Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 1 - Chương 18: Địa hạ võ tràng hành [1]
“Chiến vương thật có phúc cưới được một giai nhân như thế.” Kì Dương khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, thời điểm nhìn về phía Long Chiến Nhã, đáy mắt hiện lên tia dị sắc.
“Đây quả thật là may mắn của Lưu Thương.” Khóe miệng vui vẻ nhếch lên, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn. Mỗi khắc cùng ở chung với nàng một chỗ đều có thể phát hiện ra nàng lại chói mắt hơn một chút. Nữ nhân này chính là thê tử hắn, may mắn, may mắn!
Long Chiến Nhã kỳ quái liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, không thèm nhắc lại.
Ăn một chút cơm lại tiếp tục bàn luận, bất quá lần này Long Chiến Nhã không có tham dự, chính là âm thầm một bên quan sát, trong đầu hồi tưởng lại các loại tin tức Long các đã tra được.
Những người này, thoạt nhìn yếu nhất chính là hoàng đế Thương Lộ Mặc Lam, cảm giác hắn giống như một người không tồn tại, im lặng ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào, ngay cả hơi thở cũng rất yếu. Tuy nhiên Long Chiến Nhã cũng không chủ quan, đáy mắt hắn ngẫu nhiên cũng hiện lên ánh sắc nhọn, trên người cũng thỉnh thoảng phát ra hơi thở nguy hiểm.
Mặc Lam đăng cơ năm năm, trên thực tế cũng chỉ là một con rối, may hắn là người thông minh, vẫn giấu tài, âm thầm đào tạo một thế lực không nhỏ, hai năm nay đã bắt đầu bố trí đoạt quyền, phỏng chừng chỉ còn chờ một cái cơ hội.
Thái tử Vân Hòa quốc Kì Dương, tâm nhân hậu, cả người ôn hòa, đương nhiên, này cũng là một cái hình tượng. Vân Hòa quốc vốn có sáu vị hoàng tử, nhưng vài năm nay chỉ còn lại có bốn người. Hai người bị Kì Dương đùa chết, một người bị đùa đến điên, còn lại hai người bình thường, một người là huynh đệ huyết thống với hắn, một còn lại cũng là người vô dụng. Năm đó tranh đoạt vị trí thái tử, Kì Dương thắng, từ đó hắn trở nên ngoan độc, tàn ác đối với người khác, đối với chính mình lại ác hơn. Hắn dùng khổ nhục kế để chơi đùa với hai nữ tử xinh đẹp, thậm chí còn đùa chết hai nữ nhân đã dành tình cảm chân thành cho hắn để đổi lại địa vị củng cố như hôm nay. Lúc này đây hắn vô tình cũng chỉ vì cái địa vị cao kia mà vứt bỏ hết thảy.
Bách Lí Linh của Đông Lạc quốc là người rất thủ đoạn và cơ trí, vốn là một vị hoàng tử bị mọi người lãng quên, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy đến khi bùng dậy thì cũng đã nắm trong tay hai thế lực mạnh nhất của triều đình Đông Lạc, nắm giữ binh quyền, người đời đồn đãi rằng hắn cũng là một người máu lạnh.
Hai quốc gia còn lại thì có vẻ bình thường, Liễu Thừa Phong là con trai duy nhất của hoàng đế Nam Trấn, cũng may không có vô dụng, coi như cũng có chút tài hoa, làm người rất hào sảng, thích cuộc sống như một hiệp khách, là người yêu võ. Mà hoàng thất Thiên Phổ quốc xem như là kì tài trong tất cả hoàng thất các nước, phần đông là hoàng tử, huynh đệ lại đồng cam, thập phần đoàn kết, mỗi người đối với ngôi vị hoàng đế đều không cảm thấy hứng thú. Mà Hách Liên Hiểu sở dĩ phụ trách nhiệm vụ lần này nghe đâu là vì đánh thua các vị huynh đệ. Vì vậy mà Liễu Thừa Phong và Hách Liên Hiểu hai người này xem như thuộc nhóm người trung lập, ôn hòa.
“Đúng rồi, bổn vương nghe nói trong thành Long Ngự có địa hạ võ tràng, là thật sao?”
Địa hạ võ tràng? Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương liếc nhau, trong mắt đều là mờ mịt. Mà Long Chiến Nhã thì ngẩng đầu nhìn Liễu Thừa Phong liếc mắt một cái, nhìn Liễu Thừa Phong ánh mắt như sao sáng lại cảm thấy thật buồn cười, thật đúng là tên thích giúp vui cho chủ nhà.
“Bản cung thật không có nghe đến thành Long Ngự thành có nơi này.” Mặc Sĩ Lưu Vân thật có lỗi, cười cười. Địa hạ võ tràng, nghe qua chắc cũng không phải nơi tốt lành gì.
“Vậy sao? Nghe nói võ tràng này nổi tiếng ở thành Long Ngự, thái tử sao lại không biết?” Liễu Thừa Phong bất mãn, người nọ là muốn không nói cho hắn biết đây mà. Nghe nói nơi đó rất đông vui a, thật muốn đi xem một lần bất quá lại không biết đi như thế nào, đồ keo kiệt!
“Phong vương là nghe ai nói qua?” Nhìn Liễu Thừa Phong biểu tình, Long Chiến Nhã thật buồn cười, nói chuyện thái độ cũng không còn nghiêm túc.
“Ách...... Vương phi đừng quản bổn vương nghe ai nói, nơi này thực sự không có sao?”
“Có.”
“Thật sao? Vương phi biết?” Ánh mắt Liễu Thừa Phong lập tức liền sáng, thân mình không khỏi vươn người thẳng hơn.
“Biết.”
“Ta muốn đi!” Liễu Thừa Phong lập tức hóa thành con chó nhỏ, cằm đặt trên bàn, bộ dạng tội nghiệp nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã bật cười. Quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, ý bảo hắn quyết định.
Mặc dù tò mò Long Chiến Nhã sao có thể biết đến địa hạ võ tràng này, nơi này vừa nghe tên đã biết là một chổ rất hỗn độn, có điều nhìn đến ánh mắt trưng cầu ý kiến của Long Chiến Nhã lại hoàn toàn cắp đi lòng hắn, lập tức liền gật gật đầu.
“Các vị đều muốn đi?” Long Chiến Nhã lại hỏi.
“Địa hạ võ tràng? Nghe cũng có chút ý tứ, tính bản điện một phần.” Bách Lí Linh hưởng ứng.
“Bản cung cũng muốn nhìn đến nơi náo nhiệt kia.” Kì Dương cười tủm tỉm mở miệng.
“Ảnh cũng muốn đi xem.”
“Vậy đi thôi.” Hách Liên Hiểu sủng nịch cười cười.
“Trẫm cũng đi.” Mặc Lam lần đầu tiên mở miệng.
“Nếu đã vậy, thỉnh các vị về trước y quán thay đổi quần áo một chút.... nhớ là loại bình dân,
giờ dậu gặp lại trước Bách Lí cư, như thế nào?”
“Được.”
“Đây quả thật là may mắn của Lưu Thương.” Khóe miệng vui vẻ nhếch lên, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn. Mỗi khắc cùng ở chung với nàng một chỗ đều có thể phát hiện ra nàng lại chói mắt hơn một chút. Nữ nhân này chính là thê tử hắn, may mắn, may mắn!
Long Chiến Nhã kỳ quái liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, không thèm nhắc lại.
Ăn một chút cơm lại tiếp tục bàn luận, bất quá lần này Long Chiến Nhã không có tham dự, chính là âm thầm một bên quan sát, trong đầu hồi tưởng lại các loại tin tức Long các đã tra được.
Những người này, thoạt nhìn yếu nhất chính là hoàng đế Thương Lộ Mặc Lam, cảm giác hắn giống như một người không tồn tại, im lặng ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào, ngay cả hơi thở cũng rất yếu. Tuy nhiên Long Chiến Nhã cũng không chủ quan, đáy mắt hắn ngẫu nhiên cũng hiện lên ánh sắc nhọn, trên người cũng thỉnh thoảng phát ra hơi thở nguy hiểm.
Mặc Lam đăng cơ năm năm, trên thực tế cũng chỉ là một con rối, may hắn là người thông minh, vẫn giấu tài, âm thầm đào tạo một thế lực không nhỏ, hai năm nay đã bắt đầu bố trí đoạt quyền, phỏng chừng chỉ còn chờ một cái cơ hội.
Thái tử Vân Hòa quốc Kì Dương, tâm nhân hậu, cả người ôn hòa, đương nhiên, này cũng là một cái hình tượng. Vân Hòa quốc vốn có sáu vị hoàng tử, nhưng vài năm nay chỉ còn lại có bốn người. Hai người bị Kì Dương đùa chết, một người bị đùa đến điên, còn lại hai người bình thường, một người là huynh đệ huyết thống với hắn, một còn lại cũng là người vô dụng. Năm đó tranh đoạt vị trí thái tử, Kì Dương thắng, từ đó hắn trở nên ngoan độc, tàn ác đối với người khác, đối với chính mình lại ác hơn. Hắn dùng khổ nhục kế để chơi đùa với hai nữ tử xinh đẹp, thậm chí còn đùa chết hai nữ nhân đã dành tình cảm chân thành cho hắn để đổi lại địa vị củng cố như hôm nay. Lúc này đây hắn vô tình cũng chỉ vì cái địa vị cao kia mà vứt bỏ hết thảy.
Bách Lí Linh của Đông Lạc quốc là người rất thủ đoạn và cơ trí, vốn là một vị hoàng tử bị mọi người lãng quên, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy đến khi bùng dậy thì cũng đã nắm trong tay hai thế lực mạnh nhất của triều đình Đông Lạc, nắm giữ binh quyền, người đời đồn đãi rằng hắn cũng là một người máu lạnh.
Hai quốc gia còn lại thì có vẻ bình thường, Liễu Thừa Phong là con trai duy nhất của hoàng đế Nam Trấn, cũng may không có vô dụng, coi như cũng có chút tài hoa, làm người rất hào sảng, thích cuộc sống như một hiệp khách, là người yêu võ. Mà hoàng thất Thiên Phổ quốc xem như là kì tài trong tất cả hoàng thất các nước, phần đông là hoàng tử, huynh đệ lại đồng cam, thập phần đoàn kết, mỗi người đối với ngôi vị hoàng đế đều không cảm thấy hứng thú. Mà Hách Liên Hiểu sở dĩ phụ trách nhiệm vụ lần này nghe đâu là vì đánh thua các vị huynh đệ. Vì vậy mà Liễu Thừa Phong và Hách Liên Hiểu hai người này xem như thuộc nhóm người trung lập, ôn hòa.
“Đúng rồi, bổn vương nghe nói trong thành Long Ngự có địa hạ võ tràng, là thật sao?”
Địa hạ võ tràng? Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Thương liếc nhau, trong mắt đều là mờ mịt. Mà Long Chiến Nhã thì ngẩng đầu nhìn Liễu Thừa Phong liếc mắt một cái, nhìn Liễu Thừa Phong ánh mắt như sao sáng lại cảm thấy thật buồn cười, thật đúng là tên thích giúp vui cho chủ nhà.
“Bản cung thật không có nghe đến thành Long Ngự thành có nơi này.” Mặc Sĩ Lưu Vân thật có lỗi, cười cười. Địa hạ võ tràng, nghe qua chắc cũng không phải nơi tốt lành gì.
“Vậy sao? Nghe nói võ tràng này nổi tiếng ở thành Long Ngự, thái tử sao lại không biết?” Liễu Thừa Phong bất mãn, người nọ là muốn không nói cho hắn biết đây mà. Nghe nói nơi đó rất đông vui a, thật muốn đi xem một lần bất quá lại không biết đi như thế nào, đồ keo kiệt!
“Phong vương là nghe ai nói qua?” Nhìn Liễu Thừa Phong biểu tình, Long Chiến Nhã thật buồn cười, nói chuyện thái độ cũng không còn nghiêm túc.
“Ách...... Vương phi đừng quản bổn vương nghe ai nói, nơi này thực sự không có sao?”
“Có.”
“Thật sao? Vương phi biết?” Ánh mắt Liễu Thừa Phong lập tức liền sáng, thân mình không khỏi vươn người thẳng hơn.
“Biết.”
“Ta muốn đi!” Liễu Thừa Phong lập tức hóa thành con chó nhỏ, cằm đặt trên bàn, bộ dạng tội nghiệp nhìn Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã bật cười. Quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, ý bảo hắn quyết định.
Mặc dù tò mò Long Chiến Nhã sao có thể biết đến địa hạ võ tràng này, nơi này vừa nghe tên đã biết là một chổ rất hỗn độn, có điều nhìn đến ánh mắt trưng cầu ý kiến của Long Chiến Nhã lại hoàn toàn cắp đi lòng hắn, lập tức liền gật gật đầu.
“Các vị đều muốn đi?” Long Chiến Nhã lại hỏi.
“Địa hạ võ tràng? Nghe cũng có chút ý tứ, tính bản điện một phần.” Bách Lí Linh hưởng ứng.
“Bản cung cũng muốn nhìn đến nơi náo nhiệt kia.” Kì Dương cười tủm tỉm mở miệng.
“Ảnh cũng muốn đi xem.”
“Vậy đi thôi.” Hách Liên Hiểu sủng nịch cười cười.
“Trẫm cũng đi.” Mặc Lam lần đầu tiên mở miệng.
“Nếu đã vậy, thỉnh các vị về trước y quán thay đổi quần áo một chút.... nhớ là loại bình dân,
giờ dậu gặp lại trước Bách Lí cư, như thế nào?”
“Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook