Chiến Và Hòa
-
Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất tri bất giác, kì nghỉ hè đã qua một tháng.
Cách miêu tả này nếu đối với một Hermione sang Pháp cùng bố mẹ, hoặc là với gia đình Weasley trúng giải độc đắc một ngàn Galleons hàng năm của tờ Nhật Báo Tiên Tri thì hẳn là thích hợp. Nhưng đối với Harry, sống một ngày dài như cả năm mới là hình dung chuẩn xác.
Vào một đêm khuya tháng Bảy, Harry cắn cây viết lông ngỗng, đỉnh đầu trùm chăn, trong miệng ngậm một cây đèn pin cỡ nhỏ, mượn thứ ánh sáng mỏng manh ấy để làm bài tập Lịch sử Pháp Thuật. Nó còn phải thường xuyên dừng ngòi bút để nghe ngóng xem dì dượng nó có đang đi ngang qua cửa phòng mình hay không. Có lẽ bọn họ không chán ghét nó như hồi kiếp trước, nhưng Harry dám khẳng định rằng nếu cái tiếng sột soạt trên nền giấy da ấy bị nghe được, nó tuyệt đối không còn trái cây mà ăn.
Giống như trước đây, mọi hành lý của nó đều bị khóa lại dưới cái tủ chén, nhưng Harry cũng không bận tâm mấy đến cái loại thủ đoạn nhỏ nhặt này. Nó đã tìm cách nẫng ra một vài quyển sách, cả giấy da, viết lông ngỗng và lọ mực. Đại khái đồ đạc bị khóa hết có đôi khi lại là chuyện tốt, ít nhất thì khi cô Marge đến nhà nó có thể dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói rời đi.
Đúng vậy, Harry đang chuẩn bị né tránh ác mộng đời nó. Trong đầu nó vẫn còn nhớ rõ ràng là vào sinh nhật thứ mười ba của mình, cô Marge đã đến nơi này làm khách suốt một tuần. Bà ta khủng bố nó mọi lúc mọi nơi, lúc thì châm chọc khiêu khích nó, lúc lại phỉ báng cha mẹ nó, để rồi đến lúc nó nhịn không được bùng phát phép thuật, thổi phồng bà cô của nó lên thành một quả khí cầu luôn. Harry tin rằng thời điểm này mà đi rất được, hành lý của nó đã đóng gói sẵn sàng, chỉ cần một lý do là nó có thể rời đi ngay lập tức. Hogwarts không phải nó không đến được, nhưng nó vẫn còn quán Cái Vạc Lủng nữa mà. Mặt sau cái quán chính là Hẻm Xéo, nơi tràn ngập những cửa hàng phép thuật làm người ta mê muội, so thế nào thì cũng tốt hơn phải gồng mình ở nhà Dursley để mà bị khinh bỉ nhỉ?
Dù sao thì hiện tại, nó đã có thể nhờ chú Sirius kí tên vào tấm giấy da cho phép học sinh đi thăm làng Hogsmeade, Harry nghĩ nó chẳng việc gì phải ủy khuất chính mình. Kì thật nó vốn muốn tới ngôi nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, nhưng kể từ khi chú Sirius tu sửa lại cái bùa Trung Tín thì ít nhất là trong dịp hè này nó không còn hy vọng đặt chân vào đó. Nhìn từ góc độ bên ngoài thì mọi việc đều bình thường, cho nên nó hoàn toàn không biết Hội Phượng Hoàng và bọn Tử Thần Thực Tử đang suy tính điều gì.
Tại sao mọi người đều cho rằng nó còn con nít nhỉ? Harry hờn giận trừng mắt với bài luận văn mới viết được một nửa của nó. Cụ Dumbledore đã như vậy, ngay cả Voldemort cũng thế… Nghĩ đến chuyện xảy ra vào cuối kì năm ngoái, Harry không khỏi nhíu mày. Nó không biết nó làm có đúng hay không… dù sao cũng mới năm thứ hai mà thôi… Hơn nữa, Voldemort có làm thêm chuyện ác tày trời nào hay không nó cũng đâu biết được… Nó không phải đã quá xúc động đó chứ?
Harry tắt đèn pin, xốc chăn lên leo xuống giường. Nó băng qua nửa căn phòng, đến bên cửa sổ nhìn cảnh trời đêm bên ngoài. Không khí mát lạnh phả vào mặt nó, khiến Harry cảm thấy tỉnh táo lên không ít. Nó lựa chọn con đường này chứ không phải một trận đại chiến như lần trước chính là vì muốn giảm thiểu số lượng thương vong. Càng ít người hi sinh, càng nhiều người có thể tiếp tục cuộc sống. Cái kết cục cho việc nhắm mắt đánh bừa mà nó đã phải đau đớn nhận ra chính là việc mất đi những người thân thuộc nhất.
Harry nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: ba ơi, mẹ ơi, con xin lỗi hai người… Con đã biết trước những chuyện sẽ xảy ra, nhưng lại không cách gì ngăn cản cảnh cha mẹ mình bị giết hại ngay trước mắt… Hiện tại, con lại không thể nào chứng kiến cảnh bạn bè, người thân và các thầy cô giáo để tiêu diệt Voldemort mà hi sinh tính mạng… Có lẽ nó xuất phát một phần từ tư tâm của con, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, con đều phải thử thay đổi cái kết cục bi thảm ấy.
“Ta hẳn phải nói là ngươi quá mềm lòng.” Những lời này tự nhiên lại xuất hiện trong đầu Harry, là những lời nhận xét của Vodemort về nó. Nó không thể không thừa nhận những lời này cực kì đúng trọng tâm, nó quả thật không thể suy nghĩ như cụ Dumbledore được – vì kế hoạch diệt trừ Voldemort mà tính toán cả cái chết của mình với mọi người. Nếu chỉ cần một mình nó phải chết, Harry nhất định sẽ thực hiện không chút do dự.
Tình huống hiện tại chính là nó chuẩn bị một mình xông vào vòng nguy hiểm. Vì tương lai đoàn viên không biết có xảy ra được hay không, nó lựa chọn tha thứ. Nó chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào những cố gắng của mình, cùng với sự thay đổi của Voldemort.
Trường Sinh Linh Giá… Học bổ túc… Chăm sóc… Bọn họ bắt đầu từ quan hệ kẻ địch, sau chậm rãi trở thành một loại tình bạn hỗn tạp, rồi không biết khi nào thì biến thành tình yêu, càng ngày càng phức tạp. Dù ít hay nhiều thì Voldemort thật sự có thay đổi, Harry nghĩ nó nên nắm bắt hết tất cả cơ hội có thể thay đổi kết cục trong tương lai. Chắc là sẽ gian nan, nhưng nó sẽ thử xem. Nó cũng từng nghĩ qua, nếu cuối cùng bọn họ mỗi người một ngả, chém giết nhau vẫn là chuyện không thể tránh khỏi, thì ít nhất nó cũng đã cố gắng hết sức.
Vừa mới bắt đầu đã nghĩ đến chuyện rút lui rồi à? Harry hoàn hồn lại, tự vỗ đầu mình mấy cái. Bây giờ còn chưa có bất kì dấu hiệu nào về một trận chiến cả, nó nên suy nghĩ làm sao để cái trận chiến ấy không bao giờ xảy ra mới đúng, chứ không phải ngồi đây ủ rũ thở than. Hơn nữa, Harry bỗng cười khẽ, ở dưới Mật thất nó có nói với Voldemort sẽ không từ bỏ ý tưởng, hắn ta cũng đâu có phản đối nhỉ? Ngẫm lại thì hình như hắn ta đang đợi nó mở một con đường cho cả hai người… Đã như vậy, nó nhất quyết sẽ không từ bỏ hi vọng thay đổi kết cục, cũng sẽ không từ bỏ mong muốn được ở cạnh hắn.
Mặc kệ thế nào, người còn sống thì hẳn phải sống cho tốt. Harry dựa đầu mình lên song cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm vào bầu trời khuya, và nó nhìn thấy một bóng đen hình thù kì quái đang lướt về phía nó. Harry giật mình nhận ra đó là hộp thư cú gửi cho chính mình. Cái đồng hồ bên cạnh vừa gõ mười hai tiếng chuông, sinh nhật nó đã đến.
Ba con cú mèo phóng ào qua cửa sổ. Một con trong số đó chính là Hedwig, mang theo quà và thiệp chúc mừng của Hermione. Một con cú mèo màu nâu vàng rất đẹp với bức thư có huy hiệu của Hogwarts bên chân, đó là thư gọi nhập học năm thứ ba của nó. Cuối cùng là một con cú với bộ lông đen tuyền, nó đứng kiêu ngạo, giơ ra cho Harry xem gói quà mà mình vừa đưa tới.
Harry cảm thấy đây đã là lần thứ hai nó nhìn thấy con cú này, lần đầu tiên chính là trong giờ học Biến Hình: con Negro của Tom. Nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ thấy Tom dùng con cú của mình gửi thư cho bất kì ai, chuyện này cũng có vẻ kì lạ. Để gói quà lên giường Harry xong, con cú vỗ cánh bay đi.
Luận về phép thuật phòng ngự… Quyển nhật kí… Quả trứng Phục Sinh… Harry vừa bóc quà vừa nghĩ đến những món quà mà Voldemort đã tặng cho nó: ngạc nhiên sung sướng hay giật thót mình đều có. Không biết lần này là cái gì đây… Harry mở ra lớp đóng gói cuối cùng, cái thứ bên trong rơi xuống tấm gra giường. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, lộ ra vẻ bóng bẩy của món quà cùng cái miệng đang há hốc của Harry.
Là một cây Tia Chớp.
Harry không biết làm cách nào mà Voldemort có được cây chổi này. Theo lý thuyết mà nói thì cửa hàng Trang bị Quidditch chất lượng cao cũng phải đợi đến trước khai giảng vài ngày mới có hàng trưng ra tủ kính. Lúc đó cũng phải cuối tháng Tám rồi, trong khi bây giờ mới tháng Bảy mà! Đã thế còn có cả một cây được chuyển đến tận tay…
Cây Tia Chớp vẫn hoàn mỹ như trong trí nhớ của Harry. Nó vuốt ve cái cán bóng loáng của cây chổi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác cả quen thuộc lẫn phấn khởi không rõ từ đâu. Phía cuối cán chổi còn có một dòng số mạ vàng được khắc tay thủ công, Harry xoay cây chổi ra phía ánh trăng để nhìn cho rõ, khi nhìn rõ rồi nó không khỏi hít sâu một hơi: 001. Tay nó đang cầm không phải cây Tia Chớp ra lò đầu tiên đó chứ?
Trong gói quà còn có một bức thư gửi kèm.
“Harry thân mến,
Kì nghỉ hè thế nào? Ta đang ở thái ấp Rold, mỗi ngày đều nhìn ra mặt vịnh đối diện mà đoán xem em đang làm gì… Mấy ngày nghỉ còn lại chúng ta cùng nhau trải qua có được không? Thật hi vọng em có thể đến được.”
Harry trợn tròn đôi mắt, lời đề nghị này đúng ngay tiếng lòng của nó. Nhưng sau một hồi săm soi bức thư, nó không khỏi cảm thấy tính khả thi hơi bị thấp. Thái ấp Rold… nó ở đâu thế? Trong thư hình như chỉ nhắc đến chuyện thái ấp nhìn ra một cái vịnh… là Minehead? Weston? Hay là một nơi khác nữa?
Phía sau bức thư còn thêm hai dòng tái bút:
“P.S. Hi vọng con Negro có thể thuận lợi giao bưu kiện đến em, nó chưa từng phải làm việc gì ngoài ăn và dong dài với ta.”
Con cú mèo của hắn chưa từng đi giao thư bao giờ? Còn có thể dong dài truyện trò với hắn? Voldemort làm sao mà nghe hiểu được tiếng cú mèo chứ, con Negro đâu phải là rắn, Harry nghĩ mà phì cười.
“Tuy rằng ta vẫn bảo trì quan điểm Quidditch là một môn thể thao mang tính nguy hiểm cao, nhưng ta biết em sẽ không nghe ta, cho nên chỉ có thể tặng em một cây chổi đã qua bài kiểm tra của ta.
Love you,
T.K.K”
Quidditch không hề nguy hiểm, nó là môn thể thao tuyệt nhất trên đời! Harry hét thầm trong lòng, nhưng ngẫm lại thì thấy ngay từ mùa hè năm ngoái, khi cùng chơi Quidditch trong khuôn viên Hogwarts, Tom – lúc đó nó còn chưa biết cậu ta là Voldemort – đã không tỏ ra hứng thú với môn thể thao này rồi. Cầm lấy cây Tia Chớp, qua được bài kiểm tra của hắn à? Nó có thể cho rằng trên cây chổi này đã được ếm lên rất nhiều bùa chú bảo hộ hay không?
Nó hoàn toàn chẳng nghĩ Voldemort sẽ động tay động chân với cây chổi. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người trong tiềm thức của nó đã không còn căng thẳng như xưa nữa, thậm chí còn sinh ra một loại tín nhiệm không cần nói. Thế nhưng nó vẫn không biết phải thế nào mới là cách tốt nhất… Chút phiền nào này khiến Harry không nhận ra được cái việc nó hẳn phải có thêm một món quà nữa – từ vị cha đỡ đầu của nó.
Lúc này, ở số 12 Quảng trường Gimmauld, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng. Những người vây quanh cái bàn dài đều ngồi theo thứ tự, trên mặt đeo thêm vẻ trịnh trọng. Ngón tay Sirius đang gõ gõ đầu gối mình một cách không kiên nhẫn, nhưng do có mặt bàn che đi, không ai chú ý đến hành vi nhỏ nhặt ấy. Ánh mắt hắn đảo qua góc tường trước khi rơi xuống đất, chỉ một chút nữa… Ông đây còn chưa kịp gửi quà sinh nhật cho Harry bé bỏng đâu!
Từ cái lần Snape mang về tin tức Voldemort tái nhậm chức Chúa Tể Hắc Ám, bọn Tử Thần Thực Tử chẳng hề có chút động tĩnh nào cả. Nhưng thế quái nào mà không có động tĩnh gì cho được, Voldemort không phải loại người có đức tính kiên nhẫn. Chứ không phải Snivellius bị lòi đuôi phản gián rồi chứ hả? Cho nên mới không hỏi thăm được bất kì tin tức hữu dụng nào chứ gì! Sirius suy nghĩ có chút ác ý: gián điệp cái con khỉ, trong suy nghĩ của hắn thì Snape đơn giản chính là một tên Tử Thần Thực Tử.
Thường thì Snape sẽ không tham gia vào những cuộc họp của Hội Phượng Hoàng, và ai cũng cảm thấy đây là điều may mắn, bởi nếu không bàn họp sẽ đầy mùi thuốc súng. Trên mặt Sirius chẳng lộ biểu tình gì, chỉ nghiêng đầu nghe Kingsley Shacklebolt phát biểu: “… Bởi vì có biểu hiện xuất sắc trong công tác, Yaxley đã được thăng chức lên thành Phó Giám đốc Sở Thi hành Pháp Thuật; còn Nott, từ Ủy ban Điều Hành Bùa Chú cùa Bộ Pháp Thuật được điều đến Bộ Hợp Tác Pháp Thuật Quốc Tế; mặt khác, MacNair vẫn giữ chức ở Ủy Ban Xử Lý Sinh Vật Nguy Hiểm. Đây có vẻ như là một cuộc thay đổi nhân sự lớn từ Voldemort.” Ông ta hơi ngừng lại: “Kì quái là không hề có dấu hiệu gì về Lucius Malfoy cả, lão ta chỉ hiến tặng cho bệnh viện Thánh Mungo một số tiền lớn mà thôi.”
“Theo lý thuyết, nếu Voldemort muốn Tử Thần Thực Tử dần dần khống chế Bộ Pháp Thuật thì không phải Malfoy nên tỏ ra tích cực một chút sao?” Lupin đưa ra quan điểm của mình. Moody thở ra một hơi dài: “Tôi cũng nghĩ là Voldemort đang muốn mở rộng quyền lực… còn Malfoy thì chắc lão bị thất sủng?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: có khả năng này hả? Malfoy luôn là một kẻ giảo hoạt, từ cái việc hắn trốn thoát cáo buộc là Tử Thần Thực Tử trong cuộc chiến lần trước là biết. Một người có tâm tư thủ đoạn cỡ đó mà còn bị Voldemort chán ghét, vậy ít ra cũng phải xem có lý do kinh thiên động địa gì đã chứ? Đằng này một chút tiếng gió bọn họ còn chưa nghe được.
Dumbledore hơi hơi nhíu mày. Đúng lúc này, cánh cửa gỗ phòng khách bị người gõ ba tiếng. Sirius sửng sốt, nhưng rồi cũng đứng lên mở cửa. “Thưa chủ nhân, thức ăn khuya ngài giao phó đã chuẩn bị xong.” Kreacher bưng theo một khay đồ ăn nhẹ vĩ đại đứng ở bên ngoài, chờ Sirius nhận lấy rồi mới cúi người rời đi, cũng chẳng thèm liếc mắt vào tình hình bên trong phòng khách lấy một cái.
Không khí cuộc họp bỗng thoải mái hơn không ít. Tay nghề con gia tinh không có chỗ nào để phải bắt bẻ, hơn nữa nó còn nhớ rõ khẩu vị từng người. Cả Hội Phượng Hoàng đều nhất trí đây là loại phúc lợi tốt nhất trong mỗi cuộc họp, nên ai cũng tỏ ra hâm mộ Sirius.
Làm một người được mọi người lầm tưởng là một ông chủ có gia tinh hạnh phúc, chỉ có Sirius mới biết Kreacher không phải nghe lời mình, mà là nghe lời em trai mình. Vừa phân phát trà bánh, hắn vừa sầu vừa lo cái khả năng bị người khác phát hiện đang chứa chấp một tiền Tử Thần Thực Tử trong nhà. Cho dù có tàn nhẫn đến đâu thì cũng không có chuyện hắn để mặc Regulus Arcturus chịu chết, mặc dù mối quan hệ giữa hai anh em không được tốt cho lắm.
Khi lần đầu tiên mở cánh cửa phòng ngủ trên lầu đó ra, thiếu chút nữa hắn tưởng mình gặp quỷ. Cả phòng bị ám bởi bầu không khí bí bách và mùi dược liệu quanh năm suốt tháng, có một thanh niên với sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào thành giường. Cho dù đã mười mấy năm không gặp, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt Sirius vẫn nhận ra cậu em trai nghe nói đã bị Voldemort giết chết. So với người anh trai đang bị chấn kinh quá độ mà nói thì Regulus Arcturus ngược lại khá bình tĩnh: “Anh hai, em cứ nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ mở cánh cửa này ra chứ.”
Sirius không biết Regulus Arcturus làm thế nào để tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không biết vì sao thân thể em trai mình ốm yếu, vừa bị thương vừa bị bệnh. Hắn chỉ biết rằng Kreacher đối với những lời dặn dò của em trai là nói gì nghe nấy, mà mấy bức chân dung trong nhà cũng đối xử với Regulus như một đứa con cưng cháu yêu. Sirius cũng đã hoài nghi Kreacher biết hết thảy nguyên nhân sự tình, nhưng mỗi lẩn tra hỏi nó, nó đều lộ ra vẻ mặt sắp khóc, sau đó lắc đầu nguầy nguậy nói nó chẳng biết gì cả.
Không lâu trước khi phát hiện ra Regulus Arcturus còn sống, Sirius đã đáp ứng cụ Dumbledore lấy số 12 Quảng trường Grimmauld làm tổng bộ cho Hội Phượng Hoàng. Những người khác trong dòng họ Black đều đã chết sạch khiến cho Sirius có hơi thương tâm, hắn lên xem phòng ngủ cậu em trai chẳng qua là vì trong nhà thoạt nhìn chỉ còn cậu ta tương đối có lý trí. Ai ngờ cái kết quả đạt được khiến hắn chấn động không nói, đã thế con gia tinh Kreacher đùng một phát độn thổ từ dưới lầu lên trên, quỳ sụp xuống can xin hắn cho cậu chủ tiếp tục dưỡng thương, làm như thể hắn sắp sửa lôi cổ cậu em trai đến thẳng Azkaban vậy.
Thanh niên ốm yếu trên giường lại chỉ nhìn hắn bình thản. Sirius kinh hãi nhìn cậu, thấy được bóng dáng một đứa trẻ luôn vâng lời anh trai qua gương mặt hốc hác. Thế là giây phút choáng váng qua đi, hắn chỉ lẳng lặng không nói, đóng cửa xuống lầu, nằm thao thức cả đêm trên chiếc giường của mình.
Cùng lúc đó, trong thái ấp Rold ở ngoại ô Bristol – tòa thành này vừa mới được đổi tên, và chủ nhân của nó đang ngồi bên bàn lật xem mật báo vừa mới được chuyển tới. Hội Phượng Hoàng quả nhiên chú ý đến sự bố trí gần đây của hắn… Mặc dù thế hắn có thể tự tin khẳng định, nếu bây giờ Hội Phượng Hoàng quyết định đối kháng ra mặt, hắn vẫn chiếm được thế thượng phong. Dù sao thì lão Dumbledore cũng đang già đi, mà hắn lại có ưu thế thân phận bí mật không ai biết… Cậu bé cứu thế thì biết đấy, nhưng cậu nhóc lại không nói cho ai cả, lúc nào cũng môt mình ôm đồm trách nhiệm… Nếu đã như thế, hắn sẽ không thể cậu nhóc phải thất vọng đâu.
Cái đồng hồ để bàn làm từ đồng thau nặng nề kêu một tiếng, tầm nhìn hắn ngước lên. Nagini hẳn sắp quay trở lại rồi, tuy rằng nó chưa phải giao thư như cú mèo bao giờ… Đôi môi khẽ nhếch, từ giờ đến lúc ấy còn chín tiếng đồng hồ nữa, nhưng hắn đã sắp đợi không được…
———————
Tiểu kịch trường:
Nagini [khóc lóc kể lể]: Người ta rõ ràng là một con rắn mà! Còn là rắn mỹ nữ nữa! Làm sao mà cướp việc của bọn cú mèo được chứ? Ngài không biết ta đây sợ độ cao àh?
V [mỉm cười]: Ý ngươi là muốn ta nuôi thêm một con cú mèo hả? Vậy được, thức ăn của ngươi chia một nửa cho nó nhé?
Nagini [lập tức nín khóc]: … Ta đi liền.
Editor: Cái bài lảm nhảm ca thán của tui về cách xưng hô được khá nhiều người đồng cảm, dưng mờ sao hông có ai làm quân sư quạt mo hiến kế cho tui gì hết dzậy? Hiu hiu:”(
Bất tri bất giác, kì nghỉ hè đã qua một tháng.
Cách miêu tả này nếu đối với một Hermione sang Pháp cùng bố mẹ, hoặc là với gia đình Weasley trúng giải độc đắc một ngàn Galleons hàng năm của tờ Nhật Báo Tiên Tri thì hẳn là thích hợp. Nhưng đối với Harry, sống một ngày dài như cả năm mới là hình dung chuẩn xác.
Vào một đêm khuya tháng Bảy, Harry cắn cây viết lông ngỗng, đỉnh đầu trùm chăn, trong miệng ngậm một cây đèn pin cỡ nhỏ, mượn thứ ánh sáng mỏng manh ấy để làm bài tập Lịch sử Pháp Thuật. Nó còn phải thường xuyên dừng ngòi bút để nghe ngóng xem dì dượng nó có đang đi ngang qua cửa phòng mình hay không. Có lẽ bọn họ không chán ghét nó như hồi kiếp trước, nhưng Harry dám khẳng định rằng nếu cái tiếng sột soạt trên nền giấy da ấy bị nghe được, nó tuyệt đối không còn trái cây mà ăn.
Giống như trước đây, mọi hành lý của nó đều bị khóa lại dưới cái tủ chén, nhưng Harry cũng không bận tâm mấy đến cái loại thủ đoạn nhỏ nhặt này. Nó đã tìm cách nẫng ra một vài quyển sách, cả giấy da, viết lông ngỗng và lọ mực. Đại khái đồ đạc bị khóa hết có đôi khi lại là chuyện tốt, ít nhất thì khi cô Marge đến nhà nó có thể dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói rời đi.
Đúng vậy, Harry đang chuẩn bị né tránh ác mộng đời nó. Trong đầu nó vẫn còn nhớ rõ ràng là vào sinh nhật thứ mười ba của mình, cô Marge đã đến nơi này làm khách suốt một tuần. Bà ta khủng bố nó mọi lúc mọi nơi, lúc thì châm chọc khiêu khích nó, lúc lại phỉ báng cha mẹ nó, để rồi đến lúc nó nhịn không được bùng phát phép thuật, thổi phồng bà cô của nó lên thành một quả khí cầu luôn. Harry tin rằng thời điểm này mà đi rất được, hành lý của nó đã đóng gói sẵn sàng, chỉ cần một lý do là nó có thể rời đi ngay lập tức. Hogwarts không phải nó không đến được, nhưng nó vẫn còn quán Cái Vạc Lủng nữa mà. Mặt sau cái quán chính là Hẻm Xéo, nơi tràn ngập những cửa hàng phép thuật làm người ta mê muội, so thế nào thì cũng tốt hơn phải gồng mình ở nhà Dursley để mà bị khinh bỉ nhỉ?
Dù sao thì hiện tại, nó đã có thể nhờ chú Sirius kí tên vào tấm giấy da cho phép học sinh đi thăm làng Hogsmeade, Harry nghĩ nó chẳng việc gì phải ủy khuất chính mình. Kì thật nó vốn muốn tới ngôi nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, nhưng kể từ khi chú Sirius tu sửa lại cái bùa Trung Tín thì ít nhất là trong dịp hè này nó không còn hy vọng đặt chân vào đó. Nhìn từ góc độ bên ngoài thì mọi việc đều bình thường, cho nên nó hoàn toàn không biết Hội Phượng Hoàng và bọn Tử Thần Thực Tử đang suy tính điều gì.
Tại sao mọi người đều cho rằng nó còn con nít nhỉ? Harry hờn giận trừng mắt với bài luận văn mới viết được một nửa của nó. Cụ Dumbledore đã như vậy, ngay cả Voldemort cũng thế… Nghĩ đến chuyện xảy ra vào cuối kì năm ngoái, Harry không khỏi nhíu mày. Nó không biết nó làm có đúng hay không… dù sao cũng mới năm thứ hai mà thôi… Hơn nữa, Voldemort có làm thêm chuyện ác tày trời nào hay không nó cũng đâu biết được… Nó không phải đã quá xúc động đó chứ?
Harry tắt đèn pin, xốc chăn lên leo xuống giường. Nó băng qua nửa căn phòng, đến bên cửa sổ nhìn cảnh trời đêm bên ngoài. Không khí mát lạnh phả vào mặt nó, khiến Harry cảm thấy tỉnh táo lên không ít. Nó lựa chọn con đường này chứ không phải một trận đại chiến như lần trước chính là vì muốn giảm thiểu số lượng thương vong. Càng ít người hi sinh, càng nhiều người có thể tiếp tục cuộc sống. Cái kết cục cho việc nhắm mắt đánh bừa mà nó đã phải đau đớn nhận ra chính là việc mất đi những người thân thuộc nhất.
Harry nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: ba ơi, mẹ ơi, con xin lỗi hai người… Con đã biết trước những chuyện sẽ xảy ra, nhưng lại không cách gì ngăn cản cảnh cha mẹ mình bị giết hại ngay trước mắt… Hiện tại, con lại không thể nào chứng kiến cảnh bạn bè, người thân và các thầy cô giáo để tiêu diệt Voldemort mà hi sinh tính mạng… Có lẽ nó xuất phát một phần từ tư tâm của con, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng, con đều phải thử thay đổi cái kết cục bi thảm ấy.
“Ta hẳn phải nói là ngươi quá mềm lòng.” Những lời này tự nhiên lại xuất hiện trong đầu Harry, là những lời nhận xét của Vodemort về nó. Nó không thể không thừa nhận những lời này cực kì đúng trọng tâm, nó quả thật không thể suy nghĩ như cụ Dumbledore được – vì kế hoạch diệt trừ Voldemort mà tính toán cả cái chết của mình với mọi người. Nếu chỉ cần một mình nó phải chết, Harry nhất định sẽ thực hiện không chút do dự.
Tình huống hiện tại chính là nó chuẩn bị một mình xông vào vòng nguy hiểm. Vì tương lai đoàn viên không biết có xảy ra được hay không, nó lựa chọn tha thứ. Nó chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào những cố gắng của mình, cùng với sự thay đổi của Voldemort.
Trường Sinh Linh Giá… Học bổ túc… Chăm sóc… Bọn họ bắt đầu từ quan hệ kẻ địch, sau chậm rãi trở thành một loại tình bạn hỗn tạp, rồi không biết khi nào thì biến thành tình yêu, càng ngày càng phức tạp. Dù ít hay nhiều thì Voldemort thật sự có thay đổi, Harry nghĩ nó nên nắm bắt hết tất cả cơ hội có thể thay đổi kết cục trong tương lai. Chắc là sẽ gian nan, nhưng nó sẽ thử xem. Nó cũng từng nghĩ qua, nếu cuối cùng bọn họ mỗi người một ngả, chém giết nhau vẫn là chuyện không thể tránh khỏi, thì ít nhất nó cũng đã cố gắng hết sức.
Vừa mới bắt đầu đã nghĩ đến chuyện rút lui rồi à? Harry hoàn hồn lại, tự vỗ đầu mình mấy cái. Bây giờ còn chưa có bất kì dấu hiệu nào về một trận chiến cả, nó nên suy nghĩ làm sao để cái trận chiến ấy không bao giờ xảy ra mới đúng, chứ không phải ngồi đây ủ rũ thở than. Hơn nữa, Harry bỗng cười khẽ, ở dưới Mật thất nó có nói với Voldemort sẽ không từ bỏ ý tưởng, hắn ta cũng đâu có phản đối nhỉ? Ngẫm lại thì hình như hắn ta đang đợi nó mở một con đường cho cả hai người… Đã như vậy, nó nhất quyết sẽ không từ bỏ hi vọng thay đổi kết cục, cũng sẽ không từ bỏ mong muốn được ở cạnh hắn.
Mặc kệ thế nào, người còn sống thì hẳn phải sống cho tốt. Harry dựa đầu mình lên song cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm vào bầu trời khuya, và nó nhìn thấy một bóng đen hình thù kì quái đang lướt về phía nó. Harry giật mình nhận ra đó là hộp thư cú gửi cho chính mình. Cái đồng hồ bên cạnh vừa gõ mười hai tiếng chuông, sinh nhật nó đã đến.
Ba con cú mèo phóng ào qua cửa sổ. Một con trong số đó chính là Hedwig, mang theo quà và thiệp chúc mừng của Hermione. Một con cú mèo màu nâu vàng rất đẹp với bức thư có huy hiệu của Hogwarts bên chân, đó là thư gọi nhập học năm thứ ba của nó. Cuối cùng là một con cú với bộ lông đen tuyền, nó đứng kiêu ngạo, giơ ra cho Harry xem gói quà mà mình vừa đưa tới.
Harry cảm thấy đây đã là lần thứ hai nó nhìn thấy con cú này, lần đầu tiên chính là trong giờ học Biến Hình: con Negro của Tom. Nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ thấy Tom dùng con cú của mình gửi thư cho bất kì ai, chuyện này cũng có vẻ kì lạ. Để gói quà lên giường Harry xong, con cú vỗ cánh bay đi.
Luận về phép thuật phòng ngự… Quyển nhật kí… Quả trứng Phục Sinh… Harry vừa bóc quà vừa nghĩ đến những món quà mà Voldemort đã tặng cho nó: ngạc nhiên sung sướng hay giật thót mình đều có. Không biết lần này là cái gì đây… Harry mở ra lớp đóng gói cuối cùng, cái thứ bên trong rơi xuống tấm gra giường. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, lộ ra vẻ bóng bẩy của món quà cùng cái miệng đang há hốc của Harry.
Là một cây Tia Chớp.
Harry không biết làm cách nào mà Voldemort có được cây chổi này. Theo lý thuyết mà nói thì cửa hàng Trang bị Quidditch chất lượng cao cũng phải đợi đến trước khai giảng vài ngày mới có hàng trưng ra tủ kính. Lúc đó cũng phải cuối tháng Tám rồi, trong khi bây giờ mới tháng Bảy mà! Đã thế còn có cả một cây được chuyển đến tận tay…
Cây Tia Chớp vẫn hoàn mỹ như trong trí nhớ của Harry. Nó vuốt ve cái cán bóng loáng của cây chổi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác cả quen thuộc lẫn phấn khởi không rõ từ đâu. Phía cuối cán chổi còn có một dòng số mạ vàng được khắc tay thủ công, Harry xoay cây chổi ra phía ánh trăng để nhìn cho rõ, khi nhìn rõ rồi nó không khỏi hít sâu một hơi: 001. Tay nó đang cầm không phải cây Tia Chớp ra lò đầu tiên đó chứ?
Trong gói quà còn có một bức thư gửi kèm.
“Harry thân mến,
Kì nghỉ hè thế nào? Ta đang ở thái ấp Rold, mỗi ngày đều nhìn ra mặt vịnh đối diện mà đoán xem em đang làm gì… Mấy ngày nghỉ còn lại chúng ta cùng nhau trải qua có được không? Thật hi vọng em có thể đến được.”
Harry trợn tròn đôi mắt, lời đề nghị này đúng ngay tiếng lòng của nó. Nhưng sau một hồi săm soi bức thư, nó không khỏi cảm thấy tính khả thi hơi bị thấp. Thái ấp Rold… nó ở đâu thế? Trong thư hình như chỉ nhắc đến chuyện thái ấp nhìn ra một cái vịnh… là Minehead? Weston? Hay là một nơi khác nữa?
Phía sau bức thư còn thêm hai dòng tái bút:
“P.S. Hi vọng con Negro có thể thuận lợi giao bưu kiện đến em, nó chưa từng phải làm việc gì ngoài ăn và dong dài với ta.”
Con cú mèo của hắn chưa từng đi giao thư bao giờ? Còn có thể dong dài truyện trò với hắn? Voldemort làm sao mà nghe hiểu được tiếng cú mèo chứ, con Negro đâu phải là rắn, Harry nghĩ mà phì cười.
“Tuy rằng ta vẫn bảo trì quan điểm Quidditch là một môn thể thao mang tính nguy hiểm cao, nhưng ta biết em sẽ không nghe ta, cho nên chỉ có thể tặng em một cây chổi đã qua bài kiểm tra của ta.
Love you,
T.K.K”
Quidditch không hề nguy hiểm, nó là môn thể thao tuyệt nhất trên đời! Harry hét thầm trong lòng, nhưng ngẫm lại thì thấy ngay từ mùa hè năm ngoái, khi cùng chơi Quidditch trong khuôn viên Hogwarts, Tom – lúc đó nó còn chưa biết cậu ta là Voldemort – đã không tỏ ra hứng thú với môn thể thao này rồi. Cầm lấy cây Tia Chớp, qua được bài kiểm tra của hắn à? Nó có thể cho rằng trên cây chổi này đã được ếm lên rất nhiều bùa chú bảo hộ hay không?
Nó hoàn toàn chẳng nghĩ Voldemort sẽ động tay động chân với cây chổi. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người trong tiềm thức của nó đã không còn căng thẳng như xưa nữa, thậm chí còn sinh ra một loại tín nhiệm không cần nói. Thế nhưng nó vẫn không biết phải thế nào mới là cách tốt nhất… Chút phiền nào này khiến Harry không nhận ra được cái việc nó hẳn phải có thêm một món quà nữa – từ vị cha đỡ đầu của nó.
Lúc này, ở số 12 Quảng trường Gimmauld, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng. Những người vây quanh cái bàn dài đều ngồi theo thứ tự, trên mặt đeo thêm vẻ trịnh trọng. Ngón tay Sirius đang gõ gõ đầu gối mình một cách không kiên nhẫn, nhưng do có mặt bàn che đi, không ai chú ý đến hành vi nhỏ nhặt ấy. Ánh mắt hắn đảo qua góc tường trước khi rơi xuống đất, chỉ một chút nữa… Ông đây còn chưa kịp gửi quà sinh nhật cho Harry bé bỏng đâu!
Từ cái lần Snape mang về tin tức Voldemort tái nhậm chức Chúa Tể Hắc Ám, bọn Tử Thần Thực Tử chẳng hề có chút động tĩnh nào cả. Nhưng thế quái nào mà không có động tĩnh gì cho được, Voldemort không phải loại người có đức tính kiên nhẫn. Chứ không phải Snivellius bị lòi đuôi phản gián rồi chứ hả? Cho nên mới không hỏi thăm được bất kì tin tức hữu dụng nào chứ gì! Sirius suy nghĩ có chút ác ý: gián điệp cái con khỉ, trong suy nghĩ của hắn thì Snape đơn giản chính là một tên Tử Thần Thực Tử.
Thường thì Snape sẽ không tham gia vào những cuộc họp của Hội Phượng Hoàng, và ai cũng cảm thấy đây là điều may mắn, bởi nếu không bàn họp sẽ đầy mùi thuốc súng. Trên mặt Sirius chẳng lộ biểu tình gì, chỉ nghiêng đầu nghe Kingsley Shacklebolt phát biểu: “… Bởi vì có biểu hiện xuất sắc trong công tác, Yaxley đã được thăng chức lên thành Phó Giám đốc Sở Thi hành Pháp Thuật; còn Nott, từ Ủy ban Điều Hành Bùa Chú cùa Bộ Pháp Thuật được điều đến Bộ Hợp Tác Pháp Thuật Quốc Tế; mặt khác, MacNair vẫn giữ chức ở Ủy Ban Xử Lý Sinh Vật Nguy Hiểm. Đây có vẻ như là một cuộc thay đổi nhân sự lớn từ Voldemort.” Ông ta hơi ngừng lại: “Kì quái là không hề có dấu hiệu gì về Lucius Malfoy cả, lão ta chỉ hiến tặng cho bệnh viện Thánh Mungo một số tiền lớn mà thôi.”
“Theo lý thuyết, nếu Voldemort muốn Tử Thần Thực Tử dần dần khống chế Bộ Pháp Thuật thì không phải Malfoy nên tỏ ra tích cực một chút sao?” Lupin đưa ra quan điểm của mình. Moody thở ra một hơi dài: “Tôi cũng nghĩ là Voldemort đang muốn mở rộng quyền lực… còn Malfoy thì chắc lão bị thất sủng?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: có khả năng này hả? Malfoy luôn là một kẻ giảo hoạt, từ cái việc hắn trốn thoát cáo buộc là Tử Thần Thực Tử trong cuộc chiến lần trước là biết. Một người có tâm tư thủ đoạn cỡ đó mà còn bị Voldemort chán ghét, vậy ít ra cũng phải xem có lý do kinh thiên động địa gì đã chứ? Đằng này một chút tiếng gió bọn họ còn chưa nghe được.
Dumbledore hơi hơi nhíu mày. Đúng lúc này, cánh cửa gỗ phòng khách bị người gõ ba tiếng. Sirius sửng sốt, nhưng rồi cũng đứng lên mở cửa. “Thưa chủ nhân, thức ăn khuya ngài giao phó đã chuẩn bị xong.” Kreacher bưng theo một khay đồ ăn nhẹ vĩ đại đứng ở bên ngoài, chờ Sirius nhận lấy rồi mới cúi người rời đi, cũng chẳng thèm liếc mắt vào tình hình bên trong phòng khách lấy một cái.
Không khí cuộc họp bỗng thoải mái hơn không ít. Tay nghề con gia tinh không có chỗ nào để phải bắt bẻ, hơn nữa nó còn nhớ rõ khẩu vị từng người. Cả Hội Phượng Hoàng đều nhất trí đây là loại phúc lợi tốt nhất trong mỗi cuộc họp, nên ai cũng tỏ ra hâm mộ Sirius.
Làm một người được mọi người lầm tưởng là một ông chủ có gia tinh hạnh phúc, chỉ có Sirius mới biết Kreacher không phải nghe lời mình, mà là nghe lời em trai mình. Vừa phân phát trà bánh, hắn vừa sầu vừa lo cái khả năng bị người khác phát hiện đang chứa chấp một tiền Tử Thần Thực Tử trong nhà. Cho dù có tàn nhẫn đến đâu thì cũng không có chuyện hắn để mặc Regulus Arcturus chịu chết, mặc dù mối quan hệ giữa hai anh em không được tốt cho lắm.
Khi lần đầu tiên mở cánh cửa phòng ngủ trên lầu đó ra, thiếu chút nữa hắn tưởng mình gặp quỷ. Cả phòng bị ám bởi bầu không khí bí bách và mùi dược liệu quanh năm suốt tháng, có một thanh niên với sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào thành giường. Cho dù đã mười mấy năm không gặp, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt Sirius vẫn nhận ra cậu em trai nghe nói đã bị Voldemort giết chết. So với người anh trai đang bị chấn kinh quá độ mà nói thì Regulus Arcturus ngược lại khá bình tĩnh: “Anh hai, em cứ nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ mở cánh cửa này ra chứ.”
Sirius không biết Regulus Arcturus làm thế nào để tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không biết vì sao thân thể em trai mình ốm yếu, vừa bị thương vừa bị bệnh. Hắn chỉ biết rằng Kreacher đối với những lời dặn dò của em trai là nói gì nghe nấy, mà mấy bức chân dung trong nhà cũng đối xử với Regulus như một đứa con cưng cháu yêu. Sirius cũng đã hoài nghi Kreacher biết hết thảy nguyên nhân sự tình, nhưng mỗi lẩn tra hỏi nó, nó đều lộ ra vẻ mặt sắp khóc, sau đó lắc đầu nguầy nguậy nói nó chẳng biết gì cả.
Không lâu trước khi phát hiện ra Regulus Arcturus còn sống, Sirius đã đáp ứng cụ Dumbledore lấy số 12 Quảng trường Grimmauld làm tổng bộ cho Hội Phượng Hoàng. Những người khác trong dòng họ Black đều đã chết sạch khiến cho Sirius có hơi thương tâm, hắn lên xem phòng ngủ cậu em trai chẳng qua là vì trong nhà thoạt nhìn chỉ còn cậu ta tương đối có lý trí. Ai ngờ cái kết quả đạt được khiến hắn chấn động không nói, đã thế con gia tinh Kreacher đùng một phát độn thổ từ dưới lầu lên trên, quỳ sụp xuống can xin hắn cho cậu chủ tiếp tục dưỡng thương, làm như thể hắn sắp sửa lôi cổ cậu em trai đến thẳng Azkaban vậy.
Thanh niên ốm yếu trên giường lại chỉ nhìn hắn bình thản. Sirius kinh hãi nhìn cậu, thấy được bóng dáng một đứa trẻ luôn vâng lời anh trai qua gương mặt hốc hác. Thế là giây phút choáng váng qua đi, hắn chỉ lẳng lặng không nói, đóng cửa xuống lầu, nằm thao thức cả đêm trên chiếc giường của mình.
Cùng lúc đó, trong thái ấp Rold ở ngoại ô Bristol – tòa thành này vừa mới được đổi tên, và chủ nhân của nó đang ngồi bên bàn lật xem mật báo vừa mới được chuyển tới. Hội Phượng Hoàng quả nhiên chú ý đến sự bố trí gần đây của hắn… Mặc dù thế hắn có thể tự tin khẳng định, nếu bây giờ Hội Phượng Hoàng quyết định đối kháng ra mặt, hắn vẫn chiếm được thế thượng phong. Dù sao thì lão Dumbledore cũng đang già đi, mà hắn lại có ưu thế thân phận bí mật không ai biết… Cậu bé cứu thế thì biết đấy, nhưng cậu nhóc lại không nói cho ai cả, lúc nào cũng môt mình ôm đồm trách nhiệm… Nếu đã như thế, hắn sẽ không thể cậu nhóc phải thất vọng đâu.
Cái đồng hồ để bàn làm từ đồng thau nặng nề kêu một tiếng, tầm nhìn hắn ngước lên. Nagini hẳn sắp quay trở lại rồi, tuy rằng nó chưa phải giao thư như cú mèo bao giờ… Đôi môi khẽ nhếch, từ giờ đến lúc ấy còn chín tiếng đồng hồ nữa, nhưng hắn đã sắp đợi không được…
———————
Tiểu kịch trường:
Nagini [khóc lóc kể lể]: Người ta rõ ràng là một con rắn mà! Còn là rắn mỹ nữ nữa! Làm sao mà cướp việc của bọn cú mèo được chứ? Ngài không biết ta đây sợ độ cao àh?
V [mỉm cười]: Ý ngươi là muốn ta nuôi thêm một con cú mèo hả? Vậy được, thức ăn của ngươi chia một nửa cho nó nhé?
Nagini [lập tức nín khóc]: … Ta đi liền.
Editor: Cái bài lảm nhảm ca thán của tui về cách xưng hô được khá nhiều người đồng cảm, dưng mờ sao hông có ai làm quân sư quạt mo hiến kế cho tui gì hết dzậy? Hiu hiu:”(
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook