Chiến Và Hòa
-
Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là cái giường tứ trụ, còn vì sao có 6 chiếc mà không phải 5 thì các bạn xem truyện nhé
Tác giả: Nghi thức phân loại bị ta đơn giản hoá
Buổi sáng, thời tiết vẫn còn sáng sủa, nhưng chờ đến khi bọn Harry đến Hogwarts, trời không chỉ tối mà còn có mưa to.
Harry bước dài bước ngắn đạp trên bùn đất, giữa một đám học sinh năm nhất ồn ào hưng phấn mà thảo luận tiến vào trường. Lão Hagrid đã lên đầu dẫn đường. Nó rất muốn thi triển một cái bùa giữ ấm trên người, còn có bùa chống nước chống ẩm nữa, nhưng nhìn đến hàng loạt gương mặt ướt sũng nước vẫn không thể giấu đi vẻ kích động kia, Harry quyết định không nên tự làm mình nổi bật. Đến lúc đó nó biết giải thích thế nào được, cậu bé cứu thế lớn lên giữa những Muggles tự mình học xong cách làm phép? Nó tự biết mình không phải hạng người so sánh được với Hermione…
Run rẩy vì đông lạnh, Harry đáng thương lúc lên thuyền vấp phải áo chùng cùa mình và té, may mắn có người giúp đỡ nó khỏi bị ụp mặt lên đất. “Cảm ơn.” Harry nói, ngẩng đầu lên mới phát hiện, cư nhiên là Hermione. Một cảm xúc thân thương dâng lên, Harry thật vất vả kiềm chế chính mình trong cơn xúc động không nhào đến ôm chầm cô bé. Đương nhiên hiện tại, Hermione vẫn là một dạng cao ngạo tự đắc, cô ngẩng cao đầu: “Không cần khách khí” rồi quay sang nói chuyện với cậu bé bên cạnh: “Con cóc của bạn sẽ không chạy mất đâu, nói không chừng lát nữa cậu lại tìm thấy nó trên đống hành lý đấy.”
Harry phát hiện mình là người cuối cùng lên thuyền. Hermione và Neville ngồi chung với nhau, cậu bé tóc đỏ mặt tàn nhang đang bảo trì một khoảng cách nhất định với Hermione không phải Ron thì còn ai, Harry cao hứng. Còn có một cậu bé ngồi gần chiếc đèn nơi mũi thuyền, đang nhìn xa xăm về toà lâu đài dưới những áng mây đen. Harry chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cậu bé, bất quá điều này cũng không hề cản trở nó nhận biết quần áo của cậu bé đều đang khô ráo.
Nhìn cậu bé ấy, Harry lại càng thấy áo chùng của mình ẩm ướt khó chịu. Nó ngồi vào vị trí chính giữa thuyền chưa có người ngồi, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau đầu để tránh nước mưa nhiễu xuống ánh mắt. Neville ngồi đối diện đang thút thít khóc, rồi bỗng nhiên nín bặt, thanh âm như là bị nghẹn lại trong cổ họng: “Ách…” Hermione đang an ủi cậu bé cũng tò mò nhìn về hướng ánh mắt cậu ấy hướng đến, nhất thời không khỏi trợn mắt: “Ngươi là Harry Potter!”
Ron ngồi bên cạnh Harry lúc này cũng quay đầu lại, cũng chẳng kiêng kị hơn Hermione bao nhiêu, chồm người qua nhìn, và lại thêm một đôi mắt trợn trừng nữa: “… Thật sự! Đó là vết sẹo hình tia chớp…” Nó vội giơ hai tay bịt chặt miệng mình, hiển nhiên là rất giật mình.
Cậu bé ngồi đầu thuyền cũng quay đầu. Lại một người tóc đen mắt đen, Harry nghĩ thế. Gương mặt cậu tái nhợt, biểu tình lạnh lùng phối hợp cùng ngũ quan anh tuấn, thoạt nhìn rất có cảm giác áp bách người khác. Harry mạc danh kì diệu sinh ra một loại cảm giác nó nhận thức người này, hơn nữa còn là rất lâu trước kia.
“Tôi đã đọc qua tên của cậu,” Hermione đang rất kích động, “trong vài quyển sách. Ý tôi muốn nói là, tôi có mua thêm mấy quyển sách tham khảo, bên trong đều có nhắc đến cậu.”
“Hơ, vậy à?” Harry không biết nên phản ứng ra sao với chuyện nó, cho nên nó xả một nụ cười: “Tôi không biết…”
Hermione có vẻ rất kinh ngạc: “Hắc, nếu tôi là cậu, tôi sẽ mua toàn bộ sách có nhắc đến tên mình về nhà đọc một lượt.”
“Có lẽ…” Harry cười ha ha, nó thật tình hi vọng có thể chuyển hướng đề tài: “Xem, chúng ta hiện tại là bạn học rồi.”
“Hermione Granger.” Cô bé thông minh là người đầu tiên phản ứng, nàng thân mật đưa tay. Harry bắt tay nàng, tâm tình không tốt do thời tiết rốt cuộc dịu đi không ít. “Ron Weasley.” Harry nhìn bộ dạng khẩn trương của người bằng hữu tóc đỏ này không khỏi nở nụ cười. “Neville Longbottom.” Cậu bé có gương mặt tròn gần như là lắp bắp tên mình.
Ánh mắt cả đám người đều đổ lên thân ảnh cuối cùng. Cậu bé kia nhìn bọn họ, trên mặt không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì. Ngay tại thời điểm không khí xấu hổ như muốn đóng băng, cậu bé cuối cùng mở miệng: “Tom King.”
Neville lén lút nhìn qua Hermione, hiển nhiên là hi vọng nàng có thể làm cho bầu không khí sinh động hơn một chút. Hermione hiển nhiên đã chú ý đến quần áo của Tom, vì thế cô nàng hứng thú hỏi: “Cậu sử dùng bùa chú lên quần áo của cậu sao?” Tom thản nhiên liếc nàng một cái, khi Harry nghĩ rằng cậu nhóc sẽ không trả lời cô bé, cậu mở miệng phun ra vài từ rời rạc: “Bùa chống nước, bùa khô ráo và giữ ấm.”
Cả đám nhóc tì liền lộ rõ vẻ mặt khát vọng. Harry biết bọn nhóc đang suy nghĩ cái gì, bởi vì nó cũng đang rất muốn thoát khỏi tình trạng vừa ướt vừa lạnh hiện tại. Tom hơi hơi nhíu mày, quét ánh mắt một vòng. Harry đặc biệt cảm thấy ánh mắt ấy dừng lại trên mặt nó lâu hơn nhiều so với những người khác. Cuối cùng cậu nhóc thoả hiệp, rút đũa phép ra: “Chống nước chống ẩm! Ấm áp như xuân!”
Harry ngay lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. Áo chùng trên người đã khô ráo, cả người vây quanh một khí tức ấm áp như được sưởi ánh mặt trời mà không phải bị mưa quất vào. Trời mưa rất lớn, làn da của nó có thể cảm nhận được từng giọt nước mưa đang lăn xuống tay nhưng lại không hề có cảm xúc băng lãnh của nước. Nó nhếch môi cười với Tom: “Cám ơn.” Tom chỉ đơn giản nhét cây đũa phép của mình vào dưới lớp áo chùng – Harry chú ý đến một đầu cây đũa giống như bị đốt cháy – nghe Harry nói vậy cũng chỉ khẽ nhếch khoé môi chút ít.
Giải quyết xong vấn đề lớn, bầu không khí trên thuyền liền náo nhiệt hơn hẳn. Bọn họ thảo luận về kiểu dáng trường học, về chương trình học, cùng với đủ loại ước mơ, Harry chỉ ngẫu nhiên phụ hoạ vài ba câu. Bạn bè của nó đang rất vui vẻ, nó thấy như vậy là được rồi. Nó không muốn quá mức thân cận với bọn họ, nhưng vẫn tươi cười như trước. Còn cậu bé kêu Tom kia thì hoàn toàn không nói câu nào, Harry nhận thấy tầm mắt của cậu thường xuyên rơi lên người mình, nhưng mỗi khi nó ngẩng đầu nhìn lên, người kia nếu không phải nhìn toà lâu đài thì chính là cúi đầu trầm tư.
Cái nhóm nhỏ của bọn họ vẫn líu ríu nói chuyện không ngừng, cho đến lúc tập trung bên ngoài đại sảnh vẫn khí thế như trước. Các học sinh năm trên đã vào hết, Harry nhìn đến cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, chờ đám nhóc tì năm thứ nhất làm lễ phân loại. Nó lại lần nữa tự nhủ trong lòng: quên Voldemort đi, quên Voldemort đi.
Chuyện này thật ra cũng không khó, vì một nam hài màu tóc bạch kim không biết khi nào đã đứng trước mặt nó, theo sau còn khuyến mãi thêm hai đứa bạn nối khố. Nhìn màu tóc mang tính đặc trưng ấy, vẻ mặt cao ngạo ấy, không có cái nào không chỉ ra đây đích thị là đối thủ một mất một còn của Harry trong sáu năm đi học đời trước – Draco Malfoy.
“Harry Potter?” Vẫn dùng cách nói chuyện nhừa nhựa đặc trưng của nhà Malfoy, Draco mở miệng. “Nguyên lai lời đồn là có thật, cậu bé cứu thế thật sự đến Hogwarts.” Nhìn lướt qua Ron, Hermione và Neville đang khí thế ngất trời phía sau Harry, nó không khỏi nhíu đôi lông mày lại. “Ta là Draco Malfoy. Tin tưởng ta, người nhà Malfoy tuyệt đối là đối đượng đáng giá ngươi kết giao bằng hữu.”
Harry trừng mắt nhìn bàn tay đã vươn ra trước mặt kia. Cái loại ban ơn cùng với ngữ khí kia… Nó thừa nhận, Draco Malfoy cuối cùng đã chứng minh được mình không phải loại người cùng hung cực ác, nhưng là nó khinh bỉ Hermione xuất thân Muggle, còn có cái thói bắt nạt kẻ yếu… Bất quá nếu đắc tội Draco sẽ bị người khác ngáng chân thường xuyên, mà nó cần phải tiêu trừ hết thảy những nhân tố cản trở… Harry nhìn sang chỗ khác, cố gắng không để ý đến cái tên từng cho nó biết bao đau khổ. Nắm lấy bàn tay kia, Harry khô cằn nói: “Chào.”
Hiển nhiên, Draco đối với phản ứng của Harry không quá vừa lòng, nó nhướn mày, đang chuẩn bị nói câu gì đấy thì cánh cửa vào đại sảnh được mở ra. Nhóm tân sinh ngay lập tức yên tĩnh lại. Một bà giáo mặc áo chùng xanh biếc bước ra, đường nét trên gương mặt bà biểu hiện sự nghiêm túc không quá cởi mở. “Hoan nghênh các trò đến Hogwarts! Nhanh chóng xếp hàng, chúng ta đi vào.”
Một đám nhóc tì tâm tình khẩn trương đủ loại kích động chậm rãi bước vào lễ đường. Trần nhà đã được làm phép hiện lên những đám mây đen kịt, một tia chớp sáng rực xé ngang bầu trời, thật chẳng hề khác thời tiết bên ngoài là bao. Vài trăm ngọn nến lơ lửng giữa không trung, bốn dãy bàn dài chiếm diện tích khá lớn trong đại sảnh. Các học sinh năm trên ngồi hai bên bàn, lác đác một vài chỗ trống. Trên bàn này ra mấy bộ dao nĩa sáng choang, lấp lánh… Harry nhìn đến chiếc ghế gỗ nho nhỏ trước dãy bàn giáo viên, liều mạng nhẩm đi nhẩm lại trong lòng: dì Petunia, dượng Vernon, còn có ông anh họ Dudley…
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung lên những học sinh năm nhất. Giáo sư McGonagall dẫn bọn nó đến vị trí trung tâm, bên dưới dãy bàn ăn giáo viên và phía trên bốn dãy bàn ăn cho học sinh, thì dừng lại, về chỗ ngồi của bà. Cụ Dumbledore hôm nay mặc một bộ áo chùng màu tím có đính thêm mấy ngôi sao vàng lấp lánh. Cụ nói vài câu hoan nghênh đơn giản liền bắt đầu buổi lễ phân loại.
Thầy giám thị Filch cầm chiếc nón vá chằng vá chịt đặt lên ghế gỗ, sau đó lui xuống. Harry nhìn chằm chằm chiếc nón, rồi lia mắt lên hàng ghế giáo viên. Các Giáo sư vẫn giống như trong trí nhớ của nó, nhất là Snape. Ngồi cạnh hắn là Rold, hai người hình thành một tiên minh đối lập (tiên minh = một cách rõ ràng). Rold tựa hồ đang hỏi Snape câu gì, mà Snape cau mày, không hề tình nguyện cùng người kia nói chuyện. Chẳng lẽ Snape là ghen tị Rold chiếm được chức Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Harry không khỏi suy đoán.
“Tom King.” Thanh âm của Giáo sư McGonagall kéo lực chú ý của Harry về lại hiện thực, và nó cũng nhận thấy cụ Dumbledore hơi thẳng lưng lên. Harry đem ánh mắt chuyển qua, vừa lúc nhìn đến cậu bé gặp mặt trên thuyền ban nãy đang duy trì gương mặt không chút gợn sóng đi lên.
Chiếc nón phân loại tựa hồ phải đấu tranh mất một lúc, cuối cùng mới lầm bầm: “Được rồi, được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy…” Sau đó, nó cao giọng hô: “Gryffindor.”
Nhóm bàn Gryffindor bùng lên một trận hoan hô. Harry nhìn Tom đi về phía một mảnh vàng và đỏ, nơi Hermione đã được phân đến trước đó, không biết phải nói gì. Nó vẫn còn nhớ rõ cùng năm với mình ở nhà Gryffindor không hề có học sinh nào tên Tom King.
Tốt lắm, lại nhiều thêm một tên! Harry âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Thoạt nhìn mục tiêu của nó không dễ dàng chút nào. Bất quá khi Giáo sư McGonagall hô lên cái tên “Draco Malfoy”, lực chú ý của nó lại trở về. Bây giờ không phải là lúc so sánh hiện thực cùng lịch sử có cái gì khác nhau…
Rất nhanh đã đến phiên nó. Giáo sư McGonagall khi hô lên tên nó có ngần ngừ một chút, sau đó lại liếc mắt lên cụ Dumbledore một cái. Cả đại sảnh im phăng phắc, mỗi bước chân của Harry đều ngập chìm trong vô số ánh mắt. Gryffindor, Gryffindor, Gryffindor… Harry chỉ có thể không ngừng lặp lại trong đầu cái từ này mới có thể cưỡng chế chính mình không đi nhớ lại chuyện quá khứ.
Nó ngồi lên chiếc ghế, đội nón, một mảnh tối đen liền ập vào mắt. Harry nghe được thanh âm nhỏ xíu truyền thẳng vào lỗ tai nó: “Nhìn ra được tâm địa không xấu, cũng rất có dũng khí…” Không đợi nó kịp phản ứng lại, cái nón đã hô to: “Gryffindor.”
Dễ dàng như vậy? Harry thật không thể tin nó lại tốt số đến thế. Nó gần như nghiêng ngả lảo đảo mà bước về dãy bàn Gryffindor, nơi nhóm tiểu sư tử đang bận sôi trào: “Chúng ta có Harry!” Hai nam sinh tóc đỏ giống nhau như đúc chạy tới, mỗi người cho Harry một cái ôm muốn nghẹt thở, còn cao giọng phụ hoạ: “Chúng ta có Harry rồi!”
Fred, George… Harry thở phì phò nhận ra hai người. Bọn họ cười ha ha, hiển nhiên đang rất cao hứng. Hermione thì hăng hái vỗ tay đến đỏ cả tay. Người duy nhất còn ngồi là Tom, cậu ta thậm chí còn không thèm liếc Harry một cái.
Giáo sư McGonagall nhắc nhở mọi người yên tĩnh, nghi thức phân loại còn chưa kết thúc. Ngồi vào bàn, Harry hướng tầm mắt lên dãy bàn giáo viên. Cụ Dumbledore ngồi ở vị trí hiệu trưởng, sau khi phát hiện ánh mắt nó liền cho nó một cái nháy mắt vụng trộm. Rold tươi cười nâng ly rượu tỏ ý chúc mừng nó. Lão Hagrid thì cho nó một nụ cười thấy cả hàm răng. Snape, Harry bi ai phát hiện, hắn vẫn chán ghét nó y như đời trước, hay chính xác mà nói thì hắn chán ghét là gương mặt rất giống cha mình của nó.
Sau cùng, Blaise Zabini được phân vào nhà Slytherin. Cụ Dumbledor đứng lên đọc một bài diển văn ngắn ngủn rồi mọi người cùng nhau hưởng thụ bữa ăn linh đình và mỹ vị. Lúc Harry men theo cầu thang lên tháp Gryffindor, nó cảm nhận được cuộc chiến tranh giành địa bàn của đủ loại thức ăn trong dạ dày mình.
Đám học sinh năm nhất được Huynh trưởng hướng dẫn trèo qua bức chân dung Bà Béo xong, cũng chẳng ngồi ngốc trong phòng sinh hoạt chung mà nhất tề bò vào phòng ngủ, bởi vì chuyến hành trình cả ngày đã khiến bọn chúng mệt chết đi được. Harry cũng thế, nó vừa ngáp vừa mò về cái giường tứ trụ quen thuộc, tính toán trong lòng ngày mai mới sắp xếp đống hành lý.
Cái giường của nó nằm ở góc trong cùng, cho nên khi nhìn đến phần không gian rộng mở bên kia, nó choáng váng. Một chiếc giường tứ trụ nữa đang sừng sững nơi đó, và chủ nhân của nó thì đang đưa lưng về phía Harry. Tom đã thay xong áo ngủ, cậu lười biếng bò lên giường, thả mấy tấm màn đỏ thẫm quanh giường xuống. Harry nhanh mắt chú ý đến hai cánh tay trắng nõn lộ ra từ ống tay áo, không hề có bất cứ cái gì không nên có.
Đây là cái giường tứ trụ, còn vì sao có 6 chiếc mà không phải 5 thì các bạn xem truyện nhé
Tác giả: Nghi thức phân loại bị ta đơn giản hoá
Buổi sáng, thời tiết vẫn còn sáng sủa, nhưng chờ đến khi bọn Harry đến Hogwarts, trời không chỉ tối mà còn có mưa to.
Harry bước dài bước ngắn đạp trên bùn đất, giữa một đám học sinh năm nhất ồn ào hưng phấn mà thảo luận tiến vào trường. Lão Hagrid đã lên đầu dẫn đường. Nó rất muốn thi triển một cái bùa giữ ấm trên người, còn có bùa chống nước chống ẩm nữa, nhưng nhìn đến hàng loạt gương mặt ướt sũng nước vẫn không thể giấu đi vẻ kích động kia, Harry quyết định không nên tự làm mình nổi bật. Đến lúc đó nó biết giải thích thế nào được, cậu bé cứu thế lớn lên giữa những Muggles tự mình học xong cách làm phép? Nó tự biết mình không phải hạng người so sánh được với Hermione…
Run rẩy vì đông lạnh, Harry đáng thương lúc lên thuyền vấp phải áo chùng cùa mình và té, may mắn có người giúp đỡ nó khỏi bị ụp mặt lên đất. “Cảm ơn.” Harry nói, ngẩng đầu lên mới phát hiện, cư nhiên là Hermione. Một cảm xúc thân thương dâng lên, Harry thật vất vả kiềm chế chính mình trong cơn xúc động không nhào đến ôm chầm cô bé. Đương nhiên hiện tại, Hermione vẫn là một dạng cao ngạo tự đắc, cô ngẩng cao đầu: “Không cần khách khí” rồi quay sang nói chuyện với cậu bé bên cạnh: “Con cóc của bạn sẽ không chạy mất đâu, nói không chừng lát nữa cậu lại tìm thấy nó trên đống hành lý đấy.”
Harry phát hiện mình là người cuối cùng lên thuyền. Hermione và Neville ngồi chung với nhau, cậu bé tóc đỏ mặt tàn nhang đang bảo trì một khoảng cách nhất định với Hermione không phải Ron thì còn ai, Harry cao hứng. Còn có một cậu bé ngồi gần chiếc đèn nơi mũi thuyền, đang nhìn xa xăm về toà lâu đài dưới những áng mây đen. Harry chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cậu bé, bất quá điều này cũng không hề cản trở nó nhận biết quần áo của cậu bé đều đang khô ráo.
Nhìn cậu bé ấy, Harry lại càng thấy áo chùng của mình ẩm ướt khó chịu. Nó ngồi vào vị trí chính giữa thuyền chưa có người ngồi, vuốt mái tóc ướt sũng ra sau đầu để tránh nước mưa nhiễu xuống ánh mắt. Neville ngồi đối diện đang thút thít khóc, rồi bỗng nhiên nín bặt, thanh âm như là bị nghẹn lại trong cổ họng: “Ách…” Hermione đang an ủi cậu bé cũng tò mò nhìn về hướng ánh mắt cậu ấy hướng đến, nhất thời không khỏi trợn mắt: “Ngươi là Harry Potter!”
Ron ngồi bên cạnh Harry lúc này cũng quay đầu lại, cũng chẳng kiêng kị hơn Hermione bao nhiêu, chồm người qua nhìn, và lại thêm một đôi mắt trợn trừng nữa: “… Thật sự! Đó là vết sẹo hình tia chớp…” Nó vội giơ hai tay bịt chặt miệng mình, hiển nhiên là rất giật mình.
Cậu bé ngồi đầu thuyền cũng quay đầu. Lại một người tóc đen mắt đen, Harry nghĩ thế. Gương mặt cậu tái nhợt, biểu tình lạnh lùng phối hợp cùng ngũ quan anh tuấn, thoạt nhìn rất có cảm giác áp bách người khác. Harry mạc danh kì diệu sinh ra một loại cảm giác nó nhận thức người này, hơn nữa còn là rất lâu trước kia.
“Tôi đã đọc qua tên của cậu,” Hermione đang rất kích động, “trong vài quyển sách. Ý tôi muốn nói là, tôi có mua thêm mấy quyển sách tham khảo, bên trong đều có nhắc đến cậu.”
“Hơ, vậy à?” Harry không biết nên phản ứng ra sao với chuyện nó, cho nên nó xả một nụ cười: “Tôi không biết…”
Hermione có vẻ rất kinh ngạc: “Hắc, nếu tôi là cậu, tôi sẽ mua toàn bộ sách có nhắc đến tên mình về nhà đọc một lượt.”
“Có lẽ…” Harry cười ha ha, nó thật tình hi vọng có thể chuyển hướng đề tài: “Xem, chúng ta hiện tại là bạn học rồi.”
“Hermione Granger.” Cô bé thông minh là người đầu tiên phản ứng, nàng thân mật đưa tay. Harry bắt tay nàng, tâm tình không tốt do thời tiết rốt cuộc dịu đi không ít. “Ron Weasley.” Harry nhìn bộ dạng khẩn trương của người bằng hữu tóc đỏ này không khỏi nở nụ cười. “Neville Longbottom.” Cậu bé có gương mặt tròn gần như là lắp bắp tên mình.
Ánh mắt cả đám người đều đổ lên thân ảnh cuối cùng. Cậu bé kia nhìn bọn họ, trên mặt không nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì. Ngay tại thời điểm không khí xấu hổ như muốn đóng băng, cậu bé cuối cùng mở miệng: “Tom King.”
Neville lén lút nhìn qua Hermione, hiển nhiên là hi vọng nàng có thể làm cho bầu không khí sinh động hơn một chút. Hermione hiển nhiên đã chú ý đến quần áo của Tom, vì thế cô nàng hứng thú hỏi: “Cậu sử dùng bùa chú lên quần áo của cậu sao?” Tom thản nhiên liếc nàng một cái, khi Harry nghĩ rằng cậu nhóc sẽ không trả lời cô bé, cậu mở miệng phun ra vài từ rời rạc: “Bùa chống nước, bùa khô ráo và giữ ấm.”
Cả đám nhóc tì liền lộ rõ vẻ mặt khát vọng. Harry biết bọn nhóc đang suy nghĩ cái gì, bởi vì nó cũng đang rất muốn thoát khỏi tình trạng vừa ướt vừa lạnh hiện tại. Tom hơi hơi nhíu mày, quét ánh mắt một vòng. Harry đặc biệt cảm thấy ánh mắt ấy dừng lại trên mặt nó lâu hơn nhiều so với những người khác. Cuối cùng cậu nhóc thoả hiệp, rút đũa phép ra: “Chống nước chống ẩm! Ấm áp như xuân!”
Harry ngay lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. Áo chùng trên người đã khô ráo, cả người vây quanh một khí tức ấm áp như được sưởi ánh mặt trời mà không phải bị mưa quất vào. Trời mưa rất lớn, làn da của nó có thể cảm nhận được từng giọt nước mưa đang lăn xuống tay nhưng lại không hề có cảm xúc băng lãnh của nước. Nó nhếch môi cười với Tom: “Cám ơn.” Tom chỉ đơn giản nhét cây đũa phép của mình vào dưới lớp áo chùng – Harry chú ý đến một đầu cây đũa giống như bị đốt cháy – nghe Harry nói vậy cũng chỉ khẽ nhếch khoé môi chút ít.
Giải quyết xong vấn đề lớn, bầu không khí trên thuyền liền náo nhiệt hơn hẳn. Bọn họ thảo luận về kiểu dáng trường học, về chương trình học, cùng với đủ loại ước mơ, Harry chỉ ngẫu nhiên phụ hoạ vài ba câu. Bạn bè của nó đang rất vui vẻ, nó thấy như vậy là được rồi. Nó không muốn quá mức thân cận với bọn họ, nhưng vẫn tươi cười như trước. Còn cậu bé kêu Tom kia thì hoàn toàn không nói câu nào, Harry nhận thấy tầm mắt của cậu thường xuyên rơi lên người mình, nhưng mỗi khi nó ngẩng đầu nhìn lên, người kia nếu không phải nhìn toà lâu đài thì chính là cúi đầu trầm tư.
Cái nhóm nhỏ của bọn họ vẫn líu ríu nói chuyện không ngừng, cho đến lúc tập trung bên ngoài đại sảnh vẫn khí thế như trước. Các học sinh năm trên đã vào hết, Harry nhìn đến cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, chờ đám nhóc tì năm thứ nhất làm lễ phân loại. Nó lại lần nữa tự nhủ trong lòng: quên Voldemort đi, quên Voldemort đi.
Chuyện này thật ra cũng không khó, vì một nam hài màu tóc bạch kim không biết khi nào đã đứng trước mặt nó, theo sau còn khuyến mãi thêm hai đứa bạn nối khố. Nhìn màu tóc mang tính đặc trưng ấy, vẻ mặt cao ngạo ấy, không có cái nào không chỉ ra đây đích thị là đối thủ một mất một còn của Harry trong sáu năm đi học đời trước – Draco Malfoy.
“Harry Potter?” Vẫn dùng cách nói chuyện nhừa nhựa đặc trưng của nhà Malfoy, Draco mở miệng. “Nguyên lai lời đồn là có thật, cậu bé cứu thế thật sự đến Hogwarts.” Nhìn lướt qua Ron, Hermione và Neville đang khí thế ngất trời phía sau Harry, nó không khỏi nhíu đôi lông mày lại. “Ta là Draco Malfoy. Tin tưởng ta, người nhà Malfoy tuyệt đối là đối đượng đáng giá ngươi kết giao bằng hữu.”
Harry trừng mắt nhìn bàn tay đã vươn ra trước mặt kia. Cái loại ban ơn cùng với ngữ khí kia… Nó thừa nhận, Draco Malfoy cuối cùng đã chứng minh được mình không phải loại người cùng hung cực ác, nhưng là nó khinh bỉ Hermione xuất thân Muggle, còn có cái thói bắt nạt kẻ yếu… Bất quá nếu đắc tội Draco sẽ bị người khác ngáng chân thường xuyên, mà nó cần phải tiêu trừ hết thảy những nhân tố cản trở… Harry nhìn sang chỗ khác, cố gắng không để ý đến cái tên từng cho nó biết bao đau khổ. Nắm lấy bàn tay kia, Harry khô cằn nói: “Chào.”
Hiển nhiên, Draco đối với phản ứng của Harry không quá vừa lòng, nó nhướn mày, đang chuẩn bị nói câu gì đấy thì cánh cửa vào đại sảnh được mở ra. Nhóm tân sinh ngay lập tức yên tĩnh lại. Một bà giáo mặc áo chùng xanh biếc bước ra, đường nét trên gương mặt bà biểu hiện sự nghiêm túc không quá cởi mở. “Hoan nghênh các trò đến Hogwarts! Nhanh chóng xếp hàng, chúng ta đi vào.”
Một đám nhóc tì tâm tình khẩn trương đủ loại kích động chậm rãi bước vào lễ đường. Trần nhà đã được làm phép hiện lên những đám mây đen kịt, một tia chớp sáng rực xé ngang bầu trời, thật chẳng hề khác thời tiết bên ngoài là bao. Vài trăm ngọn nến lơ lửng giữa không trung, bốn dãy bàn dài chiếm diện tích khá lớn trong đại sảnh. Các học sinh năm trên ngồi hai bên bàn, lác đác một vài chỗ trống. Trên bàn này ra mấy bộ dao nĩa sáng choang, lấp lánh… Harry nhìn đến chiếc ghế gỗ nho nhỏ trước dãy bàn giáo viên, liều mạng nhẩm đi nhẩm lại trong lòng: dì Petunia, dượng Vernon, còn có ông anh họ Dudley…
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung lên những học sinh năm nhất. Giáo sư McGonagall dẫn bọn nó đến vị trí trung tâm, bên dưới dãy bàn ăn giáo viên và phía trên bốn dãy bàn ăn cho học sinh, thì dừng lại, về chỗ ngồi của bà. Cụ Dumbledore hôm nay mặc một bộ áo chùng màu tím có đính thêm mấy ngôi sao vàng lấp lánh. Cụ nói vài câu hoan nghênh đơn giản liền bắt đầu buổi lễ phân loại.
Thầy giám thị Filch cầm chiếc nón vá chằng vá chịt đặt lên ghế gỗ, sau đó lui xuống. Harry nhìn chằm chằm chiếc nón, rồi lia mắt lên hàng ghế giáo viên. Các Giáo sư vẫn giống như trong trí nhớ của nó, nhất là Snape. Ngồi cạnh hắn là Rold, hai người hình thành một tiên minh đối lập (tiên minh = một cách rõ ràng). Rold tựa hồ đang hỏi Snape câu gì, mà Snape cau mày, không hề tình nguyện cùng người kia nói chuyện. Chẳng lẽ Snape là ghen tị Rold chiếm được chức Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám? Harry không khỏi suy đoán.
“Tom King.” Thanh âm của Giáo sư McGonagall kéo lực chú ý của Harry về lại hiện thực, và nó cũng nhận thấy cụ Dumbledore hơi thẳng lưng lên. Harry đem ánh mắt chuyển qua, vừa lúc nhìn đến cậu bé gặp mặt trên thuyền ban nãy đang duy trì gương mặt không chút gợn sóng đi lên.
Chiếc nón phân loại tựa hồ phải đấu tranh mất một lúc, cuối cùng mới lầm bầm: “Được rồi, được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy…” Sau đó, nó cao giọng hô: “Gryffindor.”
Nhóm bàn Gryffindor bùng lên một trận hoan hô. Harry nhìn Tom đi về phía một mảnh vàng và đỏ, nơi Hermione đã được phân đến trước đó, không biết phải nói gì. Nó vẫn còn nhớ rõ cùng năm với mình ở nhà Gryffindor không hề có học sinh nào tên Tom King.
Tốt lắm, lại nhiều thêm một tên! Harry âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Thoạt nhìn mục tiêu của nó không dễ dàng chút nào. Bất quá khi Giáo sư McGonagall hô lên cái tên “Draco Malfoy”, lực chú ý của nó lại trở về. Bây giờ không phải là lúc so sánh hiện thực cùng lịch sử có cái gì khác nhau…
Rất nhanh đã đến phiên nó. Giáo sư McGonagall khi hô lên tên nó có ngần ngừ một chút, sau đó lại liếc mắt lên cụ Dumbledore một cái. Cả đại sảnh im phăng phắc, mỗi bước chân của Harry đều ngập chìm trong vô số ánh mắt. Gryffindor, Gryffindor, Gryffindor… Harry chỉ có thể không ngừng lặp lại trong đầu cái từ này mới có thể cưỡng chế chính mình không đi nhớ lại chuyện quá khứ.
Nó ngồi lên chiếc ghế, đội nón, một mảnh tối đen liền ập vào mắt. Harry nghe được thanh âm nhỏ xíu truyền thẳng vào lỗ tai nó: “Nhìn ra được tâm địa không xấu, cũng rất có dũng khí…” Không đợi nó kịp phản ứng lại, cái nón đã hô to: “Gryffindor.”
Dễ dàng như vậy? Harry thật không thể tin nó lại tốt số đến thế. Nó gần như nghiêng ngả lảo đảo mà bước về dãy bàn Gryffindor, nơi nhóm tiểu sư tử đang bận sôi trào: “Chúng ta có Harry!” Hai nam sinh tóc đỏ giống nhau như đúc chạy tới, mỗi người cho Harry một cái ôm muốn nghẹt thở, còn cao giọng phụ hoạ: “Chúng ta có Harry rồi!”
Fred, George… Harry thở phì phò nhận ra hai người. Bọn họ cười ha ha, hiển nhiên đang rất cao hứng. Hermione thì hăng hái vỗ tay đến đỏ cả tay. Người duy nhất còn ngồi là Tom, cậu ta thậm chí còn không thèm liếc Harry một cái.
Giáo sư McGonagall nhắc nhở mọi người yên tĩnh, nghi thức phân loại còn chưa kết thúc. Ngồi vào bàn, Harry hướng tầm mắt lên dãy bàn giáo viên. Cụ Dumbledore ngồi ở vị trí hiệu trưởng, sau khi phát hiện ánh mắt nó liền cho nó một cái nháy mắt vụng trộm. Rold tươi cười nâng ly rượu tỏ ý chúc mừng nó. Lão Hagrid thì cho nó một nụ cười thấy cả hàm răng. Snape, Harry bi ai phát hiện, hắn vẫn chán ghét nó y như đời trước, hay chính xác mà nói thì hắn chán ghét là gương mặt rất giống cha mình của nó.
Sau cùng, Blaise Zabini được phân vào nhà Slytherin. Cụ Dumbledor đứng lên đọc một bài diển văn ngắn ngủn rồi mọi người cùng nhau hưởng thụ bữa ăn linh đình và mỹ vị. Lúc Harry men theo cầu thang lên tháp Gryffindor, nó cảm nhận được cuộc chiến tranh giành địa bàn của đủ loại thức ăn trong dạ dày mình.
Đám học sinh năm nhất được Huynh trưởng hướng dẫn trèo qua bức chân dung Bà Béo xong, cũng chẳng ngồi ngốc trong phòng sinh hoạt chung mà nhất tề bò vào phòng ngủ, bởi vì chuyến hành trình cả ngày đã khiến bọn chúng mệt chết đi được. Harry cũng thế, nó vừa ngáp vừa mò về cái giường tứ trụ quen thuộc, tính toán trong lòng ngày mai mới sắp xếp đống hành lý.
Cái giường của nó nằm ở góc trong cùng, cho nên khi nhìn đến phần không gian rộng mở bên kia, nó choáng váng. Một chiếc giường tứ trụ nữa đang sừng sững nơi đó, và chủ nhân của nó thì đang đưa lưng về phía Harry. Tom đã thay xong áo ngủ, cậu lười biếng bò lên giường, thả mấy tấm màn đỏ thẫm quanh giường xuống. Harry nhanh mắt chú ý đến hai cánh tay trắng nõn lộ ra từ ống tay áo, không hề có bất cứ cái gì không nên có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook