Chiến Thần
-
Chương 28: Thoát nạn
Sau khi chạy lên mặt đất, tim Đường Vũ còn đang đập thình thịch, cứ nhảy vọt mấy mét mấy mét, đối với cậu quả thật quá kích thích.
64279081ncvrdb,el15^*[email protected] Huyết Phong @dm74jc98yu$/},2030hz$,
Đường Vũ nhìn ra sau, dưới vùng đất bằng phẳng bình thường này, lại có một căn cứ bí mật ngoài liên bang, quả thật không thể nào tin nổi.
Không hỏi nhân vật mục tiêu của Ian đâu rồi, tin rằng nhất định sẽ không có một đáp án tốt.
Ian tiếp tục ôm Đường Vũ nhanh chóng lướt qua từng vùng đá vụn.
Đường Vũ cũng không dám bảo đối phương buông cậu xuống, cậu biết nếu cậu thật sự dám nói ra, tuyệt đối chỉ là khoe mẽ mà thôi, ngoan ngoãn nằm yên là hơn.
Mấy giây sau, Đường Vũ đột nhiên phản ứng lại, hai người đã lên mặt đất, không khí nơi này vô cùng kém!
Đường Vũ nghĩ nghĩ, ôm chặt cổ anh bằng một tay, tay kia thì tháo trang bị phòng hộ của mình xuống, nhẹ chụp lên mặt anh, ngũ quan xuất sắc của đối phương lập tức bị mặt nạ xấu xí bao kín.
“Lượng vận động của anh quá lớn, anh cần cái này hơn tôi.” Đường Vũ nghiêm túc nhìn Ian nói.
Cậu cảm thấy người đó đang nhìn cậu, hai người hiện tại đang ở tư thế này, lại thêm “thâm tình nhìn nhau” như thế, Đường Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân không thoải mái, không dám nhìn vào đôi mắt đó nữa.
Nhưng rất nhanh, trang bị lại bị chụp lên mặt cậu.
Đường Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, vội muốn đẩy ra, nói: “Tôi không sao, tôi ở trên hành tinh nhân tạo…”
“Phục tùng tôi, học viên bổ khuyết.” Giọng người đó rất lạnh, thấp trầm, không cho phép nghi ngờ.
Đường Vũ không dám nói thêm một chữ.
Rất nhanh, sau lưng họ hình như có âm thanh, càng lúc càng lớn.
Người trong căn cứ đuổi theo rồi! Nghe âm thanh đó, dường như là điều khiển cơ giáp tới.
Cho dù tốc độ của Ian có nhanh, cũng không thể nào so với cơ giáp!
Đường Vũ đang lo lắng, chợt liếc mắt thấy một thứ to lớn màu đen gần đó, trong cuồng phong phần phật của hành tinh bỏ hoang này vẫn không tổn hại chút khí thế nào, ngay cả gió cát cũng không thể dừng lại một chút nào trên thân hình to lớn đó, đó là Sisyphus!
Hai người đến dưới chân Sisyphus, Ian liền đặt Đường Vũ xuống đất.
Đoán được Ian muốn làm gì, Đường Vũ nhắc nhở: “Thượng tá, Sisyphus không còn năng lượng nữa.”
“Có năng lượng dự bị.”
“Cái đó chỉ có thể duy trì được mấy phút trong trạng thái chờ máy bình thường nhất.”
“Đủ rồi.”
Không tiếp tục phí lời, Đường Vũ biết, nếu Ian Clermont đã nói đủ rồi, thì sẽ không có vấn đề nữa.
Hiện tại vấn đề là, cậu nên làm sao?
Cậu ngửa đầu nhìn người khổng lồ bằng sắt thép kia, trong đầu đặc sệt.
“Cởi quần áo ra.” Ian Clermont đột nhiên nói.
Cho dù biết đối tượng mà đối phương nói câu này vào lúc này trăm phần trăm là mình, Đường Vũ vẫn cảm thấy, cậu xuất hiện ảo giác.
Cởi… quần áo?
Đối với một con chim non vô tri, Ian biểu hiện đủ nhẫn nại, thế là anh giải thích cho Đường Vũ: “Tôi dẫn cậu vào, nhưng bộ quần áo này không được, quần áo rộng sẽ có thể gây nghẹt thở.”
Lúc này Đường Vũ mới phản ứng kịp.
Lên cơ giáp, nhất định phải mặc trang phục thao tác, nếu không có trang phục thao tác, thì thà *** cũng không thể mặc cái khác, nếu không sẽ nghẹt thở hoặc dẫn đến huyết dịch không lưu thông… vậy hiện tại cậu phải *** tiến vào sao? Còn cùng với… người đàn ông này?
Trời!
Đây thật sự là khảo nghiệm lớn nhất dành cho cậu từ sau khi đến thế giới này.
Ngay cả khi học thuộc lịch sử liên bang cũng không khiến cậu đau đầu như thế.
Nhưng cậu không có chọn lựa nào khác, hơn nữa cậu nhất định phải lập tức thi hành.
Đấu tranh tư tưởng chỉ tiến hành trong một thoáng, vì không làm lỡ thời gian quý báu của mình và thượng tá, Đường Vũ nhanh chóng cởi áo trên, tháo dây nịt, hai ba cái lột quần bước lên, bình thường khi lên giường cậu cũng chưa từng làm động tác này nhanh như vậy.
May mắn nhất là, cậu còn mặc quần lót, không phải thật sự ***…
Sau khi cởi sạch, cậu nhìn thượng tá, may mà trang bị hô hấp đã che đi phần lớn biểu cảm, còn che luôn gương mặt đỏ muốn bốc khói của cậu.
Dường như Ian hoàn toàn không để ý đến sự lúng túng tỏa ra từ mỗi một tế bào trên toàn thân thiếu niên, ôm eo mang người lên, nhanh nhẹn lên chỗ ngực Sisyphus, đặt người vào một chỗ có thể đặt chân không mấy rõ ràng.
Đó là chỗ đứng đặc biệt thiết kế để bảo dưỡng cơ giáp.
Chuyện đến nước này, Đường Vũ cũng không lúng túng nữa, nhanh chóng kết nối với hệ thống của Sisyphus, cài trình tự khiến cơ giáp không thấy sự tồn tại của cậu mà trước kia cậu đã từng làm.
Sau khi làm xong, cậu ra hiệu cho Ian, đối phương liền ôm cậu lên, tiến vào trong khoang ngực của Sisyphus, vào dịch cảm ứng.
Cơ giáp đã khởi động, màu lam sáng rực khiến Đường Vũ dù đã không phải lần đầu bước vào vẫn cảm thấy đẹp đến mức nghẹt thở.
Nhưng vừa thấy thượng tá sát bên cạnh, tất cả ảo tưởng tốt đẹp đều vỡ nát.
Hoàn toàn không chịu khống chế, những suy nghĩ hỗn loạn nên có và không nên có trong đầu đều chảy hết ra ngoài.
Đường Vũ lập tức nản lòng thoái chí, cậu còn không thể tự khống chế mình trong dịch cảm ứng, chỉ biết não cậu dường như lại chảy đầy đất, vét cũng vét không hết.
Trời ơi! Đừng chảy tiếp nữa!
Khiến cậu sợ nhất là, cậu không biết lúc này rốt cuộc mình đang nghĩ gì, mà thượng tá Clermont lại có thể cảm ứng được cậu nghĩ những gì? Tuyệt đối không thể nào là mấy cảnh tượng hạn chế kia nha!!
“Học viên bổ khuyết, tập trung tinh thần.”
Xin lỗi thượng tá, tôi không biết tôi đang nghĩ gì nữa, tôi hoàn toàn không thể khống chế suy nghĩ của mình, cho nên nếu anh phát hiện có gì đó thì nhớ đừng có để ý, xin lỗi xin lỗi!
Động tác khống chế cơ giáp của Ian Clermont khựng lại một chút. Chuyện này chưa từng diễn ra trong cuộc sống làm người điều khiển của anh, anh chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà không tự chủ dừng động tác vốn nên tiến hành, cho dù chỉ chớp mắt!
Sau khi anh nghe được lời Đường Vũ, thoáng chốc đó đột nhiên cảm nhận được suy nghĩ của thiếu niên này, thấp thỏm, nhưng lại vô cùng thành khẩn – thân hình của thượng tá đúng là tuyệt hết chỗ nói – một suy nghĩ khiến anh không biết nên tức hay nên cười.
Sau đó, anh lập tức tập trung tinh thần, khống chế Sisyphus.
Thật ra lo lắng của Đường Vũ là dư thừa, Ian Clermont căn bản không rảnh rỗi để cảm nhận cậu đang nghĩ gì, nếu không phải cậu không ngừng xin lỗi, khiến Ian ngây ra, chỉ sợ ngay cả suy nghĩ đó thượng tá cũng không tiếp nhận được.
Trải qua một khoảng thời gian kinh hoàng không biết làm gì, cuối cùng Đường Vũ cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Thượng tá Clermont không trách cứ cậu giống như Malak, nên cậu chậm rãi thả lỏng.
Hiện tại, cậu đang ở trong dịch cảm ứng của cơ giáp người khác, tương đương với một tên mù, cậu chỉ có thể tin tưởng Ian Clermont có thể dẫn cậu đột phá vòng vây.
Có một điều làm cậu cảm thấy quái lạ là lần này tinh thần lực của cậu hoàn toàn không thể nào hành động trong dịch cảm ứng, không biết tại sao lực cản lại nhiều hơn lần trước dữ vậy.
Nhưng nghĩ cũng biết, thượng tá hành động tự do trong dịch cảm ứng, thì cường hãn cỡ nào!
Sau khi Ian khởi động cơ giáp, không có quá nhiều động tác, dường như đang đợi cái gì đó, nhìn về bầu trời xa xa.
Cơ giáp đuổi tới sau lưng càng lúc càng nhiều, thậm chí có thể cảm giác được chấn động dưới đất.
Nhưng Ian vẫn thản nhiên bất động, giống như một bức tượng.
Anh đang đợi.
Khi đã có thể thoáng thấy được cơ giáp đằng sau, phía trên bầu trời truyền đến tiếng ầm ầm điếc tai. Ian ngưng mắt nhìn, lập tức dùng tư thế cực nhanh lại tràn đầy lực bạo phát nhảy lên, Sisyphus như một viên đạn lao lên không trung.
Xuyên qua cát bụi, ầm ầm bay qua trên đỉnh đầu, chính là Ngân Ưng!
Sisyphus hoàn mỹ cập vào Ngân Ưng, còn khởi động kho cơ giáp của Ngân Ưng, cánh tay máy dùng lực, liền mang nguyên cơ giáp vào khoang điều khiển.
Khi Cao Mộc lệnh cho nhân viên nghiên cứu áo trắng thiết kế cho Ngân Ưng đáp xuống, Ian đã tỉnh lại, chỉ là tay chân vẫn không thể động đậy, nên tương kế tựu kế ngất đi.
Anh tính thời gian đâu vào đấy, lợi dụng Sisyphus, mang anh và Đường Vũ về tàu Ngân Ưng!
Phùng Dương đang dùng chỉ lệnh đơn giản nhất điều khiển Ngân Ưng bay về hướng mà thượng tá chỉ, rồi bị tiếng vang thật lớn đột ngột truyền tới từ kho cơ giáp dọa không dám động.
Cậu nghe được một loạt tiếng cơ giáp va chạm, tay chân vô thố đứng trên bàn điều khiển.
Là ai?
Khi người bên dưới vững vàng đi lên, cậu mới thở ra, xem ra chỉ lệnh đó quả nhiên đến từ thượng tá.
Vì sau khi đối phương gửi tọa độ xong, không tiếp tục liên lạc với cậu nữa, cậu từng nghi ngờ đây là cạm bẫy của kẻ địch, nhưng sau khi do dự, vẫn không thể không tới.
Phùng Dương vừa thở ra, thì thấy Đường Vũ chỉ mặc quần lót đi sau thượng tá, lập tức lại hỗn loạn.
“Các người… đây là…”
Trước khi vào Sisyphus, Đường Vũ đã ném mặt nạ phòng hộ ra ngoài, lúc này thật hận không thể nhặt lại trùm lên.
May mà Ian Clermont không định cho hai người thời gian nói chuyện, bước đến bàn điều khiển, dùng khẩu lệnh cá nhân của anh liên lạc với cấp cao trong quân.
“Chúng tôi đã từng thử liên lạc khẩn cấp, nhưng không ai để ý.”
“Tôi biết.” Ian nói.
Lần này đi cứu trung tướng Cao Mộc, hoàn toàn là âm mưu nhằm vào anh, có thể đoán được, người phát lệnh cho anh, lúc này đã chạy qua, muốn hội họp với đám người Rice, chuẩn bị trở về rồi.
Sau khi khẩu lệnh cá nhân của Ian thông qua kiểm tra, thì liên lạc được một người.
Người đó có mái tóc trắng, trông tuổi tác sấp xỉ với Ian, rất trẻ tuổi.
Thấy Ian, người đó hơi kinh ngạc.
Lúc này Ian mặc trang phục thao tác, dịch cảm ứng còn dang nhỏ tí tách, mái tóc luôn dán sát đầu cũng hơi bị rối, nhưng cảm giác tạo ra lại vẫn sắc bén vô cùng.
“Thượng tá, cậu gặp chuyện gì vậy?”
“Thiếu tướng Noah, trung tướng Cao Mộc phản bội, đã đầu hàng liên bang Rice, những nhân viên khác phụ trách chỉ huy nhiệm vụ lần này có thể cũng đã phản bội. Bây giờ tôi muốn tiến hành lần chặn đường cuối cùng với họ.”
Người đàn ông được gọi là thiếu tướng Noah cân nhắc một lát, rồi gật đầu: “Phê chuẩn thỉnh cầu.” Sau đó hắn lại nói, “Tôi sẽ báo chuyện này lên, thượng tá, xin cậu cẩn thận.”
Ian tắt màn hình liên lạc, sau đó lần lượt ấn mở mấy cái nút màu đỏ trên bàn điều khiển. Trong Ngân Ưng liền vang lên âm báo các loại vũ khí đã sẵn sàng.
Lúc này Đường Vũ và Phùng Dương đều căng thẳng đổ đầy mồ hôi, sát khí mãnh liệt trên người Ian Clermont khiến hai người không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.
Đường Vũ kìm không được nhìn sang màn hình cực lớn, cơ giáp đuổi theo bọn họ đang tản về, mà Ian đang điều khiển Ngân Ưng đuổi theo.
Cho dù trên hành tinh bỏ hoang, tốc độ của Ngân Ưng bị giảm mạnh, nhưng vẫn chỉ trong mấy giây đã đuổi kịp cơ giáp trước mặt.
Đường Vũ không nhìn thấy rõ đó là gì, chỉ cảm thấy mấy đốm lửa vụt qua trên Ngân Ưng, cơ giáp trước mặt liền ngả nghiêng lẹo xẹo, lăn lộn dưới đất.
Trên mặt đất nhanh chốc bốc lên màu vàng đen, mắt thường đã không thể nhìn thấy cái gì nữa.
Ngân Ưng không dừng lại, đuổi theo hướng hai người kia chạy.
Đường Vũ biết, đại khái Ian muốn diệt sạch người của Rice…
Không dám nhìn thêm nữa, Đường Vũ quay người qua, ngồi dưới bàn điều khiển.
Ngân Ưng nhảy lên đáp xuống, trong khoang tàu vang lên tiếng cảnh báo.
Ian quay đầu, đảo mắt nhìn mặt hai người sau lưng, sau đó đặt lên mặt Phùng Dương, nói: “Cậu đi kiểm tra.”
Phùng Dương lập tức đứng lên vào kho cơ giáp, vì nơi đó không có cửa ra vào, nên phòng ngự khá yếu ớt.
Đường Vũ thấy Phùng Dương đi rồi, lập tức thẳng người dậy, sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh của Ian.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy.
Đường Vũ lại hiếu kỳ nhìn màn hình, vừa nhìn liền giật mình.
Một chiếc chiến hạm không chênh mấy với Ngân Ưng chậm rãi bay lên, tiếp theo bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, rồi vụt một cái bay ra khỏi hành tinh như đạn bắn, ngay cả mấy chiếc cơ giáp đang chạy về cũng bỏ mặc không quản.
Đường Vũ thầm tính tốc độ đó, cậu cho rằng Ngân Ưng đã đủ nhanh rồi, nhưng tốc độ “vụt” một cái vừa rồi, rõ ràng Ngân Ưng không cách nào đuổi kịp, ngoài ra Ngân Ưng đã trôi nổi trên bề mặt hành tinh này gần bốn ngày, cần phải bổ sung nhiên liệu, cho dù đuổi kịp, nếu không thể giành thắng lợi trong thời gian ngắn, cũng sẽ chẳng làm được gì.
Hiển nhiên Ian cũng suy nghĩ giống cậu, anh không đuổi theo chiếc chiến hạm cực nhanh kia, ngược lại nhắm đại bác bắn vào những cơ giáp đang chạy trốn dưới đất…
Sau một màn truy kích hung bạo, những người điều khiển của cơ giáp kia đều đã cam chịu, cộng thêm phẫn nộ do bị vứt bỏ, khiến bọn họ nhảy ra khỏi cơ giáp, đầu hàng Ian Clermont.
Ian khống chế hết những người đó, nhốt trong dãy phòng giam đã nhốt đám hải tặc tinh tế trước đó.
Cảm giác rối loạn cuối cùng cũng qua, cảnh báo cũng không còn vang nữa, xem ra Phùng Dương đã phục hồi được.
Ngân Ưng bình ổn bay trong vũ trụ, sau mấy ngày trời cuối cùng Đường Vũ cũng yên tâm.
Nhưng mà…
Ra khỏi phòng thay đồ, thượng tá Clermont tinh anh gương mẫu đã hồi phục dáng vẻ ít nói ít cười đứng trước mặt Đường Vũ, nói với cậu: “Cậu đi theo tôi.”
Đường Vũ lập tức có cảm giác tim đập sợ hãi… hình như… không phải là chuyện gì tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook