Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Tháng sáu sơ tam (=mùng 3/6), chính là thời điểm nóng nhất trong năm.

Ngoài trời không có gió, đến ve sầu trên cây cũng ủ rũ phờ phạc.

Đoàn Lăng ở trong rừng luyện kiếm từ sáng sớm tinh mơ.

Hắn đang luyện Tật phong kiếm pháp của Đoàn gia, một bộ kiếm chiêu tật như vận phong (=nhanh như gió cuốn) mỗi khi xuất ra, phảng phất bốn phương tám hướng đều là kiếm ảnh. Người luyện kiếm thần tình lãnh đạm, ánh mắt so với kiếm quang còn sắc bén hơn. Mũi kiếm như cắt gió, phóng đến chỗ nào cũng đều âm vang vun vút. Lúc thu chiêu, cổ tay hắn đột nhiên khẽ đảo, trở tay phi kiếm ra ngoài.

Trường kiếm bay nhanh, “Phập” một tiếng cắm vào thân cây đằng sau hắn.

Liền có một tiếng “A,” thanh niên vốn đang trốn sau thân cây sợ hãi kêu lên, liếc trộm về phía chuôi kiếm vẫn còn rung rung không ngừng, vỗ ngực than thở: “Đoàn đại ca, ngươi đã sớm phát hiện ra ta sao?”

Đoàn Lăng liếc nhìn đối phương, đáp: “Nếu không phải như vậy, một kiếm kia đã xuyên qua yết hầu của ngươi rồi.”

Liễu Dật nghĩ lại mà sợ, rụt cổ lại cười trừ: “Công phu của Đoàn đại ca thực sự là càng ngày càng cao a.”

Đoàn Lăng vươn tay, lau đi mồ hôi trên trán.

Tướng mạo hắn thường ngày cực kỳ tuấn tú, chỉ là ánh mắt lạnh đến thấu xương, tựa như một lưỡi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, sắc lẹm khiến người không dám nhìn thẳng.

Liễu Dật âm thầm thở dài, nghĩ thầm Đoàn đại ca hồi xưa vốn không hề như vậy, nhưng từ nửa năm trước…

“Trước khi ta đến đây, đã đi qua bái tế mộ phần của Lục đại ca.”

Khóe miệng Đoàn Lăng hơi cứng lại, hắn lặng đi một chút rồi mới nói: “Ừ, hai người các ngươi thập phần hợp ý, thấy ngươi hẳn là y rất vui mừng.”

“Đáng tiếc khi đó ta phải đi theo sư phụ đến Lạc Dương, không gặp được Lục đại ca lần cuối.”

Đoàn Lăng không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, hắn bước qua nhổ kiếm xuống rồi nói: “Vào trong nhà ngồi đi.”

Gian nhà này là hắn mới xây năm nay, ngay bên cạnh là một rừng đào, nếu đợi đến mùa xuân, mở cửa sổ ra là có thể thấy cả trời ngập hoa đào.

Đoàn Lăng luyện kiếm đổ một thân đầy mồ hôi, bởi vậy trước tiên hắn đi thay quần áo, sau đó rót trà cho Liễu Dật: “Ngươi hôm nay sao lại tới đây?”

“Suốt ngày phải ru rú trên núi luyện kiếm, ta buồn chán chết đi được, nhân tiện Đoàn đại ca ngươi ở sơn cốc này cũng gần, ta đến đây chơi vài ngày.” Thời tiết quá nóng nực, Liễu Dật một hơi đã uống cạn cốc trà, lại nói tiếp, “Trên đường tới đây, ta nghe nói trên giang hồ lại xảy ra một vụ án mạng nữa.”

“Hửm?”

“Lần này là Nhị công tử nhà Kim Lăng Vương gia. Nghe nói hắn là kẻ thích trăng hoa, buổi tối ngày đó gặp chuyện không may, nguyên bản là ở trên thuyền hoa tầm hoan mua vui, ngờ đâu sáng hôm sau nhìn lại, hắn đã bỏ mạng từ lúc nào rồi. Cũng giống với các nạn nhân trước, thủ cấp của hắn cũng bị cắt đi.”

Đoàn Lăng trong nháy mắt liền siết chặt nắm tay, rồi lại chậm rãi buông ra, nói: “Đây rõ ràng là do ma giáo làm.”

“Đúng vậy, từ năm ngoái đến bây giờ, đã lần lượt chết mười mấy người rồi. Đoàn đại ca, ngươi nói bọn ma giáo yêu nhân đó muốn nhiều thủ cấp như vậy làm gì?”

Đoàn Lăng trầm mặc không đáp.

Liễu Dật thấy người kia sắc mặt khó coi, mới nhớ tới Lục Tu Văn tuy là chết vì bệnh, nhưng sau khi y mất không lâu, thi thể cũng bị người trong ma giáo phá hoại hiện tại mặc dù đã hạ táng, nhưng thân xác trong mộ cũng không còn đầy đủ. Hắn hối hận chính mình lỡ miệng, lúng ta lúng túng chỉ biết cắm đầu tự rót tự uống, chẳng bao lâu đã cạn sạch cả một bình trà. Chịu không nổi im lặng kéo dài, hắn liền lấy tay vung vẩy làm quạt, nói: “Bọn ma giáo yêu nhân này thật xảo quyệt, năm ngoái Minh chủ tại Lạc Dương mở võ lâm đại hội, mục đích chính là để đối phó bọn họ. Không ngờ rằng tân tân khổ khổ tra xét suốt nửa năm, đến cái bóng của Tả hộ pháp kia cũng không dò ra nổi.”

Đoàn Lăng cuối cùng cũng mở miệng: “Từ xưa tà đã bất thắng chính, chỉ cần bọn chúng tiếp tục hại người, chung quy sẽ có một ngày giấu đầu lòi đuôi.”

Liễu Dật biết đối phương vẫn luôn luôn truy tra việc này, nhịn không được hỏi: “Đoàn đại ca đã có đầu mối gì sao?”

“Ngươi nói thử xem, một kẻ chuyên tâm báo thù, oán hận sẽ lên đến đỉnh điểm vào lúc nào?”

Liễu Dật trố mắt ngơ ngác, nhất thời không nghĩ ra.

Đoàn Lăng tiếp lời: “Còn nhớ không, chúng ta năm đó đánh vào ma giáo khi nào?”

“Ta vẫn nhớ kỹ nhất thanh nhị sở, đó là vào tháng tám sơ bát (=ngày 8/8)…” Liễu Dật nói đến đây, đột nhiên nhãn tình sáng rực, “Là ngày giỗ của giáo chủ!”

“Đúng, dù ta chưa gặp qua Tả hộ pháp, nhưng xét tâm tính của hắn, kẻ này sẽ không mãi chui rúc trong góc tối đâu. Tới ngày giỗ của giáo chủ, sợ rằng sẽ có động tác lớn mật.”

“Đến lúc đó chẳng lẽ không phải lại có một hồi ác chiến?”

Đoàn Lăng hừ một tiếng, cúi đầu chậm rãi lau chùi thanh trường kiếm của hắn, bên khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười: “Ta đây cầu còn không được.”

Đáy mắt hắn không có chút tiếu ý, ngược lại sát khí dày đặc.

Liễu Dật rùng mình, nghĩ thầm từ sau khi Lục Tu Văn mất, Đoàn Lăng dường như biến thành một con người khác.

Hai người lại nói vài câu chuyện phiếm, cùng ăn bữa trưa. Buổi chiều, Đoàn Lăng tiếp tục luyện công, Liễu Dật thì không chịu khó như thế, tự mình xuống núi đến nhà Lục Tu Ngôn la cà.

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, trên giang hồ truyền đến tin tức, rằng có người phát hiện tung tích của dư nghiệt ma giáo.

“Mà lại còn ngay gần tổng đàn của ma giáo trước kia. Nơi đó sớm đã bị hỏa thiêu thành một mảnh đất trống, lẽ nào lại bị người ma giáo lợi dụng?”

Đoàn Lăng trầm ngâm: “Bắt đầu từ nơi nào, nên kết thúc ở nơi đó. Xem ra đây là địa điểm quyết chiến mà Tả hộ pháp lựa chọn.”

“Đoàn đại ca hoài nghi đây là một cái bẫy?”

“Có phải bẫy hay không, chẳng phải đến liền biết sao.” Đoàn Lăng cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ tiếp lời, “Ta đi thu thập một chút đồ, ngày mai sẽ lên đường.”

Liễu Dật vội vã kêu lên: “Ta cũng cùng đi!”

“Ngươi… Rất nguy hiểm đấy.”

“Sư phụ ta chắc chắn cũng sẽ đi, trên đường hội hợp với sư phụ là được.”

Đoàn Lăng cũng biết trình độ võ công của sư phụ Liễu Dật, liền cũng không nhiều lời nữa, xoay người vào nhà thu thập vài bộ y phục. Sau đó hắn cầm một bầu rượu ra cửa, đi thẳng vào sâu trong rừng đào.

Những cây đào này là hắn nửa năm trước vừa mới trồng, ở cuối đường có một phần mộ mới lập, chỉ dựng một tấm bia đá đơn sơ. Vào lúc hoàng hôn, từ nơi đây có thể thấy mỹ cảnh dương quang sáng bừng khắp bầu trời.

Đoàn Lăng lấy bầu rượu ra, trút hết rượu xuống trước phần mộ, lẩm bẩm: “Ta phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Lần này không thể không đi, dù sao… của ngươi còn đang ở trong tay bọn chúng.”

“Bất quá ngươi yên tâm, tối đa hai tháng ta sẽ trở về.”

Đoàn Lăng cúi người xuống, hướng về phía bia mộ băng lãnh mà nở nụ cười, ngữ khí ôn nhu như đang thì thầm với tình nhân: “Chờ xong chuyện này, ta sẽ trở về với ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Phân cách tuyến đây, đoạn này buồn ghê, nhan sắc của tuôi dường như cũng tàn phai theo cảm xúc luôn òi TT^TT

Liễu Dật một mình nghênh ngang đi dạo trên đường.

Hắn chui vào ngõ đông mua hạt dẻ rang đường, lại nghía vô ngõ tây mua bánh bao thịt, trên đường còn đứng xem tạp kỹ đầu phố, chạy ngang chạy dọc cả buổi đến nỗi hai cái đùi đều đau buốt. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh đường, vừa xoa bóp chân vừa nhỏ giọng oán giận: “Đoàn đại ca, ta đi một mình lâu như vậy, tại sao còn chưa có người ma giáo cắn câu?”

Sau lưng hắn vang lên một tiếng cười nhạt.

Tiếp theo liền thấy Đoàn Lăng nhẹ nhàng từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng bên cạnh hắn nói: “Nếu trúng kế dễ dàng như vậy, mấy tên này cũng quá dễ đối phó.”

Hai người bọn họ sau khi nhận được tin liền lập tức ly khai sơn cốc, chạy ngày chạy đêm, đến hôm nay chỉ còn cách ma giáo tổng đàn mười ngày lộ trình. Suốt dọc đường, họ lại nghe được không ít chuyện chính đạo nhân sĩ đi trừ ma giáo gặp mai phục.

Việc này nhìn như là ma giáo dư nghiệt để lộ hành tung, kỳ thực đối phương đang giăng một cái lưới lớn, chờ bọn họ tự chui đầu vào rọ. Nhưng rất nhiều người có huyết hải thâm cừu với ma giáo, thậm chí thi thể của thân nhân cũng bị tổn hại, cho dù biết rõ ở đây có trá cũng không thể không đi.

Có thể đây chính là cục diện mà tên Tả hộ pháp kia muốn thấy.

Đoàn Lăng lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm, không phải chính hắn cũng như vậy sao?

Liễu Dật trái lại lạc quan hơn nhiều, hắn nghĩ hai người bọn họ cũng là mục tiêu của ma giáo, bởi vậy đề xuất kế hoạch lấy chính bản thân mình làm mồi nhử, Đoàn Lăng đi theo âm thầm bảo hộ. Đáng tiếc hắn một người độc hành hồi lâu, mãi không có kẻ nào mắc câu.

Đoàn Lăng vỗ vai Liễu Dật đang có chút nhụt chí, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi về khách *** nghỉ ngơi trước đi.”

Liễu Dật không cam lòng: “Nếu không, ngày mai thử lại xem?”

“Sư phụ ngươi sắp tới rồi, chờ hắn đến rồi tính tiếp.”

Nhắc tới sư phụ, Liễu Dật lập tức hết cáu kỉnh.

Đoàn Lăng không tiếp tục ẩn thân nữa, cùng Liễu Dật đi đến khách ***.

Lúc này là vào thời điểm hoàng hôn, sắc trời tương đối u ám. Đoàn Lăng đi một lúc, chợt thấy một người quẹo qua góc đường. Người này mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, tuy rằng chỉ thoáng qua nửa sườn mặt, thế nhưng dưới ánh mặt trời lờ mờ, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ giống người nào đó.

Đoàn Lăng bỗng nhiên giật thót, nhất thời đã quên mình đang đi đâu, lập tức đuổi theo bóng lưng người kia.

Trên đường người đến người đi, thập phần náo nhiệt.

Tại nơi phố phường đông đúc này, Đoàn Lăng không thể sử dụng võ công, rất nhanh đã bị đám đông chặn đường nhìn, chạy khắp hai con phố cũng không tìm được hình bóng người nọ. Hắn bắt buộc phải dừng cước bộ, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, trước mắt xẹt qua một khuôn mặt xa lạ, so với người nọ trong lòng hắn không hề có chút tương tự nào.

Liễu Dật lúc này đã đuổi kịp, hỏi: “Đoàn đại ca, ngươi làm sao vậy? Có phải phát hiện người của ma giáo rồi không?”

“Không phải.” Đoàn Lăng khoát tay áo, hỏi lại, “Ngươi vừa rồi có thấy…”

Hắn nói đến phân nửa liền dừng lại, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, không biết phải tiếp lời ra sao. Lục Tu Văn đã mất từ lâu, sao có thể gặp ở nơi này?

“Thấy cái gì?”

“Không có gì, là ta nhận nhầm người.”

Đoàn Lăng nói thêm vài câu để lấp liếm, đưa Liễu Dật quay về khách *** xong, chính mình lại không vào trong nghỉ ngơi, mà như trước loanh quanh trên đường vô mục đích.

Lục Tu Văn đã tắt thở trong lòng hắn.

Hắn ôm y, từ khi trời còn tối đen đến tận hừng đông, tự mình nhận thấy thân thể trong lòng từ ấm áp trở nên lạnh lẽo.

Trên đời dĩ nhiên không hề có phép khải tử hoàn sinh.

Dù có người dung mạo giống y đi chăng nữa, cũng đều là vô nghĩa. Lục Tu Ngôn chẳng lẽ không giống y hay sao? Nhưng vĩnh viễn cũng không thể thay thế y.

Đoàn Lăng nghĩ tới đây, tâm tình rối loạn cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một mối nghi hoặc. Vào cái ngày mà bọn họ đem linh cữu của Lục Tu Văn lên núi Lạc Hà, có người của ma giáo ám toán giữa đường, dẫn dụ hắn và Lục Tu Ngôn, lấy đi thủ cấp của Lục Tu Văn. Hắn lúc đó nộ cấp công tâm, chỉ cho rằng Tả hộ pháp muốn trừng phạt Lục Tu Văn vì đã phản bội ma giáo nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện một số điểm đáng ngờ. Một là Lục Tu Văn đã chết lâu ngày, không có khả năng chảy nhiều máu đến vậy hai là hắn đã từng ngày ngày ôm Lục Tu Văn, thập phần quen thuộc thân thể y, mà thi thể không đầu kia… Lại có gì đó không bình thường.

Lẽ nào có người cố ý đánh tráo thi thể Lục Tu Văn?

Đây là vì mục đích gì?

Bất luận chân tướng là như thế nào, chỉ có ma giáo Tả hộ pháp mới có thể giải đáp cho hắn.

Sắc trời tối dần, người đi trên đường cũng từ từ ít đi. Đoàn Lăng suy nghĩ quá mức chuyên chú, bất tri bất giác đã đi tới một nơi vắng vẻ.

Nửa năm qua hắn cần cù luyện võ, công pháp ma giáo cũng tiến thêm một tầng, thính giác tất nhiên đã vượt xa người thường. Chỉ mới đi vài bước, hắn liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cực nhỏ, dường như có người lén lút theo dõi.

Đoàn Lăng nhếch mi, nghĩ thầm kế hoạch của Liễu Dật không thành công, chính hắn ngược lại bị người bám theo. Hắn lập tức tĩnh lại, giả vờ không hề phát hiện ra cái gì, tiếp tục đi trên đường một hồi, sau đó lộn trở lại khách ***.

Người theo dõi hắn tựa hồ cũng không dự định động thủ, chỉ đứng ngoài cửa sổ dò xét liền xoay người ly khai.

Đoàn Lăng nghe thấy tiếng bước chân rời đi của đối phương, lại đợi trong chốc lát mới mở cửa sổ nhảy ra ngoài, đuổi theo người nọ nhưng vẫn giữ khoảng cách xa xa. Trình độ khinh công của hắn rất cao, phương pháp ẩn giấu khí tức cũng thuần thục, hắc y nhân kia căn bản không hề phát hiện, loanh quanh trong thành mấy vòng, cuối cùng chạy về một khu đại trạch.

Tòa nhà này bề ngoài rách nát, có vẻ như bị bỏ hoang đã lâu, rất nhiều năm không người ở. Đoàn Lăng theo hắc y nhân kia leo tường mà vào, liền thấy phong cảnh bên trong thật xa hoa đình thai lầu các, lưu thủy giả sơn tự nhiên không cần nhắc tới, giữa vườn còn có một hồ nước nhân tạo. Bên hồ trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, giữa hồ còn xây một cái đình, mái cong bốn góc, cực kỳ tinh nhã.

Đoàn Lăng giấu mình sau thân cây, thấy trong đình có ánh đèn sáng, mơ hồ có thể nhìn ra có người ở trong đình uống rượu.

Thời tiết nóng nực như vậy, chỉ có một tia gió nhẹ lướt trên mặt hồ. Hai bên đình đặt hai khối băng thật to, bốc lên hàn khí mỏng manh, khiến người ta vừa nhìn đã không còn cảm thấy cái nắng gắt của mùa hè.

Hắc y nhân theo dõi Đoàn Lăng cũng không dám đi vào trong đình, chỉ quỳ rạp xuống bên hồ, cất cao giọng: “Thuộc hạ bái kiến Tả hộ pháp.”

Đoàn Lăng cả kinh thầm nghĩ, nguyên lai người này chính là Tả hộ pháp?

Người trong đình ngồi quay lưng về phía Đoàn Lăng, bởi vậy không thể thấy được dung mạo. Nhưng hắn nhìn dáng lưng thẳng tắp của người kia, tay đối phương mân mê tách trà mặc ngọc (=làm bằng ngọc màu đen), cảm giác hắc càng thêm hắc, bạch lại càng bạch, tôn lên vẻ trắng nõn như ngọc của bàn tay kia.

Tả hộ pháp nhẹ nhàng ứng một tiếng đáp lại, tiếng nói khàn khàn, nghe không ra tuổi tác thế nào. Đối phương khẽ nhấc tay phải lên, hỏi: “Sự tình đã đến đâu rồi?”

Hắc y nhân lập tức trả lời: “Thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, hai người kia một người họ Liễu, một người họ Đoàn. Họ Liễu chính là đệ tử phái Thanh Sơn, võ công thường thường, không đủ để gây sóng gió. Họ Đoàn kia tên đầy đủ là Đoàn Lăng, cũng là kẻ hồi đó đã sát hại Hữu hộ pháp.”

Tả hộ pháp nghe xong, lập tức cười lớn: “Ha ha, giết tốt lắm.”

Dứt lời liền ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Thiên Tuyệt giáo phe phái phức tạp, hai vị hộ pháp Tả – Hữu từ trước đến nay vốn bất hòa, đối phương cười như điên cũng chẳng có gì lạ. Chẳng qua tiếng cười này thật quái dị, nghe vào trong tai cảm giác có chút thô thiển.

Cười xong, Tả hộ pháp chuyển động cái chén trong tay, thủ pháp y hệt như phóng ám khí, đánh vào trên người hắc y nhân bên hồ.

Tiếng động vừa dứt, hắc y nhân đã ngã xuống đất, phun ra một búng máu: “Tả hộ pháp… Tại sao…”

“Đồ vô tích sự!” Tả hộ pháp cười lạnh, “Ta bảo ngươi đi thám thính hai kẻ kia, đã làm không xong còn tự khen mình, bị người cản trở cũng không biết, còn muốn dẫn hắn tới chỗ ta đây. Ha, dám thay ta mở cửa đón khách sao?”

Đoàn Lăng cả người chấn động, giờ mới biết mình đã bị lộ. Tại địa bàn của kẻ khác, có trốn tránh tiếp thế nào cũng vô ích, hắn thẳng thắn thoải mái bước ra, chắp tay nói: “Tại hạ Đoàn Lăng, đêm khuya bái phỏng, xin lỗi đã quấy rầy các hạ.”

“Nguyên lai là Đoàn đại hiệp.” Tả hộ pháp lại thay đổi ngữ khí, cười nói, “Người tới là khách, Đoàn đại hiệp không bằng đến đây cùng ta uống một chén?”

Đoàn Lăng tất nhiên từ chối.

Tả hộ pháp nói: “Đoàn đại hiệp tuổi còn trẻ, đã có thể chính tay đâm Hữu hộ pháp của giáo chúng ta. Lòng ta thập phần bội phục, đáng tiếc…”

Người kia cố ý thở dài.

Đoàn Lăng hỏi lại: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc chính là, cái gọi là chính đạo nhân sĩ, hơn phân nửa là hạng người mua danh chuộc tiếng, những người có bản lĩnh thực sự trái lại cứ bị mai một dần. Đoàn đại hiệp nếu có thể đầu nhập vào Thiên Tuyệt giáo ta, lại sẽ không như thế. Đợi ta tương lai khôi phục thánh giáo, ngồi trên ngôi vị giáo chủ, vị trí Tả Hữu hộ pháp đều cho ngươi tự chọn.”

Đoàn Lăng không ngờ được đối phương lại có dã tâm như vậy, càng không nghĩ tới chính mình lại được mời chào, ngược lại có chút dở khóc dở cười: “Đa tạ các hạ nâng đỡ, bất quá ta từ lâu đã thề, cả đời này đối với ma giáo không đội trời chung.”

Ngữ khí hắn cứng rắn không thể xoay chuyển, Tả hộ pháp cũng không tức giận, chỉ nói: “Từ trước, trong giáo xác thực có không hề ít kẻ làm điều ngang ngược, nhưng chờ ta lên làm giáo chủ, tất cả sẽ khác.”

“Ngươi muốn làm giáo chủ, hiện tại cũng có thể tại vị luôn mà.”

“Không được, ta chưa thay giáo chủ cũ báo thù, làm sao có thể phục chúng?”

Đoàn Lăng hừ lạnh: “Đã như vậy, ta càng không thể trợ Trụ vi ngược.”

(Trợ Trụ vi ngược: thấy người làm sai không khuyên răn ngược lại còn dung túng hùa theo. Điển tích lấy từ Phong Thần diễn nghĩa, Trụ vương là vị vua cuối cùng của nhà Thương, do bị hồ ly tinh Đát Kỷ mê hoặc mà làm những điều tàn ác, bạo ngược khiến dân chúng lầm than)

Tả hộ pháp tự châm tự ẩm, rót cho chính mình một chén rượu, tiếc hận nói: “Ta thành tâm mời chào Đoàn đại hiệp, ngươi lại cứ một lần lại một lần khước từ, thực sự làm người thương tâm.”

Đối phương dĩ lễ tương đãi, Đoàn Lăng cũng không dễ dàng trực tiếp trở mặt, tạm thời nói vòng vo: “Các hạ không cần phải nhiều lời, ta hôm nay tới đây, bất quá là muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện.”

“Ồ? Đoàn đại hiệp cứ việc hỏi.”

Cổ họng Đoàn Lăng khẽ động, đem nghi hoặc ẩn sâu dưới đáy lòng kia thốt ra lời: “Trong Thiên Tuyệt giáo… Có thể có bí thuật khiến người khải tử hoàn sinh chăng?”

“Nếu ta nói là có, ngươi liệu có tin hay không?” Tả hội pháp cười chế nhạo, “Cái gọi là khải tử hoàn sinh, bất quá chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.”

Đoàn Lăng nhắm chặt mắt, nói không nên lời là thất vọng hay là điều gì khác, lại hỏi: “Các ngươi cắt đi thủ cấp của nhiều người như vậy, lại là vì cái gì?”

“Có rất nhiều công dụng, ví dụ như… Lột da mặt của người nọ, chế tạo nhân bì diện cụ.”

Đoàn Lăng nghe xong lời này, trên mặt đột nhiên biến sắc.

Thủ cấp của Lục Tu Văn cũng bị người ma giáo cướp đi, nếu như bị đối xử như vậy…

Lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, căn bản không dám nghĩ tiếp. Mũi chân điểm nhẹ, thân hình lên xuống thoăn thoắt, lao nhanh về phía giữa hồ.

Tả hộ pháp vẫn bình thản ung dung, như trước chậm rãi thưởng thức từng ngụm rượu ngon. Chờ Đoàn Lăng vọt tới, đối phương mới vẩy cái chén một phát, những giọt rượu có chứa nội lực, văng ra như ám khí bắn về phía hắn. Thật sự là trích diệp phi hoa, sử dụng đồ vật bình thường cũng có thể đả thương người.

Nhưng Đoàn Lăng cũng không phải dạng vừa, hắn phi thân trên không trung không có cách nào dụng lực, liền khẽ nghiêng người lánh khai hai chân đạp lên trụ đình lấy đà, thuận lợi hạ xuống trong đình.

Tay phải của hắn bắt được đầu vai Tả hộ pháp.

Người kia không tránh không né, mặc cho hắn chộp lấy, bờ vai bỗng trầm xuống, tự nhiên sinh ra phản lực.

Lòng bàn tay Đoàn Lăng như bị bỏng, hắn bất giác rụt tay lại.

Tả hộ pháp thừa cơ quay người lại, một chưởng đánh về phía Đoàn Lăng.

Một chưởng này tuy thế công rào rạt, nhưng với trình độ võ công của Đoàn Lăng cũng không thể không đỡ được. Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Tả hộ pháp, toàn thân như cứng lại, hoàn toàn đứng yên tại chỗ.

Chỉ nghe “Bang” một tiếng, chưởng kia của Tả hộ pháp đánh thẳng lên ngực Đoàn Lăng.

Hắn lùi lại mấy bước, nhưng đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn vào người kia.

Hai người bọn họ vừa tranh đấu một trận, khiến cho trản đăng trong đình cũng lung lay không ngừng. Dưới ánh đèn hôn ám, hắn vẫn thấy rõ người nọ tuấn mi tu mục, dung nhan tuấn tú, sóng mắt khẽ lưu chuyển chính là Lục Tu Văn đã chết từ lâu.

Đoàn Lăng bất chấp vết thương trên người, chỉ kinh ngạc nhìn y, giọng nói mơ hồ không dám tin: “Lục Tu Văn, quả thật là ngươi?”

“Sao vậy? Đoàn đại hiệp đã gặp qua khuôn mặt này của ta ư?” Người kia sờ sờ gò má của mình, dáng tươi cười xen lẫn vài tia tà khí, “Là người ngươi quen à?”

Y dừng một chút, chợt nói: “A, có thể chính là lột từ trên mặt người kia xuống.”

Tâm trạng Đoàn Lăng trùng xuống, sát ý trong mắt đột ngột hiển hiện, cánh tay vươn ra hướng về phía mặt đối phương.

Tả hộ pháp mỉm cười, ngửa đầu lánh khai, tiếp lời: “Xem ra Đoàn đại hiệp rất thích khuôn mặt này của ta nha, đợi ta dùng chán rồi, tặng lại cho ngươi cũng được.”

Nói xong, y lui lại vài bước, ngón tay thon dài đè lên mặt bàn.

Đoàn Lăng tuy phẫn nộ công tâm, nhưng vẫn chưa mất lý trí, thấy đối phương làm ra động tác liền lường trước chắc chắn có quỷ kế. Quả nhiên nghe “Cạch” một tiếng, mặt bàn lật lên, một loạt mũi tên nhọn vun vút lao tới. Mũi tên đen thùi mà lại lấp lánh, hiển nhiên đều tẩm kịch độc.

Trong đình không thể thi triển khinh công, Đoàn Lăng nếu muốn né tránh, chỉ sợ cũng sẽ rơi xuống hồ vì thế hắn thẳng thắn nghênh đón đám tên, ống tay áo rung lên, dùng chưởng phong chấn lệch đường đi của độc tiễn.

“Hảo công phu!”

Tả hộ pháp lên tiếng tán dương, nhưng không cùng Đoàn Lăng đối chưởng, từ giữa kẽ tay bắn ra một mũi ám khí, “Vút” một tiếng liền đem trản đăng trong đình toàn bộ tắt ngấm.

Đêm nay không trăng không sao, khi đèn tắt hết, bốn phía liền lâm vào hắc ám vô biên.

Đoàn Lăng nhất thời không thể thích ứng, thoáng ngẩn ra, chợt nghe thấy tiếng gió phía sau lưng, là Tả hộ pháp dụng kế đánh lén. Hắn lập tức cúi xuống, xoay người lại chém ra chưởng.

Trong bóng đêm, hai người đối nhau so chiêu, chính là lực lượng ngang nhau, càng đấu càng khó phân thắng bại. Chưởng pháp của Đoàn Lăng đại khai đại hợp, khí thế bức người Tả hộ pháp lại thành thạo thủ đoạn kỳ dị, ra chiêu xảo quyệt tàn nhẫn, kỹ thuật khéo léo càng trên một bậc.

Đoàn Lăng tự biết mình đang ở trong địa bàn của đối phương, kéo dài càng lâu càng bất lợi, liền đơn giản hít một hơi thật sâu, phóng chưởng liều mạng với Tả hộ pháp.

Hai người nội lực kích động, làm chiếc bàn ở giữa vỡ vụn. Sau một chưởng, cả hai song song lui về phía sau một bước.

Đoàn Lăng lúc trước vốn đã bị nội thương, tự nhiên không chiếm lợi thế gì, nhưng kỳ quái là, Tả hộ pháp kia tựa hồ cũng không có nhiều nội lực. Khi hai người so chiêu, chiêu thức của y cực kỳ tinh diệu, thế nhưng nội công lại chênh lệch rất lớn. Lẽ ra Tả hộ pháp của ma giáo phải là cao thủ đứng đầu trong cao thủ nhất đẳng, sao lại có thể có nhược điểm bậc này?

Trừ phi…

Đoàn Lăng rùng mình, bỗng dưng nảy ra một suy đoán. Hắn bất chấp an nguy của bản thân, liên tiếp đánh ra vài chưởng. Chưởng phong vùn vụt, cũng cố ý dùng nội lực áp chế đối phương.

Tả hộ pháp quả nhiên không dám dùng lực, hết lần này đến lần khác lùi lại, cuối cùng trượt chân ngã xuống sát mép đình.

Đoàn Lăng vội vã vươn ra nắm lấy cánh tay y, đối phương bất ngờ khẽ cười một tiếng, nói: “Đoàn đại hiệp luyến tiếc khuôn mặt này sao?”

Dứt lời, y thuận thế kéo xuống, đem cả hai người rơi tõm xuống hồ.

Nước vỗ rào rào.

Trong hồ, hai người lại ác đấu một phen, sau đó một trước một sau nhảy ra khỏi mặt nước.

Đoàn Lăng toàn thân đều ướt đẫm, tóc sũng nước còn đọng vài giọt đang chảy xuống, nhưng hắn không hề để ý mà lập tức chộp lấy tay Tả hộ pháp, tay còn lại thì trụ trên cổ đối phương. Nhưng hắn vẫn chưa ra sức, trái lại ngón tay lại từ cần cổ mảnh khảnh chậm rãi di chuyển lên trên, xoa xoa khuôn mặt giống y hệt Lục Tu Văn.

Động tác của hắn thập phần ôn nhu, khiến Tả hộ pháp vùng vẫy không ngừng, kêu lên: “Ngươi sờ loạn như thế làm gì?”

Đoàn Lăng không đáp, vẫn từ tốn sờ qua từng chút một, trái tim hắn như đang chìm trong bể dầu sôi cuồn cuộn. Cuối cùng, tay hắn dừng lại trên gò má người nọ, tâm tình cũng an ổn trở lại, trái tim lại đập một lần nữa, nói: “Không phải là nhân bì diện cụ.”

Đối phương sửng sốt: “Thì làm sao?”

Đoàn Lăng siết chặt lấy tay y, tựa như đang ở trong một giấc mơ có thể tùy thời tiêu tán, thấp giọng thì thầm: “Ngươi chính là Lục Tu Văn.”

“Vớ vẩn, cái tên Lục Tu Văn này, ta đến nghe cũng chưa từng nghe qua.”

“Vậy thì ngươi càng không thể là Tả hộ pháp.” Đoàn Lăng ngược lại cười rộ lên, “Tả hộ pháp từng phái người truy sát ta và Lục Tu Văn, sẽ không thể đến y là ai cũng không biết.”

Người nọ im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Ra là như vậy.”

Cổ tay y khẽ xoay, giãy ra từ tay Đoàn Lăng, “Nếu đã bị ngươi phát hiện, ta đây cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.”

Đoàn Lăng vội la lên: “Lục Tu Văn, ngươi không nhận ra ta sao?”

“Nhận ra a, ngươi là Đoàn đại hiệp tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn. Hữu hộ pháp của giáo ta, chính là chết ở trên tay ngươi.”

Đoàn Lăng nghe thấy lời này, chỉ biết bên trong tất có khúc mắc, mà đầu sỏ gây nên, dĩ nhiên chính là Tả hộ pháp thực sự. “Ngươi hiện tại đang thay Tả hộ pháp làm việc?”

“Hừ, chỉ là một tên Tả hộ pháp nho nhỏ, ta còn không thèm để vào mắt.” Lục Tu Văn nhếch môi cười nói, “Ta và hắn bất quá là lợi dụng nhau, hắn muốn báo thù cho giáo chủ, mà ta lại muốn vị trí giáo chủ.”

“Vậy ngươi tại sao muốn giả vờ làm Tả hộ pháp?”

“Đoàn đại hiệp đoán thử xem? Vì sao thủ hạ của ta khinh địch như vậy, để ngươi phát hiện ra? Vì sao ngươi đi theo phía sau cũng không phát hiện? Lại vì sao mang ngươi tới nơi này?”

Đoàn Lăng tâm niệm vừa chuyển, tức khắc hiểu ra: “Ngươi cố tình dẫn ta tới đây!”

“Không sai không sai, Đoàn đại hiệp còn không tính là quá ngu ngốc.” Lục Tu Văn vỗ tay, “Đáng tiếc, tên đệ tử phái Thanh Sơn đi cùng ngươi kia, lúc này lại đang ở một mình.”

Liễu Dật!

Lẽ nào mục tiêu của ma giáo đích thị là hắn?

Đoàn Lăng đã một lần trúng kế điệu hổ ly sơn, lúc này không dám trì hoãn, lập tức quay đầu ly khai.

Đi ra được hai bước, hắn đột nhiên xoay người, tung một chưởng hướng về Lục Tu Văn. Đối phương bất ngờ không kịp phòng bị, vội giương tay đón đỡ. Một chưởng này của Đoàn Lăng không phải đánh thật, đến gần ngực người kia thì đột nhiên biến chiêu, nhanh như cắt điểm trúng huyệt đạo của y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương