Chiến Thiên
-
Chương 61
Trịnh Hạo Thiên không nhịn được nhìn vào hai mắt nàng.
Thật ra thì trong lòng của hắn cũng không có cái gì vọng tưởng, nhưng thanh âm của nàng mang theo một loại ma lực khiến người khác khó có thể kháng cự. Chỉ cần nghe qua một lần thì trong lòng đột nhiên sẽ sinh ra một cảm giác trọn đời khó quên.
Cho nên Trịnh Hạo Thiên mới có động tác này, không nhịn được mà nhìn nàng mấy lần.
Tình hình của Dư Kiến Thăng cũng đồng dạng, nhưng kinh nghiệm của hắn dù sao cũng dày dạn hơn xa Trinh Hạo Thiên, hơn nữa tuổi hắn cũng không cho phép hắn làm như vậy, cho nên ngược lại, hắn có thể mạnh mẽ khống chế cặp mắt mình.
Trung niên được gọi là Đại chưởng quỷ mỉm cười nói: "Cừu tiểu thư yên tâm, chỉ cần có tin tức, ta chắc chăn sẽ báo ngay cho Cừu gia."
Cừu đại tiểu thư mỉm cười thi lễ, rồi cùng lão giả bên cạnh đi xuống lầu.
Đại chưởng quỹ quay đầu lại, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên. Ở sau lưng hắn chính là Giang Thu Phong, người dẫn hai người Trinh Hạo Thiên tới đây.
Mặc dù vị chưởng quỹ này ở trong Vạn Bảo Hiên có địa vị cực cao nhưng lúc này đối mặt với Đại chưởng quỹ thì hai vẻ mặt trầm tĩnh, đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, không hề mở miệng nói điều gì.
Nghĩ đến vị quản sự Nhạc Kha Giang, ngay cả tư cách tiến vào chỗ này cũng không có thì có thể tưởng tượng được quy cũ của Vạn Bảo Hiên sâm nghiêm đáng sợ đến chừng nào.
"Lão phu Đại chưởng quỷ của Biền Tây Thành Vạn Bảo Hiên – Kỳ Gia Minh, không biết hai vị xưng hô như thế nào?"
Ánh mắt người này trong một sát na chợt loé lên một luồng tinh mang rồi chợt tắt. Nhưng chỉ một thoáng ngắn ngủi đó đã khiến cho Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên có cảm giác như bản thân hoàn toàn bị đối phương nhìn thấu.
Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng cả hai đều kinh ngạc vạn phần. Mặc dù bọn họ nhìn không rat u vi của Kỳ Gia Minh, nhưng tuyệt đối có thể khẳng định, đó chính là tu vi võ đạo của người này trên xa hai người bọn họ.
Sơ giai săn sư ở Đại Lâm thôn đã là cao thủ rồi, nhưng đối với bên ngoài thì chẳng là gì cả.
"Lão hủ Dư Kiến Thăng, đây là chất nhi của lão hủ Trịnh Hạo Thiên." Dư Kiến Thăng thi lễ nói.
Kỳ Gia Minh chậm rãi gật đầu nói: "Nguyên lai là Dư huynh và Trịnh tiểu huynh đệ."
Dư Kiến Thăng cười khổ nói: "Lão hủ bất quá chỉ là một gã săn sư ở Đại Lâm thôn mà thôi, không dám để được ngài xưng hô như vậy đâu."
Kỳ Gia Minh thoáng nhìn qua bàn tay của Trịnh Hạo Thiên rồi nói: "Đương nhiên được."
Ba chữ kia mặc dù không nhanh cũng không nặng, nhưng tựa như có một lực lượng nào đó làm cho người ta không dám làm trái.
"Hai vị, mời vào." Hắn xoay người lại, hướng bên trong đi vào, mà Gian Thu Phong thì tiến tới trước một bước vén màn cửa lên, cung kính dẫn bọn họ vào trong phòng.
Kỳ Gia Minh vung tay lên nói: "Chuẩn bị cho ta một bàn tiệc, hôm nay ta muốn mở tiệc chiêu đãi hai vị tân khách này." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Giang Thu Phong ứng thanh rồi cúi đầu lui ra ngoài, từ đầu đến cuối, vị chưởng quỹ này biểu hiện gần như là một nô bộc vậy, khiến cho hai người Trịnh Hạo Thiên không thể nào giải thích được.
Như nhìn thấu suy nghĩ của hai người, Kỳ Gia Minh kẽ cười nói: "Trịnh tiểu huynh đệ có bạch ngọc giới chỉ, như vậy cũng không tính là người ngoài. Thật ra, trong Vạn Bảo Hiên cũng chỉ có một mình lão phu không phải là người bản địa."
Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo thiên bốn mắt nhìn nhau, bọn họ không rõ hàm ý trong lời này là gì.
Chẳng lẽ không phải người bản địa thì thân phận và địa vị cao hơn người bản địa sao? Đạo lý này đừng nói là Trịnh Hạo Thiên không hiểu, mà ngay cả người có chút kiến thức như Dư Kiến Thăng cũng không hiểu ra sao.
Kỳ Gia Minh chậm rãi nói: "Trịnh tiểu huynh đệ, chuyện này cũng không phải cái gì cơ mật. Ngày sau nếu ngươi có thể …" Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, trên mặt hơi có vẻ xấu hổ nói: "Không nói chuyện này nữa! Còn chưa thỉnh giáo, Trịnh tiểu huynh đệ có được bạch ngọc giới chỉ này từ đâu?"
Khi Kỳ Gia Minh nói những lời này, dường như cố ý duỗi tay hắn ra.
Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên đồng thời nhìn lên ngón tay của hắn, ở đó cũng có đeo một cái bạch ngọc giới chỉ.
Hình dáng của chiếc nhẫn này nếu đeo trên tay một người bình dân thì rất hợp, nhưng mà đeo ở trên tay một vị đại chưởng quỹ của Vạn Bảo Hiên thì không khỏi khiến cho người ta có cảm giác kỳ dị.
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một chút, cũng đưa tay ra. Nếu nhìn từ bề ngoài thì hai chiếc nhẫn này không khác nhau bao nhiêu.
Trịnh Hạo Thiên vui mừng nói: "Thì ra Đại chưởng quỹ ngài cũng có một khoả bạch ngọc giới chỉ."
Kỳ Gia Minh cười khổ một tiếng: "Tiểu huynh đệ nói đùa, chiếc nhẫn trong tay lão hủ chỉ có thể dùng để chứng minh thân phận, tuyệt đối không cách nào so được với cái của ngươi."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đầy hồ nghi, nghe khẩu khí người này thì hình như chiếc bạch ngọc giới chỉ này còn ẩn chứa lực lượng gì đó bên trong. Thật ra thì hắn cũng không biết, nếu như không có lực lượng thần kỳ trong chiếc nhẫn này thủ hộ, thì hắn cơ hồ không thể cùng Bạch Nhãn Lang Vương liều mạng lưỡng bại câu thương được.
Kỳ Gia Minh đột nhiên chuyển giọng bắt đầu giới thiệu về Vạn Bảo Hiên ở Biền Tây Thành này.
Đúng như Dư Kiến Thăng suy nghĩ, Vạn Bảo Hiên ở trong Biền Tây Thành mặc dù cũng không phải là một trong bốn thế lực lớn nhất, nhưng bọn họ kinh doanh đã mấy ngàn năm, thế lực củng thuộc dạng thâm căn cố đế, cho dù là bốn thế lực lớn trong thành cũng không muốn cùng bọn họ đối địch.
Nhưng chân chính để cho Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên cảm thấy khiếp sợ chính là một tin tức mà Kỳ Gia Minh tiết lộ.
Bốn đại thế lực trong thành, trừ một nhà hoàn toàn do người bản địa tạo thành ra, còn lại ba nhà khác cùng với Vạn Bảo Hiên, sau lưng đều có thế lực khổng lồ ủng hộ.
Dĩ nhiên, lúc nói những lời này Kỳ Gia Minh không trực tiếp nói thằng, mà chỉ tiết lộ một chút rồi thôi.
Một khắc đồng hồ sau, Giang Thu Phong một lần nữa đi đến, mời bọn họ tới một đình viện trong hậu viện.
Ở trong đình viện, sớm đã bài trí một bàn tiệc rượu thịnh soạn. Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên thoáng nhìn qua, trong lòng có chút kinh ngạc.
Trên bàn rượu là mười món ăn nguội rất tinh mỹ, mùi thơm xông thẳng vào mũi, nhìn thế nào cũng không giống như vừa mới vội vàng làm. Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chung suy nghĩ, chẳng lẽ người này có thẻ dự đoán trước hay sao?
Kỳ thật bọn họ cũng không biết, đối với Kỳ Gia Minh mà nói, trong phòng bếp tuỳ thời đều có chuẩn bị sẵn những thức ăn tinh xảo cho hắn, chỉ cần hắn lên tiếng là có thể trong thời gian ngắn mang ra dùng ngay. Một khi những nguyên liệu nấu ăn không còn tươi mới sẽ bị mang đi xử lý sạch sẻ. Sự lãng phí xa hoa như thế, không phải là hai người bọn họ có thể tưởng tượng được.
Kỳ Gia Minh ngồi ở ghế chủ vị, ân cần mời bọn họ dùng bữa, ở trên bàn ăn lúc này trừ ba người bọn họ thì không còn người nào khác. Cho dù là Giang Thu Phong cũng chỉ có thể đứng hầu sau lưng Kỳ Gia Minh, mắt nhìn thẳng vẻ mặt đầy cung kính.
Rượu quá ba tuần, Kỳ Gia Minh đột nhiên dò hỏi: "Trịnh tiểu huynh đệ, lão phu vừa nãy cũng có hỏi, chiếc nhẫn trong tay ngươi là có được từ đâu vậy?"
Dư Kiến Thăng hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt, một chiếc nhẫn bạch ngọc mà có thể khiến bọn hắn có thể ở trong Vạn Bảo Hiên hưởng thụ sự đãi ngộ cao tầng nhất. Mà càng làm cho hắn kinh ngạc chính là ngay cả hắn cũng không biết Trịnh Hạo Thiên từ đâu có được chiếc nhẫn này.
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút rồi nói: "Tiền bối, cái giới chỉ này là do một bằng hữu tặng cho ta."
Kỳ Gia Minh chậm rãi hỏi: "Không biết vị bằng hữu kia là?"
Trịnh Hạo Thiên cất cao giọng nói: "Nàng họ Hề."
Tròng mắt Kỳ Gia Minh đột nhiên phát sáng, mà thân hình Giang Thu Phong đứng phía sau cũng có chút run rẩy. Rất hiển nhiên, câu trả lời của Trịnh Hạo Thiên vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
"Ha ha, quả nhiên là thế." Kỳ Gia Minh cất tiếng cười to, hồi lâu sau nói: "Lão đệ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trong thời gian ngắn tìm ta, nhưng không ngờ ngươi lại kéo dài tới một tháng. Hắc hắc, lần này nếu như không phải muốn bán tấm da Bạch Nhãn Lang Vương chỉ sợ lão đệ cũng chưa chắc tới cửa a."
Trịnh Hạo Thiên cười một tiếng nói: "Không có gì mà đến quấy rầy thì thật không tốt lắm."
Kỳ Gia Minh vung tay lên nói: "Lão đệ quá khách khí." Hắn vỗ hai tay, từ ngoài đình có một người liền đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp gỗ.
Dư Kiến Thăng và Trịnh Hạo Thiên đều kinh ngạc, cái hộp gỗ này chính là bọn họ mang tới đây.
Kỳ Gia Minh đem cái hộp đẩy tới trước mặt hai người rồi nói: "Lão đệ, ngươi cùng Vạn Bảo Hiên chúng ta có quan hệ sâu xa, nếu là cần tiền tài, chỉ cần mở miệng phân phó một tiếng là được. Trong hộp này có vạn lượng ngân phiếu, nếu không đủ, ngươi có thể tuỳ thời đến lấy thêm." Trên mặt hắn nở nụ cười thành khẩn nói tiếp: "Còn về tấm da của Bạch Nhãn Lang Vương chúng ta tựu không thể thu được."
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên liền biến đổi, trong đầu hắn nhớ lại lời nói lúc cùng Hề Ngữ Đình chia tay.
Nếu là hắn có gặp bất kỳ vấn đề gì không thể giải quyết được thì cứ đến Vạn Bảo Hiên tìm Đại chưởng quỹ hỗ trợ.
Hôm nay Đại chưởng quỹ vừa ra tay đã là vạn lượng bạc, hơn nữa thái độ của hắn đối với số bạc này dường như không thèm để ý. Bởi vậy có thể thấy được người này có khả năng rất lớn, vượt xa sự tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên.
Hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao lúc này Trịnh Hạo Thiên chẳng những không hề có chút vui sướng nào, ngược lại có một chút cảm giác mất mát.
Nghĩ đến sự chênh lệch của mình và người ta quả thật là quá lớn. Lớn đến bất khả tư nghị.
Hắn đứng lên, không chút do dự đẩy cái hộp ngược lại, nói: "Đại chưởng quỹ, Trịnh Hạo Thiên ta có tay có chân, cũng có thể kiếm được tiền đủ nuôi sống chính mình. Ngài nếu không chịu nhận tấm da Bạch Nhãn Lang Vương này, như vậy chúng ta không thể làm gì khác là kiếm người mua khác vậy."
Kỳ Gia Minh sửng sốt một chút, trên mặt hắn không khỏi hiện lên một tia xấu hổ.
Nếu là người khác cự tuyệt hảo ý của hắn, hắn có lẽ sẽ trợ mặt tại chỗ chém chết. Nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn chiếc bạch ngọc giới chỉ trên tay Trịnh Hạo Thiên, trong tim hắn chợt run lên. Ý nghĩ này liền tiêu tán, không dám nghĩ đến nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook