Chiến Thất Quốc
-
Chương 21: Tiếng chuông mũi kiếm
Phượng hoàng máy giương mở đôi cánh, trong nháy mắt che lấp cả bầu trời.
Cả vùng đất đen kịt một mảnh, nó từ đường chân trời sà thấp xuống, tức khắc cát đá mù mịt, khói bụi cuồn cuộn!
Một luồng lửa đen bắn ầm lên trời cao, nổ vang một tiếng rung chuyển thiên địa, phượng hoàng máy giải thể!
Trong tích tắc lông phượng to như tòa lầu bay ào ra, lượn một vòng, rồi đồng loạt bay về phía sông Vị!
“Trụ vững!” Mặt Vương Tiễn toàn là máu, hốt hoảng thét: “Không thể lùi nữa, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi! Sau lưng chính là Hàm Dương! Vợ…con của các ngươi đều ở đó!”
Nhưng tiếng thét của hắn đã bị tiếng ầm ầm của cơ quan nhà đang lao xuống giữa sông lấn át!
Binh bại như núi đổ.
Hơn ngàn bệ cơ quan nhà ầm ầm lao xuống, khoảnh khắc rơi vào sông Vị, chúng chở theo vô số binh sĩ liên quân bắt đầu vượt sông, phượng máy nhào xuống mặt sông, vỡ thành ngàn vạn mảnh, khắp lòng sông tràn đầy những khúc gỗ trôi nổi.
Tín Lăng quân vung tướng kỳ, mười vạn bộ binh bắt đầu tranh nhau vượt sông!
Tiếng la giết vang vọng khắp thiên địa, nước sông Vị nhuốm màu đỏ thẳm, Vương Tiễn liều chết không lùi, dùng thi thể của năm ngàn Tần binh cuối cùng dựng nên một phòng tuyến hướng về phía dòng sông.
Liên quân lục quốc đã qua gần nửa, lúc này cho dù Tôn Vũ tái sinh cũng vô pháp xoay chuyển.
Tín Lăng quân tuổi quá sáu mươi, dưới cằm râu trắng tung bay, nhưng vẫn đội chiến khôi thép luyện, người mặc lân giáp đồng dẻo, tay cầm kiếm tướng quân, hai mắt nhìn chằm chằm bờ bên kia sông Vị.
“Báo_____! Tiền phong Yên quân đã qua sông Vị, Hàn Mặc theo sát phía sau!”
Tín Lăng quân quyết đoán kịp thời, nói: “Truyền lệnh! Sai Lạc Nghị rút về! Nếu Tần quốc dùng tính mạng của Thái tử Đan uy hiếp, thì lệnh Thủy Kính lĩnh quân tiêu diệt!”
Bàng Quyên dõi mắt trông về bình nguyên ngoài thành Hàm Dương, nơi giao tiếp giữa sông Kính và sông Vị có một đội xe chạy nhanh tới.
Bàng Quyên nói: “Tần quân vũ dũng”
Tín Lăng quân khẽ gật đầu, nói: “Đội đốc chiến của Tần vương thất đã ra, cho mời Bàng tướng quân suất Triệu kỵ vượt sông”
Bàng Quyên tiếp lệnh tiễn, không nhiều lời nữa, hạ lệnh: “Binh sĩ Triệu quốc! Theo ta qua sông!”
Những khúc gỗ khổng lồ chen chúc dầy đặc trên lòng sông, tấm chắn duy nhất, cuối cùng mà Tần quốc có thể dựa vào đã triệt để mất đi, lập tức quân đội Triệu quốc vạn mã xông pha, đại địa chấn động dữ dội, gần vạn người đồng loạt xung phong, lao về phía sông Vị.
Cả thiên địa như một mặt trống khổng lồ, tiếng vó ngựa tựa cự chùy, vô tình đánh nát điểm ý chí kháng cự sau cùng của Tần quốc.
Bàng Quyên khàn giọng hô: “Mối hận Trường Bình, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu_____!”
Vạn nhân tề thanh hò hét, tức khắc quân Tần vứt nón bỏ giáp, chạy về phía Hàm Dương, Vương Tiễn không cách nào xông lên được nữa, bị bức ép không ngừng lùi ra sau, phòng tuyến của quân Tần tan rã.
Cổng thành Hàm Dương chậm rãi khép chặt, cảnh thành phá đã ở ngay trước mắt, nhưng cấm quân vẫn tử thủ bốn cánh cổng thành, bách tính toàn thành vô cùng hoảng sợ, nghe thấy tiếng la giết không ngừng tiếp cận của đại quân.
“Ai cũng không được chạy!”
Chiến xa của thiên tử Doanh Chính phi rầm rập ra ngoài bình nguyên, dòng lũ đào binh kinh hoảng giẫm đạp lên nhau, vô số người sợ hãi dừng bước trước chiến xa cửu long.
Mây đen giăng kín, ánh chớp trong tầng mây quấn bện quay cuồng. Cuồng phong cuốn theo cát như lưỡi đao bén ngót cuồn cuộn xuyên qua bình nguyên.
Doanh Chính một thân long bào thiên tử đen nhánh, đứng trong cuồng phong, thét: “Nhặt binh khí của các ngươi lên! Xoay người lại! Cho dù chiến đấu đến chỉ còn mình Cô! Đại Tần ta cũng tuyệt không hàng kẻ địch_____!”
Trong tích tắc thế gian đen kịt một mảnh, Doanh Chính vung đại kiếm Hiên Viên, chỉ về phía bốn mươi bảy vạn liên quân lục quốc, quát: “Thiên tử đốc trận, kẻ nào muốn trốn chạy phải vượt qua xác của ta trước_____!”
Trong thành Hàm Dương trống trận dồn dập, toàn thành hét vang!
Tín Lăng quân cười nhạo: “Vùng vẫy giãy chết”
Nhật tinh ẩn diệu, sấm nổ xuyên tai, chớp giật vang rền trên đỉnh đầu năm mươi vạn người, mở màn cho trận quyết chiến cuối cùng.
Liên quân lục quốc như hồng thủy vỡ đê, như mãnh thú rống gầm, vô tình nuốt sống bại quân Tần quốc.
Dòng nước lũ kia đập tan Tần quân thảm bại, vồ tới Doanh Chính một thân một mình trên chiến xa thiên tử.
Doanh Chính một tay cầm chuôi kiếm, một tay nắm chặt bao kiếm, rút Hiên Viên kiếm ra.
Một luồng kim quang vút lên trời cao, mây đen kín trời vù vù tản ra, Hiên Viên kiếm bắn ra kiếm khí mênh mông, lao thẳng lên chính tầng mây, rồi khi bổ nhào xuống mặt đất, nó hệt cơn sóng thần ngất trời, thổi quét mà đi!
Hai tay Doanh Chính run rẩy kịch liệt, sống chết nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, chỉ về phía trước.
Đứng mũi chịu sào là bộ binh Yên quốc, đại địa như một tờ giấy nhẹ hẫng, bỗng nhiên bị hất tung, mấy chục vạn binh sĩ người ngã ngựa đổ, luồng kiếm mang kia quét ngang qua, bao trùm gần hết bình nguyên, uốn lượn tựa mặt trời mới mọc.
Vương đạo rời bao, kẻ nhìn thấy đều phải quỳ!
Doanh Chính khép mắt, khi mở mắt ra thì đồng tử đột nhiên co rút, khó có thể tin mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Năm mươi vạn người quỳ dầy đặc giữa bình nguyên, giống như bị một khí thế cực cường triệt để đè bẹp, thân Hiên Viên kiếm không ngừng rung động, thời gian dường như ngưng đọng tại thời khắc này, không một ai nhúc nhích.
Kim quang như sóng biển, từng lớp từng lớp quét qua những người đang quỳ trên mặt đất.
“Cô…Cô…” Doanh Chính thở dốc chốc lát, chợt rống lớn: “Tướng sĩ Đại Tần, đúng dậy! Giết_____! Giết cho ta!”
Cung Hàm Dương, ngự hoa viên.
Chu Cơ và Hạo Nhiên đồng thời ngừng động tác.
Hạo Nhiên hơi nhíu mày, hỏi: “Bạch Khởi, năm đó lúc ngươi chôn giết bốn mươi vạn hàng binh, trời có giáng dị triệu gì không?”
Chu Cơ hít một hơi khí lạnh, nói: “Chính nhi làm sao vậy! Không được, Hạo Nhiên, huyết khí quá nặng rồi!”
Mùi máu tanh gay mũi theo gió bay vào, thời khắc Hiên Viên kiếm rời vỏ, trời quang ngàn dặm chưa được mấy giây thì mây đen lại che kín lần nữa, lần này, giữa bầu trời quay cuồng cụm cụm mây màu đỏ huyết.
Chu Cơ thét chói tai: “Chính nhi muốn giết hàng binh! Hạo Nhiên! Mau cản nó lại!”
Hạo Nhiên đứng bật dậy, nhảy ra ngự hoa viên, như tiễn rời dây phóng về phía bờ sông Vị cách xa hơn mười dặm!
Ngoài thành Hàm Dương, sông Vị.
Đao kiếm trong tay Tần binh chém đến cong cả lưỡi, ba vạn binh sĩ xông vào trong trận, bắt đầu một trận đại đồ sát thảm tuyệt nhân hoàn.
Huyết dịch tím đen như tấm thảm từ dưới chân Doanh Chính trải ra phương xa, Tần quân không ngừng tiến lên tàn sát bốn mươi vạn liên quân quỳ san sát dưới mặt đất.
Toàn bộ đệ tử Mặc gia bị áp chặt xuống đất, vô pháp cựa quậy, lợi khí công thành không ai thao túng rơi xuống một bên như sắt vụn.
Thủy Kính sợ hãi nhìn Tần binh không ngừng tiếp cận, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, bốn mươi bảy vạn liên quân lục quốc đã bị giết tròn mười vạn!
Máu, thịt nát, đầu của mười vạn người đọng thành một tấm lưới sềnh sệch lớn, làm chậm tốc độ của Tần quân.
Mắt thấy Tần quân sắp giết tới trước mặt, Thủy Kính tuyệt vọng khép hai mắt lại, vào khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy phía xa trên cao phát ra một tiếng “Két” khẽ.
Tất cả cơ quan nhà duỗi chân gỗ ra, dựng đứng lên cao, đồng loạt dùng ống cường nỏ nhắm chuẩn tới một điểm xa nào đó trên bình nguyên.
“Bạo quân nghịch thiên…”
Hắc hỏa và giọng nói khàn khàn trong huyết vân giữa bầu trời hợp vào nhau, vạn tiễn cùng phát, bay về phía chiến xa cửu long của Doanh Chính!
Tiễn như mưa trút, Doanh Chính không kịp đề phòng, bị một cây lợi nỏ bắn xuyên qua bả vai, ghim hắn chặt xuống mặt đất. Hiên Viên kiếm tuột tay bay ra, rơi keng xuống đất.
Nháy mắt sức nặng trên người Thủy Kính nhẹ đi, gông xiềng được giải, liên quân lục quốc cuối cùng cũng khôi phục năng lực hành động, rốt cuộc chỉ trong một giây, tiếng hò hét quyết tử rung trời vang lên.
Nhưng còn chưa kịp hồi thần, thì vô số người lại chết thảm dưới cự mộc từ trên trời rơi xuống.
Thoáng chốc huyết nhục tứ tung, tiếng xương vỡ vụn kêu vang bốn phía, hơn trăm bệ cơ quan nhà không hẹn mà cùng tự phát hành động!
Cơ quan cự ốc giẫm đạp lên thân thể huyết nhục của quân bạn, quay đầu lao về phía chiến xa cửu long của quân vương Tần quốc!
Tín Lăng quân rốt cuộc hoảng hốt đứng dậy, hoàn toàn không biết đây là yêu pháp phương nào, vừa sống sót trong ranh giới sinh tử, lập tức thanh tỉnh, khàn giọng quát: “Giết_____! Phá thành tới nơi rồi! Không thể lùi!”
Cơ quan nhà ầm ầm lao lên, trở thành tấm chắn phía trước cùng, các binh sĩ nhặt lại đao kiếm, xông về phía chiến xa Doanh Chính.
Thế cục lại nghịch chuyển, cơ quan nhà, diều hâu máy cùng nhào lên giữa bình nguyên, nơi Doanh Chính ngã xuống.
Trong tích tắc cuối cùng, từ thành Hàm Dương bay ra một luồng lưu tinh màu bạc, bắn vào trong vòng vây.
Tiếng ầm ầm vang không ngớt, cơ quan quái vật chen chúc vào nhau, đắp nên một tòa lầu gỗ to như ngọn núi nhỏ.
Giữa khe hở gỗ đá, một luồng bạch mang bắn vụt ra.
Hiên Viên Tử Tân đứng giữa bình nguyên, chậm rãi mở hai mắt, cầm một chiếc chuông ngọc to cỡ bàn tay, thân chuông lưu chuyển quang hoa ấm áp.
Cách gần ngàn năm thời gian, đệ nhất thần khí thượng cổ lại hiện thế.
Tử Tân rung cánh tay, “Đương” một tiếng chuông ngân, cửu thiên cửu địa theo đó chấn động!
Nhân gian, tiên giới, thượng tam thiên không ngừng lay động dưới uy lực không gì sánh nổi này!
Nơi Hiên Viên Tử Tân đứng tựa như bùng phát trận lốc đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa tới nay, gào thét mà quét qua cả đại lục Thần Châu.
Thời điểm sáng thế lộng lẫy tỏa sáng ra vô số hạt bụi, thổi bay về phía thời gian xa xăm.
Tiếng chuông hình thành nên sóng trùng kích vô pháp ngăn trở, nháy mắt khuếch tán, như bẻ gẫy nghiền nát mà hủy tất cả cơ quan thành ngàn vạn mảnh vụn.
Vụn gỗ tung bay giữa không trung, bay về phía chân trời.
Tử Tân lại rung tay, tiếng chuông vang lần nữa!
Hắc hỏa phát ra tiếng gào thét sợ hãi, bay tản đi, giữa lòng trời, hồng vân tựa máu tan sạch, hiện ra nền trời trong vắt!
Tử Tân lại thuận tay rung, chiếc chuông phát ra tiếng “Đương” thứ ba.
Các binh sĩ xông đến trước mặt lập tức phun máu tươi, bay ra đằng sau.
Trong tiếng chuông đinh tai nhức óc, trăm vạn phàm binh đều thành sắt vụn!
Trường thương gãy rời, chiến xa vỡ nát, lân giáp tan sạch!
Gió lốc thổi quét qua khắp chiến trường sông Vị, trong tầm mắt toàn là tro bụi, vụn gỗ, sắt vỡ và cơ quan nát bấy.
Ba tiếng chuông ngân, tước đi khí giới của năm mươi vạn người.
Hiên Viên Tử Tân thu chuông ngọc về, không nói một lời, xoay người quay về Hàm Dương.
Mười ngày sau.
Tín Lăng quân thất bại trong gang tấc, bại lui ngoài thành Hàm Dương, Vương Tiễn suất quân truy sát không ngừng, đuổi liên quân lục quốc ra khỏi Hàm Cốc quan.
Doanh Chính đốc chiến, thân thụ trọng thương, Chu Cơ lâm triều thính chính*, không dám chậm trễ chút nào nữa. [*nghe báo cáo và quyết định sự vụ]
Kể từ năm binh lục quốc tấn công Hàm Dương, Tần quốc chính thức tiến vào thời đại Trữ quân, Lã Bất Vi, thái hậu tam phương phân quyền.
Lý Tư viết một lá thư, đưa Thái tử Đan quy Yên, dùng đó làm điều kiện nghị hòa với Yên quốc.
Sau khi về nước, Tín Lăng quân bị Ngụy vương tước binh quyền, ban rượu độc.
Trên chiến trường tứ tán thương sắt thiết lân, Hạo Nhiên dắt tay Cơ Đan, vác Hiên Viên kiếm trên lưng, chậm rãi ra khỏi thành Hàm Dương.
Cơ Đan quay đầu lại nhìn vào thành Hàm Dương một lần.
Hạo Nhiên nói: “Rốt cuộc ngươi cũng phải quay về, dù không vì nghị hòa giữa Tần và lục quốc, thì Yên quốc cũng không thể thiếu ngươi”
Cơ Đan gật gật đầu, nói: “Sư phụ, Trữ quân…Thương thế của Triệu Chính…”
Hạo Nhiên đỡ Cơ Đan lên ngựa, nói: “Một tiễn xuyên vai, chưa tổn thương đến nơi yếu hại, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe”
Cơ Đan thở dài một hơi, Hạo Nhiên tung mình lên ngựa, nói: “Đi thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Từ hôm nay trở đi, hai ngươi không thể gặp mặt nhau nữa”
Cơ Đan thầm rùng mình, nói: “Sư phụ…”
Cơ Đan suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật gật đầu, nói: “Lời sư phụ bảo chính là thiên ý, sau này đồ nhi và Triệu Chính, sẽ như thế nào?”
Hạo Nhiên đáp: “Mỗi người đều có con đường cần phải đi, hỏi nhiều vô ích”
Cơ Đan trầm ngâm thật lâu, nói: “Triệu Chính là quân chủ nhất thống thiên hạ, đồ nhi sẽ chết trong tay hắn, đúng không?”
Hạo Nhiên im lặng, lát sau nói: “Đừng nhìn lại nữa, đi thôi” Xong khẽ giật cương ngựa, “Giá!”
Nhất sư nhất đồ giục ngựa băng qua cầu Vị thủy, phi như bay về phía Đông Bắc.
——————
Quyển 2 – PHỤC HY CẦM – Hoàn
Quyển 3: KHÔNG ĐỘNG ẤN
Cả vùng đất đen kịt một mảnh, nó từ đường chân trời sà thấp xuống, tức khắc cát đá mù mịt, khói bụi cuồn cuộn!
Một luồng lửa đen bắn ầm lên trời cao, nổ vang một tiếng rung chuyển thiên địa, phượng hoàng máy giải thể!
Trong tích tắc lông phượng to như tòa lầu bay ào ra, lượn một vòng, rồi đồng loạt bay về phía sông Vị!
“Trụ vững!” Mặt Vương Tiễn toàn là máu, hốt hoảng thét: “Không thể lùi nữa, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi! Sau lưng chính là Hàm Dương! Vợ…con của các ngươi đều ở đó!”
Nhưng tiếng thét của hắn đã bị tiếng ầm ầm của cơ quan nhà đang lao xuống giữa sông lấn át!
Binh bại như núi đổ.
Hơn ngàn bệ cơ quan nhà ầm ầm lao xuống, khoảnh khắc rơi vào sông Vị, chúng chở theo vô số binh sĩ liên quân bắt đầu vượt sông, phượng máy nhào xuống mặt sông, vỡ thành ngàn vạn mảnh, khắp lòng sông tràn đầy những khúc gỗ trôi nổi.
Tín Lăng quân vung tướng kỳ, mười vạn bộ binh bắt đầu tranh nhau vượt sông!
Tiếng la giết vang vọng khắp thiên địa, nước sông Vị nhuốm màu đỏ thẳm, Vương Tiễn liều chết không lùi, dùng thi thể của năm ngàn Tần binh cuối cùng dựng nên một phòng tuyến hướng về phía dòng sông.
Liên quân lục quốc đã qua gần nửa, lúc này cho dù Tôn Vũ tái sinh cũng vô pháp xoay chuyển.
Tín Lăng quân tuổi quá sáu mươi, dưới cằm râu trắng tung bay, nhưng vẫn đội chiến khôi thép luyện, người mặc lân giáp đồng dẻo, tay cầm kiếm tướng quân, hai mắt nhìn chằm chằm bờ bên kia sông Vị.
“Báo_____! Tiền phong Yên quân đã qua sông Vị, Hàn Mặc theo sát phía sau!”
Tín Lăng quân quyết đoán kịp thời, nói: “Truyền lệnh! Sai Lạc Nghị rút về! Nếu Tần quốc dùng tính mạng của Thái tử Đan uy hiếp, thì lệnh Thủy Kính lĩnh quân tiêu diệt!”
Bàng Quyên dõi mắt trông về bình nguyên ngoài thành Hàm Dương, nơi giao tiếp giữa sông Kính và sông Vị có một đội xe chạy nhanh tới.
Bàng Quyên nói: “Tần quân vũ dũng”
Tín Lăng quân khẽ gật đầu, nói: “Đội đốc chiến của Tần vương thất đã ra, cho mời Bàng tướng quân suất Triệu kỵ vượt sông”
Bàng Quyên tiếp lệnh tiễn, không nhiều lời nữa, hạ lệnh: “Binh sĩ Triệu quốc! Theo ta qua sông!”
Những khúc gỗ khổng lồ chen chúc dầy đặc trên lòng sông, tấm chắn duy nhất, cuối cùng mà Tần quốc có thể dựa vào đã triệt để mất đi, lập tức quân đội Triệu quốc vạn mã xông pha, đại địa chấn động dữ dội, gần vạn người đồng loạt xung phong, lao về phía sông Vị.
Cả thiên địa như một mặt trống khổng lồ, tiếng vó ngựa tựa cự chùy, vô tình đánh nát điểm ý chí kháng cự sau cùng của Tần quốc.
Bàng Quyên khàn giọng hô: “Mối hận Trường Bình, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu_____!”
Vạn nhân tề thanh hò hét, tức khắc quân Tần vứt nón bỏ giáp, chạy về phía Hàm Dương, Vương Tiễn không cách nào xông lên được nữa, bị bức ép không ngừng lùi ra sau, phòng tuyến của quân Tần tan rã.
Cổng thành Hàm Dương chậm rãi khép chặt, cảnh thành phá đã ở ngay trước mắt, nhưng cấm quân vẫn tử thủ bốn cánh cổng thành, bách tính toàn thành vô cùng hoảng sợ, nghe thấy tiếng la giết không ngừng tiếp cận của đại quân.
“Ai cũng không được chạy!”
Chiến xa của thiên tử Doanh Chính phi rầm rập ra ngoài bình nguyên, dòng lũ đào binh kinh hoảng giẫm đạp lên nhau, vô số người sợ hãi dừng bước trước chiến xa cửu long.
Mây đen giăng kín, ánh chớp trong tầng mây quấn bện quay cuồng. Cuồng phong cuốn theo cát như lưỡi đao bén ngót cuồn cuộn xuyên qua bình nguyên.
Doanh Chính một thân long bào thiên tử đen nhánh, đứng trong cuồng phong, thét: “Nhặt binh khí của các ngươi lên! Xoay người lại! Cho dù chiến đấu đến chỉ còn mình Cô! Đại Tần ta cũng tuyệt không hàng kẻ địch_____!”
Trong tích tắc thế gian đen kịt một mảnh, Doanh Chính vung đại kiếm Hiên Viên, chỉ về phía bốn mươi bảy vạn liên quân lục quốc, quát: “Thiên tử đốc trận, kẻ nào muốn trốn chạy phải vượt qua xác của ta trước_____!”
Trong thành Hàm Dương trống trận dồn dập, toàn thành hét vang!
Tín Lăng quân cười nhạo: “Vùng vẫy giãy chết”
Nhật tinh ẩn diệu, sấm nổ xuyên tai, chớp giật vang rền trên đỉnh đầu năm mươi vạn người, mở màn cho trận quyết chiến cuối cùng.
Liên quân lục quốc như hồng thủy vỡ đê, như mãnh thú rống gầm, vô tình nuốt sống bại quân Tần quốc.
Dòng nước lũ kia đập tan Tần quân thảm bại, vồ tới Doanh Chính một thân một mình trên chiến xa thiên tử.
Doanh Chính một tay cầm chuôi kiếm, một tay nắm chặt bao kiếm, rút Hiên Viên kiếm ra.
Một luồng kim quang vút lên trời cao, mây đen kín trời vù vù tản ra, Hiên Viên kiếm bắn ra kiếm khí mênh mông, lao thẳng lên chính tầng mây, rồi khi bổ nhào xuống mặt đất, nó hệt cơn sóng thần ngất trời, thổi quét mà đi!
Hai tay Doanh Chính run rẩy kịch liệt, sống chết nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, chỉ về phía trước.
Đứng mũi chịu sào là bộ binh Yên quốc, đại địa như một tờ giấy nhẹ hẫng, bỗng nhiên bị hất tung, mấy chục vạn binh sĩ người ngã ngựa đổ, luồng kiếm mang kia quét ngang qua, bao trùm gần hết bình nguyên, uốn lượn tựa mặt trời mới mọc.
Vương đạo rời bao, kẻ nhìn thấy đều phải quỳ!
Doanh Chính khép mắt, khi mở mắt ra thì đồng tử đột nhiên co rút, khó có thể tin mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Năm mươi vạn người quỳ dầy đặc giữa bình nguyên, giống như bị một khí thế cực cường triệt để đè bẹp, thân Hiên Viên kiếm không ngừng rung động, thời gian dường như ngưng đọng tại thời khắc này, không một ai nhúc nhích.
Kim quang như sóng biển, từng lớp từng lớp quét qua những người đang quỳ trên mặt đất.
“Cô…Cô…” Doanh Chính thở dốc chốc lát, chợt rống lớn: “Tướng sĩ Đại Tần, đúng dậy! Giết_____! Giết cho ta!”
Cung Hàm Dương, ngự hoa viên.
Chu Cơ và Hạo Nhiên đồng thời ngừng động tác.
Hạo Nhiên hơi nhíu mày, hỏi: “Bạch Khởi, năm đó lúc ngươi chôn giết bốn mươi vạn hàng binh, trời có giáng dị triệu gì không?”
Chu Cơ hít một hơi khí lạnh, nói: “Chính nhi làm sao vậy! Không được, Hạo Nhiên, huyết khí quá nặng rồi!”
Mùi máu tanh gay mũi theo gió bay vào, thời khắc Hiên Viên kiếm rời vỏ, trời quang ngàn dặm chưa được mấy giây thì mây đen lại che kín lần nữa, lần này, giữa bầu trời quay cuồng cụm cụm mây màu đỏ huyết.
Chu Cơ thét chói tai: “Chính nhi muốn giết hàng binh! Hạo Nhiên! Mau cản nó lại!”
Hạo Nhiên đứng bật dậy, nhảy ra ngự hoa viên, như tiễn rời dây phóng về phía bờ sông Vị cách xa hơn mười dặm!
Ngoài thành Hàm Dương, sông Vị.
Đao kiếm trong tay Tần binh chém đến cong cả lưỡi, ba vạn binh sĩ xông vào trong trận, bắt đầu một trận đại đồ sát thảm tuyệt nhân hoàn.
Huyết dịch tím đen như tấm thảm từ dưới chân Doanh Chính trải ra phương xa, Tần quân không ngừng tiến lên tàn sát bốn mươi vạn liên quân quỳ san sát dưới mặt đất.
Toàn bộ đệ tử Mặc gia bị áp chặt xuống đất, vô pháp cựa quậy, lợi khí công thành không ai thao túng rơi xuống một bên như sắt vụn.
Thủy Kính sợ hãi nhìn Tần binh không ngừng tiếp cận, chỉ trong một khắc ngắn ngủi, bốn mươi bảy vạn liên quân lục quốc đã bị giết tròn mười vạn!
Máu, thịt nát, đầu của mười vạn người đọng thành một tấm lưới sềnh sệch lớn, làm chậm tốc độ của Tần quân.
Mắt thấy Tần quân sắp giết tới trước mặt, Thủy Kính tuyệt vọng khép hai mắt lại, vào khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy phía xa trên cao phát ra một tiếng “Két” khẽ.
Tất cả cơ quan nhà duỗi chân gỗ ra, dựng đứng lên cao, đồng loạt dùng ống cường nỏ nhắm chuẩn tới một điểm xa nào đó trên bình nguyên.
“Bạo quân nghịch thiên…”
Hắc hỏa và giọng nói khàn khàn trong huyết vân giữa bầu trời hợp vào nhau, vạn tiễn cùng phát, bay về phía chiến xa cửu long của Doanh Chính!
Tiễn như mưa trút, Doanh Chính không kịp đề phòng, bị một cây lợi nỏ bắn xuyên qua bả vai, ghim hắn chặt xuống mặt đất. Hiên Viên kiếm tuột tay bay ra, rơi keng xuống đất.
Nháy mắt sức nặng trên người Thủy Kính nhẹ đi, gông xiềng được giải, liên quân lục quốc cuối cùng cũng khôi phục năng lực hành động, rốt cuộc chỉ trong một giây, tiếng hò hét quyết tử rung trời vang lên.
Nhưng còn chưa kịp hồi thần, thì vô số người lại chết thảm dưới cự mộc từ trên trời rơi xuống.
Thoáng chốc huyết nhục tứ tung, tiếng xương vỡ vụn kêu vang bốn phía, hơn trăm bệ cơ quan nhà không hẹn mà cùng tự phát hành động!
Cơ quan cự ốc giẫm đạp lên thân thể huyết nhục của quân bạn, quay đầu lao về phía chiến xa cửu long của quân vương Tần quốc!
Tín Lăng quân rốt cuộc hoảng hốt đứng dậy, hoàn toàn không biết đây là yêu pháp phương nào, vừa sống sót trong ranh giới sinh tử, lập tức thanh tỉnh, khàn giọng quát: “Giết_____! Phá thành tới nơi rồi! Không thể lùi!”
Cơ quan nhà ầm ầm lao lên, trở thành tấm chắn phía trước cùng, các binh sĩ nhặt lại đao kiếm, xông về phía chiến xa Doanh Chính.
Thế cục lại nghịch chuyển, cơ quan nhà, diều hâu máy cùng nhào lên giữa bình nguyên, nơi Doanh Chính ngã xuống.
Trong tích tắc cuối cùng, từ thành Hàm Dương bay ra một luồng lưu tinh màu bạc, bắn vào trong vòng vây.
Tiếng ầm ầm vang không ngớt, cơ quan quái vật chen chúc vào nhau, đắp nên một tòa lầu gỗ to như ngọn núi nhỏ.
Giữa khe hở gỗ đá, một luồng bạch mang bắn vụt ra.
Hiên Viên Tử Tân đứng giữa bình nguyên, chậm rãi mở hai mắt, cầm một chiếc chuông ngọc to cỡ bàn tay, thân chuông lưu chuyển quang hoa ấm áp.
Cách gần ngàn năm thời gian, đệ nhất thần khí thượng cổ lại hiện thế.
Tử Tân rung cánh tay, “Đương” một tiếng chuông ngân, cửu thiên cửu địa theo đó chấn động!
Nhân gian, tiên giới, thượng tam thiên không ngừng lay động dưới uy lực không gì sánh nổi này!
Nơi Hiên Viên Tử Tân đứng tựa như bùng phát trận lốc đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa tới nay, gào thét mà quét qua cả đại lục Thần Châu.
Thời điểm sáng thế lộng lẫy tỏa sáng ra vô số hạt bụi, thổi bay về phía thời gian xa xăm.
Tiếng chuông hình thành nên sóng trùng kích vô pháp ngăn trở, nháy mắt khuếch tán, như bẻ gẫy nghiền nát mà hủy tất cả cơ quan thành ngàn vạn mảnh vụn.
Vụn gỗ tung bay giữa không trung, bay về phía chân trời.
Tử Tân lại rung tay, tiếng chuông vang lần nữa!
Hắc hỏa phát ra tiếng gào thét sợ hãi, bay tản đi, giữa lòng trời, hồng vân tựa máu tan sạch, hiện ra nền trời trong vắt!
Tử Tân lại thuận tay rung, chiếc chuông phát ra tiếng “Đương” thứ ba.
Các binh sĩ xông đến trước mặt lập tức phun máu tươi, bay ra đằng sau.
Trong tiếng chuông đinh tai nhức óc, trăm vạn phàm binh đều thành sắt vụn!
Trường thương gãy rời, chiến xa vỡ nát, lân giáp tan sạch!
Gió lốc thổi quét qua khắp chiến trường sông Vị, trong tầm mắt toàn là tro bụi, vụn gỗ, sắt vỡ và cơ quan nát bấy.
Ba tiếng chuông ngân, tước đi khí giới của năm mươi vạn người.
Hiên Viên Tử Tân thu chuông ngọc về, không nói một lời, xoay người quay về Hàm Dương.
Mười ngày sau.
Tín Lăng quân thất bại trong gang tấc, bại lui ngoài thành Hàm Dương, Vương Tiễn suất quân truy sát không ngừng, đuổi liên quân lục quốc ra khỏi Hàm Cốc quan.
Doanh Chính đốc chiến, thân thụ trọng thương, Chu Cơ lâm triều thính chính*, không dám chậm trễ chút nào nữa. [*nghe báo cáo và quyết định sự vụ]
Kể từ năm binh lục quốc tấn công Hàm Dương, Tần quốc chính thức tiến vào thời đại Trữ quân, Lã Bất Vi, thái hậu tam phương phân quyền.
Lý Tư viết một lá thư, đưa Thái tử Đan quy Yên, dùng đó làm điều kiện nghị hòa với Yên quốc.
Sau khi về nước, Tín Lăng quân bị Ngụy vương tước binh quyền, ban rượu độc.
Trên chiến trường tứ tán thương sắt thiết lân, Hạo Nhiên dắt tay Cơ Đan, vác Hiên Viên kiếm trên lưng, chậm rãi ra khỏi thành Hàm Dương.
Cơ Đan quay đầu lại nhìn vào thành Hàm Dương một lần.
Hạo Nhiên nói: “Rốt cuộc ngươi cũng phải quay về, dù không vì nghị hòa giữa Tần và lục quốc, thì Yên quốc cũng không thể thiếu ngươi”
Cơ Đan gật gật đầu, nói: “Sư phụ, Trữ quân…Thương thế của Triệu Chính…”
Hạo Nhiên đỡ Cơ Đan lên ngựa, nói: “Một tiễn xuyên vai, chưa tổn thương đến nơi yếu hại, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe”
Cơ Đan thở dài một hơi, Hạo Nhiên tung mình lên ngựa, nói: “Đi thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Từ hôm nay trở đi, hai ngươi không thể gặp mặt nhau nữa”
Cơ Đan thầm rùng mình, nói: “Sư phụ…”
Cơ Đan suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật gật đầu, nói: “Lời sư phụ bảo chính là thiên ý, sau này đồ nhi và Triệu Chính, sẽ như thế nào?”
Hạo Nhiên đáp: “Mỗi người đều có con đường cần phải đi, hỏi nhiều vô ích”
Cơ Đan trầm ngâm thật lâu, nói: “Triệu Chính là quân chủ nhất thống thiên hạ, đồ nhi sẽ chết trong tay hắn, đúng không?”
Hạo Nhiên im lặng, lát sau nói: “Đừng nhìn lại nữa, đi thôi” Xong khẽ giật cương ngựa, “Giá!”
Nhất sư nhất đồ giục ngựa băng qua cầu Vị thủy, phi như bay về phía Đông Bắc.
——————
Quyển 2 – PHỤC HY CẦM – Hoàn
Quyển 3: KHÔNG ĐỘNG ẤN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook