Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 1 - Chương 16: Muốn cùng nàng vĩnh viễn cùng một chỗ
“Vương gia vẫn đi theo...... Ta...... Làm...... Cái gì......” Sau khi hồi phủ, dọc theo đường đi hai người đều không có trao đổi, trên mã xa tuy rằng Long Chiến Nhã nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn có thể cảm giác được Mặc Sĩ Lưu Thương luôn luôn nhìn nàng. Sau khi trở lại vương phủ Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn như cũ đi theo phía sau nàng, cũng không mở miệng, giống như lúc trên mã xa luôn luôn nhìn nàng từ phía sau. Nàng thập phần hoài nghi nếu hắn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng như vậy, quần áo nàng có thể hay không bị tầm mắt nóng rực của hắn thiêu thành một cái lỗ lớn, cũng không phải chưa từng thấy qua nhân loại, làm sao cứ nhìn chằm chằm vào nàng? Nàng rất kỳ quái sao? Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn theo tới phòng ngủ của nàng, nàng không mở miệng hỏi không được. Vừa quay đầu lại, lại bắt gặp ngay một đôi con ngươi đen sâu thẳm của Mặc Sĩ Lưu Thương. Ngày thường nàng vẫn hay nhìn đến đôi mắt kua, nhưng hôm nay tựa hồ so với ngày thường có chỗ bất đồng, biểu tình trên gương mặt cũng không như trước, có một loại thần thái khác thường. Long Chiến Nhã không hiểu được đôi mắt kia đang biểu thị cái gì nhưng cho dù không hiểu được nàng vẫn như cũ bị nó hấp dẫn thật sâu, toàn bộ tinh thần đều bị lạc vào con ngươi đen thẳm kia, một câu nói ra cũng càng lúc càng nhỏ giọng.
Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn tập trung nhìn nàng, sau khi tiệc tối xong ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn nàng. Nàng thanh nhã, nàng linh động, nàng giảo hoạt, nàng trí tuệ. Nhiều tháng ở chung, Mặc Sĩ Lưu Thương phát hiện nàng là một nữ nhân rất hay thay đổi, ở những trường hợp khác nhau thì tâm tình cũng sẽ không giống nhau, nàng bày ra những phong tình bất đồng, nhưng không thể nghi ngờ, mỗi một mặt, quang mang đều tỏa ra bốn phía, mỗi một mặt đều hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn bắt đầu hối hận vì sao không chú ý tới nàng sớm hơn một chút, như vậy hắn không phải sẽ được nhìn đến nàng càng nhiều ư? Tâm hắn vốn lãnh, mười tuổi là lần đầu tiên hắn sử dụng kiếm đâm vào một người làm cho máu văng tung tóe, cả người hắn huyết sắc, tâm hắn vẫn như cũ lạnh. Hắn không có mẫu hậu, trước khi hắn thành danh đã không được phụ hoàng sủng ái, bị người bắt nạt. sau khi hắn công thành danh toại tất cả mọi người tiếp cận hắn đều có mục đích, hắn thất vọng rồi phiền chán, tâm càng lạnh lẽo, không có một tia hy vọng xa vời nào, lại không một tia gợn sóng. Dạ Lăng bọn họ là toàn tâm đối với hắn, Mặc Sĩ Lưu Vũ là thuần túy đối tốt với hắn, nhưng mà hắn cần không phải chỉ có trung thành và kính ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ), hắn rất cô tịch. Nhưng từ khi gặp Long Chiến Nhã về sau, hắn bắt đầu vứt bỏ đi những cảm xúc đã lâu, phẫn nộ, bất đắc dĩ, buồn cười, tò mò, ở cùng nàng một chỗ không có âm mưu, không cần tính kế, nàng là loại người thông minh nhưng lại sợ có người phiền toái đến, luôn thẳng thắn, tiêu sái như vậy. Nàng kiêu ngạo, nàng cường thế, nàng tùy ý tùy tâm, nàng không cần kiềm chế cảm xúc, giống như nàng cái gì cũng không để ý, nhưng mà trong lòng nàng, với thuộc hạ nàng luôn đối xử tốt, bao che khuyết điểm, nhẫn không để bất cứ ai nói đám Phong Hồn bọn họ không phải, cái loại tinh tế quan tâm này, cái loại cố chấp che chở này, toàn tâm tín nhiệm này, hắn hâm mộ, hắn khát vọng. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy cần thiết phải hiểu một người, muốn thân cận một người. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương hy vọng có thể đi vào trong lòng một người, có thể vĩnh viễn cùng người đó ở cùng một chỗ.
“Sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
“Ôi chao?”
Bởi vì một câu nói của hắn mà làm Long Chiến Nhã trở nên ngơ ngác, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt, cả người nhanh nhẹn, hai chân mau lẹ lôi kéo cả hai vào phòng, vung tay lên tắt ánh nến liền ôm Long Chiến Nhã chui vào trong chăn.
“Mặc Sĩ Lưu Thương!” Nằm trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương một hồi lâu, Long Chiến Nhã mới phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương trừng mắt với hắn, tay chân cũng bắt đầu giãy dụa.
“Ân.” Mặc Sĩ Lưu Thương miễn cưỡng lên tiếng, dày đặc giọng mũi “Ngoan, ngủ đi.” Đem cái đầu nhỏ kia ấn vào trong ngực mình, Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng nâng lên một cái độ cong thật đẹp. Đáng tiếc, Long Chiến Nhã không thể nhìn thấy.
“Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi buông tay ra cho ta!” Tay để trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương muốn đẩy ra, lại làm như thế nào hắn cũng không động đậy, Long Chiến Nhã hận chính mình không có nội lực, nàng thề, chờ đến khi nàng có nội lực, nhất định phải đánh Mặc Sĩ Lưu Thương đến cha mẹ cũng không thể nhận ra! Cựa quậy nửa ngày đều không có hiệu quả. Long Chiến Nhã cắn xương quai xanh của Mặc Sĩ Lưu Thươn một cái, đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới nhả ra, sau đó nhụt chí mà nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, cũng không nghĩ rằng đến khi thức dậy đã là hừng đông, đúng là chưa từng có cảm giác an tâm như vậy bao giờ.
“Tỉnh?” Sáng sớm, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm giác được người trong lòng giật giật, cúi đầu, liền thấy cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã vô thức cọ cọ trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ nhu thuận.
“Ân.” Giọng mũi hỗn tập nghe thực kiều mỵ, Long Chiến Nhã mở to mắt, hai mắt sương mù nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
Nhìn Long Chiến Nhã mơ hồ mà lại xinh đẹp, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt chạy thẳng đến hạ thân, lập tức bất đắc dĩ cười cười.
Nháy mắt mấy cái, là khuôn mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, lại nháy mắt mấy cái, vẫn là mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, lặp lại nhiều lần, Long Chiến Nhã cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh .
“Mặc Sĩ Lưu Thương!”
“Ân.” Buồn cười nhìn con mèo nhỏ đang xù lông trong lòng, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt rời giường.
“Tỉnh thì dậy đi, từ hôm nay trở đi phải dẫn sứ thần đi tham quan Long Ngự quốc.”
“Ta cũng phải đi?” Long Chiến Nhã trên giường ngồi bật dậy.
“Ân.”
“Vì sao?” Long Chiến Nhã bất mãn. Đám sứ thần chết tiệt kia đến đây thì liên quan gì nàng? Muốn tham quan Long Ngự cũng có liên quan với mình sao? Có quan hệ sao? Có liên quan sao? Vì sao nàng muốn đi cùng?
“Bởi vì ngươi là Chiến vương phi.” Thừa dịp Long Chiến Nhã còn đang rối rắm, Mặc Sĩ Lưu Thương nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái sau đó tiêu sái rời đi.
Cảm giác được trên trán nóng lên, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được bóng dáng tiêu sái của Mặc Sĩ Lưu Thương. Người này đang làm cái gì? Lập tức nghĩ đến nàng đang bị khinh bạc.
“Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi chết chắc rồi!” Âm thanh tức giận sáng sớm bao quanh Chiến vương phủ. Nhưng Long Chiến Nhã đến giờ vẫn không hiểu rõ, vì sao nàng lại ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng nàng đối với hơi thở người mẫn cảm nhất! Một mình một phòng nhiều năm như vậy mà nàng lại có thể ngủ như heo ở trong làng một nam nhân?! Nàng đúng thật là đầu heo!
Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn tập trung nhìn nàng, sau khi tiệc tối xong ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn nàng. Nàng thanh nhã, nàng linh động, nàng giảo hoạt, nàng trí tuệ. Nhiều tháng ở chung, Mặc Sĩ Lưu Thương phát hiện nàng là một nữ nhân rất hay thay đổi, ở những trường hợp khác nhau thì tâm tình cũng sẽ không giống nhau, nàng bày ra những phong tình bất đồng, nhưng không thể nghi ngờ, mỗi một mặt, quang mang đều tỏa ra bốn phía, mỗi một mặt đều hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn bắt đầu hối hận vì sao không chú ý tới nàng sớm hơn một chút, như vậy hắn không phải sẽ được nhìn đến nàng càng nhiều ư? Tâm hắn vốn lãnh, mười tuổi là lần đầu tiên hắn sử dụng kiếm đâm vào một người làm cho máu văng tung tóe, cả người hắn huyết sắc, tâm hắn vẫn như cũ lạnh. Hắn không có mẫu hậu, trước khi hắn thành danh đã không được phụ hoàng sủng ái, bị người bắt nạt. sau khi hắn công thành danh toại tất cả mọi người tiếp cận hắn đều có mục đích, hắn thất vọng rồi phiền chán, tâm càng lạnh lẽo, không có một tia hy vọng xa vời nào, lại không một tia gợn sóng. Dạ Lăng bọn họ là toàn tâm đối với hắn, Mặc Sĩ Lưu Vũ là thuần túy đối tốt với hắn, nhưng mà hắn cần không phải chỉ có trung thành và kính ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ), hắn rất cô tịch. Nhưng từ khi gặp Long Chiến Nhã về sau, hắn bắt đầu vứt bỏ đi những cảm xúc đã lâu, phẫn nộ, bất đắc dĩ, buồn cười, tò mò, ở cùng nàng một chỗ không có âm mưu, không cần tính kế, nàng là loại người thông minh nhưng lại sợ có người phiền toái đến, luôn thẳng thắn, tiêu sái như vậy. Nàng kiêu ngạo, nàng cường thế, nàng tùy ý tùy tâm, nàng không cần kiềm chế cảm xúc, giống như nàng cái gì cũng không để ý, nhưng mà trong lòng nàng, với thuộc hạ nàng luôn đối xử tốt, bao che khuyết điểm, nhẫn không để bất cứ ai nói đám Phong Hồn bọn họ không phải, cái loại tinh tế quan tâm này, cái loại cố chấp che chở này, toàn tâm tín nhiệm này, hắn hâm mộ, hắn khát vọng. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy cần thiết phải hiểu một người, muốn thân cận một người. Lần đầu tiên, Mặc Sĩ Lưu Thương hy vọng có thể đi vào trong lòng một người, có thể vĩnh viễn cùng người đó ở cùng một chỗ.
“Sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
“Ôi chao?”
Bởi vì một câu nói của hắn mà làm Long Chiến Nhã trở nên ngơ ngác, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt, cả người nhanh nhẹn, hai chân mau lẹ lôi kéo cả hai vào phòng, vung tay lên tắt ánh nến liền ôm Long Chiến Nhã chui vào trong chăn.
“Mặc Sĩ Lưu Thương!” Nằm trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương một hồi lâu, Long Chiến Nhã mới phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương trừng mắt với hắn, tay chân cũng bắt đầu giãy dụa.
“Ân.” Mặc Sĩ Lưu Thương miễn cưỡng lên tiếng, dày đặc giọng mũi “Ngoan, ngủ đi.” Đem cái đầu nhỏ kia ấn vào trong ngực mình, Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng nâng lên một cái độ cong thật đẹp. Đáng tiếc, Long Chiến Nhã không thể nhìn thấy.
“Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi buông tay ra cho ta!” Tay để trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương muốn đẩy ra, lại làm như thế nào hắn cũng không động đậy, Long Chiến Nhã hận chính mình không có nội lực, nàng thề, chờ đến khi nàng có nội lực, nhất định phải đánh Mặc Sĩ Lưu Thương đến cha mẹ cũng không thể nhận ra! Cựa quậy nửa ngày đều không có hiệu quả. Long Chiến Nhã cắn xương quai xanh của Mặc Sĩ Lưu Thươn một cái, đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới nhả ra, sau đó nhụt chí mà nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, cũng không nghĩ rằng đến khi thức dậy đã là hừng đông, đúng là chưa từng có cảm giác an tâm như vậy bao giờ.
“Tỉnh?” Sáng sớm, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm giác được người trong lòng giật giật, cúi đầu, liền thấy cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã vô thức cọ cọ trong ngực hắn, giống như con mèo nhỏ nhu thuận.
“Ân.” Giọng mũi hỗn tập nghe thực kiều mỵ, Long Chiến Nhã mở to mắt, hai mắt sương mù nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.
Nhìn Long Chiến Nhã mơ hồ mà lại xinh đẹp, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt chạy thẳng đến hạ thân, lập tức bất đắc dĩ cười cười.
Nháy mắt mấy cái, là khuôn mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương, lại nháy mắt mấy cái, vẫn là mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, lặp lại nhiều lần, Long Chiến Nhã cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh .
“Mặc Sĩ Lưu Thương!”
“Ân.” Buồn cười nhìn con mèo nhỏ đang xù lông trong lòng, Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình thực tốt rời giường.
“Tỉnh thì dậy đi, từ hôm nay trở đi phải dẫn sứ thần đi tham quan Long Ngự quốc.”
“Ta cũng phải đi?” Long Chiến Nhã trên giường ngồi bật dậy.
“Ân.”
“Vì sao?” Long Chiến Nhã bất mãn. Đám sứ thần chết tiệt kia đến đây thì liên quan gì nàng? Muốn tham quan Long Ngự cũng có liên quan với mình sao? Có quan hệ sao? Có liên quan sao? Vì sao nàng muốn đi cùng?
“Bởi vì ngươi là Chiến vương phi.” Thừa dịp Long Chiến Nhã còn đang rối rắm, Mặc Sĩ Lưu Thương nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái sau đó tiêu sái rời đi.
Cảm giác được trên trán nóng lên, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được bóng dáng tiêu sái của Mặc Sĩ Lưu Thương. Người này đang làm cái gì? Lập tức nghĩ đến nàng đang bị khinh bạc.
“Mặc Sĩ Lưu Thương! Ngươi chết chắc rồi!” Âm thanh tức giận sáng sớm bao quanh Chiến vương phủ. Nhưng Long Chiến Nhã đến giờ vẫn không hiểu rõ, vì sao nàng lại ngủ trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng nàng đối với hơi thở người mẫn cảm nhất! Một mình một phòng nhiều năm như vậy mà nàng lại có thể ngủ như heo ở trong làng một nam nhân?! Nàng đúng thật là đầu heo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook