòng vèo một lúc, chúng tôi cũng thoát ra khỏi được sự bám đuôi của họ. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Đói chưa em yêu?
- Đói rồi. – Tôi ngả người sát vào anh, hít lấy mùi cơ thể riêng biệt toát ra từ anh. Không hiểu sao, mùi cơ thể anh luôn làm tôi có một cảm giác bình yên, nhẹ nhàng.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh. Em dễ nuôi lắm.
Nelson mỉm cười. Một tay anh bóp nhẹ lấy tay tôi. Ấm áp. Và đầy tin yêu.
Anh lái xe đến một nhà hàng ở Phú Mỹ Hưng. Nhà hàng này khá tách biệt, cũng là nơi đặc biệt yêu thích của các ngôi sao nổi tiếng hoặc những người nghĩ rằng mình là “sao”. Tôi chọn một bàn ăn nằm trong góc, gần cửa sổ hướng ra một con đường nhỏ. Cô gái phục vụ bàn hình như đã nhận ra tôi, cho nên cô ta nấn ná khá lâu để có thể vô tình nhìn được gương mặt của Nelson bị che khuất dưới chiếc kính râm và tờ thực đơn. Cuối cùng, cô gái đành bỏ cuộc, nở một nụ cười khá tươi với tôi trước khi đi vào bếp.
Nelson nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi và mân mê chiếc nhẫn vốn dĩ rất vừa khít với ngón áp út của tôi.
- Hai tuần nữa, mình cưới nhé.
Giọng nói anh trầm ấm vang lên, khiến tôi như đông cứng lại. Tôi sửng sốt nhìn anh:
- Làm sao có thể? Phải in thiệp mời, thử váy áo, lại còn đặt chỗ khách sạn…
Tôi lẩm bẩm, thầm nghĩ anh nói đùa mất rồi. Ít nhất cũng phải hai tháng mới sắp xếp hết được tất cả những việc ấy.
- Dễ thôi. Cứ lấy khách sạn của bố anh làm nơi đặt tiệc. Váy áo và thiệp mời thì ngày mai chúng ta sẽ đi xem.
- Nhưng mà như vậy nhanh quá không? – Tôi cảm thấy hoang mang. Dù gì đi nữa, chuyển từ tình trạng “độc thân” sang “bị trói buột” là một điều rất hệ trọng. Mặc dù tôi biết rằng nếu không lấy anh thì có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng lấy ai khác, nhưng cái ý nghĩ bỗng nhiên mình đã trở thành vợ của ai đó nghe thật kì lạ. Kì lạ chứ không phải là xa lạ.
Nelson rướn người về phía tôi, nâng cằm tôi lên và dịu dàng hôn lên môi tôi. Giọng anh khàn đi:
- Em có chịu lấy anh không?
Anh hôn cho đến khi tôi nghẹt thở và đầu óc mụ mị, không còn suy nghĩ được gì.
- Cuối tuần sau, chúng ta sẽ kết hôn, đúng không?
Ánh mắt anh nhìn tôi một cách nghiêm túc, giọng anh vang lên như một mệnh lệnh chứ không phải là yêu cầu. Tôi gần như bị thôi miên, lơ mơ gật đầu. Đến lúc này, anh mới thỏa mãn, mỉm cười một cách nham hiểm vì đã đạt được mục đích.
- Nhưng tại sao lại sớm thế?
Tôi bật hỏi anh. Cảm thấy có gì đó không đúng.
- Để hắn ta không quấy rầy em nữa. Và trước sau gì thì chúng ta cũng sẽ lấy nhau. – Nelson bình thản trả lời.
- Hắn?
- Đúng vậy.
Tôi quay mặt lại nhìn theo hướng mắt của Nelson về phía bàn ăn chếch chếch đối diện. Linh Chi đang đưa đôi mắt thách thức về phía tôi, một tay cô ta vòng qua ôm lấy Trần Quân. Trong khi đó, tôi có cảm giác ánh mắt Quân lại tối sầm đi.
Anh ta có nhìn thấy cảnh vừa rồi không? Nelson hôn tôi ấy?
Trần Quân đẩy Linh Chi ra, đứng dậy đi về phía bàn của chúng tôi. Cô nàng tuy vội vã và nóng ruột, nhưng vẫn cố duyên dáng đi theo sau anh. Những người phụ nữ tự cho mình là “sao” bao giờ cũng tỏ ra một cách kênh kiệu như tiểu thư:
- Chào em. – Quân nói nhưng ánh mắt lại có phần hướng về phía Nelson. Tuy rằng anh cố tỏ ra điềm đạm nhưng vẫn có chút gì đó tức tối.
- Chào anh.
Tôi gật đầu với Quân theo đúng phép lịch sự. Lần này, Quân nhướn mày hẳn về phía Nelson như muốn hỏi “ Hắn ta đấy à?”. Nelson ngạo mạn nhìn lại anh ta đầy thách thức.
- Lâu không gặp cô nhỉ. – Linh Chi khiêu khích đối mặt với tôi, khiến tôi không khỏi thở dài. Có thể cô ấy biết rằng tôi không còn yêu Quân. Chỉ là lòng kiêu hãnh của người phụ nữ bắt buộc cô ta phải tưởng tượng ra một câu chuyện, mà trong đó tôi là một con cáo đang cố gắng xen vào tình yêu đẹp của cô ta. Chỉ có làm như vậy mới thỏa mãn được sự tự tôn của cô bởi vì Quân chưa bao giờ yêu cô, một người phụ nữ có đủ tất cả mọi cái mà đàn ông thèm muốn. Linh Chi ép sát người vào Quân như muốn thể hiện chủ quyền. – Uả, tại sao chồng chưa cưới của cô phải đeo kính râm như thế? Chẳng lẽ xấu trai quá nên không muốn ai biết mặt?
- Anh ấy hiểu và nói được tiếng Việt đấy. – Tôi mỉm cười nhìn Linh Chi. – Để tôi giới thiệu với hai người, Nelson, chồng chưa cưới của tôi.
Gương mặt Linh Chi thoáng ửng hồng lên vì xấu hổ. Cô ta chỉ muốn chế giễu tôi, không ngờ rằng anh chàng nửa dòng máu ngoại quốc của tôi lại có thể hiểu được tiếng việt.
- Xin chào. – Nelson bình thản, chìa tay ra định bắt lấy tay Quân. Đột nhiên, trái với mong đợi của tôi, Quân thẳng tay giáng một cú đấm khá mạnh vào Nelson khiến anh chao đảo và ngã xuống chiếc ghế salon. Chiếc kính râm rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng “cốc” khô khốc, để lộ gương mặt Nelson đẹp đầy góc cạnh. Tôi không còn suy nghĩ được gì nữa, hét to vào Quân:
- Anh làm cái gì thế? Sao anh dám đánh chồng tôi?
Có lẽ giọng nói của tôi vang vọng khắp căn phòng nên mọi người ngừng ăn, quay về phía chúng tôi xem kịch vui. Trần Quân xót xa nhìn tôi khi tôi nhấn mạnh từ “chồng tôi”. Thật sự, tôi chỉ muốn tát anh thật mạnh để bù lại cú đấm vừa rồi anh dành cho Nelson. Tôi mặc kệ anh có phải là người tình cũ hay không, tôi cũng mặc kệ anh ta có tình cảm sâu đậm với tôi hay không, từ giờ phút này, đối với tôi, bất kì ai làm đau Nelson thì cũng chính là làm đau bản thân tôi.
Bàn tay Nelson nhẹ nắm lấy tay tôi đầy ấm áp. Nelson nhả từng từ chậm rãi:
- Tôi không đánh nhau với những kẻ thua cuộc.
Kẻ thua cuộc.
Chỉ một câu nói lại có thể đánh gục một người cao ngạo như Quân. Anh luôn là người chiến thắng trong tất cả mọi cuộc thi, kể cả lấy lòng các cô gái.
Quân sửng sốt, thất thần nhìn Nelson rồi nhìn sang tôi. Ánh mắt anh phức tạp đến mức tôi không thể hiểu được. Vừa xót xa, vừa nuối tiếc lại vừa hối hận. Anh ta thật sự yêu tôi nhiều ư? Tôi cảm thấy hoang mang. Nếu yêu tôi nhiều đến thế thì làm sao ngày xưa, anh ta có thể bỏ rơi tôi để chạy theo một bóng hình khác được. Không, anh ta thực ra chỉ yêu chính bản thân anh ta. Anh ta yêu sự hiếu thắng và đam mê chiến thắng, kể cả trong tình cảm.
Nhưng có thật sự đúng như tôi nghĩ không?
Một Trần Quân luôn luôn bình tĩnh, tại sao lại có một hành động điên rồ không kiểm soát được như thế?
- Đúng vậy. Một cú đấm dành cho anh ta thì đáng gì so với nỗi đau của anh. – Trần Quân cười buồn. – Nếu như ngày xưa anh không sai lầm, em có còn yêu anh không?
- Quân, tất cả là sự sắp đặt của số phận. Nếu chúng ta không chia tay, em sẽ không đến Utah và sẽ không gặp được Nelson. Nhưng sự thật đã là như vậy, và thế giới này không có từ “nếu như”.
Quân đưa tay lên định vuốt mái tóc tôi nhưng tôi gạt ra trong sự hụt hẫng của anh. Giọng anh lạc đi trong những nỗi niềm chất chứa.
- Em hãy sống hạnh phúc.
Quân lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng. Anh va vào người phục vụ bàn, rồi lại bước tiếp như không còn chút sức sống nào. Nhưng tôi biết, rồi anh sẽ quên tôi, anh vẫn sẽ sống tiếp, vẫn sẽ yêu tiếp khi gặp một người thích hợp. Có thể tình yêu tiếp theo không còn là tình yêu điên dại, nhưng chắc chắn sẽ là một tình yêu bình yên được xây đắp nên bởi sự chính chắn, từng trải của một người đàn ông ba mươi tuổi. Một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện ra rằng cho dù anh đau khổ thì thế giới vẫn không ngừng quay, và tôi vẫn rạng ngời với tình yêu của mình. Chỉ có buông tay thì mới có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.
Lúc này, Linh Chi, cô nàng vẫn đang ngây ngốc trước vẻ đẹp của Nelson, dường như đã bừng tỉnh. Cô nàng nhanh tay lấy chiếc túi xách rồi đuổi theo Quân. Tôi nhìn theo bóng Linh Chi mảnh mai khuất sau cánh cửa, cảm thấy đang thương cho cô nàng. Đôi khi tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mà một cô gái có những dòng văn tuyệt đẹp như thế lại không mang lại cho tôi một cảm giác về người phụ nữ đã đủ độ chín trong tâm hồn. Hoặc có lẽ tình yêu đã làm cô ấy mù quáng. Một người vợ dịu dàng vẫn thường biến thành một người cay độc để bảo vệ tình yêu của mình, mà không biết rằng thật sai lầm khi đánh mất chính mình. Có một điều chắc chắn rằng, trong thời điểm hiện tại, Linh Chi không phải là mẫu người thích hợp với Trần Quân. Cô ta hoặc là phải thay đổi để có được tình yêu của Quân, hoặc là chấp nhận sự thất bại trong trận chiến tình cảm này. Nhưng biết đâu đấy, cuộc đời luôn xoay chuyển một cách bất ngờ. Tất nhiên, sau này, Quân cũng đã tìm được người con gái của đời mình, và cô gái ấy không ai xa lạ bởi vì cô ấy là bạn của tôi. Nhưng hãy để câu chuyện ấy được kể vào một lúc khác. Còn lúc này đây, tôi quay người lại đến bên Nelson, xoa xoa vào ngực anh, nơi vừa ăn trọn cú đấm mạnh ấy. Cảm giác rất xót xa.
- Còn đau không anh?
Nelson đột ngột nắm chặt lấy tay tôi, mỉm cười một cách ôn nhu:
- Không đau bằng hắn ta. Nhưng … em vừa thừa nhận anh là chồng em?
- Là tình thế cấp bách thôi. Chúng ta đã cưới nhau đâu. – Tôi xấu hổ vùi đầu xuống che gương mặt đang nóng bừng lên. Nelson dịu dàng nâng gương mặt tôi lên và đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào. Tôi chẳng còn để ý gì đến thế giới xung quanh, cứ mặc họ đi, hiện tại thế giới này chỉ còn lại tôi và anh.
Ba giờ sau.
Hình ảnh Nelson tràn lan khắp các mặt báo. Những thông tin về Nelson cũng tràn lan trên các diễn đàn. Thậm chí còn có cả một hội Hâm mộ Nelson, cứ như anh là một minh tinh màn bạc với vẻ đẹp lãng tử, đầy nam tính.
Nhưng cả tôi và anh đều không quan tâm.
Bởi vì chúng tôi có nhau. Và vì chúng tôi hạnh phúc.
Thế giới này ngưỡng mộ cũng được, ganh tị cũng chẳng sao
Bởi vì họ chẳng hề liên quan gì đến cuộc sống của chúng tôi. Cuộc đời tôi vẫn quay quay không ngừng, và tình yêu của chúng tôi vẫn ngập tràn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook