Chiến Thất Quốc
Chương 12: Phục hi cầm ● thao túng nhân tâm

Gương Côn Lôn không ngừng rung động, Hạo Nhiên cầm kính chiếu qua, một luồng kim quang phá vỡ mặt biển, huyết thủy cuồn cuộn dạt sang hai bên.

Hạo Nhiên hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Gương Côn Lôn có sinh mệnh ư?”

Tử Tân đáp: “Hai chúng ta không phải cũng là thần khí hóa hình sao, có gì đáng ngạc nhiên? Chắc do nó chưa nạp đủ tinh hoa nhật nguyệt nên không thể thoát thai thôi”

Hạo Nhiên lắc đầu nói: “Ta cảm thấy gương Côn Lôn không giống vậy lắm”

Hạo Nhiên đưa một tay ra nâng ngang gương cổ, gương Côn Lôn xoa tròn rời khỏi lòng bàn tay, ánh sáng rực rỡ nhảy nhót, đan xen giữa mặt gương, thần khí không ngừng khuếch đại, trải dài, vững vàng trôi nổi trên mặt huyết thủy.

Gương Côn Lôn tựa như một chiếc bè nổi khổng lồ, sau khi rời bờ bèn từ từ trôi vào giữa huyết hải.

Hạo Nhiên và Tử Tân đứng trên chiếc gương đưa mắt nhìn quầng sáng không ngừng tiếp cận kia.

“Đừng đi qua!” Tử Tân kéo Hạo Nhiên lại.

Giữa huyết hải là một cụm sương mù sắc đỏ, trong sương mù loáng thoáng có bóng người, nhìn không chân thật. Hạo Nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay phát ra một luồng sóng âm, xung quanh nháy mắt tĩnh lặng.

Sóng âm quét ngang qua, nước biển lặng lẽ lay động tường sóng, thổi tan sạch huyết vụ, Tử Tân và Hạo Nhiên đồng thời hít vào một hơi lãnh khí.

“Kia là ai?!”

“Phục Hi cầm?!”

Một nam tử toàn thân xích lõa bị giam cầm trên mặt biển, lơ lửng giữa không trung.

Làn da hắn trắng nõn, trên người vết thương chồng chất, máu đỏ tươi rỉ ra từ các vết thương trên toàn thân thể men theo mắt cá chân nhỏ xuống biển.

Mái tóc đen nhánh của hắn xõa tung trên bả vai, nhắm chặt hai mắt, mím đôi môi mỏng sắc bén, trên môi không có tý huyết sắc nào, sắc mặt tái nhợt đến ghê người.

Tên nam tử xích lõa kia tựa như một bức tượng bạch ngọc bất động hãi nhân.

Hắn cuộn tròn thân thể ôm chặt một vật trước người, an tĩnh trôi nổi giữa không trung, vật trong ngực chính là một cây hắc mộc cầm cổ xưa.

Dây đàn xuất phát từ thân đàn đan xen ra một cách bất thường, sợi dây mảnh lặp đi lặp lại siết chặt toàn thân nam tử kia, cổ tay, mắt cá chân, cổ, eo bụng đều bị vô số dây đàn tỏa hào quang tím nhạt cắt đứt, da thịt rách toác.

Hạo Nhiên run giọng nói: “Đây rốt cuộc là ai? Bị giam cầm bao lâu rồi? Tại sao phải hứng chịu khốc hình này?!”

Hạo Nhiên tiến lên một bước, Tử Tân lập tức giữ chặt y lại, nói: “Đừng vọng động!”

Máu nhỏ tí tách lên mặt gương như mưa, Hạo Nhiên chịu đựng cảm giác chua xót trong mũi, đưa tay qua sờ, huyết dịch men theo cổ tay chảy xuống, thấm ướt ống tay áo hắn.

Tử Tân trầm giọng nói: “Trước tiên phải cắt đứt một dây trong đó…”

Tử Tân bảo vệ Hạo Nhiên sau lưng, nói: “Nếu có chút dị trạng nào, ngươi hãy dùng hỗn nguyên chân khí chém đứt dây đàn, không được do dự, Đông Hoàng chỉ sai chúng ta đem Phục Hi cầm trở về chứ không nói rõ phải giữ nó nguyên vẹn hay không…”

Hạo Nhiên nói: “Ngươi cẩn thận chút”

Tử Tân hơi trầm ngâm rồi hoạt động cổ tay, giữa năm ngón tay tỏa ra kim quang chói mắt, đầu ngón tay nháy mắt hóa thành sắc kim thiết.

Hắn nhấn lên một trong những sợi dây của Phục Hi cầm.

Giờ phút này hai người vẫn chưa biết Phục Hi cầm đang trấn giữ thứ gì, chỉ cho rằng nam tử ôm đàn kia chính là yêu linh bị vây khốn, mà dù yêu quái có đạo hạnh tu vi cao tới đâu chăng nữa cũng không thể vượt qua khỏi hai người thân là thần khí thái cổ bọn mình, huống hồ ngoài mật thất còn có một con yêu hồ tiền triều trấn giữ, có gì đáng lo nữa?

Nhưng người Phục Hi cầm trói buộc không phải yêu quỷ, mà là “Môi giới”.

Nam tử nọ chính là mắt trận của Trấn yêu huyết hải trận, trận này do Thái Thượng Lão Quân tạo thành, đầu tiên phải lấy thần binh trấn linh hồn tàn bạo trước, hòa tan huyết khí của nó, sau đó lấy huyết khí đó làm khóa để trói buộc loại yêu nghịch thiên cực cường đại.

Sau trận chiến tranh giành, Hoàng Đế đã dùng phương pháp này, hắn đã lấy muôi yêu “Hổ gầm” làm lưỡi dao, chọc thấu thủ cấp Hình thiên làm môi giới để trấn giữ thủy tổ của Cửu Lê tộc Xi Vưu ở dốc Tây Thủy Bộc Dương.

Lão Quân thiết Trấn yêu ngũ huyền trận vốn có ẩn ý. Dây đàn phân làm cung, thương, giác, chủy, vũ; chia nhau trấn ngũ hành, ngũ tượng cùng ngũ tạng, lách ứng với cung, phổi ứng với thương, gan ứng với giác, tim ứng với chủy, thận ứng với vũ, rồi âm thầm gộp “Ngũ khí triêu nguyên” của Đạo gia lại, Tử Tân hồ đồ đưa tay ra, không chiếu theo thứ tự bố trận mà cưỡng ép phá trận, đúng là đại kỵ.

Hạo Nhiên chợt ý thức được gì đó, đang định lên tiếng thì ngón tay Tử Tân đã phủ lên sợi dây dàn đầu tiên đang lăng không cắt vào nam tử nọ rồi.

“Tử Tân?”

Tử Tân ngừng động tác, ngón tay phát ra kim quang, Hiên Viên kiếm và Phục Hi cầm có vẻ đang so găng với nhau, Hạo Nhiên không dám cắt ngang.

Nhãn thần Tử Tân trống rỗng, khi chạm lên sợi dây đàn đầu tiên thì trong đầu “Vù” một tiếng, giống như gặp phải một đòn nghiêm trọng.

Tiếng vọng trong dây đàn mãnh liệt ập tới, tinh thần của Tử Tân tựa một chiếc thuyền lá nhỏ giữa mặt biển, nháy mắt bị con sóng lớn nhấn chìm.

Đôi mắt nhắm chặt của Tử Tân chợt mở ra, dây đàn căng đứt.

“Sao vậy?” Hạo Nhiên lo lắng hỏi.

Đầu Tử Tân đẫm mồ hôi, khoát tay ý bảo không sao, Hạo Nhiên nói: “Phục Hi cầm có thể thao túng nhân tâm, vừa rồi ngươi nghe được gì?!”

Ngay sau đó, giọng nói của người thứ ba vang lên trên mặt biển mênh mông, khiến Hạo Nhiên và Tử Tân không thể tự chủ rùng mình trong lòng.

“Đông Hoàng chuông…là vật gì?”

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, nam tử bị dây đàn trói buộc đang chầm chậm mở mắt ra.

Ánh mắt hắn mê ly, tan rã, chỉ thoáng chốc sau, huyết hải liền trào dâng con sóng dữ ngất trời!

Hạo Nhiên thét lớn một tiếng, Tử Tân quát: “Coi chừng!”

Vòi rồng máu khổng lồ từ trung tâm vút lên cao, một tiếng chuông quét ngang qua, màn trời tử sắc nổ ầm thành vạn mảnh, vòm trời như đỉnh thủy tinh vỡ vụn nháy mặt sụp xuống.

“Hạo Nhiên_____!” Tử Tân rống giận.

Nháy mắt năm sợi dây của Phục Hi cầm lần lượt đứt đoạn! Dây đàn tung bay trong bão táp, Tử Tân quát lớn một tiếng, lao về phía vòi rồng khổng lồ đang vọt cao kia.

Ngoài điện Hiên Viên.

Đại địa khẽ chấn động, Đát Kỷ ngồi thẳng người dậy, nghi hoặc ngước đầu nhìn thoáng qua kim tượng.

“Sao thế này?”

Chấn động càng lúc càng rõ, Đát Kỷ hít vào một hơi, thét chói tai: “Hỉ Mị! Quý Nhân! Đi mau!”

Sóng trùng kích Đông Hoàng chuông khua ra dắt theo kim quang vạn trượng của Hiên Viên kiếm phá tan nóc điện, lấy Thủ Dương sơn làm điểm trung tâm, “vù” một tiếng lan rộng ra.

Huyết vụ bốc hơi không ngừng từ sau điện tràn ra, giống như một con yêu thú ngủ say dưới lòng đất há to cái miệng máu gầm thét, vô số khói đỏ thoát ra đỉnh núi, phun lên trời cao, huyết vụ tầng tầng lớp lớp che khuất ánh mặt trời chói chang, hình thành nên một tầng mây thật dầy, thoáng chốc âm phong gào thét, oán quỷ kinh thiên!

Đát Kỷ, Vương Quý Nhân, Hỉ Mị dừng chân trên sườn núi, lòng hãy còn sợ hãi mà nhìn lên bầu trời.

“Rốt cuộc bọn họ đã thả cái gì ra vậy?!” Vương Quý Nhân nhíu mày nói: “Lẽ ra ngươi không nên để bọn họ tiến vào”

Đát Kỷ lẩm bẩm: “Ta…Ta đâu biết…Thế này thì xong rồi”

Hỉ Mị thét: “Đại vương ca ca ra rồi kìa!”

Trên bầu trời truyền tới một giọng nói trầm nặng mà phẫn nộ, vang dội khắp mặt đất.

“Ngô chi vu nhân dã, thùy hủy thùy dự?!” [*Ta đối với mọi người chưa từng phỉ báng hay ca ngợi bất cứ ai]

“Loại yêu nghiệt gì thế!” Tử Tân giận dữ rống.

Hắn quay đầu qua, trông thấy một nam tử toàn thân xích lõa, máu me đầm đìa, chợt sững sờ: “Đó không phải ngươi sao?!”

Nam tử nọ bế ngang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mờ mịt lắc lắc đầu với Tử Tân.

“Hạo Nhiên!”

Hạo Nhiên bị rống như vậy, rốt cuộc cũng tỉnh lại, mơ hồ nhìn lên trời.

Mây đen che khuất mặt trời, trên mặt đất âm phong chốn chốn, tiếng thét chói tai của Đát Kỷ từ xa truyền lại, Hạo Nhiên chợt quay đầu qua hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam tử nọ không chút biểu cảm đáp: “Công Tôn Khởi”

Hạo Nhiên giãy dụa xuống đất, nói: “Thứ đồ chơi trên trời là cái gì vậy?!”

“Hạo Nhiên_____!” Tử Tân thần tốc lao về phía y.

Trên trời mây đỏ quay cuồng, rít gào giận dữ, tầng mây chồng chất lên nhau tạo thành một gương mặt khổng lồ, gương mặt to cả ngàn khoảnh vuông kia chuyển hướng sang Hạo Nhiên, mở hai mắt ra!

Tử Tân nhảy lên giữa không trung, quanh mình binh mang tản mác, thần quang ngất trời, Hạo Nhiên khó khăn nhảy tới trước, trở tay chụp vào giữa không trung, vững vàng bắt lấy chuôi Hiên Viên kiếm!

Trong con mắt của gương mặt yêu bắn ra hai đạo huyết quang, kế tiếp hợp làm một xông về phía Hạo Nhiên!

Hạo Nhiên một tay cầm kiếm, một tay cầm bao rút mạnh, thiên địa rung chuyển, tứ hải chấn động không ngừng!

Hiên Viên kiếm rời bao!

Nháy mắt kim quang vạn đạo, thân Hiên Viên kiếm khó khăn ngăn trở luồng huyết quang kia!

“A a a a a______!” Hạo Nhiên cao giọng hét vang, hai tay đỡ Hiên Viên kiếm liều mạng chặn cổ hồng quang kia! Hiên Viên kiếm rung vù một tiếng, thân kiếm xoay chuyển một góc độ cực nhỏ, hồng quang bị phản xạ xuống dưới chân núi.

Một tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên, cả ngàn dặm dưới chân núi Thủ Dương bỗng chốc trở thành đất hạn, đôi yêu mục kia nhắm lại, tầng mây lùi về phương tây.

Nháy mắt trong hồng vân lại vô thanh vô tức cuộn tới một dải huyết lụa, trên sườn núi truyền tới tiếng thét chói tai của tiểu nữ sinh.

“Tiêu rồi!”

Hạo Nhiên bay lên không trung, nhưng chỉ thấy bầu trời quang đãng, nắng gắt như lửa đốt, huyết vân đã biến mất tăm mất tích.

“Tử Tân?” Hạo Nhiên tra kiếm vào bao, cầm đại kiếm, thả lỏng một tay, Hiên Viên kiếm rớt bịch xuống đất.

Hạo Nhiên khó có thể tin nhặt kiếm lên, quát: “Tử Tân!”

Hiên Viên kiếm phát ra giọng nói mỏi mệt: “Cô…không còn sức để hóa hình nữa, để Cô nghỉ ngơi trước đã…”

Lúc này Hạo Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, giắt kiếm ra sau lưng, nói: “Mới nãy rốt cuộc là…”

Chưa nói dứt thì thình lình lãnh trọn một bạt tai.

Đát Kỷ lao lên đỉnh núi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc các ngươi thả cái thứ gì ra vậy hả! Hỉ Mị bị con yêu nghiệt kia bắt đi mất rồi!”

Tên nam nhân kêu là Công Tôn Khởi kia nhấc Phục Hi cầm nát bấy lên, hờ hững nói: “Ngươi tên Đông Hoàng chuông à? Đi tìm bộ y phục cho ta mặc”

“…”

Đát Kỷ và Hạo Nhiên lúc này mới nhớ tới, trong huyết trì còn thả ra một người nữa.

Trận đại chiến bất ngờ nọ khiến cho chân núi Thủ Dương thủng thêm một cái hố to tối thui, hố to chiếm diện tích gần trăm dặm, thần điện Hiên Viên bị hủy hơn phân nửa, gạch nát ngói bể khắp nơi, Đát Kỷ khóc không ra nước mắt ngồi lên một tảng đá vỡ, tóc tai bù xù, lại thở dài một hơi.

Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Ngươi chính là Bạch Khởi? Ngươi có còn nhớ tại sao Lão Quân lại giam ngươi trong điện Hiên Viên không?”

Bạch Khởi mờ mịt lắc lắc đầu, có vẻ chả nhớ được gì.

Đát Kỷ hung hăng nắm lấy cánh tay Hạo Nhiên, móng tay gần như muốn cắm vào trong thịt, tức giận mắng: “Lão nương đây kệ đời hắn là Bạch Khởi hay Hắc Khởi gì! Con yêu nghiệt kia bắt Hỉ Mị đi mất rồi!”

Hạo Nhiên ăn đau nói: “Ngươi chờ chút! Để ta nghĩ cặn kẽ trước đã, hiện tại Tử Tân ngay cả nói chuyện cũng nói không nổi, con yêu vật trên trời nọ nhất định là một kẻ lợi hại. Bà già ngươi la hét om sòm bên tai ta thì ích lợi gì!”

Hạo Nhiên gầm thét: “Câm miệng cho ta!”

Đát Kỷ bị dọa nhảy dựng, không dám lên tiếng nữa, ngồi một hồi lại bắt đầu thút thít khóc.

Vương Quý Nhân đang thu thập của cải ở sau điện, nhà của tam yêu đã bị phá nát bét rồi, nàng xách một cái bao bố ra nói: “Tỷ tỷ, ta xuống núi tìm ít đồ”

Hạo Nhiên cười khổ nói: “Ngươi trái lại không hề lo lắng cho sự sống chết của Hỉ Mị”

Vương Quý Nhân lạnh lùng nói: “Trốn tới Hiên Viên rồi mà cũng không thoát, lỡ tìm không được Hỉ Mị thì cứ ăn thịt hai đứa đồ nhi phàm nhân của ngươi là được chứ gì”

“…”

Hạo Nhiên bị Đát Kỷ khóc than đến tâm phiền ý loạn, thuận tay cuốn y tụ nhét vào lỗ tai.

Y lẳng lặng nhìn Phục Hi cầm đã đứt sạch năm dây, trên gương Côn Lôn thì nứt một lằn, Hạo Nhiên không ngừng suy tư trong tĩnh lặng.

Gương Côn Lôn chỉ dẫn mình tới tìm Phục Hi cầm, chẳng lẽ giữa thần khí có thể cảm ứng lẫn nhau? Lý Tư từng bảo gương Côn Lôn vốn sai hắn tới tìm Huỳnh Hoặc tinh…Đúng rồi!

“Lý Tư đâu?” Hạo Nhiên ngước đầu lên hỏi.

Đát Kỷ u sầu đáp: “Hai năm trước đã hạ sơn rồi”

Hạo Nhiên nghi hoặc: “Hai năm trước?”

Đát Kỷ gật gật đầu đáp: “Huyết trì kia của Lão Quân vốn do Thái Thanh cảnh hóa thành…”

Hạo Nhiên đứng bật dậy, run giọng nói: “Ta…Chúng ta vào đó bao nhiêu năm rồi?”

Đát Kỷ làm động tác “OK” với Hạo Nhiên, Hạo Nhiên suýt nữa ngất xỉu, nói: “Ba năm rồi?”

Hạo Nhiên giống như bị sét giáng xuống đầu, đứng chết trân tại chỗ, đầu óc trống rỗng, lát sau, Bạch Khởi vỗ vỗ vai y, Hạo Nhiên chỉ thấy miệng hắn đóng đóng mở mở, chẳng biết đang nói gì.

“Cái gì?” Hạo Nhiên rốt cuộc cũng hồi thần lại.

Bạch Khởi nói: “Nữ tử vừa xuống núi lúc nãy đẹp ghê, là khuê tú nhà ai thế?!”

“…”

Hạo Nhiên vung Hiên Viên kiếm vỗ mạnh một phát, Bạch Khởi lăn đùng ra đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương