Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 2 - Chương 78-3: Nguy hiểm đến từ Sa Mạc (3)
Ban đầu nơi này cũng chỉ là một căn phòng trừ lục thạch ra thì không có gì khác nhưng khi Dạ Lăng đi cuối bước vào thì cánh cửa phía sau từ từ khép lại, cho đến khi đóng lại hoàn toàn căn phòng lập tức biến thành biển lửa, từ bên trong có một nam nhân cao to bước ra, là một người có một mái tóc đỏ như lửa.
"Các ngươi là ai?" Không giống với vẻ ngoài hung hãn của hắn, giọng nói của nam nhân này ôn nhu vô cùng.
"Xin lỗi đã quấy rầy, chúng ta xuống đây tìm một bằng hữu." Khẽ mỉm cười, Long Chiến Nhã khách khí đáp lời.
"Bằng hữu? Hôm nay không có ai khác đến đây, các ngươi trở về đi.”
"Chờ một chút!" Nhìn nam nhân xoay người muốn bước vào biển lửa, Long Chiến Nhã vội vàng gọi hắn lại.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi nơi này là chỗ nào?" Long Chiến Nhã thật sự rất tò mò người nào đã xây dựng nên nơi này, hơn nữa lại có người sống bên trong.
"Nơi này? Các ngươi không biết đây là nơi nào?” Người kia kinh ngạc nhìn bốn người.
"Không biết." Không biết thì có cái gì không đúng sao? Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lại nhìn Phong Hồn cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã hướng về phía nam nhân kia lắc đầu.
"Vậy các ngươi đến đây bằng cách nào?"
"Phía trên có cát lún, không cẩn thận nên trượt vào."
"Nơi này là Tứ Phương ngục."
Tứ Phương ngục? Đó là nơi nào? Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn ba nam nhân, lại phát hiện ba người đều có vẻ mặt mờ mịt.
"Các ngươi không biết Tứ Phương ngục?" Nam nhân tóc đỏ nhíu mày.
Long Chiến Nhã mờ mịt lắc đầu.
"Các ngươi là người nơi nào?"
"Long Ngự quốc." Trực giác mách bảo, người nam nhân này cũng không phải là người xấu, mặc dù không nhất định hắn có phải là con người hay không.
"Long Ngự quốc?" Lúc này đổi lại nam nhân tóc đỏ mờ mịt rồi, "Đó là nơi nào?"
"Ngươi không biết Long Ngự quốc?"
Nam nhân lắc đầu.
"Đông Lạc quốc? Thương Lộ quốc? Thiên Phổ quốc? Nam Trấn quốc? Vân Hòa quốc?"
Nam nhân vẫn lắc đầu.
Trời ạ, hắn là người ngoài hành tinh hay sao? Hay là hắn cũng như nàng? Nhưng nhìn không giống lắm.
"Vậy ngươi là người nơi nào?" Mặc dù chuyện này không có liên quan gì, nhưng Long Chiến Nhã vẫn có chút tò mò.
"Người ở đây."
Nơi này? Khóe miệng Long Chiến Nhã co rút.
“Tứ Phương ngục kia, đó là một nơi như thế nào?”
"Tứ Phương ngục là nơi các ngươi vừa đi qua, một căn phòng được xây từ những lục thạch, có diện tích nhỏ nhất nằm ở trung tâm, là cửa vào của Tứ Phương ngục. Hiện tại các ngươi đang đứng ở vòng đầu tiên. Tứ Quý phương, lấy các giác tuyến của một căn phòng hình vuông chia làm bốn bộ phận, theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông, do tứ quý chi thần trông coi, ta là Hạ thần Chúc Dung. Sâu vào bên trong là vòng thứ hai, cũng lấy giác tuyến của căn phòng chia làm bốn bộ phận, Đông, Nam, Tây, Bắc, do Tứ Phương thần thú canh giữ, vòng thứ ba là do tứ phương thần trông coi, các ngươi tự hiểu đi.”
Thần? Ha hả, thật thú vị. Sống trong lòng đất quá lâu nên ngốc rồi phải không? Thật sự cho mình là thần sao? Thần thú? Nói thật hay, nghiêm túc đến làm cho người ta buồn cười.
"Hạ thần đại nhân, có thể xin ngài chờ một chút được không?" Long Chiến Nhã chọn lời rất cung kính, nhưng ai cũng có thể nghe thấy được sự châm chọc trong giọng nói của nàng.
Chúc Dung khẽ nhiúi mày, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
"Ngươi còn có chuyện gì?"
"Ta đã thất lạc với bằng hữu của mình, có lẽ hắn đã rơi xuống nơi này. Như ngài đã nói, nơi này bốn phương tám hướng chia làm nhiều bộ phận, hắn đã rơi vào nơi nào đó rồi không chừng. Có thể xin Hạ thần đại nhân dàn xếp một phen cho chúng ta tìm kiếm ở Tứ Phương ngục này một chút hay không?”
"Lớn mật! Tứ Phương ngục là nơi cho các ngươi tự tiện ra vào hay sao!” Chúc Dung giận dữ. Nhóm người này thật to gan, tưởng rằng Tứ Phương ngục là hậu viện nhà bọn hắn hay sao? Nói đến là đến, nói lục soát là lục soát?
A, tức giận rồi? Ánh mắt vô tội nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương nhún nhún vai, Long Chiến Nhã nhanh như chớp trốn sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, chỉ là trong đôi mắt to tròn kia tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
Chúc Dung hoàn toàn nổi giận, ngọn lửa sau lưng hắn trong nháy mắt vụt cao lên. Hòa với khung cảnh ngọn lửa cuồng bạo là một mái tóc đỏ tươi phất phơ trên không trung, con ngươi của hắn cũng từ từ chuyển sang màu đỏ.
"Ông trời ơi, hắn là loài gì vậy?" Ở hiện đại có người ngoại quốc không phải mắt đen, cũng có những loại kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt nhưng không có loại biến thái như thế này nha, đang làm ảo thuật ư? Hơn nữa, có cảm giác như ngọn lửa cùng với hắn có tâm linh tương thông vậy, ảo giác chăng?
"Biến dị."
"Không phải có liên quan với những người trên hải đảo kia đó chứ?” Lúc trước bọn họ đi tầm bảo, trên hải đảo cũng có những người biến dị.
"Ta lại cảm thấy hắn có liên quan đến người tên Huy kia hơn.”
"Huy?" Long Chiến Nhã nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy mờ mịt.
"Chính là nam nhân đã đưa nàng đến.”
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã âm thầm mặc niệm cho nam nhân tên Huy kia ba giây. Người bị Mặc Sĩ Lưu Thương ghi hận chắc chắn sẽ không kết quả tốt, về điểm này người của Long các có thể làm chứng. Phải biết rằng, sau lần Mặc Sĩ Lưu Thương đến Long các bị nhóm người của Triển Hưng đắc tội, kết quả cuối cùng, nhóm Triển Hưng bị điều đi cứu trợ thiên tai sau đó lại tăng cường lịch huấn luyện, trải qua một thời gian u ám tối tăm, cuộc sống cực kỳ bi thảm. Trong vòng một tháng, cửu đại chưởng quản đều giao lại toàn bộ những điểm cốt yếu trên Vạn Dạ đại lục cho Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Cũng có thể." Long Chiến Nhã tỏ vẻ đồng ý. Lúc trước luôn gặp phải những chuyện kỳ quái, đến bây giờ thì lại gặp phải những người kỳ quái. Luôn luôn có một loại cảm giác không thoải mái, rốt cuộc đã quên chuyện gì rồi hay sao?
"Cô gia cẩn thận!"
Tiếng hét của Phong Hồn vừa dứt, Mặc Sĩ Lưu Thương đã ôm lấy Long Chiến Nhã bay ra xa hơn một trượng, nhìn lại chỗ bọn họ đứng lúc trước đều đã cháy đen một mảnh. Hai người đồng loạt nhìn về phía Chúc Dung, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Là ngọn lửa kia,” Dạ Lăng nghiêm mặt, ánh mắt nhìn đến nhìn lui ngọn lửa đang cuồng bạo, “Công kích đến từ ngọn lửa đó.”
Nghe được lời Dạ Lăng nói, Long Chiến Nhã trừng to hai mắt. Chủ động công kích? Có ý gì? Chẳng lẽ thế giới này là huyền huyễn? Không thể nào. Nàng luôn cho là mình chỉ xuyên đến một thời không bình thường mà thôi. Vậy trước mắt là cái gì đây? Chẳng lẽ nàng đã xuyên đến một thế giới huyền huyễn khó hiểu nào đó?
Đang tự hỏi, Long Chiến Nhã đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng sắp chạm đến mặt, thắt lưng bị kéo đi, cơ thể đã nghiêng sang phía khác.
"Nhã Nhi, không nên thất thần." Tiểu nữ nhân này rốt cuộc có ý thức được nguy hiểm hay không? Lúc này rồi mà còn suy nghĩ thất thần cái gì chứ?
"A, xin lỗi xin lỗi."
Tập trung tinh thần, bốn người cẩn thận ứng phó với những công kích từ ngọn lửa khó hiểu kia.
"Tấn công Chúc Dung!" Công kích của bọn họ đối với những ngọn lửa kia căn bản là vô dụng, không có người nào phun nước được nha. Nhưng một khi những ngọn lửa kia chạm vào bọn họ thì lại không đơn giản như vậy. Nếu ngọn lửa cuồng bạo đó thật sự cùng với Chúc Dung có ‘tâm ý tương thông’ mà nói vậy thì Chúc Dung chính là mấu chốt hóa giải.
Cho nên bốn người tập trung công kích trên người Chúc Dung, chẳng qua bị những ngọn lửa nhỏ ngăn cản, muốn đả thương Chúc Dung không dễ dàng chút nào.
"Vương gia?" Đang đánh đến khí thế ngất trời, bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang đến.
Dạ Lăng kinh ngạc, chạy đến trước người Tiêu Triết, ba người còn lại đổi thành tư thế phòng thủ.
"Sao mọi người đều ở nơi này?” Tiêu Triết gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn bốn người trước mặt.
"Còn ngươi sao lại ở đây?” Dạ Lăng hỏi ngược.
"A. Ta đang chạy thẳng đến ốc đảo kia để điều tra, ai biết được lại chạy mãi chạy mãi không đến, không chú ý dưới chân nên bị ngã xuống đây. Gặp phải một người tên Cú Mang, hắn nói cho ta biết nơi này là Tứ Phương ngục, bảo ta nhanh chóng rời đi. Nhưng đã đi vòng vòng cả ngày cũng không tìm được đường ra.” Tiêu Triết cười ngây ngốc một tiếng.
Dạ Lăng cố gắng nhịn đến mấy cũng không chịu được, vỗ một cái thật mạnh vào ót Tiêu Triết.
"Cái tên ngu ngốc này!”
Chuyện gì vậy? Tiêu Triết tiếp tục mờ mịt.
"Ai nha, Hạ thần đại nhân, chúng ta không lục soát nữa, ngài có thể dừng lại hay không?" Nghe thấy cuộc nói chuyện của Tiêu Triết cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã rất cảm thán cho sự ngu ngốc của Tiêu Triết.
Nghe được lời Long Chiến Nhã nói, ánh mắt Chúc Dung từ từ biến thành màu đen, mái tóc cũng rơi xuống, ngọn lửa phía sau trở nên bình ổn lại.
"Vậy các ngươi đi nhanh đi." Sau khi khôi phục lại trạng thái ban đầu, Chúc Dung lạnh nhạt nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.
"Hạ thần đại nhân, ngài có thể nói cho chúng ta biết lối ra hay không? Nếu chúng ta lại xông vào một địa phương nào khác lại thì không tốt lắm.”
Chúc Dung dừng bước, suy nghĩ một chút cảm thấy Long Chiến Nhã nói cũng đúng liền chỉ vào căn phòng lúc Long Chiến Nhã đến.
Có ý gì? Long Chiến Nhã nghi ngờ.
"Cái kia phòng, ở giữa phía đông, tìm cơ quan."
"Hạ thần đại nhân," Giọng nói Long Chiến Nhã lại một lần nữa ngăn cản bước đi của Chúc Dung, hắn có chút nhịn không được nhíu mày, "Trên người chúng ta đã hết sạch nước uống rồi, ngài có thể cho chúng ta một ít được không? Nếu không, chúng ta vẫn ngây ngốc ở lại đây, thật mát mẻ.”
"Các ngươi lần đầu đến sa mạc sao?" Người lần đầu đến sa mạc chắc chắn sẽ không biết cách lưu thông nơi này, sống ở đây đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ gặp phải mấy người mà thôi.
"Lần đầu? Dù sao cũng không phải đại sự gì, nếu không phải thì sao chứ." Long Chiến Nhã vô tư nhún vai, ngồi lỳ xuống mặt đất.
(LN: hai đoạn đối thoại trên N không hiểu cho lắm nên chém đại đấy = =")
"Cú Mang, có mang theo nước không? Cho bọn hắn một ít." Chúc Dung nhíu mày, trợn mắt nhìn Long Chiến Nhã một lúc lâu mới nói một câu.
Một giây sau, mười túi nước xuất hiện trước mặt năm người.
"Đủ chưa?"
"Nếu ta nói không đủ, Hạ thần đại nhân có thể cho thêm hay không?”
Trên thái dương Chúc Dung nổi đầy gân xanh. Da mặt nữ nhân này thật dày, không phải dày bình thường.
"Đùa thôi." Nhếch miệng cười một tiếng, Long Chiến Nhã chỉ huy bốn nam nhân thu hồi túi nước sau đó xoay người đi đến căn phòng nhỏ.
Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã, khóe miệng Chúc Dung co giật. Đúng là một nữ nhân gian xảo.
"Nàng chính là người mà điện hạ đã chọn?" Sau khi bóng dáng của Long Chiến Nhã hoàn toàn biến mất, một người có dáng vẻ như mục đồng xuất hiện bên cạnh Chúc Dung.
"Ừ."
"Cũng không có gì đặc biệt." Cú Mang bĩu môi.
"Không được nói nhảm." Chúc Dung trợn mắt nhìn Cú Mang một cái, "Quyết định của điện hạ là chuyện chúng ta có thể chất vấn sao?”
"Đừng nghiêm túc như vậy chứ, ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi mới ý kiến một chút thôi.” Chớp chớp mắt nhìn Chúc Dung, bóng dáng Cú Mang trở nên mơ hồ, "Chuyện bẩm báo lại với điện hạ giao lại cho người nhé, Chúc Dung.”
"Tiểu tử thúi này!" Cười mắng một tiếng, bóng dáng Chúc Dung cũng từ từ mơ hồ cho đến khi trở nên trong suốt, biến mất không thấy nữa.
"Các ngươi là ai?" Không giống với vẻ ngoài hung hãn của hắn, giọng nói của nam nhân này ôn nhu vô cùng.
"Xin lỗi đã quấy rầy, chúng ta xuống đây tìm một bằng hữu." Khẽ mỉm cười, Long Chiến Nhã khách khí đáp lời.
"Bằng hữu? Hôm nay không có ai khác đến đây, các ngươi trở về đi.”
"Chờ một chút!" Nhìn nam nhân xoay người muốn bước vào biển lửa, Long Chiến Nhã vội vàng gọi hắn lại.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi nơi này là chỗ nào?" Long Chiến Nhã thật sự rất tò mò người nào đã xây dựng nên nơi này, hơn nữa lại có người sống bên trong.
"Nơi này? Các ngươi không biết đây là nơi nào?” Người kia kinh ngạc nhìn bốn người.
"Không biết." Không biết thì có cái gì không đúng sao? Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, sau đó lại nhìn Phong Hồn cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã hướng về phía nam nhân kia lắc đầu.
"Vậy các ngươi đến đây bằng cách nào?"
"Phía trên có cát lún, không cẩn thận nên trượt vào."
"Nơi này là Tứ Phương ngục."
Tứ Phương ngục? Đó là nơi nào? Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn ba nam nhân, lại phát hiện ba người đều có vẻ mặt mờ mịt.
"Các ngươi không biết Tứ Phương ngục?" Nam nhân tóc đỏ nhíu mày.
Long Chiến Nhã mờ mịt lắc đầu.
"Các ngươi là người nơi nào?"
"Long Ngự quốc." Trực giác mách bảo, người nam nhân này cũng không phải là người xấu, mặc dù không nhất định hắn có phải là con người hay không.
"Long Ngự quốc?" Lúc này đổi lại nam nhân tóc đỏ mờ mịt rồi, "Đó là nơi nào?"
"Ngươi không biết Long Ngự quốc?"
Nam nhân lắc đầu.
"Đông Lạc quốc? Thương Lộ quốc? Thiên Phổ quốc? Nam Trấn quốc? Vân Hòa quốc?"
Nam nhân vẫn lắc đầu.
Trời ạ, hắn là người ngoài hành tinh hay sao? Hay là hắn cũng như nàng? Nhưng nhìn không giống lắm.
"Vậy ngươi là người nơi nào?" Mặc dù chuyện này không có liên quan gì, nhưng Long Chiến Nhã vẫn có chút tò mò.
"Người ở đây."
Nơi này? Khóe miệng Long Chiến Nhã co rút.
“Tứ Phương ngục kia, đó là một nơi như thế nào?”
"Tứ Phương ngục là nơi các ngươi vừa đi qua, một căn phòng được xây từ những lục thạch, có diện tích nhỏ nhất nằm ở trung tâm, là cửa vào của Tứ Phương ngục. Hiện tại các ngươi đang đứng ở vòng đầu tiên. Tứ Quý phương, lấy các giác tuyến của một căn phòng hình vuông chia làm bốn bộ phận, theo thứ tự là Xuân, Hạ, Thu, Đông, do tứ quý chi thần trông coi, ta là Hạ thần Chúc Dung. Sâu vào bên trong là vòng thứ hai, cũng lấy giác tuyến của căn phòng chia làm bốn bộ phận, Đông, Nam, Tây, Bắc, do Tứ Phương thần thú canh giữ, vòng thứ ba là do tứ phương thần trông coi, các ngươi tự hiểu đi.”
Thần? Ha hả, thật thú vị. Sống trong lòng đất quá lâu nên ngốc rồi phải không? Thật sự cho mình là thần sao? Thần thú? Nói thật hay, nghiêm túc đến làm cho người ta buồn cười.
"Hạ thần đại nhân, có thể xin ngài chờ một chút được không?" Long Chiến Nhã chọn lời rất cung kính, nhưng ai cũng có thể nghe thấy được sự châm chọc trong giọng nói của nàng.
Chúc Dung khẽ nhiúi mày, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
"Ngươi còn có chuyện gì?"
"Ta đã thất lạc với bằng hữu của mình, có lẽ hắn đã rơi xuống nơi này. Như ngài đã nói, nơi này bốn phương tám hướng chia làm nhiều bộ phận, hắn đã rơi vào nơi nào đó rồi không chừng. Có thể xin Hạ thần đại nhân dàn xếp một phen cho chúng ta tìm kiếm ở Tứ Phương ngục này một chút hay không?”
"Lớn mật! Tứ Phương ngục là nơi cho các ngươi tự tiện ra vào hay sao!” Chúc Dung giận dữ. Nhóm người này thật to gan, tưởng rằng Tứ Phương ngục là hậu viện nhà bọn hắn hay sao? Nói đến là đến, nói lục soát là lục soát?
A, tức giận rồi? Ánh mắt vô tội nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương nhún nhún vai, Long Chiến Nhã nhanh như chớp trốn sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, chỉ là trong đôi mắt to tròn kia tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.
Chúc Dung hoàn toàn nổi giận, ngọn lửa sau lưng hắn trong nháy mắt vụt cao lên. Hòa với khung cảnh ngọn lửa cuồng bạo là một mái tóc đỏ tươi phất phơ trên không trung, con ngươi của hắn cũng từ từ chuyển sang màu đỏ.
"Ông trời ơi, hắn là loài gì vậy?" Ở hiện đại có người ngoại quốc không phải mắt đen, cũng có những loại kính áp tròng có thể thay đổi màu mắt nhưng không có loại biến thái như thế này nha, đang làm ảo thuật ư? Hơn nữa, có cảm giác như ngọn lửa cùng với hắn có tâm linh tương thông vậy, ảo giác chăng?
"Biến dị."
"Không phải có liên quan với những người trên hải đảo kia đó chứ?” Lúc trước bọn họ đi tầm bảo, trên hải đảo cũng có những người biến dị.
"Ta lại cảm thấy hắn có liên quan đến người tên Huy kia hơn.”
"Huy?" Long Chiến Nhã nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy mờ mịt.
"Chính là nam nhân đã đưa nàng đến.”
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã âm thầm mặc niệm cho nam nhân tên Huy kia ba giây. Người bị Mặc Sĩ Lưu Thương ghi hận chắc chắn sẽ không kết quả tốt, về điểm này người của Long các có thể làm chứng. Phải biết rằng, sau lần Mặc Sĩ Lưu Thương đến Long các bị nhóm người của Triển Hưng đắc tội, kết quả cuối cùng, nhóm Triển Hưng bị điều đi cứu trợ thiên tai sau đó lại tăng cường lịch huấn luyện, trải qua một thời gian u ám tối tăm, cuộc sống cực kỳ bi thảm. Trong vòng một tháng, cửu đại chưởng quản đều giao lại toàn bộ những điểm cốt yếu trên Vạn Dạ đại lục cho Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Cũng có thể." Long Chiến Nhã tỏ vẻ đồng ý. Lúc trước luôn gặp phải những chuyện kỳ quái, đến bây giờ thì lại gặp phải những người kỳ quái. Luôn luôn có một loại cảm giác không thoải mái, rốt cuộc đã quên chuyện gì rồi hay sao?
"Cô gia cẩn thận!"
Tiếng hét của Phong Hồn vừa dứt, Mặc Sĩ Lưu Thương đã ôm lấy Long Chiến Nhã bay ra xa hơn một trượng, nhìn lại chỗ bọn họ đứng lúc trước đều đã cháy đen một mảnh. Hai người đồng loạt nhìn về phía Chúc Dung, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Là ngọn lửa kia,” Dạ Lăng nghiêm mặt, ánh mắt nhìn đến nhìn lui ngọn lửa đang cuồng bạo, “Công kích đến từ ngọn lửa đó.”
Nghe được lời Dạ Lăng nói, Long Chiến Nhã trừng to hai mắt. Chủ động công kích? Có ý gì? Chẳng lẽ thế giới này là huyền huyễn? Không thể nào. Nàng luôn cho là mình chỉ xuyên đến một thời không bình thường mà thôi. Vậy trước mắt là cái gì đây? Chẳng lẽ nàng đã xuyên đến một thế giới huyền huyễn khó hiểu nào đó?
Đang tự hỏi, Long Chiến Nhã đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng sắp chạm đến mặt, thắt lưng bị kéo đi, cơ thể đã nghiêng sang phía khác.
"Nhã Nhi, không nên thất thần." Tiểu nữ nhân này rốt cuộc có ý thức được nguy hiểm hay không? Lúc này rồi mà còn suy nghĩ thất thần cái gì chứ?
"A, xin lỗi xin lỗi."
Tập trung tinh thần, bốn người cẩn thận ứng phó với những công kích từ ngọn lửa khó hiểu kia.
"Tấn công Chúc Dung!" Công kích của bọn họ đối với những ngọn lửa kia căn bản là vô dụng, không có người nào phun nước được nha. Nhưng một khi những ngọn lửa kia chạm vào bọn họ thì lại không đơn giản như vậy. Nếu ngọn lửa cuồng bạo đó thật sự cùng với Chúc Dung có ‘tâm ý tương thông’ mà nói vậy thì Chúc Dung chính là mấu chốt hóa giải.
Cho nên bốn người tập trung công kích trên người Chúc Dung, chẳng qua bị những ngọn lửa nhỏ ngăn cản, muốn đả thương Chúc Dung không dễ dàng chút nào.
"Vương gia?" Đang đánh đến khí thế ngất trời, bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang đến.
Dạ Lăng kinh ngạc, chạy đến trước người Tiêu Triết, ba người còn lại đổi thành tư thế phòng thủ.
"Sao mọi người đều ở nơi này?” Tiêu Triết gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn bốn người trước mặt.
"Còn ngươi sao lại ở đây?” Dạ Lăng hỏi ngược.
"A. Ta đang chạy thẳng đến ốc đảo kia để điều tra, ai biết được lại chạy mãi chạy mãi không đến, không chú ý dưới chân nên bị ngã xuống đây. Gặp phải một người tên Cú Mang, hắn nói cho ta biết nơi này là Tứ Phương ngục, bảo ta nhanh chóng rời đi. Nhưng đã đi vòng vòng cả ngày cũng không tìm được đường ra.” Tiêu Triết cười ngây ngốc một tiếng.
Dạ Lăng cố gắng nhịn đến mấy cũng không chịu được, vỗ một cái thật mạnh vào ót Tiêu Triết.
"Cái tên ngu ngốc này!”
Chuyện gì vậy? Tiêu Triết tiếp tục mờ mịt.
"Ai nha, Hạ thần đại nhân, chúng ta không lục soát nữa, ngài có thể dừng lại hay không?" Nghe thấy cuộc nói chuyện của Tiêu Triết cùng Dạ Lăng, Long Chiến Nhã rất cảm thán cho sự ngu ngốc của Tiêu Triết.
Nghe được lời Long Chiến Nhã nói, ánh mắt Chúc Dung từ từ biến thành màu đen, mái tóc cũng rơi xuống, ngọn lửa phía sau trở nên bình ổn lại.
"Vậy các ngươi đi nhanh đi." Sau khi khôi phục lại trạng thái ban đầu, Chúc Dung lạnh nhạt nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.
"Hạ thần đại nhân, ngài có thể nói cho chúng ta biết lối ra hay không? Nếu chúng ta lại xông vào một địa phương nào khác lại thì không tốt lắm.”
Chúc Dung dừng bước, suy nghĩ một chút cảm thấy Long Chiến Nhã nói cũng đúng liền chỉ vào căn phòng lúc Long Chiến Nhã đến.
Có ý gì? Long Chiến Nhã nghi ngờ.
"Cái kia phòng, ở giữa phía đông, tìm cơ quan."
"Hạ thần đại nhân," Giọng nói Long Chiến Nhã lại một lần nữa ngăn cản bước đi của Chúc Dung, hắn có chút nhịn không được nhíu mày, "Trên người chúng ta đã hết sạch nước uống rồi, ngài có thể cho chúng ta một ít được không? Nếu không, chúng ta vẫn ngây ngốc ở lại đây, thật mát mẻ.”
"Các ngươi lần đầu đến sa mạc sao?" Người lần đầu đến sa mạc chắc chắn sẽ không biết cách lưu thông nơi này, sống ở đây đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ gặp phải mấy người mà thôi.
"Lần đầu? Dù sao cũng không phải đại sự gì, nếu không phải thì sao chứ." Long Chiến Nhã vô tư nhún vai, ngồi lỳ xuống mặt đất.
(LN: hai đoạn đối thoại trên N không hiểu cho lắm nên chém đại đấy = =")
"Cú Mang, có mang theo nước không? Cho bọn hắn một ít." Chúc Dung nhíu mày, trợn mắt nhìn Long Chiến Nhã một lúc lâu mới nói một câu.
Một giây sau, mười túi nước xuất hiện trước mặt năm người.
"Đủ chưa?"
"Nếu ta nói không đủ, Hạ thần đại nhân có thể cho thêm hay không?”
Trên thái dương Chúc Dung nổi đầy gân xanh. Da mặt nữ nhân này thật dày, không phải dày bình thường.
"Đùa thôi." Nhếch miệng cười một tiếng, Long Chiến Nhã chỉ huy bốn nam nhân thu hồi túi nước sau đó xoay người đi đến căn phòng nhỏ.
Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã, khóe miệng Chúc Dung co giật. Đúng là một nữ nhân gian xảo.
"Nàng chính là người mà điện hạ đã chọn?" Sau khi bóng dáng của Long Chiến Nhã hoàn toàn biến mất, một người có dáng vẻ như mục đồng xuất hiện bên cạnh Chúc Dung.
"Ừ."
"Cũng không có gì đặc biệt." Cú Mang bĩu môi.
"Không được nói nhảm." Chúc Dung trợn mắt nhìn Cú Mang một cái, "Quyết định của điện hạ là chuyện chúng ta có thể chất vấn sao?”
"Đừng nghiêm túc như vậy chứ, ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi mới ý kiến một chút thôi.” Chớp chớp mắt nhìn Chúc Dung, bóng dáng Cú Mang trở nên mơ hồ, "Chuyện bẩm báo lại với điện hạ giao lại cho người nhé, Chúc Dung.”
"Tiểu tử thúi này!" Cười mắng một tiếng, bóng dáng Chúc Dung cũng từ từ mơ hồ cho đến khi trở nên trong suốt, biến mất không thấy nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook