Chiến Thất Quốc
Chương 41: Nhà ai nấy về

Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm vốn không phải vật phàm, người bình thường chỉ cần tùy tiện phát động pháp bảo tiên nhân thôi thì nguyên khí toàn thân cũng có thể bị rút sạch, chứ đừng nói tới thần khí cấp cao khai thiên lập địa, thế mà Bạch Khởi lại dùng sức phát động?

Bạch Khởi phun máu tươi ồ ạt, chân khí toàn thân tan sạch, miễn cưỡng vùng vẫy bò dậy, trong tay hãy còn nắm chặt chân Thần Nông đỉnh.

Bạch Khởi đưa một tay che ngực, gian nan ngẩng đầu lên, trông về phía Tử Tân đang vội vã chạy tới.

Tử Tân dừng bước, hai người nhìn nhau.

Bạch Khởi động động môi, nói: “Tuy ta không sánh bằng tiên nhân các ngươi, nhưng cũng có thể…”

Chiếc chuông ngọc trên mặt đất nọ thu lại hào quang ôn nhuận, Hạo Nhiên thở hắt ra, Bạch Khởi lập tức ngã xuống.

Hạo Nhiên vội đưa một tay ra ôm lấy eo Bạch Khởi, y nói với Tử Tân: “Sao nào? Muốn ngoan cố đoạt lại hay không?”

Tử Tân thoáng chốc xanh mét mặt mày, bình tĩnh mà nhìn Bạch Khởi.

Hạo Nhiên rống giận: “Dám cược dám thua! Hiện có muốn ngoan cố đoạt lại không?!”

Nếu Tử Tân cương quyết muốn đoạt, Bạch Khởi và Hạo Nhiên cũng không thể làm gì được hắn, nhưng Tử Tân chỉ thở dốc mấy hơi, cười lạnh gật gật đầu, hai tay nắm quyền không ngừng run rẩy, tỏ vẻ lời hứa đáng giá ngàn vàng, không tìm Hạo Nhiên và Bạch Khởi gây phiền nữa.

Tử Tân giơ ngang cánh tay vô ý thức phất một cái, có vẻ đã giận đến cực điểm, hắn xoay người bỏ đi dưới ánh nhìn chằm chằm của mấy vạn cặp mắt Mặc gia, Hạo Nhiên khép hai mắt lại, thở dài.

Nhưng ngay sau đó, vùng bình nguyên ngoài thành bỗng chấn động!

Mặc gia còn chưa kịp thu thập tàn binh, vô số người bèn quay đầu nhìn sang phía tây, nháy mắt đó, một đội quân dời non lấp biển xông ào vào bình nguyên ngoài thành Hàm Đan!

“Quân Tần_____!”

“Quân Tần tới rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?! Sao bên Thượng Đảng không có quân báo?” Hạo Nhiên quát.

Trong thành truyền ra ba tiếng chuông khẩn cấp!

May thay đây chỉ là đội quân Tần tiên phong, cơ quan Mặc gia lập tức tràn vào Hàm Đan, vô số người thất kinh, binh lính trên tường thành cao bỏ chạy, tình cảnh hỗn loạn vô cùng!

“Mở cổng thành_____!” Trong thành có người quát: “Để Mặc gia vào!”

Lại có người hét lớn: “Quân Tần sắp tới rồi!”

Hạo Nhiên cố gắng khiêng Bạch Khởi lên, hô: “Từ Phúc_____!”

Từ Phúc đứng giữa đồng hoang liếc nhìn sang phía tây, kế tiếp thần trí hoảng hốt chạy theo Hạo Nhiên rút vào thành.

Hơn vạn Triệu binh hốt hoảng từ bốn phương tám hướng Hàm Đan tập hợp lại, như lâm đại địch mà trấn thủ cổng thành, Mặc gia không quan tâm tới Thần Nông đỉnh nữa, đồng loạt lui vào thành Hàm Đan.

Đại môn chậm rãi khép lại.

Quân Tần dời non lấp biển cầm lợi nỏ trong tay bức sát Hàm Đan!

Cổng thành chầm chậm khép lại, tựa như đồng thú ngàn vạn năm phát ra tiếng ngâm dài trầm thấp.

“Thái phó Từ Phúc vẫn còn ở bên ngoài_____!” Một giọng nói trẻ con lo âu chợt xuyên qua vô số tiếng ồn ào, truyền rõ ràng vào trong tai Hạo Nhiên.

Phút chốc đó, vô số hình ảnh chợt ùa về, Hạo Nhiên ngừng bước.

Là khoảnh khắc Cơ Đan bị thích khách khống chế, lo lắng gọi: “Sư phụ cứu mạng_____!”

Là Doanh Chính đỏ bừng mặt, nén giận nói: “Thái phó dạy chí phải”

Là Cơ Phát hưng phấn nói: “Nếu thực sự có ngày đó, đánh chết ta ta cũng không dám giết Ân Thụ Đức, đều gia cả cho sư phụ…”

Hạo Nhiên khẽ thở dài, tiếp tục đi về phía trước.

Cổng thành hé ra một khe nhỏ, mấy người Hạo Nhiên vào thành, sau đó đại môn ầm ầm khép chặt.

Quân Tần như hổ rình mồi mà vây kín thành Hàm Đan, Quách Khai khẩn trương quát: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao không nghe tướng quân Lý Mục hồi báo?”

Lúc này gần mười vạn thân binh chỉnh đốn đội ngũ xếp thành hàng ngoài thành Hàm Đan, ai nấy đều tuốt kiếm, chân giẫm cự nỏ, kéo căng dây cung sắt.

Gần trăm đại thần Triệu quốc hoang mang lên chỗ cao tường thành, Hàn Tinh nắm tay Triệu Thiên vội vã đứng giữa thành lâu, khó có thể tin mà nhìn quân Tần đông nghìn nghịt trên bình nguyên Hàm Đan.

Tử Tân sải bước nhảy lên tường thành, xem xét kẻ địch ngoài thành, trầm giọng nói: “Dương Đoan Hòa vòng qua Thượng Đảng ư? Lý Mục hoàn toàn không biết gì sao?”

Quách Khai đã sợ đến độ toàn thân phát run, lão túm lấy cổ áo Hạo Nhiên quát: “Mau nghĩ cách! Phải đối phó thế nào đây?! Lần trước hai người các ngươi thản nhiên đảm bảo rằng, Tây Tần tuyệt đối sẽ không tấn công Triệu, giờ sao lại thành thế cục này?!”

Quân trận dàn trải, nhị tướng giục ngựa chạy ra, Dương Đoan Hòa dừng ngựa giữa đồng trống, cao giọng nói: “Từ biên giới Hàn tới đây, đất Triệu đều đã quy hàng Tần, Dương Đoan Hòa phụng mệnh Tần vương lệnh cho nhất mạch Triệu thị chớ có ngoan cố chống cự. Đầu hàng đi, chúng ta sẽ tha cho hai mươi vạn người Hàm Đan các ngươi”

Hạo Nhiên đặt Bạch Khởi ở rìa trong tường thành, để hắn ngồi vững rồi mới giơ tay trông ra quân địch.

Hạo Nhiên nói: “Người bên cạnh Dương Đoan Hòa là ai?”

Tử Tân lắc lắc đầu, nhìn Hạo Nhiên một cái.

Quách Khai run giọng nói: “Người đó chính là thái phó tân nhậm của Tần quốc, tên gọi Kim tiên sinh”

“Kim tiên sinh?” Hạo Nhiên và Tử Tân đều thấy khó hiểu.

Hạo Nhiên hắng giọng, nói: “Dương Đoan Hòa?! Chung Hạo Nhiên ở đây, không sợ chết thì cứ việc tấn công đi”

Dương Đoan Hòa vừa nghe tên Hạo Nhiên, cư nhiên không tự chủ được mà rùng mình trong lòng, vô ý thức muốn giục ngựa bỏ chạy. Nhưng một người khác thì lại đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười vừa cất, Tử Tân và Hạo Nhiên lập tức sợ đến biến sắc.

“Sư đệ! Khẩu khí lớn nhỉ! Cứ ra tay xem_____!”

Giọng Văn Trọng tựa như sấm rền, Tử Tân hoảng đến độ mất bình tĩnh, nhìn chung trong khắp thiên địa bao la, càn khôn sáng tỏ, Hiên Viên Tử Tân bình sinh sợ nhất người này.

Nhưng Tử Tân còn chưa kịp đáp, thì Văn Trọng đã giơ tay lên, quát: “Mau mau đầu hàng_____!”

Sau tiếng rống giận là một roi lẫm liệt phá hủy thiên địa vọt tới!

Uy quang kim tiên hóa thành khí hải bao la vô cùng vô tận, phá vỡ hư không, dời non lấp biển mà vút tới tường thành!

“Không xong_____! Mau trốn!” Hạo Nhiên hoảng hốt hét: “Người đó rất lợi hại!”

Ở đầu thành Hàm Đan, chư thần ôm đầu trốn chui trốn nhủi, một roi kinh thiên của Văn Trọng bay tới quất cho mộc lâu phía trên cao cổng thành tan nát, sập đổ ầm ầm, ngã xéo ra sau.

Đá gỗ bay tán loạn, bụi bặm văng đầy trời, sau một tiếng vang dội, cả thiên địa trở nên yên tĩnh.

Hàn Tinh chẳng biết đã bị khí lãng hất văng đi đâu, giữa gạch đá xuất hiện Triệu Thiên bị dọa đến ngẩn người, hai mắt ngơ ngác trông ra đại quân ngoài thành, không biết khóc, cũng chẳng biết chạy.

Lại một roi quất tới!

Từ Phúc la “A a a” chạy vọt đến đẩy Triệu Thiên ra, kim tiên hung hãn đánh lên bảo quang Không Động ấn, quất Từ Phúc bay vào trong thành như đạn pháo!

“Từ Phúc!” Hạo Nhiên gạt mớ ngói đè trên người ra, y vừa vội vừa giận lao lên đầu tường.

“Sư đệ, ngươi lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi!” Văn Trọng lạnh lùng nói.

“Tránh ra_____!”

Ngay sau đó lại là một roi tàn ác vắt ngang đồng hoang, trước người Triệu Thiên không còn ai che chắn nữa, trong đôi mắt sợ hãi của nó xuất hiện hình ảnh kim tiên như cự long rít gào bay tới.

Trong tích tắc cả thiên địa đều tĩnh lặng, tâm sáng như gương, lòng soi tiếng trời, trong đồng tử Hạo Nhiên phản chiếu ra kim tiên sấm sét tàn phá trường không ầm ầm vụt tới, y đưa tay trái kéo Triệu Thiên ra sau lưng, tay phải thì vẽ nửa vòng tròn ở trước người.

Hết sức chuẩn xác mà níu chặt lấy mũi roi kia.

“Chính khí của mình trở lại rồi sao?” Hạo Nhiên khép hai mắt lại.

Ngay sau đó, nguyên khí thiên địa dồi dào điên cuồng tràn lên sợi roi, chuông ngân một tiếng, thư hùng kim tiên lập tức nát thành phấn vụn!

“Tiểu kê đản? Ta nói này…Tiểu kê đản”

“…”

“Đồng tiên sinh, học sinh tên Cơ Đan” Cơ Đan cầm xơ mướp, gương mặt tuấn tú trướng đỏ bừng.[*Kê Đản (jī dàn) đồng âm Cơ Đan (jī dān)]

Đồng tiên sinh hài lòng nói: “Ngọc không mài không đẹp, người không nhật* không vui” [*vâng, từ này nghĩa là *** đó bà con, có thể dịch thẳng vô là đ*t nhưng thôi, thô bỉ quá, để nguyên vậy, bác Thông Thiên càng ngày càng nói bậy =))]

Cơ Đan nghiến răng nghiến lợi dùng xơ mướp chà tới chà lui trên chiếc cổ và bả vai vốn hết sức sạch sẽ của Đồng tiên sinh, làn da Đồng tiên sinh bị chà ửng đỏ, hắn ngâm mình trong thùng gỗ to khói bốc nghi ngút, thư thái vô cùng.

Cơ Đan nói: “Là người không dạy không nên”

Đồng tiên sinh: “Ngươi có biết cái gì gọi là khải linh không?”

Cơ Đan mờ mịt hỏi: “Khải linh?”

Đồng tiên sinh giơ ngón tay trắng nõn ướt đẫm lên, vẽ một vòng trong không khí, sau đó nói: “Vạn vật đều có linh hồn, việc dạy dỗ, chính là mài giũa hình dạng nó, việc cảnh tỉnh, chính là mở mang linh hồn nó”

Cơ Đan nghe không hiểu, vô cùng nghi hoặc mà lắc lắc đầu.

Đồng tiên sinh: “Có những người, ngươi dạy cho y rất nhiều điều, y chỉ biết học chứ không hiểu thông, tỷ như vị thiên tử Tần quốc kia”

Cơ Đan khẽ động trong lòng, nói: “Tiên sinh cũng biết sao?”

Đồng tiên sinh nở nụ cười ngầm hiểu với Cơ Đan: “Cái tên Doanh Chính này, học thì nhiều lắm, nhưng sao tính tình vẫn không hề có chút cải biến nào vậy nhỉ? Kẻ làm sư chỉ biết mê muội dạy dỗ, mà chẳng biết bao giờ mới khiến nó “Ngộ” ra…”

Cơ Đan thắc mắc: “Ngộ là ý gì?”

Đồng tiên sinh thờ ơ nói: “Lý Nhĩ gọi đó là ‘Phúc chí tâm linh*’, Tây phương giáo gọi là ‘Đánh đòn cảnh tỉnh’, còn tên hoàng đế kia cho rằng chính là ‘Ngũ thức thông linh’…” [*nghĩa là khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn]

Cơ Đan hoàn toàn không chú ý đến cách xưng hô bưu hãn “Tên hoàng đế kia”, chỉ cảm thấy mụ mị cả đầu óc, Đồng tiên sinh giải thích: “Phàm vật muốn thông thiên, tất phải trải qua con đường tự giác ngộ, cho dù có là thần khí thiên địa cũng không ngoại lệ. Bao gồm cả hai vị sư phụ thần khí của ngươi”

Cơ Đan hiếu kỳ hỏi: “Tiên sinh đã khải linh chưa?”

Đồng tiên sinh ra chiều nghiêm túc gật gật đầu, Cơ Đan lại hỏi: “Khải linh thế nào?”

Đồng tiên sinh đáp: “Trong rừng Thất Bảo Đốc, ta ngồi tu đạo pháp, trăm ngày sau, một chiếc lá trúc rời cành, vào khoảnh khắc mở mắt ra, chiếc lá ấy nhẹ nhàng lướt qua trước mặt ta, thế là tâm soi tiếng trời, liền ngộ đạo”

Cơ Đan bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy ta cũng đi ngắm lá rơi”

Đồng tiên sinh cười nói: “Không hẳn thế, có người khải linh là do trời giúp, nhưng cũng có người phải trải qua con đường gian truân. Tỷ như Tử Tân, Binh chủ nọ vừa rót bất thế ma nguyên vào người hắn liền khải linh, chỉ tiếc lại là trọc khí”

Cơ Đan biến sắc: “Sư phụ Tử Tân làm sao rồi?”

Đồng tiên sinh lại tự lẩm bẩm: “Tỷ như Hạo Nhiên, từ nhỏ chưa từng nếm trải sự đời, Đông Hoàng chuông muốn khải linh phải gian nan lắm…Nói cho cùng, lão già Côn Bằng kia cũng không thành…”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cơ Đan đành phải ném xơ mướp đi mở cửa.

“Thái tử điện hạ” Điền Quang đứng ngoài cửa, khom người nói.

Thái Tử Đan ngửi ra được ý trầm trọng từ trong câu thoại, Điền Quang nói: “Tây Tần…”

Đồng tiên sinh lười biếng nói: “Tây Tần công phá Hàm Đan, Lý Mục suất quân về viện trợ…”

Điền Quang ngạc nhiên nhìn Đồng tiên sinh, nói: “Tin tức ngay cả đại vương cũng không biết, làm sao tiên sinh biết được?!”

Đồng tiên sinh bước ra bồn tắm, cả người ướt đẫm mà đứng đó, chỉ chỉ vào mớ vải bông xếp chồng một bên, thái tử Đan vội xoay người tới lấy, hầu hạ Đồng tiên sinh lau người, Đồng tiên sinh lại nói: “Lý Mục bôn ba ngàn dặm, từ Thượng Đảng trở về phòng thủ, sau đó thế nào?”

Vẻ mặt Điền Quang ngưng trọng, nói: “Thượng tướng quân Triệu quốc bị gán tội danh thông địch, bị ban một chung rượu độc ở ngoài thành”

“…” Thái tử Đan ngừng động tác.

Đồng tiên sinh nói tiếp: “Lại đổi tướng trước trận à? Bàng Noãn?”

Điền Quang đáp: “Phải”

Đồng tiên sinh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Mọi người mau thu dọn của cải châu báu chạy đi thôi, Ngụy quốc mà phá thì sẽ tới lượt chúng ta ngay đấy”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương