Chiến Thất Quốc
-
Chương 26: Mâu thuẫn nội bộ
Hạo Nhiên đã thực sự nổi giận, bên Tần quốc dường như lại phát sinh đại sự, Tử Tân không dám nói nhiều, cùng Long Dương quân nhắn nhủ sơ lược vài câu, rồi mượn Long Dương quân một chiếc xe ngựa, cùng Hạo Nhiên, Bạch Khởi và Hỉ Mị quay về Hàm Dương.
“Vô cùng khẩn cấp”
Hạo Nhiên ném khăn vải sang một bên, tiếp lấy ống trúc Bạch Khởi đưa qua, rút tấm da dê bên trong giũ ra xem, đôi mày lại nhíu chặt, nói: “Chuyện lớn cỡ nào mà chờ thêm vài ngày cũng không được?”
Bạch Khởi lắc lắc đầu, lại nhìn sang Tử Tân một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ đồng tình.
Hạo Nhiên cười lạnh: “Lã Bất Vi rốt cuộc cũng trâng tráo tự phong mình là ‘Trọng phụ’ rồi.”
Tử Tân thật cẩn thận hỏi: “Trọng phụ?”
Hạo Nhiên không thèm đáp, xoay sang Bạch Khởi hỏi: “Thái hậu nói sao?”
Bạch Khởi tựa lưng vào ghế mã xa, nhởn nhơ đáp: “Gã yêm nhân mà tên gian thương đưa vào cung kia, chẳng phải là điều kiện trao đổi hay sao?”
“…”
Hạo Nhiên và Tử Tân không phản bác được, Hạo Nhiên nói: “Nàng ta bức Trữ quân gọi như thế sao?”
Bạch Khởi mỉa mai: “Từ sau khi ngươi rời Hàm Dương, Chu Cơ liền cùng Lao Ái gian tình hừng hực, Doanh Chính phái người tìm Thái phó, nhưng Thái phó không về nước, cứ đi đây đi đó, thái hậu và Lã Bất Vi bức đến nỗi hắn chẳng còn cách nào, đành phải nuốt giận gọi thôi”
Hạo Nhiên nói: “Thái phó cũng không quyết định được chuyện nhà đế vương, thôi thì gọi đại đi, qua vài năm nữa hẳn ứng đối cũng chưa muộn”
Nhưng nói tới nói lui, Hạo Nhiên vẫn biết lúc này trong lòng Doanh Chính nhất định là căm tức tột đỉnh, mấy ngày sau về tới Hàm Dương, Doanh Chính cư nhiên tỏ thái độ khác thường, đích thân ra tận ngoài ngọ môn nghênh đón.
Mọi người theo sau ai nấy đều phát hiện sắc mặt của Hạo Nhiên và Tử Tân hơi khó coi.
Doanh Chính nói: “Hai vị Thái phó…”
Hạo Nhiên nói lấy lệ: “Về rồi”
“Tăng thêm nhân thủ ở khắp nơi trên cả nước” Hạo Nhiên phân phó: “Sư phụ gây đại họa rồi, bắt đầu từ hôm nay giám sát chặt chẽ, mỗi một huyện, mỗi một xã, nếu có người tử vong khác thường, đều phải bẩm về Hàm Dương, đợi ta tới tra xét…” Nói xong nhìn sang Doanh Chính, im lặng đối thị cùng hắn chốc lát.
Hạo Nhiên hỏi: “Chính nhi bị trúng tên có đỡ hơn chút nào chưa?”
Dường như sau khi trải qua sự kiện lục quốc bao vây Hàm Dương, Doanh Chính bỗng trưởng thành trong một đêm, vẻ hung bạo trong mắt chưa mất đi, nhưng đã có thêm một phần âm ngoan và ẫn nhẫn.
Doanh Chính thở dài, giống như chờ được cứu tinh, bèn vẫy lui thị vệ, tiến lên mỉm cười nói: “Chính nhi cảm tạ ân cứu mạng của sư phụ, bệnh vừa mới đỡ, chưa kịp tới gặp sư phụ thì sư phụ đã dẫn Cơ Đan về Yên rồi”
Hạo Nhiên đánh giá Doanh Chính, rồi lại giương mắt quét qua những người xung quanh, không biết nụ cười kia của Doanh Chính là thành tâm hay giả dối. Nhưng tên bạo quân này ít nhiều đã hiểu được đạo lý khống chế thần tử, không còn mù quáng khoe vẻ ngang tàng thô bạo nữa, đây cũng có thể xem là một chuyện tốt, ít ra cuối cùng mình cũng không cần phải đối mặt với một tên thiên tử thiếu niên tính tình xảo quyệt ngang ngược nữa.
Hạo Nhiên nói: “Trữ quân, đã nói rõ rồi, chuyện của ngươi ta không có biện pháp”
Sắc mặt Doanh Chính trầm xuống, hơi không vui, cùng Tử Tân và Hạo Nhiên sóng vai băng qua ngọ môn.
Doanh Chính: “Ngươi đến nói chuyện với mẹ ta đi” Nói xong chuyển ánh mắt sang tiểu nữ hài mà Tử Tân đang dắt, không ngừng đánh giá.
Hạo Nhiên nói: “Đây là Hỉ Mị”
Doanh Chính cười hỏi: “Tiểu muội muội là người nơi nào?”
Hạo Nhiên nói: “Ngươi phải gọi nàng là cô mụ”
Doanh Chính: “…”
Hạo Nhiên tức giận đẩy Tử Tân ra, kéo Hỉ Mị đi về phía hậu cung, bỏ lại Doanh Chính và Tử Tân đứng ngoài ngọ môn.
Doanh Chính nheo mắt hỏi: “Sư phụ làm sao thế?”
Tử Tân: “Thôi, đừng hỏi nhiều, bị ta chọc tức”
Tử Tân xoay người trở về nơi cư ngụ, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu Doanh Chính thấy hai vị sư phụ giận nhau, nên lo sợ bất an, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc sải bước đuổi theo Hạo Nhiên, giống như cảm thấy có thể cùng Hạo Nhiên nói nhiều thêm vài câu thì sẽ an tâm hơn.
Ai ngờ chuyến đi này lại gây ra đại sự.
Doanh Chính theo sát Hạo Nhiên băng qua nửa hậu cung, thấy Hỉ Mị nằm trên lưng Hạo Nhiên, tán gẫu toàn là những tâm sự của tiểu nữ hài, nhưng gương mặt Hạo Nhiên nghiêm nghị, không rảnh nói đùa, chỉ thuận miệng đối đáp, Doanh Chính không khỏi mỉm cười, Hạo Nhiên nói: “Thái hậu nương nương, Hỉ Mị nhà ngươi về rồi!”
Giọng nói biếng nhác của Chu Cơ từ trong điện truyền ra: “Đừng vào…Tỷ tỷ đang…Aiz!”
Chu Cơ cười duyên nói: “Tới liền đây tới liền đây_____Hỉ Mị! Aiz! Cút ra!”
Nửa câu đầu là nói với Hạo Nhiên, nhưng nửa câu sau là mắng Lao Ái, Doanh Chính lúc nhỏ thích nghe lén, thường hay đụng phải chuyện tằng tịu của sinh mẫu và Lã Bất Vi, thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.
Doanh Chính đứng dưới cột đình phía xa không ngừng thở dốc, trong lòng thầm phỏng đoán tên nam tử ở trong điện Chu Cơ là ai.
Lát sau Chu Cơ vén váy chạy ra như một trận gió, ôm Hỉ Mị vừa khóc vừa cười, còn Lao Ái thì vừa buộc thắt lưng vừa rảo bước ra ngoài, khom người cười nói: “Kiến quá Thái phó”
Doanh Chính vừa thấy Lao Ái thì tâm niệm biến chuyển, tức khắc hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, thực sự tức muốn nổ phổi, lập tức không nói hai lời rút thiên tử kiếm bên hông ra xong lên quát: “Hay cho tên yêm nhân_____!”
Hạo Nhiên đã sớm biết Doanh Chính theo sau, nhưng không để ý, chỉ muốn khiến Chu Cơ thu liễm chút ít, nhưng nào ngờ đã đánh giá cao sức nhẫn nại của Doanh Chính, cư nhiên tức giận đến run rẩy toàn thân, nâng kiếm muốn chém Chu Cơ.
Lao Ái không dám động thủ với Trữ quân, vừa thấy Doanh Chính xách kiếm chạy tới liền hoảng loạn lùi ra sau, hô: “Thái phó cứu ta!”
Chu Cơ thấy Doanh Chính, mày liễu liền dựng ngược, mắng: “Chính nhi, chớ càn quấy!”
Cơn tức của Doanh Chính đã bị nghẹn mấy ngày liên tiếp, lúc này rốt cuộc vô phương đè nén mà sụp đổ, rưng rưng nước mắt mắng: “Cút! Tiện nhân!”
Doanh Chính tuy hỏa cấp công tâm, nhưng thủ thế vung kiếm, bổ chém chưa từng loạn một tấc, vận khởi trung khí rống lớn một tiếng, vậy mà cũng có ba phần khí khái của Tử Tân, Lao Ái chạy vào trong điện, Doanh Chính bèn chém án kỷ gãy thành hai nửa, hung hăng vung kiếm quét ngang, đúng là kiếm pháp thân truyền của Tử Tân, Lao Ái bất đắc dĩ phải rút thanh kiếm bên màn trướng ra đón đỡ.
“Ngươi phản rồi_____!” Doanh Chính gầm thét như mãnh thú.
Chu Cơ nôn nóng: “Hạo Nhiên!”
Hạo Nhiên chỉ tỏ vẻ xem kịch vui, không thèm để ý tới, lúc này liếc Chu Cơ một cái, trong mắt xen lẫn thâm ý.
Tiếng gào thét của Doanh Chính đã sớm dẫn thị vệ hậu cung tới, mọi người không biết đã phát sinh chuyện gì, lao vào trong tẩm điện, Doanh Chính quát: “Người đâu! Bắt tên yêm nhân này lại! Đem ra ngọ môn_____”
Nếu Doanh Chính hô tròn câu ‘Đem ra ngọ môn vấn trảm’, quân vô hí ngôn, thì Lao Ái sẽ chẳng còn đường sống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Cơ phất tay áo, Hạo Nhiên búng tay, hai đạo kình phong một trái một phải chia nhau tập kích Doanh Chính!
Hạo Nhiên giơ tay búng nhẹ, nhu lực tiêu trừ tụ phong của Chu Cơ, rồi cách không điểm kiếm chỉ, đánh trúng ót Doanh Chính, khiến hắn ngất xỉu xuống đất.
Kiều dung của Chu Cơ thất sắc, không ngừng thở dốc: “Chung Hạo Nhiên, đây đều là do ngươi sắp đặt?!”
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Thái hậu, bớt gây sự đi, dù ngươi không nhận, nhưng tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi”
Hạo Nhiên tiến tới bế Doanh Chính lên, nói: “Tử Tân nghỉ ngơi rồi, chuyến đi này phiền toái rất nhiều, ngày kế ngươi hãy gọi hắn tới hỏi chuyện. Cáo từ”
Chuyện Doanh Chính xách kiếm chém yêm quan, chưa tới nửa ngày đã truyền ầm ĩ khắp trong cung Hàm Dương.
Trời tối lên đèn, đang lúc giao mùa xuân hạ, ngoài phòng côn trùng kêu râm ran. Doanh Chính nằm trên tháp, thật lâu mới yếu ớt tỉnh dậy, thấy một người đang miệt mài lật thẻ tre dưới ánh đèn, chính là Hạo Nhiên.
Lại quan sát bốn phía, thị vệ cung nhân đều đã bị đuổi đi, Doanh Chính thở phào một cái, nhìn lên đỉnh màn: “Ngươi đang xem gì thế”
Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu, đáp: “Giúp ngươi phê tấu chương”
Hạo Nhiên mệt mỏi mấy ngày liền, gắng gượng đến lúc này vẫn chưa đi nghỉ, rõ ràng là muốn chờ Doanh Chính tỉnh lại, để nghe đối phương nói chuyện, Doanh Chính hiểu rõ trong lòng, nửa ngày sau nói: “Để cho ta giết hắn”
Hạo Nhiên nói: “Mẹ ngươi trôi dạt mấy chục năm, hôm nay khó khăn lắm mới được hưởng chút phúc, coi như mắt nhắm mắt mở đi, tội tình gì?”
Thần sắc Doanh Chính ảm đạm, ngẩn người chốc lát, rồi nói: “Lúc ta năm tuổi ngụ ở Triệu quốc, vào đông sinh bệnh nặng, trong nhà thì nghèo túng, mua thị tỳ không nổi, thế là mẹ tự tay vắt khăn đắp lên trán ta, trông chừng ta suốt cả đêm”
Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Nếu ngươi đã niệm tình xưa…”
Doanh Chính nói: “Giờ thì đã mười sáu tuổi! Sau khi tới Hàm Dương, mẹ không còn hỏi han gì ta nữa!”
Hạo Nhiên hơi sững sờ, nhìn sang Doanh Chính, trong mắt Doanh Chính toát ra nỗi phẫn hận thống khổ: “Ngày ta bị tên lạc bắn trúng ngoài thành, được ôm về cung, ngủ li bì suốt mười ngày, thế mà mẫu hậu chẳng buồn liếc tới ta một cái!”
Hạo Nhiên nói: “Vết thương đó không phải ta đã trị khỏi cho ngươi rồi sao?”
Doanh Chính khẽ thở dốc: “Phải, là sư phụ trị, liên quân cũng do sư phụ đánh đuổi, còn mẫu hậu thì sao? Ta suýt nữa mất mạng, bên cạnh chỉ có ngươi coi sóc, bà ta ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng!”
Hạo Nhiên đáp: “Nàng ta không phải mẹ của ngươi nữa”
Doanh Chính và Hạo Nhiên đều im lặng, Hạo Nhiên nói: “Nàng ta là mẫu hậu của ngươi, chịu đựng qua thời kỳ đó không dễ dàng gì, để mặc nàng sống tùy tâm sở dục chút đi”
Doanh Chính chậm rãi nói: “Ta cũng cảm thấy…Bà đã không còn là mẹ ta nữa”
Lòng Hạo Nhiên rối như tơ vò, biết Chu Cơ chẳng còn là nữ nhân trước kia, nhưng không cách nào nói thẳng cho Doanh Chính nghe được, song tử tế ngẫm lại, nếu Chu Cơ không bị Hồ Tự nhập thể, thì sẽ thế nào?
Chỉ e trận tranh giành giữa Lã – Lao, chuyện yêm nhân nổi loạn hết thảy vẫn giống như vậy, mặc kệ mình có làm gì, sự thực đã chứng minh, lịch sử vốn sẽ phát triển theo một kết cục nhất định.
Chợt Doanh Chính hỏi: “Ngươi gây ra họa gì?”
Hạo Nhiên đáp: “Ta đã phóng thích một tên tà thần viễn cổ ra ngoài”
Doanh Chính nhíu mày khó hiểu, Hạo Nhiên đem chuyện Xi Vưu thoát khỏi Thái hồ, phục hồi nhân thân giải thích cho Doanh Chính nghe, Doanh Chính khó có thể tin nói: “Sư phụ Tử Tân…chính là thanh kiếm mà ngươi hay đeo trên lưng?!”
Hạo Nhiên mỉm cười, nói: “Thanh kiếm của vương đạo, Hiên Viên”
Doanh Chính: “Vậy ngươi…”
Hạo Nhiên: “Ta là Đông Hoàng chuông, chuyên khắc với các loại pháp khí, pháp trận và tiên thuật trong thiên địa”
Doanh Chính xoay người xuống tháp, đi tới gần Hạo Nhiên mấy bước, nói: “Ngươi…Khó trách hai người các ngươi không già đi!”
Hạo Nhiên lơ đãng đáp: “Tuy không già, nhưng chung quy vẫn phải chết” Đang suy nghĩ phải chuyển đề tài thế nào, thì chợt một hàng chữ trên thẻ tre đập vào mắt, bèn trầm giọng nói: “Tam công cữu khanh chế?”
Doanh Chính đáp: “Tam công cửu khanh chế do Lý Tư đề xuất, Lã tướng cực lực ngăn cản, tấu chương này đã bị dồn gần một tháng rồi, hiện trong triều không ai thao túng được hắn…”
“Lã Bất Vi thế mạnh” Chu Cơ mặt mày tiều tụy, dựa vào lan can trong đình hoa viên, nói với Tử Tân: “Đều chờ hai ngươi quay về giúp sức, giờ thì tốt rồi, Chính nhi vừa nháo, khắp Hàm Dương đều biết hết, lúc Hạo Nhiên hùng hùng hổ hổ qua đây, sao ngươi không ngăn cản?”
Tử Tân uống hớp trà, cười khổ: “Cô ngăn được chắc? Nội bộ mâu thuẫn, vốn chẳng còn cách nào”
Chu Cơ nhíu mày: “Nội bộ mâu thuẫn?”
Trâu Diễn xách một bầu rượu băng qua ngự hoa viên, đi tới ngôi đình, nghe thấy cuộc đối đáp giữa Tử Tân và Chu Cơ, bèn ngừng bước, nín thở lắng nghe.
Một cụm huyết vụ quay cuồng vượt qua tường cung Hàm Dương, xâm nhập vào ngự hoa viên.
Tử Tân phân trần về chuyến đi cho Chu Cơ nghe, trên mặt Chu Cơ tràn đầy thần sắc khó tin: “Hạo Nhiên…thật sự không giống như trước”
Tử Tân nói: “Hiện Cô cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, tối qua Hạo Nhiên nghỉ ngơi ở chỗ Chính nhi, cả đêm không về. Hạo Nhiên thay đổi rất nhiều, cô vốn xem hắn như một tiểu ti mặc nóng nảy mà đối đãi, giờ thật tình ngẫm lại, thấy đã sai rồi”
Chu Cơ nhịn không được nói: “Thực sự mà nói thì…tên này vốn là một người ngang bướng” Nói tới đây, chợt nhíu mày, giống như phát hiện chuyện gì đó bất thường: “Sao có mùi tanh?”
Tử Tân: “Mùi tanh?”
Chu Cơ là hồ yêu, khứu giác nhạy bén hơn Tử Tân rất nhiều, nhưng khi quay đầu nhìn tứ phía thì lại không tìm được nơi phát ra mùi đó.
Trâu Diễn chỉ cho rằng việc mình ẩn náu bị phát hiện, bèn cười ở sau bụi hoa đi ra, từ từ bước một bước, nhưng huyết vụ chờ chực đã lâu thình lình bổ nhào lên người lão, Trâu Diễn tức khắc trợn to hai mắt, hai tay bóp cổ họng, nhưng không phát ra bất cứ âm thành nào.
“Hỉ Mị” Chu Cơ gọi tiểu nữ hài đang ngồi bên hồ trồng thảo dược: “Ngươi có ngửi thấy mùi quái dị nào không?”
Hỉ Mị cười dài: “Không có nha_____”
Tử Tân mặt đầy nghi hoặc, nói: “Đừng hỏi chuyện đó nữa, ngươi hãy nói tiếp đi”
Chu Cơ dựa lên lan can, u buồn nói: “Năm đó khi Hạo Nhiên còn chưa biết mình là Đông Hoàng chuông mà đã dám lấy thân thể phàm trần ôm cột bào cách nóng rực kia, ngươi quên rồi sao?”
Mày Tử Tân nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại chuyện ở Ân Thương, Chu Cơ nói tiếp: “Tiểu tử đó vốn là một người nhìn không thấu, khi Xiển Tiệt lưỡng giáo đánh đến hăng say, y ngay cả mặt mũi của Lão Quân cũng không nể, Nguyên Thủy Thiên Tôn phải ép buộc y, mới bắt được y đi vào khuôn khổ…”
Tử Tân thở dài một tiếng, nói: “Cô không muốn để y đi chịu chết”
Chu Cơ lười biếng nói: “Ai muốn chết đâu, bộ sống chán lắm sao? Lúc hai người tới Thủ Dương sơn, thần thiếp đã đoán được chút tâm tư này của đại vương”
Tử Tân nói: “Nếu bắt Cô phải chết để giữ lại tính mạng y, Cô đương nhiên cam tâm tình nguyện; Cô sống mấy chục năm nay, vương cũng thành rồi, ngày vui cũng đã trọn, những thứ ly kỳ hiếm lạ cũng đã thấy đủ”
“Nhưng Hạo Nhiên chỉ mới mười chín, lúc tới Ân Thương, là mới vừa từ trong núi thây khắp trời kín đất bò ra chưa lâu, ngươi chưa từng tận mắt chứng kiến, nên không biết hậu thế là nơi địa ngục thế nào đâu. Hạo Nhiên vừa rời khỏi chỗ đó, đến bên cạnh Cô, tìm đủ thần khí xong lại phải trở về chịu sự sắp đặt của tên Đông Hoàng kia, ngươi bảo Cô làm sao cam tâm?”
Tử Tân thấy Chu Cơ giống như đang suy nghĩ, lại nói: “Cô do dự, chính bởi vì nghe Phục Hi cầm trong huyết trì ở Thủ Dương sơn bảo rằng, trong cầm đỉnh ấn gương thạch, thì tứ thần khí trước dùng để khởi động trận Đánh mất, còn Nữ Oa thạch được đặt ở mắt trận có thể vá trời, Hạo Nhiên vốn là hóa thân của nguyên linh thiên địa, lúc hỗn độn sơ khai…”
Chu Cơ nhíu mày: “Nguyên hồn của Hạo Nhiên chính là hóa thân của bầu trời, mà Nữ Oa thạch có thể vá trời, nói vậy…”
Tử Tân gật đầu: “Nữ Oa thạch có thể cứu tính mạng y”
Chu Cơ: “Ngươi không nghi ngờ Xi Vưu gạt ngươi sao, vá trời xong rồi sao? Ngươi sẽ thế nào? Ta chưa từng nghe qua vật nào có thể vá đất”
Tử Tân mỉm cười nói: “Thì chịu chết thôi. Cô vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Hạo Nhiên nổi nóng, giận dỗi đến tận hôm nay, may mà Xi Vưu còn đấy, mai sau chạm mặt, nhất định phải hỏi cho ra lẽ”
Chu Cơ khẽ động trong lòng, cuối cùng cũng phát hiện có người nghe lén phía sau đình, bèn cười dài nói: “Trâu sư tới rồi à, hôm nay không mở màn được, vô phương chơi mạt chược…”
Trâu Diễn từ sau bụi hoa đi ra, ngượng ngùng nói: “Mở màn?” Chợt thấy Hỉ Mị ngồi trong vườn, bèn thả rượu xuống, vui vẻ tiến lên kêu: “Hỉ Mị?”
Chu Cơ và Tử Tân ngạc nhiên, Hồ Hỉ Mị mới nhập cung có một ngày, tin tức của Trâu Diễn nhanh nhạy tới vậy sao?
Hỉ Mị mờ mịt đánh giá Trâu Diễn chốc lát, Chu Cơ nói: “Vị này là thánh nhân Âm dương gia, Trâu Diễn đại sư”
Lúc này Hỉ Mị mới cười hi hi ra mắt lão, Trâu Diễn vội nói không sao, rồi ngồi xuống cùng trồng hoa.
Chư Cơ cười nói: “Lao khanh đêm qua bị dọa không nhẹ, nên sinh bệnh rồi, giờ đang nằm trên giường, dậy không nổi, Hỉ Mị tay ngắn, với không tới, ba thiếu mất một”
Tử Tân phì cười, thầm biết là Chu Cơ vì muốn tránh bão, nên không cho Lao Ái huênh hoang quá, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hạn chế chút đi, hiện toàn Hàm Dương đều đang bàn tán chuyện này”
Gương mặt Chu Cơ hơi ảm đạm: “Biết rồi, giấy không gói được lửa, Chính nhi náo loạn sớm một khắc, ta trái lại thấy yên tâm, lợn chết không sợ nước sôi, không sợ nữa”
Tử Tân nói: “Thôi, ngươi đã sống mấy ngàn năm rồi, trong lòng vốn phải có nhiều tính toán hơn bọn ta, tự xem lại mà làm” Nói xong uống hết trà, đứng dậy muốn đi: “Cô đi dỗ Hạo Nhiên, dứt khoát nói rõ với hắn, tránh cho cứ nghẹn trong lòng khó chịu”
Chu Cơ đứng dậy, khom người nói: “Thần thiếp chúc đại vương mã đáo thành công, đừng có vác dấu bạt tai trở về a”
Tử Tân vừa rời khỏi ngự hoa viên đi về phía ngự thư phòng, chưa được bao lâu thì sau lưng có một người vội vã đuổi theo, gọi: “Kiếm…Hiên Viên thế huynh thỉnh dừng bước!”
Tử Tân vừa nghe xưng hô này lập tức cảm thấy quỷ dị: “Trâu sư?”
Trong mắt Trâu Diễn chợt lóe hồng quang rồi tắt phụt, Tử Tân quay người qua, Trâu Diễn nói: “Cô…Hôm trước bản tọa quan sát tinh tú, thấy thiên tượng hữu ý, hiện chỉ cho ngươi tới một chỗ, có thể tìm được một người, từ người này có thể tìm được Nữ Oa thạch”
“Vô cùng khẩn cấp”
Hạo Nhiên ném khăn vải sang một bên, tiếp lấy ống trúc Bạch Khởi đưa qua, rút tấm da dê bên trong giũ ra xem, đôi mày lại nhíu chặt, nói: “Chuyện lớn cỡ nào mà chờ thêm vài ngày cũng không được?”
Bạch Khởi lắc lắc đầu, lại nhìn sang Tử Tân một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ đồng tình.
Hạo Nhiên cười lạnh: “Lã Bất Vi rốt cuộc cũng trâng tráo tự phong mình là ‘Trọng phụ’ rồi.”
Tử Tân thật cẩn thận hỏi: “Trọng phụ?”
Hạo Nhiên không thèm đáp, xoay sang Bạch Khởi hỏi: “Thái hậu nói sao?”
Bạch Khởi tựa lưng vào ghế mã xa, nhởn nhơ đáp: “Gã yêm nhân mà tên gian thương đưa vào cung kia, chẳng phải là điều kiện trao đổi hay sao?”
“…”
Hạo Nhiên và Tử Tân không phản bác được, Hạo Nhiên nói: “Nàng ta bức Trữ quân gọi như thế sao?”
Bạch Khởi mỉa mai: “Từ sau khi ngươi rời Hàm Dương, Chu Cơ liền cùng Lao Ái gian tình hừng hực, Doanh Chính phái người tìm Thái phó, nhưng Thái phó không về nước, cứ đi đây đi đó, thái hậu và Lã Bất Vi bức đến nỗi hắn chẳng còn cách nào, đành phải nuốt giận gọi thôi”
Hạo Nhiên nói: “Thái phó cũng không quyết định được chuyện nhà đế vương, thôi thì gọi đại đi, qua vài năm nữa hẳn ứng đối cũng chưa muộn”
Nhưng nói tới nói lui, Hạo Nhiên vẫn biết lúc này trong lòng Doanh Chính nhất định là căm tức tột đỉnh, mấy ngày sau về tới Hàm Dương, Doanh Chính cư nhiên tỏ thái độ khác thường, đích thân ra tận ngoài ngọ môn nghênh đón.
Mọi người theo sau ai nấy đều phát hiện sắc mặt của Hạo Nhiên và Tử Tân hơi khó coi.
Doanh Chính nói: “Hai vị Thái phó…”
Hạo Nhiên nói lấy lệ: “Về rồi”
“Tăng thêm nhân thủ ở khắp nơi trên cả nước” Hạo Nhiên phân phó: “Sư phụ gây đại họa rồi, bắt đầu từ hôm nay giám sát chặt chẽ, mỗi một huyện, mỗi một xã, nếu có người tử vong khác thường, đều phải bẩm về Hàm Dương, đợi ta tới tra xét…” Nói xong nhìn sang Doanh Chính, im lặng đối thị cùng hắn chốc lát.
Hạo Nhiên hỏi: “Chính nhi bị trúng tên có đỡ hơn chút nào chưa?”
Dường như sau khi trải qua sự kiện lục quốc bao vây Hàm Dương, Doanh Chính bỗng trưởng thành trong một đêm, vẻ hung bạo trong mắt chưa mất đi, nhưng đã có thêm một phần âm ngoan và ẫn nhẫn.
Doanh Chính thở dài, giống như chờ được cứu tinh, bèn vẫy lui thị vệ, tiến lên mỉm cười nói: “Chính nhi cảm tạ ân cứu mạng của sư phụ, bệnh vừa mới đỡ, chưa kịp tới gặp sư phụ thì sư phụ đã dẫn Cơ Đan về Yên rồi”
Hạo Nhiên đánh giá Doanh Chính, rồi lại giương mắt quét qua những người xung quanh, không biết nụ cười kia của Doanh Chính là thành tâm hay giả dối. Nhưng tên bạo quân này ít nhiều đã hiểu được đạo lý khống chế thần tử, không còn mù quáng khoe vẻ ngang tàng thô bạo nữa, đây cũng có thể xem là một chuyện tốt, ít ra cuối cùng mình cũng không cần phải đối mặt với một tên thiên tử thiếu niên tính tình xảo quyệt ngang ngược nữa.
Hạo Nhiên nói: “Trữ quân, đã nói rõ rồi, chuyện của ngươi ta không có biện pháp”
Sắc mặt Doanh Chính trầm xuống, hơi không vui, cùng Tử Tân và Hạo Nhiên sóng vai băng qua ngọ môn.
Doanh Chính: “Ngươi đến nói chuyện với mẹ ta đi” Nói xong chuyển ánh mắt sang tiểu nữ hài mà Tử Tân đang dắt, không ngừng đánh giá.
Hạo Nhiên nói: “Đây là Hỉ Mị”
Doanh Chính cười hỏi: “Tiểu muội muội là người nơi nào?”
Hạo Nhiên nói: “Ngươi phải gọi nàng là cô mụ”
Doanh Chính: “…”
Hạo Nhiên tức giận đẩy Tử Tân ra, kéo Hỉ Mị đi về phía hậu cung, bỏ lại Doanh Chính và Tử Tân đứng ngoài ngọ môn.
Doanh Chính nheo mắt hỏi: “Sư phụ làm sao thế?”
Tử Tân: “Thôi, đừng hỏi nhiều, bị ta chọc tức”
Tử Tân xoay người trở về nơi cư ngụ, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu Doanh Chính thấy hai vị sư phụ giận nhau, nên lo sợ bất an, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc sải bước đuổi theo Hạo Nhiên, giống như cảm thấy có thể cùng Hạo Nhiên nói nhiều thêm vài câu thì sẽ an tâm hơn.
Ai ngờ chuyến đi này lại gây ra đại sự.
Doanh Chính theo sát Hạo Nhiên băng qua nửa hậu cung, thấy Hỉ Mị nằm trên lưng Hạo Nhiên, tán gẫu toàn là những tâm sự của tiểu nữ hài, nhưng gương mặt Hạo Nhiên nghiêm nghị, không rảnh nói đùa, chỉ thuận miệng đối đáp, Doanh Chính không khỏi mỉm cười, Hạo Nhiên nói: “Thái hậu nương nương, Hỉ Mị nhà ngươi về rồi!”
Giọng nói biếng nhác của Chu Cơ từ trong điện truyền ra: “Đừng vào…Tỷ tỷ đang…Aiz!”
Chu Cơ cười duyên nói: “Tới liền đây tới liền đây_____Hỉ Mị! Aiz! Cút ra!”
Nửa câu đầu là nói với Hạo Nhiên, nhưng nửa câu sau là mắng Lao Ái, Doanh Chính lúc nhỏ thích nghe lén, thường hay đụng phải chuyện tằng tịu của sinh mẫu và Lã Bất Vi, thoáng chốc liền thay đổi sắc mặt.
Doanh Chính đứng dưới cột đình phía xa không ngừng thở dốc, trong lòng thầm phỏng đoán tên nam tử ở trong điện Chu Cơ là ai.
Lát sau Chu Cơ vén váy chạy ra như một trận gió, ôm Hỉ Mị vừa khóc vừa cười, còn Lao Ái thì vừa buộc thắt lưng vừa rảo bước ra ngoài, khom người cười nói: “Kiến quá Thái phó”
Doanh Chính vừa thấy Lao Ái thì tâm niệm biến chuyển, tức khắc hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, thực sự tức muốn nổ phổi, lập tức không nói hai lời rút thiên tử kiếm bên hông ra xong lên quát: “Hay cho tên yêm nhân_____!”
Hạo Nhiên đã sớm biết Doanh Chính theo sau, nhưng không để ý, chỉ muốn khiến Chu Cơ thu liễm chút ít, nhưng nào ngờ đã đánh giá cao sức nhẫn nại của Doanh Chính, cư nhiên tức giận đến run rẩy toàn thân, nâng kiếm muốn chém Chu Cơ.
Lao Ái không dám động thủ với Trữ quân, vừa thấy Doanh Chính xách kiếm chạy tới liền hoảng loạn lùi ra sau, hô: “Thái phó cứu ta!”
Chu Cơ thấy Doanh Chính, mày liễu liền dựng ngược, mắng: “Chính nhi, chớ càn quấy!”
Cơn tức của Doanh Chính đã bị nghẹn mấy ngày liên tiếp, lúc này rốt cuộc vô phương đè nén mà sụp đổ, rưng rưng nước mắt mắng: “Cút! Tiện nhân!”
Doanh Chính tuy hỏa cấp công tâm, nhưng thủ thế vung kiếm, bổ chém chưa từng loạn một tấc, vận khởi trung khí rống lớn một tiếng, vậy mà cũng có ba phần khí khái của Tử Tân, Lao Ái chạy vào trong điện, Doanh Chính bèn chém án kỷ gãy thành hai nửa, hung hăng vung kiếm quét ngang, đúng là kiếm pháp thân truyền của Tử Tân, Lao Ái bất đắc dĩ phải rút thanh kiếm bên màn trướng ra đón đỡ.
“Ngươi phản rồi_____!” Doanh Chính gầm thét như mãnh thú.
Chu Cơ nôn nóng: “Hạo Nhiên!”
Hạo Nhiên chỉ tỏ vẻ xem kịch vui, không thèm để ý tới, lúc này liếc Chu Cơ một cái, trong mắt xen lẫn thâm ý.
Tiếng gào thét của Doanh Chính đã sớm dẫn thị vệ hậu cung tới, mọi người không biết đã phát sinh chuyện gì, lao vào trong tẩm điện, Doanh Chính quát: “Người đâu! Bắt tên yêm nhân này lại! Đem ra ngọ môn_____”
Nếu Doanh Chính hô tròn câu ‘Đem ra ngọ môn vấn trảm’, quân vô hí ngôn, thì Lao Ái sẽ chẳng còn đường sống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Cơ phất tay áo, Hạo Nhiên búng tay, hai đạo kình phong một trái một phải chia nhau tập kích Doanh Chính!
Hạo Nhiên giơ tay búng nhẹ, nhu lực tiêu trừ tụ phong của Chu Cơ, rồi cách không điểm kiếm chỉ, đánh trúng ót Doanh Chính, khiến hắn ngất xỉu xuống đất.
Kiều dung của Chu Cơ thất sắc, không ngừng thở dốc: “Chung Hạo Nhiên, đây đều là do ngươi sắp đặt?!”
Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Thái hậu, bớt gây sự đi, dù ngươi không nhận, nhưng tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi”
Hạo Nhiên tiến tới bế Doanh Chính lên, nói: “Tử Tân nghỉ ngơi rồi, chuyến đi này phiền toái rất nhiều, ngày kế ngươi hãy gọi hắn tới hỏi chuyện. Cáo từ”
Chuyện Doanh Chính xách kiếm chém yêm quan, chưa tới nửa ngày đã truyền ầm ĩ khắp trong cung Hàm Dương.
Trời tối lên đèn, đang lúc giao mùa xuân hạ, ngoài phòng côn trùng kêu râm ran. Doanh Chính nằm trên tháp, thật lâu mới yếu ớt tỉnh dậy, thấy một người đang miệt mài lật thẻ tre dưới ánh đèn, chính là Hạo Nhiên.
Lại quan sát bốn phía, thị vệ cung nhân đều đã bị đuổi đi, Doanh Chính thở phào một cái, nhìn lên đỉnh màn: “Ngươi đang xem gì thế”
Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu, đáp: “Giúp ngươi phê tấu chương”
Hạo Nhiên mệt mỏi mấy ngày liền, gắng gượng đến lúc này vẫn chưa đi nghỉ, rõ ràng là muốn chờ Doanh Chính tỉnh lại, để nghe đối phương nói chuyện, Doanh Chính hiểu rõ trong lòng, nửa ngày sau nói: “Để cho ta giết hắn”
Hạo Nhiên nói: “Mẹ ngươi trôi dạt mấy chục năm, hôm nay khó khăn lắm mới được hưởng chút phúc, coi như mắt nhắm mắt mở đi, tội tình gì?”
Thần sắc Doanh Chính ảm đạm, ngẩn người chốc lát, rồi nói: “Lúc ta năm tuổi ngụ ở Triệu quốc, vào đông sinh bệnh nặng, trong nhà thì nghèo túng, mua thị tỳ không nổi, thế là mẹ tự tay vắt khăn đắp lên trán ta, trông chừng ta suốt cả đêm”
Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Nếu ngươi đã niệm tình xưa…”
Doanh Chính nói: “Giờ thì đã mười sáu tuổi! Sau khi tới Hàm Dương, mẹ không còn hỏi han gì ta nữa!”
Hạo Nhiên hơi sững sờ, nhìn sang Doanh Chính, trong mắt Doanh Chính toát ra nỗi phẫn hận thống khổ: “Ngày ta bị tên lạc bắn trúng ngoài thành, được ôm về cung, ngủ li bì suốt mười ngày, thế mà mẫu hậu chẳng buồn liếc tới ta một cái!”
Hạo Nhiên nói: “Vết thương đó không phải ta đã trị khỏi cho ngươi rồi sao?”
Doanh Chính khẽ thở dốc: “Phải, là sư phụ trị, liên quân cũng do sư phụ đánh đuổi, còn mẫu hậu thì sao? Ta suýt nữa mất mạng, bên cạnh chỉ có ngươi coi sóc, bà ta ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng!”
Hạo Nhiên đáp: “Nàng ta không phải mẹ của ngươi nữa”
Doanh Chính và Hạo Nhiên đều im lặng, Hạo Nhiên nói: “Nàng ta là mẫu hậu của ngươi, chịu đựng qua thời kỳ đó không dễ dàng gì, để mặc nàng sống tùy tâm sở dục chút đi”
Doanh Chính chậm rãi nói: “Ta cũng cảm thấy…Bà đã không còn là mẹ ta nữa”
Lòng Hạo Nhiên rối như tơ vò, biết Chu Cơ chẳng còn là nữ nhân trước kia, nhưng không cách nào nói thẳng cho Doanh Chính nghe được, song tử tế ngẫm lại, nếu Chu Cơ không bị Hồ Tự nhập thể, thì sẽ thế nào?
Chỉ e trận tranh giành giữa Lã – Lao, chuyện yêm nhân nổi loạn hết thảy vẫn giống như vậy, mặc kệ mình có làm gì, sự thực đã chứng minh, lịch sử vốn sẽ phát triển theo một kết cục nhất định.
Chợt Doanh Chính hỏi: “Ngươi gây ra họa gì?”
Hạo Nhiên đáp: “Ta đã phóng thích một tên tà thần viễn cổ ra ngoài”
Doanh Chính nhíu mày khó hiểu, Hạo Nhiên đem chuyện Xi Vưu thoát khỏi Thái hồ, phục hồi nhân thân giải thích cho Doanh Chính nghe, Doanh Chính khó có thể tin nói: “Sư phụ Tử Tân…chính là thanh kiếm mà ngươi hay đeo trên lưng?!”
Hạo Nhiên mỉm cười, nói: “Thanh kiếm của vương đạo, Hiên Viên”
Doanh Chính: “Vậy ngươi…”
Hạo Nhiên: “Ta là Đông Hoàng chuông, chuyên khắc với các loại pháp khí, pháp trận và tiên thuật trong thiên địa”
Doanh Chính xoay người xuống tháp, đi tới gần Hạo Nhiên mấy bước, nói: “Ngươi…Khó trách hai người các ngươi không già đi!”
Hạo Nhiên lơ đãng đáp: “Tuy không già, nhưng chung quy vẫn phải chết” Đang suy nghĩ phải chuyển đề tài thế nào, thì chợt một hàng chữ trên thẻ tre đập vào mắt, bèn trầm giọng nói: “Tam công cữu khanh chế?”
Doanh Chính đáp: “Tam công cửu khanh chế do Lý Tư đề xuất, Lã tướng cực lực ngăn cản, tấu chương này đã bị dồn gần một tháng rồi, hiện trong triều không ai thao túng được hắn…”
“Lã Bất Vi thế mạnh” Chu Cơ mặt mày tiều tụy, dựa vào lan can trong đình hoa viên, nói với Tử Tân: “Đều chờ hai ngươi quay về giúp sức, giờ thì tốt rồi, Chính nhi vừa nháo, khắp Hàm Dương đều biết hết, lúc Hạo Nhiên hùng hùng hổ hổ qua đây, sao ngươi không ngăn cản?”
Tử Tân uống hớp trà, cười khổ: “Cô ngăn được chắc? Nội bộ mâu thuẫn, vốn chẳng còn cách nào”
Chu Cơ nhíu mày: “Nội bộ mâu thuẫn?”
Trâu Diễn xách một bầu rượu băng qua ngự hoa viên, đi tới ngôi đình, nghe thấy cuộc đối đáp giữa Tử Tân và Chu Cơ, bèn ngừng bước, nín thở lắng nghe.
Một cụm huyết vụ quay cuồng vượt qua tường cung Hàm Dương, xâm nhập vào ngự hoa viên.
Tử Tân phân trần về chuyến đi cho Chu Cơ nghe, trên mặt Chu Cơ tràn đầy thần sắc khó tin: “Hạo Nhiên…thật sự không giống như trước”
Tử Tân nói: “Hiện Cô cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, tối qua Hạo Nhiên nghỉ ngơi ở chỗ Chính nhi, cả đêm không về. Hạo Nhiên thay đổi rất nhiều, cô vốn xem hắn như một tiểu ti mặc nóng nảy mà đối đãi, giờ thật tình ngẫm lại, thấy đã sai rồi”
Chu Cơ nhịn không được nói: “Thực sự mà nói thì…tên này vốn là một người ngang bướng” Nói tới đây, chợt nhíu mày, giống như phát hiện chuyện gì đó bất thường: “Sao có mùi tanh?”
Tử Tân: “Mùi tanh?”
Chu Cơ là hồ yêu, khứu giác nhạy bén hơn Tử Tân rất nhiều, nhưng khi quay đầu nhìn tứ phía thì lại không tìm được nơi phát ra mùi đó.
Trâu Diễn chỉ cho rằng việc mình ẩn náu bị phát hiện, bèn cười ở sau bụi hoa đi ra, từ từ bước một bước, nhưng huyết vụ chờ chực đã lâu thình lình bổ nhào lên người lão, Trâu Diễn tức khắc trợn to hai mắt, hai tay bóp cổ họng, nhưng không phát ra bất cứ âm thành nào.
“Hỉ Mị” Chu Cơ gọi tiểu nữ hài đang ngồi bên hồ trồng thảo dược: “Ngươi có ngửi thấy mùi quái dị nào không?”
Hỉ Mị cười dài: “Không có nha_____”
Tử Tân mặt đầy nghi hoặc, nói: “Đừng hỏi chuyện đó nữa, ngươi hãy nói tiếp đi”
Chu Cơ dựa lên lan can, u buồn nói: “Năm đó khi Hạo Nhiên còn chưa biết mình là Đông Hoàng chuông mà đã dám lấy thân thể phàm trần ôm cột bào cách nóng rực kia, ngươi quên rồi sao?”
Mày Tử Tân nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại chuyện ở Ân Thương, Chu Cơ nói tiếp: “Tiểu tử đó vốn là một người nhìn không thấu, khi Xiển Tiệt lưỡng giáo đánh đến hăng say, y ngay cả mặt mũi của Lão Quân cũng không nể, Nguyên Thủy Thiên Tôn phải ép buộc y, mới bắt được y đi vào khuôn khổ…”
Tử Tân thở dài một tiếng, nói: “Cô không muốn để y đi chịu chết”
Chu Cơ lười biếng nói: “Ai muốn chết đâu, bộ sống chán lắm sao? Lúc hai người tới Thủ Dương sơn, thần thiếp đã đoán được chút tâm tư này của đại vương”
Tử Tân nói: “Nếu bắt Cô phải chết để giữ lại tính mạng y, Cô đương nhiên cam tâm tình nguyện; Cô sống mấy chục năm nay, vương cũng thành rồi, ngày vui cũng đã trọn, những thứ ly kỳ hiếm lạ cũng đã thấy đủ”
“Nhưng Hạo Nhiên chỉ mới mười chín, lúc tới Ân Thương, là mới vừa từ trong núi thây khắp trời kín đất bò ra chưa lâu, ngươi chưa từng tận mắt chứng kiến, nên không biết hậu thế là nơi địa ngục thế nào đâu. Hạo Nhiên vừa rời khỏi chỗ đó, đến bên cạnh Cô, tìm đủ thần khí xong lại phải trở về chịu sự sắp đặt của tên Đông Hoàng kia, ngươi bảo Cô làm sao cam tâm?”
Tử Tân thấy Chu Cơ giống như đang suy nghĩ, lại nói: “Cô do dự, chính bởi vì nghe Phục Hi cầm trong huyết trì ở Thủ Dương sơn bảo rằng, trong cầm đỉnh ấn gương thạch, thì tứ thần khí trước dùng để khởi động trận Đánh mất, còn Nữ Oa thạch được đặt ở mắt trận có thể vá trời, Hạo Nhiên vốn là hóa thân của nguyên linh thiên địa, lúc hỗn độn sơ khai…”
Chu Cơ nhíu mày: “Nguyên hồn của Hạo Nhiên chính là hóa thân của bầu trời, mà Nữ Oa thạch có thể vá trời, nói vậy…”
Tử Tân gật đầu: “Nữ Oa thạch có thể cứu tính mạng y”
Chu Cơ: “Ngươi không nghi ngờ Xi Vưu gạt ngươi sao, vá trời xong rồi sao? Ngươi sẽ thế nào? Ta chưa từng nghe qua vật nào có thể vá đất”
Tử Tân mỉm cười nói: “Thì chịu chết thôi. Cô vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Hạo Nhiên nổi nóng, giận dỗi đến tận hôm nay, may mà Xi Vưu còn đấy, mai sau chạm mặt, nhất định phải hỏi cho ra lẽ”
Chu Cơ khẽ động trong lòng, cuối cùng cũng phát hiện có người nghe lén phía sau đình, bèn cười dài nói: “Trâu sư tới rồi à, hôm nay không mở màn được, vô phương chơi mạt chược…”
Trâu Diễn từ sau bụi hoa đi ra, ngượng ngùng nói: “Mở màn?” Chợt thấy Hỉ Mị ngồi trong vườn, bèn thả rượu xuống, vui vẻ tiến lên kêu: “Hỉ Mị?”
Chu Cơ và Tử Tân ngạc nhiên, Hồ Hỉ Mị mới nhập cung có một ngày, tin tức của Trâu Diễn nhanh nhạy tới vậy sao?
Hỉ Mị mờ mịt đánh giá Trâu Diễn chốc lát, Chu Cơ nói: “Vị này là thánh nhân Âm dương gia, Trâu Diễn đại sư”
Lúc này Hỉ Mị mới cười hi hi ra mắt lão, Trâu Diễn vội nói không sao, rồi ngồi xuống cùng trồng hoa.
Chư Cơ cười nói: “Lao khanh đêm qua bị dọa không nhẹ, nên sinh bệnh rồi, giờ đang nằm trên giường, dậy không nổi, Hỉ Mị tay ngắn, với không tới, ba thiếu mất một”
Tử Tân phì cười, thầm biết là Chu Cơ vì muốn tránh bão, nên không cho Lao Ái huênh hoang quá, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hạn chế chút đi, hiện toàn Hàm Dương đều đang bàn tán chuyện này”
Gương mặt Chu Cơ hơi ảm đạm: “Biết rồi, giấy không gói được lửa, Chính nhi náo loạn sớm một khắc, ta trái lại thấy yên tâm, lợn chết không sợ nước sôi, không sợ nữa”
Tử Tân nói: “Thôi, ngươi đã sống mấy ngàn năm rồi, trong lòng vốn phải có nhiều tính toán hơn bọn ta, tự xem lại mà làm” Nói xong uống hết trà, đứng dậy muốn đi: “Cô đi dỗ Hạo Nhiên, dứt khoát nói rõ với hắn, tránh cho cứ nghẹn trong lòng khó chịu”
Chu Cơ đứng dậy, khom người nói: “Thần thiếp chúc đại vương mã đáo thành công, đừng có vác dấu bạt tai trở về a”
Tử Tân vừa rời khỏi ngự hoa viên đi về phía ngự thư phòng, chưa được bao lâu thì sau lưng có một người vội vã đuổi theo, gọi: “Kiếm…Hiên Viên thế huynh thỉnh dừng bước!”
Tử Tân vừa nghe xưng hô này lập tức cảm thấy quỷ dị: “Trâu sư?”
Trong mắt Trâu Diễn chợt lóe hồng quang rồi tắt phụt, Tử Tân quay người qua, Trâu Diễn nói: “Cô…Hôm trước bản tọa quan sát tinh tú, thấy thiên tượng hữu ý, hiện chỉ cho ngươi tới một chỗ, có thể tìm được một người, từ người này có thể tìm được Nữ Oa thạch”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook