Chiến Thiên
-
Chương 53: Bản lĩnh kinh người
Trong lòng tên binh sĩ có chút để ý, tuy rằng ở nơi này hắn không tính là loại đại nhân vật gì, nhưng khi trước phần lớn những người tới tham gia khảo hạch đối với hắn cũng một mực cung kính.
Lúc này đột nhiên bị ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên đảo qua, nhất thời có chút kinh hãi, khí thế bị lấn áp.
Nhưng là chẳng biết tại sao hắn lại không hề có bất kỳ ý niệm phản kháng nào trong đầu. Khi ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên rời đi, cảm giác bị đè nén trong lòng hắn mới vừa rồi liền tiêu tán.
Bất quá trong lòng hắn tức giận, tự nhiên là không chịu nhún nhường thêm nữa, thấy Trịnh Hạo Thiên vừa lấy cung gấp ra, liền lập tức hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu…!
Điều này dĩ nhiên là ngay cả thời gian để chuẩn bị cũng tước đoạt của Trịnh Hạo Thiên.
Song tại một khắc khi Trịnh Hạo Thiên đứng vào ranh giới kia, trong tim hắn đã sớm vô hỉ vô bi, hoàn toàn trở nên bình tĩnh lại.
Bia ngắm ở phía trước đang khẽ chập chờn trong gió kia, trong mắt hắn lại giống như là ở ngay trước mặt, đưa tay với lấy là có thể đụng tới.
Nghe thấy tiếng binh sĩ chợt quát lên, hắn không chút do dự kéo cung ra…
- Sưu…
Gần như dây cung không có dừng lại mà liên tục rung động, mũi tên nhọn phá không, phát ra thanh âm đinh đương.
Dĩ nhiên là Trịnh Hạo Thiên không ngừng, bắn liên tục mười tiễn, thời gian bắn mỗi một tiễn cách nhau không tới một hơi. Có cảm giác như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười tiễn này đều được bắn ra.
Mà điều kinh khủng hơn chính là mười tiễn này đồng dạng là lệ bất hư phát(*), bắn rơi toàn bộ bia ngắm ở ngoài trăm bước kia.
DG: câu này học theo cách nói của Cổ Long tiên sinh khi viết về nhân vật tiểu Lý phi đao – Lý Tầm Hoan: Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát (phi đao của Tiểu Lý, phóng ra không trượt)
- Tốt…
Toàn sân sau chốc lát im lặng liền bộc phát ra.
Một chút bất bình trong lòng tên binh sĩ kia nhất thời tiêu tán không còn chút nào, tài bắn cung như thế, quả nhiên là thần kỳ, hắn tự nhiên là hiểu được ngày sau người này sẽ làm nên đại sự, tuyệt không phải người mà mình có thể trêu chọc vào được.
- Đội trưởng, mười tiễn đều trúng đích, bia ngắm toàn bộ đều rơi xuống…
Phía trước, binh sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra chạy tới xem xét, sau đó đột nhiên cao giọng kêu lên.
Mọi người lại là không tin vào tai mình, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên không còn một chút khinh thường cùng cười nhạo nào nữa, ngược lại là đầy vẻ kính sợ.
Muốn trong vòng trăm bước bắn rơi bia ngắm không ngừng lay động cũng đã là chuyện không dễ dàng. Mà hơn nữa còn khiến nó vỡ vụn thì càng khó khăn hơn mấy lần. Gần như tất cả mọi người đoán được, nhất định tên tiểu tử này đã tu luyện thành chân khí. Cũng chỉ có người có chân khí mới có thể làm ra chuyện bực này, mà với năng lực của người bình thường không sao làm được.
Một thiếu niên chỉ mời mười hai tuổi đã có thể tu luyện ra chân khí, tuy rằng chỉ là một chút chân khí, nhưng khả năng ngày sau trở thành săn sư cũng rất lớn.
Tên binh sĩ kia ghi thành tích vào giấy chứng nhận rồi ký tên lên, sau đó đưa cho Trịnh Hạo Thiên nhưng là hắn cũng có không dám mở miệng mời.
Một săn sư tương lai không phải người mà một đội trường cung nho nhỏ như hắn có thể dung nạp.
Trịnh Hạo Thiên sóng vai đi cùng Lâm Đình rời khỏi bãi bắn tên trong ánh mắt phức tạp của mọi người.
- Nhìn cái gì, người kế tiếp…
Nghe tiếng binh sĩ cầm đầu chợt quát lên, hai thiếu niên nhìn nhau cười một tiếng.
Tuy nói bọn họ vượt qua kiểm tra tương đối dễ dàng, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, ngay cả cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
Rời khỏi bãi bắn tên, bọn họ nhanh chóng chay ra ngoài quân doanh.
Trong tám khu vực lớn ở đây, bốn hạng mục sau cùng tiễn thuật đều là tiến hành ở trong quân doanh, mà ba hạng mục thuộc về kỹ năng khảo hạch thám báo thì tiến hành trong rừng rậm bên ngoài quân doanh.
Bên ngoài thành thị vốn không nên giữ lại một khu rừng rậm lớn. Nhưng là thực lực của Biền Tây thành hùng hậu, có thể chống lại thành thị xa ngoài vạn dặm, căn bản là không cần lo lắng có người dựa vào cây cối để chế tạo khí giới công thành, tự nhiên là sẽ không phá hủy rừng rậm ở xung quanh đi.
Bên trong khu rừng rậm có ba khu vực khảo hạch, hai người Trịnh Hạo Thiên đi tới địa phương khảo hạch thuật lắp bẫy, nơi này đã có gần mười người yên lặng chờ đợi.
Khảo hạch thuật lắp đặt bẫy cũng không giống với khảo hạch bắn cung, ở ngoài rừng rậm có bố trí các loại trang bị, dây thừng, móc câu, bè gỗ cùng một số đồ vật chuyên biệt.
Dĩ nhiên những loại trang bị nơi này đều là một số loại bình thường nhất, một ít đồ do Trịnh gia đặc chế căn bản là không thể tìm thấy ở chỗ này được.
Người tham gia khảo hạch phải lựa chọn ra một phần trang bị cho mình từ đống đồ này, sau đó cùng binh sĩ chịu trách nhiệm xét duyệt tiến vào rừng rậm bố trí lắp bẫy.
Một lần tiến hành khảo hạch thuật lắp đặt bẫy có mười lăm người, bên cạnh mỗi người có ba tên binh sĩ đi theo, phân phối theo lúc bốc thăm quyết định, muốn hôis lộ là chuyện rất khó khăn. Dĩ nhiên loại khảo hạch này cũng không giống như khảo hạch tiễn thuật xem là hiểu ngay. Tuy nhiên đa phần người đi khảo hạch đều là dân nghèo cũng không có tiền mà đi hối lộ giám khảo.
Thế gia đệ tử chân chính trừ phi là rảnh rỗi nhàm chán không có gì làm, nếu không cũng không tới tham gia khảo hạch thợ săn, những thiên chi kiêu tử kia chiếm cứ nhiều tài nguyên tu luyện mục đích nhắm đến nhân thượng chi nhân săn sư và cao hơn là liệp vương.
Tại chỗ này chờ đợi khoảng nửa canh giờ, rốt cục cũng đến phiên hai người Trịnh Hạo Thiên.
Khi binh sĩ đưa chứng nhận đến nhìn thấy hai người, vẻ mặt bọn họ cũng là quái dị.
Lâm Đình mười lăm tuổi thì cũng tạm đi, nhưng tiểu hài tử mới mười hai tuổi mà cũng muốn tham gia, chính là chuyện khó thấy.
Bất qua khi nhìn thấy Lang Nha bổng kinh khủng trên lưng Trịnh Hạo Thiên cùng giấy chứng nhận mười tiễn trúng cả mười, bắn vỡ toàn bộ bia ngắm, hắn lập tức thu lại vẻ khinh thường.
Thiếu niên này nếu đồng ý gia nhập quân đội, chỉ bằng vào tài bắn cung hạng nhất cũng đủ để khiến bất kỳ quan quân nào chú ý. Đối với loại người có chân tài thực học như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ dành cho vài phần kính ý.
Một vòng có mười hai người tham dự, đầu tiên là bọn họ cùng nhau rút thăm ở một cái rương, tổng cộng có bốn mươi lăm mã số, mỗi một mã số tương ứng với một tên binh sĩ chịu trách nhiệm khảo hạch.
Những binh sĩ này đều là những hảo thủ về bố trí lắp đặt bẫy được điều từ các nơi tới, ba người một tổ chịu trách nhiệm đánh giá, gần như ngăn cản mọi khả năng ăn gian có thể xảy ra.
Bởi vậy có thể thấy được, đối với khảo hạch thợ săn này từ thành chủ cùng các đại thế gia đều cực kỳ coi trọng.
Dù sao nơi này cũng coi là cái nôi để bọn họ chiêu dụ nhân tài, không thể cho quá nhiều hạng người hỗn tạp, thật giả lẫn lộn đi vào, nếu không thì chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Trịnh Hạo Thiên cùng Lâm Đình cũng lựa chọn đồ vật sở trường cho mình, cùng ba tên binh sĩ đồng hành tiến vào trong rừng rậm.
Mỗi người đều được phân phối về khu vực của mình, ở bên trong khu vực này, có thể tùy tâm sở dục bố trí, lắp đặt bẫy. Kiểm tra thành tích bẫy rập bao gồm chất lượng bẫy, số lượng bẫy với thời gian đặt bẫy. Dưới đánh giá của ba vị lão thủ kinh nghiệm trên căn bản là không xuất hiện tình huống sai lầm.
Trịnh Hạo Thiên nhìn một vòng xung quanh, hắn khẽ mỉm cười để đồ trong tay xuống lấy ra một cái xẻng bắt đầu đào đất. Động tác của hắn cực nhanh chỉ mấy lần đào xới đã tạo ra một cái hố sâu.
Mí mắt của ba tên binh sĩ phía sau hắn khẽ dựng lên.
Bở vì chỉ cần hành gai ra tay là biết ngay, bọ họ thấy động tác của Trịnh Hạo Thiên lập tức biết ngay đây là một tay hảo thủ trong việc bố trí bẫy rập. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - qtruyen.net
Song biểu hiện kế tiếp của Trịnh Hạo Thiên càng khiến cho bọn họ cảm thấy giật mình.
Hắn lợi dụng bè gỗ, hố đất lưới cá làm một bẫy rập liên hoàn tam trọng khoảng cách ở giữa mỗi cái bẫy cũng vừa đúng. Nếu có người đi đến phạm vi của bẫy như vậy mười phần chắc chắn không thể thoát khỏi.
Tuy nhiên điều khiến cho ba vị giám khảo cảm thấy kinh khủng chính là thời gian tiểu hài tử này làm xong ba cái bẫy thậm chí còn chưa đến một khắc đồng hồ.
Động tác của hắn lưu loát có lực, lúc bố tric bẫy rập như kiểu đang làm một tác phẩm nghệ thuật xảo đoạt thiên công, lúc bẫy rập toàn bộ được hoàn thành thậm chi ba tên binh sĩ thậm chí cảm giác như đang nằm mộng.
Trịnh Hạo Thiên nhìn vẻ mặt của ba người, không khỏi cười đắc ý.
Ở trong bảo điển gia truyền của Trịnh gia, hắn am hiểu nhất chính là thuật lắp đặt bẫy. Lần bố trí này chẳng qua chỉ như dùng dao mổ trâu để giết gà, không hề có sử dụng thực lực chân chánh.
Phải biết rằng hắn có thể bố trí bẫy rập liên hoàn ngũ trọng, mà hiện tại hắn mới chỉ dùng tam trọng.
Tuy nhiên ở chỗ này tiến hành khảo hạch bẫy rập tam trọng đã vượt qua cực hạn của đại đa số mọi người. Nếu như hắn sử dụng ngũ trọng chỉ sợ lại đem phiền toái đến cho chính mình.
Nhìn Trịnh Hạo Thiên ngây ngô cười hắc hắc, ba gã binh sĩ nhìn nhau, không hẹn mà cũng gật đầu một cái.
Lúc bọn hắn đưa Trịnh Hạo Thiên rời khỏi rừng rậm, quan chủ khảo kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy sao? Hắn bố trí bẫy rập thất bại rồi ư?
Lúc bố trí bẫy rập rất dễ xuất hiện thất bại, loại chuyện này ở các kỳ khảo hạch nhìn mãi cũng thành quen mắt.
Ba người kia liên tục cười khổ, một người trong đó nói:
- Đội trưởng, tiểu tử này rất lợi hại, chỉ trong một khắc đồng hồ mà hắn có thể bố trí loại bẫy tam trọng liên hoàn, so với chúng ta còn mạnh hơn nhiều.
Trong lòng thủ lĩnh binh sĩ chủ khảo cả kinh, hắn trầm ngâm một lúc, tự nhiên là đi tới hiện trường điều tra một phen.
Khi tận mắt nhìn thấy bẫy rập liên hoàn tam trọng ngay cả hắn cũng thấy khâm phục, hắn đi đến trước mặt Trịnh Hạo Thiên nói :
- Tiểu tử, tiễn thuật và bẫy rập thuật của ngươi đều xuất sắc, trời sinh là mộ thám báo xuất sắc. Không bằng theo ta nhập ngũ, chỉ cần ngươi đáp ứng ta đảm bảo trong vòng hai năm ngươi sẽ trở thành tiểu đội trưởng, sau này có thể trở thành đại đội trưởng hoặc thống lĩnh thám báo đội cũng chưa biết chừng.
Những người xung quanh không khỏi âm thâm đàm luận, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên với ánh mắt vừa kính sợ, vừa bội phục.
Như thiếu niên này, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã như thế, nếu sau này lớn lên thì thật không thể tưởng tượng được.
Trịnh Hạo Thiên vội vàng học theo bộ dáng của Lâm Đình uyển chuyển cự tuyệt, thủ lĩnh binh sĩ mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì được.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Đình đã thi xong đi ra ngoài, thời gian hắn sử dụng gần bằng Trịnh Hạo Thiên, chất lượng bẫy lắp đặt cũng không thua kém. Tự nhiên là cũng dễ dàng vượt qua khảo hạch.
Hai người bèn nhìn nhau cười, ở chỗ này tách ra. Lâm Đình tiếp tục lưu lại quân danh tham gia khảo hạch thám báo, còn Trịnh Hạo Thiên lại tiến vào bên trong quân doang một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook